Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 81: Niệm Lương

400 0 1 0

Niệm Lương vẫn nụ cười thân thiện trên môi, thái độ nền nã dễ gần, nhưng khi chốt dá lại câu nào chắc câu đó, cực kì đáng tin, nàng trong mắt Lý Diệu Hoàng lúc này thật sự là một "thần buôn" mà giải quyết "gọn gàng" ba khách hàng tiếp theo trong chưa tới mười phút.

 

Đợi một lúc cuối cùng cũng đến phiên mình, Niệm Lương mời Lý Diệu Hoàng cùng hai nam tử khác đi đến một căn phòng kín đáo có một ông lão ngồi uống trà chờ sẵn ở đó. 

 

Niệm Lương đi đến bên lão giả mở lời ngọt ngào:

 

"Phiền ba vị chờ lâu, Niệm Lương thật có lỗi. Nên để không làm mất thêm thời gian quí báo của các vị, Niệm Lương xin đi thẳng vào vấn đề. Thông thường vật phẩm đấu giá sẽ được bổn điểm thông báo ra ngoài một tháng trước khi đấu giá hội diễn ra, nhằm thu hút phú hào gần xa săn đón, chẳng hay ba vị có muốn đợi đến đấu giá hội tháng sau hay không?"

 

"Không cần, làm phiền cô nương định giá vật này". Nam tử nhỏ nhắn tu vi trúc cơ 7 giai bên cạnh Lý Diệu Hoàng không suy nghĩ liền lấy ra một hộp gỗ hình chữ nhật lớn, nhưng trái với thái độ vội vã, động tác đặt hộp gỗ lên bàn lại vô cùng cẩn thận.

 

Nam tử còn lại chỉ cuối đầu không nói.

 

Hiểu tâm lí khách hàng, Niệm Lương mỉm cười nhìn sang hắn và Lý Diệu Hoàng:

 

"Hai vị yên tâm, chính sách bảo mật khách hàng của Phùng Linh các nổi tiếng là kín đáo. Vì tối nay đã là đấu giá hội nên khi làm xong giấy chứng nhận các vị có thể ở lại bổn điểm nghĩ ngơi, còn nếu các vị muốn đi dạo xung quanh thành thì chúng ta sẽ cho người theo sau âm thầm bảo vệ, nên không lo có kẻ cướp. 

 

Còn đến buổi tối mỗi vị sẽ được một căn phòng riêng kín đáo để quan sát buổi đấu giá, sau khi giao dịch đấu giá hoàn thành, các vị vẫn sẽ được bảo vệ cho đến khi rời thành Phong Linh mới thôi". Nói tới đây Niệm Lương nhìn sang Lý Diệu Hoàng:

 

"Tất nhiên là các vị có thể từ chối phần dịch vụ này nếu muốn."

 

Thần buôn đúng là thần buôn nha, phản ứng quá nhanh rồi, quá thuyết phục rồi, tuy đã nhiều lần thấy Niệm Lương đại triển thần uy nhưng Lý Diệu Hoàng mỗi lần đều cảm thấy mình học được thêm được cái mới, chắc cho dù nàng cũng có khả năng đọc tâm lí người khác rất tốt, nhưng nếu áp dụng vào bán hàng thì vẫn sẽ thua Niệm Lương một lạch trời, sự khác biệt thiên bẩm là đây sao? 

 

Lòng nghĩ bân quơ nhưng tay Lý Diệu Hoàng cũng theo sau nam tử kia lấy ra hộp gỗ đặt lên bàn, bên trong là cây tứ giai năm vạn năm linh dược được nàng chuẩn bị từ trước.

 

Lão giả uống trà đằng sau đã hiểu ám hiệu mà tiến lại định giá, Niệm Lương liền bắt đầu giải thích thêm:

 

"Theo chính sách của bổn điểm, trước sẽ do Bách thúc đây - chuyên gia có năng lực định giá rồi làm giấy chứng nhận. Khi hoàn thành thủ tục các vị có quyền lấy trước một nữa số linh thạch, về sau khi đấu giá kết thúc, Phùng Linh các chỉ lấy 3% linh thạch làm tiền trách nhiệm."

 

Trong lúc Niệm Lương nói thì Bách thúc đã mở ra hộp gỗ của nam tử nhỏ con đầu tiên, một thanh trường kiếm kì quái xuất hiện trước mắt Lý Diệu Hoàng.

 

Gọi là kì quái vì thanh kiếm này bề ngoài được thiết kế rất đặc biệt, mũi nhọn và sâu hơn rất nhiều so với loại bình thường, gần như đã là hình tam giác nhọn. Kiếm cánh và tay cầm không được chăm chút tinh xảo, cũng không được thiết kế dễ cầm mà là dẹp đến hết mức có thể. 

 

Lại nhìn thêm thêm chuôi kiếm là quang hệ thuộc tính 6 giai được sắp xếp để phát huy hết sức mạnh của một viên minh châu hoả hệ 6 giai được đính ở cuối. Mà cả hai thứ đó chỉ được sắp xếp để linh khí vận chuyển nhanh hết mức có thể vào lưỡi kiếm 6 giai hợp kim phong hệ phía trước. 

 

Lý Diệu Hoàng có thể khẳng định thanh kiếm kì quái này không phải dùng để đánh nhau mà là dùng để bay!

 

Tất cả hợp kim đều là loại nhẹ nhất, mũi kiếm siêu nhọn để xé gió giảm lực cản trong không khí, lưỡi kiếm phong hệ luyện tài để gia tăng tốc độ, chuôi kiếm được thiết kế để bức tốc, thanh kiếm này là một thanh phi kiếm được thiết kế hoàn toàn vì một mục đích - Bay nhanh nhất có thể.

 

Thiết kế cực kì đặc biệt, phá cách mà dồn tất cả vào một công dụng và cách sắp xếp chặc chẽ đến không thể sửa đổi này, làm Lý Diệu Hoàng không khỏi nhớ đến thanh "Điệu Thổ Thương" của Linh Lung tiên sinh mà nàng bắt gặp ở Long Vân các 6 năm trước, chỉ có điều giờ nàng chắc phải gọi là Linh Lung đại sư mới đúng, tài nghệ luyện khí của hắn đã lên một tầm cao mới.

 

Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng liền nhìn qua thiếu niên gầy gò bên cạnh mà lòng nghi ngờ.

 

Niệm Lương dường như cũng nhận ra điều gì, nàng nở một nụ cười thân thiện, giọng không quá hiếu kì uyển chuyển: 

 

"Chẳng hay thanh kiếm này là tác phẩm của.."

 

"Ta không biết... Thanh kiếm này là ta nhặt được". Nam tử gầy gò vội vã lắc đầu phủ nhân, nhưng ánh mắt loé lên hốt hoảng trong tích tắc của hắn làm sao có thể qua mặt được Niệm Lương, nàng không tha mà tiếp tục dùng giọng đáng tin:

 

"Tiên Sinh đừng hiểu lầm. Niệm Lương hỏi vậy là vì muốn giao dịch được hiệu quả hơn. Tuy thanh kiếm này quả thật là kì bảo, nhưng cách thiết kế quá đặc biệt, nếu được đứng dưới tên một đại sư danh tiếng, giá cả nhất định có thể tăng lên rất nhiều, thậm chí là gấp ba gấp bốn lần. Còn nếu không rõ nguồn góc thì thật rất khó bán..."

 

Quả thật theo thông thường thì rất khó bán nha, tu sĩ tiến giai nguyên anh đã có thể đạp không nên rất ít ai chịu đầu tư nhiều linh thạch vào một thanh phi kiếm như vậy, trừ những chức nghiệp đặc thù hay là con em hoàng tộc thế gia, nhưng bây giờ vừa lúc nàng lại cần phi kiếm, mà nàng bây giờ là ai? Lý phú bà đó nha, thanh kiếm này lại rất đặc sắc, rất đúng ý nàng, Lý Diệu Hoàng chắc chắn phải mua.

 

Không biết mình đã được Lý Diệu Hoàng chốt đơn, nam tử nhỏ con nghe Niệm Lương nói xong thì cuối đầu trầm tư, nhưng không lâu sau hắn vẫn gật đầu:

 

"Thanh kiếm này thật là ta mai mắn nhặt được, không biết từ vị đại sư nào là người luyện chế."

 

Giờ phút này đã biết chắc đối phương có điều khó xử, nhưng những lời nàng nói khi nãy đều là thật, Niệm Lương sau 5 giây suy tư lại nở một nụ cười dễ gần mà quyết đoán:

 

"Như vậy đi, thanh kiếm này Phùng Linh các chỉ tính tiên sinh 1% linh thạch tiền trách nhiệm, tuy không nhiều nhưng có lẽ sẽ hổ trợ ngài phần nào lúc này."

 

"Nha đầu, ngươi sao lại tự tiện quyết định? Phải xin ý kiến của Phùng lão trang chủ trước chứ."

 

Đáp lại lời vội vàng can ngăn của Bách thúc, Niệm Lương chỉ nhìn sang nở một nụ cười thân mật:

 

"Bách thúc yên tâm, nếu thuyết phục trang chủ không được ta sẽ lấy tiền hoa hồng và tiền lương tháng này bù vào, nhưng phiền người giúp Niệm Lương phần chứng từ."

 

"Aizz, nha đầu ngươi thật là, vậy cũng được. Thanh kiếm này ta định giá trước 50 thượng phẩm linh thạch". Bách thúc chỉ có thể thở dài cười sủng nịnh.

 

"Đa tạ Bách thúc". Niệm Lương liền đi tới gần thanh niên nhỏ con, tay đưa một truyền âm phù: 

 

"Đây là truyền âm phù của Niệm Lương, lúc nhận linh thạch Niệm Lương sẽ liên lạc với ngài."

 

"Đa tạ cô nương". Không để ý thấy điều mà Lý Diệu Hoàng chú ý, nam tử nhỏ con hai mắt lấp lánh mừng rỡ ôm quyền tạ lễ, Niệm Lương chỉ gật đầu mỉm cười rồi liền tiếp tục quay sang hộp gỗ thứ hai của nam tử bạch y mặt góc cạnh.

 

Bách thúc vừa mới dời nhẹ nắp hộp, hai mắt đã sáng rỡ: "Ồ là linh dược gia tăng khả năng điều khiển linh lực? Tuy là ba cây thiên tinh thảo loại ba nhưng thật là háng hiếm!"

 

Lý Diệu Hoàng nghe thiên tinh thảo thì không khỏi nhìn nhiều ba sợi linh thảo lục sắc nho nhỏ kia nhiều một chút, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại có ấn tượng với danh từ này, nhưng nhìn mãi cũng không thấy có gì đặc biệt, với lại nàng giờ tuy phú nhưng nếu mua nhiều quá sẽ gây cho người chú ý, lúc đó thì thật không ổn, thiên tinh thảo không đủ sức hút để nàng phải chấp nhận chịu thêm mạo hiểm vào lúc này nên Lý Diệu Hoàng liền bỏ qua.

 

"Tất nhiên là hàng hiếm, ta vất vã lắm mới kiếm được". Phía bên kia sau khi vội vàng phân mua, nam tử mặt góc cạnh liền quay sang nhìn Niệm Lương cười hắc hắc: 

 

"Nếu đã giảm giá, tiên tử cũng nên giảm giá cho ta luôn đúng không nhỉ?" 

 

Niệm Lương che miệng cười khẽ: "Tiên sinh thật là muốn Niệm Lương tháng này phải giảm cân rồi". Rồi liền quả quyết nhìn luôn sang Lý Diệu Hoàng: 

 

"Niệm Lương không có gì nhiều, chỉ có thể không nhận hoa hồng mà giảm xuống 2% phí trách nhiệm, của ít lòng nhiều, hi vọng hai vị không phiền lòng."

 

"Hahaha, thật dễ nói chuyện đó. Đa tạ tiên"

 

Ầm.

 

Một thiếu niên ăn mặc loè loẹt đẩy cửa bước vào chen ngang lời cười nam tử:

 

"Nàng giảm bao nhiêu, bổn thiếu gia giảm gấp đôi cho các vị!"

 

Niệm Lương thấy ba nam tử ngông ngênh bước vào dành khách thì mày lần đầu tiên khẽ nhíu, nhưng chỉ cuối đầu mà trong mắt hoang sắc cũng rõ ràng hơn.

 

"Phùng Lâm, tiểu tử ngươi nên biết làm người một chút, đừng hiếp người quá đáng, ngươi là con của lão trang chủ cũng thật là xem không được nữa". Ngày bình thường thì kéo cả lũ đi ăn chơi cho nha đầu này một mình ôm hết rồi về giựt vài món nhỏ lẽ hắn đã không muốn nói, hôm nay cư nhiên còn dám giật khách đấu giá ngay mặt hắn, Bách Thúc thật không nhịn nổi nữa.

 

"Bách thúc người đã lớn tuổi đừng xen vào chuyện này". Lời nói tuy vẫn giữ phần nào khách sáo, nhưng bản mặt Phùng Lâm vẫn rất vênh váo đối chấp với Bách thúc, sau hắn lại nhìn sang ba người Lý Diệu Hoàng, chỉ tay về phía Niệm Lương: 

 

"Quyết định là ở ba vị khách nhân đây. Ba vị thấy thế nào, giảm gấp đôi so với ả ta?"

 

"Không được, Niệm Lương cô nương có nghĩa với ta. Ta chọn nàng". Nam tử nhỏ con lập tức lên tiếng.

 

"Ta cũng từ chối. Tiểu tử, làm người nên biết lễ độ một chút!". Nam tử góc cạnh cũng theo sau phụ lời từ chối.

 

Nhưng lúc này vẻ mặt vẫn rất đắc ý của Phùng Lâm và thái độ không phản khán gì của Niệm Lương nói cho Lý Diệu Hoàng biết cho dù nàng có từ chối theo hai người kia thì Niệm Lương có lẽ cũng bị mất ba mối này, thậm chí là những khách hành còn ngồi ngoài đại sảnh lúc nảy. 

 

Tuy bây giờ nàng là một mối lớn, có thể gây áp lực lên trang chủ mà giúp Niệm Lương lần này, nhưng Niệm Lương có vẻ đang cố nhẫn nhịn, chắc chắn là có dự tính riêng, nàng chỉ đành làm những việc có thể.

 

Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng liền kín đáo bắn một luồng linh lực vào nắp hộp gỗ của mình, rồi làm mặt bực mình, giọng bực tức tiến lại bàn:

 

"Các ngươi lâu lắc lu bu quá, ta không bán nữa!"

 

Lúc này mọi người nhìn theo hướng đi Lý Diệu Hoàng thì điều làm họ chú ý lại là Bách Thúc, ông ấy trừng lớn mắt cũng sắp lọt ra ngoài với chiếc hộp gỗ hở nắp đang toát ra bạc ngàn linh khí.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16