Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 23: Ánh sáng

555 0 2 0

Tuyết lại tiếp tục rơi, nhưng cái giá lạnh của nhiệt độ không thể ảnh hưởng bầu không khí buôn bán nóng bỏng tại thành Nguyệt Hồi lúc này. 

 

Hôm nay là định kì đấu giá hội nữa năm một lần.

 

Lúc này ngồi trong một căn phòng ở hoa Bích Lâu, Lý Diệu Hoàng đôi mắt nhắm nghiền chậm rãi mở ra, gương mặt mỏi mệt tức khắc nhăn lại lẩm bẩm: 

 

"Lại thất bại." 

 

Nàng ngồi cả đêm tu luyện nhãn pháp, thử mọi giả thuyết, định luật, thậm chí dùng cả mười mấy món phàm khí, "Ám Linh xích", quần áo, lệnh bài của Huỳnh Văn đưa đều đem ra thử nghiệm. Nhưng tất cả đều thất bại. 

 

Thấy canh giờ đã đến, Lý Diệu Hoàng chỉ đành uể oải đứng lên đi rửa mặt. 

 

Sáng hôm qua thì đánh nhau dùng hết linh lực, buổi tối lại tu luyện cả đêm mà không có tiến triển gì, thể xác và tinh thần của Lý Diệu Hoàng đã gần đến cực hạn. Nếu không phải hôm nay là đấu giá hội nàng thật muốn nằm trong phòng ngủ cả ngày.

 

Nghĩ tới đấu giá hội, nàng vỗ vỗ mặt hai cái, cố lấy lại tỉnh táo, đẩy cửa bước ra.

 

Chân vừa qua khe cửa thì đập vào mắt Lý Diệu Hoàng lại là đôi mắt ấy, đôi mắt mà nàng đã vô tình bắt gặp trong chín năm liên tục, đôi mắt của Tần Hạ Băng. 

 

Tần Hạ Băng lam y, gầy gò, cao quí - lúc này cũng đang bất ngờ nhìn nàng, rồi mặt lại biến thành như thật sự đang không biết cái gì mà hỏi: 

 

"Ai vậy?"

 

Lý Diệu Hoàng khó hiểu nghiêng đầu: "Là ta, Lý Diệu Hoàng?"

 

Tần Hạ Băng tiếp tục nghiêm túc hỏi lại: "Ai vậy?"

 

"Tần Hạ Băng, mới sáng sớm ngươi lại muốn kiếm chuyện phải không hả?". Lý Diệu Hoàng đã tạc mao.

 

Tần Hạ Băng "A" một tiếng như nhớ ra điều gì, ra vẻ thông suốt:

 

"A, ngươi là người luôn đứng một mình, luôn đội bảng xếp hạng ở Phi Long học viện, Lý Diệu Hoàng.". Rồi liền làm mặt xin lỗi:

 

"Thật xin lỗi, mắt ngươi hôm nay còn xấu hơn mọi ngày, ta không nhận ra. Ngươi tối hôm qua thức đêm đi trộm của ai thì đi xin lỗi rồi trả lại đồ cho người ta đi. Đợi đến lúc quan binh tìm tới thì khó giải quyết."

 

"Ngươi làm như ngươi không đứng một mình?". Lý Diệu Hoàng quát lên rồi bỉu môi lầm bầm: 

 

"Tối hôm qua ta tu luyện cả đêm."

 

"Nếu ngươi muốn tìm cớ chạy tội cũng nên tìm cái dễ tin một chút". Tần Hạ Băng lập tức lên tiếng khinh bỉ.

 

Nhưng Lý Diệu Hoàng đang muốn cãi lên thì bị một giọng nữ hài non nớt vang lên chặn lại: 

 

"Oy, Diệu Hoàng, Hạ Băng, bên này, bên này. Là ta nè, ta Huỳnh Giao đây nè nha."

 

Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng xoay người theo hướng âm thanh thì thấy Huỳnh Giao huyết bào năng động đứng vẫy vẫy tay và Lục Linh nhỏ nhắn lục bào mỉm cười nhìn qua ở một bàn 6 người bên cửa sổ tầng ăn. 

 

Thì ra hai nàng vừa đi vừa đấu khẩu đã xuống lầu lúc nào mà không hay. Liếc nhau một cái, cả hai cùng đi đến bàn Huỳnh Giao, ngồi xuống đối diện hai người họ, hướng về cửa sổ.

 

Lục Linh truyền linh lực vào một khối ngọc xanh lục ngay giữa bàn, ngọc bội phát quang rồi chiếu lên những tia sáng li ti, dần rõ ràng thành một danh sách dài ngoằn tên món ăn và giá cả.

 

"Hai ngươi ăn gì, ở đây ngon nhất là bánh quế lâm thảo và trà cam ly hoa đó". Lục Linh tươi cười nhỏ nhẹ.

 

"Không đúng, còn thiếu mì thịt bò nha". Huỳnh Giao nghiên đầu khả ái bổ sung.

 

Còn Lý Diệu Hoàng thấy đây là thực đơn thì đã cả kinh thất sắc, cư nhiên dùng pháp bảo hình chiếu làm thực đơn? Ở nhân tộc, triều đình chỉ cho phép dùng loại pháp bảo này để chiếu xuyên sao với một số môn thứ hạng cao thôi đó. Khu tự trị quả thật biết hưởng thụ quá rồi.

 

Chưa dừng lại ở đây, nhìn một lượt menu toàn là món ngon, giá lại rẻ hơn gần 5 thành, Lý Diệu Hoàng nuốt một ngụm nước bọt vì sợ hãi, nàng biết là có tham quan đục khoét thuế, biết là tiền công linh thạch của người dân thấp, nhưng chưa từng biết thuế triều đình lại cao tới làm giá đồ ăn cũng nhỉnh hơn tới tận phân nữa!!! Quá bi ai rồi. 

 

Lòng tuy nói vậy nhưng cảm xúc của Lý Diệu Hoàng vẫn không biến động gì mấy, lúc này đã chọn xong món ăn. Nhưng khi nàng đang định gọi món thì Bạch Vân từ cửa xong vào, nhanh như gặp cướp lao lại bàn ăn chen ngang.

 

Bạch Vân vẫn trường bào trắng thanh lệ, xinh đẹp như hôm qua. Vừa chạy lại chưa kịp ngồi xuống đã đưa hai cái bánh bao trắng phao cho Huỳnh Giao và Lục Linh. Miệng cắn một cái bánh bao khác, vừa ăn vừa nói:

 

"Cho hai ngươi, mỗi người một cái". Nói xong uống một ngụm trà, đổi giọng mắng chửi: 

 

"Lão già chết tiệt, chỉ bán một người hai cái. Ta phải giả trang hai lần, nói chuyện cả buổi vẫn chỉ mua được 4 cái. Tức không? Tức, ta liền giựt hai cái, quăng tiền rồi chạy đi, haha, dám không bán đồ cho bổn mỹ nhân."

 

Ông chủ bán bánh bao quả thật xui xẻo lắm mới gặp phải tiểu bá vương này. Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng lại cùng đồng thanh trong lòng.

 

Giải toả bức xúc vì cướp bánh bao xong, Bạch Vân xoay sang mới để ý đến Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng đang ngồi đây, nàng "Ách" lên một tiếng bất ngờ:

 

"Ách, hai ngươi cũng ở đây hả?". Rồi cuối đầu chăm chú nhìn bao bánh bao trên tay, như là đang đưa ra quyết định gì khó khăn. Qua giây lát Bạch Vân mặt ủ rủ vẫn lấy ra hai cái bánh bao đưa về hướng hai nàng:

 

"Được rồi, cho thì cho. Mỗi người một cái". Vừa nói xong lại nàng vổ mạnh đùi, lại trở về vẻ năng động như trước: 

 

"Không được, vừa nãy ông chủ kia còn rất nhiều bánh bao chưa bán hết. Ta phải đi cải trang lần nữa". Nói xong nhảy qua cửa sổ đi mất rồi.

 

Lục Linh thấy hai nàng vẫn chưa ăn liền cười khổ giải thích: "Đây là Cương Bạch Bao rất nổi tiếng, mỗi người mỗi ngày chỉ được mua một cái. Hôm nay là đấu giá nữa năm, mới được mỗi người hai cái. Nhưng cũng phải xếp hàng rất lâu, hai ngươi ăn thử đi."

 

Lý Diệu Hoàng gật đầu, xé một miếng cho vào miệng, cũng không biết là vì ông chủ làm bánh bao ngon thật hay là vì cái bánh này là do Bạch Vân "vào sinh ra tử" mới lấy được mà nàng lại cảm thấy nó ngon đến lạ thường.

 

Đang ăn bánh bao đến ngây ngẫn cả người thì một cơn gió đông khẽ lướt qua làm Lý Diệu Hoàng hoàn hồn. Nàng theo bản năng hướng ra ngoài cánh cửa sổ bị Bạch Vân mở toang phút trước thì cả kinh lần nữa.

 

Trên bầu trời thành Nguyệt Hồi lúc này đã dầy đặt các thương điểm phi hành khí, đủ các loại kiểu dáng, hình hồ lô, hình kiếm, hình tàu thậm chí có chiếc dài gần ngàn trượng hình rồng chói mắt ngay trung tâm!!

 

Người thì phi kiếm, người thì cởi toạ kỵ, người có cánh thì tự bay, bay qua bay lại khắp cả bầu trời. 

 

Thấy lần này Lý Diệu Hoàng kinh ngạc đến đờ người như vậy, Lục Linh không nhịn được hỏi: "Ngươi là lần đầu tiên tới hội đấu giá?"

 

Lý Diệu Hoàng gật đầu: "Ta mới ra ngoài lần đầu. Từ nhỏ đến lớn chỉ có đi học viện với ở nhà. Bộ sự kiện qui mô lớn kiểu này ở khu tự trị phổ biến lắm sao?"

 

Lục Linh lắc đầu nhỏ nhẹ giải thích: "Cũng không nhiều, Nguyệt Du vực và Hỗn Nguyên vực tổng cộng chỉ có 4 nơi tổ chức đấu giá như vậy. Mỗi nơi một năm mở đấu giá hai lần thay phiên nhau."

 

Nghe chỉ có 4 nơi thì Lý Diệu Hoàng bổng nhớ lại chuyện xe hàng, nên nàng rụt cổ nhỏ giọng:

 

"Vậy không phải thế lực của thành chủ thành Nguyệt Hồi rất lớn sao?"

 

Tần Hạ Băng bên cạnh lúc này đột nhiên chen lời: "Đấu giá hội gần như là truyền thống của khu tự trị. Thế lực thành chủ không liên quan. Nhưng có nhỏ cũng đủ bắt ngươi."

 

Tần Hạ Băng vừa dứt lời một toán quan binh khoảng 20 người, tu vi toàn bộ đều trúc cơ trung kì ùa vào chạy thẳng lên lầu.

 

Không phải chứ?? Lý Diệu Hoàng lòng run lộp bộp.

 

Tần Hạ Băng rất hài lòng với vẻ mặt giựt mình này của nàng, lắc lắc đầu ngữ điệu rất đắc ý: "Ta đã nói ngươi đi xin lỗi rồi trả đồ sớm một chút thì không chừng sẽ được tha thứ. Bây giờ quá muộn rồi."

 

"Tối qua ta tu luyện cả đêm thật có được hay không? Đồ trong phòng còn chưa kịp dọn dẹp đã chạy ra đây. Ngươi có thể bớt nghĩ xấu cho ta được không?"

 

Lý Diệu Hoàng lập tức cải lại nhưng chỉ làm Tần Hạ Băng nhàn nhạt khinh bỉ thêm: "Ngươi nói cái cớ dễ tin hơn một chút thì ta sẽ suy nghĩ lại."

 

"Sao lại không tin dạ?". Huỳnh Giao ở một bên lúc này nghiên đầu ngây ngô chen vào.

 

Tần Hạ Băng liền khoanh hai tay lại trước ngực, nhìn Lý Diệu Hoàng như một kẻ đã phạm trọng tội:

 

"Người này trừ tiết phù lục với pháp trận ra thì tất cả giờ học khác đều ngủ trong liên tục trong 5 năm. Nhưng hai môn đó điểm lại thấp đến đáng thương. Ngươi nói người như vậy có thể thức nguyên đêm tu luyện sao?"

 

Huỳnh Giao chột dạ "Ách" một tiếng. Lục Linh bổng tươi cười thêm lời: 

 

"Vậy là giống với Huỳnh Giao rồi, trừ tiết tỉ đấu đứng trên đài nguyên ngày ra thì mấy môn khác nàng đều trốn ra ngoài đánh nhau với yêu thú."

 

Huỳnh Giao gãy gãy đầu không chấp nhận: "Ai da, là mấy môn đó không hợp với ta nha. Đi đánh yêu thú vui hơn nhiều lắm."

 

Lý Diệu Hoàng như "buồn ngủ gặp chiếu manh", lập tức bắt lấy, đập bàn một cái lớn giọng:

 

"Đúng vậy. Học không vui sẽ vô không nổi, cái đó gọi là làm việc thông minh. Tiểu nhị ca, cho ta một tô mì thịt bò thêm 2 kí thịt bò, hai phần đều thêm nhiều nhiều ớt nga."

 

Lục Linh không đồng ý, nghiêm túc phản bác: "Hai ngươi không nên làm vậy. Học nhiều, không bổ bề ngan cũng bổ bề dọc mà."

 

Tần Hạ Băng thêm lời trợ giúp: "Tiểu nhị ca, còn ta một trà cam ly hoa và một bánh hoa quế lâm. Lục Linh nói đúng, theo ta thấy hai ngươi chỉ là tìm cớ."

 

Lý Diệu Hoàng/Huỳnh Giao:

 

"Là làm việc thông minh/ Đánh yêu thú vui hơn."

 

Tần Hạ Băng/Lục Linh:

 

"Các ngươi lười biếng/ Làm vậy là không nên."

 

Bốn thiếu nữ đã chia hai phe, không phe nào chịu phe nào, đều giữ chủ kiến của mình. Tất cả quân lính đã đi cũng không hay biết mà vẫn tiếp tục cãi lên.

 

Trong lúc hai bên vừa trừng nhau vừa tiếp tục ăn sáng thì Bạch Vân ôm thêm 7 cái bánh bao đem về, miệng cười hớn hở:

 

"Haha, các ngươi chưa thấy..........". Nói tới đây phát hiện bầu không ổn, dừng lại hỏi: "Các ngươi sao vậy?"

 

Lý Diệu Hoàng lúc này thật không có tâm trạng thương tiếc ông chủ bán bánh bao nữa, thấy Bạch Vân quay lại tưởng là đã gặp đồng minh, nàng liền mừng rỡ kéo đối phương lại:

 

"Bạch Vân, Bạch Vân, ngươi nói xem trốn học một số môn là đúng hay sai?"

 

Sau câu hỏi của nàng Huỳnh Giao lại "Ách" một tiếng. Lục Linh thì nhếch môi ngữ điệu đắc ý:

 

"Ngươi có điều không biết, Bạch Vân chẳng những đi học đầy đủ mà còn đứng đầu học viện từ khi nhập học tới giờ."

 

Không chỉ Lý Diệu Hoàng mà cả Tần Hạ Băng cũng kinh ngạc nhìn qua Bạch Vân. Thật không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá một người nha. Ách, không đúng, bề ngoài của Bạch Vân quá tốt, không liên quan tới chuyện này.

 

Tần Hạ Băng sau lại đắc ý, trước nhìn Bạch Vân sau lại Lý Diệu Hoàng:

 

"Làm tốt lắm. Xem ra trận này bọn ta.. Thắng!"

 

Lý Diệu Hoàng bực tức không thôi, lại nghe Bạch Vân thản nhiên giải thích làm tuột mood:

 

"Thật ra ta cũng không muốn đi học đầy đủ như vậy. Chỉ tại mỗi tháng ai hạng nhất được linh thạch thôi, ta bên ngoài lấy đồ của nhiều người quá, phải lấy học bổng để trả."

 

Tất cả mọi người:"...........".

 

Bốn người các nàng mặc kệ, không quan tâm nữa. Lúc này Nhan Hồng Anh cười tươi như hoa, hai tay bỏ vào túi áo khoát từ góc lầu sải bước tới gần:

 

"Ồ, đầy đủ rồi sao. Năm người các em hoà hợp nhỉ."

 

Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng, Huỳnh Giao, Lục Linh đồng thanh: "Không Có!"

 

Bạch Vân: "Vậy hả?"

 

Nhan Hồng Anh môi càng tươi hơn, ngồi xuống chỗ trống còn lại, đối diện Bạch Vân, rót trà, thông dông:

 

"Thế nào? Tính mua cái gì rồi."

 

Bạch Vân trả lời đầu tiên:

 

"Ta tính tính mua mấy cái khoáng sản còn thiếu bày trận pháp."

 

Lục Linh tiếp theo:

 

"Ta không thiếu cấp thấp linh dược, cấp cao linh dược buổi tối đấu giá mới có. Nên buổi sáng đi đâu cũng được."

 

Huỳnh Giao gãi gãi đầu:

 

"Em cũng chưa biết, chắc là binh khí đi."

 

Tần Hạ Băng vẫn giọng nhàn nhạt như thường lệ:

 

"Em cũng định đến tiệm binh khí tìm khoáng sản luyện khí thích hợp."

 

Lý Diệu Hoàng thì theo thói quen ngồi một góc im lặng. Từ trước đến giờ nàng chỉ độc lai độc vãng, chưa bao giờ có người bạn nào. Nếu có đi ra ngoài chung với người khác thì chỉ đi với cha, mẹ và hoạt động nhóm trong học viện. Nhưng cha, mẹ thì khỏi cần phải nói, bạn trong lớp thì vì vẻ ngoài hắc ám của nàng mà luôn quên lãng, chưa từng quan tâm nàng muốn đi đâu. 

 

Nhưng giờ phút này 5 cô gái trước mặt đều đang đưa mắt nhìn nàng, như đang chờ đợi thứ gì làm Lý Diệu Hoàng không khỏi thắc mắc: 

 

"Hả?"

 

"Ngươi muốn đi đâu?". Tần Hạ Băng bên cạnh lên tiếng.

 

"Nói lẹ đi nè, ta sắp ăn hết bánh bao rồi. Còn phải dọn đồ nữa đợi lâu lắm biết không, ông chủ cũng bị ta lấy hết bánh bao rồi". Bạch Vân không kiên nhẫn với nàng.

 

"Ai da, còn phải dọn đồ nữa, Diệu Hoàng ngươi muốn đi đâu, ta dọn đồ lâu lắm luôn á". Huỳnh Giao tiếp tục gãy gãy đầu.

 

Lục Linh cười khổ rồi quay sang tiếp tục nhìn nàng.

 

Nhan Hồng Anh thì như đã hiểu điều gì, dịu dàng mỉm cười:

 

"Em muốn đi đâu trong đấu giá hội?"

 

Nhìn 5 cô gái trước mặt mà cảm xúc Lý Diệu Hoàng trong nháy mắt cực kì phức tạp. Vui có, buồn có, tự giễu có, đau lòng có, thành công có, cả sợ hãi cũng có, nhưng có một cảm giác kì lạ mà nàng chưa bao giờ từng trải qua, nàng nghi ngờ đây, có phải là "Hạnh Phúc" mà mọi người thường hay nói hay không? Cảm giác này thật sự quá xa lạ với nàng.

 

Vào lúc này "Song nha thuẫn" trong nhẫn trữ vật bổng nhiên phát quang một ít tia sáng yếu ớt, rồi chỉ trong chớp mắt trở lại vẻ yên tỉnh mà Lý Diệu Hoàng không hề hay biết. 

 

Chớp chớp mắt vài cái lấy lại bình tĩnh."Ùm", ho một cái cố lấy lại giọng bình thường, Lý Diệu Hoàng mới trả lời:

 

"Ta muốn mua luyện tài thuỷ hệ 5 giai trở lên, với một ít sách công pháp."

 

Nhan Hồng Anh làm như cả kinh lớn giọng:

 

"Cái gì? Hoàng nha đầu muốn mua sách công pháp?"

 

Tần Hạ Băng lại khoanh hai tay trước ngực, nhìn Lý Diệu Hoàng từ trên xuống dưới bắt đầu đánh giá:

 

"Đúng vậy, thân hình đáng thương, máy tóc tự chẽ, mặt bầu bầu, mi mắt tuy có chút đen hơn hôm qua nhưng vẫn là cặp mắt cá chết đó. Là thật, không phải ai giả mạo".

 

Lý Diệu Hoàng thật khổ tận cam lai quát lên: "Ngươi thân hình cũng có hơn ta đâu? Ta cần mua công pháp thật có được hay không?"

 

Thấy thời gian không còn sớm, Nhan Hồng Anh không trêu chọc nữa mà bắt đầu phân phối:

 

"Đa số mọi người đều cần mua khoáng sản thì trước hết đi cửa tiệm binh khí. Ai ăn sáng xong rồi lên phòng dọn đồ trước."

 

Huỳnh Giao nghe vậy liền chạy nhanh đi. 

 

Bạch Vân thì chậm rãi vừa gặm bánh bao vừa bước chân.

 

Lý Diệu Hoàng ăn vội rồi lén đem chén thịt bò bỏ vào không gian linh sủng, cũng chạy nhanh về phòng, mà không hay biết sự uể oải sáng nay của nàng đã tan biến từ lâu. 

 

Lục Linh cùng Tần Hạ Băng vẫn ăn chưa xong nên tiếp tục ngồi đó cùng Nhan Hồng Anh.

 

Lý Diệu Hoàng vào phòng thì nhanh chóng gôm hết quần áo cùng mấy món phàm khí tối qua lôi ra làm thí nghiệm ở trên giường. Nhưng nàng không phát hiện, bên dưới lệnh bài mà Huỳnh Văn đưa cho lại có thêm một vòng tròn nhỏ. 

 

Đóng cửa phòng lại, Lý Diệu Hoàng chạy vội xuống lầu với ánh mặt trời đang toả lên khuôn mặt non nớt, làm nụ cười của nàng càng thêm tươi sáng.

 

"Hôm nay thật ấm áp". Lý Diệu Hoàng thầm nghĩ.

 

Tác giả có điều cần thanh minh:

 

Các ngươi nghĩ nếu thiếu sự quan tâm của Tiểu Tịch và Băng Băng vào tối qua thì hôm nay Lý Diệu Hoàng có thể cười tươi như vậy? Đừng hiểu lầm, tình cảm này luôn hiện hữu tại một góc tâm hồn giống như tình thân trong gia đình vậy, dù trong ngữ cảnh hạnh phúc nào thì nó vẫn luôn vô thức nằm trong tim, khiến những xúc cảm tươi đẹp thêm trọn vẹn và chạm đến mức tuyệt mỹ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16