Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14: Tuyết rơi

552 0 2 0

Bình minh lại mọc một lần nữa trên Rừng Hoàng hôn. Vẫn là những tia sáng xua đi bầu không khí âm u, vẫn là những cánh rừng đang dần dần lấy lại sức sống. Nhưng hôm nay, tuyết đã rơi.

 

Dưới ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng tinh mơ, từng đốm nhỏ li ti trắng tinh đung đưa, khiêu vũ trên nền trời chậm rãi tiếp đất để hoàn thành vũ điệu của mình, rồi lại tiếp tục tiếp nhận vòng tuần hoàn, tái sinh, để một lần nữa lại toả sáng trên bầu trời bao la. 

 

Tuyết đang rơi.

 

Những bông tuyết khúc xạ, phản chiếu từng ánh nắng ban mai, được những con gió đang thổi nhẹ nhàng, khéo léo dẫn dắt để liên kết với nhau, toả sáng cả một bầu trời. 

 

Lý Diệu Hoàng bị ánh sáng ấy đánh thức. Nàng ngồi dậy, theo bản năng kiểm tra tình cảnh xung quanh thì không khỏi bật cười. 

 

Năm người đều ở ngoài hang, không ai chịu vào. Hôm qua Huỳnh Giao có lẽ thật sự đã động thủ nếu nàng ta không phải đang chịu phản hệ, có chết cũng không vào hang ngủ. Đúng là hài tử say rượu thật đáng sợ nha!!!

 

Hài tử điên cuồng sau cơn say lúc này nằm cong người mút tay ngủ kế bên cạnh nàng. 

 

Huỳnh Tấn, Huỳnh Dương thì mỗi người dựa vào vách hang động, ngủ như chết. 

 

Chỉ có Huỳnh Văn là nhắm mắt tĩnh toạ trên một tảng đá, hắn dường như cảm nhận được động tỉnh gì mà lúc này đột nhiên mở mắt, nhẹ nhàng lên tiếng:

 

"Tỉnh? Đi theo ta qua đây một chút". Xong xoay người biến mất tại chỗ.

 

Lý Diệu Hoàng nào không biết Huỳnh Văn muốn làm gì, nàng khó xử mà gãi gãi đầu giây lát rồi vội đuổi theo, đến nơi đã thấy hắn đứng xoay người nhìn chầm chầm mấy ngôi mộ hôm qua nàng mới đắp cho mười phàm nhân, nàng cuối đầu ấp úng:

 

"Tiền bối, ta........ Huỳnh Giao........ thật"

 

"Đầu tiên trả lời ta một câu hỏi". Huỳnh Văn quay người mỉm cười nhìn nàng chen lời: 

 

"Tại sao ngươi lại tin lời ta là 'Song nha thuẫn' rất thích ngươi?"

 

Thông thường người khác khi nghe hắn nói vậy thì một là kinh ngạc rồi nhìn hắn nghi ngờ, hai thì sẽ làm bộ làm tịch mà diễn theo rồi tức khắc lại quăng binh khí sang một bên. Nhưng hôm qua Lý Diệu Hoàng đầu tiên là mừng rỡ kiểm chứng, sau lại đối xử 'Song nha thuẫn' như bằng hữu mà không phải một đồ vật chết. Làm hắn tin tưởng mười phần.

 

Nghe vậy, Lý Diệu Hoàng cuối đầu suy nghĩ một chút mới trả lời:

 

"Ta nghĩ là binh khí cũng có linh hồn, chẳng qua là ta tu vi chưa đủ cao minh nên không thể thấy được chúng. Sau này nếu tu vi đại thành như tiền bối thì ta cũng có thể thấy được."

 

Huỳnh Văn mỉm cười gật đầu rồi lại trầm ngâm nhìn nàng thật sâu:

 

"Nếu ta nói với ngươi cho dù tu vi có đạt tới kết đan hay thậm chí cao hơn nữa cũng không thể thấy được "Song nha thuẫn" thì sao?"

 

Lý Diệu Hoàng cả kinh gần như thét lên: "Thật?........ Nhưng hôm qua....."

 

Biết mình thất lễ, Lý Diệu Hoàng lại không nói tiếp, chỉ cuối đầu như suy nghĩ gì đó trong khi xin lỗi:

 

"Xin lỗi tiền bối."

 

Không trách cứ mà ngược lại còn cười tươi hài lòng, Huỳnh Văn chân nhấc bước xoay người bước đi, giọng nói chậm rải vẫn đều đều truyền đến:

 

"Ngươi nói đúng, tất cả binh khí đều có linh hồn, đó được gọi là khí linh. Binh khí phẩm giai càng cao thì khí linh càng mạnh mẽ. Bảo khí có thể tự chọn chủ; cực phẩm bảo khí, thần khí có thể tự chuyển động là nhờ khí linh của chúng đã đủ cường đại nên có thể tự chủ trương điều khiển cơ thể của mình và làm cho sinh vật khác cảm nhận cảm xúc của chúng. 

 

Tức có nghĩa, thông thường việc cảm nhận cảm xúc của binh khí không nằm ở phía ngươi, nói cách khác ngươi không thể thấy được cảm xúc của Song nha thuẫn vì khí linh của nó chưa đủ mạnh để biểu hiện ra cảm xúc của mình, cho dù ngươi có đến Hoá thần kì cũng không thể thấy được nó."

 

Nói tới đây, Huỳnh Văn bổng đổi giọng đầy thâm ý:

 

"Nhưng cũng không có nghĩa là khí linh của nó không tồn tại, chỉ là ngươi không thể thấy được mà thôi. Cũng có phương pháp giúp cả hai giao tiếp, thậm chí trúc cơ kì cũng có thể làm được nếu hội đủ điều kiện."

 

Nói tới đây Huỳnh Văn quăng tới Lý Diệu Hoàng một miếng ngọc giản rồi không đợi nàng phản ứng đã tiếp tục bước đi:

 

"Cầm lấy, không phải vì Giao Giao. Đây chỉ là phương pháp trợ giúp cảm nhận cảm xúc của binh khí. Ngươi cũng hiểu rõ có những thứ đối với mình là báu vật, nhưng đối với người khác lại không bằng rác rưỡi."

 

Nếu đưa bí quyết này cho một tu sĩ bình thường thì họ thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, Lý Diệu Hoàng đã hiểu nên cũng không ra vẻ liền ôm quyền hành lễ: "Đa tạ tiền bối."

 

Gật đầu hài lòng, Huỳnh Văn lại lấy thêm một cái lệnh bài:

 

"Cái đó là vì 'Song nha thuẫn' , cái này là vì câu nói kia của ngươi. Hi vọng một ngày nào đó ngươi có thể dùng tới."

 

Lý Diệu Hoàng đưa tay nhận lấy lệnh bài, bề ngoài xam lam và in hình chữ "nhân", cũng không có gì đặc biệt, khi nàng ngẩng đầu định hỏi đã thấy Huỳnh Văn đã đứng ở xa, nhưng lời nói vẫn vọng lại tai nàng rõ ràng:

 

"Nhận đi, ngươi nhận, ta là người được tiện nghi. Nhờ ngươi một việc, kết giới này rất an toàn, sau khi Giao Giao tỉnh lại nói nó ta đã đi "trại", nó chơi đấu giá vui vẻ."

 

Nói xong bóng người đã đi xa, chỉ có âm thanh khoái chí thông dông đầy tiêu sái vẫn vang vọng trong thiên địa:

 

"Nhân tộc thì làm sao mà ma tộc như thì thế nào? Hahahaha . Nhân tộc thì làm sao mà ma tộc thì như thế nào? Hahaha...."

 

Cái gì vậy hả!!!!! Lý Diệu Hoàng xấu hổ đến dậm chân gào thét, nhưng lúc này một giọng nữ hài non nớt vang lên:

 

"Cá chết, bạch miêu chết tiệt mất tích rồi!!". Là Phượng Tiểu Tịch bị Huỳnh Văn làm bật cười tỉnh giấc trong không gian linh sủng.

 

"Hả?". Lý Diệu Hoàng bị doạ sợ đến quên mất cả xấu hổ, liền đưa thần thức vào kiểm tra không gian linh sủng.

 

"Lúc nãy ta bị 'Nhân tộc thì làm sao mà ma tộc thì như thế nào? Hahahahaha' đánh thức rồi không thấy bạch miêu chết tiệt bên cạnh. Không lí nào, ta tính cảnh giác rất cao mà, sao nhóc con đó có thể biến mất mà ta không hay biết?"

 

Lúc này là lúc nào mà còn giỡn được hả? Lý Diệu Hoàng phát hoả một câu cho đỡ thẹn thùng rồi lập tức nhắm mắt dùng liên kết linh sủng truy tìm dấu vết của Băng Băng, không bao lâu nàng thở ra nhẹ nhõm, mở mắt ra lần nữa:

 

"Nàng còn trong phạm vi liên kết của khế ước linh sủng. Đi tìm trước rồi nói sau."

 

Lý Diệu Hoàng vừa dứt câu đã dùng phong linh lực liên tục đạp lên hết cành cây này đến cành cây khác hướng ngoài kết giới lao ra. 

 

Chỉ chạy nữa dặm đã cách nơi định vị tiểu Băng Băng rất gần, nhưng ngay đó lúc này bổng có tiếng mèo, à không, là một giọng nữ hài thanh lãnh nhẹ nhàng truyền đến trong không khí :

 

"Meow, meow, méoww? , meowwwww."

 

Lý Diệu Hoàng xém đã trượt chân đập mặt xuống đất, không lẽ Băng Băng đã nói được tiếng người? Vậy cũng không đúng, rõ ràng là ai đó đang giả tiếng mèo kêu! 

 

Càng nghĩ càng tò mò, nàng tăng nhanh tốc độ dưới chân - lao nhanh ra khỏi rừng cây, trường bào đen tuyền theo đó đung đưa trong gió, một bóng lưng nhỏ bé hướng thẳng về phía ánh sáng phát ra - cố thoát khỏi trời lá âm u, một con người đang bắt đầu băng qua sự lạnh lẽo.

 

Tuyết lúc này đã rơi trắng cả mãnh rừng.

 

Lý Diệu Hoàng băng qua hàng cây thì lại sửng người trước bóng lưng thon gầy của một thiếu nữ, nàng ta ngồi xổm dưới nền tuyết trắng, máy tóc vàng óng khéo léo kết xoả trên bộ lam bào tinh xảo càng làm bầu không khí cao quí toát ra từ thân hình đơn bạc thêm bức nhân, nó làm người ta khó chịu đến nổi cảm thấy rợn người và ganh tị vì không thể chạm tới chuẩn mực của nàng ta.

 

Nhưng sự đơn độc giá lạnh ấy lại vô cùng hài hoà với buổi sáng trời đông lúc này, những bông tuyết lượn lờ xung quanh hoà hợp cứ như chúng sinh ra vì nàng mà nhảy múa, thiếu nữ cao quí kia thật cứ như là chủ nhân của cảnh sắc hiện tại - một nữ thần băng giá cai quản đông sắc làm Lý Diệu Hoàng thầm thản thốt dù chưa nhìn rõ dung mạo đối phương lần nào:

 

Thật đẹp!!! Băng Băng biến thành người đẹp dữ vậy trời!!!!

 

"Băng Băng!"

 

Thiếu nữ lam y giật mình xoay lại, ba ngàn sợi tóc vàng nhạt xoè ra bay múa, một khuôn mặt tinh xảo gầy gò dần ánh lên trong mắt Lý Diệu Hoàng.

 

Hai thiếu nữ bốn mắt lại đối diện nhìn nhau, nhưng đôi mắt đang bất ngờ của nàng ta sao lại quen thuộc với Lý Diệu Hoàng đến lạ thường, nó dường như rất khác nhưng lại tương đồng với nàng đến kì lạ - một cặp mắt nhìn thấu nhân sinh.

 

Lần cuối nàng bắt gặp ánh mắt này chắc là bốn tháng trước tại Phi Long học viện, khi tất cả mọi người đều đã dọn hành lí ra về.

 

Còn lần đầu là khi nào thì Lý Diệu Hoàng thật không tài nào nhớ nổi, là khi tất cả mọi người đã ra nhà ăn hay là lần mà mọi người đều đã kết đội đi vào rừng? 

 

Nhưng chắc có lẽ lần đầu tiên ấy cũng sẽ như bao lần gặp gỡ khác, chỉ có nàng và chủ nhân đôi mắt này vô tình sựng người lướt qua nhau.

 

Không phải cố tình, không phải trùng hợp, nếu có thể nói vì sao, thì có lẽ những người cô độc đều sẽ tập trung ở nơi chỉ thuộc về họ.

 

Là vậy đó, học chung một học viện, ở chung một sơn trang, vô số lần đã từng lướt qua nhau nhưng vẫn chưa một lần mở lời, chỉ nhìn nhau rồi bước đi.

 

"A!!"

 

Lý Diệu Hoàng biết cô gái trước mắt này là ai!

 

Cũng là Băng, nhưng là Tần Hạ Băng!! 

 

Thiên tài, yêu nghiệt, thiên linh căng biến dị băng thuộc tính, cô độc, lạnh lùng, cao quí - Tần Hạ Băng!!!!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16