Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 110: Buồn

420 0 1 0

Căn nhà gỗ, Tiểu thế giới.

 

"Graoo, graoo". Băng Băng gào lớn nhào lên cụng đầu, A Ngao lần này lại bất ngờ nhảy ra né tránh!

 

Ầm~. Bạch hổ lố đà chà ngang một đường lên mặt sàng nhà. 

 

"Hahahahahaha, nha đầu khờ". A Ngao ngửa đầu cười lớn, làm Băng Băng thẹn quá thành giận mà "Graooo" lúc này vận chuyển phong hệ linh khí vồ hai chân trước hướng A Ngao.

 

Xẹt, xẹt, xẹt,... Mười mấy lưỡi dao gió theo đó xé gió bay ra, chíu, nhưng còn chưa chưa kịp tiếp cận A Ngao đã bị mấy mươi ngọn lửa đen ngồm không biết từ đâu xuất hiện nuốt chửng hoàn toàn.

 

"Hahahaha, nha đầu ngốc."

 

"Graoooo!"

 

Đùng, đùng, đùng,.... Băng Băng lại lao lên lần nữa, hai nữ hài giỡn đến um trời làm Tiểu Tâm không thể tập trung xem xét tình trạng của trứng Tiểu Tịch, nàng quay lại tức giận quát lớn:

 

"Các ngươi thôi đi được không, ồn quá."

 

Đùng, đùng, đùng,... Nhưng hai nữ hài vẫn không dừng lại.

 

"Ồn quá, không được giỡn nữa!!!". Tiểu Tâm càng thêm bực tức quát lên.

 

Aizz, Lam Quỳ thấy tình cảnh trước mắt thì thở dài một cái, nàng đã biết vì sao Lý Diệu Hoàng bảo mình đi theo rồi, mấy tên này còn lăng xăng quá, tiểu lam xà liền phi thân biến thành linh bản đại lam xà ngẩng đầu ngân nga.

 

Nga, nga, ngá ngà nga, nga,.....

 

Vù. Một bức tường nước vững chắc đánh lên chen giữa ngăn Bạch hổ thần thú thối thể tầng 3 và Hắc kì lân kim đan tầng 4, thu hút sự chú ý của hai cự thú về lam xà trúc cơ tầng 3.

 

"Hai ngươi nếu ai có thể ngồi một chỗ lâu hơn thì ta sẽ làm món 'Hải lâm châu' cho kẻ đó."

 

"Graoo?". Băng Băng nghiên đầu không hiểu. Còn A Ngao lúc này nước miếng đã chảy rồng nhưng cũng lên tiếng giải thích cho nữ hài:

 

"Nha đầu đúng là nha đầu, là thịt của Sơn Vương ngăm tẩm thuần thủy tinh hoa rồi chiên lên vàng ươm đó biết chưa."

 

"Graoo?". Thấy Băng Băng hai mắt sáng rỡ như sao trời, Lam Quỳ liền bắt lấy thời cơ giọng nhàn nhạt:

 

"Ngươi còn nói chuyện hả?"

 

Bạch Hổ vội vàng lắc đầu lia lịa, "G" một chữ rồi hốt hoảng ngưng lại, cũng làm theo hắc kì lân kế bên mà ưỡn ngục đứng bằng hai chân nghiêm túc.

 

"Làm rất tốt". Tiểu Tâm hài lòng truyền âm khen ngợi Lam Quỳ một câu rồi lại lập tức quay sang quả trứng chu tước đang bên cạnh, phân tích tình huống của Phượng Tiểu Tịch. Nhưng cho dù là hộ pháp đời thứ 350 của Thanh Loan tộc đi nữa thì kiến thức của nàng cũng không thể giải thích được hết tình trạng của Phượng Tiểu Tịch hiện tại.

 

Chu tước là một trong Cửu Sồ của Phượng Cổ nên cũng có khả năng dực hỏa trùng sinh để tiến hóa. Nhưng theo sách cổ ghi lại thì chỉ có hoàng tộc trong "cửu sồ" mới có khả năng này, mà mỗi lần muốn trùng sinh cũng phải cần đạt đến một tu vi nhất định và một lượng lớn tài nguyên phụ trợ.

 

Bây giờ chu tước đại nhân đã trở về dạng trứng nên không cần nghi ngờ gì nữa, ngài ấy đang trong quá trình niết bàn của Phượng Hoàng. 

 

Nhưng khi xưa lúc vào Lâm Vân cốc tu vi của ngài ấy cùng lắm chỉ là thối thể kì, kể cả độ kiếp kì tổ tiên Thanh Loan tộc thời thượng cổ cũng chưa thể niết bàn được thì làm sao chu tước đại nhân có thể đủ tu vi để tiến hóa sớm như vậy? 

 

Chắc chắn là bị bắt buộc làm vậy để chống đỡ lại lượng mộc hệ và hỏa hệ linh lực khổng lồ của Nguyệt Tiễn hươu và Kim Ô quả đánh ập vào cơ thể khi xưa giúp Lý Diệu Hoàng.

 

Nhưng làm vậy là "cưỡng chế niết bàn", chẳng những không tiến hoá được mà còn dẫn đến thời gian trứng nở kéo dài.

 

Mai thay không biết Lý Diệu Hoàng đào đâu ra viên "Hỏa Hồng Ngọc" này, vì là nơi uẩn dưỡng linh lực chính của Chích Hỏa có họ hàng gần nhánh với Tước tộc nên hỏa hệ linh lực trong Hỏa hồng ngọc rất nhiều điểm tương đồng, chu tước đại nhân vì vậy có thể hấp thu nó để giảm thời gian trùng sinh.

 

"Aizz". Tiểu Tâm nghĩ tới đây thì thở dài, nhưng nhìn tốc độ vận chuyển linh lực chậm chạp của liên linh này thì trừ khi có thêm một loại kì vật nào đó phụ trợ, bằng không chắc phải mất một khoảng thời gian nữa Chu tước đại nhân mới có thể phá vỏ trùng sinh.

 

Ở bên ngoài, Âu Dương Vũ hai mắt nhắm nghiền tỉnh tọa trên mặt đất, lục nữ thì đang dồn về một phía nhìn nhau.

 

"LÀ TỊNH THIẾU ĐAN!!!!"

 

"CÁI GÌ??". Lý Diệu Hoàng cùng Bạch Vân liền nhìn qua Lục Linh hét lớn.

 

"CÁI Gì??". Huỳnh Giao thì chậm hơn một chút.

 

Đối mặt với áp lực quá lớn từ ánh nhìn của ba tiểu đồng bạn thì Lục Linh có tí lắp bắp: 

 

"L-là thật á, vẻ ngoài nhàn nhạt bình thường không có gì đặc biệt, nhưng khi tu sĩ uống vào thì lại toát ra ngoài không khí một dược vị thuần khiết đến tinh tươm. Vẻ ngoài, màu sắc với đặc thù viên đan dược khi nãy hoàn toàn giống với miêu tả Tịnh Thiếu đan trong sách á, nếu ngươi không tin có thể hỏi sư tỷ nè". Rồi nàng nhìn sang đẩy hết trách nhiệm cho Nhan Hồng Anh.

 

Nhan Hồng Anh nhìn hai cô học trò mà nhăn mặt cười khổ, chậm chạp gật nhẹ đầu xác nhận. 

 

Là thật!!! Lý Diệu Hoàng chân bổng dưng vô lực mà trực tiếp ngã ụy nhưng liền bị Bạch Vân níu chặc áo nàng kéo lên.

 

"Lúc nãy ngươi nói một ngày ngươi uống bao nhiêu viên hả?"

 

Đáp lại tiếng quát của Bạch Vân, Lý Diệu Hoàng mặt mếu máo đầy đau khổ:

 

"Mỗi khi bị thương quá nặng ta đều uống, một ngày ít nhất 3 viên, có khi bế quan là 7 viên."

 

Một ngày 5 viên, sáu năm tổng cộng là 11 ngàn viên Tịnh Thiếu đan!!!! Bạch Vân bổng dưng cảm thấy đầu mình choáng váng, tay vô lực buông Lý Diệu Hoàng mà bước lùi ra sau hai ba bước. 10 giây sau nàng lại chỉ thẳng tay vào Lý Diệu Hoàng quát lớn:

 

"Tiên đan cấp 11 mà ngươi tưởng kẹo nhai cho đỡ buồn miệng hả? Phá gia chi tử, ta không có đứa con như ngươi!!!". Rồi cũng cùng Lý Diệu Hoàng đau khổ quỵ hai gối chống tay nhìn mặt đất.

 

Chiến lực này của nàng thật là trả cái giá đủ lớn a~, nào là vạn năm chí bảo thuần kim tinh hoa, nào là công pháp vô thượng Phật tộc, giờ lại có thêm 11 ngàn viên tiên đan trị bách bệnh Tịnh Thiếu Đan,.... Tứ nữ đứng xung quanh lúc này thật cũng không biết nói gì, ngay cả Tần Hạ Băng nhìn người kia đau khổ như vậy cũng chỉ có thể cười khổ mà không có suy nghĩ gì thêm...

 

Riêng Âu Dương Vũ thì thậm chí nếu không có kết giới cách âm do Trác Dịu Xuân nhanh tay bày ra thì lúc này hắn cũng sẽ chìm vào thế giới riêng, vì "Hỏa Lâm trùng" quá cường hãn, kết giới động hư kì cộng thêm minh long hỏa cấp độ 5 của hắn cũng không thể chống đỡ lại sức mạnh cầu sinh của bọn chúng mà 4 phút trôi qua phong ấn đã sắp bị phá vỡ. 

 

Nhưng lúc này Âu Dương Vũ cũng đã để mắt thấy điểm kì lạ, từ đầu đến giờ lượng linh lực khổng lồ của Tịnh Thiếu đan tuy luôn hung tợn dầy xé bầy hỏa trùng nhưng chỉ làm chúng bị thương mà trở nên điên cuồng gào rống cố chạy khỏi kết giới, chứ dược lực của Tịnh Thiếu đan hoàn toàn không tiêu diệt bất cứ con hoả lâm trùng nào.

 

Giờ phút này thật không còn cách nào khác, bí quá hóa liều, Âu Dương Vũ liền tập trung toàn bộ linh lực và Minh Long hỏa trong cơ thể di chuyển phong ấn tới gần thanh quản rồi rắc, phá vỡ phong ấn.

 

Ào~. Mai thay lúc này lượng linh khí khổng lồ đang phân tán khắp cơ thể của Tịnh Thiếu đan lại tập trung lại ngay phong ấn, toàn bộ "Hỏa Lâm Trùng" bị dược lực cường đại một hơi đẩy ra ngoài!

 

CHÍU. Trứng Tiểu Tịch bổng rực rỡ huyết quang chói mắt rồi VÙU~, đem theo "Hoả hồng ngọc" bay thẳng lên cao với tốc độ chống mặt rồi biến mất trước mắt bốn người nhóm Tiểu Tâm.

 

Phụt. Đứng bên ngoài chỉ thấy Âu Dương Vũ phun một luồng linh lực đỏ sẩm, Trác Dịu Xuân lập tức đưa tay hút lại hai kẻ vẫn đang đau khổ ngã ụy trên đất về gần mình. 

 

Lý Diệu Hoàng hoàng hồn thì trước mắt là một khối linh lực đỏ sẩm bán kính 2m đang lơ lửng nhền nhụa bên trên căn phòng, dưới ánh mắt tu sĩ có thể thấy rõ ràng hàng chục vạn con sâu đỏ sẫm lúc nhúc nhỏ xíu đang điên cuồng gào thét trong đó!

 

Đây là Hỏa Lâm trùng? Nhưng khí tức không mạnh lắm nha, chắc có lẽ khi vào cơ thể tu sĩ chúng mới nguy hiểm, Lý Diệu Hoàng nghĩ tới đây bổng nhiên.

 

"eÁeeeeeeee~". Một tiếng phượng minh vang vọng khắp cả căn phòng.

 

VÙU~. Một cột lửa bất ngờ từ người nàng bắn tới nuốt trọn cả luồng linh lực Hoả Lâm trùng rồi bừng bừng cháy rực ở đó!!!

 

Cái này, cái này... Cảm nhận được khí tức tất cả Hỏa Lâm trùng hoàn toàn biến mất, Lý Diệu Hoàng mếu mào nhìn qua Âu Dương Vũ vẫn đang mệt mõi ngồi tỉnh tọa trên đất, đây là thần vật đó trời, nhưng nàng thật không biết gì đâu, lần này có nhảy xuống hoàng hà cũng không sạch rồiii.

 

"T-tiền bối, ta"

 

Âu Dương Vũ dơ tay ngăn Lý Diệu Hoàng nói tiếp, lắc đầu ý bảo "Không sao", mạng của hắn là do nàng cứu, đám 'Hỏa Lâm trùng' này thật chẳng đáng để tâm.

 

"eÁeeeeeeeeee~~". Lúc này lại một tiếng phượng minh ngân dài. Đóm lửa cháy bừng bổng dưng thu xoắn rút nhỏ thành dạng cầu.

 

vù vù vù vù vù... Chỉ trong chớp mắt hoả cầu bắn ra năm khối tròn linh lực đỏ rực cỡ lòng bàn tay lần lượt tới tay Âu Dương Vũ, Nhan Hồng Anh, Lục Linh và hai quả tới Lý Diệu Hoàng. Nhưng nó vẫn không dừng lại mà vẫn tiếp tục nén nhỏ cô đặc, đến khi thành hình dạng một quả trứng thì Bùm, hỏa cầu nổ tung!!

 

Vù, vù, vù , vù,.... "eÁeeeeeee~"

 

"Hahahaha, bổn bảo bảo tự do rồi lần nữa rồiiiii." 

 

Tiếng phượng minh hân hoang và một giọng nữ hài lần lượt đan xen ngân lên vang vọng, một bóng hoả điểu chói mắt phát ra nhiệt độ bức người đang đập cánh bay lượn vui vẻ trong màn khói mờ mịt từ vụ nổ.

 

"Phượng Tiểu Tịch/Nhược Kê??". Lục nữ mở lớn mắt kinh ngạc.

 

Hỏa điểu nghe vậy thì lượn thêm một vòng mới dừng lại đập cánh xoá tan màn khói, từ trên cao nhìn xuống: 

 

"Là ta đây, thế nào? Bổn bảo bảo quá kiều diễm nên không nhìn ra sao?"

 

Thật là vậy nha!!! Sải cánh uy nghi rộng chục trượng, cả thân khổng tước lông cam xen đỏ tinh tế đầy sức sống, vị trí sau ót ba sợi lông vũ khi xưa đã nhân thành một hàng lông vũ mềm mại ôm sát cả chiếc cổ thon gầy kiêu sa, ba đuôi mỏng manh lượn lờ phấp phới, thiên, hoàn toàn không giống gà tây rụng lông khi xưa nha, Nhược Kê thật sự là chu tước thần thú! Lý Diệu Hoàng, Bạch Vân nhìn không rời mắt thầm nghĩ.

 

Chiếc cổ thon dài của Phượng Tiểu Tịch càng ngẩng cao hơn, nàng vung nhẹ cánh phải, chíu, mười mấy tia lửa nhỏ nhắn bắn đến mi tâm tất cả mọi người.

 

Trong đầu Lý Diệu Hoàng lúc này hiện lên một phương đường kinh mạch và điểm yếu của Hoả Lâm Trùng.

 

"Đó là phương pháp luyện hoá Hoả Lâm trùng". Rồi Phượng Tiểu Tịch nhìn qua Âu Dương Vũ: 

 

"Khi nãy thật xin lỗi, không hấp thu nhiều một chút không được, khối cầu trên tay ngươi là phần còn dư đó, ngươi cứ dùng mồi lửa của ngươi mở ra là được."

 

"Không sao". Âu Dương Vũ tất nhiên là không để tâm, tâm trạng hắn lúc này đã kích động không thôi, không phải vì có thể hấp thu hoả lâm trùng mà là vì thương thế nguy kịch đã hoàn toàn khỏi hẳn, Âu Dương Vũ chủ động đưa ba ngón tay lên trời:

 

"Thiên đạo minh chứng, chuyện hôm nay tại căn phòng này, nếu Âu Dương Vũ ta tiết lộ nữa lời ra ngoài thì trời tru đất diệt."

 

Một tia sáng liền từ trên trời cao bắn xuống mi tâm hắn, Âu Dương Vũ không quan tâm mà tiếp tục dùng linh lực dịch chuyển tấm da dê dưới mặt đất tới tay Lý Diệu Hoàng.

 

"Các vị xin nhận lấy, đây là một trong số ít chuyện ta có thể quyết định."

 

Trách nhiệm à, thành chủ thành Lưu Linh nắm giữ tính mạng của tất cả huynh đệ thuộc hạ theo mình nên có một số chuyện Âu Dương Vũ không thể muốn làm gì thì làm, cách dùng "thần bảo" trả ơn cứu mạng này có thể nói là phương pháp hiệu quả nhất, Lý Diệu Hoàng hoàn toàn hiểu được thâm ý trong lời nói của hắn nên nàng không ra vẻ mà ôm quyền hành lễ:

 

"Đa tạ Âu Dương thành chủ."

 

Đùng, một tiếng nổ lớn từ ngoài cửa truyền đến.

 

"Cha! Cha! Người không được làm chuyện hồ đồ đó!!!"

 

Âu Dương Vũ lập tức biến mất tại chỗ rồi bổng nhiên xuất hiện kế cửa phòng.

 

“Leng keng, leng keng”. Âu Dương Như Ngọc thấy cha mình mở ra xuất hiện sau cửa phòng thì vứt bỏ song hoả linh kiếm đang cháy bừng trên tay kích động nhào tới mắt đẩm lễ: "Cha, người", rồi nàng mở to bất ngờ.

 

"Thương thế của ta đã hoàn toàn khỏi hẳn". Âu Dương Vũ mỉm cười hiền từ đưa tay sờ sờ đầu con gái.

 

"Cha, Oaaaaaaaaaaaaa". Âu Dương Như Ngọc xà vào lòng phụ thân khóc rống.

 

"Được, được, là cha có lỗi, Như Ngọc ngoan đừng khóc nữa."

 

Lý Diệu Hoàng vẫn đứng trong góc phòng, nhìn cảnh tượng cha con tình thâm này mà sống mũi có chút cay cay.

 

Tít tít. Truyền âm phù trong nhẫn trữ vật bổng có tín hiệu khẩn cấp. Đưa thần thức nhìn vào thấy là của Niệm Lương, nàng liền vội vã đưa lên môi: 

 

"Có chuyện gì sao?", thu hút ánh mắt của thất nữ. 

 

Nhưng đáp lại thái độ gấp gáp của nàng là một giọng nói thanh thót, ngữ điệu đầy thông dông:

 

"Công tử gia cũng nên chịu trách nhiệm với Niệm Lương đi."

 

"Ngươi nói cái gì vậy hả????". Lý Diệu Hoàng hốt hoảng quát lớn, dư quan khóe mắt lại chột dạ trộm nhìn người kia.

 

Tần Hạ Băng gương mặt vẫn lạnh lùng không quan tâm, nhưng đôi chân mày vô thức nhíu lại trong tích tắt của nàng làm sao có thể che dấu được hoá thần kì cường giả.

 

"Ai da, thật đúng là cô trò ruột nha, mới có 5 ngày mà hết người này tới người khác luôn". Trác Dịu Xuân liền mượn nước đẩy thuyền làm Nhan Hồng Anh lại lần nữa nắm chặc tay nàng nũng niệu:

 

"Diệu Nhi~, nàng tin ta, ta ra ngoài nhiều như vậy là vì hạnh phúc của nàng thôi mà." 

 

Trác Dịu Xuân thì cười nhếch môi thỏa mãn còn bên đây Lý Diệu Hoàng thật muốn điên rồi:

 

"Không phải đang gấp lắm sao hả? Sao ngươi còn có thời gian đùa giỡn vậy?"

 

"Công tử có vẻ gấp gáp hơn thường lệ nha, không lẽ Như Ngọc tiểu thư đang ở đó sao?… Hay là một vị tiểu thư khác nữa?"

 

"Như Ngọc cũng có, tiểu thư khác cũng có, chỉ thời gian là không có thôi!!". Lý Diệu Hoàng không chịu thua kém cãi lại.

 

Tần Hạ Băng lúc này lại không hiểu vì sao tâm trạng trở nên vô cùng khó chịu, nhưng điều đó chỉ làm nàng cố tỏ ra lạnh lùng bên ngoài.

 

Lý Diệu Hoàng thấy vậy thì không hiểu sao trong lòng cảm thấy có chút mất mát.

 

"Người cũng thật phong lưu quá nha, người còn trách nhiệm với Niệm Lương nữa, làm."

 

 "Ngươi vào đề chính được không hả?????". Ta xin ngươi đó, Lý Diệu Hoàng đã chính thức chịu thua.

 

Niệm Lương bên kia lúc này như đoán được cái gì lại cười khúc khích: "Hì, công tử đừng buồn vậ"

 

"Ta cắt liên lạc"

 

"Chờ đã, chờ đã, Niệm Lương thật đang cần ngài, có kẻ xấu đang bao vây bọn ta."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16