Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4: Hiếu?

604 0 2 0

Giờ đã là giữa trưa, nhưng ánh mặt trời vẫn bị mây che khuất, nên thời tiết xung quanh vẫn vô cùng lạnh lẽo.

 

Vù, vù, vù, vù.

 

Một cô gái cả người trường bào màu đen, đôi chân nhỏ nhắn thoăn thoắt nhảy từ cành cây này tới cành cành cây khác chốn chạy khỏi 5 con linh hầu trúc cơ tầng 8 9 đang truy đuổi gắt gao phía sau.

 

Lý Diệu Hoàng tu vi chỉ luyện khí tầng 7 nhưng tốc độ phong hệ linh khí dưới chân quá ưu việt, nàng chẳng những dễ dàng chốn chạy 5 con Dã Điềm hầu đang gào rống mà còn tiêu sái không thôi, tay liên tục quơ qua quơ lại, thẩy lên rồi bắt lấy một quả tròn căng mộng đỏ chói như là đang chọc giận bọn chúng.

 

Quả thật vẻ ngoài hắc ám của nàng rất ưa đánh, chạy chưa được mười dặm đã thu hút hơn 4 con linh hầu điên cuồng truy đuổi mà bỏ qua đống Kim Ô quả bọn chúng đang thủ vệ.

 

Lại một vai diễn thành công nữa của Lý Diệu Hoàng, kế hoạch chỉ còn một bước cuối.

 

Chạy thêm 10 dặm nữa thì cảm thấy đã đủ thời gian, phía trước lại có một thân cây cao to thích hợp, nàng xoay người nhìn lại 9 con Dã Điềm hầu đang hung hăng gào rống ở xa nhếch môi, lập tức vận chuyển cực hạng phong hệ linh lực xuống chân.

 

"Vù~". Lý Diệu Hoàng một dặm bay vút qua 15 cây đại thụ, đến khi tiếp cận thì bám vào một thân cây gồ ghề để lấy điểm tựa chuyển mình núp ngay sau thân cây khuất bóng.

 

Không cần chờ vượt qua khỏi phạm vi thần thức của bọn Dã Điềm hầu, bây giờ nàng chỉ cần khuất tầm nhìn bọn chúng là được.

 

Lý Diệu Hoàng kích hoạt ẩn nặc ngọc bội cầm trên tay, chính thức khuất dạng trước mắt kẻ địch rồi luồng xuống thân cây trốn vào bụi rậm, dễ dàng trốn thoát đại địch.

 

Để lại một bầy linh hầu gào rống trong phẫn hận, nàng tiếp tục chạy thêm mười dặm nữa, nhưng không phải để quay về tụ hợp với hai bạn nhỏ mà là để săn thêm hai con Song Nha Trư.

 

Vì lần này không có nhiều thời gian, nên chỉ cần vừa thấy mục tiêu Lý Diệu Hoàng đã phất tay.

 

Một con heo rừng tầm 1m tu vi luyện khí tầng 4 đang gặm cỏ cuối góc rừng liền ngã xuống bất động, diễn cảnh y như con thổ xà lần trước.

 

Nhưng hai con Song Nha Trư này lại không mai mắn như đại mãng, lúc Lý Diệu Hoàng quay về liền lấy chúng ra nhẫn trữ vật xử lí sơ bộ.

 

Phần thịt thì lại ướp ớt đỏ, nướng lên cho heo lười Băng Băng ăn.

 

Phần xương thì hầm canh cho cả bọn uống.

 

Chỉ giữ lại hai chiếc ranh nanh dài ngoằn cứng cáp nhất trên cơ thể Song Nha Trư.

 

Nhưng nàng không chỉ giữ lại 2 con, mà là của tận 25 con Song Nha Trư, tổng cộng đến bây giờ nàng tích lũy đủ 50 chiếc, hoàn thành mục tiêu đầu tiên trong công cuộc chuẩn bị luyện khí.

 

Về tới Lý Phủ, Lý Diệu Hoàng liền nhờ Tiểu Tịch cắt hộ nàng răng nanh của xác con đại mãng trúc cơ đỉnh phong lần trước.

 

Vì da vẩy đại mãng quá cứng cáp, phàm khí của nàng không thể làm gì được, chỉ có dùng răng nanh của nó mới xử lí được mà tách thân người nó thành luyện tài để luyện khí.

 

Đến tận khuya hôm đó nàng mới xử lí xong, tách cả thân dài ngoằn của đại mãng ra thành 3 phần: Huyết Nhục, Khung Xương và Vẩy.

 

Khác biệt lần luyện khí này với lần luyện chế ẩn nặc ngọc bội trước đó là Lý Diệu Hoàng muốn trộn hợp kim, vì bản năng đã mách bảo nàng một công thức pha trộn hợp kim có thể tận dụng tối ưu hóa xương cốt của con đại mãng này.

 

Vì vậy ngày hôm sau, khi gôm thêm 6 quả Kim Ô nữa thì Lý Diệu Hoàng liền đi đến 'Trung Sơn' lâu - tiệm thảo dược duy nhất ở thành Thừa Thiên để mua một số loại thổ hệ nhất giai linh dược đã mường tượng trước trong đầu.

 

Quá trình chuẩn bị lúc này chính thức hoàn tất, Lý Diệu Hoàng bắt đầu luyện chế binh khí đầu tiên cho mình - một tấm Khiên.

 

Đại mãng là thổ hệ yêu xà nên thiên hẳn về sức phòng ngự, dùng nó rèn thành binh khí tấn công chỉ là lãng phí của trời, nhưng nếu rèn thành khiên thay vì chiến giáp thì cơ động hơn rất nhiều, nàng muốn đỡ đòn tấn công từ hướng nào cũng được, lại còn có thể tận độ cứng cáp của mặt khiên tăng thêm một chút lực tấn công, mặc dù không nhiều lắm nhưng uy lực cũng nhỉnh hơn mấy món phàm khí của nàng.

 

Thật quá hợp tình hợp lí, nhưng cũng chắc chắn là luyện chế một thanh binh khí sẽ khó khăn hơn luyện chế một tấm ngọc bội như ngày hôm kia rất nhiều, dù không đến mức như khi luyện chế bảo khí hay thần khí yêu cầu những nguyên tắc khắc khe để mượn "Uy" của thiên đạo, nhưng nếu muốn rèn chế chỉnh chu một món binh khí thì đối với một nha đầu 14 tuổi cũng quá không tưởng.

 

Bất quá đối tượng đang nói đến là Lý Diệu Hoàng, riêng về việc rèn khí với nàng lại không thuộc những phạm trù phổ thông có thể đông đếm, nếu thiếu điều kiện thì nàng sẽ thích nghi bằng cách có gì dùng đó và để bản năng thiên tài mách bảo.

 

Lý Diệu Hoàng lại tiếp tục chạy đến chiếm đóng khu nhà bếp nhỏ ở phía Nam Lý phủ, nàng hí hững lấy ra 50 chiếc răng nanh của Song Nha Trư, huyết nhục và một phần khung xương của thổ xà, để tất cả vào cùng một thố đá Tiết Cương loại bét mà học viện cũ tặng làm quà niệm.

 

Đặt thố đá lang lổ nâu đen trên lò lửa, nung bằng Cung Ly thần hỏa nhè nhẹ, dần dà chậm rãi, tránh việc phẩm giai quá thấp khiến thố tiết cương nứt nẻ hay nổ tung, để ba phần luyện tài từ từ hoà thành dạng lõng.

 

Mỗi ngày nàng lại đến kiểm tra, dựa vào cảm quan của mình mà quan sát độ đo đỏ bên ngoài Thố Tiết Cương để nâng hạ độ lửa, rồi lại ngắm nghía màu sắc của dùng dịch bên trong bỏ vào một hai cây thảo dược thổ hệ đã mua lúc trước.

 

Đến khi hòa trộn hoàn toàn hết 15 cây thổ hệ linh dược thì nàng bắt đầu dùng chùy và linh lực đè nén lên chất lỏng linh dịch, ép mật độ hỗn hợp trong thố Tiết Cương lại. 

 

Ngày qua ngày, đến khi cảm thấy mật độ của chất lỏng đã khắn khít nhất có thể, Lý Diệu Hoàng lại bỏ thêm vào Thổ Nhay kim - món luyện tài thổ hệ 5 giai trân quí duy nhất nàng có.

 

Nhờ có dược lực của 15 cây thảo dược trước cân bằng nên Thổ Nhay kim chẳng những không đào tiết mà qua một tháng thì cuối cùng tất cả mọi thứ bên trong thố đá cũng hòa hợp hoàn toàn với nhau.

 

Đợi thêm một ngày, hợp kim dạng lỏng nâu sẩm lúc này đã lấp lánh, toát ra bạc ngàn linh khí nâu sẩm, thăng hoa tiến cấp - hợp kim 6 giai thổ hệ chính thức hoàn thành.

 

Lý Diệu Hoàng trong một tháng rưỡi trong chờ này cũng đã hoàn thành "khung cát định hình" bằng cách trộn thổ hệ linh dược vào bùn cát cấp thấp khuyến mãi của Phi Long học viện, rồi điểm lên phù ấn thổ hệ để gia cố.

 

Lúc này nàng lập tức đổ hợp kim dạng lõng vừa thăng hoa vào khung rèn. Phượng Tiểu Tịch với cái giá 10 Kim Ô quả lập tức từ kế cạnh nhảy vào bắn lên 'Cung Ly hoả', nung cấp tốc không nghĩ hai canh giờ thì "khung cát tự chế dùng một lần" liền rã rời tan nát bởi oai lực uy hùng của thần hoả, để lại đó là một bộ khung thuẫn cứng chắc nâu đất.

 

Lý Diệu Hoàng mừng rỡ nói tạ, để Thuẫn "nghĩ" một ngày rồi lại tiếp tục dùng phù ấn thổ hệ mình học được đính chặc các nguyên liệu đã chuẩn bị từ trước lên khung thuẫn theo một thứ sắp xếp riêng của nàng.

 

Vẩy đại mãng làm thành mặt khiên.

 

Gân được vệ sinh sạch sẽ và gia cố dẻo dai làm tay cầm.

 

Cuối cùng là 62 nanh nhỏ, 2 răng nanh lớn của con trúc cơ thổ xà đính lên bề mặt theo thứ tự đặc biệt là hoàn tất.

 

Khiên hoàn thành có bề ngoài màu nâu xanh vẩy rắn, chiều dài 65 cm, chiều rộng 30cm - tỉ lệ vàng cho vóc người Lý Diệu Hoàng.

 

Có 7 cạnh tổng cộng, cạnh trên lõm xuống thàng 1/5 cung tròn, 2 bên trái, phải là lần lượt 2 cạnh một dài một ngắn thành 2 đầu nhọn, hai cạnh dưới nhọn ra tạo thành mũi - Thất giác mũi nhọn.

 

Đặt tên Song Nha vì có một phần chủ tài là song nha trư và quan trọng là điểm nhấn của khiên là 2 chiếc răng nanh bá khí của mãng xà đặt ở trung tâm mặt khiên.

 

Tất cả luyện tài đều được xử lí một cách hoàn hảo, công cụ rèn chế hổ trợ không một khuyết điểm, còn có thần hoả nghịch thiên trợ giúp nên phẩm giai "Song nha thuẫn" đã được đẩy lên tới thối thể trung phẩm linh khí!!

 

Đại mãng và song nha trư lại đều là thổ thuộc tính - sức phòng thủ kinh người nên Phượng Tiểu Tịch ước lượng giờ đây "Song nha" đã có thể chịu được đòn tấn công của thối thể kì đỉnh phong, thậm chí kim đan, nhưng tất nhiên công dụng tấn công không có là bao.

 

Dù vậy muôn vàng khó khăn, vất vả, hạn chế đã vượt qua khi luyện chế cũng quá xứng đáng.

 

"Song Nha thuẫn" được rèn từ từ, chậm rải gần hai tháng trời, thời gian này Lý Diệu Hoàng cũng đã luyện hóa vài quả Kim Ô.

 

Có thứ tự tách các bộ phận của quả và đường kinh mạch vận chuyển linh khí hiệu quả khi luyện hoá được Phượng Tiểu Tịch chỉ điểm thì lượng linh khí bên trong Kim Ô quả thật rất ấn tượng, nhưng vì hỏa hệ linh khí nàng không đủ mạnh mẽ nên phải mất tận một tuần Lý Diệu Hoàng mới luyện hóa hoàn toàn 1 quả.

 

Tuy 1 tuần đó đã bằng một tháng nàng ngồi yên hấp thu linh khí, nhưng nhìn Phượng Tiểu Tịch ngày ăn chục quả thì Lý Diệu Hoàng lại tiếc hận không thôi và cũng nhìn ra Kim Ô quả đối với cô bạn nhỏ có đại dụng hơn rất nhiều.

 

Vì vậy sau hai tuần thì Lý Diệu Hoàng từ bỏ hấp thu Kim Ô quả, chỉ chất đống trong nhẫn trữ vật quơ quơ chọc người.

 

Phượng Tiểu Tịch thật không nuốt nổi hận này, nàng ngày nào cũng ép giá, chửi bới rồi lại mổ Lý Diệu Hoàng vài lần.

 

Băng Băng thì ăn nhanh chống lớn, tu vi đã luyện khí tầng 9 dù chỉ ngủ, ăn và làm nũng...

 

Bộ ba cứ thế ngày qua ngày cùng nhau.

 

Lý Diệu Hoàng dần dà đã đỡ âm trầm hơn.

 

Băng Băng thì cũng đã bắt đầu học giao tiếp.

 

Tiểu Tịch tu vi đại tiến nhưng nàng đồng thời cũng hiểu rõ Lý Diệu Hoàng hơn.

 

Giây phút yên bình không kéo dài lâu.

 

Trôi qua hai tháng kể từ khi các nàng gặp nhau, lần đầu tiên Xuân Nhi đến gõ cửa phòng Lý Diệu Hoàng:

 

Cọc, cọc.

 

Xuân Nhi: "Tiểu thư, phu nhân đang đợi tiểu thư dùng bửa ở phòng ăn."

 

Lý Diệu Hoàng lại vì đùa giỡn mà về trễ như thường lệ.

 

Khi nàng nghe hai chữ "Phòng ăn" liền mất tập trung đến nổi sút bay Phượng Tiểu Tịch vừa mới từ không gian linh sủng bước ra.

 

Đùng, âm thanh khủng bố trong phòng làm Xuân Nhi rất hoảng loạn, nhưng nàng nào dám bước vào, tiểu thư nhà nàng xưa nay tính tình kì quái nha, không thích ai vào phòng kể cả phu nhân là mẹ của nàng đi nữa, tiểu nha hoàn khả ái chỉ dám đừng bên ngoài nhón chân, rướn cổ, híp mắt nhìn vào lớp giấy cửa như đang cố hết sức nhìn xuyên vào trong:

 

"Tiểu.. Tiểu thư không sao chứ? Có cần Xuân Nhi vào giúp gì không?"

 

Không nhìn thấy hành động mà thường ngày mình đánh giá là ngu ngốc đến mức cực phẩm của Xuân Nhi, Lý Diệu Hoàng giờ phút này lại một tay che đầu đang tiếp tục bị Tiểu Tịch mổ, một tay đang cẩn thận đặt Băng Băng xuống giường, trả lời ra:

 

"Không cần, ngươi nói với mẹ ta tới liền."

 

Tuy rất hiếu kì nhưng đã quen với việc tiểu thư nhà mình tính tình cổ quái, Xuân Nhi chỉ "Dạ" một tiếng, xoay người đi mất rồi.

 

Lý Diệu Hoàng ở bên trong thờ phào, chấp hai tay vội vàng xin lỗi:

 

"Bớt giận, bớt giận nha. Ta phải đi liền rồi, cho ngươi 1 kim ô quả được không?"

 

Nghe một kim ô quả, Tiểu Tịch luyến tiếc mổ thêm vài cái mới chịu nhảy xuống kế bên tiểu Bạch Miêu đã ngủ say như chết.

 

"Đi luôn cũng được."

 

Lý Diệu Hoàng sờ sờ ba sợi lông mai mắn "sống sót" của tiểu bạn nhỏ rung vai cười hắc hắc:

 

"Nóng tính quá rụn tóc lắm nhe". Rồi phóng nhanh ra cửa phòng, không kịp cho ai phản ứng.

 

Phượng Tiểu Tịch thật lại tạc mao nhưng nhìn nụ cười tươi tắn khuất dần kia thì lại thở dài, hai tháng nay nàng thật đã nhìn quá nhiều, đôi khi người quá thông minh sẽ không dễ dàng có được hạnh phúc, ngu ngốc như tên bạch miêu này cũng là một điều tốt.

 

Nghĩ xong Tiểu Tịch phải đá đá Băng Băng bên cạnh vài cái mới chịu nằm xuống ngủ trưa, nàng chẳng thể làm gì cho những việc này cả.

 

Nụ cười dần thu liễm sau cách cửa phòng đóng chặc, lúc này trên khuôn mặt Lý Diệu Hoàng chỉ còn lại sự trầm ngâm, điềm tĩnh mà một cô gái 14 - 15 tuổi không nên có. 

 

Hít sâu một hơi, nàng liền xoay người dần sảy bước, lòng lại cũng vì hai chữ "Phòng ăn" vừa nãy mà buồn đến thối thanh.

 

Dạo gần đây nàng có thể ở nhà không phải vì vô công rổi nghề mà là vì hai tháng trước nàng mới tốt nghiệp ở Phi Long học viện.

 

Hai tháng sau sẽ là ngày nàng nhập học tại Tuyết Tinh học viện - cũng là một học viện mà con em thế gia Dương, Liễu, Tả, Tần sẽ tham gia ở Nguyệt Dạ vực, với mục đích là khi 19 tuổi sẽ thí luyện vào một môn phái.

 

Thời gian đi đường 20 ngày và đi trước 40 ngày sẽ là việc làm của một người chăm chỉ. 

 

Điều đó cũng đồng nghĩa là nàng sắp phải đi.

 

"Aizz". Lý Diệu Hoàng không khỏi thở dài một cái mà cứ như thế bước đi với nặng trỉu tâm sự. Bất quá nàng không phải là loại người thích trốn chạy, không lâu sau đã đứng trước cửa phòng ăn, nàng nở một nụ cười không quá buông lõng nhưng vẫn giữ được sự gần gủi của nữ hài, tay lại khẽ vung lên cánh cửa nhẹ như tơ hồng trước mặt, giọng lễ phép:

 

"Mẹ, con tới rồi"

 

Đợi khoãng 9 giây, một giọng nữ êm tay từ bên trong vọng ra: 

 

"Hoàng Nhi à, vào đi con."

 

Được phép thì đẩy cửa bước vào, trước mắt Lý Diệu Hoàng lúc này là một thiếu phụ khoảng 25 - 26 tuổi ăn mặt đoan trang, môi mang ý cười và một nha đầu 7 tuổi tóc thắt thành hai cái bánh bao nhỏ, cuối đầu khẽ nhìn nàng mà cười trộm.

 

"Mẫu thân, muội muội". Lần lượt đảo qua thiếu phụ và tiểu hài, Lý Diệu Hoàng vừa nở một nụ cười đầy giả dối bắt đầu chào hỏi.

 

Thiếu phụ đoan trang chính là mẹ ruột của nàng, Thẩm Diệu Linh - 45 tuổi luyện khí tầng 5, cũng là còn gái út của Thẩm gia, một dòng tộc có danh tiếng và sở hữu tửu lâu Đại Mẫn lớn nhất nhì thành Thừa Thiên, kim là nơi khi bé Lý Diệu Hoàng thích đến chơi nhất.

 

Tiểu nữ hài khả ái bên cạnh là em gái nàng Lý Hồng Vinh - cái tên này mỗi khi nhớ đến không khỏi làm cho Lý Diệu Hoàng cảm khái trong lòng nhiều một chút, mong muốn đó thật sự lớn đến vậy sao? Đến nổi phải chọn cái tên gượng gạo như vậy cho một cô gái? Là vì con cái hay vì bản thân mình đây? 

 

Còn cha nàng tất nhiên là đang ở đại sảnh chuẩn bị một buổi tiệc đưa tiễn khoa trương như thường lệ rồi, học ở đấy thật rất có mặt mũi, nhưng bửa ăn hôm nay là bửa ăn gần chia xa với con gái mình...

 

Sau lời chào hỏi của Lý Diệu Hoàng, Thẩm Diệu Linh chỉ gật nhẹ đầu rồi tiếp tục mỉm cười tay chỉ chiếc ghế còn trống bên trái mình. 

 

Lý Hồng Vinh thì đỏ mặt cuối đầu nhỏ, giọng gần như là thì thầm chào lại nàng:" Tỷ tỷ".

 

Awwwwww, Lý Diệu Hoàng khẽ liếc em gái lòng gào thét, chán vẫn cứ bước đi, rất nhanh đã ngồi xuống bàn ăn, Thẩm Diệu Linh liền mở một nụ cười hoà ái, gắp một miếng trứng chiên theo khuôn mẫu - chấm nước tương, không ớt cho nàng, nhưng sau đó lại lập tức uyển chuyển nhắt khéo:

 

"Hoàng Nhi mấy hôm nay trời bắt đầu lạnh, cơ thể có cảm thấy chỗ nào không thoãi mái không?"

 

Ai da, mẫu thân, hai chúng ta ngày nào cũng ăn sáng chung mà, bất quá hôm nay đổi từ đại sảnh xuống phòng ăn thôi sao lại hỏi thăm sức khỏe? Mà trời đâu phải mới lạnh hôm nay là nữa tháng trước rồi cơ, chỉ dám than trong lòng còn bên ngoài Lý Diệu Hoàng vẫn ngoan ngoãn mà diễn theo:

 

"Con xưa nay sức khoẻ vẫn tốt mà, mẫu thân yên tâm. À mà con muốn thưa mẫu thân hai ngày nữa con sẽ đi Mộng nguyệt thành bắt đầu nhập học."

 

"Vậy sao? Còn hơn hai tháng nữa mới bắt đầu nhập học, con có muốn không ở thêm vài ngày?". Thẩm Diệu Linh như đã đoán trước, nhưng mặt vẫn đổi thành một tí bất ngờ, hỏi cho có lệ.

 

Vậy con ở lại một tháng nữa nha nha. Lòng tuy nói như vậy, nhưng Lý Diệu Hoàng giá như nàng có thể không nhìn thấy sự giả dối trong nụ cười đầy ấm áp của mẫu thân mình, nên nàng vẫn đáp:

 

"Đường đi học viện xa xôi, đi sớm để phòng ngừa dạng nhất mẹ ạ."

 

"Vậy thì được rồi, con cố gắng tu luyện cho thật tốt còn làm gương cho muội muội con nữa". Thẩm Diệu Linh xoa đầu Thẩm Hồng Vinh đang mắt đầy tinh quang, hai mẹ con cũng mỉm cười tự hào nhìn qua.

 

Lý Diệu Hoàng lại không khỏi ngẫn ngơ trước đôi mắt đầy sùng bái của muội dành cho mình, nàng tu vi cao sao? Không phải. Nàng thiên phú tu luyện cao sao? Cũng không phải. Ở tuổi 14, một thiên tài thậm chí có thể lên tới luyện khí đỉnh phong, điển hình như Dương Hoàng Long, thậm chí là Trúc cơ kì như Tần Hạ Băng vậy.

 

Nàng chỉ cố gắng mà rượt đuổi theo tầng thấp nhất của tiêu chuẩn mà học viên đề ra để không bị đuổi học làm xấu mặc gia đình thôi, đùa gì trời, ngũ linh căn đó trời, người ta tam linh căn, song linh căn rồi còn yêu nghiệt biến dị thiên linh căng Tần Hạ Băng ở ngay đó, thật sự nói làm gương sẽ làm người ta chê cười mà.

 

Nhưng nghĩ tới muội muội quá khả ái của mình, Lý Diệu Hoàng quyết định vét hết một tí lương tri còn sót lại mà nở ra một nụ cười ấy nấy, tránh nặng tìm nhẹ:

 

"Nào có mẹ, con tu luyện không có tốt như mẹ nghĩ đâu."

 

"Con nói sao chứ mẹ thấy con tu luyện rất tốt mà, năm đó 7 tuổi đã luyện khí tầng 2!!"

 

Mẹ nàng đã đàng quàng trình trọng nói như vậy thì Lý Diệu Hoàng đành biết điều mà cuối đầu xuống tiếp tục ăn. Nhưng nếu năm đó khi nàng 7 tuổi cha mẹ có thể nói với nàng những điều triều mến này mà không phải vì nàng đứng cuối bản xếp hạng của học viện mà dùng hai chữ "phế vật", nếu bây giờ muội muội không phải 7 tuổi vừa mới bước lên luyện khí tầng 1, thì Lý Diệu Hoàng nghĩ mình thật sẽ tự hào mà cười tới mức khóc lên vì hạnh phúc mất.

 

Có những thứ không phải là quá trễ, mà là vì bản chất nó mãi mãi không đủ giá trị như ước nguyện của một bên.

 

Bặc.

 

Chiếc đũa di chuyển vô tri trên tay lúc này bổng sựng lại, Lý Diệu Hoàng sựng người hoàn hồn nhìn lên người mẹ đoan trang.

 

"Xuân Nhi, đi lấy bộ chén đũa khác cho đại tiểu thư". Thẩm Diệu Linh thu lấy chiếc đũa dính một chút ớt trên tay con mình rồi mắng yêu:

 

"Con xem con nghĩ gì mà thất thần, đũa còn gấp vào chén ớt của mẹ."

 

A, khi còn nhỏ mình không ăn được ớt, đã qua bao lâu rồi? Nhưng không biết vì cái gì, hôm nay Lý Diệu Hoàng vẫn cố giải thích:

 

"Không sao đâu mẹ, chén còn nhiều thức ăn, con giờ ăn h"

 

"Không cần nói nhiều, mẹ sinh con ra ai có thể hiểu con bằng mẹ? Tiết kiệm là tốt nhưng đừng làm khổ bản thân."

 

Còn chưa nói hết đã bị Thẩm Diệu Linh nhíu mày ngăn lại nhưng Lý Diệu Hoàng vẫn cố giải thích lần nữa:

 

"Không phải vậy đâu mẹ, con thật"

 

Lông mày Thẩm Diệu Linh càng nhíu chặt: "Đừng vì mấy miếng đồ ăn mà tự hành hạ mình". Tới đây lại chuyển giọng dịu dàng:

 

"Mẹ chỉ có hai đứa con gái. Con phải sống cho thật tốt, nếu con thương mẹ và cha thì đừng như vậy nữa."

 

Lần này, Lý Diệu Hoàng chỉ có thể cuối đầu đáp " Dạ" một tiếng mà nhận lấy bộ chén đủa mới tiếp tục hoàn thành buổi ăn trưa như thường lệ. 

 

Bên tai vẫn tiếp tục vang lên tiếng dạy bảo của mẹ nàng:

 

"Con nếu thương mẹ thì cố gắng tu luyện, chăm sóc bản thân mình biết không? Tài sản Lý gia giờ đã dồn hết vào con, cha mẹ đời này cũng chỉ có con. Nếu thương cha, mẹ thì cứ siêng năng, sau này vào một môn phái thật tốt biết chưa? Nếu quen biết vị công tử thế gia nào...."

 

Bề ngoài tuy tiếp tục "Dạ", nhưng Lý Diệu Hoàng lại không khỏi ái náy với Lý Hồng Vinh, nếu tiểu muội tu luyện tốt hơn một chút, cha mẹ và Lý gia chắc sẽ là vì tiểu muội rồi.

 

----------

 

Buổi ăn trưa cứ như thường lệ trôi qua như thế.

 

Bước ra cửa phòng ăn, Lý Diệu Hoàng lập tức xoay người bước đi, bỏ lại sau lưng là đại sảnh mà cha nàng đang chuẩn bị đại tiệc đưa tiễn.

 

"Thật lạnh!"

 

Nhưng chợt, nàng lại đứng sầm lại nhìn lên bầu trời ảm đạm của trời đông.

 

Chắc có lẽ cha mẹ với nàng cũng giống như ánh mặt trời đang bị mây che khuất kia vậy, luôn được ví như những điều thiên liên nhất, luôn phát ánh quang tìm cho nàng những hướng đi, luôn đem lại những tia nắng giúp nàng tiếp tục sống, nhưng, ánh nắng của nó lại chưa bao giờ làm Lý Diệu Hoàng cảm nhận được sự ấm áp.

 

Họ thương yêu là một hình ảnh dối trá trong đầu chứ nào có bao giờ nhìn thẳng vào nàng là ai đâu?

 

Một giọng sương bất giác lăng dài trên cái má trắng phao ngây ngô của thiếu nữ, thân hình nhỏ nhắn của Lý Diệu Hoàng lúc này bổng run rẫy kịch liệt như là đang tranh đấu một vì điều gì đó rất đau đớn. 

 

Giá như nàng có thể không nhìn thấy những sự thật cay đắng kia, giá như nàng có thể tự thôi miên bản thân để trở thành con người mà họ muốn, và giá như nàng có thể lừa dối bản thân là nàng yêu họ. 

 

Nhưng, nàng không thể.

 

Nàng là một kẻ dị biệt.

 

Và nàng phải làm sao đây? Lý Diệu Hoàng lại tự hỏi thêm một lần nữa. 

 

Nàng phải làm sao đây khi bản thân mình là một con người như vậy? Nàng phải làm sao đây khi những người đối xử tốt nhất với nàng lại là loại người mà nàng căm ghét nhất?

 

Cuối đầu, dùng từng chút sức lực ẩn nấp trong những tế bào nhỏ nhất để đè lại cảm giác tội lỗi nhấc chân lên, Lý Diệu Hoàng tự bước bước chân đầu tiên trong đời về phía trước. 

 

Nàng chỉ có thể chấp nhận con người thật của mình, và Lý gia chỉ là trách nhiệm.

 

Khi bạn trải qua sự ấm áp lần đầu tiên cũng là lúc bạn biết mình thật sự lạnh tới mức nào, và có can đảm để vượt qua nó mà tìm tới một nơi ấm áp hơn.

 

Góc gợi ý:

 

Chương 15 hai nữ chính sẽ gặp nhau á.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16