Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 104: Băng Hạ Hạ vs Hoàng Diệu Diệu

470 0 2 0

Lý Diệu Hoàng uy nghi một mình đứng giữa bầu trời tỉnh lặng.

 

Xẹt. Một cảm giác nguy hiểm ập tới, nàng vội vã theo bản năng lách người sang trái!!

 

“VÙu”. Một cánh tay chớp mắt đã thực hữu ngay vị trí vai nàng khắc trước!

 

Nhưng kẻ bất ngờ tấn công vẫn không dừng lại mà tốc độ quá nhanh, một chưởng khác từ tay kia đã đánh tới. Hơn nữa cả chưởng mang kia còn mang theo cả 49 kiếm khí sắc bén rợn người!!!

 

Trong chưởng pháp có cả kiếm ý? Đây là thể loại gì? Lý Diệu Hoàng chỉ có thời gian thản thốt hai câu bất ngờ, nàng gấp gáp truyền linh khí vào "Miêu Linh" trác trên cổ tay. Phong hệ linh khí ào ạt gào thét quanh thân nàng tạo thành kết giới loạn vũ chặn lại chường pháp kì quái!

 

Eng, eng, eng, Bùm. Vũ bảo đẩy văng chưởng pháp của kẻ địch.

 

"eÁaa~". Lý Diệu Hoàng trượt tay đâm Ân Tịch tới đại địch.

 

Đùng. "Ân Tịch" giằng co với một chưởng khác của địch nhân xuất hiện bất ngờ. Nhưng điều làm Lý Diệu Hoàng trừng lớn mắt kinh ngạc là chưởng lần này của hắn lại mang theo một kiếm ý vô cùng cứng cáp, hoàn toàn trái ngược với nguy hiểm khiếp người từ chưởng trước.

 

Một người sao có thể tu ra hai kiếm ý khác nhau như trời vực như vậy?

 

VÙu. Nhưng kẻ địch đã nữa biến mất! Bất quá tốc độ khi kích hoạt tối đa Như Lai tạng kinh của Lý Diệu Hoàng cũng không chậm chút nào. Nàng đã trượt thân "Ân Tịch" trên hai tay đưa thẳng lên đỉnh đầu xoay vòng.

 

Eng, keng, eng, keng, eng, keng,... 

 

Ân Tịch đảo điên đối kháng với hai luồng kiếm ý trong song chưởng pháp quái lạ mà ngân lên hai tầng âm thanh khác nhau được 5 lần thì Lý Diệu Hoàng cầm chắc thân thương lần nữa quật như sét đánh theo phương ngang.

 

VÙu. Cung Ly Hoả bắn ra cung lửa, kẻ địch vội vã xoay eo lách người người né tránh.

 

Lý Diệu Hoàng ngay lúc đó vung tay trái như mưa phùn. vù vù vù vù... Hơn hai mươi phong chăm xé gió bắn tới.

 

keng keng keng keng.... Kẻ địch chưa lộ mặt một đường chưởng ngang phá công.

 

Khoảng trống đã có, nhưng nàng mượn cơ hội tiếp cận thì lần nữa đã thấy bóng lưng đối phương bay xa được một khoảng!

 

Thật quá nhanh rồi đó! Lý Diệu Hoàng cảm khái một câu rồi liền nhanh chóng đạp chân về sau.

 

Bùm. Cán "Yến Phong" bùng cháy.

 

VÙu~. Nàng trong tích tắc lướt tới tiếp cận, một tay bắt lấy tay đối phương kéo cả người kẻ kia quay lại, một tay vương cao định một quyền thẳng tới cường địch.

 

Nhưng ngay thời khắc Lý Diệu Hoàng rõ ràng ánh mắt bất ngờ của người kia, hai mắt nàng lại trừng lớn kinh ngạc, rồi ngay lập tức động sương mà mờ mịt.

 

Nhưng người trước mặt lại không muốn dừng lại lúc này mà một tay quơ ngang.

 

Chát! Hất văng một quyền trên tay Lý Diệu Hoàng rồi ai kia lại một chưởng đánh tới người nàng.

 

Nhưng Lý Diệu Hoàng lúc này bất ngờ lại không có bất kì phản khán nào, chỉ đứng yến bất động với ánh mắt mờ mịt.

 

Người kia cũng kinh hãi  theo, nhanh chóng thu lại chưởng mang và kiếm ý cứng cáp trên chưởng pháp đang đánh tới.

 

BỤP. Một chưởng vô lực đánh lên cơ thể của Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng bị phản lực hất xuống phi kiếm.

 

"Cẩn thận!!!"

 

Lý Diệu Hoàng hốt hoảng tới nổi quên phi kiếm, nhảy thẳng xuống "Yến Phong" bắt lấy tay người kia.

 

Kéo Tần Hạ Băng vào lòng mình, Lý Diệu Hoàng bùng nổ phong linh lực quanh thân xoá nhoà gia tốc, đánh tan tầng mây đen mù mịt vẫn đangg vây quanh cả hai. Hai bóng hình đối lập như trời vực toả sáng rực rỡ đối diện nhau giữa bầu trời quang đãng.

 

Hai cô gái không có gì giống nhau sau 6 năm xa cách lại lần nữa bốn mắt nhìn nhau với vô vàng cảm xúc  và bao ký ức hạnh phúc đầu đời chợt ùa về. Tuy trong hình dạng khác nhưng tim họ lúc này lại cảm nhận rõ ràng hơi ấm của đối phương đang truyền đến, không có gì quan trọng hơn cảm giác này, kể cả thời gian không gian hay tất cả mọi thứ đều biến mất.

 

Cứ như thứ duy nhất còn hiện hữu trên thế giới lúc này với họ là ánh mắt quen thuộc của người đối diện, cứ như chỉ cần như vậy là đủ. Đủ, để bù đắp cho những mỏi mệt của năm tháng đã đi qua. Đủ, để chấp nhận mọi giông bão sẽ ập đến nếu thời gian lần nữa tàn nhẫn. Đủ, để giờ phút này làm họ đắm chìm trong men sai của ly rượu độc đầy ma lực.

 

Và như vậy là đã đủ.

 

Trong lúc hai kẻ không xem ai ra gì này chậm rải xoay vòng từ trên không rơi xuống mặt đất thì quảng trường Hồng Khuynh đã loạn thành một đoàn, nhưng là loạn trong sự yên tỉnh.

 

Mấy ngàn tu sĩ nằm la liệt bên dưới mặt đất được Âu Dương Kinh trực tiếp canh gác và cho người trị thương thì im lặng không cần phải nói.

 

Tất cả chục ngàn tu sĩ ngồi ở bốn khán đài bốn góc quảng trường đều cảm thấy cực kì khó hiểu hay một lí do gì khác nên không ai nói gì. Hoạ mai ba người nhóm Liễu Lệ Vy là có chút cảm giác nam tử lam y vừa mới xuất hiện có chút quen thuộc.

 

Chỉ có Âu Dương Như Ngọc nhìn cảnh tượng trước mắt thì như chợt hiểu điều gì mà hai mắt đã đẫm lệ, nhưng môi tuy rất chân thật lại không thể nào tươi tắn như ngũ nữ Nhan Hồng Anh đang vừa cười vừa rơi lệ ngoài rìa quảng trường.

 

Sau một lúc màn khói mù từ "Hoả Phong chi Phượng Vũ" gây ra đã tan biến, khung cảnh trên lôi đài dần hiện rõ trên pháp bảo hình chiếu, và âm thanh đầu tiên sau 2 phút tịch mịch vang lên.

 

"Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa~~~~"

 

Tiếng la phấn khích thất thanh của vô số thiếu nữ khắp thành Lưu Linh truyền đến làm ai kia bừng tỉnh.

 

Tần Hạ Băng lúc này đã chạm đất, phát hiện mình đang trong lòng Lý Diệu Hoàng thì đỏ mặt quýnh quáng đẩy người đối phương ra xa, lui nhanh về sau, đứng cách đối diện một khoảng dài.

 

Lý Diệu Hoàng cũng đã hoàn hồn, tuy trước mặt nàng lúc này là một nam tử nhưng từ ánh mắt quen thuộc và bầu không khí cao quí đến cực điểm nằm tận sâu trong cốt tuỷ của đối phương thì nàng có thể khẳng định người đối diện mình lúc này là ai.

 

Nên mặt Lý Diệu Hoàng giờ phút này cũng đã đỏ bừng, giọng lắp bắp nhưng thanh âm lại đầy luyến lưu: 

 

"N-ngươi.. ngươi tại sao lại ở đây?"

 

"Còn ngươi?". Tần Hạ Băng lúc này mặt đã không cảm xúc, nhàn nhạt hỏi ngược lại đối phương.

 

"Ta....", Lý Diệu Hoàng vội vã giải thích mà cũng gấp gáp cứng họng, thiên, nàng làm sao nói mình tới đây để giúp Như Ngọc phá buổi lôi đài hôm nay trước mặt bao nhiêu người như vậy được hả?? Nhưng nghĩ tới đây Lý Diệu Hoàng lại kinh hải vì một lí do khác mà rụt cổ yếu ớt:

 

"Ngươi... ngươi đến đây lâu chưa?"

 

"Lâu thì sao? Mà không lâu thì"

 

"Người đến là ai?". Âu Dương Kinh lúc này bước lại xen ngang cuộc hội thoại quá ái muội giữa hai nam tử làm mấy thiếu nữ ngoài kia la thét um trời.

 

Chết, Tần Hạ Băng cũng không biết vì sao ban nãy mình lại lao ra đây, nhưng giờ đây đã lỡ theo lao nên nàng xoay người liếc ngang Lý Diệu Hoàng lần lượt ôm quyền với Âu Dương Kinh và Âu Dương Vũ:

 

"Tại hạ Hoàng Diệu Diệu, tất nhiên hôm nay đến đây để tỉ thí."

 

Ách, Lý Diệu Hoàng mặt đã đỏ như máu rồi, nhưng nàng còn chưa mắng bản thân đủ 3000 câu thì bị một tiếng bạo rống thu hút sự chú ý.

 

"Là ai dám đụng đến người của Phù phủ!!!!!"

 

Một trung niên nhân tộc nam tử tu vi nguyên anh trung kì từ trên không quảng trường Hồng Khuynh đâm pháp kiếm thẳng xuống!!

 

"Ngông cuồng!". Âu Dương Kinh quát lớn một tiếng rồi liền đạp không bay lên một chưởng thẳng tới nam tử mới đột nhập.

 

Đùng, đùng, đùng,... Đang khi Âu Dương Kinh liên tiếp đối chiêu với nam tử mới đột nhập thì BÙM, khán đài trung tâm nơi Âu Dương Vũ đang ngồi bổng nổ tung. Khói đen mù mịt liền bao vây nơi đó, không thể thấy rõ bên trong. 

 

Keng, keng, bùm, bùm, aaaaaa, đùng,..... 

 

Bốn phía xung quanh quảng trường cũng bất ngờ lần lượt truyền đến những tiếng nổ lớn, rồi tiếng đánh nhau hỗn loạn thay nhau inh ỏi.

 

Bụi mù bao trùm Hồng Khuynh quảng trường lần nữa, Lý Diệu Hoàng đứng giữa lôi đài, lúc này cũng cảm thấy một áp lực khiếp đảm từ bên dưới mặt đất đang nhanh chóng tiến lại!!

 

Nàng lập tức phi thân đứng chắn trước người Tần Hạ Băng.

 

"eÁaaa~". Ân Tịch uy vũ theo cảm xúc mạnh mẽ mà ngân lên kinh trời.

 

Đùng, một con thổ thử khổng lồ 12m tu vi kim đan đỉnh phong vung cặp móng sắc nhọn phá nát một nữa mặt đất lôi đài xuất hiện trước người Lý Diệu Hoàng.

 

(Thổ thử: chuột đất.)

 

Nhưng ẦM, một đan đỉnh trắng tinh hoa văn một đoá hoa hồng lớn bất ngờ lao đến trấn bay thổ thử.

 

Đùng. Một bóng đen khổng lồ bổng xuất hiện trên mặt đất dưới chân, Lý Diệu Hoàng ngẩng đầu, trên cao lúc này là một con Bạch Sư đang đưa đôi cánh lam sắc hùng vĩ của mình che lại bầu trời cho nàng, Lý Diệu Hoàng mắt ướt đẩm giọng thản thốt ngập tràng nhớ mong: 

 

"Cô Hồng Anh."

 

Bạch Sư chỉ gật nhẹ đầu, hướng mắt lên trời cao ra hiệu điều gì: 

 

"Cứ đứng yên đó, mọi chuyện ở đây đã có Dịu Nhi lo liệu."

 

"Grừuuu~". Bạch Sư dứt câu đã gầm to mang theo hai cột lửa xanh lam hai bên cánh lao lên tấn công thổ thử.

 

Đùng, đùng, đùng,...

 

Lý Diệu Hoàng hiểu ý nhìn theo hướng Nhan Hồng Anh khi nãy.

 

Trên trời cao, Âu Dương Vũ hai cánh tay bao bộc hoàn toàn bởi một lớp nham thạch làm người có Cung Ly hoả như nàng cũng cảm thấy nóng bức rợn người, hắn thoát ẩn thoát hiện, liên tục tung ngàn đấm phá sơn làm vặn vẹo cả không gian pháp tắt lên hai tu sĩ hoá thần kì khác.

 

Cùng Trác Dịu Xuân đã lâu không gặp đang bay lượn trên bầu trời với một nụ cười dịu dàng trên môi, xung quanh nàng là nguyên đám nguyên anh kì tu sĩ mặt giáp phục thành Lưu Linh đang bị ám hệ linh khí đen ngồm lột da.

 

Thì ra không phải chỉ vì mình, Lý Diệu Hoàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn y phục bọn họ, vụ Kim thúc trước kia, tình hình sức khoẻ Âu Dương thành chủ, Phù Gia không xuất hiện can ngăn nàng đốt Phù Trác, tất cả có thể khẳng định đây là một cuộc bạo loạn được tính toán từ trước.

 

Kẻ địch chờ thời khắc tất cả mọi người bị trận chiến trên lôi đài thu hút hoàn toàn sự chú ý, lơ là phòng bị thì tập kích bất ngờ.

 

Nhưng mấu chốt của kế hoạch này là đánh nhanh thắng nhanh, xem tình hình 3 phút trôi qua quân ta chẳng những không tổn thất gì nghiêm trọng, chỉ một sự xuất hiện của Trác viện trưởng mà đã khiến kế hoạch bọn chúng thất bại luôn sao? Liệu bọn họ có hậu chiêu?

 

"Tin đồn thương tích của Âu Dương thành chủ trước đó chắc cũng là do bọn họ lan ra nhằm cô lập thành Lưu Linh với các thế lực lớn."

 

Mà những hoá thần kì tu sĩ còn hoạt động riêng lẻ bên ngoài chịu tham gia cuộc bạo loạn này hiếm lại càng hiếm hơn, quân lực không thể nhiều hơn nữa nhưng cơ hội lôi đài này là ngàn năm có một không thể bỏ qua. 

 

Kẻ địch không phải sơ sài mà là đánh liều. 

 

Một câu nói của Tần Hạ Băng lại giải trăm ngàn khúc mắt của Lý Diệu Hoàng. Tuy vẫn còn nhiều điều chưa rõ nhưng trận này chắc có lẽ phần thắng đã định.

 

Lý Diệu Hoàng thở ra nhẹ nhõm một hơi nữa, nhưng bổng, lúc này nàng mới chú ý đằng sau mình giờ phút này là ai, tim ngay khoảng khắc đó lại bất giác giựt bắn lên.

 

Cảm giác xa lạ chớm nở 6 năm trước lại bất ngờ ùa về, tâm trạng lúc này rối bời không thôi, nàng thật không biết nên nói gì... 

 

Và người kia cũng không đỡ hơn nàng là bao....

 

"Ùm... Ngươi đừng hiểu lầm nha". Sau một lúc yên tỉnh, Lý Diệu Hoàng cũng có thể quay lại ho khang một cái mở lời.

 

"Hiểu lầm cái gì?". Tần Hạ Băng nghiên đầu làm mặt nghi vấn như mình thật đang không hiểu.

 

"Là.... là chuyện... Hôm nay"

 

"Ngươi ở đâu, mau tới giúp ta một tay!". Lý Diệu Hoàng ấp úng một lúc mới bùng nổ được thì lại bị truyền âm trong giao ước linh sủng chặn lại.

 

"Là ngươi hả A Ngao? Ngươi ở đâu, có chuyện gì sao?"

 

"Ngươi mau tới đây đi. Bọn ta đang bị vây công, bọn chúng nhiều quá ta lo không xuể."

 

"Được, ta đến ngay!". Lý Diệu Hoàng sợ hải lập tức nhắm mắt cảm nhận vị trí của A Ngao rồi dùng thần thức triệu hồi Yến Phong đang ở xa.

 

Tần Hạ Băng nãy giờ chỉ thấy Lý Diệu Hoàng đang nói giữa chừng thì ngưng lại rồi sợ hải nhắm mắt niệm cái gì.

 

Vèo. "Yến Phong" - nàng đã rõ ràng từ lâu bổng xé gió xuất hiện dưới chân Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng cũng không biết mình vô thức nhíu mày khi lần nữa nhìn thấy thanh phi kiếm được rèn quá chỉnh chu này.

 

Lý Diệu Hoàng mở mắt ra lần nữa, bổng nhiên đưa tay về phía Tần Hạ Băng rồi lại sửng người, giây lát sau gãi gãi đầu vô cùng ấp úng: 

 

"A... Có chuyện gấp á, ngươi.."

 

Tâm trạng Tần Hạ Băng thật sự bị làm cho thay đổi còn nhanh hơn chong chóng, từ không hiểu vì sao có chút khó chịu chuyển thành không hiểu vì sao rất khó chịu rồi lúc này lại tuy vẫn rất khó chịu nhưng lại có thêm chút vui vẻ. Nàng bên trong cười khẽ nhưng bên ngoài vẫn giọng nhàn nhạt:

 

"Có chuyện gì ngươi cứ nói?"

 

Sau mấy câu giải thích, Tần Hạ Băng xoay người nhìn ra hướng rìa ngoài quảng trường, chỉ nói một câu: 

 

"Lần này cũng không phải chỉ có ba người bọn ta tới."

 

Lý Diệu Hoàng khoé môi nhếch cao, mặt hớn hỡ rạng rỡ như nhặt được bảo vật: 

 

"Các nàng cũng đến thật hả?"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16