Ba canh giờ sau.
Phía bên kia Tần Hạ Băng lúc này chân đạp phi kiếm lả lướt xuyên qua hang đá, tay nhanh như chớp điều khiển vòng tay không gian mở các cơ quan, cổng trên vai Dương Tiểu Ly chạy trối chết.
Ba canh giờ trước Lý Diệu Hoàng đã dùng truyền âm phù liên lạc báo cho nàng kẻ địch có thể đến nhanh hơn dự kiến rất nhiều.
Quả nhiên, chỉ một canh giờ sau hai nàng nhờ cơ quan bên trong đã cảm nhận được có kẻ tiếp cận.
Nhưng bất ngờ là kẻ địch chẳng những phát hiện được nơi các nàng ẩn nấp, mà bọn chúng còn biết cả bí thuật để mở phong ấn trên cửa phòng do Dương Văn Minh đặt ra!!
Cũng mai là Tần Hạ Băng có chuẩn bị trước, trong thời gian chờ đợi đã bài gần trăm ảo trận và mê trận khắp nơi, cộng với việc tuy kẻ địch có thể nhờ ghi đè trận pháp mà mở ra cơ quan, nhưng không thể nhanh như dùng hàng chính hãng là vòng tay không gian của Dương Tiểu được.
Nên Tần Hạ Băng chỉ đánh qua vòng lại vài lần, dẫn kẻ địch vào trận pháp của mình cũng như cơ quan khắp hang đá là có thể lợi dụng lợi thế tốc độ cắt đuôi kẻ địch.
Tình thế có vẻ rất lạc quan nhưng kẻ địch dường như cũng có bí mật gì đó, dù nàng có bỏ rơi bọn chúng bao xa, ẩn nấp kĩ như thế nào, qua không lâu bọn chúng cũng sẽ đuổi tới.
Lại cộng thêm việc đối phương đã dần bắt bài nên tốc độ ngày càng nhanh và trận pháp nàng chuẩn bị từ trước cũng đang dần hao hết, thật sự chỉ là vấn đề thời gian đến khi bọn chúng tiếp cận được.
Nên vì vậy Tần Hạ Băng phải di chuyển liên tục để gia tăng khoảng cách. Lúc này nàng đã phi kiếm không nghĩ hơn một canh giờ, tuy nàng không mệt mỏi gì nhưng Dương Tiểu Ly còn nhỏ như vậy, lúc nãy bí thuật cửa hang bị phá cũng hao tổn rất nhiều linh lực, Tần Hạ Băng có chút lo lắng cho nữ hài trên vai.
Cảm thấy đã đủ khoảng cách an toàn, nàng bèn dừng lại đặt Dương Tiểu Ly xuống, nói ra những lời quan tâm, nhưng mặt vẫn không có chút cảm xúc nào:
"Muội mệt không?". Tần Hạ Băng cũng tự biết mình thật không quá hiểu giao tiếp với con nít, nên nàng cũng không uyển chuyển, chỉ đành hỏi thẳng Dương Tiểu Ly.
"Tiểu Ly không mệt". Tuy ý từ và vẻ mặt có vẽ rất thành thật nhưng ngữ điệu yếu ớt đã phản bội lại cô bé.
Tần Hạ Băng làm sao có thể không nhìn ra được con bé đang cậy mạnh? Nhưng nàng thật không biết nên nói gì, nên chỉ im lặng mà đưa cho Dương Tiểu Ly vài viên tẩm thực đan và nước uống.
Để chân mày khẽ động của lạnh tỷ tỷ vào mắt, Dương Tiểu Ly liền vội vã nuốt đan dược, rồi không nói lời nào liền đứng dậy nhún nhảy vận động, làm như là mình đang rất sung sức.
Hành động có phần ngờ nghệch của nữ hài sao có thể qua mắt được thiên tài đệ nhất nhân tộc?
Tần Hạ Băng không thể không công nhận cô bé này quả thật có mấy phần giống mình, nhưng sâu trong thâm tâm nàng cũng không biết là điều đó là tốt hay xấu, nên nàng lại cũng không biết nên nói gì, chỉ đành đứng dậy sờ sờ đầu Dương Tiểu Ly và Băng Băng đang trên vai nàng vài cái rồi tiếp tục đi bài thêm trận pháp.
Nhưng cứ tiếp tục chạy như vậy cũng không phải là cách, Tần Hạ Băng đang đau đầu tìm giải pháp thì Dương Tiểu Ly bổng bất ngờ "A" lớn một tiếng.
Lúc này, cách vị trí hai nàng một khoảng tương đối, Lý Diệu Hoàng siết chặt truyền âm phù trong tay:
"Lại không liên lạc được với các nàng, ta chuyển sang dùng khế ước linh sủng của Băng Băng tìm kiếm.”
Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân bên cạnh cũng rất nôn nóng, nàng dứt câu lập tức dồn linh lực tăng nhanh tốc độ phi kiếm đuổi theo.
——
Vù vù vù vù.
Một lúc sau, ở một nơi khác trong hang đá, 7 hắc y nhân - một nữ tử tu vi trúc cơ tầng 8 và sáu nam tử thối thể kì đang vội vã lướt trên phi kiếm.
"Ngươi có chắc ả nhãi ranh kia ở phía trước?". Một tên nam tử trong nhóm cọc cằn hướng về nữ tử che mặt.
Nữ nhân che mặt mày khẽ nhíu, nhưng vẫn gật đầu đáp lại: "Đúng, ở rất gần."
"Chạy cho cố cũng không thoát khỏi. Đợi khi bắt được ta sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi". Một tên khác cười gằn, ánh mắt loé lên thâm độc.
Nữ nhân che mặt liền hoảng hốt, định nói cái gì thì một giọng nam nghiêm nghị đã xen trước:
"Không được đụng đến nha đầu kia, còn lại cho các ngươi tự xử lí. Tăng tốc."
Tên cầm đầu nói xong liền dồn thêm linh lực xuống phi kiếm dẫn theo năm tên thuộc hạ bay về cánh cửa trước mắt.
Nữ nhân che mặt thở ra nhẹ nhõm, liền đuổi theo bọn chúng.
Chỉ trong tích tắc bọn chúng đã đến bên ngoài, tên cầm đầu vẫn như thường lệ vung linh kiếm trong tay nhanh chóng mở ra cơ quan trên cánh cửa. Cả bọn không dừng lại khắc hùng hổ lao vào trong.
Tần Hạ Băng bên trong khi nhìn thấy bọn chúng thì mặt đầy bất ngờ, lập tức phóng nhanh về hướng cơ quan tiếp theo ở phía xa.
Kẻ địch bất ngờ không đuổi theo, chỉ có một tên nam tử bước xuống phi kiếm chém vài kiếm vào không khí.
Bùm, Bùm, Bùm.
Băng linh lực không biết ở đâu xung quanh bổng nổ tung - trận pháp của Tần Hạ Băng đã bị phá, tên nam tử có vẻ rất đắc ý mà cười gằn:
"Một nha đầu có thể bài được trận pháp như vậy cũng rất không tệ. Nhưng ngươi còn quá non."
Nói xong hắn liền một kiếm đâm lên phía trước.
Bùm.
Tần Hạ Băng nổ tung, lộ ra chân thân thật của nàng đang chạy theo hướng khác ở hang động rộng lớn. Băng lam dưới chân nàng lúc này cũng rách toạc. Mê trận và bẫy trận pháp đặt sẵn đã hoàn toàn bị phá.
Sáu tên hắc y nhân không đợi khắc nào liền lao lên tấn công, nữ tử che mặt cũng theo đó mà phi kiếm.
Tốc độ đối phương tuy nhanh, nhưng phản ứng của Tần Hạ Băng cũng không chậm, nàng lập tức một chưởng toàn lực xuống mặt đất.
Cheng, cheng, cheng, cheng,… Hàng trăm dao băng sắc nhọn bao bộc lớp võ ngoài cứng cáp của "Băng chi hộ thuẫn" từ mặt đất đâm thẳng lên đường tiến công của cường địch.
Cảm nhận rõ ràng độ cứng cáp của rừng dao băng trước mặt, sáu tên hắc y nhân không chút nào khinh địch, đồng loạt tế xuất linh kiếm hết sức bình sinh vung tới.
Xẹtttt~. Bảy đường kiếm khí cắt ngang qua, dễ dàng phá nát chiến luỹ băng lam.
Tuy ngoài ý muốn chiêu thức của Tần Hạ Băng lại dễ dàng bị phá như vậy nhưng một nha đầu 14 tuổi căn bản thật không thể để vào mắt hắn, tên thủ lĩnh và đám thuộc hạ dưới chân phi kiếm vẫn không nghĩ giây nào tiến tới.
Tần Hạ Băng bên kia từ lúc tung chiêu đã bắt đầu chạy trối chết, chân đạp trên một chiếc băng thuẫn tinh xảo, lả lướt di chuyển trên lớp băng dày do nàng tạo ra dưới mặt đất, tuy tốc độ là nhanh, nhưng tu vi vẫn quá chênh lệch.
Cảm thấy đã không kịp, Tần Hạ Băng nhanh chóng xoay người tinh tế đẩy Dương Tiểu Ly bay ra xa, còn mình thì đơn độc đối mặt với tám tên đại địch.
Tốc độ của tên thủ lĩnh là nhanh nhất, hắn đã tiếp cận một kiếm không khoan nhượng phách tới nàng!
Tần Hạ Băng hai tay toàn lực một chưởng "Băng chi hộ thuẫn" thẳng tới kiếm ảnh.
Kengg~. Băng thuẫn 2m va mạnh vào kiếm ảnh rồi "Rắc" nhanh chóng vỡ nát, tuy vậy cũng đủ kéo dài.
Vù. Tần Hạ Băng lách người né tránh trong gang tất và mượn dư kình lui ra sau thêm một khoảng.
Một chiêu toàn lực thất bại tên thủ lĩnh cũng không rối trí, tay trái đang trống không nhanh chóng đánh ra một chưởng ảnh xé gió tới Tần Hạ Băng.
Thấy lực chiến đối phương đã ngoài dự kiến của mình, Tần Hạ Băng vội vã tăng âm lượng:
"Tiểu Ly!". Rồi tay trái một chiêu "Long Băng chi Sương" đánh tới, chưởng đối chưởng.
Một Băng Long dài 20 trượng gào thét bay tới dễ dàng bị phong chưởng xé nát, nhưng cũng đủ kéo dài cho Tần Hạ Băng đạp lên băng thuẫn nhảy về sau.
Lại hung hiểm một chiêu chí mạng nữa nhưng nàng lại bị dư kình đánh bay xuống băng thuẫn, đang lăng vòng trên đất.
Tên thủ lĩnh đã tiếp cận, từ cao đâm một kiếm thẳng xuống, kiếm khí sắc lẻm như dao phong.
Tần Hạ Băng lăng vòng trên mặt đất cũng không để ý đến trường kiếm đang nhanh như chóp đâm tới mình.
Nàng mượn thế rướn người về sau thét lớn một tiếng: "Tiểu Ly!!"
Dương Tiểu Ly biết mình tốc độ rất chậm so với tu sĩ, lúc này đành đau khổ nhăn mặt buôn lỏng ngón tay đang rỉ máu.
Một giọt máu hồng chậm rải rơi xuống.
Tần Hạ Băng chỉ nói hai chữ đã nhanh chóng khéo léo mượn băng hệ linh khí xoay người, một chưởng thẳng xuống mặt đất.
Kiếm khí chỉ còn cách nàng một ly thì một bóng hình mờ nhạt xanh lam đâm thẳng lên.
Vụt, Vụt, Vụt.
Hai đường băng lam linh khí mờ nhạt như vãi băng, uốn éo như linh xà buộc chặc tên thủ lĩnh, linh kiếm trên tay dừng ngay trước mũi Tần Hạ Băng.
Nàng nhân cơ hội đó lướt ra.
Tên thủ lĩnh thét dài bùng nổ: "Aaaaaaaa."
Rẹtt~. Hình bóng băng vải bị xé toạc, linh kiếm của đã ngay sát Tần Hạ Băng!!
Xẹt~.
Tần Hạ Băng mai mắn lần nữa tránh thoát, chỉ bị lưỡi kiếm quét qua tay, lại lần nữa khéo léo lần nữa mượn dư kình lăng vòng lướt trên băng lui về sau.
Nhưng tên thủ lĩnh vẫn tiếp tục đâm tới, năm tên thuộc hạ giờ phút cũng đã đuổi đến mà mỗi người một kiếm vung lên.
6 đường kiếm khí ngoan độc đâm thẳng tim của Tần Hạ Băng đang cố gượng dậy trên mặt đất.
KENGGGG~~~.
6 thanh linh kiếm sựng lại.
Bùm.
"Aaaaaa."
6 gã hắc y nhân bị phản lực đánh bay.
Trước người Tần Hạ Băng cứ như có một bức tường vững chắc vô hình, chặn lại toàn bộ thế công của địch nhân. Sau đó nàng không quan tâm gì nữa, chỉ nhàn nhạt bước đến băng bó - cầm máu cho ngón tay be bé của Dương Tiểu Ly.
Lúc này tứ nữ Lý Diệu Hoàng, Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân cũng đã đến nơi. Mắt thấy Tần Hạ Băng và Dương Tiểu Ly bình thản đứng nhìn bảy hắc y nhân đang bị giam trong kết giới thì các nàng không vội tiếp cận, đứng một bên quan sát vì lý do an toàn.
Sáu gã hắc y nhân thì lúc này đã điên rồi, la lối chửi bới trong khi tay lại chém búa xua lên kết giới tại trung tâm hang đá mà Dương Tiểu Ly khi nãy bổng nhớ ra.
Tần Hạ Băng không muốn làm dơ tai trẻ nhỏ, băng bó chỉnh chu xong liền cầm tay Dương Tiểu Ly xoay người bước đi.
"Chúng ta đi."
"Chờ đã". Đang khi Dương Tiểu Ly gật đầu nói "Dạ", một giọng nữ quen thuộc từ xa truyền đến tai nàng:
"Tiểu Ly đừng đi, là mẹ đây."
Không chỉ Dương Tiểu Ly, ngũ nữ cũng kinh hải nhìn về nữ tử hắc y đang từ từ tháo mũ trùm và khăn che mặt xuống.
Lý Diệu Hoàng biết điều mình sợ hải nhất sắp đến.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)