Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 91: Thuần thuỷ tinh hoa

455 0 2 0

Vù. Mặc dù cảm nhận được đại mãng đã rất gần nhưng không hiểu vì sao Lý Diệu Hoàng lại rất tin tưởng tiểu lam xà, nên nàng không vội manh động mà lập tức phi kiếm thẳng xuống cánh cửa dưới tế đàn vừa mới mở ra.

 

Vừa mới bay qua cánh cửa liền có tiếng tiểu lam xà cắn răng nghiến lại: "Ta đóng cửa lại không được, hắn cũng đã thay đổi trận pháp bên trong."

 

Lý Diệu Hoàng nhìn theo hướng mắt nàng chỉ thấy một ngọc bài màu nâu trong suốt thì trận pháp bên ngoài cũng vừa báo lại đại mãng chỉ còn cách hang động bên ngoài chưa tới ba thước, chỉ trong tích tắc là sẽ phát hiện hai nàng!

 

ẦM. Đại mãng khổng lồ xong vào hang đá.

 

Rầm. Cánh cửa sập lúc này bất ngờ đống sầm lại, lại lần nữa vừa kịp lúc tránh thoát tầm mắt kẻ địch, tiểu lam xà trừng lớn mắt cả kinh nhìn ‘Bách tướng’ vừa mới thay đổi chất liệu trên người Lý Diệu Hoàng.

 

Bí quá hoá liều một phát ăn mai, biến ‘Bách tướng’ thành một chiếc áo giáp có chủ tài giống với khí tức của ‘Song nha thuẫn’ quen thuộc mà thành công đống lại cửa hang động!!! Lý Diệu Hoàng cũng không vội mừng mà nhanh chóng phi kiếm hạ xuống mặt đất, mắt đề phòng vẫn dán chặt lên cửa sập bên trên.

 

"Hướng này". Tiểu lam xà sau khi hoàn hồn liền dùng đuôi mình kéo mặt nàng hướng xuống.

 

Rốc rách, rốc rách.

 

Bên tai là tiếng nước chảy liu xiu, trước mắt là khung cảnh một hang động hùng vĩ chu vi gần trăm trượng,  ánh sáng lam sắc bao phủ rực rỡ một màu đặt trưng cho hang nhỏ, hàng trăm cọc thạch nhũ điệu đà lát đát khắp nơi được những làng lam quang rủ rượi phủ đầy, một cảnh sắc kiêu sa - huyền bí được bật lên bởi chiếc tiểu đầm tại trung tâm, nơi không chỉ là nguồn cơn mà lúc này còn đang ánh lên hơn hai mươi hình chiếu khắp nơi Lam Bích đầm.

 

Đại mãng khổng lồ trong hình chiếu lại nhỏ ràng mọi thứ, thân thể dài sọc cứng cáp lúc này đang trường đến phía tế đàn bên trên hang động.

 

Ầm, ầm, ầm,… Lý Diệu Hoàng chỉ mới kịp đề phòng thì cả hang đá bất ngờ run chuyển kịch liệt.

 

Đại mãng bên ngoài lập tức giận dữ chuyển hướng bò nhanh ra khỏi hang đá, giọng nói vui mừng của tiểu lam xà bên cạnh lúc này vang lên:

 

"Thật mai!"

 

Lý Diệu Hoàng đảo mắt qua tấm hình chiếu tiểu xà đang chăm chú thì thấy gần trăm tu sĩ đang đánh nhau khí thế trong màng nước đục ngầu với mấy ngàn con cá sẫm nâu bên ngoài thuỷ đầm. 

 

Chỉ mới lướt qua thì Lý Diệu Hoàng đã thấy ba gương mặt quen thuộc: Khoai Lang nam tử bán phi kiếm, lão bá không biết tên, cô nương vẻ ngoài dễ thương - đang nghi ngờ là Linh Lung đại sư. 

 

Kế bên họ là một cô gái tương dương diễm lệ - ánh mắt cao ngạo cả người huyết bào, một nam tử hoàng bào thư sinh - tuấn tú bất phàm và một nam tử cao to lực lưỡng gương mặt góc cạnh nhưng thái độ lại cà rỡn.

 

Tuy cả ba đều đã trưởng thành nhưng vẻ ngoài đặc trưng và tu vi tất cả đều là trúc cơ tầng 8 cũng đủ làm Lý Diệu Hoàng trừng lớn mắt mừng rỡ đến giọng lắp bắp:

 

"Là... là... là họ!!!". Bọn họ là Liễu Lệ Vy, Dương Hoàng Long và Tả Bang!!!!! Sao bọn họ.... Không quan trọng, nếu họ ở đây nàng có thể mượn truyền âm phù liên lạc với bốn người các nàng rồi.... Thiên, quả thật mai mắn quá rồi nha, phải nhanh nói chuyện với bọn họ.

 

"Oy, chờ đã, ngươi đi đâu vậy?". Tiểu lam xà thấy Lý Diệu Hoàng như bị ma nhập tựa như mà bất ngờ chạy đi với gương mặt hạnh phúc thì vội lớn tiếng ngăn lại rồi chỉ đuôi về phía trung tâm thuỷ đầm: 

 

"Ngươi đợi hoàn thành giao ước rồi muốn đi đâu thì đi."

 

"Ách, xin lỗi ngươi". Lý Diệu Hoàng hoàn hồn ngại ngùng gãi đầu, tuy vẫn còn gấp gáp nhưng nàng liền nhìn về phía tiểu đầm toát ra bát ngát thuỷ hệ thuần tuý linh khí rồi phân tích, sau không lâu trầm ngâm nàng quay sang tiểu lam xà nhờ vã:

 

"Nhờ ngươi cứ đem thuần thuỷ tinh hoa đánh thẳng vào người ta". Nàng nói xong đã kích hoạt "Như Lai tạng kinh - Sứ giả pháp thân tầng 13" mà cường hoá cơ thể lên gấp 13 lần.

 

Tiểu xà lúc đầu nghe xong còn trợn mắt định nói gì thì trực tiếp chuyển sang gật nhẹ đầu: "Được".

 

Tiểu Xà lại lần nữa ngẩng đầu hai mắt nhắm nghiền, nhưng lần này miệng lại ngân nga một giai điệu thanh bình - trong sáng điều khiển dòng nước trong tiểu đầm dâng lên rồi đánh thẳng vào thức hải Lý Diệu Hoàng.

 

Ngay thời khắc đó Lý Diệu Hoàng liền cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ mang theo cơn đau điến người trải dài khắp thân thể, nhưng chỉ dừng lại ở mức đau điến mà thôi, nàng hoàn toàn dư sức chịu được, nên liền vận dụng linh khí chậm rải vận chuyển lượng lớn thuần thuỷ tinh hoa, dần dà từ thức hải lang rộng ra khắp cơ thể, kỹ lưỡng uẩn dưỡng từng tế bào xung quanh, hoàn thiện linh căn thuỷ hệ mà nàng khiếm khuyết nhất.

 

Trên thật tế việc trực tiếp chịu một lượng lớn linh khí quá tinh thuần bạo ngược xâm nhập cơ thể cùng một lúc như vậy đả đủ cho một tu sĩ thối thể đỉnh phong bình thường tàn phế ngay lập tức.

 

Nhưng thân thể Lý Diệu Hoàng giờ phút này quá cường hãng, lại được tiểu lam xà dùng "Âm công" và liên kết mạnh mẽ với thuần thuỷ tinh hoa của mình hổ trợ nên nàng mới có thể chỉ "điến người" khi chịu cơn đau từ sự thay đổi mạnh mẽ nằm tận sâu trong tế bào như tái tạo linh căn mà vẫn đủ tỉnh táo để có thể điều khiển linh khí đẩy nhanh quá trình như thế.

 

Cũng nhờ vậy mà việc bổ sung thuỷ hệ linh căn của Lý Diệu Hoàng rất nhanh đã thành công, chỉ qua 20 phút nàng đã cảm nhận được sự khác biệt như trời vực trong cơ thể, nhưng cũng làm nàng dỡ khóc dỡ cười không thôi.

 

Giờ đây không những khả năng cảm nhận với thuỷ hệ linh khí của nàng gia tăng đột biến mà dường như cả cơ thể cũng nhạy cảm hơn với bốn thuộc tính còn lại, nên việc tổng hợp ngũ hành linh khí từ bên ngoài nhờ đó dễ dàng hơn gấp bội, nhưng tốc độ tu luyện của nàng chẳng những sẽ không ảnh hưởng mà còn có thể chậm hơn bây giờ rất nhiều.

 

Vì đồng thời lúc này thức hải của nàng đã rộng hơn 1/2 so với trước kia!

 

Vốn do có kim, mộc - hai cây linh căn no tròn và hoả, thổ - hai cây linh căn hằng năm dùng sét đánh và được cung ly hoả bổ sung mà thức hải của Lý Diệu Hoàng đã rộng hơn gấp đôi so với tu sĩ ngũ linh căn bình thường, số lượng khổng lồ của linh lực cần tích trữ để tiến giai thì không cần phải bàn cải. 

 

Sỡ dĩ ba năm nay nàng có tốc độ tu luyện quá vượt trội so với tu sĩ bình thường phần lớn là nhờ sử dụng lượng tài nguyên nhiều gấp không chỉ trăm lần so với bọn họ, chứ thật chất tốc độ của nàng cũng chỉ nhanh hơn bọn họ đôi chút nhờ vào khả năng tổng hợp ngũ hành linh khí mà thôi.

 

Giờ đây thức hải lại rộng hơn gấp rưỡi như vậy thì cho dù đã có thể hấp thu linh thạch thêm đi nữa tốc độ tu luyện của nàng cùng lắm chỉ có thể ngang với khi xưa, nếu so với hiệu suất tu luyện ban sáng còn chưa bổ sung thuỷ linh căn thì thật làm Lý Diệu Hoàng tiếc hận không thôi.

 

Bất quá nhờ vậy mà tốc độ chuyển đổi linh khí, số lượng, mật độ và sự tinh thuần của linh lực của nàng cũng đại tiến nên lực chiến vốn đã vượt nhiều cấp độ của Lý Diệu Hoàng sẽ đột phá lần nữa. 

 

Hơn nữa trước kia Dương Bạch Trì đã từng nói khi mà nàng bổ sung hoàn toàn đầy đủ 5 thuộc tính linh căn, sinh ra ngũ hành hỗn độn thiên linh căn thì mới là lúc tốc độ tu luyện của nàng thật sự thay đổi mà một bước lên mây, nhưng muốn làm được điều đó thì còn rất nhiều điều để nói nữa.

 

Không biết Lý Diệu Hoàng đang tiếc hận trong lòng, tiểu lam xà đứng một bên lúc này thật sự là bị nàng làm cho kinh hoảng lần nữa, tuy vẫn còn kém rất xa so với bản thân nàng vì được thuần thuỷ tinh hoa dựng dục với thiên địa linh khí sinh ra nên khả năng điều khiển thuỷ hệ thuộc tính linh khí nghịch thiên là tất nhiên, nhưng khả năng điều khiển linh khí của Lý Diệu Hoàng thật quá mạnh mẽ.

 

Kẻ lợi hại nhất mà tiểu xà từng gặp là con đại mãng kim đang tầng 5 kia thì chỉ như giun dế so với nàng bây giờ, vị ân nhân này quả thật phải làm mình luôn lau mắt nhìn thêm.... Nhưng giờ phút này nàng có một việc phải hoàn thành trước.

 

Tiểu lam xà nghĩ tới đây thì lập tức ngẩng đầu ngân nga một khúc hát khác.

 

Lượng lớn thuần thuỷ tinh hoa còn sót lại trong tiểu đầm liền theo giai điệu đầy hào hùng của thanh âm mà tách ra thành nhiều viên ngọc nhỏ tí tách lửng lơ bay lên không trung.

 

vìu~, vìu~, vìu~. Lý Diệu Hoàng sau khi hoàn hồn liền nhìn thấy không gian những hạt châu xanh lam đó đi qua đều trở nên trong xanh hơn và tràn ngập thuỷ hệ linh khí thì còn chưa kịp cảm thán về cái đẹp đã cảm thấy có chuyện không đúng. 

 

Chỉ trong tích tắc trầm ngâm, hình ảnh những con đường lấp lánh xuất hiện nơi tiểu xà đi qua khi bên ngoài Lam Bích đầm liền hiện lên trong đầu nàng.

 

Lý Diệu Hoàng hốt hoảng nhìn sang tiểu lam xà đang phát sáng chói mắt trên không trung bên cạnh:

 

"Đừng làm vậy tiểu xà. Mau dừng lại, ngươi nghĩ kĩ một chút!"

 

Nhưng bất chấp giọng nói thành khẩn của nàng, những hạt châu li nhi vẫn ngày một tiếng gần với cánh cửa sập trên cao, Lý Diệu Hoàng liền vội lớn tiếng lần nữa:

 

"Đừng tiểu xà, làm vậy có thể thay đổi được gì sao?". Cho dù ngươi có dùng thuần thuỷ tinh hoa tái tạo, khiến Lam Bích đàm trở lại vẻ trong xanh ngày trước thì được cái gì hả? Không kể đám tu sĩ bên ngoài và con đại mãng kia, một hồ nước bổng nhiên hồi sinh như vậy sẽ thu hút bao nhiêu người? 

 

Đến khi đó vô số tu sĩ sẽ vì lòng tham mà lật ngược cả khu đầm này lên, việc làm của ngươi chỉ là dối trá, là tự lừa dối bản thân mình, Lam Bích đàm chỉ sẽ chỉ càng thêm bi thương. 

 

Lòng tuy nghĩ vậy nhưng Lý Diệu Hoàng cũng không biết mình vì sao chỉ nói ra câu đầu tiên mà đưa ánh mắt trông mong chằm chằm tiểu lam xà, hồi hợp chờ đợi phản ứng của viên lam châu đang bay xa nhất.

 

Viên lam châu xa nhất một đường thẳng lên cao nhưng khi tiếp cận cửa ra thì đột nhiên giảm tốc độ rồi lơ lững trên không, liên tục nhích lên rồi lui xuống như đang tự đấu tranh cho một quyết định cực kì khó khăn.

 

Cuối cùng nó vẫn rơi thẳng xuống mặt đất cùng tiểu xà giải phóng màn pháp lực xam lam quanh cơ thể mà bất lực uốn éo ngã uỵ rớt xuống được Lý Diệu Hoàng đỡ được. 

 

Không nhìn vào mắt đối phương, cũng không có bất kì cử động gì khác, tiểu lam xà dài 40cm chỉ cuối đầu uốn thân trong lòng bàn tay Lý Diệu Hoàng, môi nhấp nhấy từng âm tiết bi thương đến cùng cực:

 

"Ta muốn dành lại thứ thuộc về mình là sai sao? Ta muốn bảo vệ nhà mình là sai sao? Ta muốn là chính mình là sai sao hả???"

 

"Ngươi có muốn đi theo ta rời khỏi đây?". Giọng nói dịu dàng của Lý Diệu Hoàng lúc này vang lên, thấp sáng cho một kẻ cố chấp khác.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16