Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 87: Thêm người

428 0 2 0

Ngất xỉu nằm trên đất nhưng truyền âm phù trên tay tên tuỳ tùng vẫn có tiếng Phùng Lâm tiếp tục vọng ra:

 

"rõ hết rồi phải không. Con tiện nhân kia nghĩ ngày mai mẹ ta sẽ cho ả đi? Quá ngây thơ rồi. Hắc hắc, vẻ ngoài cũng không tệ, các ngươi nói xem sau khi dưới thân bổn công tử một đêm nên cho ả làm thê hay thiếp?"

 

Liền có một giọng nam khác từ truyền âm phù vọng ra: 

 

"Nam nhi nên lấy sự nghiệp làm trọng, thuộc hạ nghĩ tuy ả Niệm Lương kia miệng lưỡi cũng tạm được nhưng chỉ xuất thuân mồ côi, với vẻ ngoài hồ ly kia thì chỉ thích hợp cho thiếu chủ tra tấn trên giường thôi, nếu thiếu chủ giữ lại vị trí chính thất thì sau này có thể dễ dàng cưới một ả phú gia khác có lợi cho cơ nghiệp mình hơn, có tiền có sắc sướng như thần tiên, hắc hắc."

 

"Ngươi thật thông minh đó Duy Giang, nhưng ngặc nổi mẹ ta căn dặn là phải đối sử tốt với ả, hừ, thứ phụ nữ đã lộ mặt cuối đầu với mấy tên khách kia cũng đáng tôn trọng? Làm... khoan hả nói, Duy Giang, Gia Thịnh mau lao ra, ả tới rồi."

 

Lý Diệu Hoàng nghe nãy giờ thì gân xanh trên trán cũng đã nổi lên, nếu không phải bây giờ nàng không muốn gặp thêm phiền phức nhất định sẽ thiến hai tên cẩu nam nhân chết tiệt này.

 

Nhưng kẻ xấu có thể không đánh, người gặp nguy nhất định phải cứu, nàng liền kích hoạt 'Như Lai tạng kinh' cường hoá tối đa cơ thể, dồn linh lực vào 'Miêu Linh trác' lần nữa, nhanh như chớp từ bụi rậm lao thẳng đến Niệm Lương đang chậm rải bước đi bên ngoài đường nhỏ.

 

Niệm Lương nhíu mày vì thấy Phùng Lâm và Duy Giang bất ngờ từ hai hướng trong bụi rậm lao ra chặn đường, nhưng ngay khắc đó một cơn cuồng phong không biết từ đâu bổng nổi lên, bụi mù bay mù mịt, sau đó nàng chỉ cảm thấy mình bị nhấc nhẹ lên không trung rồi tiếng xé gió cứ ù ù bên tai như là nàng đang phi thân với tốc độ cao.

 

Khi Niệm Lương mở mắt ra lần nữa thì thấy mình đang bị một nam tử lạ mặt ôm ngang hông, nằm gọn trong lòng đối phương.

 

Lý Diệu Hoàng chân thoăn thoắt di chuyển, mắt không nhìn mỹ nhân trong ngực mà lạnh lùng đảo ra xung quanh tìm hướng đi thích hợp, giọng nhàn nhạt: 

 

"Một chút ta"

 

Chát. Nói tới đây nàng bổng cảm thấy trên mặt có gì đó khó chịu, Lý Diệu Hoàng nhìn lại thì thấy một bàn tay trắng mịn đang rụt rịt cố đẩy mặt mình, mà Niệm Lương thì đang trừng lớn mắt kinh ngạc phía dưới, nàng không khỏi chớp chớp mắt khó hiểu: 

 

"Sao vậy?"

 

Bộp, bộp, bộp,... Nhìn khuôn mặt đang ngây ngô của nam tử đang bồng gọn cả người mình mà Niệm Lương nộ hoả trào dâng, tay trái theo đó lại một tát đánh tới, tay phải tuy tê rần nhưng can đảm không thôi mà theo sau hổ trợ đánh dâm tặc, môi nhấp nhanh quát khẽ:

 

"Ngươi là ai? Mau thả ta ra!"

 

'Tiểu phôi đảng chuyên dụ dỗ nữ hài' nghe vậy thì chợt nhớ mình vẫn còn đang cải trang, nhưng Lý Diệu Hoàng không nói gì mà chỉ bày một kết giới âm thanh, tiếp tục chịu thế công quyết liệt nhưng chỉ như rùi bu làm cản tầm nhìn của đối phương thêm một lúc thì thần thức cũng tìm được nơi an toàn. 

 

Sau khi đặt Niệm Lương xuống thì một cơn cuồng phong bổng nổi lên bao quanh nàng, lúc cơn gió mạnh mẽ biến mất thì Lý Diệu Hoàng hờ hững tuyệt thế quay lại, vội kể lại mọi chuyện lúc nãy nàng nghe được:

 

"Là ta, người.........."

 

Niệm Lương ban đầu có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh lấy lại bình tỉnh. Nghe xong Lý Diệu Hoàng giải thích thì nàng không khỏi chăm chú nhìn nữ nhân bức nhân trước mặt, câu đầu tiên là hỏi:

 

"Ngươi có phải chỉ đánh ngất Gia Thịnh?"

 

Tuy cảm thấy quái lạ nhưng Lý Diệu Hoàng vẫn chỉ gật đầu, Niệm Lương liền tiếp tục hỏi:

 

"Ngươi không phải đang bị truy sát sao? Tại sao lại cứu ta? Không sợ ta giao ngươi cho Phùng Linh các để đổi tự do?"

 

Người thẳng tính doạ người như vậy ngược lại rất hợp khẩu vị của Lý Diệu Hoàng, nàng nhếch môi nhìn lại đối phương mà đầy tự tin:

 

"Thứ nhất, ngươi có muốn cũng không đủ khả năng bắt được ta.

 

Thứ hai, ban sáng ngươi đưa cho nam tử bán phi kiếm là truyền âm phù của ngươi chứ không phải là lệnh bài của Phùng Linh các, nên ngươi chắc chắn không trung tâm hay tin tưởng Phùng Linh các gì cả.

 

Thứ ba, thương nhân chắc chắn không làm chuyện lỗ vốn.

 

Mà nếu ta đoán không sai, tự do là thứ ngươi đã dành rất lâu, đánh đổi rất nhiều thứ để đủ thuyết phục bản thân là ngươi đáng nhận lại nó, ngươi đã trả đủ, vì vậy ngươi sẽ không tiếp tục cho họ thêm bất cứ thứ gì nữa để lấy lại tự do."

 

Niệm Lương ban đầu chỉ có chút ngoài ý muốn, nhưng khi Lý Diệu Hoàng nói đến nguyên do thứ ba thì mắt nàng lại không thể che dấu được sự tự giễu, qua giây lát nàng lại cuối đầu thở dài trầm ngâm:

 

"Hay cho câu ta đã trả đủ". Nhưng chỉ một câu như than thở với gió và mây, Niệm Lương liền lấy phong thái thần buôn mà cười rạng rỡ nhìn lên Lý Diệu Hoàng:

 

"Tiên tử quả thật rất khéo đọc nhân tâm, ngược lại Niệm Lương có một chuyện làm ăn muốn bàn bạc với người, tất nhiên tiên tử sẽ đư"

 

"Aizz, ta không phải chém thuê, không cần linh thạch. Hơn nữa lúc này ta cần phải nhanh chóng tìm gặp bằng hữu ta, không đụng nhiều phiền phức được đâu."

 

Đáp lại Lý Diệu Hoàng không nghe hết mà đã đỡ trán chen lời thì Niệm Lương chỉ che môi cười khúc khích:

 

"Tiên tử đừng hiểu lầm, nếu ta muốn làm gì, cho dù có mười cái mạng thì đến giờ bọn họ cũng đã xài hết rồi."

 

Nói tới đây mắt nàng lại loé lên ngoan sắc làm Lý Diệu Hoàng hoảng sợ đến nuốt một ngụm nước bọt.

 

Niệm Lương tiếu ý trùng trùng, tay đã lấy ra hai ngọc giãn quăng cho Lý Diệu Hoàng rồi ngẩng đầu nhìn trăng bước đi:

 

"Việc ta cần chỉ là nhờ tiên tử đưa ta và hai người khác đến nơi an toàn, càng xa càng tốt, tốt nhất là rời luôn Hỗn Nguyên vực này. 

 

Với dịch dung thuật và chiến lực cùng đầu óc của tiên tử đây chắc không phải việc quá khó đi? Đổi lại trên đường đi và 3 năm về sau trừ những việc quá đáng thì ta sẽ thực hiện mọi yêu cầu của tiên tử, chắc tiên tử cũng hiểu rõ năng lực làm việc của ta rồi chứ?"

 

Lý Diệu Hoàng dùng thần thức xem nội dung ngọc giãn và kết hợp âm thanh dịu dàng của của đối phương thì từng câu từng chữ mà Niệm Lương nói ra thuyết phục như rót mật vào tai nàng vậy.

 

Tuy vậy nhưng nàng thật sự đang rất nóng lòng gặp lại tứ nữ, dẫn theo thêm ba người sẽ làm chậm trễ rất nhiều thời gian đi đường, cho dù khả năng tìm hiểu thông tin của Niệm Lương có quá lợi hại đi nữa vẫn sẽ không bù đắp được. Nhưng nàng cũng muốn giúp Niệm Lương một tay, nên lúc này Lý Diệu Hoàng cần một yêu cầu bắt buộc:

 

"Được, nhưng ngươi phải lập lời thề thiên đạo với ta một chuyện."

 

"Chuyện gì tiên tử cứ nói?". Niệm Lương quay người không chần chờ đáp lại, vụ việc ban sáng làm nàng tin tưởng nhân phẩm đối phương mười phần.

 

"Trước lúc khởi hành các ngươi phải dùng mê dược, dù có tỉnh lại cũng không được cố tình mở mắt hay dùng thần thức kiểm tra xung quanh mà phải lập tức tiếp tục tự dùng thuốc, ngủ lại cho đến khi ta đánh thức các ngươi. 

 

Đổi lại ta cũng sẽ lập lời thề với thiên đạo tuyệt đối không làm bất cứ hành động nào bất lợi cho các ngươi trong thời gian đó."

 

Yêu cầu này thật cũng không kì quái chút nào, đạo lí ai cũng có bí mật riêng Niệm Lương hoàn toàn hiểu được nên nàng không hỏi gì thêm liền gật đầu đồng ý: 

 

"Thành giao, để cho thuận tiện thì trước chúng ta tới nơi hai bằng hữu của Niệm Lương, hướng này."

 

"Ùm". Lý Diệu Hoàng gật đầu chấp thuận rồi chạy nhanh về hướng tay Niệm Lương đang chỉ.

 

Nhưng hơn chục bước mà đối phương vẫn đứng yên nhìn mình, nàng không khỏi quay người lại thắc mắc: "Sao vậy?"

 

"Tiên tử bế ta an toàn hơn rất nhiều."

 

Thấy đối phương nói xong đã phi thân nhẹ nhàng bay về phía mình, Lý Diệu Hoàng hoảng hốt đến nổi la toán lên:

 

"Ngươi làm cái gì vậy?". Rồi sợ hải nhảy lùi về sau né tránh mỹ nhân.

 

Niệm Lương tiếp đất lần nữa, nhìn gương mặt đề phòng sợ hãi của nữ hoàng bóng tối ban sáng thì cảm thấy rất thú vị, thái độ như vậy là sao? Nàng ta cũng không hờ hững như vẻ bề ngoài nha, ngược lại có chút đáng yêu, hì hì, không chỉ cười thầm mà bên ngoài Niệm Lương cũng mỉm cười tinh nghịch xà nhanh vào lòng Lý Diệu Hoàng lần nữa!

 

Khi bị đối phương tiếp tục hốt hoảng tránh thoát thì Niệm Lương liền làm giọng nghiêm khắc:

 

"Tiên tử làm vậy là sao? Không tính chuyện đều là nữ tử, nhưng khi nãy tiên tử ôm cũng ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, còn gì phải ngại". Tới đây nàng lại che miệng cười tinh nghịch: 

 

"Hay là tiên tử muốn trốn tránh trách nhiệm với Niệm Lương?"

 

"Ai sờ cái gì của ngươi cái gì hả? Trách nhiệm gì hả, ngươi nói hưu nói vượn cái gì vậy hả? Thiên, khi nãy vì tình thế cấp bách thôi, nhưng ta không có sờ cái gì có được hay không?"

 

Lý Diệu Hoàng đỏ mặt mà gấp đến gần như rống lên như vậy, Niệm Lương chỉ càng cảm thấy thú vị, nên nàng không buôn tha dễ dàng:

 

"Coi như chấp nhận lí do thường nghe cửa miệng của những tên tiểu phôi đản nói với thiếu nữ đi. Nhưng không phải tiên tử bế ta sẽ nhanh với an toàn hơn sao?"

 

Ngươi cũng tự nói mình là thiếu nữ đó hả, nữ tử ai lại hành động như vậy hả, là ngươi không biết ngại ngùng hay là quá thích người ta bế vậy? Thiên! Nhìn cô gái trước mặt hai tay đã dang rộng bước tới "đón chào" thì Lý Diệu Hoàng thầm gào thét không thôi.

 

Tuy vậy nhưng người ngang cơ với nhân tộc đệ nhất thiên tài làm sao có thể dễ dàng bị khi dễ như vậy được, Lý Diệu Hoàng lập tức cười hắc hắc mà đầu gật gù:

 

"Đúng là càng gần thì càng an toàn thật."

 

Nàng nói tới đây liền trả lời cho vẻ hoài nghi trên khuôn mặt Niệm Lương bằng một bóng xích đen bay tới quấn chặc cả người đối phương thành bánh tét.

 

Niệm Lương chỉ kịp "A" một tiếng thất thanh rồi đã bị Lý Diệu Hoàng kéo mạnh lại ôm ngang hông qua lớp xích.

 

"Như vậy quả thật rất an toàn nha, hướng này phải không?". Lý Diệu Hoàng không để ý đến đôi mắt trừng lớn uỷ khất của Niệm Lương, chớp chớp mắt ngây ngô dứt câu đã lao nhanh về nơi A Phong và Bách Thúc đang ẩn náu.

 

Lát sau A Phong ra mở cửa hết bất ngờ thẹn thùng về sự xuất hiện của Lý Diệu Hoàng, rồi tới kì quái về khuôn mặt chù ụ lần đầu hắn thấy được của Niệm Lương thì sau cùng cũng được giải thích rõ ràng mọi chuyện với Bách Thúc.

 

Niệm Lương sau khi dùng truyền âm phù nói nơi trả tiền công cho Gia Thịnh và dặn dò vài câu thì cùng hai người kia lập lời thề thiên đạo như yêu cầu của Lý Diệu Hoàng.

 

Khi Lý Diệu Hoàng hoàn tất việc lập lời thề thiên đạo như thoả thuận, Niệm Lương uống một viên thuốc rồi ôm quyền với nàng:

 

"Từ bây giờ thoả thuận của chúng ta bắt đầu, Niệm Lương xin nghe mọi yêu cầu của tiên tử."

 

"Được!". Lý Diệu Hoàng nghe vậy thì liền nảy ra yêu cầu đầu tiên mà mỉm cười với nàng: 

 

"Việc đầu tiên là đừng gọi ta là tiên tử nữa, ta tên Lý Diệu Hoàng."

 

"Lý Diệu Hoàng? Cái tên thật hay", nhưng sao lại có chút quen thuộc như nghe qua ở đâu, Niệm Lương thì thầm trong miệng mà như nhớ ra được cái gì.

 

Nhưng cũng không biết là tác dụng mê dược quá mạnh hay đầu óc hoạt động nhiều sẽ bị tác động nhanh hơn, khi Niệm Lương trừng mắt cả kinh nhưng chưa kịp nói cái gì thì đã bất tỉnh được A Phong mắt cũng đang mờ mịt đỡ được, hắn cũng nhìn Lý Diệu Hoàng ôm quyền:

 

"X-xin tiên tử cô nương chiếu cóoooo". Nói phân nữa hắn cũng ngã xuống bất tỉnh theo Bách Thúc kế bên.

 

Lý Diệu Hoàng dùng phong hệ linh khí đỡ cả ba người họ vào trong "Bách tướng", liên lạc giao cho A Ngao ở căn nhà gỗ chăm sóc và dùng ám hệ thuộc tính che mắt bọn họ với giá thêm một món mỗi bửa ăn, rồi nàng lập tức cải trang lần nữa, dựa theo bản đồ mà Niệm Lương mới đưa, dễ dàng rời khỏi Phùng Linh các, ra khỏi Phong Linh thành, tiến đến rừng Tỉnh U bắt đầu càn quét tài nguyên.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16