Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 127: Kì quái

706 0 0 0

"Hahahahahaha". Ẩn Chinh ngẩng đầu cười lớn, hai tay lại 'vẫy đàn' không nghĩ bắn ra vô số cung tròn sóng âm đánh tới Lý Diệu Hoàng và Lam Quỳ.

 

Đùng, đùng, đùng,... Hai nàng đã sắp trụ không nổi, mắt thấy gần trăm sóng âm đã tới ngay trước mặt thì Lý Diệu Hoàng vung tay. Xẹt~. Ám Linh liền đổi hướng quay lại kéo Lam Quỳ ra sau.

 

Còn nàng thì phi thân lên đưa lưng chắn phía trước, tay đã cầm sẵn lệnh bài chữ "Tích", chỉ cần tăng lực tay là được.

 

Chíu. Nhưng bổng nhiên Lý Diệu Hoàng cảm thấy cả người mình cứng đờ, lại lần nữa bị giam cầm linh lực và cả thần thức.

 

Nhưng nàng nhắm mắt chờ đợi hoài mà lưng vẫn không có cơn đau nào truyền tới, vì toàn bộ hơn trăm sóng âm đã biến mất hoàn toàn, chỉ có giọng nói khàng khàng của Ẩn Chinh là truyền đến:

 

"Rất tốt, rất tốt, hahahaha". Ẩn Chinh phất tay áo một cái rồi tiếp tục ngẩng đầu lên trời sảng khoái cười lớn. 

 

Là sao? Lần nữa được giải thoát khỏi định thân thuật thì Lý Diệu Hoàng cùng Lam Quỳ không khỏi khó hiểu hai mắt nhìn nhau.

 

"T-thứ lỗi vì sổ sàng, v-vậy là bọn ta đã đạt tiêu chuẩn?"

 

"Hừ, còn lâu". Ẩn Chinh nghe Lý Diệu Hoàng nói vậy thì lập tức mặt cứng đờ rồi nhìn xuống hai nàng với ánh mắt ghét bỏ:

 

"Ngươi nghĩ Ngũ Âm công chỉ có như vậy, ngươi nghĩ chỉ bằng đẳng cấp thấp tè của Tam tích kia, ngươi nghĩ bằng một chút thiên phú âm luật cỏn con đó, là có thể phát huy sức mạnh, là đã xứng đáng với một trong năm tuyệt kỹ chấn phái vạn năm của bổn môn sao? Một trăm năm nữa đi!!!". Nói tới đây hắn chỉ nhìn Lam Quỳ:

 

"Âm Công của ngươi hiện tại chỉ là dựa vào thiên phú, còn chưa được. Trước hết về Mật Vân đỉnh kiếm năm quyển: Cảm Thanh phổ, Cảm Thân phổ, Cảm Tâm phổ, Cảm Địa phổ, Cảm Thiên phổ, cùng lúc nghiên cứu để trao dồi lấy cơ bản, mới có hi vọng lĩnh ngộ chân chính Ngũ Âm công của Ẩn Chinh ta."

 

Lam Quỳ cảm thấy có chút kì quái mà gật nhẹ đầu, Ẩn Chinh lại không quan tâm đã nhìn sang Lý Diệu Hoàng:

 

"Ngươi là kẻ mù âm luật nên chỉ có thể đi về khổ luyện để tâm ý tương thông với Tiểu Xà, âm công mới có thể dùng vào thực chiến."

 

"Dạ". Áp lực giáo viên quá lớn làm Lý Diệu Hoàng nghiêm trang đứng thẳng hai tay duỗi thẳng ép sát vào đùi, nhưng Ẩn Chinh làm gì có quan tâm ai, hắn lúc này đã đưa ánh mắt xa xăm lên bầu trời đêm:

 

"Còn về Hoà Tích tuy không vội, nhưng hai người các ngươi tốt nhất hãy vượt qua ta, vượt qua Ẩn Chinh của mười vạn năm trước, kết hợp cả biến dị thuộc tính vào mà đến được La Sa đại điện, tìm về Tỳ Long Bát Âm, đánh bại cả Mỹ Phụng Linh, hahaha, hahahahaha, hahahahahaha...."

 

Nói tới một nữa thì giọng khàn khàn lão giả của Ẩn Chinh đã đầy kiêu hùng vang khắp thiên địa, tới những câu gần cuối thì ông ấy cả người dần toả sáng rồi tan biến vào không khí một cách vô thường.

 

Chíu. Xẹt. Lý Diệu Hoàng cùng Lam Quỳ được đưa trở về Ẩn Tích sơn lần nữa thì liền cảm thấy một đốm đen xé gió bay thẳng tới.

 

Bặc. Lý Diệu Hoàng nhẹ nhàng bắt lấy thì mới nhìn rõ đây là một cây sáo màu nâu, trên thân khắc hai chữ "Ngũ Âm".

 

Cả hai nàng thật không khỏi ngờ nghệt nhìn nhau, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhưng cây sáo này và cả đám tỷ muội đang la hét hỏi xem đã xảy ra chuyện gì trong tiểu thế giới cho các nàng biết mọi chuyện khi nãy đều là sự thật.

 

Xì xào, cơn gió đông nhẹ lướt trêu chọc làm rừng cây khẽ động, hướng sự chú ý của Lý Diệu Hoàng vào ánh mặt trời đã dần lấp ló, nàng nhẹ nhàng quăng cây sáo trên tay cho Lam Quỳ: 

 

"Ngươi vào giải thích cho các nàng một chút nha, canh giờ cũng đã tới, vòng một thí luyện kết thúc rồi."

 

"Ùm". Lam Quỳ bắt lấy cây sáo rồi thẩn thơ gật nhẹ đầu xem như trả lời.

 

Lý Diệu Hoàng thấy Lam Quỳ như vậy chỉ mỉm cười phất tay đưa tiểu lam xà quay về tiểu thế giới rồi phi thân vào rừng cây.

 

Đừng nói là nàng hay Lam Quỳ, bất cứ ai cũng sẽ bàng quàng khi gặp tình huống này, chưa một lời trao đổi hay cảm tạ là đã biến mất, cứ thế mà lướt qua nhau, vị Ẩn Chinh tiền bối này thật kì quái.

 

———

 

"Còn thiếu một người". Đứng bên ngoài Ẩn Tích sơn, vị sư huynh ban sáng dẫn đội nhìn qua bốn thí sinh quần áo lam lũ mà ôm quyền với Hạ sư bá.

 

"Ùm, vẫn còn thời gian."

 

Nhưng trái ngược với vẻ ung dung của Hạ sư bá, Âu Dương Như Ngọc đã đến đợi trước, đứng lôm lôm ở rìa ngoài ngữ điệu có chút gấp gáp:

 

"Sao vẫn còn chưa ra? Còn có năm phút nữa thôi đó, không lí nào."

 

Chậc, chậc, công tử gia thật rất hút người rồi, nhưng phản ứng này của Âu Dương Như Ngọc vẫn làm Niệm Lương cảm thấy hơi quá: 

 

"Bộ có gì khác thường lắm sao?"

 

"Hả?". Âu Dương Như Ngọc mở to mắt kinh ngạc trong giây lát rồi "A" lên một tiếng:

 

"Ngươi mới gặp nàng nên không biết á, hì hì, nàng rất lười á, ngay cả ăn cũng lựa món mềm mềm cho dễ nhai á, hì hì, chứ đừng nói là đợi tới sát giờ như vậy mà không chịu ra."

 

"Cái gì? Ngươi/ Tỷ đang giỡn?"

 

Không chỉ Niệm Lương mà cả A Phong cũng đồng thanh hỏi lại, từ khi gặp nhau hai người họ luôn thấy Lý Diệu Hoàng bận tối mặt tối mũi, ngay cả ngủ cũng chưa thấy nàng ngủ lần nào, chiến lực khiếp người như vậy tất nhiên phải thuộc về người chăm chỉ, hai chị em không tin được lời Như Ngọc cũng không quá khó hiểu.

 

"Thật đó, thật đó". Âu Dương Như Ngọc làm mặt ngây ngô gật đầu như gà mổ thốc khẳng định: 

 

"Ngươi không tin có thể hỏi lại Băng Băng á, nàng ta lười tới mức làm biến vui vẻ luôn đó, nên hôm qua nàng chịu đi đến Kí Vụ đường ta nhém nữa là đã nhảy bẩng lên vui mừng luôn rồi, hì hì."

 

"Ra rồi". Âu Dương Như Ngọc vừa dứt câu thì giọng nói của vị sư huynh dẫn đội truyền đến.

 

Vù. Lý Diệu Hoàng hắc bào lam lũ, trên môi còn động vết máu khô, trong vô cùng chật vật từ trong cánh rừng lao thẳng tới Hạ sư bá. 

 

Nàng mệt mõi đưa ra lệnh bài chữ "Tích" và một nhẫn trữ vật, ôm quyền:

 

"Tiền bối, các vị sư huynh, đây là vật phẩm nhiệm vụ."

 

Hạ Sư Bá gật đầu đưa thần thức nhìn sơ qua, trong giây lát đã cảm thấy một luồng linh khí quen thuộc thì hắn gật đầu:

 

"Đúng là hái trong Ẩn Tích sơn, ngươi đã vượt qua vòng một."

 

"Tất cả có thể tham gia khảo hạch vòng 2, nhưng vì các ngươi có thêm bài thi này nên được đặc cách nghĩ ngơi đến chiều hôm nay". Vị sư huynh dẫn đội nhìn qua năm thí sinh hào sảng tuyên bố.

 

"Đa tạ tiền bối, đa tạ các sư huynh". Bốn thí sinh kia mừng rỡ ôm quyền, Lý Diệu Hoàng cũng làm theo bọn họ rồi nàng đi về phía Niệm Lương và Âu Dương Như Ngọc đang hân hoan vẩy tay.

 

Khi đã kế cận Lý Diệu Hoàng lại bất ngờ ngã uỵ!

 

"Cẩn thận!". Âu Dương Như Ngọc hốt hoảng lao lại đỡ nàng, mặt nhỏ lo lắng đến đỏ bừng:

 

"Ngươi không sao chứ?"

 

"Nếu muốn qua mặt bọn họ thì diễn tới mức này cũng hơi quá đi!". Niệm Lương chậm rải tiến lại bỉu môi truyền âm, nói quái thai chiến thần còn biết tiến biết lùi này bị vài con yêu thú chưa mở linh trí trong kia đánh tới kiệt sức thì nàng thà tin Như Ngọc là kẻ này lười biếng còn hơn.

 

Lý Diệu Hoàng cười khổ không thôi, dù gì cũng là cường giả, khi nãy chỉ đối hơn trăm chiêu với Ẩn Chinh đã làm nàng gần như cạn sạch linh lực, nhưng quan trọng hơn là kiệt quệ thần thức vì điều khiển ám hệ linh khí Hoà Tích quá nhiều, phải cố lắm nàng mới lếch ra tới đây được, Lý Diệu Hoàng lúc này thật sự rất mệt mỏi, hai mắt cũng đã mờ mịt, nhưng vẫn còn chuyện phải làm:

 

"Ba ngươi có thể đưa ta đến chỗ cô Kỳ Minh được không?"

 

"Tất nhiên là được, bọn ta đến đây là vì chuyện đó mà."

 

Âu Dương Như Ngọc nhìn qua tươi cười làm Niệm Lương lại bỉu môi lần nữa, nàng có muốn đi đâu, còn rất nhiều thứ phải điều tra đó, là kẻ này tự nhiên xong vào đánh thức kéo nàng đi, nói là đi một mình gì đó rất xấu hổ, nhưng nghĩ lại đây chắc là lần đầu tiên nàng được Lý Diệu Hoàng nhờ cậy làm gì, Niệm Lương vẫn gật đầu đồng ý: 

 

"Được, ngươi yên tâm."

 

"Cảm ơn". Lý Diệu Hoàng dứt câu cả người liền vô lực nằm đè lên người Âu Dương Như Ngọc, làm nàng ta: 

 

"Aaaaa". La lớn lên với gương mặt đỏ bừng rồi Âu Dương Như Ngọc vội vả níu Lý Diệu Hoàng lại.

 

Không phải chứ? Niệm Lương lúc này đã bắt đầu tin rằng Lý Diệu Hoàng sẽ không nhờ vã một ai nếu nàng còn có thể tiếp tục cậy mạnh.

 

Tuy vẫn còn rất lo lắng nhưng khi đưa Lý Diệu Hoàng tới phòng của Kỳ Minh thì thấy nàng đã tỉnh lại, Âu Dương Như Ngọc, Niệm Lương và A Phong đành đi đến Thanh Vân lâu để tham gia khảo hạch vòng hai.

 

Góc hưa hứa:

 

Mà người ta là "Nếu các bạn thấy truyện hay hãy like ủng hộ", còn mình thì: "Nếu các bạn thấy chuyện CHẬM hãy like ủng hộ" :))))))).

 

Tần Hạ Băng: Tiểu Vô Lại thật biết tranh thủ!!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16