Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 37: Bế tắc

547 0 1 0

Buổi nướng thịt ngoài trời nhậu nhẹt rất nhanh kết thúc, tất cả mọi người đều có việc cần làm nên ai về phòng nấy. Hẹn ba mươi ngày sau gặp lại.

 

Huỳnh Giao, Lục Linh đến khu vực phòng luyện công có tụ linh trận để bế quan đột phá lên trúc cơ kì.

 

Bạch Vân thì nói nàng cần "cảm hứng" nên thỉnh thoảng sẽ ra ngoài thành một chút, vì vậy nàng quyết định ở phòng cho khách, tiếp tục nghiên cứu pháp trận. 

 

Còn Tần Hạ Băng có cảm ngộ chưởng pháp mới nên ở gần khu vực có sân bãi để thực thành là tốt nhất.

 

Chỉ có Lý Diệu Hoàng vẫn chưa biết mình đi đâu. Đợi khi mọi người rã nhóm, nàng mới tiến lại hỏi Phượng Tiểu Tịch:

 

"Nhược kê, thuỷ hệ luyện tài có rồi, dùng làm sao dạ?"

 

"Nếu ngươi không muốn chết thì đừng nên luyện hoá mồi lửa ngay lúc này". Phượng Tiểu Tịch luôn ở trong không gian linh sủng cả ngày quan sát, tuy còn nhỏ, không hiểu nổi Lý Diệu Hoàng đang nghĩ cái gì nhưng nàng chắc chắn Lý Diệu Hoàng tâm trạng lúc này rất hỗn loạn, không thích hợp luyện hoá Cung Ly hoả.

 

"Tại sao?". Lý Diệu Hoàng bực dộc vội hỏi, cô Hồng Anh thì không chịu cho nàng gợi ý, bạn nhỏ lại không cho nàng mồi lửa, nàng thật rất khó chịu.

 

"Ngươi lúc này không đủ ý chí để chịu sự đau đớn của Cung Ly hoả, nếu miễn cưỡng luyện hoá bây giờ, chết không thể nghi ngờ."

 

Phượng Tiểu Tịch nhàn nhạt giải thích lần nữa làm Lý Diệu Hoàng xụ mặt, tuy biết Tiểu Tịch là chắc chắn không lừa mình nhưng nàng vẫn có chút chưa chấp nhận được.

 

Thấy nàng mặt cũng gần đen như đáy nồi rồi, Phượng Tiểu Tịch bèn thêm chút lời:

 

"Ta và Bạch Miêu ở khu vực phòng cho khách, ngươi có thể đến bất cứ lúc nào, 20 ngày sau nếu tâm trạng ngươi vẫn chưa bình ổn thì ta sẽ tiếp tục ăn Kim Ô quả."

 

Nói xong Phượng Tiểu Tịch xoay người đi mất.

 

Lý Diệu Hoàng đứng một mình trong sân tối, nhìn bóng lưng đo đỏ của tiểu gà tây đang dần xa, lòng suy nghĩ miên man. Cô bạn nhỏ quả thật rất tốt với nàng, từ ngày hứa cho nàng mồi lửa thì không ăn kim ô quả nữa nhằm để Cung Ly hoả yếu đi một chút, chỉ có hôm qua vì tiêu hao linh lực quá nhiều mà ăn 2 quả, hôm nay tuy cũng hao tổn rất nhiều nhưng vẫn không ăn trái nào. 

 

Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng thở dài một cái, vậy đúng là vấn đề nằm ở nàng rồi.

 

Không có mồi lửa nên cũng không thể luyện khí được, Lý Diệu Hoàng đành quyết định đi tới khu vực tụ linh trận để nghiên cứu công pháp tu luyện mới.

 

Hôm nay nàng đã mua rất nhiều công pháp, chỉ tính riêng hạ phẩm hạ cấp đã tận 1000 cuốn, đủ cả cho 10 hệ thiên linh căn, song linh căn, tam linh căn, nên nếu nàng không có một kế hoạch cụ thể thì rất dễ chìm vào mớ hổn độn này. 

 

Sau không lâu suy tư, Lý Diệu Hoàng quyết đỉnh tạm thời bỏ qua những cuốn công pháp liên quan tới hai hệ thuỷ và kim, vì hai lý do:

 

Thứ nhất: hai cuốn công pháp nàng đã tu luyện là thuỷ hệ và kim hệ, lúc này nàng chỉ cần đọc thêm công pháp của 8 thuộc tính còn lại là liền có thể so sánh điểm khác nhau, giống nhau trong phương thức tu luyện của cả 10 loại thuộc tính linh căn, rồi nhanh chóng rút ra những nền tản cơ bản nhất của việc tu luyện. 

 

Cái gì cũng vậy, muốn nhanh đều cần phải nắm chắc những thứ cơ bản nhất, sáng tạo ra cách tu luyện của ngũ linh căn cũng vậy, đây là làm việc thông minh nha.

 

Thứ hai là phủ định. Nếu đọc công pháp kim, thuỷ hệ trước thì chỉ có thể tìm hiểu sự khác nhau của công pháp cấp thấp và cấp cao, nhưng công pháp ngũ hành còn chưa có, nắm được phương pháp thăng cấp của kim hệ và thuỷ hệ công pháp để làm gì? Nàng có một cuốn vô thượng hoả hệ của Tiểu Tịch cho nha. 

 

Chắc lợi ích duy nhất của việc này là khi đọc công pháp cho song linh căn, tam linh căn của thuỷ hệ, kim hệ thì nàng sẽ nắm được sơ bộ cách thức tu luyện của tu sĩ có nhiều thuộc tính linh căn mà thôi. 

 

Nhưng việc này chưa cần thiết, cũng không hiệu quả vì như đã nói cơ bản còn chưa có, nên tốt nhất là xếp việc này vào hàng thứ hai, còn bây giờ nàng phải tập trung nghiên cứu phương thức tu luyện cơ bản của 8 thuộc tính linh căn: mộc, hoả, thổ, băng, lôi, quang, ám, phong.

 

Suy nghĩ tuy rất logic, nhưng việc tu luyện của Lý Diệu Hoàng lại không thuận lợi lắm.

 

Buổi sáng ngày đầu tiên, Lý Diệu Hoàng đọc 8 cuốn công pháp 8 thuộc tính còn lại và nhờ đó suy ra được ba điều:

 

Thứ nhất: Tuỳ nơi trong không khí sẽ có thuộc tính linh khí khác nhau. Như gần sông thì sẽ có nhiều thuỷ hệ linh khí, trong rừng thì sẽ nhiều mộc hệ linh khí vậy. 

 

Thứ hai: là cách tiến giai dễ hiểu nhất. Mỗi người sẽ hấp thu linh khí trong thiên địa để làm đầy những "ly" linh căn trong cơ thể, khi tích tụ đầy "ly" rồi thì cơ thể sẽ được nâng cấp lên, tiến giai là vậy. Nhưng ngũ linh căn có 5 "ly"; thiên linh căn chỉ có một "ly".

 

Thứ ba: là tại sao thiên linh căn lại tiến giai nhanh hơn ngũ linh căn không chỉ 5 lần. 

 

Thiên linh căn tu sĩ chỉ có một "ly" của một thuộc tính, còn ngũ linh căn tới tận 5 "ly" của năm thuộc tính kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ.

 

Vì vậy thiên linh căn chỉ cần hấp thu đầy một "ly" của một thuộc tính là có thể tiến giai. Mà ngũ linh căn cần hấp thu đầy đủ cả 5 "ly" của năm thuộc tính, sót một "ly" cũng không được, nếu như 4 "ly" kim, mộc, thuỷ, hoả đã đầy, mà "ly" thổ hệ không đầy, thì cũng không thể tiến giai. 

 

Mà mỗi nơi trong không khí đều có tỉ lệ thuộc tính linh khí khác nhau, nên tuỳ tiện ngồi một chỗ tu luyện hấp thu linh khí thì không biết tới khi nào mới làm đầy tất cả năm "ly" linh căn, chắc chắn ngũ linh căn tu sĩ sẽ rất lâu, rất lâu hoặc thậm chí là không thể tiến giai.

 

Tuy chưa nghĩ ra giải pháp giải quyết vấn đề này nhưng Lý Diệu Hoàng đánh giá thành tựu buổi sáng đầu tiên là rất tốt.

 

Nàng lại tiếp tục đọc mấy quyển công pháp khác nữa của 7 thuộc tính đó. Cho đến buổi sáng ngày thứ hai Lý Diệu Hoàng phát hiện, nàng đã bị lừa!!!

 

Tuy mỗi cuốn công pháp đều khác tác giả nhưng nội dung chúng lại gần giống như giống nhau. Lý Diệu Hoàng đọc thêm mười cuốn mà khó khắn lắm mới nêu ra được hai trang giấy về những thứ nàng chưa biết.

 

Nhưng bi kịch còn tiếp diễn, nàng đọc 10 cuốn tiếp theo nữa thì gần như không phát hiện cái gì mới...

 

Chỉ đến buổi tối ngày thứ ba Lý Diệu Hoàng đã đọc xong hết một ngàn cuốn công pháp nhân tộc hạ phẩm hạ cấp vì số lượng kiến thức tương đồng là quá lớn, nàng chỉ cần lướt qua...  

 

Nhưng trừ kết luận mình bị lừa mất linh thạch ra, nàng còn mai mắn rút ra được điều thứ tư và thứ năm:

 

Thứ tư: thứ tự vân chuyển linh khí đến các nguyệt đạo ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện, nếu vận chuyển linh khí theo một đường kinh mạch càng thích hợp thì tốc độ tu luyện sẽ càng tăng cao, tất nhiên sẽ có ngược lại. Vì vậy mỗi linh căn khác nhau sẽ có một đường vận chuyển linh khí tối ưu khác nhau.

 

Lý Diệu Hoàng từng đọc qua nhiều sách y nhằm nghiên cứu điểm chí mạng của đối thủ. Nên nàng rất am hiểu về kinh mạch, rất thuận lợi cho việc nghiên cứu ra dòng tuần hoàn cho ngũ linh căn.

 

Nhưng nàng lại phát hiện, lúc này mình không thể vận chuyển linh khí thuận lợi, hoàn toàn không thể tiếp tục nghiên cứu vấn đề này nữa. Nên nàng đành tiếp tục bỏ qua.

 

Thứ năm: thật ra biến dị thuộc tính là tổng hợp của ngũ hành, chứ không phải chỉ có hai loại thuộc tính như lúc trước Lý Diệu Hoàng dùng thuỷ hệ và kim hệ để trộn thành phong hệ. 

 

Mặc dù ba hệ khác chỉ có tỉ lệ rất rất nhỏ mà thôi, nhưng nếu có thể trộn lẫn thêm vào thành công thì uy lực của chiêu thức biến dị thuộc tính sẽ cường đại hơn rất nhiều.

 

Nhưng trình độ điều khiển linh khí của Lý Diệu Hoàng hiện tại chưa thể làm được điều đó vì tỉ lệ pha trộn quá phức tạp. Nên đành để sau này từ từ tập luyện.

 

Nhưng thành tựu 3 ngày như vậy là không tệ. 

 

Lý Diệu Hoàng rất vui vẻ mà đọc tiếp sách công pháp.

 

Và đến tận ngày thứ 10, nàng ngoại trừ suy ra 5 điều mà mình hoàn toàn không dùng được kia thì chẳng có gì khác nữa.

 

Cho dù nàng đọc hết tất cả sách công pháp của yêu tộc, ma tộc, sách công pháp cấp cao, thậm chí sách công pháp Tiểu Tịch đưa nàng, Lý Diệu Hoàng vẫn không thể kết luận thêm điều gì.

 

Đầu nàng ngày càng mờ mịt.

 

Đến ngày thứ 15, Lý Diệu Hoàng đã hoàn toàn mất tập trung, nàng đọc lại tất cả ngọc giãn ba lần nhưng không hiểu một chữ, nhưng nàng vẫn cứ tiếp tục lập đi lập lại như một thây ma. Nàng hoàn toàn bế tắc.

 

Buổi chiều thứ 16, Lý Diệu Hoàng đã chịu không nổi nữa, đẩy cửa ra khỏi phòng, quyết định giải lao.

 

Lý Diệu Hoàng không biết đi đâu, liền đi tìm Tiểu Tịch và Băng Băng.

 

Nào ngờ khi tới nơi cho khách ở, không những Tiểu Tịch, Băng Băng không có, mà Bạch Vân cũng mất tiêu.

 

Dùng truyền âm phù liên lạc thì biết Tiểu Tịch và Bạch Vân dắt nhau đi quậy phá người khác rồi!!!! Thật bi ai cho ai gặp phải bộ đôi này.

 

Còn Băng Băng thì đang ở chỗ Tần Hạ Băng chơi...

 

Lý Diệu Hoàng đành lại quay trở về khu tụ linh trận, thấy cửa phòng của Huỳnh Giao, Lục Linh vẫn còn đóng, nàng liền quyết đoán đi kiếm Nhan Hồng Anh.

 

Tới khu tiểu viện thật sự của Nhan Hồng Anh thì chỉ thấy Trác Dịu Xuân cười còn dịu dàng hơn bình thường mà nói Nhan Hồng Anh đã ra ngoài.

 

Lý Diệu Hoàng lập tức liền kiếm cớ chạy đi, hận là mình không thể mọc thêm hai cái chân nữa để chạy cho nhanh. Nữ nhân này quá kinh khủng!!! 

 

Tất cả mọi người có thể gặp đều đi hết rồi, quay về phòng thì chắc chắn không có tiến triển gì, Lý Diệu Hoàng chỉ còn cách đi lòng vòng quanh nhà trong vô định.

 

Nàng thẫn thờ cuối đầu bước đi không có mục đích, trong đầu nàng giờ đây không phải là phương pháp tu luyện nhãn thuật, không phải là hơn ngàn cuốn công pháp, cũng không phải là phương pháp gia tăng ý chí để có thể luyện hoá mồi lửa, mà trong đầu nàng chỉ có một câu hỏi:

 

Tại sao mình lại cảm thấy bản thân ích kỷ?

 

Một câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu làm nàng không thể tập trung mười mấy ngày nay.

 

Nàng cứ cuối đầu đi mãi mà không biết mình đang đi đâu. Nàng hoàn toàn lạc lối, cho đến khi một tiếng động nào đó truyền đến bừng tỉnh trái tim nàng, Lý Diều Hoàng ngẩng đầu nhìn quanh cố tìm kiếm nguồn cơn cảm xúc, và nàng lại sựng người trước một khung cảnh hoàn mỹ.

 

Một thiếu nữ toả sáng trên nền trời ưu buồn của hoàng hôn, bộ lam bào ôm sát thân hình gầy gò của nàng phấp phới, toát ra nhàn nhạt những cơn sương mong manh xanh lam huyền ảo. 

 

Dưới đôi mày nhíu chặt của ánh mắt tập trung, từng luồng băng lam linh khí theo chuyển động bàn tay thon dài của thiếu nữ tác động, ngưng kết vô số bông tuyết nhỏ nhắn dưới trời cao cùng hoà vũ, xoay quanh uốn lượng thành một mãnh sáng phồn hoa bất ổn trước người nàng ta.

 

Để rồi tất cả cùng tảng ra toả sáng như đông kết cả một bầu trời, băng lam li ti tuyết nhỏ lại được dịp vây quanh lấp lánh quanh người thiếu nữ, Tần Hạ Băng dưới khung cảnh này thật chính là một nữ hoàng băng giá lạnh lùng, cao quí nhưng đẹp nhất - vẫn là sự nghiêm túc trên khuôn mặt tinh xảo kia.

 

Đẹp quá~. Lý Diệu Hoàng vô thức cảm thái.

 

Nhưng cũng chính vì nàng ta quá đẹp, khung cảnh trước mắt quá hoàn mỹ, nàng tuy có can đảm, tuy tâm can muốn đến gần hơn, nhưng lại không muốn khung cảnh hoàn hảo kia vì mình mà phải bị phá vỡ, không muốn con người xinh đẹp kia vì nàng mà hứng chịu tổn thương.

 

Nàng không thể ích kỷ như vậy được, nàng không muốn làm Tần Hạ Băng gặp nguy hiểm, lúc chưa tìm được phương thức thích hợp thì nàng không được phép tiến gần hơn nữa.

 

Lý Diệu Hoàng nhắm mắt xoay người chạy đi trong bấn loạn, lòng lại gào thét cố tìm câu trả lời, mà không chú ý đến cô gái xinh đẹp trên không trung kia cũng đang nhìn theo bóng lưng dần xa của nàng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16