Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 97: Khai Mạc

439 0 1 0

Dưới ánh nắng chói chang do thời tiết đặc thù của khu vực, thành Lưu Linh sau hơn 6 ngày náo động vì nhiều lý do khác nhau thì hôm nay cũng đã đến sự kiện chính - cuộc lôi đài kén rể của vị thành chủ anh minh Âu Dương Vũ sẽ hệ luỵ lâu dài đến tương lai của cả ngôi thành.

 

Quảng trường Hồng Khuynh được Âu Dương thành chủ lấy theo tên một thiếu nữ nhân tộc nhằm tưởng nhớ đến mối tình mặn nồng nhưng cũng đầy bi ai của của cả hai. Nhưng không chỉ vì vậy mà nơi đây liền được chọn làm nơi tìm ra bạn đời cho con gái họ ngày hôm nay, không gian pháp tắc được nới rộng của Hồng Khuynh quảng trường thật sự đủ qui mô cho sự kiện lịch sử này.

 

Quảng trường bốn phía có 3 khán đài phụ và 1 khán đài lớn nằm 4 hướng đông, tây, nam, bắc. Mỗi nơi đều có thể giúp hơn 1 ngàn người dễ dàng từ trên cao quan sát vị trí trung tâm của quảng trường - lôi đài rộng trăm trượng, hơn là so với bên dưới nền đất cho 1 vạn tu sĩ ở xung quanh lôi đài kia.

 

Tuy rộng lớn là vậy, nhưng chỉ mới năm giờ sáng cả quảng trường Hồng Khuynh đã bị chen đầy, hơn ngàn tài tuấn đến tranh tài đều hồi hợp chờ đợi bên dưới từ 1 canh giờ trước. 

 

Và "Chíu~~".

 

Một quả cầu đỏ thẳm bắn thẳng lên trời cao rồi nổ BÙM thành một đoá hoa rực lửa khổng lồ chói mắt khắp cả toà thành trì.

 

"Yaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa."

 

Sau tiếng náo động của mấy chục vạn tu sĩ làm run chuyển cả những bức tường được gia cố bằng pháp trận khắp thành Lưu Linh, một nam tử bề ngoài chỉ khoảng 27 tuổi, người một bộ hoá thần trung kì bảo khí hoàng bào trong vô cùng tuấn dật xuất hiện bên trên toà khán đài cao nhất ở góc phía Đông quảng trường.

 

Hắn đưa đôi mắt đỏ như máu lướt một vòng quảng trường bên dưới, giọng nói trầm trầm theo đó vang vọng khắp vạn trượng:

 

"Lời đầu tiên Âu Dương Vũ ta xin đa tạ các vị đã nể mặt....."

 

Huỳnh Giao đứng trong góc tối rìa ngoài quảng trường, nàng sởn cả da gà vì khuôn mặt hồng hào và khí tức hùng hậu nhưng không kém phần ôn hoà quanh thân của Vũ thành chủ khiến bản năng chiến đấu nổi dậy nên không khỏi thắc mắc:

 

"Trong Âu Dương tiền bối rất bình thường mà, thậm chí còn ở thời kì sung mãng nhất nữa đó."

 

"Ta cũng không cảm thấy có gì khác thường, nhưng từ khi thành chủ xuất hiện thì Dực Sinh hoả trong người ta cứ nôn nao sao sao á."

 

Lục Linh nói xong thì cùng tam nữ và thậm chí cả Trác Dịu Xuân nhìn qua Nhan Hồng Anh, rồi chỉ thấy nàng lắc đầu:

 

"Nếu ta đoán không sai thì trong cơ thể Âu Dương thành chủ đang phong ấn một lượng lớn "Hoả lâm trùng" trưởng thành. Đây là loài cổ trùng đã tuyệt tích từ lâu, nổi tiếng là thần vật giúp mồi lửa và hoả hệ tu sĩ tu luyện. Tuy nhiên bí quyết luyện hoá đã thất truyền từ lâu, nên hiện tại loài này không khác gì là kịch độc dù là với người có Dực Sinh hoả như sư muội hay Thanh Phương hoả như ta. 

 

Nếu không mai bị trúng thì chỉ có cách dùng "Thuỷ Kì đan" có chủ dược là sinh linh do thuần thuỷ tinh hoa cùng thiên địa dựng dục sinh ra, hoặc là.... "Tịnh Thiếu đan", loại tiên đan trong truyền thuyết kia mới có thể chửa trị dứt điểm. 

 

Còn không thì chỉ có thể dùng phong ấn thuật cấp bậc động hư kì giúp tu sĩ khống chế nó một thời gian. Mặc dù sớm muộn gì "Hoả Lâm trùng" cũng sẽ đủ lớn mạnh để gậm nhấm phong ấn nhưng trong thời gian đó tu sĩ sẽ hoàn toàn khoẻ mạnh bình thường nên các ngươi không có mồi lửa thì không nhận ra gì cũng là chuyện đương nhiên."

 

Tịnh Thiếu đan thì chắc chắn không thể có được, còn Thuỷ Kì đan tuy có cơ hội rất rất thấp nhưng nhìn cách hành động của Âu Dương Vũ thì chắc là đã thất bại... 

 

Ngay cả đoá hoa hồng trắng đầy tự hào của Lâm Phương các cũng chỉ có hai giải pháp này thì chắc có lẽ Vũ thành chủ giờ đây thật đã dữ nhiều lành ít, nhưng cũng không thể để một cuộc hôn nhân vô lí như vậy diễn ra được, với suy nghĩ như vậy, tứ nữ bị tiếng la hét chói tai đang vang vọng khắp cả thành Lưu Linh hu hút.

 

"Âu Dương thành chủ. Âu Dương thành chủ. Âu Dương thành chủ."

 

Âu Dương Vũ đưa tay lên chặn lại tiếng huyên náo: "Chắc các vị cũng đã hiểu rỏ qui tắc, vậy mời", rồi khoát tay ngồi xuống chủ toạ.

 

Một nguyên anh cường giả bên dưới lôi đài liền ngẩng đầu hùng hồn:

 

"Cuộc tỉ thí bắt đầu."

 

Sau âm thanh dùng phép thuật vang vọng thì cả toà thành bổng trở nên tỉnh lặng. Bạch Vân rất có hứng thú mà nhếch môi cười: "Tên ngu ngốc nào sẽ lên trước đây?"

 

Một tên ngu ngốc giáp vàng liền phi thân lên giữa lôi đài, ôm quyền về khán đài lớn nhất phía Đông:

 

"Tại hạ Vĩnh Phúc, Vĩnh gia thành Phong Linh xin ra mắt tiền bối."

 

"Thành Phong Linh? Là Vĩnh gia nổi tiếng phú khả địch quốc kia sao? Hắn không nói quá đó chứ?"

 

"Ngu ngốc, ngươi nhìn cây Nguyên Anh Pháp kiếm trên tay hắn thì cũng tự biết đi."

 

Trái ngược 360° giây trước, Vĩnh Phúc lúc này chồm người quát lớn xuống đám đông đang xì xào:

 

"Các ngươi lắm lời, đừng làm phí thời gian của Âu Dương tiền bối, mau lên đây tiếp bổn công tử vài chiêu!"

 

"Tên công tử bột! Tu vi chỉ trúc cơ tầng 8 mà cũng dám huênh hoang, tiếp Kinh Sĩ ta một rìu". Liền có một nam tử ma vệ tầng 9 hung hăng phi thân lên lôi đài một rìu thẳng tới Vĩnh Phúc.

 

Vĩnh Phúc cười gằng, ngửa đầu uống nhanh lọ thuốc đỏ sẩm vừa xuất hiện trên tay. Tất cả mọi người xung quanh liền cảm nhận rõ ràng khí tức từ người hắn lúc này bất ngờ mạnh lên hơn gấp 5 lần!

 

Riêng nam tử ma tộc thì lúc này đã quá muộn.

 

Ầm. Vĩnh Phúc đã một kiếm ngập tràng linh lực chém bay hắn.

 

"Vĩnh Phúc - thành Phong Linh thắng trận đầu tiên."

 

Tiếng tuyên bố của nguyên anh trọng tài thành công thay đổi lời dị nghị còn chưa kịp thốt ra thành những tiếng xì xào thản thốt về độ phú của Vĩnh Gia:

 

"Là cường lực dịch, thuốc gia tăng thực lực trong 30 giây."

 

"Một lọ 10 thượng phẩm linh thạch đó hả? Bằng một món cực phẩm linh khí đó má ơi, tên này điên rồi."

 

"Hừ, ta không tin hắn có mà uống quài!". Một nam tử yêu tộc cao gầy quần áo vàng sơ sát, tu vi cũng trúc cơ tầng 8 nhảy lên đối diện với Vĩnh Phúc, quay người về khán đài cao nhất ôm quyền:

 

"Tại hạ Đinh Báo, xin ra mắt Âu Dương thành chủ."

 

Nhưng Đinh Báo lại chỉ xoay qua bất động nhìn Vĩnh Phúc mà không có cử động gì thêm.

 

"Hừ, dám khinh thường bổn công tử!". Vĩnh Phúc dậm nát nền đất dưới chân lấy đà lao lên đâm pháp kiếm.

 

Nhưng Đinh Báo vẫn đứng yên bất động.

 

Cho đến khi khoảng cách cả hai còn chưa tới 1m, hắn bổng cuối thấp người chống hai tay xuống mặt đất.

 

Xẹt~. Đinh Báo nhẹ nhàng lách người, đùng, nguyên anh trung kì pháp kiếm Vĩnh Phúc chỉ đâm nát nền đất mà hắn đã xuất hiện cách đó 20m!

 

Mọi người bên dưới đều rõ ràng lớp linh lực cam lơ lượng lờ quanh tứ chi - hai tay hai chân Đinh Báo lúc này.

 

"Thì ra là báo tộc, chiến thuật cũng không tệ."

 

"Haha, ngươi xem tác dụng của cường lực dịch hết rồi kìa."

 

Bên dưới vừa dứt lời thì Vĩnh Phúc liền lấy ra thêm một lọ cường lực dịch khác uống cạn sạch rồi lại lao lên vung linh kiếm tới Đinh Báo.

 

xẹt, ầm, xẹt, ầm, xẹt, ầm,... 

 

Nhờ vào tốc độ ưu việt của báo tộc, cứ mỗi kiếm mà Vĩnh Phúc đâm tới thì Đinh Báo dễ dàng đợi đến lúc cả hai gần xác rồi mới nhẹ nhàng lách người né tránh, hai bên cứ thế đánh lên mà không ai làm gì được nhau.

 

Thời gian trôi qua thì chiến thuật "tối đa hoá thời gian" này cũng được một số thành tựu, 10 phút qua đi Vĩnh Phúc đã uống 20 bình cường lực dịch, tương đương đã đốt 200 thượng phẩm linh thạch.

 

Ầm.

 

Nguyên Anh pháp kiếm lại chỉ phá nát nền đất. Vĩnh Phúc lại thêm một chiêu thất bại, nhưng lần này hắn bất ngờ dừng lại nhếch miệng cười đểu.

 

Hai tay khẽ lật, 5 bình ngọc đỏ chói và 2 bình ngọc xanh rực liền xuất hiện. Vĩnh Phúc nhanh chóng một hơi uống sạch rồi lại cầm kiếm lao lên.

 

Đinh Báo lần này còn chưa tập trung linh lực đã thấy pháp kiếm đối thủ trước mặt mình!!!

 

Tốc độ của Vĩnh Phúc đột ngột nhanh gấp 5 lần!!!

 

Đùng.

 

"aaaaaa......" 

 

Đinh Báo trúng một kiếm văng xuống lôi đài hôn mê bất tỉnh.

 

"Hahahaha, tên ngu ngốc". Vĩnh Phúc thắng thêm một trận thì càng thêm vênh váo, đứng giữa sân đấu cười dài đưa thẳng một tay lên cao.

 

Nhẫn trữ vật trên ngón tay hắn bắn ra hình ảnh hơn ngàn lọ thuốc đỏ xanh khác nhau, Vĩnh Phúc đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn lướt qua một vòng quảng trường lớn tiếng:

 

"Cho các ngươi nhìn, hơn 10 vạn lọ cường lực dịch và thiện tốc dịch, các ngươi có câu giờ tới mười ngày nữa tháng cũng không hết được của ta, hahahaha, ực ực ực..."

 

Vĩnh Phúc không coi ai ra gì nói xong thì vừa cười lớn vừa lấy ra thêm mấy mươi lọ thuốc trút xuống miệng, làm cả toà thành trì ồn ào náo động và Bạch Vân tiếc hận đấm hai tay vao nhau:

 

"Mấy vạn bình là bộn linh thạch đó trời, khoảng chi gặp tên phá của này ở bên ngoài thì hay biết mấy."

 

Lục Linh bên cạnh vỗ vai đồng bạn an ủi: "Giá thị trường là vậy thôi, chứ loại thuốc này ai mà mua, giá linh dược thì thấp, luyện chế thì dễ, chỉ có mấy tên phá gia chi tử mới ng... mới không biết xài linh thạch như vậy thôi, cho dù lấy được cũng khó mà bán."

 

Còn Huỳnh Giao đã ngáp ngắn ngáp dài: "Aaa, chán quá, tên này tuy vô lại nhưng không đủ ấn tượng, không đủ kéo tới cuối giờ."

 

Trong thời gian các nàng nói chuyện thì Vĩnh Phúc đã uống tới bình thứ 10, lúc này đã có một nam tử nhân tộc bạch y tu vi trúc cơ tầng 8 nhảy lên lôi đài ôm quyền vội vã với Âu Dương Vũ:

 

"Tại hạ Lưu An, ra mắt thành chủ đại nhân.", rồi như vội vã chuyện gì mà hắn liền phi thân tấn công Vĩnh Phúc.

 

Vĩnh Phúc cười khinh bỉ một cái lao lên vung kiếm chống đỡ.

 

Keng, keng, keng,....

 

Hai người liên tục đao kiếm tương đối. Tuy cả hai tu vi đều là trúc cơ tầng 8 nhưng phẩm giai vũ khí của Lưu An chỉ là thối thể sơ kì, Vĩnh Phúc lại được tăng gấp 5 lần sức mạnh cùng tốc độ nên mặc dù kỹ năng chiến đấu của Lưu An điêu luyện hơn nhiều nhưng chỉ qua một phút.

 

Ầm. "Phụt" 

 

Lưu An đã bị Vĩnh Phúc đánh văng xuống lôi đài phun máu.

 

Nhưng lần này không cho Vĩnh Phúc có cơ hội nói thêm cái gì, lại có thêm một nam tử nhân tộc bạch y tu vi trúc cơ tầng 8 nhảy lên lôi đài, y như Lưu An vội vã ôm quyền với Âu Dương Vũ: 

 

"Tại hạ Lưu Bĩ xin ra mắt thành chủ đại nhân", rồi cũng liền lao tới tấn công Vĩnh Phúc tới tấp.

 

Và cũng chỉ cố gắng một phút cũng bị hắn đánh văng xuống lôi đài. 

 

Nhưng lại tiếp tục có một nam tử nhân tộc phi thân lên ôm quyền:

 

"Tại hạ Lưu Phong xin ra mắt Âu Dương thành chủ."

 

keng, keng, keng,... rồi chỉ một phút sau lại thay một nam tử họ Lưu khác y như vậy lên thay, nhưng chắc điểm khác nhau duy nhất của bọn họ là ánh mắt nhìn Vĩnh Phúc của người sau nhiều sự căm thù hơn người trước.

 

Lục Linh đứng từ xa không khỏi nhỏ giọng thản thốt: "Thật là đáng sao?". 

 

Nhưng Nhan Hồng Anh lại lắc đầu: "Chắc có lẽ mục đích của bọn họ không chỉ đơn giản là tiến vào vòng tiếp theo, mà là nằm ở tương lai sau này."

 

Mọi chuyện cứ thế diễn ra, cho đến nam tử thứ 7 rớt xuống lôi đài - trận thắng thứ 9 của Vĩnh Phúc, thì hiệu dụng của hai loại thuốc cường hoá của hắn chỉ còn chưa tới 5 giây, một nam tử bạch y vóc người thư sinh, tu vi trúc cơ tầng 9 tay cầm cực phẩm linh kiếm liền nhảy lên ôm quyền với Âu Dương Vũ:

 

"Tại hạ Lưu Thắng, đội trưởng Lưu gia sư đoàn, xin ra mắt Âu Dương thành chủ."

 

Lưu Thắng giới thiệu xong cũng liền dùng hết sức bình sinh lao lên, nhanh chóng tiếp cận Vĩnh Phúc, không cho hắn ta có cơ hội nhận ra hay uống tiếp cường lực dịch. 

 

Linh kiếm toàn lực bao bộc một tầng thuỷ hệ linh khí được nén lại sắc bén chém thẳng xuống.

 

Vĩnh Phúc đang tương dương tự đắt, định lách người đẹp mắt né nhẹ thì bổng cảm thấy đối phương đột nhiên quá nhanh, không kịp tránh né nên hắn theo bản năng dơ cao kiếm, nhưng cả người lúc này cứ như vô lực, Vĩnh Phúc không chống đỡ nổi.

 

Keng, nguyên anh kì pháp kiếm trên tay Vĩnh Phúc bị trúc cơ linh kiếm của Lưu Thắng bổ văng, tầng thuỷ hệ linh khí sắc bén trên linh kiếm theo đó chém thẳng xuống người Vĩnh Phúc.

 

Đùng. 

 

Nhưng khi Lưu Thắng cười tươi thoả mãn vì tưởng kế hoạch đã thành công thì Vĩnh Phúc vẫn đứng yên tại chỗ không hề hấn gì, điểm khác biệt duy nhất là bộ giáp cứng cáp vàng chói trên người hắn bổng trở nên xanh lơ và có một hoa văn hình bụi cỏ ba nhánh phát sáng ở ngực trái.

 

Lưu Thắng trợn mắt kinh hãi, tạo cơ hội cho Vĩnh Phúc đẩy người hất văng hắn ra xa rồi nhanh tay uống hai bình dược lực.

 

Vĩnh Phúc cười gằn trong hơi thở phì phò lao lên vung kiếm:

 

"Ha, Tên ngu ngốc"

 

Đùng.

 

"Aaaaaaaa". Lưu Thắng không chống đỡ nổi chênh lệch tốc độ và sức mạnh nên bị Vĩnh Phúc một kiếm bao trùm mộc hệ linh khí chém bay xuống lôi đài, nhưng dường như không ai quan tâm đến hắn mà khắp mọi nơi trong thành đều chỉ bàn luận về ngũ hành thiên can giáp.

 

"Ngũ hành thiên can giáp? Có ngũ hành thạch trong đó?"

 

"Ùm, một tên tán tu kể ta nghe là được Phùng Linh các ở Phong Linh thành đấu giá mấy ngày trước, giá tới tận 200 cực phẩm linh thạch."

 

"Má ơi, mắt đến vậy?"

 

"Nhưng ngươi nhìn trận chiến vừa nãy không phải là rất đáng giá hả?"

 

Không quan tâm đến bên dưới bàn luận cái gì, đứng ngay trung tâm lôi đài, Vĩnh Phúc vừa thoát khỏi một kiếp thì trong lòng lúc này khiếp đảm không thôi, nhưng điều đó lại càng thôi thúc hắn tỏ ra vênh váo bên ngoài, hắn lấy ra thêm 6 bình đan dược hai loại màu sắc ực một hơi hết sạch rồi thét xuống bên dưới:

 

"Các ngươi thấy thế nào? Vô dụng! Mau lên đây! Đừng bắt ta đứng từ đây tới chiều!!!"

 

Vù~. Một nam tử bạch y chững chạc phi người lên đứng đối diện Vĩnh Phúc, ôm quyền với Âu Dương Vũ:

 

"Tại hạ Kiều Lữ, Trúc tộc thành Vĩnh Xương, hân hạnh ra mắt Âu Dương thành chủ", rồi nhìn Vĩnh Phúc mà phe phẩy quạt giấy.

 

"Trúc tộc? Là chủng tộc nổi tiếng toàn sinh ra thiên tài phát triển tu vi nhanh sao?"

 

"Ta biết tên này. Hắn vẫn mới 19 tuổi, là đệ nhất thiên tài của Tây Minh học viện vừa mới tốt nghiệp, nên chưa vào môn phái nào."

 

"19 tuổi tu vi thối thể tầng 2? Ngươi giỡn ta phải không hả?"

 

Vĩnh Phúc từ lúc thấy tu vi của đối phương là thối thể tầng 2 thì ám ảnh một kiếm vừa nãy của Lưu Thắng đã ùa về, lúc này vội vã nhìn qua trọng tài đang đứng ở xa:

 

"Có phải đánh thắng 10 trận là được nghĩ phải không? Bọn họ đánh đấm chán quá, bổn công tử không có hứng thú đánh tiếp, nghĩ."

 

Nếu là bình thường thì Âu Dương Kinh chắc sẽ không một chưởng chụp chết tên tiểu bối vô lễ này đâu. Nhưng hôm nay đang giữ chức vụ trọng tài cho cuộc thi chọn chồng cho cháu gái nên hắn vẫn nhẫn nhịn xuống mà ngẩng cao đầu tuyên bố:

 

"Vĩnh Phúc thành Phong Linh tạm nghĩ."

 

"Ểeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee". Cả toà thành liền vang vọng tiếng hò hét thất vọng.

 

"Nếu hâm mộ bổn công tử đến vậy thì không cần thất vọng, buổi chiều ta sẽ đánh tiếp."

 

Vĩnh Phúc khoát tay quát lớn rồi leo xuống ngồi vào hành ghế được xếp cho những người bảo lưu quyền thi đấu, như thường lệ hắn vẫn đang giả câm giả điếc tự thôi miên chính mình.

 

Kiễu Lữ cười gằn một cái mà cũng không tiếp tục tính toán với hắn, chỉ phe phẩy quạt không lâu đã có một nam tử nhân tộc trúc cơ tầng 9 phi người lên lôi đài, hướng khán đài phía Đông ôm quyền: 

 

"Tại hạ Xa Hỷ, đôi trưởng Xa Kỵ đoàn, hân hạnh ra mắt Âu Dương thành chủ", rồi quay sang Kiều Lữ: 

 

"Mời!"

 

"Được, mời". Kiều Lữ nói xong thì đã tiếp cận 10m gần Xa Hỷ, chưởng pháp trên tay đã kế cận đối thủ.

 

Ngay thời khắc đó Xa Hỷ liền cảm nhận rõ ràng chênh lệch lạch trời của một đại giai tu vi, nhưng hắn khi bước lên đây thì đã đoán được kết quả này, quan trọng là ấn tượng của Âu Dương thành chủ lừng lẩy một phương đối với hắn ngày hôm nay.

 

"Aaaaaaaaaa". Với suy nghĩ như vậy Xa Hỷ a dài phá bỏ áp lực nặng tựa ngàn cân trên cơ thể rồi không sợ hãi vung lên linh kiếm.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16