"Cô Hồng Anh!!!"
Lý Diệu Hoàng chỉ kịp hét lớn một câu là đã bị "Hồng Hoa giá" đưa đến chiều không gian thứ 4, hay không gian loạn lưu mà sách cổ thường gọi.
Nàng ngồi bệch bên trong toạ giá thở hổn hển, gương mặt không thể che dấu được sự hoảng loạn, tâm trạng lúc này đã hoàn toàn rối bời không thể giữ bình tỉnh được nữa, mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Đối phương ở đâu chui ra sáu kim đan đỉnh phong, một nguyên anh cường giả. Rồi Nhan Hồng Anh....
Nghĩ tới Nhan Hồng Anh, bốp, Lý Diệu Hoàng toàn lực vung tay tán mình một cái, cố lấy cơn đau trấn định bản thân, tình huống lúc này nàng không có thời gian để hoảng sợ.
Cảm giác ran rát inh ỏi trên mặt giúp Lý Diệu Hoàng bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nàng hiện tại giống đang lơ lửng trên bầu trời đêm vậy, xung quanh đen kịt chỉ có những đóm sáng le lói nhỏ nhắn ở xa giống như các vì sao, thứ duy nhất khác biệt là "Anh Quang châu" cả ngày nay không có dấu hiệu gì giờ đây đang toả sáng rực rỡ bốn phương tám hướng soi sáng cho nàng, vậy nơi đây chắc là chiều không gian thứ tư mà Bạch Vân từng nói.
Rắc, Lý Diệu Hoàng chỉ kịp suy tư tới đây thì bổng thấy một mãnh "trời đêm" phía xa bị xé rách, mười bóng đen ùa ra từ vết nứt nhanh như chớp lao thẳng về phía nàng!!
Lý Diệu Hoàng kinh hoảng, nhưng từ sáng tới giờ chỉ thấy Nhan Hồng Anh phất tay là toạ giá di chuyển, ai mà biết điều khiển như thế nào!!!
Tình huống lại quá cấp bách, Lý Diệu Hoàng bí quá hoá liều, tế xuất "Song nha thuẫn" đảm bảo an toàn trước rồi đứng phất phất tay như điên mười mấy hai chục cái, vù, vù, vù,...
Nào ngờ "Hồng Hoa giá" lúc này bổng nhiên lướt nhanh về trước thật!! Lý Diệu Hoàng mừng như điên lập tức tăng mạnh tốc độ phất tay áo, Vù, Vù, Vù, linh lực bay tán loạn cả toạ giá.
"Ngươi thôi đi!!! Toạ giá cũng sắp bị linh lực của ngươi phá hỏng rồi."
Lý Diệu Hoàng giựt bắn người nhìn lại hướng giọng nói nữ hài thì chỉ thấy tiểu hồ ly ban sáng. Nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc suy nghĩ mấy chuyện này, phải nhanh nghĩ cách, biết được toạ giá không phải do mình là đủ, Lý Diệu Hoàng liền xoay người lại nhìn mười mấy "con quỷ đỏ" đang gắt gao truy đuổi ở xa để lấy thêm manh mối.
Tất cả bọn chúng đều là kim đan trung kì, nhưng lại đuổi theo nàng mà không tập trung tấn công cô Hồng Anh, thì có thể ngờ ngợ mục đích của bọn chúng đang ở bên trong chiếc toạ giá này.
"Có phải 'người' mà bọn chúng nói vừa nãy đang ở đây không tiểu hồ ly?"
Tiểu hồ ly liếc Lý Diệu Hoàng nhàn nhạt trả lời hời hợt:
"Đúng thì sao? Ngươi làm gì được sao?"
Lời đối phương tuy khó nghe nhưng hoàn toàn là sự thật. Kẻ tu vi thấp nhất bên phe địch cũng là kim đan trung kì, còn cao hơn Huỳnh Văn, Lý Diệu Hoàng chắc chắn nàng ở trạng thái tốt nhất ngay cả một chưởng toàn lực của Huỳnh Văn còn tiếp không được chứ đừng nói bây giờ đan điền chỉ còn 1/10 lượng linh lực.
Dù có "người" - mục đích chính của bọn chúng để dùng điệu hổ ly sơn thì sao, tu vi nàng quá thấp, tốc độ cũng không kịp để bỏ chạy. Nhưng nghĩ tới tốc độ, Lý Diệu Hoàng liền nhớ tới câu nói cuối cùng của Tiểu Tịch.
"Nhược kê, ngươi có thể dùng lửa gia tăng tốc độ của cái toạ giá này được không?"
"Tăng lên được thì sao? Ngươi có phép phân thân?". Phượng Tiểu Tịch trong không gian linh sủng học theo tiểu hồ ly hời hợt truyền âm đáp lại.
Lại một câu "thuốc đắng giả tật", thứ duy nhất và hiệu quả nhất có thể dựa vào để các nàng bỏ trốn là mục tiêu của bọn chúng - "người" này, nhưng toạ giá là phương tiện chạy thoát duy nhất, chỉ có Một.
Lúc này đã đủ tốc độ rút lui, có thể dùng cách củ chia ra hai phía: nàng và đám "người" một phía - thu hút bọn chúng qua đánh nàng, tạo cơ hội cho Nhan Hồng Anh phía còn lại và toạ giá chạy qua cứu nàng cùng đào thoát.
Nhưng nàng lại quá yếu, chia ra ba gả kim đan đỉnh phong thì búng một cái cũng đủ để lấy của nàng 10 cái mạng, làm sao mà câu đủ thời gian cho Nhan Hồng Anh còn phải đối phó với Nguyên Anh cường giả tới kịp cứu nàng được đây.
Còn nếu nàng dùng toạ giá băng thẳng qua thì cũng vì nàng quá yếu làm sao chống đỡ được vây công của Nguyên Anh kì và mấy chục kim đan kì, tự bảo vệ cũng không được chứ đừng nói có thể tiếp cận đem Nhan Hồng Anh cùng trốn.
Thực lực hai bên quá chênh lệch, không có cách nào để bảo vệ cả hai an toàn.
Tất cả vấn đề chỉ nằm ở nàng quá yếu, một chưởng cũng không tiếp được, chạy thì chỉ có một cái toạ giá không thể cứu hai người. Nếu như thực lực nàng lợi hại hơn thì chắc chắn có thể dễ dàng giúp cả hai trốn thoát.
Lý Diệu Hoàng chợt nhận ra, nàng tài trí tựa yêu thì sao, tiểu xảo chiến đấu điêu luyện thì sao. Đứng trước tuyệt đối thực lực, có thông minh hơn nữa, nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng không thể bảo vệ người quan trọng với nàng...
Không, còn có một cách bảo vệ được Nhan Hồng Anh.
Nàng từ nhỏ không có bạn bè, cha mẹ lại chưa từng cố gắng hiểu nàng, Nhan Hồng Anh không thường xuyên ở cạnh nên nàng không mấy cảm nhận được đối phương là như thế nào với nàng.
Nhưng lần này gặp lại, nàng chợt nhận ra, Nhan Hồng Anh từ nhỏ vẫn luôn quan tâm nàng, cố gắng đào tạo nàng, nhìn là con người thật sự của nàng, công nhận, đánh giá cao chính là Lý Diệu Hoàng.
Chết ở đây mà có thể bảo vệ được Nhan Hồng Anh thì nàng cũng không hối hận gì. Chết ở đây, cũng coi như là hoàn thành trách nhiệm với Lý gia.
Nhưng nàng thật muốn chào tạm biệt Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân một lần cuối. Nàng thật muốn đấu khẩu và nhìn vào đôi mắt của Tần Hạ Băng một lần nữa. Nhưng nàng chết ở đây cũng tốt, mong muốn kia cũng sẽ biến mất theo nàng, nàng sẽ không vì sự ích kỷ của mình mà làm hại đến Tần Hạ Băng.
Chỉ hi vọng các nàng không quá đau lòng, Tần Hạ Băng có khóc không? Lý Diệu Hoàng thật muốn biết. Nhưng đã quá muộn rồi.
"Ngươi có thể giao 'người' cho ta không? Ta có cách làm tốc độ của toạ giá nhanh hơn."
Tiểu Hồ Ly đang tập trung điều khiển toạ giá, nghe câu hỏi của Lý Diệu Hoàng thì liền quay đầu lại nhìn nàng thật sâu:
"Quả nhiên ngươi có một vị chu tước đại nhân bên người. Nhưng có thể tăng tốc thì sao? Không thể cứu hai......". Nói tới đây tiểu hồ ly hoảng sợ hét toán lên:
"Ngươi không phải muốn chết thay Hồng Anh đó chứ???"
Bịch, Phượng Tiểu Tịch cùng Băng Băng lúc này trực tiếp từ trong không gian nhảy ra, Tiểu Tịch mới chạm đất liền quát lớn:
"Nha đầu chết tiệt, ngươi chết thì ta với con hổ ngu ngốc này phải làm sao hả?"
Còn Băng Băng thì nhào lại ôm chân Lý Diệu Hoàng "grao, grao.." như cố ngăn cản.
"Thuộc hạ Tiểu Tâm, hộ pháp đời thứ ba trăm năm mươi Thanh Loan tộc, ra mắt chu tước đại nhân."
Phượng Tiểu Tịch chỉ lo chăm chú trừng Lý Diệu Hoàng, gật đầu vài cái cho có coi như miễn lễ với Tiểu Tâm đang quỳ hai chân trước.
Lý Diệu Hoàng thấy ánh mắt quyết liệt của nàng tuy cảm động vô cùng nhưng tình thế cấp bách, không phải lúc uỷ mị nên nàng liền đưa tay chỉ về Tiểu Tâm:
"Đó, ngươi có nguyên Thanh Loan tộc làm hậu thuẫn rồi đó, giúp ta được rồi chứ?."
"Ta không cần biết, ta không làm". Tiểu Tịch tức đến mắt nổi đầy tơ máu quát lớn với Lý Diệu Hoàng rồi nhìn sang Tiểu Tâm:
"Ngươi giúp nha đầu chết tiệc này ta trục suất ngươi ra dòng họ."
Tiểu Tâm "Ách" một tiếng nhưng còn chưa kịp nói gì.
Ầm.
Lý Diệu Hoàng đã quỳ xuống sầm xuống, hướng Phượng Tiểu Tịch khấu đầu nức nở:
"Ta biết làm vậy rất không công bằng với ngươi, nhưng ta xem cô Hồng Anh như mẹ ruột, cầu xin ngươi giúp ta."
Phượng Tiểu Tịch kinh hải tới lùi về sau hai bước, cắn chặt mỏ, mắt trừng Lý Diệu Hoàng đầy khó xử.
Đối phương vẫn không trả lời, Lý Diệu Hoàng đành chơi xấu, tiếp tục khấu đầu thêm cái nữa:
"Xin ngươi giúp ta cứu cô Hồng Anh."
Cơn phẩn nộ của Phượng Tiểu Tịch làm nhiệt độ trong toạ giá lúc này cũng tăng gấp đôi, đang định quát lớn lần nữa thì Tiểu Tâm chen lời:
"Hai vị không cần phải làm vậy, thật ra chủ nhân có kế hoạch đào thoát".
Lý Diệu Hoàng, Phượng Tiểu Tịch, Băng Băng ngây người dừng lại, giây sau như bão lũ ùa đến đồng loạt quay về phía Tiểu Tâm quát lớn:
"Sao ngươi không nói sớm hả/Sao ngươi không căm luôn đi/Grao, Graoooo."
Tiểu Tâm bị doạ sợ lui về sau "Ách" một tiếng:
"Ách, các vị gấp gáp quá, ta không chen lời kịp."
Lý Diệu Hoàng bỉu môi đứng dậy phủi phủi trường bào, trừng Tiểu Tâm mà uất ức, ngươi làm ta ngay cả di thư cũng nghĩ xong rồi mới nói, sao không đợi ta lao ra đánh với sáu kim đan, một nguyên anh mới nói luôn đi!! Nhưng nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng môi vô thức lại nhếch lên, nàng không phải chết nữa rồi! Tần Hạ Băng.......
Rốt cuộc tại sao mình lại cảm thấy mình ích kỷ vậy? Nhan Hồng Anh keo kiệt, Nhan Hồng Anh bà bà, Lý Diệu Hoàng không nhịn được mà lại rầu rĩ lần nữa, mắng chửi Nhan Hồng Anh trong lòng.
Lúc Lý Diệu Hoàng tâm trạng thay đổi nhanh còn hơn tốc độ của sao xẹt thì Tiểu Tâm đã nhận được truyền âm của Nhan Hồng Anh qua "khế ước hộ pháp" gia truyền.
Nàng lập tức quay sang hành lễ với Phượng Tiểu Tịch:
"Chu tước đại nhân, xin ngài giúp đỡ."
Phượng Tiểu Tịch chỉ gật đầu rồi đi đến trung tâm của pháp trận trên toạ giá, bắt đầu truyền Cung Ly hoả.
"eÁaaaaaaaaaaa."
"Hồng Hoa giá" được thần hoả khuếch tán sức mạnh liền chuyển mình thành một con chim lửa khổng lồ, đập cánh bay ngược ra sau hất tung mười tên độn hư tộc, cố bay về nơi bắt đầu.
—————
Trên chiến trường bên ngoài, bốn tên ma tộc đã tiến vào trạng thái ma hoá thứ hai. Mỗi tên có trạng thái khác nhau, tuỳ theo thuộc tính linh căn, nhưng chung qui thì khác biệt so với trạng thái thứ nhất chỉ là hoa văn trên người biến thành màu da và có thêm một số bộ phận cơ thể tuỳ từng người.
XẸT.
Tên Hoả Lôi song linh căn ma tộc vỗ mạnh đôi cánh sấm sét sau lưng, nhanh đến nổi như biến mất tại chỗ, chỉ để lại một dòng sông thiểm quang phía sau là hoả kiếm dài ngoằn trên tay hắn chỉ còn cách bạch sư 20m.
Nhan Hồng Anh lúc này đã hoá hoá thành bạch sư, vung một cánh xanh lam đỡ đòn. Ùng. Tường lửa lam sắc cuồn cuộn ào ra cắn nuốt hoả kiếm tên ma tộc.
Chân trước bạch sư một vồ như xé rách không gian về phía trước. Kengg. Cái đuôi vàng óng sắc lẻm của tên kim hệ ma tộc vừa như vũ bảo đâm đến đã bị chặn lại.
"Graoooo". Bạch Sư tiếp tục gầm lên.
Một tầng sống siêu âm xé toạc không khí đối kháng hai cánh tay gồ ghề đá tản của tên thổ hệ đang như thái sơn đang nện tới.
Ầm, ầm, ầm,... Linh lực từ sáu đòn tấn công ào ra như hoàng hà vỡ đê, khắp nơi xung quanh vùng chiến đều bị chấn nát.
Một lúc chống cự ba đòn tấn công, tu vi lại kém hơn đối phương, Nhan Hồng Anh cảm thấy không chịu được bao lâu, lúc này nhanh trí liền từ cự sư khổng lồ hoá thành hình người.
"Vù". ba tên yêu tộc quả nhiên bị bất ngờ làm lố đà, trong khoảng khắc không thể có thêm động tác nào khác.
"Xẹt". Nhan Hồng Anh lập tức dồn phong linh lực dưới chân, nhân lúc đối phương mất đà lao ra khoảng trống.
Nhưng vừa mới thoát khỏi vòng vây lại có một bóng đen xuất hiện từ xa trong tầm mắt, một tên yêu tộc từ trên phi kiếm nhảy thẳng xuống biến thành tê giác khổng lồ, lấy trọng lượng vạn cân đè thẳng xuống chặn đường!!
Nhan Hồng Anh lập tức vận chuyển ra sau "Thanh Phương hoả" ngưng thật thành một đôi cánh lam sắc cháy bừng ở hai vai.
"Vù". Cánh lam cháy bừng nhẹ nhàng một vung, mượn lam diễm biến thiên tốc độ, Vù, vị trí khi nãy trong mắt tên kẻ địch chỉ còn lại tàn ảnh, nàng đã ra xa tránh né tê giác thành công.
Xào xạt, vút, vút, vút,...
Hàng vạn dây leo bao bộc một tầng tía thuỷ của tên ma tộc mộc thuỷ hệ ở xa xé đất đất đâm lên với tộc độ chóng mặt, chưa tới một khắc đã bao trùm Nhan Hồng Anh lại.
"Xè". Tên yêu tộc biến rắn đỏ lập tức mượn dây leo trường lên, há to cái miệng khổng lồ đen ngồm nọc độc táp tới.
Benggg~.
Nhan Hồng Anh trực tiếp quăng "Hoa Loan đỉnh" tới miệng ả, "Graooo" rồi một lần nữa hoá bạch sư, biến lớn phá nát hàng ngàn dây leo, thoát khỏi giam cầm lao ra ngoài.
ĐÙNG. Bạch Sư vừa mới lao ra mãnh rừng đã bị một đấm như trời gián của tên thổ hệ chấn đến bay xuống mặt đất.
ẦM. Khi nàng gần chạm đất dây leo lại dâng lên vút vút vút vây công, Nhan Hồng Anh lấy một đánh sáu khổ không tả nổi.
"eÁaaaa~~~~~"
Lúc Nhan Hồng Anh thoát khỏi dây leo lần nữa thì một tiếng phượng minh vang vọng trong thiên địa. Một con chim lửa xé rách không gian mà xuất hiện, thành công thu hút sự chú ý của mọi người.
"Hồng Hoa giá" vì sự truy đuổi gắt gao của mười tên độn hư tộc nên không thể tới vị trí thuận lợi, khi xuất hiện cách Nhan Hồng Anh tuy không xa nhưng cần một khoảng mới tới.
Nhan Hồng Anh nhân trong tích tắc kẻ địch chú ý chu tước đã hoá thành dạng người, đôi lam cánh sau vai quật mạnh, XẸT, phong linh lực dưới chân điên cuồng vận chuyển biến nàng lúc này như một cơn lốc xé tan không khí, lao thẳng hướng toạ giá.
Lý Diệu Hoàng ngồi trên toạ giá thấy Cửu Tâm đang bị giam trong một cái lồng đen ngồm phía xa thì hiểu kế hoạch của Nhan Hồng Anh, chỉ cần khống chế được tên Nguyên Anh thì hai bên muốn tiếp cận không cần nhiều thời gian.
Nhưng mọi chuyện cũng không thuận lợi như kế hoạch.
"Rắc". Lúc này khoảng không ngay giữa Nhan Hồng Anh và toạ giá bổng nhiên rạn nức, đám độn hư tộc kim đan kì trong hư không loạn lưu đang cố xé rách không gian chặn đường!
Đây là cơ hội duy nhất của các nàng, nếu thất bại thì tất cả chỉ có một con đường chết. Khoảng cách đã rất gần, tuy không đủ nhãn lực để thấy rõ ràng Nhan Hồng Anh nhưng Lý Diệu Hoàng có cảm giác chắc chắn sẽ khộng kịp.
Nàng phi thân ra khỏi toạ giá, tay vung tới "Ám Linh xích", vận chuyển ám hệ linh lực đến cực hạn, tận dụng lực hút với hi vọng tăng thêm một chút tốc độ.
Nhan Hồng Anh hiểu ý vương tay phóng xuất linh lực nắm lấy lực hút trong hư không kéo mình về.
"Rắc". Vết nứt không gian của bọn độn hư tộc lúc này bổng run động kịch liệt rồi vỡ tan!!!
Vì đã suy thoái nên độn hư đến vùng không gian thứ 4 đã khó, lúc này linh lực hai cô trò hoà hợp vào nhau trên Ám Linh xích vô tình làm rối loạn bí pháp độc hữu tổ truyền của gia tộc, khiến phá không kết giới vô tình chặn lại bọn chúng, phe độn hư tộc lúc này nếu muốn tiếp tục tham gia chỉ có thể chuyển vị trí mở một cổng khác mà vào.
Nhan Hồng Anh mừng rỡ tiếp tục nắm chặt "Ám Linh Xích" lao tới, nhưng ngay thời khắc nàng chỉ cách "Hồng Hoa giá" mười trượng, Cửu Tâm đột nhiên xuất hiện ngay bên hông cả hai với trạng thái ma hoá thứ ba.
Một cự thú toàn thân bao bộc đất đá gồ ghề sắc bén, giống voi nhưng không có vòi, lưng lại có cánh, đuôi như cá sấu đầy gai, đâm thẳng chiếc ngà khổng lồ to như cột trời của nó vào "Ám linh xích"!
Lý Diệu Hoàng lập tức phất tay vung xích, keng keng keng, "Ám Linh" gợn sống khoé léo tránh né đường công của chiếc ngà rồi kẹt giữa nó.
Nàng không dừng lại, bước lên lao ra đứng trên hắc xích, tay dơ cao "Song Nha Thuẫn" chắn về trước, ý định câu thêm chút thời giờ cho Nhan Hồng Anh chạy về toạ giá.
Cửu Tâm cũng không khách sáo, lập tức trực tiếp hút đầu thẳng tới với sức lực phá nát vạn thành, nhất định xé sát nàng.
Nhan Hồng Anh vừa tới nơi cũng không chạy vào toạ giá, lao tới ôm Lý Diệu Hoàng vào lòng, nhắm mắt chờ đợi.
Nhưng đợi một lúc hai cô trò vẫn không thấy động tỉnh gì mới từ từ mở mắt ra.
Một thiếu nữ tiên thiên đưa lưng về phía hai nàng, hồng y mềm mỏng nhã nhược phấp phới, tóc đen nhẹ nhàng tung bay, một tay chặn ngang đầu Cửu Tâm!!!!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)