Lâm Vân cốc, buổi trưa ngày thứ 9, ngọn núi mới xuất hiện vùng cố định, bên trong một căn lều thô sơ.
Trên những bậc thang ngay vị trí trung tâm tiểu điện, một nam tử che mặt ngồi trên chiếc ghế lớn ở giữa lên tiếng:
"Vẫn chưa có tin tức của bọn chúng?". Tên thủ lĩnh cũng biết mình hỏi cho có lệ, quan trọng là xem phản ứng của những kẻ bên dưới.
Sau giọng nói uy nghi, mười mấy tu sĩ ăn mặc xa hoa ở hai hàng ghế bên dưới đều chỉ im lặng cuối đầu, khuôn mặt lại không có chút nào buồn khổ.
Ngồi bên cạnh tên thủ lĩnh lúc này, Cung Lệ Ngọc sau một lúc thấy phản ứng bọn họ không giống là giả, nàng liền làm giọng thất thểu mất mát, đưa tay áo chấm chấm nước mắt:
"Xin các vị giúp tiểu phụ tìm tung tích con gái. Đại ân đại đức của các vị, tiểu phụ cả đời ghi khắc trong lòng."
"Vương Tinh thống lĩnh, Lệ Ngọc tiên tử yên tâm". Văn Khôn ở bên dưới theo thối quen miệng lưỡi trơn tru, nhưng sâu trong ánh mắt là tà tâm không thể dấu với Cung Lệ Ngọc:
"Chúng ta dù có lên núi đao, xuống biển lửa cũng sẽ tìm được 5 ả lòng người dạ thú chia rẻ mẩu tử kia, giúp tiên tử tìm lại nhi nữ!"
Có người mở đầu lập tức có người hùa theo, một đám a dua xua nịnh được một lúc rồi buổi gặp mặt báo cáo thường niên buổi sáng kết thúc bằng lời cảm ơn bi đát của Cung Lệ Ngọc và vài câu "đốc thúc" của Vương Tinh.
Xoãng.
"Một lũ vô dụng!". Mười mấy đại diện của tất cả thế lực Lâm Vân cốc vừa khuất bóng thì Cung Lệ Ngọc liền hất văng chén trà trên bàn xuống đất:
"Gần năm vạn người với một con vương thú 9 giai mà mất gần hai ngày cũng không tìm ra được 5 ả nha đầu. Nếu ra khỏi đây mà không bắt được Tiểu Ly về thì ta làm sao ăn nói với Chính ca đây!"
Không quan tâm đức hạnh của người mẹ này, một tên trong đám hắc y nhân dở giọng đê tiện trêu ghẹo:
"Chắc là bọn họ cần có động lực hơn. Như tên tiểu tử yêu tộc lúc nãy chẳng hạn". Nàng xinh đẹp như vậy, chính hắn cũng muốn chút động lực.
Đùng. Khác với thái độ e dè trước kia, Cung Lệ Ngọc không khách sáo chút nào lập tức cho hắn một chưởng rồi quát:
"Ngươi chán sống?". Nói xong lại chuyển giọng dịu dàng đoan chính khuyên nhũ:
"Ta làm mọi việc chỉ vì Chính ca, đời này chỉ yêu Chính ca, xin các vị tự trọng."
Vương Tinh tận lúc này mới lên tiếng "răn dại" thuộc hạ: "Thôi được rồi, ngươi mau tạ lỗi với Lệ Ngọc tiên tử. Cũng không biết là mấy ả nha đầu kia có phép thần thông gì mà cả Nguyệt Tiễn Hưu cũng không tìm ra khí tức của bọn chúng. Lệ Ngọc tiên tử xin rộng lòng bỏ qua, chúng ta còn phải tranh thủ hành động."
Tên hắc y nhân vội vã đưa tay quẹt nhanh vết máu bên miệng rồi đê hèn cuối người ôm quyền:
"Tại hạ thất lễ, tại hạ thất lễ, xin Lệ Ngọc tiên tử đại nhân đại lòng bỏ qua". Trong lòng lại thầm mắng chửi: Nếu không phải ngươi không biết đào đâu ra con súc sinh kia, lão tử đã cho ngươi vài bạt tay rồi đè dưới thân tra tấn một phen rồi, tiện nhân!
Cung Lệ Ngọc như cũng đang rất nóng lòng, chỉ nói hai chữ: "Không sao", rồi nàng liền đứng lên, ý định tiếp tục đến nơi pháp trận khống chế Nguyệt Tiễn Hươu.
"Cấp báo!". Một tên nam tử hắc y bổng gấp gáp xông vào tiểu điện, vội vã lớn tiếng ôm quyền báo cáo:
"Có kẻ tấn công chúng ta, đã đến bên ngoài chân núi thưa Vương Tinh thống lĩnh!"
Vương Tinh sắc mặt khẽ biến, nhưng ngữ điệu vẫn không có chút gấp gáp:
"Có biết là ai? Có phải năm nha đầu kia? Tại sao đến tận bây giờ mới phát giác?"
Nam tử hắc y vội vã thuật lại toàn bộ diễn biến:
"Bẩm đội trưởng, không biết quân địch là ai, chỉ biết chúng có đủ cả ba chủng tộc nhân, ma, yêu. Ban đầu chỉ có một tên tiểu tử nhân tộc tóc bạch kim ăn nói lung tung, tuy chiến lực rất lợi hại nhưng mất chút thời gian đã bị khống chế.
Đại diện của thổ căn học viện khi đó đi lại nói là để hắn tự xử lí, không cần thông báo lại.
Nào ngờ lúc sau kẻ địch không biết từ lúc nào trong hàng ngũ quân ta bất ngờ đánh lén ly dáng, làm cho bên ngoài bây giờ rất hỗn loạn, không phân biệt được địch ta đánh nhau lung tung, lại thêm chiến lực ưu việt của nam tử tóc bạch kim, kẻ địch đã đánh tới tận đây, lúc này mới có người đến báo với thuộc hạ."
Cung Lệ Ngọc nghe xong chẳng những không chút sợ hải, môi lại nhếch lên khinh bỉ:
"Không biết chết sống, bọn ngu ngốc". Dứt câu đã vung áo uyển chuyển bước ra bên ngoài.
Trái với hành động ngạo mạn của Cung Lệ Ngọc, Vương Tinh vẫn tại chỗ bình thản ra lệnh:
"Mấy nha đầu kia rất tà môn, không được khinh địch. Mau thông báo cho bọn thế lực đem toàn bộ người bên ngoài tập trung vào đây. Toàn lực đánh một trận, bắt hết tất cả. Chúng ta chỉ lấy Dương Tiểu Ly, còn lại thì bọn chúng tự giải quyết."
Vương Tỉnh vừa dứt lời, toàn bộ hắc y nhân trong tiểu điện "Dạ" lên một tiếng khí thế rồi bước theo hắn ra ngoài.
Nói ra toàn bộ thì rất dài, năm canh giờ trước, một nơi nào đó gần khu vực cố định.
Ngũ nữ sau hơn một ngày một đêm cẩn thận nhích từng bước, cuối cùng các nàng cũng đến được đây.
Đang định như cách cũ lần nữa thâm nhập vùng cố định điều tra tình hình kẻ địch thì bất ngờ gặp phải hai người quen, nên các nàng quyết định trốn vào chỗ tối xem một chút.
Phía bên dưới cánh rừng, Tư Đồ Lập thông dông nhìn xung quanh lên tiếng:
"Đã gần đến nơi Tần Lâm chỉ dẫn, ngươi có chắc là muốn theo ta đi vào trong không Tiến Trình?"
"Tuy không thể sánh bằng Tư Đồ Huynh lòng mang thiên hạ thương sinh, nhưng Tiến Trình ta nợ năm người bọn họ một mạng. Nếu lần này bỏ mặc không đi, chỉ sợ sau này sẽ không thể tiếp tục tiến bước". Tiến Trình hiếm thấy quyết tâm.
Thái độ cương liệt của hắn làm Tư Độ Lập rất ngoài ý muốn, nhưng bên ngoài vẫn làm vẻ anh hào:
"Được, vậy chúng ta cùng đi, cùng giải vây cho tất cả mọi người ở Lâm Vân cốc và năm người Hạ Băng"
Tần Hạ Băng nghe tên mình bị thẳng thắn gọi ra như vậy thì mày khẽ nhíu, dư quan khoé mắt không hiểu vì sao liếc nhìn thái độ của người kia.
Nhưng Lý Diệu Hoàng lúc này không thể để ý gì nhiều, nghe xong hội thoại của hai người bọn họ thì trầm ngâm một chút rồi nói:
"Đây là cơ hội tốt của chúng ta. Tuy không rõ tình hình kẻ địch nhưng chiến lực của Tư Đồ Lập sẽ đủ gây chú ý. Xem ra chúng ta phải tách ra sớm hơn dự định."
"Đã có thêm bọn họ cũng đủ gây náo loạn, sao ngươi không đi cùng bọn ta?". Tần Hạ Băng trong lòng không hiểu vì sao vẫn còn chút nghi ngờ nên nàng có chút không muốn buôn.
Nhưng nào còn lựa chọn nào khác, Lý Diệu Hoàng nở một nụ cười tươi tắn theo tâm trạng hạnh phúc:
"Không trong coi bọn họ vẫn sẽ rất nguy hiểm. Ngươi yên tâm, ta hứa nhất định sẽ bình an quay về, cùng các ngươi đến Tuyết Tinh học viện!"
"Được nha! Sau khi chúng ta tới Tuyết Tinh học viện sẽ cùng đăng ký ở chung một tiểu viện, sẽ cùng chơi thật vui luôn!". Nói tới đây Huỳnh Giao lại chuyển giọng li nhi:
"Mặc dù sẽ không cúp học được nữa, nhưng cũng sẽ rất vui.."
Lục Linh gật mạnh đầu nhỏ: "Đúng vậy á, lần này có nhiều dược liệu như vậy, ta có thể luyện cho các ngươi thật nhiều đan dược. Đặc biệt là ngươi Diệu Hoàng, chắc chắn sẽ đủ luyện khí đan cho ngươi tiến trúc cơ!"
"Sau khi ngươi tách luyện tài rồi luyện vài món binh khí, chúng ta còn vài dụ làm ăn lớn đó Hắc Hắc". Bạch Vân run vai cười hắc hắc khoái chí.
"Sau khi ra khỏi đây, ta sẽ..." Tần Hạ Băng nói đến đây bổng dưng đỏ mặt ngưng lại, làm Lý Diệu Hoàng đang kìm lại nước mắt cũng từ bỏ mà đỏ mặt theo nàng.
Cả hai nàng cứ thế xoay mặt sang hướng khác thẹn thùng mà không nói gì, để lại ba cô bạn nhỏ đứng một bên sáu mắt đầy nghi ngờ nhìn nhau.
Giây phút lắng động không thể kéo dài lâu, qua một lúc ngũ nữ lần nữa dùng truyền âm phù liên lạc với Lâm Chí.
Tư Đồ Lập từ khi gặp kẻ địch đầu tiên thì chiến lực bùng nổ, một đường đánh tới tận trong vùng cố định, thu hút toàn bộ tu sĩ đang được phân công canh gác của tất cả thế lực.
Lý Diệu Hoàng nhìn từng nhóm tu sĩ đang phân công rải rác khắp nơi vùng cố định như hạt thanh long thì thầm may mắn trong lòng Tư Đồ Lập xuất hiện đầu tiên.
Nhưng qua một lúc, Tư Đồ Lập cũng dần rơi vào hạ phong, không thể chống trả thế công như mưa phùn của kẻ địch mà bị đã bao vây.
Đang khi Tiến Trình định tận dụng bí thuật lần nữa thì người của Vân Trung liên minh theo kế hoạch của Lý Diệu Hoàng đã đổi áo, trà trộn vào hàng ngũ kẻ địch từ trước, lúc này bất ngờ tấn công.
Tận dụng kẻ địch vì là một tổ hợp của quá nhiều thế lực khác nhau nên khó kiểm soát mà cả bọn dùng kế li gián, sau lại lôi thêm cả mâu thuẫn chủng tộc nhân ma yêu vào, vùng cố định chính thức trở thành một mãnh hỗn loạn.
Tận dụng hỗn loạn đó, ngũ nữ luyến tiếc tách nhau ra, từng người đều mang theo ý chí sắc đá tranh đấu vì người bên cạnh và hi vọng về tương lai sau trận sinh tử chiến này mà bước đi.
Tần Hạ Băng, Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân mang theo Băng Băng ẩn thân và nhờ Lục Linh tìm khoảng trống, dễ dàng một đường đi tới thâm nhập hang đá lần nữa.
Còn Lý Diệu Hoàng thì cũng đột nhập vào đám đông nhầm tiết kiệm linh lực dùng để che dấu khí tức, và sẵn tiện đứng sau điều khiển cả đội ngũ khéo léo ngăn chặn kẻ địch thông báo cho đám người Cung Lệ Ngọc bên trên đỉnh núi.
Tư Đồ Lập lúc đầu còn hỗn loạn ngăn cản đánh nhau, nhưng khi được Lâm Chí truyền âm giải thích những điều không quan trọng thì hắn liền đánh sâu vào trong, và cũng biết được người chỉ huy đằng sau, cũng là người vừa giải vây cho mình là Lý Diệu Hoàng.
Nói thì nhanh nhưng muốn bắt được Tư Đồ Lập bung hết toàn lực và để mấy trăm người khéo léo trà trộn vào hàng ngũ đối phương, ngầm huỷ liên lạc mà không ai hay biết như vậy thì không thật dễ chút nào.
Nên năm canh giờ, tứ nữ an toàn tiến vào hang đá trung tâm một lúc lâu, người của liên minh Vân Trung náo loạn đến tận chân núi, còn Cung Lệ Ngọc mang theo Nguyệt Tiễn Hươu đang chậm rãi phi kiếm xuống chiến trường.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)