Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 124: Thiên tài

379 0 1 0

Vù. 

 

Lam Ngọc Chi nhanh như chớp tiếp cận để tay ngay tim Lý Diệu Hoàng!

 

"Ngươi là ai? Tại sao lại biết Vong Chinh thuật của Trác gia?"

 

"Ách". Dù không có uy áp của Nguyên Anh kì thì đối diện ánh mắt bức bách của một giáo viên cũng làm Lý Diệu Hoàng đủ lúng túng, nàng lắp bắp:

 

"E-em l-là Lý Diệu Hoàng."

 

"Hả?". Lam Ngọc Chi nhíu mày lằm bằm: 

 

"Lý Diệu Hoàng?", nghe rất quen tai.

 

"Là nha đầu hắc ám mà bọn em thường hay nhắc tới đó", mà giờ đã thành hững hờ bức người đến nhìn không ra rồi. Nếu không phải nhìn thấy "Ám Linh" trên tay Lý Diệu Hoàng thì Kỳ Minh cũng không nhanh chóng nhận ra nàng như vậy

 

"L-là người mà Tần Hạ Băng các nàng tìm bấy lâu nay á". Sương Sương liền tiếp lời vợ.

 

"A". Lam viện phó hiểu ra thì mở to mắt kinh ngạc chằm chằm Lý Diệu Hoàng:

 

"Ngươi là nha đầu làm bốn nha đầu đó thường xuyên bốc hơi, làm ta phải luôn đi năng nỉ đổi luyện tài cho các nàng, làm tên Hồng Anh chết tiệt kia trốn ra ngoài sáu năm nay, làm viện trưởng thỉnh thoảng lại mỉm cười dồn một đống công việc lên đầu ta???"

 

Ách, ách, ấn tượng thật sự quá tệ rồi nha, Lý Diệu Hoàng mồ hôi lắm tắm cười khổ không thôi.

 

Nhưng Lam Ngọc Chi vẫn còn tiếp tục, "A" lên một tiếng rồi nhanh như chớp xẹt lại lắc vai Lý Diệu Hoàng, làm nàng hốt hoảng quát khẽ trong lòng "Như Lai tạng kinh tầng 15 kích hoạt".

 

"Là viện trưởng dạy ngươi phải không? Nàng đang ở đâu, sao còn chưa về? Có biết hiện giờ là giai đoạn lu bu nhất trong năm không, tại sao có thể vô trách nhiệm như vậy? Làm ta phải một mình ôm đồm hết đám học viên năm cuối, có biết người mềm mỏng như ta phải vất vả thế nào mới trị được bọn ngựa non háu đá kia không???"

 

Lúc đầu Lý Diệu Hoàng còn vì cơn đau ở vai truyền đến và khí tức giáo viên của Lam Ngọc Chi làm cho nhăn mặt. 

 

Nhưng đến đoạn sau Lam Ngọc Chi mắt cũng ươn ướt đẩm lệ rồi, nàng ta thật sự vỡ oà rồi. Lý Diệu Hoàng khó xử không thôi xém nữa thật sự đã đưa tay xoa đầu viện phó đại nhân rồi.

 

"A". Sau một lúc tiết tháo tất cả Lam Ngọc Chi cuối cùng cũng tỉnh lại đẩy mạnh Lý Diệu Hoàng ra xa, vừa chỉnh sửa y phục vừa lầm bầm:

 

"Đúng là ngươi rất giống với Hồng Anh chết tiệt."

 

"Umz". Âu Dương Như Ngọc phùn má có vẻ rất không vui, Niệm Lương thì che môi bật cười, còn Lý Diệu Hoàng vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên vẫn chưa bắt được nhịp.

 

"Hả?". Qua giây lát Lam Ngọc Chi lại thất thanh một tiếng nhíu mày chăm chú đưa mắt lên xuống Lý Diệu Hoàng:

 

"Ngươi không bị thương?"

 

"Vai chỉ có hơi nhức một chút, còn lại thì không sao."

 

Lý Diệu Hoàng lắc đầu đầy bình thản làm Lam Ngọc Chi mở to mắt bất ngờ lần nữa, khi nãy vì quá luốn cuốn nên nàng kiểm soát lực không tốt, đừng nói là trúc cơ tầng 4, sợ rằng thối thể đỉnh phong, không, kim đan sơ kì xương cốt cũng đã bị nàng bốp thành bụi phấn rồi, nha đầu này cơ thể là cường hãng đến mức nào đây? 

 

Không chỉ Lam Ngọc Chi mà cả ba vị thầy cô kế bên cũng thốt lên bất ngờ:

 

"Chà, chà, xem ra chuyến này ngươi gặp kì ngộ không nhỏ nha". Kỳ Minh tắm tắc không thôi.

 

"Hôm nào nhớ tỉ thí với ta một trận!". Thạch Lỗ chiến ý đã hiện rõ mồn một trong mắt.

 

Liễu Sương thì lại nhíu mày hiếu kì: 

 

"Khi sáng với vừa nãy khí tức trên người em rất kì lạ, là tu luyện công pháp luyện thể của tộc nào mất tích thời thượng cổ sao?"

 

Không hổ là giáo viên môn vạn tộc nha, nhìn sơ một cái đã phát hiện vấn đề, Lý Diệu Hoàng không che dấu gì liền gật đầu:

 

"Ùm, nhưng nơi này không tiện nói chuyện". Mặc dù xung quanh không chỉ có kết giới cách âm của nàng nhanh tay bày ra mà còn có của Lam Ngọc Chi Nguyên Anh hậu kì nữa, nhưng ở đây tai vách mạch rừng, nên lấy an toàn làm chính yếu.

 

Cả bọn di dời địa điểm vào phòng của Lam Ngọc Chi, Lý Diệu Hoàng mới bắt đầu kể lại mọi chuyện.

 

Đến lúc Tiểu thế giới thì nàng có chút ngập ngừng giây lát, nhưng vì ghi chú "danh sách những người bảo đảm an tâm" trong ngọc giãn thông tin Nhan Hồng Anh đưa hôm trước nên nàng vẫn nói ra hết mọi chuyện.

 

"Liệu em dùng công pháp Phật tộc như vậy có quá lộ liễu không?". Sau khi kể hết toàn bộ Lý Diệu Hoàng đợi bốn vị thầy cô há hốc mồm một lúc mới nhìn sang Liễu Sương vội hỏi, nàng thật rất bất an.

 

"Um ùm". Kỳ Minh và Liễu Sương hai mắt nhìn nhau một cái rồi Kỳ Minh lắc đầu: 

 

"Không sao đâu, vì Sương Sương có đặc thù thể chất nên mới nhạy bén với khí tức của vạn tộc như vậy."

 

"Sách sử từ cổ chí kim chỉ ghi lại một trường hợp có đặc thù thể chất giống cô, em hãy thả lỏng một chút". Thấy Lý Diệu Hoàng vẫn cuối đầu suy nên tư Liễu Sương liền thêm lời thê tử.

 

"Dạ". Lý Diệu Hoàng gật đầu lấy lại chút vui vẻ.

 

"Viện trưởng quả thật nhìn rất xa, chiêu vừa nãy đã quá dư thừa cho em quét một vòng cuộc khảo thí này rồi. Thế, em đến đây có chuyện gì cứ nói". Lam Ngọc Chi đã quá hiểu tâm lí của bọn học sinh này rồi, trừ khi là vô tình gặp mặt, bằng không thì chỉ có mục đích gì mới đêm hôm thế này tìm gặp giáo viên.

 

Lý Diệu Hoàng cùng Niệm Lương xoay qua nhìn nhau nhếch môi gian xảo. 

 

Hai nàng đến đây vì nhiều mục đích, nhưng quan trọng nhất là vì loại năm tên nhóm Văn Xích bẩn mồm kia!

 

————————

 

Hôm sau, mới bảy giờ sáng đã có mười lăm tu sĩ y phục Miễu Vân Tông. - hai người mỗi đỉnh và một người Miễu thanh sơn nghiêm trang đứng trước cổng vinh thự của thí sinh. 

 

Nhưng bọn họ chỉ nói đúng một câu:

 

"Các vị, giờ khảo hạch đã tới."

 

Rồi chỉ đúng 5 phút sau cả bọn đồng loạt đạp lên phi kiếm bay đi.

 

Cũng may là thí sinh ai nấy đều háo hức, thậm chí có người còn nôn nao đến thức trắng cả đêm, nên không ai bị bỏ lại, ải đầu tiên tất cả hơn 90 ngàn thí sinh đều vượt qua, kể cả nhóm năm người Lý Diệu Hoàng.

 

Qua mười phút phi kiếm, mười lăm vị sư huynh sư tỷ dẫn "biển" thí sinh xuyên qua một kết giới vô hình, đến một quảng trường trắng xoá hình cung, được không gian pháp tắc nới rộng ra ít nhất phải lớn hơn quảng trường Hồng Khuynh 40 lần!

 

Nhưng xung quanh không có khán đài nào cả mà chỉ có hơn ngàn bậc thang đá được điêu khắc chỉnh chu làm khung cảnh nơi đây hoà nhã hơn rất nhiều.

 

Trên bậc thang được xây riêng biệt duy nhất là hai hàng - mỗi bên 100 tu sĩ kim đan đến nguyên anh nghiêm nghị đối diện nhau trải dài lên tận đỉnh.

 

Trong đó chỉ có Văn Chu đứng hàng bên trái là Lý Diệu Hoàng đã gặp qua, còn lại đều lạ mặt, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, nàng lại cảm thấy bầu không khí giữa hai hàng trái phải cường giả trên kia rất không hoà hợp.

 

Mười chiếc ghế lớn tinh xảo được đặt trên bật thang cao nhất, vị sư huynh y phục Miễu Thanh sơn bước lên phía trước, khôm người ôm quyền với mười cường giả mà Lý Diệu Hoàng không thể cảm nhận được tu vi đang nghiêm trang ngồi trên đó:

 

"Đệ tử Kim La xin tham kiến chưởng môn, phó chưởng môn, Tả, Hữu hộ pháp, Sáu vị Phong Chủ, mười hai vị phó phong chủ cùng các vị trưởng lão, quản sự. Các thí sinh tham gia khảo hạch chiêu đồ đã đến."

 

"Ùm, đừng đa lễ". Nữ tử xinh đẹp ngồi trên chiếc ghế uy nghi nhất tại vị trí trung tâm gật đầu với Kim La, rồi nàng phi thân nhẹ nhàng bay về trước, trường bào tím nhạt phiêu phiêu trong gió.

 

"Ồ~~~"

 

Phong thái tiên thiên tuyệt trần khiến đám đông thí sinh đang đè nặng áp lực bên dưới cũng phải trầm trồ lên một tiếng kinh thán.

 

Khinh Phù chưởng môn thanh cao quí phái nhưng không kém phần trang trọng đứng giữa đài cao, đưa đôi mắt đen láy như bầu trời đêm nhìn lướt qua một vòng các thí sinh rồi môi nhẹ nhàng run run, một giọng nói mềm mõng nhưng lại ẩn ẩn sự uy nghiêm khiếp người truyền tới bốn phía quảng trường vạn trượng:

 

"Hôm nay rất lấy lòng vinh dự đón tiếp các vị đến với quảng trường Trúc Tía, trước tiên Khinh Phù ta có một lời muốn nói. Dù trước kia các vị có đến từ đâu đi nữa, nếu đã đến đây hôm nay thì điều đó không còn quan trọng, chúng ta đều dùng thực lực, bản tâm để nói chuyện, chúng ta mai sau đều sẽ là người một nhà nên hãy tôn trọng lẫn nhau, và thi đấu công bằng, Miễu Vân tông sẽ minh bạch khẳng khái xem xét ý nguyện và thực lực của từng cá nhân một, không khinh rẻ hay thiên dị bất kì một ai nên hãy cứ yên tâm mà làm chính mình ngày hôm nay và cả mai sau trong Ẩn Vân thành này nữa."

 

Lời chào thật là kì quái đối với một đại môn phái, Lý Diêu Hoàng chắc chắn sẽ nghĩ vậy nếu chưa trải qua ngày hôm qua cùng Quang Ha và các sư huynh sư tỷ, Miễu Vân tông thật rất không tệ, nàng theo đó cũng cùng mọi người xung quanh vỗ tay khí thế.

 

Bộp, bộp, bộp, bộp, bộp,...

 

Rồi Lý Diệu Hoàng cùng gần vạn tu sĩ đồng loạt ôm quyền hùng hồn:

 

"Hân hạnh ra mắt Khinh Phù chưởng môn."

 

Sau màn chào hỏi kiểu chuẩn tiếp theo, chín mươi ngàn tu sĩ chia ra 7 khu vực theo 7 đỉnh, không xếp hàng mà đứng thành một đoàn.

 

Trong đó những nhóm ít thí sinh nhất là ba khu vực tài năng: 

 

Phôi Khang đỉnh - rèn khí, Táng Song đỉnh - Trận pháp, Thanh Phương đỉnh - Luyện đan, mỗi nơi đều sắp sĩ chênh dưới 4000 thí sinh.

 

Còn bốn khu chiến lực lần lượt:

 

Hắc Thuỷ đỉnh - Chuyên truyền dạy thuật pháp và kĩ xảo: 18.000 thí sinh.

 

Anh Lôi đỉnh - Truyền dạy tất cả binh khí trừ kiếm: 20.000 thí sinh.

 

Hoàng Phong đỉnh - Chỉ truyền dạy kiếm tu, là nơi đông đảo thí sinh đăng ký nhất lên đến 30 ngàn.

 

Còn lại là Mật Vân đỉnh, được trên dưới đệ tử Miễu Vân tông gọi là nơi nhận "hàng thải", vì sau cải cách của Khinh Phù chưởng môn một trăm năm trước đã bắt đầu tiếp nhận những thí sinh trượt ứng tuyển nhưng có tâm tính tốt và chăm chỉ tu luyện ở sáu đỉnh khác.

 

Vì vậy mà kéo đến hệ quả tu sĩ ỷ lại nên đăng ký thi thử một lần vào những đỉnh khác trước cầu mai, nếu thất bại thì mới quay về lụm vé vớt vào Mật Vân đỉnh để tham gia Miễu Vân tông. 

 

Nhưng đám đông bên đăng ký Mật Vân đỉnh hôm nay lại lên đến 11.000 thí sinh.

 

Sỡ dĩ có con số lên đến như vậy là vì một phong trào hình thành do sức ảnh hưởng bởi danh tiếng của Tứ Hậu khiến số rất đông Tuyết Tinh học viên và những tu sĩ thật sự nghĩ mình không đủ khả năng vào ba đỉnh chiến lực còn lại không dây dưa thi thử mà đăng ký trực tiếp thi vào Mật Vân đỉnh.

 

Tuy tu sĩ bị chia ra nhưng không ảnh hưởng đến bầu không khí náo động của quảng trường Trúc Tía. 

 

Mỗi tu sĩ chờ gọi đến tên mình rồi bước lên đứng trước hai chiếc gương hình cung to lớn được đặt ở phía trước mỗi nhóm.

 

Kính bên phải là kiểm tra thể chất đặc thù, nhưng vì đảm bảo an toàn cho thí sinh, kính chỉ hiện lên hai chữ "Có" hoặc "Không" để báo cáo kết quả, chứ không nêu rõ ràng là tên hay công dụng thể chất đặc thù, nên khiến cho long xà hỗn tạp, làm đám đông bên dưới không phân biệt được cao thấp của thí sinh mà mất đi hoàn toàn hứng thú.

 

Cả bọn 90 ngàn người ăn ý chuyển toàn bộ sự chú ý vào chiếc gương bên trái - trắc nghiệm linh căn.

 

Cứ mỗi khi gương trái trắc nghiệm ra một tu sĩ song linh căn - có biến dị linh căn trong đó hoặc đẹp mã một chút thì đám đông của cả 7 khu vực, đặc biệt là các nhóm chị em phân bố khắp nơi liền hò reo cổ vũ khí thế. 

 

Tam linh căn thì chiếm phần đông nên chỉ thỉnh thoảng vì vẻ ngoài là bị nhóm "chị em"  nho nhỏ dèm pha, nhưng đặc biệt ánh mắt của bọn nam tử thiên tài im lặng chưa một lần ẩn đi sự miệt thị.

 

Còn lát đát vài tứ linh căn nếu là nam thì trực tiếp bị những "kì tài" sỉ vả vì tội không biết lượng sức đăng ký vào Miễu Vân tông làm "ảnh hưởng" đến bọn họ, nếu là nữ thì chỉ bị nhóm chị em che miệng cười khúc khích "nho nhỏ".

 

Riêng Lý Diệu Hoàng thì nhờ cuộc trắc nghiệm này mà đã lấy lại một chút niềm tin trong cuộc sống, vì tuy là cuộc thí luyện chiêu đồ vào môn phái đứng thứ 3 khu vực tự trị mà số tu sĩ tam linh căn, song linh căn tham gia vẫn rất nhiều, còn thiên linh căn từ đầu đến giờ chỉ mới xuất hiện 2 người ở nhóm Hoàng Phong đỉnh và Anh Lôi đỉnh.

 

Nàng thật sự đã tin được thiên linh căn là thiên tài hiếm gặp, ba mươi vạn người có một, chứ không phải như cải trắng mộc ven đường giống như nhóm nàng vậy...

 

Cũng vì vậy mà khi đến lượt A Phong, Dương Phương Phương - hai kẻ thiên linh căn trước sau bước lên trắc nghiệm thì đám đông gần như là bùng nổ, tiếng hò hét kịch liệt xuyên thẳng tận trời xanh.

 

Đám đông Mật Vân đỉnh từ đó "được quá nhiều" mặt mũi, nhưng số lượng người lên tiếng xỉ vả "trả thù" các đỉnh khác lại chưa được 3/8 tổng số, thật là ít đến bất ngờ.

 

Đến phiên Âu Dương Như Ngọc thì nàng chỉ là song linh căn, nhưng nhờ vẻ ngoài quá dễ thương mà đám đông cũng "vui vẻ" lên tiếng cổ vũ kéo dài thêm cuộc hân hoang.

 

Niệm Lương tiếp theo, nàng là tam linh căn kim, mộc, thuỷ nhưng có thêm thể chất đặc thù, lại dung nhan nền nã yêu kiều, đám đông cũng xem như "tạm chấp nhận", không "bị làm" tuột mood mà tiếp tục vui vẻ.

 

Và rồi, đến phiên Lý Diệu Hoàng bước lên đài. 

 

Hắc Diệp với vẻ ngoài không thể bình thường hơn đứng trước ánh mắt chờ mong của 90 ngàn tu sĩ chậm rải đưa hai tay sang trái, truyền một chút linh lực trong thức hải vào, tấm gương to lớn liền xuất hiện một chữ "Ngũ". 

 

Nụ cười hào hứng trên mặt chín mươi vạn tu sĩ chuyển sang cứng đờ trong tích tắt, cả quảng trường Trúc Tía bổng trở nên vô cùng tỉnh lặng. 

 

Rồi một cơn bảo ập tới:

 

"Hahahaha, ngũ linh căn, ả ta là ngũ linh căn kìa."

 

"Hahahaha, thật là ngũ linh căn, ngũ linh căn cũng có thể tiến giai trúc cơ sao? Hahaha..."

 

"Hahahaha, ngũ linh căn mà cũng định thi vào Miễu Vân tông, cười chết ta rồi."

 

"Nói bọn Mật Vân đỉnh các ngươi chỉ phế vật mới vào thì không chịu, hahahaha, giờ thì sao hả? Hahaha...."

 

"Hừ, chỉ là một mình ả ta phế vật thì liên quan gì đến Mật Vân đỉnh bọn ta?"

 

"Đúng....."

 

.....................

 

Tiếng hò hét của tất cả nam, nữ, lão, ấu cứ thế vang vọng khắp cả quảng trường, nhưng Lý Diệu Hoàng mặt không một rợn sóng, không thể bình tỉnh hơn được nữa.

 

Cũng đâu phải là lần đầu, từ năm ba ở Phi Long học viện nàng đã rơi vào tình cảnh này không biết bao nhiêu lần rồi.

 

Lúc này nàng chậm rải đưa tay truyền linh lực sang tấm kiến bên phải, nó hiện ra một chữ "Không", Lý Diệu Hoàng quay sang ôm quyền với vị sư huynh phụ trách ghi chép:

 

"Phần ta thế này đã xong rồi phải không, sư huynh?"

 

"Hả?". Vị sư huynh vẫn đang há hốc mồm nhìn tấm gương bên trái bị giọng nói nhàn nhạt làm hoàn hồn, hắn lắc lắc đầu lấy lại tỉnh táo mới bắt đầu chuyên nghiệp giải thích:

 

"Ùm, đã xong... Nhưng vì đăng ký vào Mật Vân đỉnh chúng ta nên ngươi chiều nay ngươi phải cùng những người khác tham gia thí luyện."

 

Ngũ linh căn và tứ linh căn phải tiến đến Ẩn Tích sơn hoàn thành 3 nhiệm cấp một mới có tư cách tham gia vòng hai, Lý Diệu Hoàng từ lâu đã biết điều đó, đây thậm chí là phần nàng đang mong chờ.

 

Nàng cười khẽ trong lòng, bên ngoài vẫn nghiêm túc thông dông ôm quyền với sư huynh: "Đã biết, đa tạ sư huynh chỉ giáo", rồi thư thái bước xuống đài cao, mặc cho ánh mắt dèm pha của mọi người.

 

"Hễ~. Tâm cảnh rất tốt". Khinh Phù uy nghiêm trên chủ toạ trưởng môn rõ ràng tình huống nãy giờ vào mắt thì rất ấn tượng.

 

"Đúng thì đúng, nhưng nha đầu này là quá ổn trọng hay là đã quen chịu đựng những thứ này đây?". Tả hộ pháp bạch y dung nhan xảo diệu, đứng sau Khinh Phù truyền âm tới đây thì giọng lại có tí bân quơ: 

 

"Ai da, thật làm ta nhớ đến một người nha, là ai vậy? A, hình như là ta." 

 

Khinh Phù cuối đầu bật cười, lén lút bắn linh lực từ ngón tay mình bay lại vòng quanh tay Phương Lan.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16