Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 27+28: Lần đầu tiên

532 0 1 0

Sau một cung, gương mặt nhỏ nhắn của Lục Linh không thể che dấu được sự mừng rỡ, nàng cảm nhận được "Mộc Vũ cung" rất tương thích với bản thân, đây là thứ mà nàng đang tìm kiếm, nếu có được sự trợ giúp của nó không những chỉ tự bảo vệ bản thân mà nàng còn có thể trợ giúp tứ nữ tấn công từ tầm xa, một phần nào đó đuổi kịp các nàng!!

 

Người dịu dàng hay khắc chế bản thân như Lục Linh lúc này lại vui mừng đến nổi cười lên có chút ngây ngốc.

 

"Ể~, cây cung này thật rất tốt, bán cho ta!". Nhưng một giọng nói đánh đanh đá truyền đến thổi tắc sự vui vẻ chóm nở của nàng.

 

Lục Linh quay lại thì trước mắt là một cô gái khoảng 14 - 15 tuổi đã bước qua kết giới sân thử, gương mặt gầy gò có mấy phần cao quí, biểu cảm tương dương nhìn là đã biết con cháu thế gia, đôi mày phượng hơi nhíu cũng không thể che dấu sự kiêu ngạo, tóc một màu đỏ chói rất bức nhân, bộ váy đỏ ôm sát thân hình đã bắt đầu nảy nỡ càng khiến người ta phải e dè.

 

Lý Diệu Hoàng biết thiếu nữ trước mặt Lục Linh là ai. 

 

Nàng ta là Liễu Lệ Vy, con cháu của một trong tứ đại gia tộc Nhật Tinh Vực - Liễu gia, là thiên tài hoả - thổ song linh căn, 14 tuổi luyện khí đại viên mãng. 

 

Cũng là một trong ba học viên nổi bật nhất của Phi Long học viện khi xưa, kim người tự xem học viên nổi tiếng nhất ở Phi Long học viện - Tần Hạ Băng là đối thủ của mình và luôn cố gắng hết mình đánh bại đối phương. 

 

Tuy Lý Diệu Hoàng chưa tiếp xúc nhiều với nàng ta, lại về phe Tần Hạ Băng, nhưng cũng phải rất ấn tượng với nổ lực của Liễu Lệ Vy.

 

Nếu nàng ở đây không chừng tên đo. Còn chưa nghĩ hết câu Lý Diệu Hoàng đã thấy kẻ mà nàng đang muốn nói tới xuất hiện bên dưới khu vực thử cung, Dương Hoàng Long - Dương Gia, 14 tuổi trúc cơ, thiên tài thiên linh căn kim hệ. Kim người nổi tiếng thứ 2 của Phi Long học viện, cũng là người được cả học viện ghép đôi với Tần Hạ Băng. 

 

Và đó cũng là lí do chính làm Liễu Lệ Vy cục kì căm thù Tần Hạ Băng. Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng lại nhíu mày tập trung đánh giá Dương Hoàng Long đã tới gần Liễu Lệ Vy.

 

Hắn thân hình nho nhả thư sinh, gương mặt tuấn tú luôn treo một nụ cười tươi tắn, trường bào vàng tươi vừa sạch sẽ thu hút ánh nhìn lại không chói mắt làm người ta ghen ghét, vẻ ngoài điển hình của một công tử thế gia hào hoa phong nhã. 

 

Hắn đang cùng 4 người khác - ba nam một nữ đứng sau Liễu Lệ Vy, tươi cười mở lời chậm rãi nhưng không kém phần ân cần: "Có chuyện gì sao Lệ Vy?"

 

Liễu Lệ Vy chỉ vào "Mộc Vũ cung" trên tay Lục Linh: "A Phương là thiên linh căn Mộc Hệ không có sức tấn công, sử dụng cây cung này rất thích hợp. Ta muốn mua tặng nàng."

 

Liễu Lệ Vy chỉ nói đến phân nữa thì Huỳnh Giao, Bạch Vân - hai kẻ sôi nổi cảm thấy không ổn đã lao xuống sân bắn thử. Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng, Nhan Hồng Anh thì theo bản năng vẫn đứng trên cao quan sát tình huống. 

 

Dư quan đáy mắt Lý Diệu Hoàng còn lại vô thức liếc nhìn thái độ Tần Hạ Băng kề bên, thấy đối phương vẫn mặt lạnh như thường ngày, trong lòng nàng lại có nhiều phỏng đoán. 

 

"Thật xin lỗi cô nương, cung này ta đã mua trước."

 

Lời nói vội vàng của Lục Linh như nước đổ lá môn, Liễu Lệ Vy cực kì ngang ngược đã đưa tay ra định bắt lấy Mộc Vũ cung:

 

"Ngươi vẫn còn trong sân thử, vẫn chưa trả linh thạch, bây giờ ta muốn mua thì sao? Hợp tình hợp lí."

 

Lúc này Huỳnh Giao, Bạch Vân vừa chạy tới, liền mượn thế đưa người ngăn phía trước Lục Linh. Bạch Vân xưa nay có bao giờ chịu thiệt? Nàng lập tức nhìn qua A Tài kêu viện binh:

 

"Bọn ta chưa trả linh thạch thì sao? Cung này là bọn ta đã tới trước, phải không A Tài?"

 

A Tài bên cạnh vẫn rất chuyên nghiệp, hắn gật đầu với Bạch Vân một cái rồi nhìn qua Liễu Lệ Vy chậm rãi giải thích:

 

"Nhóm của ba vị tiên tử đây đã tới trước, mong tiên tử thông cảm."

 

Nhưng Liễu Lệ Vy lại nhìn thấy một thứ khác, khoanh hai tay trước ngực, chỉ đáp lại bằng một cái cười khinh thường: 

 

"Còn biết cả tên nhau, thì ra là người quen. Ta vẫn muốn mua đó thì sao?"

 

"Bọn ta không cho ngươi mua đó thì sao? Cung này bọn ta mua chắc rồi!". Bạch Vân lập tức không chịu thua kém.

 

A Tài chuyên nghiệp tiếp tục phụ lời: "Tiên tử hiểu lầm, bọn ta chỉ mới gặp nhau. Đây là việc quy tắc mua bán của bổn điểm, mong tiên tử hiểu cho."

 

"Có chuyện gì?". Một trung niên nam tử trên người sắc phục tương đồng với A Tài nhưng đầu lại có thêm mũ, từ xa đi lại. Kế bên còn có thêm một trung niên nam tử khác hoàng phục, khuôn mặt 3 phần tương tợ Dương Hoàng Long.

 

Liễu Lệ Vy thấy bọn hắn liền nhếch môi cười đểu với Bạch Vân, liền xoay người hướng trung niên nam tử  hoàng phục lớn tiếng:

 

"Càn thúc thúc, có người lợi dụng quen biết với nhân viên bán hàng dành đồ con muốn mua."

 

"Có chuyện này?". Dương Càn mở to bất ngờ Liễu Lệ Vy giây lát rồi đổi thành tức giận quay sang tên quản sự trầm giọng: 

 

"Giang quản sự, người của Long Vân Các lại dám ức hiếp con em của tứ đại thế gia bọn ta?"

 

Tên quản sự đội nón tươi cười hèn mọn cuối thấp người: "Chắc là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Càn thống lĩnh xin để tại hạ giải quyết". Dứt câu hắn liền nhắm A Tài quát lớn:

 

 "A Tài, chuyện này là sao? Ngươi mau giải thích!"

 

Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng trên đài quan sát đều không khỏi nhíu mày. A Tài phía dưới ôm quyền, bắt đầu tránh nặng tìm nhẹ:

 

"Hồi Giang quản sự, các vị tiên tử đây đã sớm hơn một bước, 'Mộc Vũ Cung' thuộc về người đến trước là hợp tình hợp lí."

 

"Còn chưa trả linh thạch, vẫn chưa tính là đã bán. Ai muốn mua mà không được?". Liễu Lệ Vy cười gằn tiếp tục ngang ngược. 

 

Nhưng đối diện ánh mắt ra lệnh của Dương Càn thì Giang quản sự liền quay đầu lại phụ hoạ cho đạo lí càng quấy của nàng ta: "Quả thật là như vậy, đã chưa trả linh thạch thanh toán, thì giao dịch vẫn chưa tính là hoàn thành. Ai thích đều có quyền như nhau.”

 

"Các người sao có thể làm vậy?". Bạch Vân còn chưa kịp có động thái gì thì lần này Lục Linh đã phẫn uất lớn tiếng trước.

 

A Tài cũng vội vàng lên tiếng cùng lúc với Lục Linh: "Giang quản sự, làm vậy ảnh hưởng uy tín của Vân Long các chúng ta."

 

"Quả thật là chúng ta đến sau". Giang quản sự đang định nói gì thì bị Dương Hoàng Long từ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên chen ngang:

 

"Như thế này đi, các vị cô nương để bên ta cây cung này, chúng ta sẽ trả gấp đôi để trao đổi. Đôi bên đều vui vẻ, các vị thấy thế nào?"

 

Tuyệt, Lý Diệu Hoàng đứng bên trên không khỏi vỗ tay cho Dương Hoàng Long một cái, vừa cướp được cung, vừa tìm được cái cớ để không làm ảnh hưởng danh tiếng của Vân Long các, quan trọng nhất là không "hổ thẹn với lòng" - Ta chỉ nói ra ý kiến của mình, còn dựa vào đó mà ép các ngươi giao đồ là bằng hữu và thúc thúc của ta, ta cũng muốn giúp nhưng sao có thể vì người ngoài mà chống lại người thân, bằng hữu của mình, ta quá khó xử, không phải lỗi của ta đâu!!! Tuyệt, dối trá quá tuyệt. Lừa mình dối người, cướp của người khác nhưng vẫn cảm thấy mình là chính nhân quân tử. 

 

"Cứ quyết định như vậy đi". Quả nhiên tìm được cái cớ thích hợp Dương Càn liền vỗ đùi lên tiếng: 

 

"Các vị cô nương coi như cho tứ đại thế gia nhân tộc chúng ta mặt mũi. Giang quản sự."

 

Bạch Vân và Huỳnh Giao giờ phút này nào còn thèm quan tâm tới bọn họ nói gì, khi Dương Hoàng Long dứt câu các nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm phản ứng của Lục Linh. 

 

Thấy Lục Linh lúc này đã cầm chặt "Mộc Vũ cung" đến ngón tay cũng trắng bệnh thì Bạch Vân điên tiết, nhưng đang muốn chửi một tràng cho đã rồi quăng linh thạch chạy trốn như thường lệ thì bị giọng nói to đến vô cớ của Lý Diệu Hoàng trên đài ngăn lại:

 

"Lục Linh đang thử cung bên này, cô Hồng Anh. Lục Linh bên này nè, cô Hồng Anh.". Lý Diệu Hoàng lại giả ngu, nhảy xuống đài quan sát, một bên chạy tới hướng Lục Linh, một bên quay người ngoắc ngoắc tay với Nhan Hồng Anh trên đài.

 

Nhan Hồng Anh bật cười có vẻ rất hài lòng, cực kì phối hợp bắt đầu đi đến chỗ Lục Linh. 

 

Tần Hạ Băng mặt không cảm xúc, cũng theo ngay sau. 

 

Mọi người đầu tiên là bị Lý Diệu Hoàng thu hút, rồi bị dẫn đến Nhan Hồng Anh thì tất cả đều cả kinh, còn đến khi thấy Tần Hạ Băng thì Dương Hoàng Long đầu tiên là bất ngờ, giây sau lại ngây người.

 

Liễu Lệ Vy kế bên mày phượng càng nhíu chặt.

 

"Cô Hồng Anh". Cả bọn nhóc đồng thanh ôm quyền với Nhan Hồng Anh đã tới gần, nàng chỉ gật đầu mỉm cười. 

 

Dương Càn cũng liền ôm quyền chào hỏi: "Cô Nhan."

 

Nhan Hồng Anh lịch sự gật đầu: "Càn tiên sinh."

 

Phía bên kia vừa chào hỏi xong Nhan Hồng Anh thì Liễu Lệ Vy đã quay qua Tần Hạ Băng, thái độ đầy truy vấn:

 

"Tần Hạ Băng, ngươi tại sao ở đây?"

 

"Có liên quan đến ngươi?". Tần Hạ Băng mặt không biến sắc nhàn nhạt hỏi ngược lại nàng.

 

"Tần Hạ Băng, ngươi quá kiêu ngạo rồi đó biết không?". Liễu Lệ Vy bước lên một bước, đầy nộ khí mà quát lớn.

 

"Người khác không trả lời ngươi là kiêu ngạo, vậy thái độ ngươi hỏi người khác tệ như vậy thì là cái gì?". Tần Hạ Băng không chớp mắt, mắt đối mắt với Liễu Lệ Vy, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, giọng nói vẫn bình thản, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy quá bức nhân.

 

Liễu Lệ Vy thật kém Lý Diệu Hoàng quá xa, không đỡ nổi một kích đã tức đến nổ phổi, chỉ có thể đưa ngón trỏ chỉ Tần Hạ Băng, gần như là bạo rống:

 

"Ngươi"

 

"Lệ Vy!!!! Dù gì cũng là bạn đồng lứa của tứ đại thế gia". Nhưng mới nói một chữ Dương Hoàng Long lớn tiếng chặn lại.

 

Liễu Lệ Vy quay qua trừng hắn một cái, nhưng lại ngoan ngoãn cuối đầu dậm chân bực tức.

 

Dương Hoàng Long thấy nàng đã bỏ qua thì quay sang Tần Hạ Băng tươi cười sáng lạng:

 

"Hạ.. Tần Cô Nương, đã lâu không gặp". Mới nói chữ Hạ thì thấy mày của Tần Hạ Băng nhíu lại, nên đổi danh xưng.

 

Bầu không khí xung quanh Tần Hạ Băng bổng âm lãnh đến khôn cùng, nàng chỉ nhàn nhạt nhấp môi ba chữ không có độ ấm: 

 

"Dương công tử." 

 

Lý Diệu Hoàng vẫn bị quên lãng như thường lệ, đứng một bên nhìn toàn bộ cử động của mọi người vào mắt làm nàng có nhiều điều rất khó hiểu.

 

Tại sao thái độ của Tần Hạ Băng với Dương Hoàng Long lại lạnh lùng như vậy? Nàng bình thường cũng sẽ lạnh lùng với người không quen biết, như lần đầu gặp Huỳnh Giao và Lục Linh, nhưng thái độ với Dương Hoàng Long lại khác biệt như trời với đất. 

 

Thậm chí nàng đối với Liễu Lệ Vy phần nào đó có thể còn coi như "thân thiện" hơn, dù gì cũng như Dương Hoàng Long nói, đều là con em của tứ đại thế gia nhân tộc, rốt cuộc, quá khứ hai người họ đã cùng trải qua chuyện gì mà khiến Tần Hạ Băng có thái độ lạnh lùng như vậy với Dương Hoàng Long?

 

Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng cũng kinh ngạc là nàng lại đi quá xa giới hạn mà quan tâm Tần Hạ Băng đến như vậy. Sau khi lắc lắc đầu vài cái lấy lại bình tỉnh, Lý Diệu Hoàng tập trung chính sự. Quay đầu nhìn lại "chiến trường".

 

Trong khi Lý Diệu Hoàng thẩn thờ suy tư thì bên kia vì sự xuất hiện của Nhan Hồng Anh nên Dương Càn cùng Giang quản sự không tiện nhún tay vào nữa, cũng vì vậy mà Bạch Vân và Liễu Lệ Vy lúc này đã cãi cọ đến gần đánh lên rồi.

 

"Yêu tộc ngày càng to gan, lại dám mở lời lăng mạ tứ đại thế gia của nhân tộc!". Liễu Lệ Vy lớn tiếng quát.

 

Bạch Vân nhếch môi cười gằn, vô lại phản kích: "Thế thì thế nào, thấy chướng mắt chửi không được sao? Đừng nói ngươi, tổ tông ngươi có đào mồ sống lại bổn mỹ nhân cũng chửi cho hắn nhục nhã mà về dạy lại con cháu của mình có biết không?"

 

Đừng nói Liễu Lệ Vy, mấy tên con em của tứ đại thế gia đang đứng sau cũng bị nói đến đỏ mặt tía tay. Nhưng Liễu Lệ Vy cũng chửi yêu tộc người ta, Nhan Hồng Anh ở đây, Dương Càn còn không dám lên tiếng thì ai dám làm cái gì? Chỉ đành tức nổ phổi mà chửi thầm thôi. 

 

Nhưng Liễu Lệ Vy thì sao có thể nhịn nhục giống bọn họ? Trực tiếp rút kiếm xong lên:

 

"Ngươi chết cho ta!" 

 

Bạch Vân có bao giờ chịu thua thiệt? Cũng tế xuất linh khí thượng phẩm pháp trượng của mình xong lên: "Lên đây, ai sợ ai?"

 

Một người bị Dương Hoàng Long cùng một đám con em thế gia phía sau lao lên chặn lại.

 

Một người thì Lục Linh nhỏ bé cố sức ôm ngang, Bạch Vân quá mức hung hãng, mai thay lúc sau lại có thêm Huỳnh Giao bắt đắt dĩ giúp nàng một tay.

 

Nhưng đôi bên chỉ xem như chưa động thủ mà thôi, chứ làm gì có chuyện hoà hoảng trong khi đang liếc xéo nhau đến đai nghiến như vậy.

 

"Ai da, hai vị đừng đánh nhau mất hoà khí". Lý Diệu Hoàng thấy thời cơ đã đến liền trực tiếp nhảy ra giữa hai phe, vẻ mặt cực kì hèn mọn đảo mắt qua lại hai bên chiến tuyến:

 

"Dù gì đôi bên trưởng bối cũng là chỗ quen biết, nếu muốn cây cung kia ta có một cách không đánh nhau nhưng vẫn đảm bảo tính công bằng. Không biết các vị có muốn nghe không?"

 

Bạch Vân thấy Lý Diệu Hoàng xuất hiện liền thôi không càng quấy nữa, dù gì cũng là người mình, nàng không tin Lý Diệu Hoàng làm cái gì bất lợi phe ta.

 

Còn bên kia, vì lúc nãy chỉ nhìn lướt qua Lý Diệu Hoàng và nàng thật sự quá mờ nhạt, nên Liễu Lệ Vy ngu ngơ nghiên đầu: 

 

"Ngươi là ai?"

 

Lý Diệu Hoàng đã mặc niệm sẵn sàng bị Tần Hạ Băng trêu chọc, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy động tỉnh gì, nàng khó hiểu mà chớp chớp mắt, nhưng chưa kịp quay sang nhìn đối phương thì bổng nhiên Dương Hoàng Long lại lên tiếng:

 

"Lệ Vy, ngươi trí nhớ thật kém, nàng là bạn cùng lớp với Tần Tiểu Thư lúc trước". Hắn nói xong xoay sang Lý Diệu Hoàng nở một nụ cười 10 phần tươi sáng: 

 

"Lệ Vy vừa rồi thất lễ, mong Lý tiểu thư bỏ qua."

 

Hay! Lý Diệu Hoàng lại một lần nữa không nhịn được mà dơ ngón tay cái cho Dương Hoàng Long, cả họ của ta mà cũng nhớ, nếu gặp cô gái mờ nhạt nào khác chắc sẽ Anh, Anh, Anh mà nhảy vào lòng ngươi rồi Dương công tử. Nhưng thật đáng tiếc là ta nha.

 

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài Lý Diệu Hoàng vẫn làm mặt hèn mọn, xua xua tay tươi cười: 

 

"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi."

 

Dương Hoàng Long lại cười tươi nói tiếp: "Chẳng hay Lý tiểu thư có cao kiến gì?"

 

Lý Diệu Hoàng trong lòng lại cười đểu một cái, bên ngoài vẫn tiếp tục khách khí:

 

"Cao kiến thì không dám, nhưng ta nghĩ như thế này, nếu muốn xem cây cung kia là của ai thì không nhất định phải đánh nhau. Chúng ta có thể mở một cuộc thi 'tranh cung' mà."

 

"Tranh cung?". Lục Linh, Bạch Vân, Huỳnh Giao, Liễu Lệ Vy, Dương Hoàng Long cùng đồng thanh không hiểu.

 

"Đúng vậy". Lý Diệu Hoàng liền chỉ tay về khu vực sân bải tươi cười giải thích: 

 

"Tên sao nghĩa vậy. Chúng ta để 'Mộc Vũ cung' ở cuối con đường, bên nào lấy được cung trước thì thắng. 

 

Nếu yêu tộc thắng, thì yêu tộc sẽ được cung là tất nhiên, nhân tộc sẽ trả giúp và đưa thêm 5 thành tiền cho yêu tộc như lời Dương công tử ban nãy, coi như là hoá can qua thành ngọc bạch, không đánh không quen. 

 

Còn nếu nhân tộc thắng cung tất nhiên về phía nhân tộc, 5 thành linh thạch cứ đưa Vân Long các bảo quản, coi như tiền thuê sân. Quan trọng là qua cuộc thi này đôi bên sẽ triệt để giải quyết chuyện mặt mũi của nhau."

 

Nói tới đây không thèm quan tâm bọn họ có đồng ý hay không, Lý Diệu Hoàng nhanh chóng đi tới trước mặt Nhan Hồng Anh, Dương Càn, Giang quản sự ôm quyền:

 

"Có hai vị tiền bối đức cao vọng trọng làm chứng ở đây, không ai dám thất hứa. Mong Giang quản sự sắp xếp sân bải."

 

Nhan Hồng Anh như hiểu cái gì, trong lòng bật lên cười trộm, nhưng bên ngoài gương mặt xinh đẹp vẫn bình thản, nhanh chóng gật đầu chấp thuận. 

 

Dương Càn thấy nàng đã đồng ý mà không cần nghĩ ngợi gì thì liền sĩ diện cũng gật đầu theo. Giang quản sự sao có thể lắc đầu?

 

Phe trưởng bối đã sắp xếp ổn thoả khiến phe tiểu bối cũng đẩy nhanh tốc độ. Liễu Lệ Vy liền hào sảng lớn tiếng:

 

"Được, bên kia ba người phải không? Bên ta có ta, Hoàng Long với Tả Bang."

 

Bạch Vân lúc này lại cắn răng nghiến lại. Nếu cách đây 3 ngày thì có 10 nhóm bên kia nàng cũng không sợ, nhưng tình thế hôm nay đã khác, Huỳnh Giao hôm qua đánh nhau bị thương, tuy không nặng nhưng linh lực còn chưa đủ 1/100 bình thường, bên kia lại có 1 trúc cơ, làm sao mà đánh? Nàng thật không biết là Lý Diệu Hoàng đang tính toán cái gì, tình thế có phần hết cách…

 

"Được". Tần Hạ Băng đứng ở sau im lặng từ đầu giờ lúc này bổng nhiên bước lên phía trước: 

 

"Phe ta có ta, Lục Linh, Bạch Vân, ba người."

 

Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân đều cảm động nhìn nàng tới mắt cũng lấp lánh. Đùa gì trời, thấy Lý Diệu Hoàng - một kẻ không có lai lịch gì mà còn phải nhượng bộ nhân tộc ba phần, không dám công khai ứng chiến không? Tần Hạ Băng là ai? Con cháu của bốn gia tộc lớn nhất, đệ nhất thiên tài của nhân tộc, đi giúp ngoại tộc đánh nhân tộc ngay trước mặt trưởng bối là đạo lí gì đây? Là dũng cảm thế nào đây? Thần tượng nha!!! Sống chết chi giao nha!!!

 

Phe nhân tộc thì đã kinh hải bất ngờ, Liễu Lệ Vy là người đầu tiên lên tiếng:

 

"Tần Hạ Băng, tuy ngươi không còn là dòng chính của Tần gia nh"

 

"Lệ Vy!". Dương Hoàng Long cản lại, khi thấy đối phương lại cuối đầu hắn mới ân cần nhỏ nhẹ nhìn qua khuyên nhũ:

 

"Tần cô nương, ta biết cô có mâu thuẫn với tứ đại thế gia. Nhưng cô nương dù gì cũng là đệ nhất thiên tài của nhân tộc ta, sao có thể nối giáo cho ngoại tộc mà chống lại nhân tộc được? Nghĩa phụ, nghĩa mẫu cô nương sẽ rất đau lòng."

 

Tần Hạ Băng không còn là dòng chính? Mâu thuẫn tứ đại thế gia? Nghĩa phụ, nghĩa mẫu? Lý Diệu Hoàng bị một ngàn câu hỏi làm thẩn thờ sửng người như trời trồng. 

 

Nàng chợt nhận ra, mình và Tần Hạ Băng chỉ là lướt qua mắt nhau trong 9 năm liên tục mà không có gì khác cả. Nàng không biết Tần Hạ Băng làm sao biết nhiều về bí mật của yêu tộc như vậy, nàng không biết Tần Hạ Băng đã trải qua những gì với Dương Hoàng Long và người xung quanh, nàng không biết Tần Hạ Băng gia cảnh ra sao mà lại mâu thuẫn với tứ đại thế gia, trở thành mồ côi và trục xuất ra khỏi dòng chính. 

 

Nàng chưa từng biết Tần Hạ Băng thật sự là ai, tất cả những gì nàng biết chỉ là Tần Hạ Băng thích tiểu miêu và thường xuyên phê phán lối sống của mình. Chỉ vậy thôi, đó là tất cả.

 

Lần đầu tiên trong đời Lý Diệu Hoàng cảm thấy mình ganh tị với Dương Hoàng Long, không phải vì hắn là thiên linh căn, không phải vì hắn được nhiều người yêu thích, không phải vì hắn gia thế hắn hiển hách, mà nàng ganh tị chỉ vì một thứ: Hắn hiểu rõ Tần Hạ Băng hơn nàng. 

 

Bất chợt, trong đầu Lý Diệu Hoàng lần đầu tiên có một mong muốn khác với hoàn thành trách nhiệm với Lý gia, nàng, muốn trả lời một câu hỏi: 

 

Tần Hạ Băng thật sự là ai?

 

VÙ.

 

Một cơn gió tươi mát đánh ập vào làm Lý Diệu Hoàng bừng tỉnh.

 

Tần Hạ Băng lúc này cả người ào ra băng lam linh khí, lam y phiêu dật, tóc vàng bay múa, đôi mày thanh tú nhíu chặt trên khuôn mặt gầy gò tinh xảo đầy uy nghiêm, làm nàng lúc này mang theo một nét đẹp khác với lúc xưa, một nét đẹp, khi con người nói về những điều quan trọng trong tận cùng trái tim của họ, đôi môi mỏng khẽ nhấp nháy, một âm thanh êm dịu, thanh thoát nhưng khẳng khái đến khôn cùng vang vọng khắp nơi:

 

"Dòng chính thì được gì? Dòng phụ thì đã sao? Tứ đại thế gia có mâu thuẫn là ở thế hệ trước. Nghĩa phụ, nghĩa mẫu có đau lòng không khi ta hèn nhát mà bỏ mặc bằng hữu của mình?.... Và điều cuối cùng" 

 

Nói tới đây, Tần Hạ Băng khẽ nhìn sang Lý Diệu Hoàng nhếch môi nở một nụ cười, rồi liền quay lại đối diện với tất cả, ngẩng cao đầu mà quyết tuyệt:

 

"Nhân tộc thì làm sao, mà yêu tộc thì như thế nào? Trên thế giới này, ta chỉ phân biệt người tốt và kẻ xấu."

 

Cùng một câu nói, Lý Diệu Hoàng khi nói ra thì như sát thần diệt thế, Huỳnh Giao khi nói ra lại chân thật như trẻ sơ sinh, Tần Hạ Băng nói ra thì như một nữ thần đang bang bố một chân lý cuộc sống. Thật sự quá đẹp đẽ, quá uy nghi, toàn bộ nhân tộc và tất cả mọi người trong khu thử binh khí đều sửng người không làm được gì mà chỉ có thể thất thần bất động. 

 

Trong đó có cả Lý Diệu Hoàng, bị chính câu nói của mình làm quên cả kế hoạch, nàng choáng ngợp trước vẻ đẹp của kia, nàng như lần đầu tiên nghe những ngữ nghĩa này, nó chân thật tới nổi, cứ như câu nói kia mới là điều từ tận đáy lòng của Tần Hạ Băng vậy. 

 

Và rồi, Tần Hạ Băng quay lại nhìn nàng, cười đểu một cái...

 

Aaaaaa~~~, Lý Diệu Hoàng xấu hổ đến hồi thần, trả lại đây, trả lại sự ngưỡng mộ của ta đây, trả lại niềm tin trong trái tim nhỏ bé của ta đây!!! 

 

Nàng bị tức giận đến nổi nhớ lại kế hoạch, đang chuẩn bị ra tay, mà đâu có để ý Tần Hạ Băng quay mặt hướng Lục Linh, trên khuôn mặt trắng như tuyết, có một tầng sương ửng đỏ. 

 

"Ùm, ùm..... Mọi người, mọi người." Tất cả mọi người bị tiếng ho khan lớn quá mức của Lý Diệu Hoàng làm hoàn hồn, tất cả đều quay mặt hướng về nàng.

 

Trong giây lát người mờ nhạt như Lý Diệu Hoàng có cảm giác thụ sủng nhược khinh, có tí bối rối, nhưng cũng rất nhanh trôi hết, nàng bắt đầu bước đến gần Tần Hạ Băng, nói chuyện như là người xa lạ:

 

"Vị tiên tử mặt lạnh không cảm xúc này vừa rồi thật nói quá đúng, quá hào hùng. Người nói được câu nói này chắc chắn là tài giỏi hơn người, tương lai tươi sáng vô cùng. Nhưng qui định từ đầu được hai vị tiền bối đây thống nhất là YÊU tộc đánh với NHÂN tộc. Nên tiên tử mặt lạnh đành ở ngoài rồi. Đúng không hai vị tiền bối?"

 

Nhan Hồng Anh đã hiểu ý đồ của nàng từ trước, không do dự mà trả lời ngay:

 

"Đúng vậy, theo qui định thì đây là chuyện của nhân tộc và yêu tộc. Nên Băng nha đầu không được tham gia."

 

Dương Càn thật sự cảm thấy bối rối vì hành động của hai cô trò này, nhưng người ta chịu thiệt còn lập tức gật đầu đồng ý, mình được tiện nghi mà còn chần chờ thì quá rất mất mặt, nên hắn không suy nghĩ gì mà ngay lập tức liền tán đồng.

 

"Ễ~~~~~". Tất cả mọi người xung quanh khu thử vũ khí không biết lúc nào đã bu lại, lúc này đồng loạt phản đối, bức xúc nhìn Lý Diệu Hoàng như kẻ ác nhân thủ đoạn.

 

Nhóm Tần Hạ Băng từ nãy giờ vẫn luôn tin tưởng nàng, nhưng suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nàng tính toán như thế nào. 

 

Lúc tiếng "Ê" của mọi người truyền đến, Bạch Vân - người chuyên đi chiếm tiện nghi của người khác làm gì mà không nhận ra được nữa. Nàng đung đưa vai cười hắc hắc, nhìn sang Huỳnh Giao và Tần Hạ Băng:

 

"Đông Đông, ngươi và A Giao không phải yêu tộc, ra ngoài ngồi đợi đi."

 

Hai người bọn họ cũng đã hiểu ý, liền liếc mắt, dắt nhau ra ngoài. Bạch Vân lại nhìn sang đối diện tiếp tục:

 

"Bên ta giờ chỉ còn hai người thôi."

 

"Được, ta và Hoàng Long đánh với hai ngươi". Liễu Lệ Vy không quan tâm, vẫn khinh thường hào sản đáp.

 

Tuy lúc này cũng đủ thắng rồi, nhưng lại hỏi Bạch Vân là ai? Nàng nhếch môi rồi lập tức nhăn mặt nhìn ra xung quanh lớn tiếng:

 

"Ai da, tứ đại thế gia không có tự trọng sao? Các ngươi lấy tu vi trúc cơ đánh với luyện khí mà không biết xấu hổ sao? Phải không mọi người?"

 

Gần ngàn tu sĩ nhiều chuyện đồng loạt chửi vào, mà nói nhiều nhất lại là nhân tộc:

 

"Các ngươi nhân tộc không biết xấu hổ sao?"

 

"Đúng, đúng, không biết xấu hổ."

 

"Liên quan gì nhân tộc hả, tứ đại thế gia làm nhục nhân tộc trước mặt vạn tộc, quá hổ thẹn rồi."

 

"Đúng, mau thay tên tiểu tử trúc cơ ra, nhân tộc có thua cũng vinh, đừng hèn nhát như vậy tứ đại thế gia."

 

"Đúng........................."

 

...............................................

 

Đúng, kế hoạch của Lý Diệu Hoàng rất đơn giản. Lợi dụng sự đạo mạo, cái tôi của nhân tộc để thay ba người bệnh: Huỳnh Giao không đánh nổi, Lý Diệu Hoàng cùng Tần Hạ Băng chỉ còn 1/5 linh lực ra ngoài. Đồng thời tạo cho hai người không có sức tấn công mạnh là Lục Linh luyện đan sư và Bạch Vân trận pháp sư có một trận chiến tốc độ, chiến thuật chứ không đánh nhau. 

 

Đây là một cái bẩy đơn giản, nhưng nhân tộc dù biết cũng không thể không nhảy vào. Bởi vì bọn họ quá giả dối. 

 

Tất cả phe bốn đại thế gia đều nhìn qua Lý Diệu Hoàng, cảm xúc trong mắt họ rất phong phú, có tức giận, có sợ hải, cũng có khinh thường. Nhưng họ chỉ có thể nhìn mà không làm được gì, bởi vì bọn họ bắt buộc phải nhảy xuống cái hố này.

 

Liễu Lệ Vy dường như vẫn là người duy nhất trước sau như một, cười khinh bỉ một cái đầy tự tin:

 

"Thay thì thay, ta cùng Tả Bang ứng chiến. Ai sợ ai."

 

Bạch Vân không nói gì, chỉ nở một nụ cười nham hiểm đáp lại nàng.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cp phụ thứ 1 chap này đã ra mắt a. Đố mấy bạn là ai với ai ó, hí hí, sau mà đoán ra được, hí hí hí hí.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16