Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 109: Lớn Lao

400 0 1 0

Thi tháng, thi giữa năm, thi cuối kì, học viện tỉ đấu 1 năm 1 lần, luyện đan học viện hội 1 năm 2 lần, pháp trận học viện hội nữa năm 1 lần,... 

 

Và thêm chục, trăm cuộc thi nữa của Tuyết Tinh học viện cùng tất cả học viện ở Nguyệt Dạ vực tổ chức, nếu không phải bọn họ đột ngột mất tích thì giải nhất trong 4 năm liên tục đều do bốn nữ học viên của Tuyết Tinh viện độc chiếm với chiến thắng áp đảo hoàn toàn.

 

Họn họ được người đồng trang lứa và lịch sử thành lập của Tuyết Tinh học viện trầm trồ với danh sưng:

 

"Tứ Hậu."

 

Nhưng có một tin đồn được mọi người lang truyền sau bức màn chói sáng của đó. 

 

Tất cả giải thưởng thắng được liên quan tới binh khí, dù là có được nhất đẳng đại sư đích thân rèn riêng đi nữa thì Tứ Hậu đều sẽ từ chối mà qui đổi thành luyện tài. 

 

Nhưng kì lạ ở chỗ, những người đồng trang lứa, thầy cô ở Tuyết Tinh học viện chỉ thấy Tứ Hậu dùng một số ít linh khí cố định trong 4 năm học tại đây, vậy số luyện tài khổng lồ quí giá đó đã đi đâu? 

 

Có người nói rằng, Tứ Hậu đang đợi một luyện khí sư xứng đáng xuất hiện.

 

"Lời hứa trước kia ta vẫn chưa thực hiện được. Ngươi có thể cho phép ta rèn cho ngươi hai món linh khí được không?"

 

Lý Diệu Hoàng lấy hết can đảm giọng đầy thành khẩn hướng về thiếu nữ lam y cao quí.

 

Tần Hạ Băng vẫn chưa trả lời ngay mà tiếp tục uyển chuyển xoay người, sải bước chậm rải đến gần, nhẹ nhàng đặt lên tay nàng một nhẫn trữ vật, môi nhấp nháy: 

 

"Nhờ ngươi". Rồi Tần Hạ Băng liền quay người bỏ đi, máy tóc vàng óng theo đó phiêu dật trong làng gió nhẹ.

 

Mùi hương dễ chịu in sâu trong ký ức lúc này thoang thoảng bên mũi trong giây phút đó khiến Lý Diệu Hoàng thẩn thờ bất động, nhưng.

 

"A, ta cũng có cho ngươi nè Diệu Hoàng". Huỳnh Giao đã lại gần đặt một nhẫn trữ vật nữa kế bên nhẫn trữ vật của Tần Hạ Băng.

 

"Ta cũng có nha". Lục Linh bên cạnh cũng cười khúc khích đặt thêm một nhẫn trữ vật nữa.

 

"Bắt lấy". Bụp, Lý Diệu Hoàng nhanh tay chụp lấy chiếc nhẫn trữ vật do Bạch Vân ném lại, Huỳnh Giao liền gãi đầu ngây ngô nói tiếp:

 

"Ta cũng không biết mình cần thứ gì nhưng ai da, khi nãy ngươi mặt giáp oai lắm á Diệu Hoàng, ta cũng muốn có một bộ giáp oai phong như vậy á."

 

"Giáp nặng chết biết không, không cần. Ta chỉ cần nhiều thứ tăng pháp lực, có thể nguỵ trang, chạy nhanh nữa, ngươi trước rèn mười mấy hai chục món như vậy là được rồi". Bạch Vân một bên đã tiếp tục kiểm tra cơ thể đại mãng, một bên nói vọng lại.

 

"Ta chỉ cần một thanh kiếm, còn lại tuỳ ngươi". Tần Hạ Băng vẫn xoay lưng bước đi.

 

Cái gì mà nguyên một bộ giáp, mười mấy hai chục món tăng pháp lực, các ngươi nghĩ ta bán... Lý Diệu Hoàng nghĩ tới đây liền chợt hiểu, mặt kinh hoảng đưa thần thức kiểm tra bốn chiếc nhẫn trữ vật.

 

Thiên, mỗi chiếc là hơn năm mươi món luyện tài từ 5 giai đến 7 giai, tổng cộng gần hai trăm món luyện tài,... Rèn tới năm nào tháng nào mới hết đống luyện tài này đây trời, đây không phải là muốn nàng chết trong khi luyện khí sao?

 

Thấy Lý Diệu Hoàng đau khổ đến mặt cũng nhăn lại rồi, Lục Linh che môi cười khúc khích: 

 

"Ta thì không có ý tưởng gì đặc biệt nên ngươi cứ tự quyết định giùm đi". Rồi nàng lại nhìn qua một hướng khác nho nhỏ truyền âm: 

 

"Ngươi có từng thấy ai chưa cầm kiếm lần nào mà có thể luyện được 98 kiếm khí với hai kiếm ý hoàn toàn khác nhau chưa? Ta thì đã thấy một người đó."

 

Một người luyện được hai kiếm ý hoàn toàn khác nhau? Lý Diệu Hoàng ngẩng đầu theo Lục Linh nhìn về bóng lưng gầy gò của Tần Hạ Băng, chưa cầm một thanh kiếm nào, tại sao nàng lại không cầm ki.... Chỉ cần một thanh kiếm!!! Lý Diệu Hoàng nghĩ tới đây hai mắt lúc này đã sáng như sao trời, tâm trạng không hiểu vì sao lại thay đổi 360 độ mà vui vẻ đến cười ngây ngô.

 

Tần Hạ Băng đang đưa thần thức nhìn lại, người kia bổng dưng cười tươi như hoa, không hiểu sao tâm trạng của nàng cũng vui tươi không kém.

 

"Chậc, chậc, Âu Dương thành chủ đến rồi". Nhưng lúc này Trác Diệu Xuân lại cười khẽ chen ngang, làm hai kẻ kia không hiểu vì sao lại thẹn thùng. 

 

Qua giây lát Lý Diệu Hoàng nhìn sang A Ngao, Băng Băng và Lam Quỳ: 

 

"A Ngao, Lam Quỳ nhờ hai ngươi dẫn Băng Băng đến chỗ trứng Tiểu Tịch nha."

 

"Ta đi nữa". Một con hồ ly lông trắng bổng xuất hiện dưới chân Nhan Hồng Anh, Tiểu Tâm nãy giờ không dám chen ngang các nàng trùng phùng nên vẫn luôn nằm chờ, giờ đây được Nhan Hồng Anh đồng ý nên nàng muốn xem tình hình chu tước đại nhân sớm một chút.

 

Lý Diệu Hoàng gật đầu với Tiểu Tâm: 

 

"Được, ngươi cứ đi với các nàng đi". Rồi ngẩng đầu nhìn lên lục nữ: 

 

"Chúng ta đi thôi."

———

 

Chíu. Thất nữ lần nữa xuất hiện tại căn phòng Âu Dương Vũ sắp xếp lúc trước.

 

Lý Diệu Hoàng nhanh tay mặc lại "Bách Tướng" thành thường phục.

 

Trác Dịu Xuân xoá bỏ toàn bộ kết giới thì bên ngoài cửa phòng liền có giọng nói truyền vào:

 

"Âu Dương Vũ đến đây cầu kiến."

 

"Âu Dương thành chủ, mời vào."

 

Két. Âu Dương Vũ tuấn lãnh hoá thần bảo phục vàng óng uy nghi đẩy cửa bước vào.

 

Sau vài câu chào hỏi thì hắn cuối thấp đầu ngồi yên trên một chiếc ghế ở hàng cho khách, mắt lại hết khẽ ngước nhìn Nhan Hồng Anh, Trác Dịu Xuân rồi lại chuyển đến Tần Hạ Băng, nhưng đa số thời gian vẫn là chằm chằm Lý Diệu Hoàng, làm vị "con rể hụt" này mồ hôi cũng đằm đìa trên trán, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.

 

Sau 15 phút như vậy thì cuối cùng Lý Diệu Hoàng cũng được giải thoát, Âu Dương Vũ đứng dậy hướng Trác Dịu Xuân ôm quyền, nhưng liền bị nàng dùng linh lực đỡ lên: 

 

"Âu Dương thành chủ cần gì cứ nói."

 

"Aizz". Âu Dương Vũ gật đầu rồi thở dài một cái mới bối hai tay ra sau ngẩng đầu nhìn xa xăm, mắt đã đẫm lệ:

 

"Âu Dương Vũ ta đời này tự nhận đỉnh thiên lập địa, chưa bao giờ làm chuyện bất nghĩa với bất kì ai, duy người ta phụ bạc duy nhất lại là người ta yêu... 

 

Năm xưa lỡ hẹn lời thề để hồng nhan biệt khuất, đến khi hối hận cũng đã muộn màng, nhưng cũng mai thay gặp lại được Như Ngọc, nên ta thề dù có trả bất cứ giá gì cũng phải bảo hộ con bé một đời an nhiên." 

 

Âu Dương Vũ nói tới đây nhìn sang Lý Diệu Hoàng ôm quyền:

 

"Nhưng ta lại vì sợ hãi mà một lần nữa mắt sai lầm, không quan tâm cảm xúc của Như Ngọc mà thực hiện cuộc tỉ thí ngu ngốc này. Xin đa tạ cô nương đã ngăn cản."

 

Trời ơi! thiên!... Tất cả mọi người đều chỉ có thể thốt lên mấy chữ bi ai như vậy mà lòng lại khâm phục người đàn ông vĩ đại này, tình yêu của Âu Dương Vũ dành cho Âu Dương Như Ngọc thật quá lớn lao.

 

Nhưng Âu Dương Vũ vẫn đang tiếp tục:

 

"Nói ra thật xấu hổ, nhưng các vị cũng đã rõ ràng diễn cảnh ngày hôm nay, Như Ngọc ở lại thành Lưu Linh chắc chắn không phải là giải pháp lâu dài, tuy bằng hữu của nàng là người không tệ nhưng lại mang trách nhiệm con cháu thế gia trên người. 

 

Còn Trác viện trưởng, cô Hồng Anh cùng năm vị cô nương đây đều đã quen biết Như Ngọc nhiều năm, quan hệ đôi bên cũng không tệ.

 

Nay Âu Dương Vũ ta không có gì nhiều, nếu các vị chấp nhận lập lời thề với thiên đạo bảo vệ Như Ngọc đến khi nàng có đủ khả năng tự vệ thì chẳng những tất cả tài sản, bí tịch tu luyện của Âu Dương gia tích luỹ mấy ngàn năm nay sẽ thuộc về các vị". Âu Dương Vũ lấy trong ống tay áo một tấm da dê:

 

"Mà còn tấm bản đồ Diệm Khê sơn đã được ta đánh dấu kỹ càng nơi bắt gặp "Hoả Lâm Trùng" này và cả cơ thể Âu Dương Vũ ta từ giờ sẽ tuỳ ý các vị sở dụng."

 

Thất nữ lại hít thêm một ngụm khí lạnh, còn chưa kể Ám Vong hoả của A Ngao thì trong phòng lúc này đã có tận ba người sở hữu mồi lửa, Dực Sinh hoả - Lục Linh, Thanh Phương hoả - Nhan Hồng Anh, Cung Ly hoả - Lý Diệu Hoàng.

 

Nếu như có được bản đồ Diệm Khê Sơn để thu hoạch một lượng lớn Hoả Lâm Trùng - thần vật cho tu luyện mồi lửa và sở hữu cơ thể còn đang toàn thịnh của Âu Dương Vũ để nghiên cứu, thì Nhan Hồng Anh nứt tiếng đan thuật cao minh, lại có Lâm Phương các làm hậu thuẫn phía sau thì việc tìm ra cách luyện hoá "Hoả Lâm trùng" chỉ là ngày một ngày hai.

 

Khi đó có cả một kho Thánh Vật cho các nàng nâng cấp mồi lửa, thực lực của cả nhóm sẽ một bước lên mây.

 

Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, quyền lợi thứ hai Âu Dương Vũ đưa ra quả thật rất mê người, nhưng Lý Diệu Hoàng lúc này bổng nhiên đứng bật dậy từ ghế ngồi, đưa đôi mắt hờ hững của mình nhìn thẳng vào hắn:

 

"Ngài làm vậy chỉ là vô ích. Dù cho có bình an sống hết cả đời hay thăng thiên thành tiên thì liệu Như Ngọc sẽ vui, sẽ hạnh phúc sao khi biết tất cả đều là do ngài dùng hi vọng sống cuối cùng của mình để đổi lấy? 

 

Ngài là tự tin Như Ngọc sẽ không phát hiện ra hay là tự lừa dối bản thân mình để có thể dễ dàng hoàn thành trách nhiệm mà ra đi thanh thản?"

 

Từng câu từng chữ của Lý Diệu Hoàng như từng con dao sắc lẻm đâm vào rồi xé toạt niềm tin cũng như lòng tự tôn của Âu Dương Vũ, hắn lại lần nữa phạm sai lầm sao? 

 

"Ầm". Âu Dương Vũ ngã uỵ hai gói xuống đất, "Phụt", vết thương ban sáng tái phát mà phun ra một ngụm máu tươi.

 

Ách, có trời mới biết giờ phút này Lý Diệu Hoàng hoảng sợ đến mức nào, nhưng bên ngoài nàng vẫn cố tỏ ra hờ hững vội tiến lại đỡ Âu Dương Vũ lam lũ quỳ gối trên đất:

 

"Chuyện của Như Ngọc bọn ta sẽ cố gắng hết sức. Nhưng xin ngài đừng từ bỏ hi vọng mà tiếp tục sống đến khi không còn có thể nữa, để Như Ngọc có thể thật sự được hạnh phúc, để đời này của ngài thật sự không còn gì để hối tiếc."

 

Nói tới đây nàng đặt lên tay Âu Dương Vũ một viên đan dược trị thương mà mình dùng để luyện thể mấy năm nay, lúc này chân mày của Nhan Hồng Anh, Lục Linh, Tần Hạ Băng, Trác Dịu Xuân bổng nhíu lại nhìn nó.

 

"Viên đan dược này tuy không thể trị khỏi 'Hoả Lâm trùng' nhưng với thương thế của ngài chắc chắn sẽ có đại dụng."

 

Thật là một cô gái đặc biệt, Âu Dương Vũ nhìn thiếu nữ đôi mươi xinh đẹp hững hờ trước mặt mà gật đầu một cái: "Được". Rồi liền tin tưởng một hơi ực hết viên đan dược Lý Diệu Hoàng đưa cho.

 

Ngay thời khắc đó một luồng linh lực khổng lồ bất ngờ từ viên đan dược bắn ra truyền khắp cơ thể Âu Dương Vũ, chẳng những thương thế do tu sĩ cấp bậc hoá thần kì gây ra cứ như rùi bu mà một hơi bị quét sạch - khỏi hẳn hoàn toàn, nhưng cư nhiên luồng linh lực đó ngày càng tiến gần rồi thẩm thấu vào trong kết giới phong ấn "Hoả Lâm trùng"!!!

 

"Gaaaaaaa". Vạn con hoả trùng lút nhút gào thét đau đớn, còn Âu Dương Vũ thì kinh hoảng đến tột độ, nhưng lúc này hắn biết không có thời gian cho chuyện đó, liền xếp bằng tỉnh toạ nhắm mắt tập trung điều khiển Minh Long hoả của mình tiến lại gia cố kết giới, cố không cho bọn "Hoả Lâm trùng" trốn thoát.

 

Phía bên ngoài Lục Linh lúc này cũng đã nhớ lại mà hét to: 

 

"LÀ TỊNH THIẾU ĐAN!!!"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16