Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 128: Vòng hai

496 0 0 0

Tuy vẫn không an tâm nhưng sau khi tới phòng Kỳ Minh thì thấy Lý Diệu Hoàng đã tỉnh lại, Âu Dương Như Ngọc, Niệm Lương và A Phong đành quay về quán trọ cho thí sinh rồi cùng Dương Phương Phương đi đến Thanh Vân lâu, tham gia thí luyện vòng hai.

 

Khác với vòng đầu vì muốn quan sát cả tâm cảnh của thí sinh nên Khinh Phù tổ chức tập trung, vòng hai bảy Đỉnh sẽ tổ chức riêng lẽ ở những địa điểm khác nhau.

 

Mật Vân đỉnh là ở Thanh Vân lâu, một tửu lâu năm tầng rộng lớn được xây lên với mục đích cho đệ tử thế hệ trẻ Mật Vân đỉnh va chạm, đến đây để tham gia tỉ đấu tăng lên thứ hạng trên bảng chiến lực.

 

Mười một ngàn thí sinh có mặt đầy đủ, được sắp xếp ngồi kín cả năm tầng lầu, mỗi người đợi đến khi được gọi tên sẽ bước lên một trong bốn lôi đài ở trung tâm tỉ thí với một sư huynh, sư tỷ được môn phái chỉ định. 

 

Với sự giám sát của một kim đan kì trọng tài thì việc gian lận hay thương hại chắc chắn sẽ không xảy ra. Trừ khi cũng là vị trọng tài ấy truyền âm đồng ý thì các tiền bối lớp trên mới chủ động để lộ sơ hở 3 lần, giúp thí sinh vượt qua vòng đấu.

 

Bốn người nhóm Niệm Lương ngồi ở tầng 3, đối diện với bàn sáu người nhóm Văn Xích, Văn Chu nên bầu không khí hai bên theo ánh mắt thù ghét của Văn Xích mà trở nên vô cùng căn thẳng.

 

Tuy có làm ảnh hưởng đến Dương Phương Phương đôi chút nhưng các nàng dường như không có ý định rời đi.

 

Mãi tới lúc tên mình được gọi thì bốn người các nàng đặc chung trà trên tay xuống bàn rồi cùng lúc bước lên bốn lôi đài trong sự hò reo của mọi người xung quanh.

 

Đối thủ của A Phong là một sư huynh trúc cơ tầng hai mai mắn được nhận vào Miễu Vân tông năm ngoái.

 

"Mời". A Phong lễ phép ôm quyền.

 

"Được". Vị sư huynh gầy gò ôm quyền đáp lại rồi không khách sáo chút nào lao lên đâm theo linh kiếm và mười mấy kiếm khí.

 

Keng, keng, keng,.. A Phong cũng liền tế xuất linh kiếm đối chiêu với đối thủ.

 

Nhưng người được Khinh Phù đặc cách gia nhập chắc chắn là có nghị lực hơn người, tuy thiếu đi mấy phần uy lực do chưa hình thành kiếm mang nhưng kiếm pháp của sư huynh được mài dũa rất tỉ mỉ.

 

keng, choẻng, choẻng,.. Qua hai mươi chiêu A Phong do thiếu kinh nghiệm nên không thể tiếp tục chống đỡ lại quá nhiều đường khí kiếm tinh diệu của đối phương mà đã liên tục bại lui.

 

Đùng. Bây giờ nhóc đã bị chấn lui về một góc lôi đài.

 

Lúc này ánh mắt A Phong tuy có chút bối rối nhưng lại không một tia sợi hải ở trong, nhóc hít thở thật sâu vài hơi rồi thu hồi linh kiếm.

 

Vù. A Phong tay không lao tới trong sự kinh ngạc của mọi người.

 

 VÙ. Sư huynh nhếch môi rồi cũng cầm kiếm lên theo. vù, vù, vù,.. Hai mươi mấy kiếm khí của hắn lúc này lại bất ngờ không tới gần được A Phong lần nào!

 

"Bộ Khinh Phong" - bộ pháp Nhan Hồng Anh truyền cho A Phong mấy tuần trước, không chỉ tận dụng phong linh lực dưới chân để gia tăng tốc độ cho bản thân mà còn dựa vào từng bước đặt chân khéo léo, hướng mũi chân mình vào đùi đối thủ bắn tới phong hệ linh khí âm thầm làm chậm và thay đổi góc độ tấn công của kẻ địch.

 

Mấu chốt của bộ pháp này là uyển chuyển nên A Phong mới thu lại linh kiếm mà mình còn chưa sử dụng rành rẻ là vậy.

 

Vù, Vù, Vù,.. A Phong nhờ vào bộ pháp này đã lấy lại một chút vị thế, nhưng quyền của nhóc cũng không thể đánh trúng được sư huynh, tuy đã dần chiếm thượng phong nhưng nếu muốn kết thúc trận đấu thì chắc là cần thêm chút thời gian.

 

Đùng.

 

Phía bên kia Âu Dương Như Ngọc đã chém bay đối thủ của mình. Ở đây làm gì có ai là đối thủ của nàng, 20 tuổi trúc cơ tầng 8 ngang ngửa với Tứ Hậu mà còn là một tông sư rèn khí nên được phép sử dụng tất cả trang bị do mình luyện ra trong cuộc chiêu đồ hôm nay.

 

"Cố lên Phương Phương!!". Nàng kết thúc trận chiến liền quay qua lôi đài kế bên hò reo cổ vũ vì Dương Phương Phương lúc này vô cùng chật vật.

 

Keng, choẹt, choẹt. Linh kiếm ánh lên lục sắc trên tay Dương Phương Phương không cách nào đối kháng với thanh kiếm ánh ngân sắc bén của đối thủ, nàng cứ thế bị một vị sư tỷ trúc cơ tầng 6 chấn bay.

 

Nàng là thiên linh căn mộc hệ, không mai dùng kiếm lại gặp kim hệ sắc bén từ linh kiếm đối phương, linh kiếm mộc hệ mỏng manh của nàng dễ dàng bị xé rách là dĩ nhiên. Nếu tiếp tục cố chấp như vậy thì sớm muộn gì cũng thất bại.

 

Đùng. 

 

Ở lôi đài còn lại tình huống của Niệm Lương cũng không khá hơn là bao, tuy đúng như dự đoán tông môn sẽ vì đặc thù thể chất mà thiên vị chọn cho nàng đối thủ ngang tu vi, nhưng Niệm Lương cũng không dễ dàng chiến thắng như vậy, nàng lúc này lại đối chiêu với vị sư tỷ ma tộc lần nữa mà cùng nàng ta văng ra sau. Nhưng Niệm Lương đã bắt đầu thở dốc do chênh lệch thể lực.

 

Nhìn vị sư tỷ trước mặt vẫn còn hùng hổ đầy khí thế, Niệm Lương trong lòng cười khổ không thôi, bên ngoài lúc này lại nhếch môi cười, giọng nói đầy xảo mị:

 

"Đến lúc rồi."

 

Vù. Niệm Lương lao thẳng lên phía trước.

 

Hả, thấy đối thủ bổng nhiên tự tin như vậy sư tỷ đã có chút kiên dè, nhưng chênh lệch tốc độ hai bên cũng không nhiều, nàng ta không kịp né tránh mà chỉ đành tiếp tục một đao vung tới.

 

Xẹt. Niệm Lương lại bất ngờ bị đối phương chém thương một đường ở tay, nhưng nàng nhờ vậy cũng lập tức tóm chặc hai tay đối phương rồi quát lớn:

 

"Thủy Anh Trận". Một tầng hơi nước mỏng manh xong lên vây quanh lôi đài!

 

"Ma Hoá!". Sư tỷ ma tộc hốt hoảng hét lên, lúc này không thể tránh được nữa, chỉ có thể cậy mạnh hi vọng vào cơ thể cường hãn khi ma hóa của mình chống trội lại uy lực của sát trận đối phương.

 

"Bị lừa rồi~". Nào ngờ không có đòn trí mạng nào đánh tới mà chỉ có Niệm Lương với nụ cười vũ mị trên môi lui nhanh ra sau màn sương mù rồi biến mất.

 

"Ma Hóa chỉ kéo dài 15 phút, khi đó tỷ chắc chắn sẽ bị phản hệ mà thua thôi, chỉ trách tỷ quá bất cẩn". Giọng nói của Niệm Lương không biết từ đâu vọng lại làm sư tỷ bạo rống:

 

"Hừ, đừng khinh thường ma hóa của ma tộc bọn ta, Sát Pha Can!"

 

Vù, vù, vù,... Sư tỷ như điên cuồng tựa như, cả thân người điên đảo vung đại đao bắn hai mươi mấy đao khí ra bốn phương tám hướng xé rách màn sương mờ nhạt, tuy không phá vỡ được ảo trận câu giờ của Niệm Lương nhưng nàng ta dường như có ý định khác.

 

Xẹt, xẹt, xẹt,.. Phía Dương Phương Phương lúc này tình hình cực kì nguy kịch, nàng vừa trúng một chiêu liên hoàn mà bị chém liên tiếp năm kiếm văng ra xa, mai thay bí pháp trị thương mộc hệ giúp thương thế của nàng hồi phục rất nhanh, bằng không từ nãy giờ đã không trụ nổi nữa.

 

"Vào được Miễu Vân tông mới là quan trọng nhất, cố lên Phương Phương!!"

 

Âu Dương Như Ngọc bên dưới lôi đài đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn lên, nàng vừa mới bị trọng tài đuổi xuống sân đấu vì đánh xong mà còn đứng cản trở người tiếp theo lên, lại thấy hai chị em đồng đội tình hình rất khả quan nên đã trục tiếp chạy lại cổ vũ tiểu muội muội.

 

Dương Phương Phương hiểu được Âu Dương Như Ngọc muốn nói gì.

 

"Phù". Nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi đưa tay, "leng keng", "leng keng", không thu lại mà trực tiếp buôn bỏ mộc kiếm trên tay xuống đất! Thay vào đó một thanh chùy gỗ to đùng xuất hiện trên hai tay Dương Phương Phương!

 

Thiếu nữ bạch y mỏng manh cầm một cây trùy bự chà bá gồ ghề nâu sẫm. 

 

Cảnh tượng không tương thích này thành công làm tất cả mọi người xung quanh há hốc mồm, ngay cả Âu Dương Như Ngọc biết từ trước cũng không tránh được mà cười khổ.

 

Vù. Nhưng Dương Phương Phương lúc này lại tựa như một con người khác, không quan tâm tới ánh mắt của mọi người xung quanh, nàng tràn ngập tự tin lao thẳng lên vung binh khí tới kẻ địch.

 

Vị sư tỷ đối diện biết mình đâu thể làm gì khác, lập tức lần nữa vận chuyển linh khí hóa bạc thanh kiếm trên tay dũng mãnh chém tới.

 

Đùng, Ầm. Nhưng lần này người bị đánh bay là vị sư tỷ!! 

 

Mộc hệ linh khí của Dương Phương Phương lúc này đã từ xanh hóa nâu, cây trùy gỗ trên tay nàng nhờ đó mà trở nên cứng cáp như sắc đá, đẳng cấp kim hệ chiêu thức của trúc cơ song linh căn khổng thể làm gì nổi.

 

Ầm, Ầm, Ầm,... Dương Phương Phương thừa thắng tiếp tục xong lên đập tới mộc chuỳ.

 

Vị sư tỷ kia cũng đã rút kinh nghiệm nên không tiếp tục cậy mạnh chống đỡ mà chuyển sang né tránh, lợi dụng động tác chậm chạp của Dương Phương Phương mà thỉnh thoảng còn đâm được vài kiếm tới. 

 

Ầm, Ầm, Ầm, Ầm, Ầm, Ầm, Ầm, Ầm,.... Nhưng Dương Phương Phương lúc này đã trở thành một kẻ khát máu, bị thương thì nàng để đó cho thuật pháp mộc hệ hồi phục, tay thì không nghĩ đập tới cự truỳ với một nụ cười hào hứng trên môi.

 

Có hụt thì nàng tiếp tục đập trùy thêm lần nữa, bao nhiêu lần cũng được rồi cũng sẽ có một chiêu đánh trúng kẻ địch với sát thương gấp cả trăm lần!!!

 

Tất cả mọi người xung quanh bị cảnh tượng trước mắt này làm rợn cả người, cả Âu Dương Như Ngọc cũng đã dừng cổ vũ.

 

"Đây mới thật là nàng", một Dương Phương Phương đã từ bỏ lớp vỏ ngoài thục nữ thế gia. Ba cô gái đang ở ba nơi khác nhau không hẹn mà cùng thốt lên suy nghĩ - Lý Diệu Hoàng, Khinh Phù và một kẻ lam y cao quí nào đó đang ở rất xa, lúc này cùng nhếch môi nhìn vào pháp bảo hình chiếu.

 

"Hahahaha". Sư tỷ ma tộc đối thủ của Niệm Lương qua ba phút điên cuồng chém phá đã thấy một vệt sáng bên trong màn sương mờ ảo, nàng cười phá lên rồi lao thẳng về phía đó vung đao.

 

Xẹt. Vệt sáng trúng một đao bị dễ dàng bị chia nữa, ảo cảnh đã hoàn toàn biến mất và vị sư tỷ cũng đã phát hiện mình đã ở trên không bên ngoài lôi đài!

 

Một giọng nói mềm mại vang lên bên tai nàng lúc này.

 

"Thật có lỗi". Niệm Lương bất ngờ xuất hiện bên trên, xoay người phiêu dật lục bào một cước thẳng xuống!

 

Đùng. Sư tỷ ma tộc bị kình khí đánh văng xuống nền đất lôi đài!

 

"Cận Phong quyền."

 

keng, keng, keng, keng, keng,... A Phong tung hơn trăm quyền bắn ra gió khí khiến linh kiếm trên tay sư huynh gầy gò vang như sấm rền. Những ngọn gió mỏng manh bị đánh tan bất ngờ tụ hợp lại gia tăng cực hạng uy lực của quyền cuối cùng A Phong đã thủ thế!

 

Bùm. Sư huynh gầy gò trúng chiêu bay khỏi lôi đài.

 

ẦM. Dương Phương Phương một trùy mang theo kình lực trăm ngươu trúng đích, đánh bay sư tỷ văng ra đất bất tỉnh.

 

"Dương Phương Phương/ Niệm Lương/ Trung Phong thắng, tiến vào vòng ba". Cả ba lôi đài cùng lúc có tiếng trọng tài vang lên.

 

"Waaaaaaaaaaaaaaaaaa". Tất cả thí sinh xung quanh vỡ òa gào thét.

 

"Hahaha, chúng ta đều vào vòng trong rồi". Âu Dương Như Ngọc lao tới ngay giữa bốn lôi đài ôm xầm cả ba người nhún nhảy ăn mừng.

 

"Phù". Niệm Lương và A Phong mắt mang ý cười cùng thở phào nhẹ nhõm.

 

Còn Dương Phương Phương khi vừa kết thúc trận đấu đã vội vã thu lại cự chùy, nhưng mặt nàng lúc này vẫn ửng đỏ, cố tiếp lời để quên đi ngại ngùng: 

 

"Ùm, chỉ còn vị tỷ tỷ kia nữa thôi."

 

"Hì". Âu Dương Như Ngọc và Niệm Lương khẽ cười lên, bốn mắt nhìn nhau không thể che dấu được sự giảo hoạt. 

 

Cả bọn kéo lại bàn ngồi tiếp tục đối diện ánh mắt ghét bỏ của sáu người nhóm Văn Chu.

 

Một lát sau đến lượt nhóm Bạch Hoàng của Tuyết Tinh học viện lên đài.

 

Bọn họ đều được chọn cho đối thủ cùng tuổi, nhưng ngoài Bạch Hoàng và nam tử bằng hữu dẫn đầu đoàn cãi vã lúc trước là chiến thắng dễ dàng thì ba người kia có chút chật vật, mất tận 20 phút mới kết thúc trận đánh.

 

Nhóm Văn Xích thì hoàn toàn ngược lại, cả năm tên ma tộc đều chiến thắng nhẹ nhàng, riêng Văn Xích là nhanh nhất chỉ mất ba phút là đã dành quyền vào vòng ba.

 

Trước khi xuống đài hắn còn hét tứ hậu, tứ hậu "gì đó" rồi cả bọn kênh mặt quay về tiếp tục trừng qua bàn đối diện.

 

Phần còn lại của buổi sáng không có gì đáng quan tâm nữa.

 

Vòng hai thí luyện chiêu đồ của Mật Vân đỉnh đã gần trôi qua hết, 11.000 thí sinh chỉ còn lại 5000.

 

Hơn một nữa đã bị loại nhưng bọn họ vẫn còn hi vọng bởi quyết định của chưởng môn Khinh Phù, nên tuy có chút buồn bả nhưng đa số đều tiếp tục ở lại xem những cuộc tỉ thí tiếp theo.

 

Buổi chiều thì nhóm ngũ, tứ linh căn mới tới tham gia.

 

Bốn người kia tuy rất cố gắng nhưng chỉ có một mình nữ tử ma tộc là vào được vòng ba.

 

Những kẻ bên dưới lại được một phen cười hả hê, nhưng tiếng cười chê lại inh ỏi hơn ngày hôm qua rất nhiều, thậm chí còn có số đông tu sĩ từ những tầng khác ở Thanh Vân lâu chạy đến xem cuộc vui mà cùng chửi rủa khí thế, lí do chỉ có một- "giảm bớt cảm giác bản thân vô dụng".

 

Còn Lý Diệu Hoàng vẫn như thường lệ không quan tâm bọn họ, Hắc Diệp mặt không gợn sóng bước lên lôi đài. 

 

Đối diện nàng lúc này là một nam tử nhân tộc 20 tuổi, mặc dù Khinh Phù đã cố hết sức nhưng tu vi hắn vẫn đã trúc cơ tầng 6, chênh lệch hai cái tiểu giai so với Lý Diệu Hoàng.

 

Gần năm ngàn tu sĩ xung quanh theo đó đã chuẩn bị sẵn sàng một phen tiết tháo. Thậm chí bên bàn đặc cược tỉ lệ thắng cược của Lý Diệu Hoàng là 1/3000, tuy vậy nhưng số lượng đặc cược nàng thua lại cực kì khủng khiếp.

 

Tất cả đều tham lam tiểu tiện nghi mà không biết mình đang là một đàn cá béo ngậy trong mắt Niệm Lương, nếu không phải sợ mấy tên chủ sồng không đủ linh thạch trả mà trốn đi thì Niệm Lương thậm chí sẽ lôi cả đám chị em trong tiểu thế giới ra để mượn linh thạch đặt rồi.

 

"Mời". Lý Diệu Hoàng hờ hững ôm quyền.

 

"M-mời". Còn vị sư huynh kia khi đứng dưới ánh mắt chằm chằm của mấy ngàn người thì có hơi lúng túng, hắn ôm quyền xong thì vô cùng vụng về lao lên  chỉ với ba bốn kiếm khí trong tiếng hò hét.

 

Vì để phòng ngừa vạn nhất Lý Diệu Hoàng chủ động tế xuất "Ám Linh xích", thật kiên nhẫn đợi sư huynh tới gần người rồi mới nhanh chóng chuyển tay vung xích bám vào nền lôi đài.

 

Vù. Nàng dùng một chút lực hút ám hệ kéo người mình và mặt đất lách sang tránh né, cố hết sức làm như thoát chết trong gang tất.

 

"Hễ, ngũ linh căn trúc cơ kì mà cư nhiên có thể dung hợp ra ám hệ linh khí thuần túy tới vậy, hàng hiếm nha". Mặc dù lối diễn quá chân thật theo thói quen là vậy nhưng sự dị biệt đặc trưng cũng như thường lệ của Lý Diệu Hoàng đủ làm Tả hộ pháp - Phương Lan đang kế bên Khinh Phù lên tiếng tắm tắc, và đám đông cả tầng ba "Ồ" lên bất ngờ.

 

Nhưng một lúc sau bọn họ lại chửi ầm lên, đặc biệt là nhóm chị em không kiên dè gì nên rất nhiệt tình: 

 

"Ngươi chỉ biết chạy thôi sao? Hèn nhát."

 

"Thua thì chấp nhận thua đi, đừng làm phí thời gian của bọn ta."

 

"Đúng vậy, phí thời gian quá."

 

Vù vù vù... Lý Diệu Hoàng lúc này chỉ liên tiếp vung Ám Linh xích kéo mình chậm rải trốn đi khắp lôi đài né tránh, trong lòng lại bỉu môi không thôi, bộ nàng muốn sao? 

 

Nếu không phải dù ở trạng thái bình thường vị sư huynh này cũng chưa chắc có thể chém thương nàng được thì nàng đâu cần dùng cách tốn nhiều năng lượng như vậy, thật là không thông minh chút nào. 

 

Lý Diệu Hoàng vừa nghĩ vừa cố tìm sơ hở thích hợp thích hợp ra tay phản công để kết thúc trận chiến tốn sức này.

 

Sau hơn mười phút, những tiếng chửi rủa càng ngày càng quá đáng, nhóm ba người Âu Dương Như Ngọc đã nhíu chặt mày. Mai thay vị sư huynh kia cuối cùng đã vì thể lực xuống dốc do phần lớn là tâm trạng bối rối tác động nên đâm lố đà một kiếm ở ngay gốc lôi đài.

 

Tới rồi, tới rồi!! Lý Diệu Hoàng tâm trạng còn có phần kích động hơn khi cằm cây sáo của Ẩn Chinh ban sáng, nàng lập tức xoay người chuyển thân kìm lực một cước giăng ngang, tay nhanh như chớp đảo linh xích.

 

Đùng. Vị sư huynh xui xẻo được "trợ lực" văng ra lôi đài, eo ngay khắc đó bị Ám Linh xẹt tới quấn chặc, hắn vì bất ngờ nên đầu óc choáng váng, cơ thể chỉ không thể động chứ không dính thương.

 

Lý Diệu Hoàng hoàn thành một chuỗi điều kiện biến điều không thể thành có thể liền phi thân lên trước người vị sư huynh số khổ tung liên hoàn cước.

 

Đùng, đùng, đùng, đùng, ầm. 

 

Sau hơn mười giây mệt mõi, cuối cùng sư huynh tội nghiệp đã ngả xuống lôi đài.

 

Đoàn tu sĩ khắp Thanh Vân lâu sau giây lát trừng lớn mắt kinh ngạc liền vỡ oà chửi rủa điên cuồng, đến nổi trọng tài phải lao lại đứng trước người sư huynh vô tội.

 

Lý Diệu Hoàng thì không quan tâm, ôm quyền với sư huynh đáng thương rồi thông dông đi về phía bàn nhóm Âu Dương Như Ngọc, chứ không lẽ thất vọng vì họ không xin lỗi nàng? Thật không có gì ngu ngốc hơn, nàng còn nhiều việc hơn để làm, tối nay mới là lúc vào màn chính.

 

"Rất tốt, nha đầu này rất có tiềm năng, đặc biệt là tâm cảnh kia". Khinh Phù nhìn qua hình chiếu gật đầu hài lòng.

 

Phương Lan tuy không hiểu vì sao mình lại có cảm giác ngờ ngợ quái lạ nhưng vẫn tranh thủ làm nũng:

 

"Ta tâm cảnh cũng rất tốt luôn đó!!!"

 

Còn bóng hình xanh lam cao quí đang ở rất xa kia sau khi xem xong trận đấu mình chờ từ sáng giờ thì tâm trạng lại rất phức tạp, trên hết là nhẹ nhõm nhưng xen lẫn một chút khó chịu.

 

Nàng thở dài, đẩy cửa bước ra khỏi phòng tiếp tục đi giải quyết nhiệm vụ để ngày mai còn có thời gian xem vòng ba.

 

"Chúc mừng ngươi nha Hắc Diệp, hì hì, thật lợi hại nha, không ngờ cả ám hệ linh khí ngươi cũng sử dụng được". Âu Dương Như Ngọc lao lại vui vẻ tươi cười rạng rỡ, nàng thật chưa thấy Lý Diệu Hoàng sử dụng ám hệ linh lực lần nào.

 

Niệm Lương và A Phong thì đã đi lấy linh thạch đề phòng chủ thầu bỏ trốn.

 

"Chúc mừng tỷ nha, rất lợi hại luôn đó!!!". Dương Phương Phương rất ấn tượng với phong cách đánh nhau này.

 

"Cũng có chút tài năng, nhưng vòng sau ngươi có chắc là không làm vướng chân tổ đội không?". Liễu Lệ Vy huyết bào tương dương bất ngờ tư bên góc lôi đài tiến lại, như thường lệ sau lưng nàng là Sâu Con và Tả Bang.

 

"Chắc chắn là không, nàng rất lợi hại!!!". Âu Dương Như Ngọc vội vàng tiến lên bênh vực.

 

"Hừ, chỉ hi vọng". Liễu Lệ Vy không tin tưởng đưa mắt sang nơi khác đáp lại, nhưng nói tới đây nàng lại nhíu mày: 

 

"Không lẽ xui tới vậy chứ?"

 

Cả bọn theo hướng mắt nàng nhìn qua, ở trung tâm đại sảnh đã bắt đầu chiếu lên bảng đấu nhóm vào ngày mai.

 

Trong đó, bảng đấu nhóm các nàng có cả nhóm Bạch Hoàng và nhóm Văn Xích!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16