Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 135.5: Bái tông đại điển

456 0 0 0

Quay trở về khu tiểu viện trên giấy tờ để đón A Phong và Dương Phương Phương rồi cả bọn Lý Diệu Hoàng các nàng lập tức phi kiếm tới Thanh Vân lâu tập hợp với nhóm tân đệ tử.

 

Năm ngàn thí sinh tham gia vòng ba hôm qua tuy chắc chắn đã bị loại một nữa nhưng lúc này số lượng tân đệ tử của Mật Vân đỉnh đứng bên dưới Thanh Vân lâu lại lên đến tận bảy ngàn!

 

Lý Diệu Hoàng liếc mắt đảo qua đoàn người bên ngoài lúc này thì thấy cả nhóm năm tán tu và bốn tu sĩ tứ linh căn cùng nàng vào Ẩn Tích sơn mấy ngày trước cũng ở đây, gương mặt tất cả đều vô cùng rạn rỡ, duy chỉ năm tên nhóm Văn Xích là gần tới giờ rồi nhưng vẫn không thấy đâu.

 

Mà nghĩ lại cũng đúng thôi, chưa vào tông môn đã miệt thị đố kỵ đồng môn, người anh minh như Khinh Phù chưởng môn làm sao có thể cho loại người ngu ngốc này thêm cơ hội nào nữa.

 

Lý Nhỏ Nhen hầm hừ gật gật đầu thoả mãn rồi tiếp tục truyền âm trao đổi thuật luyện khí với Âu Dương Như Ngọc trong thời gian chờ đợi.

 

Đúng 7 giờ sáng cả toà Thanh Vân lâu khổng lồ lập tức run động kịch liệt.

 

Một vết nứt không gian xuất hiện giữa bầu trời, mười nguyên anh cường giả - một nữ, chín nam lần lượt lướt qua qua hai bên mở đường lần lượt cho một trung niên nam tử thư sinh râu dài và một lão giả hoá thần tầng 5 gầy gò xuất hiện. 

 

Hai vị cường giả một tay xoè quạt giấy, một chống gậy gỗ uy nghi đạp không nhìn xuống đám đông. Mấy trăm sư huynh, sư tỷ xung quanh bên dưới đồng loạt cuối người ôm quyền hành lễ:

 

"Tham kiến Phong chủ, Phó phong chủ, thập đại trưởng lão."

 

Toàn bộ tân đệ tử cũng liền cung kính làm theo, trong đó cả Lý Diệu Hoàng, nhưng nàng lại có thêm một nghi ngờ khác.

 

Việc tu luyện, cố đột phá tu vi từ lâu đã trở thành điều không thể thiếu ở Đại Tinh Đại vực. Nghèo tu luyện, giàu tu luyện, thất bại tu luyện, thành công cũng tu luyện, mọi người dù rãnh rỗi hay bận rộn với mục tiêu khác thì mỗi ngày cũng đều dành một chút thời gian để hấp thu linh khí thiên địa. 

 

Việc tham gia học viện và môn phái từ đó cũng trở nên bình thường. Mỗi năm tất cả các học viện và môn phái theo đó đều mở ra những cuộc thi chiêu đồ công khai, nên có thể thấy khối lượng công việc của những thành viên cốt cáng trong tông môn là tương đối nhiều.

 

Chỉ riêng việc mỗi năm phải trích một chút thời gian ra tham gia lễ nghi như thế này cũng sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung của bọn họ, làm sao có thể chuyên tâm đột phá cảnh giới đây? 

 

Nhưng nhìn sơ Lý Diệu Hoàng cũng biết vị phong chủ Mật Vân đỉnh này đây đã rất lâu không tiến giai nên làm vẻ ngoài trở nên già nua, hoá thần kì phải mất bao lâu để đột phá thì không thể tính toán được, nếu không tranh thủ bế quan thì rất có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

 

Chức vụ phong chủ này đang ảnh hưởng rất nhiều tới ngài ấy, Khinh Phù trưởng môn không làm gì là điều Lý Diệu Hoàng cảm thấy kì lạ.

 

Hành động tiếp theo của phó phong chủ đã trả lời cho thắc mắc của nàng.

 

Nam tử thư sinh quay sang ôm quyền với phong chủ lão giả rồi đạp không tiến lên phía trước, xoè quạt ngẩng đầu, giọng nói đầy hào hùng vọng khắp nơi nơi:

 

"Ta danh tự Ẩn Dương, hiện đang giữ vị trí phó phong chủ Mật Vân đỉnh". Tới đây hắn lại xoay người ôm quyền với lão giả gầy gò lần nữa:

 

"Đây là Khang Tinh lão nhân, phong chủ của chúng ta."

 

"Wowwwww."

 

Chắc có lẽ vị Khang Tinh lão nhân này rất có danh tiếng nên mọi người xung quanh bắt đầu trầm trồ, nhưng Lý Diệu Hoàng không cần nghe một số ít tiếng lầm bầm tiếc nuối của những đệ tử nhiều kiến thức thì cũng đã đoán được ra ông ấy đã sắp thoái vị, thứ tự giới thiệu đã quá rõ ràng, có phó phong chủ nào mà dám tự giới thiệu mình trước? Trừ khi là được lệnh làm như vậy. 

 

Phía bên kia Ẩn Dương đã tiếp tục nhìn xuống bên dưới:

 

"Còn mười vị đây là thập đại hộ pháp của Mật Vân đỉnh ta. Mỗi ngày 15 hàng tháng họ sẽ cùng một số vị trưởng lão, quản sự mở ra các lớp học ở Thanh Vân lâu này. Bất cứ ai cũng có thể tham gia."

 

"Waaaaaaaaaaaaa". Đám đông tân thí sinh ồ lên hứng khởi, nhưng Phó phong chủ lúc này lại khẽ cười:

 

"Tất nhiên công pháp cấp cao vẫn phải do nổ lực làm nhiệm vụ của các vị mới có thể có được."

 

"Ể~~~". Đám đông thất vọng tràng trề, nhưng bọn họ nào dám bàn tán gì mà tiếp tục lắng nghe Phó phong chủ:

 

"Mật Vân đỉnh là nơi đặc biệt nhất, tự do nhất trong bảy phong, mọi người được quyền tự do quyết định phương pháp tu luyện mình thích, đi theo con đường bản tâm lựa chọn, nhưng chúng ta đều là người một nhà, các vị có thắc mắc gì cứ thẳng thắn lĩnh giáo trưởng bối và sư huynh đệ đồng môn, đừng vì ngại ngùng mà lãng phí thời gian quí báu."

 

"Dạ!". Không chỉ bảy ngàn thí sinh mà cả các vị sư huynh, sư tỷ lớp trước, quản sự, trưởng lão, thập đại trưởng lão đều xúc động ôm quyền khẳng định.

 

'Hội cùng khổ' à, Lý Diệu Hoàng không khỏi ấn tượng, bài diễn văn thật sự rất xúc động.

 

"Tốt! Chúng ta đi". Ẩn Dương gật mạnh đầu hài lòng rồi quay ra sau phất tay.

 

Linh lực nồng đậm từ người hắn đánh ập vào Thanh Vân Lâu, cả toà tháp khổng lồ xuyên mây lại run động kịch liệt lần nữa rồi bổng đâm thẳng bay lên!

 

Phòng, sổ, khung lích nhích xoay chuyển đảo điên, kết cấu biến đổi với tốc độ ngay cả nguyên anh cường giả cũng chỉ lờ lợ bóng bình, trong tích tắt toà tửu lâu đã biến thành một chiến hạm hình kiếm oai hùng, chưa mười hai mươi vạn tu sĩ là dư sức.

 

"Waaaaaaaaa". Chúng tân đệ tử lại vỡ oà lần nữa, riêng Lý Diệu Hoàng đã mở rộng thêm tầm mắt về thuật luyện khí.

 

"Đây là Thanh Vân hạm, một trong bảy chiến hạm trấn sơn của Miễu Vân tông ta. Đi, trưởng môn đang đợi chúng ta."

 

"Dạ!"

 

Theo chân các vị tiền bối lên Thanh Vân hạm, bảy ngàn tu sĩ được đưa đến quảng trưởng Trúc Tía lần nữa, nhưng lần này bọn họ đến với tư cách là đệ tử Miễu Vân tông.

 

Quảng trường Trúc Tía còn được trang hoàng nguy nga hơn lần trước, mây mờ tim tím bao phủ khắp nơi, tu sĩ ẩn lộ trải rộng hàng ngàn bậc thang rộng lớn xung quanh, tông màu trắng xoá đã thay thành tìm sắc, hoàn toàn thích hợp với cái tên Trúc Tía.

 

Vù vù vù... Mười bốn bóng người từ bảy chiếc chiến hạm khổng lồ vừa xuyên qua kết giới đã vội vã phi thân thẳng đến bậc thang cao nhất - nơi Khinh Phù đang mỉm cười ngồi ở ghế chủ toạ. 

 

Tốc độ quá nhanh!!! Dù không đủ nhãn lực để thấy rõ nhưng Lý Diệu Hoàng cảm thấy dường như màn vừa rồi là một cuộc thi thố, thái độ mắt lớn mắt nhỏ của các vị tiền bối đã bên trên đại điện lúc này càng thêm cũng cố suy đoán của nàng về phân chia thế lực ngày tham gia vòng một chiêu sinh, hai nhóm mâu thuẫn quá rõ rệt.

 

Tông chủ phôi khang đỉnh - Phiên trúc lão nhân râu tóc bạc phơ đang cùng một mỹ phụ lục bào, có vẻ là tông chủ Hanh Phương đỉnh - Thẫm Linh hùng hổ trừng lớn hai nam trung niên tuấn tú tông chủ Hoàng Phong đỉnh và Táng Song đỉnh - Kỵ Nguyên và Không Trắc.

 

Dẫu hậu tuyến phe Phôi khang đỉnh có đến tận ba người Huỳnh Trung lực lưỡng - Tông chủ Anh Lôi đỉnh, Dược Lâm phong trần - Tông chủ Hanh Phương đỉnh và Khang Tinh lão nhân cùng trầm mặt phía sau nhìn qua nhưng phe bên kia chỉ có Phương Thư xinh đẹp - Tông chủ Hắc Thuỷ đỉnh vẫn không yếu thế chút nào.

 

Khinh Phù lúc này nhíu nhẹ mày, phe năm phong chủ liền vội vã ôm quyền với nàng, phe ba phong chủ dù còn rất khó chịu cũng phải lui ra miễn cưỡng làm theo. Ai là người quyền lực nhất đã thể hiện quá rõ ràng.

 

Phương Lan đứng đằng sau lúc này bổng từ xa nháy mắt với Lý Diệu Hoàng rồi một giọng nói liền vang vọng trong đầu nàng:

 

"Thế nào? Đã tiếp thu được gì chưa?"

 

Khoảng cách ít nhất cũng trăm trượng đó trời!!!! Sao lại có thể truyền âm tới? Lý Diệu Hoàng bất ngờ rồi lại cắn răng trầm tư, nàng thật không muốn dính vào mấy chuyện phiền phức như thế lực chiến lúc này đâu, Lý Diệu Hoàng tay nhanh chóng kết một thủ ấn truyền âm cơ bản đáp lại ánh nhìn của Phương Lan:

 

"Bẩm tả hộ pháp, Lam Quỳ tối qua đã biết phát âm thành lời mới có thể đọc được hai quyển công pháp."

 

"Hê~". Quả thật rất nhạy bén, mặc dù đang kìm chế nhưng mắt Phương Lan cũng phải động một chút vì kinh ngạc, hai ải đọc và truyền âm nàng cố tình thử thách lại có thể dễ dàng vượt qua như vậy, xem ra hôm nay nên tha cho nha đầu một lần này rồi.

 

"Rất tốt". Phương Lan nhếch môi cười gật đầu chỉ nói hai chữ rồi tiếp tục nghiêm trang nhìn lên bảy chiến hạm.

 

"Phù". Lý Diệu Hoàng chỉ mới thở ra nhẹ nhõm thì giọng nói uy nghi nhẹ nhàng của Khinh Phù lại lần nữa vang vọng khắp nơi:

 

"Chúc mừng các vị đã trở thành tân đệ tử của Miễu Vân tông. Từ giờ chúng ta chính thức trở thành người một nhà, ngày nào các vị còn ở Miễu Vân tông, còn ở Ẩn Vân thành thì ngày đó ta, Khinh Phù - chưởng môn đời thứ 359 của Miễu Vân tông đảm bảo các vị có thể tự do làm điều mình thích". Tới đây thì giọng nói của Khuynh Phù lại trở nên trầm lắng đến rợn người: 

 

"Nhưng nếu kẻ nào có ý đồ xấu với tông môn thì hậu quả không cần phải hỏi - Giết không tha!"

 

"DẠ!". Lý Diệu Hoàng lại lần nữa cuối đầu ôm quyền theo đám đông, cùng là 'đồng loại' nên nàng hoàn toàn hiểu được giới hạn của Khuynh Phù, cho dù nàng có công lao hay tài năng to lớn tới mức nào đi nữa nhưng nếu ảnh hưởng đến an nguy của Miễu Vân tông thì kết quả cũng không khác biệt, mah, cũng giống như nàng sẽ thẳng tay với kẻ dám làm hại các nàng vậy, vô cùng đơn giản, chỉ là sự ích kỷ chân thật.

 

"Tốt!". Khuynh Phù phất nhẹ tay áo.

 

Vô số ngọn đèn trắng xoá từ bảy chiến hạm khổng lồ lũ lược ùa ra rồi như đom đóm tách bầy bay tới lơ lửng phát sáng trước mắt từng tân đệ tử.

 

Nàng lại chuyển giọng hùng hồn:

 

"Đó Hồn Đăng, là vật minh chứng cho các vị đã trở thành một phần Miễu Vân tông, minh chứng cho mối quan hệ của chúng ta, minh chứng cho chúng ta còn mãi một căn nhà chung để về."

 

Lý Diệu Hoàng từng đọc qua về hồn đăng, ngọn lửa ở trung tâm đại diện cho sinh mệnh của chủ nhân, khi gặp nguy hiểm chỉ cần dùng một bí pháp là có thể xác định vị trí của người đó, nếu viện binh không mai đến không kịp thì chỉ cần đạt tới tu vi Nguyên Anh kì, kể cả thân vẫn linh hồn của chủ nhân vẫn sẽ bay về hồn đăng mà không bị tiêu tán trong không gian.

 

"Dạ". Lý Diệu Hoàng, Âu Dương Như Ngọc, A Phong, Dương Phương Phương đồng loạt cùng mấy vạn tân đệ tử trích máu từ ngón tay nhỏ vào tâm đèn.

 

Mấy chục vạn Hồn Đăng ngay khắc đó liền càng thêm chói mắt bay thẳng lên không trung, như mai tháng 1 gặp gió thu cùng nhau loạn vũ nhảy múa rồi tản ra bốn phương tám hướng quảng trường Trúc Tía.

 

Mỗi hồn đăng xuyên qua lớp mây mờ trở thành một viên gạch trên những bức tường tinh xảo, mười vạn hồn đăng hôm nay cùng nhau xây cất thêm cho quảng trường Trúc Tía, mười vạn tân đệ tử mai sau cùng nhau giúp Miễu Vân tông càng thêm hưng thịnh.

 

Khinh Phù thật không nói quá chút nào.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16