Mặt trời lại mọc trên Ngân Nha Thành, cũng giống như hôm qua, tuyết vẫn rơi, ánh mặt trời vẫn lang toả, nhưng những đám mây mờ kết đàn hôm nay đã ngã sang âm tà, bao phủ tầng tầng lớp lớp trên Lâm Vân đại điện, nơi lối vào của Lâm Vân cốc không bao lâu nữa sẽ mở ra.
Tuy cùng là sự kiện truyền thống của ba khu vực tự trị, nhưng không có vô số bóng người qua qua lại lại, không có những tiếng mời chào bán buôn huyên náo xuyên thủng trời xanh thành Nguyệt Hồi, Lâm Vân đại điện hôm nay yên ắng đến quỷ dị.
Gần 5 vạn tu sĩ, ba chủng tộc, nhân, yêu, ma hiếm thấy gần nhau mà không ẩu đã, chửi bởi. Tất cả mọi người đứng thành nhóm bên dưới tế đàn, sắc mặt đều âm trầm, im lặng, như đang đè nén cái gì rất nặng nề, chỉ đang chờ thời cơ vỡ mà oà mọi thứ.
Đây là khoảng lặng trước khi cơn bão ập đến.
Bên dưới tế đàn, nhóm chiếm đa số là gần 3 vạn tán tu, cũng là tầng lớp đông đảo nhất, giai cấp thấp kém nhất ở Tân Đại Thế Giới.
Họ là những phàm nhân của khu vực tự trị nhưng có tham vọng, thiên phú cao hơn những tiểu thương buôn bình thường.
Họ không có học viện, không có môn phái, không có gia tộc che chở, cung cấp tài nguyên, công pháp nên đi khắp tất cả mọi nơi, dùng mạng của mình để tìm kiếm, dành dựt từng viên đan dược, từng miếng linh thạch với khát vọng một ngày náo đó cũng có thể đến đỉnh olympus như các đại năng thượng cổ.
Được trui rèn trong môi trường khắc nghiệt như vậy, bọn họ dần hình thành kỹ năng và tiểu xảo thực chiến mạnh mẽ. Không có những chiêu thức hoa mỹ như "thổ thiên linh hoả" của Liễu Lệ Vy, không có những chiêu trò độc đáo như thuật điều khiển thạch nhân của Tả Bang, kỹ năng đánh nhau của tán tu chỉ có một chữ để miêu tả "Thô".
Thô vì tán tu khi đánh nhau không có quá nhiều chiêu thức, thường xuyên chỉ dùng một chiêu là quyết định, một kiếm chí mạng kết liễu đối thủ.
Bọn họ dùng mọi thủ đoạn, từ phù lục, bẩy rập, độc dược, mê trận, đến cả cởi hết đồ làm đối thủ mất tập trung. Phương pháp nào cũng được, chỉ cần đánh bại đối thủ, cướp trữ vật rồi chạy trốn càng nhanh càng tốt là đã có thêm tài nguyên để tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Nhưng nếu bọn họ đánh không lại thì sao?
Bọn họ chạy, chạy rất nhanh là đằng khác. Bằng không làm sao có thể tồn tại lâu dài trong môi trường khắc nghiệt cường giả vi tôn như thế này?
Nhóm đông đảo thứ hai trên Lâm Vân đại điện là tam đại học viện của Nguyệt Dạ vực: Tuyết Tinh, Thổ Căn, Hoàng kim - cũng là ba học viện duy nhất trong hàng trăm học viện lớn nhỏ rải rác khắp Nguyệt Dạ Vực tham gia sự kiện Lâm Vân cốc hôm nay.
Lý do rất đơn giản. Bọn họ đông.
Mỗi học viện có gần năm ngàn học viên tham gia, đứng chia thành ba nhóm nhân, yêu, ma.
Học sinh năm tư chiếm đa số trong đó, vì đây là bài tốt nghiệp của bọn họ - chỉ cần sống sót là đủ vượt qua.
Vì vậy học sinh ở ba khu chủng tộc lại đứng kết hội thành nhóm, mỗi nhóm từ một đến hai trăm người, thậm chí có nhóm lên tới sáu trăm người, với một mục đích duy nhất, cũng là bài học cuối cùng mà học viện muốn truyền dạy cho bọn họ: cùng nhau tồn tại.
Cũng chính vì vậy tu vi chỉ mới trúc cơ tầng 6 - 7 mà học viện lại cho bọn họ tham gia đánh nhau với 3 vạn tán tu trúc cơ tầng 9 đến đỉnh phong lão luyện, cũng vì vậy mà Lâm Nghiêm khuyên nhóm Lý Diệu Hoàng nên đợi sau khi vào học viện hãy tham gia thì sẽ chắc chắn an toàn cho ngũ nữ.
Nhưng dù bất kì đâu, luôn sẽ có kẻ lạc bầy, như bảy người nhóm Tư Đồ Lập đang đứng riêng một góc chẳng hạn.
Số tu sĩ còn lại chia thành nhiều đóm nhỏ li nhi, bọn họ là con em thế gia, đệ tử môn phái, một số chủng tộc ít người khác đến từ khắp nơi trên Nguyệt Dạ vực, tham gia vì nhiều lý do khác nhau.
Người đông là vậy, nhưng tất cả đều trầm mặt không ai nói một lời.
Linh lực, cảm xúc bị kìm nén của năm vạn tu sĩ vọt thẳng trời xanh, làm biển mây bên trên đại điện cũng biến dạng mà trở nên âm u quái gỡ.
XẸT~. Bổng một tiếng lướt gió từ không truyền đến bao phủ đại điện ngàn trượng, như mưa rơi giữa xa mạc, phá tan bầu không khí yên ắng kì dị xung quanh. Năm tiểu cô nương phong cách khác nhau, chân đạp phi kiếm xé toạc biển mây âm u, mở đường cho những tia nắng ấm áp tiến vào Lâm Vân đại điện.
Theo con đường ánh sáng, Lý Diệu Hoàng hắc bào lười biếng, Tần Hạ Băng lam y cao quí, Huỳnh Giao huyết bào năng động, Lục Linh lục y nhỏ nhắn cùng Bạch Vân bạch y bốc đồng, lấy tốc độ sét đánh, lao thẳng xuống đám đông, không kiên nể một ai, vì..... bọn họ sợ trễ.
Kể cũng lạ, ngũ nữ tính hết tất cả mọi thứ, từ trận hình kết hợp đến thức ăn dự trữ, nhưng lại không hỏi đến Lâm Vân cốc mở ra ở nơi nào.
Sau một đêm nhậu nhẹt, cả bọn thức trễ nên bỏ qua cơ hội đi chung với Tuyết Tinh học viên cũng đành thôi, còn dây dưa cãi nhau mà tà tà đi đến quảng trường trung tâm, khi đến thì không thấy ai, kết quả thì như cảnh tượng hiện tại.
Năm nha đầu 14 - 15 tuổi, ba chủng tộc khác nhau, tu vi cao nhất là trúc cơ 2 giai, chân đạp phi kiếm đầy kiêu hùng xé không lao thẳng vào khu vực đứng của tán tu, như là sẽ tham gia sự kiện ngày hôm nay chỉ với năm người các nàng, thành công khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, tất cả chìm trong ánh mắt nghi hoặc, không gian xung quanh lại trở về với sự im ắng một lần nữa, nhưng theo một cách tích cực.
Bổng có một tên tán tu la lớn, chính thức phá bỏ con đê: "A, ta biết nha đầu bạch y, nàng lần trước chen hàng còn giựt luôn gần cả nồi bánh bao của Cương Bạch kí thành Nguyệt Hồi."
"Ta cũng biết, nàng còn đốt bốn cái cửa chính của Vạn Hồ lâu vì không cho nàng vào."
Có người lại nhận ra Huỳnh Giao: "Nha đầu áo đỏ kia có phải là người ở thử võ đài hơn một tháng trước?"
Lập tức có người tiếp lời: "Đúng rồi, đao ý nha đầu này rất lợi hại nha, không chừng đã sắp tu ra đao mang rồi."
Tiếng bàn tán càng ngày càng lớn, như nước lũ trào dâng:
"Các nàng có phải là năm người làm tứ đại thế gia Nhân Tộc mất mặt ở nơi thử binh khí của Vân Long các?"
"Đúng đúng, nha đầu lam y kia lúc đó thật quá ấn tượng."
"Tứ đại thế gia nhân tộc mất mặt? Mau kể ta nghe."
"Ta cũng ở đó, sao nha đầu hắc ám kia lại đi chung với bọn họ?"
"Đúng nha, nếu lúc đó không có bọn ta tương trợ, không chừng bốn nha đầu kia thật bị nàng chơi chết rồi."
Mọi người cứ thế xôn xao lên, nhưng người đám tán tu chú ý nhiều nhất không phải là bốn người bị gọi tên, mà là Lục Linh.
Lý Diệu Hoàng thấy ánh mắt của bọn họ cừ chằm chằn hướng vào Lục Linh cũng không cảm thấy quái lạ, lần trước Lục Linh vì tranh "Mộc vũ cung" với Liễu Lệ Vy nên đã để lộ nàng có Dực Sinh hoả, muốn không gây chú ý cũng khó.
Trong đại điện cũng có một nhóm đa chủng tộc khác, nhưng không gây được chú ý nên đã đến gần nhóm của ngũ nữ. Dẫn đầu là Tư Đồ Lập mặt đau lòng mà lên tiếng:
"Hạ.... Tần Tiểu Thư hôm nay ngươi thật là tới đây, aizz".
Tần Hạ Băng chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái đáp lại hắn, rồi quay sang hướng khác không nói gì.
Huỳnh Tương đứng phía sau hắn lại như thường lệ tức giận: "Ngươi thái độ như vậy là sao hả?"
Nhưng lần này Liễu Cốt còn chưa kịp khuyên nhũ thì một giọng nam tử đã truyền đến trước ngăn nàng.
"Tư Đồ Lập, ngươi thật là quá không biết xấu hổ rồi."
Theo hướng giọng nói, một nhóm ma tộc, dẫn đầu là một nam vẻ ngoài tử tuấn tú, nhưng ánh mắt ngoan tuyệt, chầm chậm đi lại.
Tư Đồ Lập nhíu mày với hắn: "Văn Khôn? Ngươi lại muốn gây sự?"
Văn Khôn xoè quạt sắt che miệng cười đểu: "Ta chỉ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, ngươi không thấy các vị mỹ nhân đây không muốn nói chuyện với ngươi sao? Đúng là không biết xấu hổ."
"Hắn có làm sao cũng là người của nhân tộc, các ngươi ma tộc tới đây sủa bậy cái gì vậy?". Phía nhân tộc của Tuyết Tinh học viện lập tức có tiếng vọng lại.
Ma tộc bên của Tuyết Tinh học viện lúc này cũng lên tiếng: "Văn Khôn có làm sao cũng để ma tộc bọn ta nói, không đến phiên các ngươi lên tiếng? Văn Khôn ngươi cút về cho bọn ta, đừng tới Tuyết Tinh học viện làm càng!"
Phe yêu tộc của Thổ Căn học viện cũng không chịu cô đơn: "Bọn Tuyết Tinh học viện các ngươi căm hết đi, đây là chuyện của Thổ Căn học viện."
Tiếp tục cải lên, ba học viện, ba chủng tộc, chia thành 9 nhóm, tán tu, các nhóm nhỏ khác cũng tham gia góp vui mà cãi vã đến long trời.
Và năm kẻ là nguồn cơn của mọi việc lúc này lại không nói một lời, thành công làm tất cả mọi người quên lãng.
Bầu không khí ở Lâm Vân đại điện chỉ sau một khắc đã biến đổi hoàn toàn. Từ yên ắng đến quỉ dị đã biến thành nhiệt huyết trào dâng, toàn bộ năng lượng, áp lực bị bọn họ kìm nén từ đầu đến giờ đều được trút hết bằng những từ ngữ thô tục.
Cơn bảo đã đến sau khoảng lặng, nhưng hình thức của cơn bão hoành hành lại ngoài ý muốn bất cứ một ai.
Lý Diệu Hoàng nhìn cảnh tượng mà cả việc khác học viện cũng bị đem ra để xỉ vã đến chết sống như thế thì không khỏi tự hỏi, liệu bọn họ thù hận lẫn nhau đến như vậy có phải là do những đau thương mà lịch sử để lại như nàng nghĩ trước kia hay không?
Không, đó chỉ là một lý do hoàn mỹ giống như những kẻ hôm qua do tỷ thí thua mà bị bỏ qua một bên vậy.
Bọn họ làm như vậy thực chất chỉ vì bản thân mình.
VÙ, VÙ, VÙ,..
Một cơn gió lóc tàn bạo bổng nổi lên, bao trùm bốn phía của Lâm Vân đại điện.
ẦM. Một tiếng sấm rầm ngay sau vang vọng trong thiên địa, bảy hoá thần kì cường giả xé rách hư không xuất hiện bên trên tế đàn, trong đó chỉ có Trác Dịu Xuân là người quen mặt.
Lâm Vân đại điện lại quay trở về yên ắng. Một thiếu nữ tóc ngắn trong dàn hoá thần cường giả vừa xuất hiện bước lên phía trước, hùng hồn lớn tiếng:
"Các ngươi đến đây là để tranh cãi? Cãi nhau có giúp các ngươi mạnh hơn? Thứ giúp các ngươi mạnh hơn là thứ này."
Nữ tử hóa thần lập tức một chưởng thẳng lên trời cao, một cột sáng theo tay bắn thẳng lên không trung.
Sáu cường giả phía sau cũng rất nhanh phối hợp mà lập tức vung tay bắn lên linh lực xuyên mây.
Sáu cột sáng ươn ngạnh xé rách bầu trời Lâm Vân đại điện, một vết rách hư không khổng lồ dần xuất hiện che lấp biển mây âm u.
Bên dưới mặt đất đã có người phát sáng, dấu hiệu của việc sắp bị truyền tống đi.
Tất cả mọi người đều ríu rít nắm chặc tay đồng đội kế bên, dùng linh lực liên kết với nhau để truyền tống vào Lâm Vân Cốc cùng một vị trí.
Ngũ nữ cũng nắm chặc tay nhau, truyền tống thẳng vào Lâm Vân cốc - nơi những kẻ dị loại sẽ lần đầu cảm thấu sự khác biệt của mình.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)