Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 40: Bất cứ việc gì

572 0 2 0

Thì ra đây là phù ấn ẩn nặc khí tức, Lý Diệu Hoàng đọc xong ngọc giãn thì lại nhếch môi, nàng chỉ nói một câu:

 

"Chút nữa ta quay lại". Rồi đã vội vã cầm theo đuốc thần hỏa lao ra khỏi phòng, để lại Phượng Tiểu Tịch trong ngỡ ngàng, vì dựa theo phương pháp luyện chế mà nàng đã có một ý tưởng trong đầu:

 

Ẩn nặc khí tức trên cơ bản chỉ là không cho linh thức, giác quan của đối thủ cảm nhận được mùi hương, tiếng động, linh khí của bản thân trong không khí.

 

Mà phong hệ thuộc tính linh khí nàng thường xuyên sử dụng lại rất dễ dàng làm được điều đó, cũng giống như cách gió rất dễ dàng đánh tan rồi chia tách cơ thể ta với vô số hạt bụi mịn li ti quanh không gian vậy.

 

Nếu nàng tận dụng triệt để điều này, luyện chế một ngọc bội ẩn nặc khí tức dành riêng cho phong hệ thì có thể đẩy hiệu quả của việc che dấu khí tức lên gấp bội phần.

 

Nếu thành công thì chẳng những lách luật nâng cao phẩm giai cho ẩn nặc khí tức pháp bảo mà các công đoạn luyện chế còn đỡ đi phần nào phức tạp.

 

Chắc ngay từ đầu, mai mắn duy nhất trong lần luyện khí đầu đời này là mục tiêu cuối cùng chỉ là một chiếc ngọc bội, yêu cầu không gian cho việc luyện chế theo đó không cần quá cầu kì, không bắt buộc cần có một phòng luyện khí hội đủ thiên thời - địa lời, phong thuỷ, ý trời gì quá phức tạp, nàng chỉ cần tìm một nơi có lò nung và không gian rộng rải yên tỉnh một chút là được.

 

Chạy thẳng đến khu nhà bếp nhỏ của Xuân Nhi đang không ai dùng tới ở hướng nam Lý Phủ, Lý Diệu Hoàng ghi một tờ giấy "Cấm Phiền" dán lên rồi khóa chặc cửa phòng, bắt đầu lấy ra một ít dụng cụ luyện khí: Kìm - dùng để cố định cầm gắp, thùng nước vô căng được niệm một chút bùa chú - giúp tản nhiệt, và thứ quan trọng nhất - chủ tài, kim loại để rèn ra ẩn nặc khí tức pháp bảo.

 

Mặc dù không muốn chút nào nhưng từ khi lên 5 tuổi nàng đã bắt đầu phải đến Thiên cơ đế quốc, gia nhập học viện Phi Long - nơi con em tứ đại thế gia: Liễu, Dương, Tả, Tần của Nhật Tinh Vực theo học tu luyện căn bản, học phí linh thạch đắt đỏ khỏi phải nói, không phải hai tu sĩ luyện khí kì hay một đại gia tộc bình thường ở Minh Long đế quốc có thể gánh nổi.

 

Nên tuy chỉ ngủ suốt giờ học nhưng kiến thức trong sách nâng cao của học viện cũng giúp Lý Diệu Hoàng trao dồi tiềm năng cũng như hiểu biết về luyện khí thuật, đồng thời nàng cũng có rất nhiều loại luyện tài cơ bản.

 

Mặc dù lúc này chỉ có vài món phong hệ luyện tài nhưng vì tính tình lười biếng của mình mà Lý Diệu Hoàng luôn chọn những loại luyện tài đa dụng, may thay trong nhẫn trữ vật của nàng còn tới tận 500g sắt Lưu Nguyên - tứ giai phong hệ luyện tài có đặc tính bao phủ rộng cực kì lợi hại, rất thích hợp cho việc luyện chế ẩn nặc pháp bảo.

 

Ẩn nặc pháp bảo cơ bản cũng chỉ giống như những loại linh khí của ma pháp sư dùng phù ấn và chất liệu để cường hóa chiêu thức của chủ nhân.

 

Nhưng khác biệt ở chỗ phù ấn của nó là loại phù ấn được thiên đạo cố định chỉ có một công dụng duy nhất là Ẩn Dấu Khí Tức của người sử dụng.

 

Giờ đây Phượng Tiểu Tịch đã giảm thiểu độ khó của phù ấn góc, đưa nàng một phù ấn mà ngay cả luyện khí sư luyện khí kì vẫn có thể thấu hiểu và chế tạo.

 

Tất nhiên cũng vì vậy mà khả năng che dấu của ẩn nặc pháp bảo luyện ra cũng sẽ yếu đi rất nhiều, nhưng chắc bạn nhỏ đã tính toán kỹ lưỡng, Lý Diệu Hoàng biết mình không cần phải lo những thứ ngoài lề, điều duy nhất nàng nên tập trung là khâu luyện chế.

 

Người - Nhân hình có khung cơ bản là chữ nhật, nên muốn tối đa tốc độ cũng như hiệu suất khuếch tán của ẩn nặc ngọc bội thì cũng nên lấy chữ nhật làm khung chính của pháp bảo.

 

Mà ngọc bội này là được luyện chế để riêng cho nàng sử dụng, nên Lý Diệu Hoàng quyết định hình dáng của ẩn nặc pháp bảo sẽ luyện chế là một khối chữ nhật có tỉ lệ dựa trên thân hình nàng, nhưng để đề phòng vạn nhất cho tương lai, nàng muốn "trừ hao" mà làm nó rộng một chút... 

 

Thành thật là nàng rất muốn khắc dư hình dánh ngọc bội nhiều một tí, đầy đặn chun chút, nhưng vì sợ luyện ra không thể dùng được nên chỉ đành chấm nước mắt vì thân hình đáng thương của mình mà cắt khối Lưu Nguyên thành một hình chứ nhật hơi dẹp...

 

Ngay sau đó nàng liền lấy lại tinh thần, ngồi xếp bằng trước lò nung, một tay dùng kìm đưa khối kim loại ngân sắc chữ nhật lên trước lò 'Cung Ly thần hỏa', tay còn lại đảo điên bắt ấn thuật trong hướng dẫn của Tiểu Tịch, vận chuyển linh lực vào ngón chỏ vội vã vung vài đường lên không khí, một ngạn ngữ nguệch ngoạc ngân sắc ẩn ẩn pháp tắc theo đó hiện ra rồi nhanh như chớp đánh ập vào miếng Sắt Lưu Nguyên! 

 

Khối kim loại đang bị kẹp chặt rụt rịt ngân lên, dù đã đỏ chói nhưng có thể thấy rõ nó lập tức đã sẩm màu rõ ràng, toàn bộ động tác chỉ được Lý Diệu Hoàng thực hiện trong đúng 2 giây vì sức nóng Thần Hoả.

 

Ngay sau đó nàng nín thở vung kìm kéo ra và nhúng mãnh kim loại vào nước, chảy mồ hôi tỉ mỉ quan sát biến đổi của nó, chính xác đúng 3 phút 11 giây sau lại kéo lên khỏi mặt nước.

 

Tiếp tục đưa trước lò nung nhanh tay vẽ lên lớp phù ấn thứ hai trong chính xác 1.8 giây rồi lại quơ tay gắp ra nhúng vào nước, nín thở quan sát.

 

Cứ như thế mà tiếp tục, phù ấn tổng cộng chỉ có 10 lớp, mỗi một lớp đều được khắc trong lửa, tắm trong nước với thời gian hoàn toàn khác nhau. 

 

Chênh lệch thời gian giữa mỗi lớp đều chỉ được Lý Diệu Hoàng dựa vào cảm quan của mình khi quan sát nhiệt độ và hình dáng của tấm Lưu Nguyên đang được rèn mà quyết định.

 

Chứ trong ngọc giản của Tiểu Tịch chỉ ghi thành phẩm cuối cùng và một số kinh nghiệm chứ không có chi tiết cụ thể, như vậy cũng rất dễ hiểu vì luyện khí thuật còn dính dáng tới rất nhiều thứ như hướng đặt lò nung, ngày giờ, năm tháng, thời tiết,... nên luyện khí tầng một tu sĩ vô pháp đưa ra chỉ dẫn chính xác hoàn toàn.

 

Tất cả hi vọng lúc này chỉ trong cậy vào bản năng của Lý Diệu Hoàng, nàng dựa theo thành phẩm cuối cùng mà lấy phần tổng thể làm chính yếu. 

 

Nếu cảm thấy phù ấn thứ 3 thiếu ti tí thời gian nung nóng thì khi khắc phù ấn thứ 4 lại tăng thêm một ti tí thời gian, miễn là không vì dư thiếu quá nhiều để luyện tài vỡ nát là được.

 

Nhưng cũng vì vậy mà quyết định thành bại của việc luyện chế nhiều khi chỉ trong 1/1000 giây mà thôi, nếu tu vi cao hơn thì quá trình luyện chế của Lý Diệu Hoàng chắc sẽ dễ dàng hơn một chút, lúc này nàng chỉ là luyện khí tầng 7 nên tốc độ và phản xạ không quá nhanh, bắt buộc nàng phải ước tính chuẩn xác gần như là tuyệt đối mới có thể có động tác kịp thời trong tích tắc một phần ngàn giây như vậy. 

 

Cảm quan, chênh lệch của một luyện khí sư và người thường chính là như thế.

 

Độ khó việc luyện chế lần này thật sự quá khắc nghiệt nên Phượng Tiểu Tịch không mang nhiều hi vọng với một nha đầu 14 tuổi cũng không quá khó hiểu.

 

Nhưng mỗi người đều có sở trường và sở đoản riêng, mai thay riêng với luyện khí thuật thì Lý Diệu Hoàng là một kì tài tuyệt thế.

 

Sau 10 phù ấn là lần "tắm ngọc" cuối cùng, ngay thời khắc một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, Lý Diệu Hoàng tay nhanh như chớp dựt cây kèm cứng cáp nâu sẩm lên cao.

 

Thời gian: 2 phút 13 giây 20 tia.

 

"Hoàn hảo."

 

"ENng~". Tấm ngọc bội trắng tinh chữ nhật chói loá toát ra bạc ngàn phong hệ linh khí ngân dài trên thanh sắc.

 

"Thành công!"

 

Bịch, Lý Diệu Hoàng sau hai từ thản thốt nói đã trực tiếp ngồi bệch xuống đất thở hổn hển, áp lực đè nặng liên tục hơn 30 phút đã rút hết thể lực cũng như tinh thần của nàng.

 

Nhưng trên gương mặt non nớt đầm đìa mồ hôi của thiếu nữ lúc này là một nụ cười hứng khởi, đôi mắt cá chết cực kì hiếm thấy lại sáng rỡ hào hứng.

 

"Haha."

 

Đây là lần đầu tiên Lý Diệu Hoàng rèn một thứ gì đó, và nàng lại thành công tuyệt đối, thử hỏi làm sao có thể không vui cho được.

 

Nhưng nàng còn có việc cần làm, nên sau hơn 40 phút ngồi tỉnh tọa phục hồi thể lực cũng như ngắm nghía tác phẩm đầu tiên của mình thì nàng lại tiếp tục đứng lên luyện chế một Ẩn nặc ngọc bội hình tròn khác cho tiểu Băng Băng.

 

Vì đã có kinh nghiệm và kích cỡ của Bạch Hổ thần thú chỉ bằng lòng bàn tay nên lần này chỉ qua 15 phút là Lý Diệu Hoàng đã luyện chế thành công Ẩn nặc ngọc bội thứ hai. 

 

Nàng dọn dẹp hiện trường rồi chạy nhanh về phòng mình.

 

Ngay khi bước qua cửa phòng Lý Diệu Hoàng liền hào hùng quăng thẳng ngọc bội của Băng Băng lên bàn, nhếch môi đắc ý không thôi.

 

Phượng Tiểu Tịch bị làm phải đợi cho hơn 1 canh giờ lúc đầu thật sự muốn chửi lên, nhưng ngay khi thấy miếng ngọc bội nhỏ nhắn trắng tinh trên bàn nàng liền đổi thành trừng lớn mắt cả kinh...

 

Thành phẩm hoàn hảo tuyệt đối... Phẩm chất trúc cơ tầng 6.... Tiểu Tịch ban đầu đưa "Cung Ly hỏa" cho Lý Diệu Hoàng không phải vì muốn nâng cao phẩm chất của ngọc bội, nàng chỉ hi vọng thần hỏa có thể giúp Lý Diệu Hoàng không rèn hư mà thôi...

 

Nào ngờ giờ đây ngọc bội lại được luyện chế hoàn hảo tuyệt đối, không dư, không thiếu bất cứ thứ gì... Hơn nữa còn từ bản thiết kế pháp bảo chỉ giúp ẩn nấp trước luyện khí đỉnh phong mà khả năng che dấu khí tức của miếng của ngọc bội trước mặt nàng đã lên tới tận trúc cơ trung kì...

 

Thật không có gì bất ngờ khi Phượng Tiểu Tịch há hốc mồm bất động một lúc.

 

Trong thời gian này tiểu bạch miêu chỉ to bằng lòng bàn tay cũng đã tỉnh giấc trên chiếc giường xinh xắn.

 

Bé lơ ngơ nhìn một vòng, thấy Tiểu Tịch kế bên cứng đờ thì liền đưa đôi mắt tiểu miêu long lanh nhìn lên Lý Diệu Hoàng, "Nha, Nha" hai tiếng.

 

AWWWWWWWWWW, Lý Diệu Hoàng thật sự đã bị chinh phục, lòng mềm thành một mãnh, nàng tiến lại đỡ tiểu bạch miêu vào lòng bàn tay, tay kia đưa một chiếc đùi Song Nha Trư được bảo dưỡng kỹ lưỡng lại gần bạn nhỏ.

 

Tiểu Băng Băng nước miếng đã chảy rồng, nhưng lại rất ngoan ngoãn ôm lấy sượt sượt ngón tay Lý Diệu Hoàng vài cái rồi mới là hổ đói nhào lên ngốn nghiến chiếc đùi vàng ươm thơm ngát.

 

Aw, AW, AWW, tim Lý Diệu Hoàng ăn quá nhiều sát thương, cũng mai nàng có quà cho bé nhaaaa, nàng vừa đưa tay lên cầm Ẩn nặc khí tức ngọc bội thì liền có tiếng nữ hài chanh chua truyền tới:

 

"Ngươi làm sao luyện chế được ngọc bội đó?"

 

Quay qua thấy Phượng Tiểu Tịch đang chăm chú nhìn mình thì Lý Diệu Hoàng đặc ngọc bội lại vị trí cũ bắt đầu giải thích sơ bộ:

 

"Theo ta nghĩ ẩn nặc khí tức cơ bản là....

 

....

 

....

 

Tất nhiên ngọc bội này chỉ dùng được cho phong hệ tu sĩ mà thôi."

 

Tiểu Băng Băng là bạch hổ thần thú huyết mạch nên điều khiển gió là lô hoả thuần thanh, hất tay một cái lốc xoáy cuồng cuộng. Mặc dù tuy còn nhỏ nhưng vận dụng một chút linh lực là có thể che dấu một con dã thú luyện khí 9 giai dễ dàng, lựa chọn này thật rất thông minh. Phượng Tiểu Tịch lại lần nữa bất ngờ trước sự lập dị của Lý Diệu Hoàng, loại suy nghĩ điên khùng và thiên tài này chỉ có ở một lão tu sĩ kì quái dùng trăm năm để nghiền ngẫm, nhưng lại lần nữa là một nha đầu 14 tuổi...

 

Hình ảnh gà tây trọc lông chăm chú nhìn mình làm Lý Diệu Hoàng biết được nàng đã có vốn để mặc cả với đối phương, nàng bắt đầu đung đưa vai cười hắc hắc:

 

"Ai da, kế hoạch khi nãy của ngươi thật rất thông minh đó, rất có năng xuất. Vậy thành quả chúng ta chia 5-5 thấy sao?"

 

Phượng Tiểu Tịch bị cái gì đó rất lùng bùng chướng tai làm cho hoàng hồn, nàng trừng mắt quát lớn: 

 

"7 - 3 thì còn được!!". Thật ra Tiểu Tịch nãy giờ đã suy nghĩ việc chia của này, khi nãy nàng vừa hồi phục khả năng cảm nhận linh khí nên đã biết được Lý Diệu Hoàng là ngũ linh căn, đưa đối phương Kim Ô quả chẳng khác nào là "trâu ăn mẫu đơn" - lãng phí của trời.

 

Nhưng nàng không thể cho Lý Diệu Hoàng cái gì khác được nữa, chưa kể đến việc nàng chỉ có công pháp và chiêu thức liên quan tới hỏa hệ - không thích hợp với Lý Diệu Hoàng thì những thứ nàng có không giống với ẩn nặc khí tức ngọc bội có thể che dấu dễ dàng, một thứ không thuộc về giới này bổng nhiên xuất hiện sẽ quá nổi bật, chắc chắn gây ra rất nhiều chú ý.

 

Nàng còn chưa nắm rõ tình hình của giới này, vì một chút lợi ích mà kéo đến nguy hiểm khôn cùng cho đôi bên như vậy thì thật không nên chút nào. 

 

Chắc họa mai chỉ có mồi "Cung Ly Hỏa' của nàng còn nhỏ yếu nên không thể phát hiện, lại rất khó nâng cấp nên khi có người phát giác được thì chắc Lý Diệu Hoàng đã đủ sức phòng vệ.

 

Nhưng mồi lửa thiên của gia tộc nào có thể dễ dàng đưa ra như thế, nên mặc dù tiếc hận không thôi nhưng Phượng Tiểu Tịch cũng chỉ đành chia cho Lý Diệu Hoàng vài phần Kim Ô quả.

 

"Được, ta 7 ngươi 3 nha". Nhưng trong mắt Lý Diệu Hoàng thì điều kiện như vậy thật quá ép người, nàng liền nhíu mày mặc cả.

 

"Bên ngươi chỉ có một, bên ta tới hai người lận biết không?". Phượng Tiểu Tịch trừng lớn mắt hâm dọa, tuy chỉ mới gặp hôm nay nhưng hai nàng vừa gặp mà như đã quen, căn bản là cả hai không thích khách sáo.

 

"5-5! Ta phải dụ mười mấy con dã điềm hầu chạy khắp rừng lận đó. Hơn nữa Băng Băng có ăn đâu". Lý Diệu Hoàng cũng chỉ về phía tiểu bạch miêu không chịu thua kém trừng lại bạn nhỏ.

 

Băng Băng thì chỉ đang ăn thôi...

 

"7-3! Ngươi có dụ được, không có ta chỉ ngươi luyện chế ngọc bội ẩn nặc khí tức ngươi cũng không chạy thoát khỏi biết chưa?" Tiểu Tịch vẫn không chấp nhận.

 

"Ngươi có chỉ, nếu ta không luyện chế được cũng như không thôi có được hay không? 5-5!"

 

Đúng thật là rất có lí... Nhưng trâu ăn mẫu đơn nhiều quá thì thật quá lãng phí. Phượng Tiểu Tịch vẫn không thỏa hiệp:

 

"Ngươi có luyện chế được thì cũng đâu có sử dụng được, nên phần Băng Băng cũng phải tính!!"

 

Lý Diệu Hoàng sửng người chớp chớp mắt vài cái, rồi lần nữa trừng lớn mắt lại đối phương, nhếch môi lựa lời khôn khéo:

 

"Phải coi ai làm được việc gì không nữa mới được. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi phân chia theo chiến công mỗi người thì thế nào?"

 

Tiểu Tịch thật có chút nghi ngờ, nhưng ngạo khí của chu tước thần thú không cho phép nàng lùi bước:

 

"Được, ngươi mà bị bắt thì còn phải cho bọn ta thêm tiện nghi!! Đi nè."

 

"Khoan đã, từ từ". Lý Diệu Hoàng vội đưa tay ngăng lại tiểu gà tây đã lấy đã phóng đi: "Mốt mới đi được." 

 

"Cái gì? Tại sao?"

 

Lý Diệu Hoàng cực kì không muốn kể lại việc mình bị người trong thành đồn là lười biếng nên bị cha mẹ ép ra khỏi nhà hai ngày một lần, chứ thật chất nàng chỉ muốn ăn no chờ chết cả đời mà thôi, thu Kim Ô quả chỉ là tiện nghi trước mặt thì phải lấy...

 

Nhưng sau một lúc nàng vẫn không thể chống lại thái độ quá kịch liệt của Phượng Tiểu Tịch mà nói ra.

 

Nhưng nào ngờ Phượng Tiểu Tịch nghe xong chỉ trầm ngâm một lúc rồi không thông cảm chút nào, lại tiếp tục ép nàng ngày mai phải đi. (Ai mà không tiếp tục? Thất vọng cái gì? :))))))) )

 

Sau cùng Lý Diệu Hoàng cũng là người nhân hậu nên cũng không lợi dụng điều đó làm lợi thế mà ép giá cô bạn nhỏ. 

 

Sáng ngày hôm sau nàng cũng đã vào rừng hoàng hôn lần nữa.

 

Chỉ đi lòng vòng 5 phút hai nàng đã thấy mục tiêu. 

 

Phượng Tiểu Tịch nhảy xuống đất, nước miếng chảy rồng, đưa cánh chỉ về cây Kim Ô ở đằng xa:

 

"Bạch Miêu ngu ngốc ngươi đợi hiệu lệnh của"

 

Tới đây thì Lý Diệu Hoàng bất ngờ đưa Băng Băng ngồi xuống kế bên Tiểu Tịch rồi phi thân thẳng tới cây Kim Ô, trên tay đã kích hoạt ẩn nặc khí tức ngọc bội.

 

Không có thần thức thì tu sĩ cũng có thể cảm nhận khí tức của người khác ở khoảng cách gần, Phượng Tiểu Tịch tất nhiên là đã nhận ra Lý Diệu Hoàng có thể sử dụng được Ẩn nặc ngọc bội và điều đó cũng làm nàng há hốc mồm lần nữa.

 

Lát sau, ngay khi Lý Diệu Hoàng vừa quay về thì nàng liền hỏi gấp:

 

"Ngươi không phải ngũ linh căn hả??? Ta chưa từng nghe nói ngũ linh căn có biến dị linh căn trong đó đó???"

 

Khi gặp được Lý Diệu Hoàng thì Tiểu Tịch đã rất hư nhược, mai lắm mới thấy được tu vi của đối phương nên làm sao có thể cảm nhận được Lý Diệu Hoàng sử dụng phong hệ linh lực. Bằng không với kinh nghiệm phong phú của một tộc trưởng thì nàng sao mà không nhìn ra tiểu xảo Lý Diệu Hoàng hạ con đại mãng kia được.

 

Lý Diệu Hoàng lúc này thì đắc ý không thôi, vừa mới dụ được người mà, nàng nhàn nhạt giải thích như không có gì:

 

"Vạn vật là do ngũ hành mà sinh, nên muốn nguyên tố gì, ta chỉ cần kết hợp ngũ hành linh khí là có nguyên tố đó. Vì vậy ta dùng Thuỷ hệ, trộn lẫn Kim hệ là có thể có Phong hệ linh khí mà xài."

 

Cũng không biết vì giận dữ do bị lừa hay một ngày nay đã chịu hết nổi kẻ kì quái này rồi mà Phượng Tiểu Tịch đã tạt mao thật sự, tức giận "mắng chửi" một hơi dài:

 

"Ngươi nói thì dễ lắm. Nếu ngươi là một tu sĩ trăm tuổi bế quan trăm năm ngộ đạo hoặc là một Hoá thần kì thì ta mắt cũng không nhìn nhiều hai cái. 

 

Nhưng ngươi là một luyện khí tầng bảy đó, một tiểu nha đầu 14 tuổi lười nhát tham ăn biến làm ăn no chờ chết đó biết không? Lý giải sâu xa với ngũ hành thuộc tính như mấy trăm tuổi lão tu sĩ, trình độ điều khiển linh khí tinh chuẩn ngang với trúc cơ đỉnh phong, rồi còn tu vi luyện khí kì thất giai điều chế được ẩn nặc phù cho trúc cơ kì. Phục rồi, ai dám nói ngươi phế tài bước ra đây, bổn bảo bảo cam đoan không mổ chết hắn."

 

Lý Diệu Hoàng được chu tước thần thú khen một trăm câu như thế thì cũng chỉ cười cười. Nhưng lí do không phải là nàng khiêm tốn hay kiêu ngạo, mà là vì nàng thật sự không biết phản ứng ra sao khi lần đầu được người khác khen ngợi như vậy, cảm giác này quá xa lạ với nàng.

 

Chứ trên thật tế nàng thật rất vui vẻ khi nghe Tiểu Tịch táng dương mình, vì Phượng Tiểu Tịch nói tới thật sự là Nàng, một Lý Diệu Hoàng lười nhát, hắc ám. Chứ không giống như cha mẹ "nở mặt nở mũi" trước bao người là vì người con trong mơ của họ, một hình ảnh Lý Diệu Hoàng mà họ tự hình thành trong đầu để lừa mình dối người.

 

Lý Diệu Hoàng cũng biết với tài năng của mình thì nàng muốn thu hút sự chú ý từ mọi người xung quanh thật không khó, nhưng đối với nàng những lời tận mây xanh kia chỉ là những thứ a dua, hời hợt, làm mà không mất gì của những kẻ "sống thông minh", nó quá dối trá và vô giá trị để người lười biếng như nàng phải cố gắng hay để tâm.

 

Lý Diệu Hoàng cứ như đang cố tìm kiếm một thứ gì đó quá xinh đẹp, nhưng lại cũng vô cùng mong lung, đến nổi nó có thật hay không thì cũng chẳng ai biết được.

 

Và có một điều Lý Diệu Hoàng đến giờ phút này vẫn chưa có can đảm để thấu hiểu, nàng đau lòng vì đó là cha và mẹ của nàng. Ngày mà nàng nhìn nó tựa sương sớm, sẽ là ngày mà nàng thật sự buông xuống được tất cả và bắt đầu một hành trình mới.

 

"Cá chết nha đầu! Ngươi dám khinh thường bổn bảo bảo???". Nhưng hành động chỉ cười cợt như vậy trong mắt Phượng Tiểu Tịch thật sự là đang phỉ bán sự tự tôn của Chu Tước thần thú.

 

Tiểu gà tây rụn lông bạo rống một tiếng rồi liền phi thân bay lên, mổ đầu Lý Diệu Hoàng:

 

"Ta cho ngươi chết!!!"

 

"Graooo~". Băng Băng tuy cái hiểu cái không, nhưng  hai người bạn thật giỡn quá vui rồi nha, bé cũng nhảy lên theo, ôm cổ Lý Diệu Hoàng sượt sượt cười manh.

 

"Đau, đau, đừng, đừng,...". Còn Lý Diệu Hoàng thì che đầu chạy đi, la toán than đau nhưng môi nàng lại nhếch cao vui vẻ.

 

Đây chắc là nụ cười tươi tắn nhất của Lý Diệu Hoàng từ khi nàng lên 7 tuổi, thậm chí là từ khi nàng sinh ra nếu không tính miền đen của kí ức kia, tuy vậy nhưng nụ cười này vẫn ẩn chứa rất nhiều sự giả dối.

 

Sau một lúc bị tiếng nô đùa của thiếu nữ làm náo động thì cánh rừng Hoàng Hôn lại lần nữa chìm trong tiếng mặt cả, trả giá.

 

"Thế nào, ta luyện chế rồi tự sử dụng luôn Ẩn nặc ngọc bội, thu hút bọn Dã Điềm hầu đó rất hiệu quả nha. Ngươi cũng có Băng Băng đi theo hổ trợ, càng thêm bảo đảm an toàn nha. Chia 5-5 quá hợp lí."

 

Phượng Tiểu Tịch thật không nhìn quen ai kênh kiệu như vậy với nàng, lập tức không tha đáp trả:

 

"Đó là vẫn tính bên ta có 2 người. Hơn nữa nếu có lấy được, không có ta chỉ cho ngươi phương pháp luyện hóa thì cũng vô dụng có biết không? 6-4!"

 

Đúng là có lí nha, đối phương lại lên 1 thành cho nàng, nàng cũng đang rất cần một thứ, Lý Diệu Hoàng cười hắc hắc gật đồng ý:

 

"Được thôi, nhưng ngươi phải cho ta mượn thêm một chút lửa!"

 

Lý Diệu Hoàng còn một món binh khí cần rèn, từ xác của con Kim Đan đại mãng kia.

 

Góc nhấn mạnh:

 

Chương 15 là lần đầu hai nữ chính gặp nhau á, mấy bạn muốn biết sơ lược về họ thì xã tới đó cũng được á.

 

Lý Diệu Hoàng thông minh và có tài luyện khí là sự thật.

 

Nhưng chiến lực và khả năng điều khiển linh khí của nàng là có nguyên do riêng. Do việc đó là một cột mốc quan trọng của mạch truyện nên lúc sau mới giải thích.

 

Mình cũng không muốn nhấn mạnh cái này quài đâu...

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16