Vù, vù, vù,...
Phong linh lực dưới chân cuồng cuộn tản ra như sống vỗ, thu đi hoàn toàn tiếng động, bộ ba không một động tỉnh đã đến rìa ngoài sơn cốc, Lý Diệu Hoàng lúc này bất ngờ sựng người đứng lại.
Qua giây lát thấy đối phương vẫn cuối đầu trầm ngâm, Phượng Tiểu Tịch an vị bên vai trái nghiêng đầu chớp chớp mắt với nàng:
"Sao vậy? Ngươi bị thương chỗ nào hả cá chết?"
Biết tình thế gấp gáp, tích tắt sau Lý Diệu Hoàng ngước lên lắc đầu với cô bạn nhỏ:
"Ta cảm thấy có gì đó không ổn lắm, không liên quan đến kế hoạch nhưng chúng ta quay lại đó xem bầy Dã Điềm hầu một chút được không?"
Phượng Tiểu Tich nghe vậy cũng cảm thấy trong lòng có điều gì đó không đúng lắm, liền đưa mắt qua Băng Băng bên vai phải gật đầu:
"Được, cẩn thận chút là ổn, có bạch miêu ở đây, ra vào sơn cốc này một ngày mấy trăm lần cũng không vấn đề."
Tiểu Băng Băng hai mắt lấp lánh gật đầu hứng thế như là rất tự hào, Lý Diệu Hoàng nhếch môi vui vẻ một chút thì lại trầm mặt hướng trung tâm sơn cốc, chân bắt đầu bước đi.
——
"Étttttttt, quúuuuuuuuu, quúuuuuuuuu".
Một quyền kích sát của Hắc Hầu làm bầy linh hầu như nước vỡ đê, cả đàn ôm nhau hò reo um trời, ánh mắt kính trọng với vị thủ lĩnh lại quay về một chút sợ hãi.
Hắc Hầu như dũng sĩ chói loá hào quang chiến thắng ngay trung tâm sân đấu, hai tay vỗ ngực xoay vòng "Hô", "Hô", "Hô" từng nhịp hung dũng đáp lại sự trầm trồ của thuộc hạ đu khắp xung quanh.
Qua một lúc bầu không khí lắng xuống, khí tức Lý Diệu Hoàng đã hoàn toàn biến mất, Hắc Hầu ưỡn ngực nghênh ngang bước tới xác kẻ địch ý định kéo dài cuộc vui.
Lúc này cả bọn mới tá hoả không thấy Lý Diệu Hoàng đâu, Hắc Hầu rống to vài tiếng ra lệnh bọn hầu tử chia nhau ra tìm rồi đứng trồng tại chỗ, một ý nghĩ khiếp đảm bổng chợt loé trong đầu, sắc mặt đại biến, nó lập tức bức nhanh hết tốc độ lao vào cánh rừng.
Bầy Dã Điềm hầu nghi ngờ nhanh chóng đuổi theo, khi đến vị trí trung tâm sơn cốc thì thấy Hắc Hầu sựng người như trời trồng, lúc này cả bọn mới phác giác cả đoạn đường chạy đến đây hoàn toàn không tồn tại sắc đỏ của quả Kim Ô, cánh rừng trước mặt cũng vậy, cả khu rừng đã hoàn toàn vắng bóng loại quả trân quí mà bọn chúng bảo vệ bao thế hệ nay!!!
Vù. Nhưng kẻ hốt hoảng nhất lúc này chính là Hắc Hầu, nó dùng hết sức bình sinh tiếp lục lao thẳng vào hang động của mình với vẻ mặt khiếp hải.
Nhưng đã quá muộn.
"GRAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA."
Tiếng rống phẩn hận thấu trời xanh xé rách 2 khắc tỉnh lặng khiếp người.
"ĐÙNG."
Hắc hầu như cơn bảo từ hang tối vụt ra phá nát nền đất.
"Đùng, Đùng, Đùng, Đùng, Đùng,...."
Nó như đã thật sự háo điên, hai mắt đỏ lè gân máu, từng đấm từng đấm trút hết toàn bộ cơn thịnh nộ lên mặt đất.
Nhưng bất ngờ đập phá một lúc hắc hầu vẫn lấy lại được sự bình tĩnh, nó nghiêng đầu rống to vào bầy dã hầu.
"Graaa."
Một đám mười mấy con Dã điềm hầu liền rụt rè bước lên xếp thành hàng dài. Hắc Hầu ưỡn ngực kênh kiệu bước ngang từng con "Hô, Hô" trịch thượng lớn tiếng như tác nước vào mặt.
Chục con Dã Hầu đều ngoan ngoãn cuối đầu, Hắc Hầu thì càng mắng càng hăng, dường như cũng không có ý định dừng lại mà đảo hết vòng này đến vòng khác, và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, một con trong đám tội thần khẽ đảo mắt.
Ầm.
Hắc Hầu điên dại lập tức vung tay vồ kẻ "bất kính" bay gẫy một cây đại thụ.
Một con trong số còn lại ngẩng đầu nhìn đồng bạn đang hộc máu ở góc cây.
Ầm.
Hắc Hầu vồ tiếp con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư,... thứ mười,.... Rồi cơn bão nhanh chóng lang sang những "thứ dân" đứng xa ngắm nhìn, lát sau Hắc Hầu còn bạo ngược với những kẻ "nô lệ" vừa săn mồi về, già trẻ không tha, chỉ quan trọng là chứng minh điều gì, ánh mắt nó như đã bị một tầng sương quái mị điều khiển.
Ẩn núp dưới tán cây cách đó không xa, Lý Diệu Hoàng cùng Phượng Tiểu Tịch giờ phút này nào không biết điều mình cảm thấy không ổn là gì.
Hắc Hầu đã có linh trí, có linh trí là đã bắt đầu sinh ra lòng tự trọng, cái tôi và mặt mũi, mà từ đó, biến thành sự dối trá.
Hắc hầu quanh năm chỉ sống trong sơn cốc, hầu tử hầu tôn xưng tụng nó là vua, là sự tồn tại chí cao vô thượng, dần dần nó cũng tin đó là thật, và dần dần là vua đã trở thành thứ quan nhất trong mắt của nó.
Nó là vua, nó là vô địch, nên Lý Diệu Hoàng né được nó đánh lén, Lý Diệu Hoàng đả thương nó trước mặt hầu tử hầu tôn và khi nó thua trận này, nó đều cảm thấy giận dữ, bị sỉ nhục, cảm thấy tất cả những gì nó tin tưởng đều bị bóp nát, cảm thấy tất cả lí do trước giờ đều là dối trá.
Nhưng nó không muốn chấp nhận sự thật này.
Vì nếu chấp nhận, cuộc sống thanh bình từ trước đến nay sẽ bị phá hủy, nếu chấp nhận thì nó sẽ chẳng còn là ai nữa, nếu chấp nhận thì toàn bộ giá trị tồn tại trước giờ của nó sẽ biến mất.
Và nó đã chọn sống trong sự giả dối, được tâm ma chọn cho đổ lỗi lên bầy hầu tử, dùng bạo lực để bắt ép mọi con Dã Điềm hầu chấp nhận thua trận này không phải lỗi của nó, ép mọi kẻ trong bầy tiếp tục sưng tụng nó là vô địch, tôn vinh nó là vua một lần nữa, thì dần dà nó cũng sẽ bắt đầu tiếp tục tin vào điều đó.
Niềm tin nó là vua là do bầy dã hầu đưa cho, thì cũng có thể đồng dạng mà lấy lại thêm một lần nữa. Hắc hầu bây giờ là thứ gì đã không phải là nó quyết định nữa rồi, mà là do những ngôn từ quỷ mị từ bầy dã điềm hầu lựa chọn.
Nó đã để suy nghĩ của bầy hầu tử hầu tôn áp đặc, cắn nuốt luôn chính bản thân mình mà sống theo cách bầy linh hầu muốn, và dần dần "là vua" trở thành mặt mũi, cái tôi, sự phù phím giả tạo.
Và khi bị sự thật được vạch trần, nó lại chọn cách tiếp tục sống trong sự dối trá ngọt ngào. Đó là lý do tại sao nếu một lời nói dối lập đi lập lại nhiều lần, thì nó sẽ biến thành sự thật. Nhưng đó chỉ là sự thật với riêng hắc hầu, với riêng trong sơn cốc này, còn bên ngoài thế giới bao la kia thì đây chỉ là một câu chuyện nực cười.
Tình huống này không phải rất giống với thành Thừa Thiên, tương đồng với Minh Long đế quốc, với nhân tộc hay sao?
Lý Diệu Hoàng đã biết mình muốn quay lại để làm gì. Nàng muốn chứng thật nhân loại có phải là loài duy nhất chấp nhận sống trong giối trá hay không, thì ra thứ mà nàng vẫn luôn khao khát luôn là sự thật, nhưng nàng lại chỉ có thể tự cười giễu một lần nữa.
"Éttttttttttttttttt."
Tiếng thét bi thương truyền đến bừng tỉnh Lý Diệu Hoàng, cơn khát của Hắc Hầu đã lang đến một tiểu hầu tử đang được mẫu hầu che chở đằng sau.
ẦM.
Thực lực đôi bên quá chênh lệch, qua vài cú quật mẫu hầu đã bị đánh văng, Hắc hầu mang rợ hai tay dơ thẳng tiểu hầu lên đỉnh đầu, miệng thốt ra từng cơn thanh âm rợn người nhưng đầy khoái hoạt.
"Ga, ga, ga, ga, ga, ga, ga,..."
Xung quanh hơn trăm con Dã điềm hầu đều trầm mặt cuối đầu, trong không khí chỉ còn lại tiếng gào thảm thiết của mẫu hầu và nguồn cơn mang rợ, hắc hầu biết nó sắp thành công rồi, chỉ cần giết đứa trẻ này mọi thất bại của quá khứ sẽ tan đi như mưa bụi, nó sẽ trở thành vua một lần nữa! Ánh mắt theo tâm ma càng thêm ngoan độc, cánh tay lực lưỡng cầm chặc tiểu hầu đã dư thừa cơ bắp để thêm lực.
"VỤT."
Một luồng sáng xuyên qua túm đàng Dã Điềm bắn thẳng vào mi tâm Hắc Hầu, Ầm, thân thể Hắc hầu như thái sơn đổ vỡ xuống nền đất, không lấy lại cử động!!!
Trăm con Dã Điềm hầu xung quanh đều bàng hoàng bất động nhìn nhau không hiểu chuyện gì, chỉ có mẫu hầu là đã lao tới ôm con khóc rống.
Vèo.
Kẻ ra tay nhân cơ hội như một con gió lao ra ngay trung tâm, Lý Diệu Hoàng nhanh tay thu lấy xác Hắc Hầu vào nhẫn trữ vật rồi lại kích hoạt ẩn nặc ngọc bội biến mất sau lùm cây, để lại bầy Dã hầu vẫn ngây ngốc tại chỗ, mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Phượng Tiểu Tịch yên vị ngồi trên vai, mắt liếc vào bàn tay đang đầm đìa máu tươi của Lý Diệu Hoàng mà lại trầm ngâm, nàng thật sự không ngờ đến một nha đầu 14 tuổi cư nhiên lại nén mật độ linh khí để tăng uy lực chiêu thức của mình!!!!
Thật sự rất khó tin, linh khí cũng có độ dầy mỏng khác nhau, tu vi càng cao thì mật độ linh khí sẽ càng dầy, nhưng rất ít tu sĩ quan sát thấy điều này, đôi khi cả hoá thần, động hư kì cường giả còn chỉ cố tìm cách tăng cường kích thước và số lượng để gia tăng sức mạnh chiêu thức, chứ đừng nói là việc kì quái như một nha đầu luyện khí tầng 7 để tâm đến nổi ứng dụng điều này vào thực chiến.
Trên thật tế, chiêu thức từ Luyện Khí tầng 7 không thể nào xuyên qua màn linh khí phòng ngự của trúc cơ 5 giai, khả năng một chiêu tuyệt mệnh hoàn toàn bằng con số 0. Nhưng Lý Diệu Hoàng lại nén phong hệ linh khí nổi danh sắc bén thành hình kim, mỏng như một sợi tóc nhưng số lượng linh khí lại dư sức bao trùm một bàn tay, uy lực căn bản không thể đông đếm, đừng nói hắc hầu, ngay cả trúc cơ đại viên mãng thổ xà lần trước cũng không chịu nổi một kích!!
Nghịch thiên như vậy thì độ khó khi thực hiện không phải bàn cãi, muốn nén lượng linh khí bằng một bàn tay thành một sợi tóc là cực kì nguy hiểm. Số lượng linh lực nén càng nhiều, mật độ cành dầy đặc thì uy lục càng lớn, cũng sẽ càng khó kiểm soát hơn. Nếu không điều chỉnh linh lực tinh chuẩn thì chắc chắn chiêu thức sẽ rối loạn, mất khống chế, linh lực nổ tung cũng là điều bình thường. Khi đó nhẹ thì bị thương ngoài da, nặng thì đứt hết kinh mạch, tàn phế suốt đời. Đó là còn chưa kể đến làm như thế nào để biết và đánh trúng tử nguyệt kẻ địch là cả một quá trình cực khổ như thế nào, mọi chuyện quá khó khăn đối với một nha đầu 14 tuổi!!
Aizz...Tiểu Tịch nghĩ tới đây thì không khỏi nhìn Lý Diệu Hoàng thở dài một tiếng, nhưng nàng cũng biết mình không thể làm gì, liền bắt đầu cười híp mắt nhìn số lượng kim ô quả trong ngọc bội trữ vật.
Tác giả có điều muốn nói:
Khả năng điều khiển linh khí và kĩ năng chiến đấu của Lý Diệu Hoàng về sau sẽ được giải thích. Đối thủ nàng gặp về sau tất nhiên sẽ cân xứng với thực lực, mình chỉ muốn nhấn mạnh một lần nữa thôi...
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)