Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 53: Khác nhau

516 0 1 0

Lướt qua những tia nắng nho nhỏ nhưng ấm áp đang len lỏi qua khe hở của bầu trời màu lá.

 

Năm thiếu nữ 14 ăn mặc với phong cách khác nhau cứ ẩn rồi hiện, cứ phát sáng rồi lại biến mất, cứ chập chờn như vậy xuyên qua cách rừng tịch mịch, nhưng chưa bao giờ cả năm người cùng nhau xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời dưới rừng cây. Và sự hiện diện của người có phong cách hắc ám nhất - Lý Diệu Hoàng lại càng thêm mờ nhạt bên dưới cánh rừng âm u, cứ như nàng có thể tách bầy và biến mất bất cứ lúc nào.

 

Ngũ nữ một mạch từ hang đá hôm qua chạy thẳng hướng Đông Nam đã được hơn hai canh giờ với mục tiêu là "vùng cố định". 

 

Mọi chuyện như thuận lợi nhưng càng tiến về phía trước các nàng lại càng cảm thấy quái lạ, đôi môi xinh đẹp của Bạch Vân thì càng chu dài ra.

 

Bất cứ nơi nào mà các cây non "Tâm Sâm quả", "Dược Tì cốt thảo" - chủ dược của trúc cơ đan mọc càng lích nhích dày đặc thì lại có tán tu lòng vòng càng thường xuyên.

 

Các nàng vì tránh rắc rối mà đã bỏ qua vài mẻ lớn. Bạch Vân tự đếm đến nay thì đã thâm hơn 50 cây linh dược rồi, số lượng thật là đủ làm người tham tiện nghi như nàng tức chết. 

 

Nhưng tìm kiếm linh dược chỉ là việc phụ, các nàng đang có việc quan trọng hơn - tìm vùng cố định để thực hiện nhiệm vụ.

 

Thời gian "vùng cố định" mở ra là buổi chiều tối mỗi các ngày, cách thời gian hiện tại còn xa, nên năm người các nàng vẫn chậm rãi, cẩn thận mà di chuyển trong rừng để tận dụng tối ưu nhất khả năng đặc biệt của Lục Linh, nhầm ẩn nấp hành tung một cách hoàn hảo, bảo đảm an toàn.

 

Lại di chuyển thêm nữa canh giờ, Lý Diệu Hoàng bổng nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau, với bản năng nhiều chuyện cộng với khả năng ẩn thân ưu việt, nàng cùng bốn cô bạn nhỏ bên cạnh lặng lẽ thống nhất rồi tiếp cận, đứng trong góc tối, quan sát tình huống bên dưới.

 

Trên tiểu sơn xanh mướt phía trước, một nam tử nhân tộc tóc bạch kim, vóc dáng thư sinh đang một mình đối kháng 30 ma tộc tu sĩ.

 

Không thể không nói gia tài của Tư Đồ Lập là đủ phú, mưới mấy món cực phẩm thối thể linh khí liên kết với kim đan cực phẩm hỏa lôi pháp kiếm trên tay hắn cùng phát sáng, hòa thành một bộ, sức mạnh cường đại tới nổi chỉ một kiếm vung ra năm tên ma tộc đang lao lên đã lăng vòng trên đất.

 

Tuy vậy, bọn chúng cũng chỉ lăng vài vòng chứ không chịu bất kì thương tích nào quá nặng. Nhưng cũng vì vậy mà dường như thẹn quá thành giận, cả bọn càng đánh càng hăng, lao lên như nước lũ, dựa vào điểm tựa là "lòng tốt" của Tư Đồ Lập mà không sợ chết tựa như, chỉ tập trung tấn công đưa ra cả điểm chí mạng cho đối phương phách.

 

Tư Đồ Lập thì cứ trường kiếm thướt tha nhẹ nhàng như liễu quất mà vung, gió lướt mây bay né qua những điểm chí mạng của bọn chúng mà đánh tới.

 

Một đợt lại một đợt ma tộc ngã xuống và đứng lên, Tư Đồ Lập thành công không thương tổn ai mà vẫn bảo vệ 6 người phía sau.

 

Lý Diệu Hoàng nhìn cách bảy người bọn họ đứng thì không khỏi thở dài tự hỏi, Tư Đồ Lập xem sáu người đang bị hắn che chở là gì?

 

Nàng không trả lời được, cũng không có hứng thú với trận chiến tẻ nhạt trước mắt, đang định bàn với bốn cô bạn nhỏ bên cạnh là có nên rút lui hay không thì lại Huỳnh Tương bên dưới lúc này bạo rống mắng chửi:

 

"Văn Khôn, ngươi là tên tiểu nhân bỉ ỏi, lấy nhiều đánh ít như vậy không cảm thấy mình hèn hạ sao?"

 

"Hèn hạ?". Văn Khôn đứng bất động sau vùng chiến, ánh mắt âm tàn nhìn qua nàng, miệng khẻ nhếch nhàn nhạt:

 

"Bọn các ngươi tốt lắm sao? Không phải cũng đang lòng vòng quanh những cây non này để chờ năm ả mới nổi kia tới đó sao? Người hèn hạ là Lập ca của các ngươi mới phải chứ nhỉ?"

 

Liễu Cốt đứng cạnh Huỳnh Tương ngay lập tức phụ lời phản bác: "Lập ca chỉ muốn cảnh báo các nàng không nên tiếp cận hai học viện, con em thế gia chắc chắn sẽ vì danh tiếng mà không tha cho bọn họ."

 

"Đúng vậy". Mị Ái bên cạnh bèn ẻo lả bè theo: "Đâu phải ai cũng vô sĩ như Văn công tử đây nè."

 

Văn Khôn cười khinh bỉ: "Ngươi nghĩ năm ả kia có thể thoát khỏi 40 tên tán tu vây công mà không nhận ra được điều đó? Ngươi nghĩ mấy ả cũng ngu ngốc như các ngươi, cam tâm tình nguyện như con chó theo đuôi một tên đàn ông như thế?"

 

"Ngươi câm cho ta, mấy ả có liên quan gì đến ngươi?" Mi Ái bị nói chúng tim đen thì thẹn quá thành giận chửi sản lên: 

 

"Hơn nữa Lập Lập chắc chắn không phải loại tiểu nhân như ngươi."

 

Văn Khôn chỉ càng thêm đắc chí, ánh mắt càng thêm âm lãnh lướt qua tam nữ:

 

"Mah, cũng vậy thôi. Mấy ả kia và các ngươi đều là nữ nhân, sớm muộn gì cũng sẽ phục vụ dưới thân nam nhân bọn ta. Cảm ơn Tư Đồ huynh đã dâng món ngon, hôm nay ta sẽ thưởng thức ba nữ nhân này trước vậy."

 

Tam nữ còn chưa kịp chửi lên thì chỉ thấy Văn Khôn phất tay một cái.

 

Bảy mươi tên ma tộc tu sĩ ẩn nấp bài trận nãy giờ lúc này liền từ hai phía cánh rừng lao ra bao vây bảy người Tư Đồ Lập.

 

100 vs 7, không là 100 vs 1, không thể tiếp tục giữ lực. Tư Đồ Lập bung hết toàn bộ linh lực liên kết với bộ binh khí gần hai mươi món, vung trăm kiếm đánh ra bốn phương tam hướng. Kiếm khí như xé rách không gian chém tới trăm tên ma tộc đang tiến công.

 

Bên ma tộc cũng có chuẩn bị mà đến, bọn chúng kết thủ ấn liên kết linh lực với đồng bọn bên cạnh, trăm tên tạo thành một trận pháp gì đó mà Lý Diệu Hoàng xem không hiểu nổi, chỉ thấy hai món binh khí trên mỗi tên phát sáng, liên kết với nhau rồi hình thành liên linh, dễ dàng chặn lại hoàn toàn tất cả kiếm khí sắc xảo của Tư Đồ Lập.

 

Lý Diệu Hoàng nhìn thấy binh khí của bọn họ phát sáng như thành một bộ với nhau thì không khỏi thắc mắc truyền âm nhóm:

 

"Phe ma tộc dùng trận pháp gì dạ? Binh khí bọn họ có phải thành một bộ?"

 

Bạch Vân không trả lời đưa mắt nhìn sang nhường cho Huỳnh Giao.

 

"Không phải dùng trận pháp đâu, bọn họ chỉ dùng ma huyết liên kết với nhau để gia tăng năng lực phòng ngự, về phần binh khí thì ta không biết rồi, chúng thành bộ hả?"

 

Ngũ nữ nghe vậy thì hai mắt nhìn nhau, ai cũng không rõ, cả bọn liền ăn ý tiếp tục quan sát vùng chiến.

 

Trở lại vùng chiến, Tư Đồ Lập là loại người chuyện dễ quá sẽ không làm, chuyện khó quá thì không làm nổi.

 

Lúc đầu khinh thường đánh bại 30 ma tộc quá dễ, không hấp dẫn nên không động thủ. Bây giờ bị một trăm người vây công thì lại đánh không lại.

 

Hắn điên cuồng vung pháp kiếm đang toả sáng trên tay xé nát không khí xung quanh chém ra kiếm khí hoả lôi.

 

Nhưng giờ đây kiếm ý không vững, góc độ chệch choạc, chiêu thức lại rối tung rối mù, Tư Đồ Lập đã mất hoàn toàn sự tỉnh táo và khả năng suy luận, cả máy tóc bạch kim nổi bật của hắn giờ đây cũng rối bời, nào còn vẻ nhả nhặn phong lưu thường ngày.

 

Vòng vây ma tộc thì càng ngày càng gần, tình thế của cả nhóm càng ngày càng nguy kịch, điểm yếu của Tư Đồ Lập cũng càng ngày càng lộ rõ, hắn vừa đánh, mắt lại vừa khẽ liếc về sáu người đang đứng sau lưng mình.

 

Rất nhanh đã nhận được tín hiệu quá lộ liễu này, ba tên nam tử trong nhóm liền chạy lên, tên nhỏ con nhất là người ôm quyền vội nói:

 

"Tư Đồ huynh, xin huynh đi trước bảo vệ năm người bọn họ, hãy để ta cầm chân kẻ địch."

 

Tư Đồ Lập dừng lại làm mặt gấp gáp, khôi phục vẻ phong lưu quay về sau:

 

"Không được, để ta mở đường cho các ngươi chạy trước."

 

Tên nhỏ con bắt đầu thuyết phục: "Tư Đồ Huynh có ơn đối với ta, hơn nữa huynh cũng biết ta có bí thuật có thể cầm chân bọn chúng rồi chạy thoát, thời gian cấp bách, mong huynh yên tâm".

 

Tư Đồ Lập không chấp nhận ngay, nhưng qua lại hai câu hắn đã quay về vỗ vai tên nhỏ con với ánh mắt đầy lửa đỏ, hào hùng:

 

"Được! Ta tin tưởng ngươi Tiến Trình, sau trận này chúng ta sẽ uống một bửa cho đã."

 

Tiến Trình mắt ướt át mà ôm quyền lần nữa với Tư Đồ Lập: "Đa tạ Tư Đồ huynh xưa nay đã chiếu cố."

 

"Đâu phải là lần cuối". Tư Đồ Lập vẫn mỉm cười với hắn: 

 

"Lần sau khi ra khỏi Lâm Vân cốc, ngươi còn phải giúp ta luyện thật nhiều trúc cơ đan."

 

Lý Diệu Hoàng bên trong rừng cây môi khẽ nhếch tự giễu, nàng đã có câu trả lời của mình, Tư Đồ Lập xem sáu người kia là "đồ trang sức với trách nhiệm thuộc hạ", đi theo sau vì làm bật "chủ nghĩa bình đẳng", khi cần thì làm vật hi sinh. 

 

Cũng giống như tình huống của Tiến Trình lúc này vậy.

 

Chỉ gật đầu mạnh một cái coi như đáp lại "lời hứa vinh dự" với Tư Đồ Lập thì Tiến Trình phi thân về trước hét dài:

 

"Aaaaaaaaaaaa~~~."

 

Cây cỏ bốn phương tám hướng xung quanh bổng ánh lên lục quang, mộc hệ thuộc tính từ chúng như thác đổ theo hướng lục quang cuồng cuộng truyền vào cơ thể Tiến Trình.

 

"Hắn giống ngươi kìa Tiểu Lục!!!". Bạch Vân kinh hải nhìn sang Lục Linh.

 

Lục Linh mắt trừng lớn cũng sắp lọt ra khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chỉ gật đầu một cái rồi lắp bắp:

 

"Hắ...Hắn làm vậy sẽ giảm thọ á."

 

Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng nghe vậy thì lập tức lại chuyển hướng chú ý sang phía chiến trường.

 

Mộc hệ linh lực nhu hòa biến thành màu đỏ huyết vụ, ẦMMM, Tiến Trình không cho phe ma tộc phản ứng đã một quyền toàn lực đánh văng 30 tên ma tộc lăng dài, liên linh lập tức đứt đoạn, hàng phòng thủ không thể vượt qua hoàn toàn bị phá vỡ.

 

"Aaaaaaaaaaaaaaa."

 

Vù, vù, vù,… Tư Đồ Lập không chờ đợi giây nào nhanh như chớp dẫn theo ba nữ nhân và hai thuộc hạ xé gió lao ra khoảng trống.

 

Để lại Tiến Trình ngã quị xuống đất, Phốc, nôn ra máu.

 

Văn Khôn cũng là người nhạy bén, đã một bên xé gió đuổi theo, một bên lập tức quát lớn:

 

"Mau đuổi theo chặn lại, MAU"

 

Vù. Tiến Trình từ bên dưới nhào cả người lên ôm eo Văn Khôn, cả hai cùng ngã nhào xuống đất. 

 

Văn Khôn lăng mấy vòng cũng không quan tâm tình huống bản thân mà một bên dùng khuỷu tay chấn Tiến Trình, một bên quát lớn cho 100 tên ma tộc đang bàng hoàng nhìn hắn:

 

"Văn Tần, Văn Kiên mau dẫn tất cả đuổi theo, Văn Dũng, Văn Không ở lại."

 

Theo lệnh chỉ huy, Văn Tần, Văn Kiên dẫn theo hơn 80 tên ma tộc đuổi theo.

 

Văn Dũng, Văn Không thì nhào lại tung mấy chục chưởng vào người Tiến Trình, cố giúp Văn Khôn thoát thân.

 

Còn có thêm 10 tên ma tộc khác ở lại đứng xung quanh canh gác, nhầm trách phục kích của thế lực khác.

 

Tới đây ngũ nữ đã không xem được nữa, nhưng làm Lý Diệu Hoàng có chút bất ngờ là Tần Hạ Băng là người lên tiếng đầu tiên:

 

"Ta muốn cứu hắn". Nàng biết tình huống hiện tại của cả nhóm nếu cứu Tiến Trình rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nàng căn bản không thể thấy chết không cứu.

 

Lý Diệu Hoàng, Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân đều để gương mặt âm trầm của nàng vào mắt, cả bọn như hiểu ra điều gì. Nhưng do tình huống nguy cấp và đã thấy Lưu Thoại ẩn núp từ đầu tới giờ vừa mới biến mất, Lý Diệu Hoàng biết giờ phút này điều gì nên làm, lập tức lên tiếng chỉ huy:

 

"Được, đợi bọn chúng có sơ hở, Tần Hạ Băng......"

 

Đùng đùng ĐÙNG....

 

"Còn không mau buôn ra?"

 

"Mau chết đi tên hèn."

 

Trong khi các nàng đang phổ biến kế hoạch thì bên dưới Văn Dũng, Văn Không cùng Văn Khôn một đấm lại một đấm lên người Tiến Trình, thật là không quan tâm đến mạng người.

 

Nhưng không thể không nói bí thuật của Tiến Trình rất lợi hại, tuy linh lực đã bị dùng cạn kiệt nhưng khả năng phục hồi từ bí thuật vẫn còn, cả ba tên dùng linh lực đánh Tiến Trình cả buổi chỉ thấy Tiến Trình nôn máu đầy cả người Văn Khôn, còn tay thì cứ như là sam ôm so, tách mãi rông ra.

 

Văn Khôn rất nhanh mất kiên nhẫn liền chuyển sang dùng võ miệng, cười khinh bỉ với Tiến Trình:

 

"Ngươi chuyển sang Tuyết Tinh học viện cũng không tốt hơn là bao nhỉ, chỉ từ một con chó không chủ mà tìm được chủ mà thôi."

 

Tiến Trình qua giây đó cả người cứng đờ, nhưng lập tức tay càng siết mạnh eo Văn Khôn hơn.

 

Văn Khôn cảm nhận được lực tay ở eo mình, rất đắc ý tiếp tục khiêu khích:

 

"Không đúng sao? Tư Đồ Lập chỉ thấy ngươi đáng thương mà nhận ngươi vào nhóm, khi hắn lừa ngươi xem hắn là bằng hữu rồi thì hắn có bao giờ thân cận ngươi như trước kia. Hahahaha."

 

Văn Dũng, Văn Không và mười mấy tên ma tộc cùng oà lên cười lớn.

 

Tiến Trình thâm tâm biết rõ Văn Khôn nói đúng hay sai, giận quá mất khôn, trực tiếp buông tay rống lớn vào mặt Văn Khôn, cố tìm lại một ít niềm tin:

 

"Tư Đồ Huy"

 

Văn Khôn đã thoát khỏi, chuyển tay một chưởng thẳng xuống thái dương, ý định kết thúc sinh mệnh của kẻ đáng thương trước mặt.

 

Thì ngay lúc này mười ba người nhóm Văn Khôn cảm nhận được nguy hiểm từ bên dưới mặt đất ập tới, nhanh chóng vận dụng linh lực dưới chân mà lao thẳng lên cao.

 

Chenn~~. Hơn trăm mũi dao băng sắc nhọn bất ngờ từ mặt đất dưới chân bọn chúng đâm lên, nhưng vẫn khéo léo né tránh Tiến Trình.

 

Chíu. Tất cả bọn chúng chỉ mới nhảy lên không thì Bạch Vân đã xuất hiện kế cạnh dơ cao "Ám linh trượng", một chiêu "Quang khắp chân nguyên" làm lóa mắt 7 tên phản ứng chậm.

 

Xẹtt. Huỳnh Giao tiếp cận một đao vung ngang, ầm, quét ngang cả 7 tên văng ngược xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

 

Văn Khôn, Văn Dũng, Văn Không cùng hai tên khác nhờ phản xạ nhanh nên kịp thời tăng thêm tốc độ lui ra xa, né tránh thành công một chiêu phối hợp của Bạch Vân và Huỳnh Giao.

 

Vụt. Một sợi dây leo bất ngờ từ đất đâm lên buộc chặt chân bốn tên, còn đoá hoa lan trên đó đâm thẳng gai nhọn xuống, tim liệt độc. Văn Dũng, Văn Không cùng hai tên ma tộc hôn mê bất tỉnh. Chỉ có Văn Khôn nhanh nhạy lại một lần nữa tránh né thành công.

 

VÈO. Một ám khí phong hệ bay tới ngay nguyệt ngủ của hắn.

 

Bạch Vân nhanh tay cũng chỉ mới gôm được 5 nhẩn trữ vật, ngũ nữ đã dẫn theo Tiến Trình lao nhanh hết sức vào rừng trốn chạy.

 

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16