Sáng sớm ngày thứ ba, ngũ nữ tiếp tục lên đường, thẳng tới điểm trận tiếp theo.
Hành trình hôm nay không có gì đặc biệt, các nàng cứ kích hoạt ẩn nặc ngọc bội mà cẩn thận di chuyển trong rừng cây, khi có kẻ địch tới gần thì sẽ có Lục Linh cảnh báo cho cả nhóm tránh né.
Tuy cũng rất vất vã nhưng so với buổi chiều hôm qua lại an toàn hơn rất nhiều, mặc dù cả nhóm đã đắc tội thêm thổ căn học viện.
Nên mặc dù điểm trận hôm nay ở rất xa các nàng vẫn đến đó trước thời gian vùng cố định xuất hiện nữa canh giờ, và cứ như cũ tam nữ cảnh giác cho Bạch Vân và Tần Hạ Băng xem xét xung quanh.
Đến thời gian xuất hiện, vùng cố định vẫn không thấy tâm hơi, mặc dù có vài điểm linh khí nhỏ bất thường làm Bạch Vân nhíu nhíu mày, nhưng vì hôm nay thu hoạch dược liệu rất khá và những điểm này thật sự chỉ là tiểu tiết rất nhỏ, Bạch Vân liền ném ra sau đầu nhanh chóng cùng tứ nữ rời đi điểm trận, tiếp tục tìm nơi ẩn nấp an toàn.
Ngày thứ ba ở Lâm Vân cốc cứ như thế kết thúc.
Đến ngày thứ tư, buổi sáng cứ như cũ diễn ra, nhưng đến ban chiều, sau một lúc lâu cảm nhận linh khí Bạch Vân bổng mở mắt lần nữa, quay sang Tần Hạ Băng:
"Ngươi có cảm thấy linh khí có gì khác thường không?"
Tần Hạ Băng nghe nàng hỏi liền nhắm mắt cẩn thận kiểm tra lại lần nữa.
Đừng nghĩ Tần Hạ Băng được xưng tụng là nhân tộc đệ nhất thiên tài chỉ vì tu vi và chiến lực của nàng cao hơn người đồng trang lứa.
Thành tựu ở pháp trận, luyện đan, luyện khí, phù lục và cả kiến thức phổ thông về tu tiên giới của nàng cũng vượt xa tu sĩ cùng thế hệ.
Nhưng, nàng vẫn chưa chạm tới ngưỡng thiên tài của các chức nghiệp ấy.
Nếu nói cho dễ hiểu, thì người xuất sắc bình thường ở các chức nghiệp ấy là mười điểm thì Tần Hạ Băng là mười bốn điểm, thậm chí thành tựu trận pháp của nàng có thể đạt được tới mười lăm, mười sáu điểm.
Nhưng thể loại thiên tài như Lý Diệu Hoàng, Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân thì ở sở trường của họ lại đạt đến tận hai mươi điểm.
Bốn người bọn họ có một thứ gọi là "trực giác bản năng", là một thứ cảm giác có thể giúp các nàng dễ cảm nhận, tiếp xúc và sáng tạo ở sở trường của mình hơn, và nó cũng là điểm khác biệt của những kẻ được gọi là thiên tài so với người bình thường.
Nên có thể nói tất cả những gì Tần Hạ Băng có được đều phần lớn là nhờ sự chăm chỉ của nàng, chứ không đến phần nhiều từ thiên bẩm như tứ nữ trong nhóm.
Và cũng vì không có thứ "trực giác bản năng" kia mà sau một hồi lâu cảm nhận, Tần Hạ Băng mở mắt lần nữa mà sắc mặt đại biến nhìn Bạch Vân:
"Có phải đồ án của điểm trận bị vô hiệu hoá, nên điểm trận đang truyền một ít linh khí đi sang nơi khác?"
"Ùm, hôm qua ta đã cảm thấy linh khí ở điểm trận có chút kì quái, nhưng lại không quá rõ ràng. Hôm nay ngươi cũng cảm thấy thì chắc chắn là thập tam song linh hỗn độn trận có vấn đề". Trong lúc Tần Hạ Băng nhắm mắt kiểm tra thì Bạch Vân cũng không rỗi rảnh, nàng đã suy nghĩ nhiều giả thuyết khác nhau về Lâm Vân cốc.
Lâm Vân cốc ban đầu là tiểu thế giới của một vị dược sư độ kiếp kì, nó vốn chỉ là một vùng đất rộng lớn trù phú nhưng vì sau khi trở thành một sự kiện tầm bảo bị tu sĩ cướp bóc quá nhiều, làm cho "cung không đủ cầu", Lâm Vân cốc gần như đã trở thành một mãnh phế tích.
Nên sau đó ba khu vực tự trị quyết định cử ra mười vị hoá thần kì trận pháp sư, tốn gần 5 năm thời gian và rất nhiều tiền của, dùng bí thuật chia Lâm Vân cốc ra thành hai mươi tầng, dùng mười ba điểm trận để giữ vững kết nối các tầng với trung tâm trận pháp cũ của vị độ kiếp kì tu sĩ kia, cũng tức là vùng cố định.
Nói một cách khác, họ chính là dùng mười ba điểm trận để truyền linh lực vào vùng cố định, để nó giữ vững kết cấu của Lâm Vân cốc. Cũng vì thế mà vùng cố định từng năm đều sẽ xuất hiện mặc dù là ở các tầng khác nhau, và nó di chuyển qua mười ba điểm trận là vì rút linh khí để duy trì kết nối của các tầng ở Lâm Vân cốc.
Ban đầu cả nhóm dự định là lợi dụng sức hút linh khí của vùng cố định để trong 10 ngày, tiên đoán vị trí nó sẽ xuất hiện tiếp theo. Nhưng giờ đây đồ án của cả hai trận pháp hôm qua và hôm nay đều có một số nhỏ bị vô hiệu hoá, đều có dấu hiệu linh khí bị rút đi, điều đó chỉ có một khả năng.
"Đã có người làm gì đó khiến vùng cố định bị giam cầm chỉ ở một điểm trận, nên để duy trì trật tự của Lâm Vân cốc, vùng cố định đang bắt buộc phải rút linh khí từ xa."
Kết luận của Bạch Vân làm tứ nữ đều kinh hải thất sắc.
Cứ như thế qua một lúc yên ắng trầm tư, Tần Hạ Băng mở lời đầu tiên:
"Vậy xem ra, cũng có người đang nhắm tới Dương Tiểu Ly."
Lục Linh trầm ngâm thêm lời:
"Có thể những tên thối thể kì hôm qua là đồng bọn của kẻ địch."
"Tác động được cả pháp trận do mười hoá thần kì cường giả bài ra thì số lượng bọn chúng chắc chắn sẽ rất đông". Nếu chỉ dựa vào hiểu biết pháp trận là có thể giam lại vùng cố định, Bạch Vân cũng tự tin nàng làm được.
Tứ nữ lại không hẹn mà cùng thở dài, lòng suy nghĩ miên man.
Nhưng những giờ phút tối tâm nhất, người đơn thuần nhất lại là người có thể mang lại ánh sáng, lấy lại ý chí cho tất cả mọi người. Huỳnh Giao giơ lên nắm đấm nhỏ, hầm hừ đầy hào hùng:
"Nhưng không thể để cho bọn rùa đen đó khi dễ con nít được. Ta muốn cứu nàng!!"
Lời nói ngây ngô của Huỳnh Giao như đom đóm giữa màn đêm, làm đang âm u Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng, Lục Linh, Bạch Vân đều bất ngờ mà đồng loạt quay sang nhìn nàng không rời mắt.
Đúng vậy, bỏ qua tất cả những lý do lớn lao, những trách nhiệm nặng nề hay thực lực chênh lệch hai bên, một bé gái 7 tuổi đang bị người lớn lôi vào cuộc chiến vì lợi ích của họ, và các nàng vô thức cảm thấy một hình ảnh thân quen của bản thân, các nàng muốn cứu đứa trẻ ấy, chỉ như vậy là đủ.
"Ta đâu có nói sai gì đâu". Thấy mấy cô bạn nhỏ chỉ chăm chú nhìn mình một lúc lâu mà không ai nói gì thì Huỳnh Giao có chút sợ hãi rụt cổ.
Bạch Vân phì cười, tiến lại vò vò đầu ngốc tử, cắn môi kháo khỉnh:
"Ngươi ngốc như vậy rất tốt biết không."
"Huỳnh Giao như vậy cũng rất ngầu nha!". Lục Linh cũng rất hài lòng với nữ hài.
Từ buổi tối hôm đó Tần Hạ Băng đã buông xuống rất nhiều áp lực, lúc này nàng cũng mỉm cười theo:
"Huỳnh Giao quả thật rất lợi hại, ta thật sự không bằng."
Mắt đầy ý cười mà nhìn ngốc tử Huỳnh Giao cái hiểu, cái không nhưng vẫn liên tục gật gù "đúng, đúng", Lý Diệu Hoàng lúc này đã suy luận xong nên nhấp môi thêm lời:
"Thật ra chúng ta không phải chỉ có bất lợi."
Sau một đêm bàn bạc, sáng sớm ngày thứ năm ngũ nữ liền dựa theo phán đoán của Bạch Vân và Tần Hạ Băng theo phương pháp cũ mà cẩn thận di chuyển đến nơi vùng cố định bị giam cầm.
Một đường thuận lợi, chỉ mất nữa ngày ngũ nữ đã tiếp cận 20 dặm bên ngoài vị trí phán đoán.
Đứng trong một buội cây kín đáo, Lục Linh mở mắt ra lần nữa, âm trầm gật nhẹ đầu:
"Đúng như dự đoán, bên ngoài 10 dặm điểm trận phía trước có kết giới, ta chỉ có thể xác định là ảo trận và khốn trận, nhưng không thể xác định là trận pháp gì."
Trận pháp có năm loại cơ bản: sát trận, phòng ngự trận, ảo trận, khốn trận, phong ấn trận; tác dụng như tên. Nhưng trận pháp sư thường kết hợp chúng lại để sử dụng, rất ít chỉ dùng cố định một loại trận pháp công địch.
Nghe Lục Linh nói vậy, Bạch Vân cùng Tần Hạ Băng hai mắt nhìn nhau, gật đầu rồi Bạch Vân nhìn về phía trước:
"Lại gần một tí xem trước cái đã."
Lý Diệu Hoàng liền đút cho Băng Băng vài viên tẩm thực đan rồi cầm lấy tiểu ngọc bội trên tay bé:
"Ngươi nghĩ ngơi tí đi Băng Băng, để ta thay ca."
Từ sao khi ngộ ra thuần phong linh lực, Lý Diệu Hoàng cũng có thể sử dụng ẩn nặc ngọc bội Phong hệ hiệu quả hơn.
Tuy vì phong linh lực của nàng không mạnh mẽ bằng Bạch Hổ thần thú, nên không thể ẩn dấu tu sĩ cấp cao bằng Băng Băng và còn hao tốn nhiều linh lực hơn rất nhiều, thậm chí dù là ngũ linh căn nổi tiếng linh lực hùng hậu, tu vi luyện khí cửu giai nhưng linh lực còn nhiều hơn trúc cơ nhị giai Tần Hạ Băng một ít, mà Lý Diệu Hoàng chỉ có thể che giấu tối đa cho cả nhóm một canh giờ là cạn sạch linh lực.
Nhưng tình thế cấp bách, Băng Băng cũng không thể trụ quá 3 ngày, các nàng cần chuẩn bị cho nhiều rủi ro, nên Lý Diệu Hoàng quyết định thay phiên sử dụng ẩn nặc ngọc bội che giấu thối thể kì của kẻ địch, giữ sức cho Băng Băng.
Băng Băng nghe vậy liền cọ cọ lên cổ Lý Diệu Hoàng bắt đầu bán manh làm nũng.
Giả vờ không nhìn thấy ánh mắt sủng nịnh của Tần Hạ Băng, Lý Diệu Hoàng tiếp tục đút Băng Băng vài viên tẩm thực đan nữa rồi phóng xuất phong hệ linh khí, ẩn giấu toàn bộ khí tức của cả nhóm, chân bắt đầu di chuyển lại gần kết giới.
Sau không lâu cả nhóm đã đứng ngay bên ngoài kết giới của kẻ địch. Lại sau một hồi bàn bạc cùng Tần Hạ Băng, Bạch Vân bắt đầu lên tiếng:
"Đây là trận pháp bậc 6, muốn phá cũng không phải không thể, nhưng ta và Đông Đông có thể thâm nhập mở trận mà không ai hay biết, nhưng cần rất nhiều thời gian."
Tam nữ mừng rỡ, Lý Diệu Hoàng lập tức chọn lựa kế hoạch:
"Như vậy cứ ẩn nấp tiếp tục."
Bạch Vân và Tần Hạ Băng cũng không chần chờ gì, chỉ gật đầu một cái rồi lập tức nhắm mắt dùng thần thức tiến vào mắt trận.
Lấy sự hiểu biết về pháp trận của Lý Diệu Hoàng thì nàng thật không thấu nổi hai cô bạn nhỏ đang làm gì, khi nghe Lục Linh giải thích thì nàng mới hiểu đơn giản là Bạch Vân và Tần Hạ Băng đang nghiên cứu toàn bộ pháp trận của đối phương, rồi sau đó lén thêm một phần vào đồ án trận pháp nhầm âm thầm mở một lỗ hỏng giúp các nàng tiến vào an toàn mà không ai hay biết.
Giải thích nghe có vẻ đơn giản như vậy, nhưng Lý Diệu Hoàng biết chắc chắn là muốn làm được điều đó là rất phức tạp.
Nàng đã đúng, nàng cùng Băng Băng tập trung điều khiển linh lực che dấu khí tức, Lục Linh thì dùng khả năng đặc biệt để canh gác, Huỳnh Giao cũng không rãnh rổi mà một bên chú ý xung quanh giúp Lục Linh, một bên bắt đầu tích tụ linh lực, chỉ đợi lúc đánh nhau bùng nổ.
Bốn người các nàng cứ thế mà hỗ trợ, nhưng phải đợi đến 4 canh giờ sau (8 tiếng) Bạch Vân và Tần Hạ Băng mới mở pháp trận thành công.
Ngũ nữ đã bắt đầu chạm vào cánh cửa của việc sinh tử.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)