Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 111: Giới hạn

337 0 1 0

Vậy mà ngươi còn thời gian để giỡn hả??? Lý Diệu Hoàng thật rất khó chịu nhe, nhưng nàng vẫn nhanh chóng vào đề chính: 

 

"Ngươi đang ở đâu dạ?". Ban nãy vì sợ có người nhận ra nên khi đến cửa thành Lưu Linh thì Niệm Lương chủ động xin tách nhóm.

 

"Ngoài rìa phía Đông thành, Ách"

 

"Đùng". Niệm Lương đang nói giữa chừng một tiếng nổ cắt ngang.

 

"Niệm Lương, Niệm Lương!". Lý Diệu Hoàng gọi hai ba tiếng không thấy đối phương hồi âm thì nhìn qua lục nữ: "Ta phải đi", tay đã tế xuất Yến Phong.

 

"Đợi đã". Trác Dịu Xuân xé rách không gian trước mặt, nghiêng đầu chớp mắt nhìn nàng như kẻ ngu ngơ.

 

Lý Diệu Hoàng xấu hổ gãi gãi đầu: "Cảm ơn cô."

 

Trác Dịu Xuân lắc đầu từ tốn, lời nói lại đầy thâm ý: 

 

"Không cần khách sáo, để ngươi đi lạc lần nữa thì mệt lắm, nên gấp gáp theo ngươi một chút cũng là điều bình thường thôi."

 

Không chỉ Nhan Hồng Anh ra ngoài lêu lỏng mà cả Tần Hạ Băng cũng vội vã định tế xuất phi kiếm đều mặt ửng hồng cùng lục nữ bước qua cổng không gian, đặt chân tới cánh rừng phía Đông thành Lưu Linh.

 

Đưa thần thức quét một vòng, Lý Diệu Hoàng phát hiện cách 10km phía nam có một nhóm nam tử 50 người đang bao vây Niệm Lương, còn A Phong và Bách Thúc đã bị bọn chúng bắt giữ!! Nàng liền vội vã truyền âm:

 

"Mau nhanh một chút mới được."

 

Thất nữ lúc này lại lần nữa kinh ngạc, ngay cả trận pháp sư trúc cơ tầng 8 - Bạch Vân còn không thể đưa thần thức xa tới đó, nhưng nghĩ lại 11 ngàn viên Tịnh Thiếu đan thì nàng lập tức xiết chặc hai nắm tay, nếu ngươi không làm được tới đó thì ta đánh tới khi ngươi làm được mới thôi.

--------

 

"Chạy nữa đi, ngươi dám chạy bổn công tử cho hai tên bần tiện này sống không bằng chết."

 

"Đừng quan tâm tới bọn ta, ngươ"

 

Chát.

 

"Tên rác rưỡi mau câm miệng". Vĩnh Phúc một tán như phát hoả lên A Phong, tâm trạng hắn hôm nay thật vô cùng xấu.

 

Sáng nay hay tin đại ca chẳng những tìm dị bảo ở rừng Tỉnh U thất bại mà còn bị người ta đánh cho một trận chỉ còn nữa cái mạng quay về, Vĩnh Phúc lòng mừng như điên tưởng rằng cơ hội thể hiện cho cha mẹ đã đến, chỉ cần lấy được chức con rể thành chủ này thì gia tài phú khả địch quốc của Vĩnh Gia sẽ chắc cốp trong tay mình.

 

Giờ thì sao? Chẳng những bị đánh một trận tơi tả mà còn xấu mặt trước tu sĩ vạn dặm lân cận, cơ hội thừa kế chắc chắn đã không cánh mà bay... 

 

Nhưng không vượt bật hơn người thì thôi, sống phong lưu tiêu sái một đời là được, lại vừa lúc gặp ngay Niệm Lương nền nả thân thiện mình thèm thuồng từ lâu đang không biết ra sao mà bị Phùng Lâm các truy đuổi, Vĩnh Phúc liền chen ngang chiếm tiện nghi, quyết tâm phải hưởng lạc một phen cho tiêu sái sự đời.

 

"Niệm Lương mỹ nhân, bỏ cuộc đi thôi, với miệng lưỡi của người nếu hầu hạ bổn công tử tốt một chút sẽ có ngày ra đại sảnh nha."

 

"Hừ". Niệm Lương hừ lạnh một tiếng không quan tâm kẻ đầu vẫn sưng như đầu heo trước mặt, nàng đưa mắt hướng về Phùng phu nhân đang đừng phía xa, giọng nói hiếm thấy u buồn:

 

"Phu nhân, người sẽ đứng nhìn Niệm Lương bị tên cặn bã này làm nhục sao?"

 

Dù nuôi tiểu miêu tiểu cẩu hai mươi mấy năm cũng sẽ nãy sinh cảm tình huống hồ là một học trò xuất sắc như Niệm Lương, nhưng Phùng phu nhân không hổ là Phùng phu nhân, nàng nhìn qua nhi tử Phùng Lâm đang kéo tay áo mình mà lập tức quyết đoán quay người sang hướng khác:

 

"Ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, theo Vĩnh công tử ít ra không phải lo cái ăn cái mặc."

 

Ha, chỉ có vậy thôi sao? Niệm Lương cuối đầu môi nhếch cao tự giễu, lệ đã lăng dài trên hai má. Giá trị của nàng trong lòng phu nhân mãi mãi cũng chỉ có vậy thôi sao? Dù có nổ lực thế nào thì mãi mãi là một đứa nhặt về, mãi mãi không thể sánh bằng tên nam nhân ngu ngốc phá gia chi tử kia, mãi mãi không thể sánh bằng hai chữ "máu mũ" sao?

 

Niệm Lương tự giễu tới đây thì ngẩng đầu, trên gương mặt xinh đẹp đã không còn chút cảm xúc nào, tâm nàng đã chết.

 

"Các ngươi thả hai người bọn họ ra, muốn ta làm gì cũng được". Nàng thật ngu ngốc, ban nãy chỉ có Phùng Linh các truy đuổi thì cố dây dưa để rồi được một câu trả lời đã được khẳng định hàng ngàn lần từ trước. 

 

Giờ thì ai sẽ vì một người dưng như nàng mà chống lại Vĩnh gia phú khả địch quốc đây? Niệm Lương đơn giản chỉ là không muốn đặt niềm tin vào một điều diệu kì nào nữa, nàng sẽ tự mình làm hết tất cả, trả hết tất cả thù oán với kẻ đứng đây bằng chính đôi tay này!!!

 

"Hahahaha, tốt, tốt, ngoan."

 

"Nha đầu ngốc mau chạy đi."

 

"Tiểu thư người mà làm vậy ta sẽ tự sát."

 

"Bọn rẻ rách mau im miệng cho ta". Vĩnh Phúc khi nói đã tập trung linh lực trên tay một tán thẳng tới A Phong.

 

CHÁT.

 

Ầm, ầm, ầm… Vĩnh Phúc bất ngờ bay ra văng gẫy ba cây đại thụ!!

 

Một nam tử toàn thân hắc bào, ánh mắt hờ hững bổng nhiên xuất hiện trước người rồi nắm chặc cổ áo dơ Vĩnh Phúc lên cao.

 

Là nàng! Là nàng thật sao? Niệm Lương thật không dám tin vào mắt mình. 

 

"Là Băng Hạ Hạ!!"

 

"Hắn là Băng Hạ Hạ!!"

 

Bọn thị vệ trúc cơ thối thể kì của Vĩnh Phúc kinh hải đến nổi bước lùi ra sau một bước.

 

CHÁT, CHÁT, CHÁT,... Còn Lý Diệu Hoàng lúc này hai tay lập loè qua lại vung như trời gián, biến cái đầu heo vẫn chưa hết sưng của Vĩnh Phúc thành một khối thịt đỏ hồng phùng to.

 

"Tiểu bối vô tri!". Nguyên anh lão giả đứng đầu trong đám thị vệ hét lớn vội vã phi thân lên toàn lực một chưởng tới Lý Diệu Hoàng!

 

"Cẩn Thận!!!". Niệm Lương kinh hải cắn máu tay trái, chíu, nàng cả người phát sáng huyết quang rồi xuất hiện dơ hai tay chắn trước người Lý Diệu Hoàng!!! 

 

Cũng tốt, ít ra chết như thế này nàng không có gì hối hận. Niệm Lương thầm nghĩ, nhắm hai mắt lại với nụ cười nhẹ nhõm trên môi.

 

Đùng. Một tầng linh lực đen ngồm bổng xuất hiện ba tấc trước tim nàng chặn lại chưởng pháp của nguyên Anh lão giả.

 

Chát. Một âm thanh quen thuộc lại vang vọng, nhưng lần này là nguyên anh lão giả bị hất ra trên đất, trên mặt lại có thêm một dấu tay năm ngón rõ ràng!

 

Tuy vậy nhưng Niệm Lương cũng bất ngờ ngã uỵ.

 

Lý Diệu Hoàng vứt Vĩnh Phúc như túi rác, vội vã lao lại đỡ Niệm Lương: "Ngươi có sao không dạ?"

 

Niệm Lương mặt trắng bệch nằm trong lòng Lý Diệu Hoàng, ngẩng đầu nhìn gương mặt đang lo lắng của đối phương, nàng yếu đuối lắc lắc đầu mỉm cười nhẹ nhàng: 

 

"Công tử còn quan tâm tới nô gia sao?"

 

"Giờ phút này ngươi còn giỡn được hả!!". Lý Diệu Hoàng thật sự bó tay với nữ nhân này rồi mà:

 

"Vừa nãy ngươi làm gì vậy? Có sao không?"

 

"Không ngờ ngươi có loại thể chất đặc thù hiếm gặp như vậy". Phùng phu nhân ở đằng xa thở dài luyến tiếc: 

 

"Đáng tiếc chưa đạt tới thối thể đỉnh phong đã bức bách sử dụng đến cực hạn, ít nhất phải tịnh dưỡng 2- 30 năm nữa mới có thể bắt đầu tu luyện lại, hơn nữa chưa chắc đã thuận lợi như xưa, trong tu tiên giới giờ ngươi chỉ là phế tài."

 

"Cũng đâu phải chuyện của bà", phế tài? Ha, đáng tiếc? Ha, Niệm Lương nhìn vẻ mặt lo âu của Phùng phu nhân mà cười lạnh không thôi.

 

“Nha đầu vô ơn!”. Phùng phu nhân nội liễm điềm tĩnh vạn năm giờ phút này trong mắt lại không thể che dấu được sự căm phẩn: 

 

"Ngươi có biết là ai nhặt ngươi về khi ngươi chỉ là một ả ăn mài phải dành thức ăn với chó hoang không? Ngươi có"

 

Phù, "Aaaaaaaaaa". Lý Diệu Hoàng không quan tâm tới ai, tay đã vận chuyện linh lực hút lại Vĩnh Phúc đầu heo đang lén lút bò đi, nàng phải nhanh chóng xử lí việc ở đây để cô Hồng Anh cùng Lục Linh chửa trị cho Niệm Lương.

 

"Ngươi định làm gì, ngươi dám làm gì bổn"

 

Chát. Lý Diệu Hoàng lại cho tên cẩu nam nhân thêm một tát, tay trái còn trống của nàng đã có thêm một thanh ngân rựa: 

 

"Giữ ngươi lại trên đời chỉ tổ hại người, mah, ta chỉ đơn giản là ghét loại cẩu nam nhân như ngươi."

 

"Mau thả nhị thiếu gia ra!!!". Nguyên anh lão giả thấy sát tâm đã hiện rõ trong mắt Lý Diệu Hoàng thì kinh hãi quát to, nếu tên phá gia chi tử này chết ở đây thì mạng bọn họ cũng khó giữ.

 

Đùng, "aaaaa". Một luồng linh lực đen ngồm lại xuất hiện đánh bay nguyên anh lão giả.

 

"Dừng lại, xin ngài đừng giết thiếu gia."

 

"X-xin ngươi dừng lại."

 

........

 

Đám thị vệ và người của Phùng Linh các lúc này kinh hoảng quì xuống lớn tiếng van xin, ngay cả Phùng Lâm - Phùng thiếu gia cũng đã gần như khóc rống:

 

"Xin công tử đại nhân đại lượng bỏ qua."

 

Nhưng Lý Diệu Hoàng nào có thể quan tâm tới bọn họ.

 

"Eengg~". Song Ngã ngân lên một âm chất sắc bén rợn người, lúc này chỉ cần tay nàng vung nhẹ thì sinh mệnh của nhị công tử Vĩnh gia thành Phong Linh sẽ chấm dứt.

 

Bụp. Lúc này Niệm Lương lại cố gương dậy, đưa cao tay nắm chặc lấy tay nàng chặn lại.

 

"Ngươi có thể tha cho hắn một mạng?"

 

Thấy Niệm Lương đưa đôi mắt nai tơ yếu đuối nhìn mình, Lý Diệu Hoàng đã hoàn toàn bị thuyết phục đưa tay xuống rồi nhìn qua đám thị vệ: 

 

"Mau thả Bách thúc với A Phong ra!"

 

"Dạ, dạ."

 

"Mau thả người!"

 

Cả bọn ríu rít thả người, A Phong cùng Bách Thúc vội vã chạy về hướng Niệm Lương.

 

Nhưng Phùng phu nhân lại đột ngột lên tiếng:

 

"Ngươi theo ta đã hơn ba mươi năm, ta xem ngươi như huynh trưởng trong nhà, ngươi thật sự muốn đi sao, Bách Lưu?"

 

Bách thúc nghe vậy, đầu tiên là nhìn Niệm Lương đang cố sức đứng vững đằng kia, qua giây lát hắn quay lại xoay người, ôm quyền với Trúc Linh:

 

"Người khi xưa cùng ta chu du khắp nơi, dựng nên cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, điều đó Bách Lưu ta sao có thể quên". Tới đây Bách thúc lại ngẩng đầu mắt đẩm lệ ngước lên Phùng phu nhân:

 

"Nhưng từ khi người đưa ra một quyết định hai mươi năm trước thì giới hạn của hai ta đã không thể nào san phẳng để có thể gọi là người nhà. Mah, đối với ta thì sống mãi như vậy cũng được thôi, nhưng cũng vì giới hạn đó mà hai mươi năm sau người lại không thể chăm sóc chu toàn cho một người thân khác."

 

Tới đây Bách Thúc cuối thấp người ôm quyền với cố nhân lần nữa:

 

"Nàng còn nhỏ dại, cần người chăm sóc, xin sau này phu nhân tự bảo trọng. Bách Lưu hôm nay xin cáo biệt."

 

Bách thúc dứt câu liền quyết tuyệt xoay người, bước đi về phía Niệm Lương.

 

Bụp. Phùng phu nhân duyên dáng nội liễm bổng dưng ngã uỵ ngồi bệch trên đất, nàng thật sự đã làm điều gì sai sao?

 

"Mẹ, người có sao không?". Nhưng đáp lại Phùng Lâm chỉ là một nụ cười miễn cưỡng của mẹ mình, người mẹ luôn dịu dàng nuông chiều làm hết khả năng vì hắn mà giờ đây đã vô lực mệt mỏi tới nổi bất lực như vậy, Phùng Lâm căn bản không thể chấp nhận sự thật này, hắn liền ngẩng lên bạo rống:

 

"Thân nô bộc như các ngươi mà cũng muốn trèo cao sao? Bọn rẻ rách thấp hèn còn muốn làm người nh…"

 

Niệm Lương, Bách thúc, A Phong đã quen với thái độ ngu ngốc của Phùng Lâm bao nhiêu năm nay nên không ai có phản ứng gì. 

 

Nhưng Lý Diệu Hoàng sao có thể giống như họ? Nàng bổng nhớ đến mấy lời bỉ ổi của hắn đêm lén tập kích Niệm Lương mấy ngày trước nên lập tức tiện tay quăng Vĩnh Phúc vẫn còn nắm trên tay lên cao, xoay người một cước giăng ngang.

 

Đùng. Vĩnh Phúc ăn một cước đá bay, văng tới đụng ngay Phùng Lâm.

 

"Aaaaaaaaa."

 

Ầm, Ầm, Ầm, Ầm, Ầm,.. hai tên phá gia chi tử bay một lượt gãy hai mươi cây đại thụ, biến mất trong màn khối bụi mù mịt.

 

"Thiếu gia!!!"

 

"Nhị thiếu gia!!"

 

"Lâm nhi!!!"

 

Cả đám thị lệ và Phùng phu nhân hét lớn kinh hải chạy về phía bọn chúng.

 

Ba người nhóm Niệm Lương đã tụ hợp với nhau, không ai nói gì mà cùng tiếp tục bước đi.

 

"C-các ngươi sau này tự bảo trọng."

 

Giọng nói dịu dàng của Phùng phu nhân lại đột ngột truyền đến. 

 

Niệm Lương, Bách thúc khi quay lại đã thấy nàng ta xoay người vội vã chạy đến hướng Phùng Lâm.

 

Thật sự là chỉ đến mức này, hai thúc cháu không hẹn mà cùng nở một nụ cười phức tạp nhưng lại nhẹ nhàng đến lạ thường. Cả hai cùng A Phong theo chân Lý Diệu Hoàng tiếp tục bước tới phía trước.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16