Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 107: Vàng dưới chân

491 0 1 0

Sau cử động bất ngờ của tiểu phôi đảng, bát nữ bổng thấy không gian xung quanh đột nhiên vặn vẹo.

 

Vù~~. Một cơn gió mang theo bạc ngàn linh lực lướt qua, các nàng giờ đây đã xuất hiện ngay giữa một thảo nguyên xanh mướt, mặt đất xung quanh trồng vô số linh dược đủ loại phẩm giai, nhưng cư nhiên tất cả đều có niên lại trên vạn năm!!!!!

 

Ngay cả tâm trạng đang không tốt, xưa nay không biết xài linh thạch - Tần Hạ Băng và thê thê phú khả địch quốc - Nhan Hồng Anh, Trác Dịu Xuân cũng không khỏi chớp mắt đảo người qua lại ngắm nghía xung quanh thì Bạch Vân đã hốc mồm kinh ngạc mà mắt mở to cũng sắp lọt ra ngoài rồi.

 

Nàng vội vã dáo dát nhìn mấy vòng mắt thì vận chuyển một chút linh lực vào ngón tay, đưa tới nhéo má Lục Linh kế bên.

 

"Đau, ngươi làm gì dạ?". Lục Linh bị cơn đau làm hoàn hồn nhíu mày nhìn qua đối phương.

 

"Ngươi biết đau vậy đây không phải là mơ thật rồi, nơi này lại không phải mê trận, vậy trước mặt ta là mấy vạn bụi vạn năm linh dược mộc thành rừng thật thiệt phải không dạ? Không được, phải thử lại lần nữa."

 

Bạch Vân nói tới đây liền thò tay tới Huỳnh Giao cũng đang ngây ngô há hốc mồm bên cạnh. Lục Linh vội vã níu nàng lại:

 

"L-là thật, là thật, hơn nữa ta còn mới thấy một bụi Bòn Bọt nữa, không chừng bên trong vẫn còn nhiều loại linh dược đã biệt tích á."

 

"Ách". Sau tiếng ách thì một chồm sáng xuất hiện trước mặt bát nữ rồi dần ngưng thật thành một thiếu nữ hắc bào tóc buộc đuôi ngựa, Lý Diệu Hoàng gãy gãy đầu cười khổ: 

 

"Thiệt vậy hả? Bạch Trì tiền bối mới đưa ta 5 ngày trước thôi, ta chưa xem hết một vòng nữa, với chỉ biết mấy loại trong sách ở học viện cũ hà."

 

Bạch Vân nhào tới níu vai Lý Diệu Hoàng lắc mạnh, hai mắt sáng rỡ kích động: "Vậy vườn linh dược vạn năm này là của ngươi phải không? Bọn ta được chia mấy phần?"

 

Lý Diệu Hoàng có tí ngại ngùng tiếp rục gãi gãi đầu xấu hổ: "Ta không biết luyện đan cũng không am hiểu linh dược, giữ hết một mình chỉ lãng phí của trời thôi. Nên chúng ta dùng chung đi, các ngươi cần gì cứ lấy."

 

Nhưng lời nói của nàng lại làm cho thậm chí cả Bạch Vân cũng cảm thấy "Đại lễ quá lớn" mà nuốt nước bọt, cố gắng thật chậm rải hỏi lại lần nữa:

 

"N-ngươi.. nói thật s"

 

"Không được Bạch"

 

"Không được khách sáo với ta". Lý Diệu Hoàng chen ngang Lục Linh đang vội vã kéo tay Bạch Vân, rồi lại gãi gãi đầu đỏ mặt đưa ánh mắt chân thành nhìn tất cả bát nữ:

 

"Các ngươi nhất định phải nhận, ta không giỏi nói mấy chuyện này..."

 

Hừ, còn dám nói vậy, ngươi là tiểu phôi đảng chuyên dụ dỗ nữ hài, Tần Hạ Băng đang xụ mặt, còn vì quá nhiều chuyện mà chỉ khinh bỉ ai kia trong lòng chứ không giống khi xưa trực tiếp lên tiếng.

 

Nhưng Lý Diều Hoàng không hay biết vẫn tiếp tục đưa mắt chân thành:

 

"Chắc các ngươi cũng hiểu mà, đổi lại là các ngươi thì cũng sẽ vậy thôi."

 

Thấy không? Đúng là tiểu phôi đảng chuyên dụ dỗ nữ hài, quả thật rất thuyết phục, Tần Hạ Băng cũng chấp thuận mà tiếp tục khinh bỉ thì ngũ nữ đã hoàn toàn bị thuyết phục, Bạch Vân cảm động đến hai mắt nhỏ lệ nhào lại ôm sầm lấy Lý Diệu Hoàng:

 

"Ngươi thật tốt quá Hắc Hắc, ta thương ngươi quá, ngươi thật tốt với ta quá." 

 

"Ách, ngươi đừng làm vậy mà". Lý Diệu Hoàng bối rối đỏ mặt, nhưng tay nàng lúc này bổng có cảm giắc năng nặng.

 

Băng Băng ở bên dưới đưa chân trước khìu khìu tay Lý Diệu Hoàng, mắt long lanh ướt át:

 

"Gao, gao."

 

Lý Diệu Hoàng chợt hiểu, cuối đầu ánh mắt buôn buồn nhìn lại bé:

 

"Nhược Kê cũng ở đây, nhưng nàng vẫn chưa khoẻ hẳn". Lý Diệu Hoàng lại cười khổ ngẩng đầu lên nhìn thất nữ: 

 

"Khi nãy định đưa các ngươi tới thẳng chỗ nàng, nhưng ta chưa điều khiển Bách Tướng được thành thục nên dịch chuyển nhầm á."

 

Thật là tiểu thế giới! Nhan Hồng Anh cùng Trác Diệu Xuân hai mắt nhìn nhau, đứa học trò này thật quá phú rồi.

 

"Đi thôi, chúng ta vừa đi tới vừa nói."

 

Chín người các nàng chậm rải tảng bộ trong mãnh rừng bạc ngàn linh khí, Lý Diệu Hoàng vừa dẫn đường vừa thuật lại mọi chuyện khi trước:

 

"........phát hiện hai phong thư .......... đột nhiên lang nhân chúng ta gặp ........... tình thế nguy kịch Nhược Kê dùng .......... nào ngờ Tư Đồ Lập bất ngờ cho ta một cước thật đau rồi cuối cùng ta bất tỉnh bay về lỗ đen."

 

Một cước đó quả thật rất đau, nhưng không chỉ với một mình Lý Diêu Hoàng, mà là đối với tất cả mọi người.

 

"Tên Tư Đồ Lập chết tiệt, biết vậy hôm đó đánh cho hắn khóc thật mới thôi, tức chết ta mà, lần sau gặp lại nhất định không dễ dàng cho hắn đi như vậy". Bạch Vân nãy giờ vẫn bám sát Lý phú bà căm phẫn đấm hai tay vào nhau.

 

Trác Dịu Xuân mỉm cười nhẹ nhàng nhìn qua Nhan Hồng Anh, biết vậy lúc đó không vội đuổi học hắn, hại vợ ta sáu năm nay lặng lội bên ngoài.

 

Người điên cuồng nhất ở Lâm Vân đại điện năm xưa - Tần Hạ Băng lúc này lại chỉ cuối đầu, nhưng nắm tay xiếc chặc đến trắng bệch như đã minh chứng tâm trạng của nàng.

 

"Đúng vậy á, lần tới gặp lại ta bổ cho hắn phá sản luôn!!!". Còn Huỳnh Giao phẫn nộ tới nổi mắt loé hồng quang, ma huyết trong cơ thể sôi trào.

 

Chíu.

 

Lúc này một cây linh dược nằm cách đó trăm mét bổng toả ra huyết quang chói mắt thu hút sự chú ý của bát nữ.

 

"Đây... đây không phải là....". Lục Linh nhìn cây linh dược 8 giai đang phát sáng trên tảng đá trước mặt thì mừng rỡ đến nổi lắp bắp quay qua Nhan Hồng Anh.

 

"Ùm". Nhan Hồng Anh cũng mỉm cười vui vẻ, gật đầu hiểu ý rồi nàng liền bước lại gần tảng đá: 

 

"Khác biệt lớn nhất của ma tộc với những chủng tộc khác là ở máu của họ. Mỗi ma tộc tộc nhân đều có một lượng nhỏ tinh huyết ở ngay thời khắc họ ra đời chứ không cần phải đợi khi kết đan như đa số chủng tộc khác. 

 

Nên ma tộc nhân từ khi còn nhỏ đã được trưởng bối chỉ dẫn phương pháp dùng lượng tinh huyết có từ sớm của mình uẩn dưỡng - cường hoá cơ thể, giúp thể chất họ cường hãn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần chủng tộc khác, có thể triệu hồi một phần linh bản của mình ngay khi trúc cơ."

 

Tới đây Nhan Hồng Anh ngồi xuống kề bên, đưa tay cẩn thận hái cây linh thảo năm nhánh - hai dài nhọn, ba mập mạp sọc cưa - vẫn đang phát ra huyết quang bên dưới nhưng môi vẫn không dừng lại:

 

"Nhưng ma huyết cũng có kẻ mạnh người yếu, được phân biệt ở "tinh hoa" trong tinh huyết. Nếu lượng tinh hoa tồn tại trong ma huyết càng nhiều thì cơ thể của ma tộc nhân càng cường hãn so với người cùng cấp độ.

 

Thời kì thượng cổ có một loại thần dược có thể giúp ma tộc nhân bổ sung, tăng cường lượng tinh hoa trong tinh huyết tên là Ma Đề đan. Thần hiệu Ma Đề Đan mạnh đến nổi giúp ma tộc được vạn tộc công nhận là đệ nhất thể tu. Nhưng do thời gian lâu dài trôi qua dẫn đến cung không đủ cầu, khiến loại chủ dược luyện đan bất ngờ biệt tích vào mười mấy vạn năm trước, dẫn đến rất nhiều hệ luỵ, làm suy yếu rõ rệt thực lực của ma tộc."

 

Nàng nói tới đây đã đưa lên đưa cây linh dược đỏ thẫm hoang dại trước mắt thất nữ:

 

"Đây đúng là Ma Đề A thảo, loại chủ dược đã biệt tích vạn năm nay của Ma Đề đan. Với cây linh dược này thì cho cô chút thời gian là có thể luyện được vài lô cho em. Không chừng sau khi sử dụng kết hợp với tiềm năng và sự khắc khổ tu luyện của em, ngày sau tu vi đại thành thì Huỳnh Giao của chúng ta có thể sánh ngang với các đại năng cổ kim của ma tộc."

 

Bạch Vân đã tiến lại khoát vai nữ hài: "Ai da, ngươi thật là nhặt được bảo rồi A Giao ngốc, mười lăm vạn năm linh dược đó nha, lại có Hoa Hồng trắng của chúng ta ra tay, luyện được ít nhất cũng hơn vạn viên đi."

 

"Hì hì, đúng nha". Huỳnh Giao gật đầu như gà mổ thóc đáp lại, cũng không kiềm được vui sướng mà như muốn nhảy dựng lên rồi, nàng nhìn sang Lý Diệu Hoàng: 

 

"Chúng ta có thể mạnh hơn rất nhiều, rất nhiều nữa á Diệu Hoàng."

 

Ách... Hình như muội muội khả ái đang hiểu lầm điều gì nha. Lý Diệu Hoàng hai tay liền xuất hiện rồi truyền Phật Khí vào "Song Ngã".

 

Hai thanh rựa ngân sắc chốc lát đã phát sáng kim quang chói mắt, kèm theo cơ số hoa văn chữ Vạn tinh xảo hiện dài chạy dọc lưỡi rựa.

 

Tất cả mọi người trừ Băng Băng và A Ngao mở to mắt kinh ngạc lần nữa.

 

Lại cảm nhận được áp lực của người kia chênh lệch như trời đất so với công pháp Phật tộc của Dương Gia, riêng Tần Hạ Băng lúc này càng thêm tò mò.

 

"Ta là tu luyện công pháp luyện thể của Phật tộc." Lý Diệu Hoàng bắt đầu giải thích: 

 

"Là vậy nè, khi ta tỉnh lại lần nữa................. Bạch Trì tiền bối cũng không phải là người xấu............ rồi sau sáu năm ta chửa trị..........."

 

...........................

 

"Thật không ngờ Dương gia thành Nguyệt Hồi lại có quan hệ với Dương gia của tứ đại thế gia Nhân tộc."

 

Trác Dịu Xuân cảm khái làm Bạch Vân trực tiếp ngửa đầu cười lớn:

 

"Hahaha, không biết Diệm Diệm nếu biết chuyện này sẽ phản ứng ra sao, ha, công pháp Phật tộc Dương Gia vạn người thèm muốn chỉ là đồ bỏ đó, hahahaha..."

 

"Ai da, mà vậy cũng tiếc quá, ngươi không thể dùng Ma Đề đan chung với ta rồi". Huỳnh Giao cuối đầu bỉu môi buồn tuổi khả ái.

 

Lý Diệu Hoàng lòng đã mềm thành một mãnh, nàng một tay triệu hồi một bông hoa trắng xoá vô cùng bình dị, một tay đưa lên sờ sờ đầu tiểu muội muội:

 

"Ngươi đừng như vậy mà, ta đã có thứ này rồi nè, lần cuối....."

 

Trong khi Lý Diệu Hoàng kể lại tình cảnh Dương Bạch Trì niết bàn lúc trước thì Lục Linh, Nhan Hồng Anh cùng nhíu mày nghi ngờ nhìn bông hoa vô cùng bình thường trên tay nàng.

 

Còn Tần Hạ Băng lạnh lùng cao quí lúc này đã bị trí nhớ siêu quần của mình làm kinh hoảng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16