Enng~, Enng~, Enng~,... Bên trên lôi đài "Song Ngã" ánh lên ngân sắc chói loá liên miên khéo léo theo bộ pháp biến ảo của Lý Diệu Hoàng đối kháng chưởng lực thối thể kì tu sĩ mà ngân lên.
"Ý trong chiêu thức của hắn ta chưa đủ sắc bén". Trác Dịu Xuân từ trong tối nhìn ra giọng nhàn nhạt.
"Quả thật là vậy, không chỉ bây giờ mà tất cả chiêu thức của hắn ta trong ba trận trước chỉ vừa đủ để hạ gục đối thủ, không thể hiện quyết tâm với Như Ngọc nhiều lắm". Lục Linh nghĩ kỹ lại thì thật rất đáng nghi, nếu trong trường hợp khác thì có thể chấp nhận, nhưng đây là hôn sự cả đời thì như vậy có hơi quá hời hợt.
"Cũng có thể hắn muốn giữ lại hậu chiêu đề phòng bị chiếm tiện nghi?". Đánh cho cố để hao tổn thể lực rồi tự nhiên trận cuối bị một tên lên hốt cú chót thì có mà tức chết, Bạch Vân lên tiếng thì Huỳnh Giao cũng liền gật gù đầu:
"Cũng có thể là đối thủ của hắn quá yếu đi. Nếu là em thì em cũng làm biến dùng hết thực lực lắm luôn."
Tần Hạ Băng gật nhẹ đầu đồng ý, giọng nhàn nhạt:
"Ta nghĩ Âu Dương thành chủ cũng sẽ có giải pháp xác minh... Chỉ hi vọng hắn là thật đến cầu hôn Như Ngọc, chúng ta cũng có thể an tâm đi sớm một chút."
Ngũ nữ nghe nàng nói vậy thì liền gật đầu rồi vui vẻ chờ mong nhìn ra ngoài lôi đài, tuy rất ấn tượng với phong cách làm việc cùng với lực chiến quái thai nghịch thiên của nam tử hững hờ này nhưng các nàng còn việc rất quan trọng phải làm, mối quan tâm tìm lại Lý Diệu Hoàng đó lớn hơn, và lấn áp bất cứ việc gì vào lúc này.
Đùng. "Song Ngã" quơ ngang chém nát màn phòng hộ linh khí yếu ớt.
Lý Diệu Hoàng chém bay Kiều Lữ ra khỏi lôi đài, chiến thắng tất cả ba thiếu niên thiên tài đứng đầu vạn dặm xung quanh thành Lưu Linh, thậm chí là cả Hỗn Nguyên Vực.
"Băng Hạ Hạ chiến thắng Kiều Lữ, dành trận thắng thứ ba liên tiếp". Âu Dương Kinh vừa mới dơ cao cờ đỏ tuyên bốn thì liền nhận được truyền âm phù.
"Là thật hả đại ca....". Sau một hồi trao đổi thì Âu Dương Kinh bổng lớn tiếng bất ngờ rồi quay sang nhìn Lý Diệu Hoàng cười khổ.
"Aizz". Nhưng sau tiếng thở dài hắn đành tuyên bố:
"Băng Hạ Hạ hoàn thành thử thách đầu tiên, thử thách tiếp theo của ngươi là."
Âu Dương Kinh phất tay, một hộp ngọc hiện ra ngay giữa trung tâm lôi đài và một hàng dài đủ loại binh khí nhưng tất cả đều là phàm khí trải dài bên hông sân đấu, hắn tiếp tục quát to:
"Quảng Đông, Quảng Tây, Quảng Nam, Quảng Bắc, đội tứ kiện mau lên đây."
Âu Dương Như Ngọc trên khán đài nghe bốn cái tên đó thì kinh hải vội vã chạy đến níu tay áo Âu Dương Vũ mặt đau khổ làm nũng: "Ch"
"Không cần nói nhiều, chuyện gì ta cũng có thể chiều con được nhưng việc này ta đã định, người đâu mau dìu tiểu thư về ghế ngồi". Âu Dương Vũ tuy ngữ điệu vô cùng rắn rỏi nhưng chỉ dám cuối đầu nhìn mặt đất không dám đối diện mắt con gái cưng, nhưng điều đó cũng đủ làm Âu Dương Như Ngọc bất ngờ không thôi.
Từ lúc được sư phụ đưa nàng về thành Lưu Linh gặp lại Âu Dương Vũ tới nay thì có thể nói là muốn gì thì được nấy, nàng nghĩ thậm chí dù mình có muốn quật khởi chiến tranh thì chắc ba ba sẽ chỉ nhíu mày một cái rồi gật đầu đồng ý luôn thôi. Xem ra chuyện này thật không thay đổi được gì rồi, Âu Dương Như Ngọc chỉ đành ủ rủ quay về ghế ngồi, tiếp tục lo lắng nhìn xuống bên dưới quảng trường đang xôn xao.
Dường như đã có chuẩn bị từ trước nên bốn thanh niên tuấn tú, tu vi thối thể kì đỉnh phong, với đôi mắt đỏ như máu, cả người ngân giáp cứng cáp, tay cầm bốn thanh phàm đao rất nhanh uy nghiêm đứng thẳng ở bốn góc lôi đài, thét lớn:
"Quảng Đông, Quảng Tây, Quảng Nam, Quảng Bắc, Tứ Kiện có mặt."
"Tứ Kiện? Họ Quảng? Không lẽ bốn người bọn là Tứ Phương Quảng gia huynh đệ lừng lẩy đó sao?"
"Hôm nay thật không uổng công tới đây, có thể gặp được nhóm huynh đệ chém được linh thú kim đan kì này."
Âu Dương Kinh đưa tay lên chặn tiếng bàn tán xôn xao bên dưới, tay phải chỉ về hợp ngọc chính giữa lôi đài, mắt lại nhìn sang Lý Diệu Hoàng dùng thuật pháp truyền giọng nói ra trăm dặm:
"Ải thứ hai của ngươi là hãy bảo vệ hợp ngọc đằng kia trước bốn người bọn họ trong 10 phút đồng hồ, nhưng chỉ được dùng những thanh phàm khí ở đây."
"Cái gì? Họ là quảng gia huynh đệ thối thể kì đỉnh phong đó?"
"Thiên, Âu Dương thành chủ thật là biết cách làm khó người nha."
"Đúng thật là vậy mà, cho dù hắn có đánh bại đám thiên tài kia thì lần này cũng thua chắc thôi."
Lúc này lại thấy Lý Diệu Hoàng đã bước tới cầm lên một thanh phàm thương trong hàng binh khí, đám đông bên dưới càng thêm náo động.
"Hắn cũng có thể dùng thương?"
"Có thiệt không vậy trời."
"Hắn không cậy mạnh chứ hả?"
......................
Không quan tâm những lời bàn tán inh ỏi khắp thành trì, lúc này đối diện sự vây khốn của bốn thối thể đỉnh phong, Lý Diệu Hoàng hết nhìn phàm thương trên tay mình rồi lại quay sang liếc mắt hộp ngọc trân quí mỏng manh cần bảo vệ đằng sau, trong đầu lại không khỏi nhớ đến tình cảnh mình cùng tứ nữ bị hàng trăm tu sĩ vây công không biết bao nhiêu lần ở Lâm Vân cốc sáu năm về trước.
Khi đó cũng giống như lúc này, bọn họ tu vi cao hơn các nàng không biết bao nhiêu lần, lực chiến hoàn toàn áp đảo.
Khi đó nàng còn nhỏ yếu, chưa thể đủ sức bảo vệ tứ nữ cho thật tốt để dẫn đến sáu năm thất lạc đầy đau thương này.
Nhưng giờ đây nàng đã mạnh hơn rất nhiều, tuyệt đối, tuyệt đối nàng sẽ không để bất kì ai làm tổn thương tới bọn họ, không để bất kì ai làm các nàng tổn thương thêm lần nào nữa!
Bảo vệ sao? Chắc chắn là bảo vệ, nhưng chỉ phòng thủ thì bọn họ sẽ để cho các nàng yên sao?
Với tâm trạng kích động, "Eng~, Eng~", phàm thương trên tay ngân lên.
"Như Lai tạng kinh tầng 14 kích hoạt."
VÙu.
Lý Diệu Hoàng nhanh như chớp xuất hiện ở một góc lôi đài, một thương như trảo rồng đâm đến một trong bốn nam tử ma tộc!!
"Ma Hoá!"
Quảng Nam hoảng hốt hét toán lên, ma huyết sôi trào khiến tóc hắn cháy rực, khí thế phàm đao đang vung tới cũng tăng lên gấp 5 lần.
Kenng~. Đại đao và phàm thương đối kháng ngân lên chói tai.
"Quá ngây thơ!"
Quảng Bắc đằng sau cũng tiến vào trạng thái ma hoá, tóc xanh lè đã tiếp cận bên hông một đao mang theo lam lôi bổ thẳng tới Lý Diệu Hoàng.
Tay trái Lý Diệu Hoàng lập tức chưởng nhanh cán thương tới hướng hắn.
keng, keng, bốn đầu thương khí mờ ảo trắng xoá bay vụt tới đâm vào lôi đao của Quảng Bắc.
Nhưng Lý Diệu Hoàng không dừng lại mà quát to:
"Tránh ra!!!". Hai tay nàng đã chuyển nhanh xoay phàm thương quét một vòng tới hướng hộp ngọc.
vù, vù, vù, vù,.. 8 đầu thương khí theo hướng thương xé gió ma ra, đâm thẳng tới Quảng Đông, Quảng Tây đang định tiếp cận hộp ngọc.
keng keng keng keng... Buộc bọn họ vung đao chống đỡ mà dừng lại thế công rồi Lý Diệu Hoàng lại xoay người một thương uy mãnh mang theo ba thương khí đâm tới Quảng Nam trước mặt, Chengg~.
Keng, keng, keng, keng,...
Lý Diệu Hoàng tung hoành khắp lôi đài lấy một đánh bốn, phàm thương trên tay uyển chuyển như linh xà, quyết tuyệt như ong đâm, thương khí từ mười sáu, mười bảy, hai mươi, hai mươi tám,... rồi lên tới bốn mươi chín đầu ảo thưởng thì dừng lại mà bay khắp lôi đài uy mãnh đâm tới kẻ địch - để cố chấp, cứng đầu bảo vệ điều quan trọng!
Keng, keng, keng, keng,...
Thương Ý bàng bạc xuyên tới từ bốn phía như vậy ép đến Quảng gia tứ phương huynh đệ từ ngoài ý muốn đã chuyển thành vô cùng khó thở.
Đại đao trên tay lúc này run rẩy không thôi, cả bọn đưa mắt nhìn lên Âu Dương Vũ trên đài cao.
Thấy đại nhân gật đầu thì bốn huynh đệ họ Quảng nhếch môi cười.
xẹt, xẹt, xẹt, xẹt,... Ba mươi sáu đầu thương khí lập tức bị ba đao Mang trên tay Quảng Bắc, Quảng Đông, Quảng Tây chém nát trong tích tắc.
Sực. Đao mang trên tay Quảng Nam thì dễ dàng phá tan mười ba thương khí rồi một đường đi xuống, chia đôi thanh phàm thương trên tay Lý Diệu Hoàng!
Không thương thì sao? Có thương thì sao? Thương này là vì các nàng!
Hàng ngàn mãnh vỡ thương khí khắp lôi đài bổng nhanh như chớp bay tới một nữa thân thương Lý Diệu Hoàng đang xiếc chặt trên tay, một bóng thương mờ ảo đầy hoa văn hoả diễm hình thành đâm thẳng tới Quảng Nam.
"LÀ THƯƠNG MANG."
"Ngưng tụ thương mang ngay trong lúc chiến đấu? Thiên của ta."
Bên dưới lôi đài liền có tiếng hét thất thanh còn Nhan Hồng Anh thì nhíu mày nhìn hoa văn hoả diễm trên ảo thương.
Keng~. Thương mang tay trái đâm tới ngang hàng giằng co với đao mang của Quảng Nam.
Tiến hoá cũng vì các ngươi.
Tay phải còn trống của Lý Diệu Hoàng tận dụng khoảng trống đâm lên nữa thân thương đang gẫy vỡ còn lại.
Một bóng hình hoả thương nhanh chóng bao phủ thân thương gẫy nát, hơn nữa đã đâm tới kế cận thái dương Quảng Nam nhưng không có dấu hiệu dừng lại!!!!
"Ra". Quảng Nam hoảng hốt hét lớn, tế xuất cực phẩm linh đao lên tay vung tới đón đỡ thương mang đằng đằng sát khí.
keng~. Thương mang quyết tuyệt đối kháng đại đao rồi ngân lên, Quảng Nam chính thức bị loại!
Mà ngược dòng cũng vì các ngươi.
Lý Diệu Hoàng không dừng lại mà mượn dư kình từ cú va chạm quay nhanh người về sau vung mạnh hai tay.
xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt..... Hai thương mang uy mãnh vút ra tay chia tách thành 98 ảo thương khí sắc bén xé gió tới phía Quảng Đông, Quảng Tây đang ở gần hộp ngọc!
Cả hai lần nữa bắt buộc lần nữa ngưng lại thế công để vung đại đao chống đỡ.
Trong khi đó Lý Diệu Hoàng đã xuất hiện kế cận Quảng Bắc, tay dơ cao ngưng tụ bốn mươi chín thương khí vừa bị chém nát thành hình ảo thương đâm tới.
Keng~.
Tuy đao mang trên đại đao Quảng Bắc chống đỡ được thương mang của Lý Diệu Hoàng nhưng hơn mười mấy tiểu thương khí khác đang bay thẳng tới hắn từ phía sau!!!
"Ra!!"
Quảng Bắc học theo Quảng Nam tế xuất cực phẩm linh kiếm, keng, chém văng thương mang rồi nhanh chân bay ra chỗ khác tránh né.
Người thứ hai bị loại.
Lý Diệu Hoàng lại xoay ngửa người trên không, mượn lực tay từ cơ thể cường hãng đang cường hoá gấp 14 lần và khả năng điều khiển linh khí nghịch thiên tăng tốc độ cho năm mươi mấy thương khí vừa phóng ra Xẹt đến Quảng Đông, Quảng Tây lần nữa.
Xẹt, xẹt, Quảng Đông, Quảng Tây dừng lại chống đỡ thương khí.
Keng~.
Quảng Tây bị buộc tế xuất linh đao chống đỡ thương mang quyết tuyệt do Lý Diệu Hoàng đâm tới.
Người thứ ba bị loại.
Xẹt.
Quảng Đông bị buộc tế xuất linh đao để thoát khỏi thương khí khiếp người do Lý Diệu Hoàng kéo dài thời gian.
Người thứ tư bị loại.
Thương Ý cố chấp cứng đầu như một chấp niệm vạn năm không đổi, chỉ có chấp niệm thay đổi cả Thương tâm, khiến nó sát khí trùng trùng, quyết tuyệt sát địch. Tiến hoá, ngược dòng, ngưng tụ tất cả chỉ để bảo vệ một điều mỏng manh quan trọng kia.
Thương này là của các nàng.
5 phút trôi qua, Lý Diệu Hoàng với thương Ý khiếp người như thế đã đánh bại hoàn toàn Quảng Gia Huynh đệ.
Vượt ngoài yêu cầu và khiến cả thành Lưu Linh không khỏi sửng sờ trong chóc lát, rồi bùng nổ như một cơn bảo ấp đến.
"WAAAAA, Hay Quá."
"Đánh Hay Lắm."
"Quá hay."
"Trúc cơ tầng 4 cùng lúc đánh bại bốn thối thể đỉnh phong trong 5 phút, thiên của ta ơi."
"Quá hay."
..........
Lục nữ ngoài rìa quảng trường lúc này cũng vui vẻ không thôi.
"Thương Ý cố chấp như vậy thì không cần phải nghi ngờ quyết tâm của hắn nữa rồi!!". Lục Linh nghiên đầu nhếch môi.
"Chậc, chậc, Hồng Hồng thật là có phước nha, chấp niệm khiếp người như vậy luôn". Lời nói gật gù của Bạch Vân vô tình chạm đến Trác Dịu Xuân:
"Ai da, thật ngưỡng mộ người ta quá đi mà, thật không biết trên đời này có ai xem trọng ta như vậy hay không?". Nàng càng lười biếng dựa xác người mình vào Nhan Hồng Anh mà bỉu môi làm nũng không thôi.
Nhưng đối phương nhìn mình cười khổ một cái rồi lại tiếp tục trầm ngâm quan sát nam tử hững hờ trên lôi đài, Trác Dịu Xuân chính thức khó hiểu chớp chớp mắt.
"Ai da, tên Hạ Hạ này thật rất mạnh nha, hì hì, sau này chắc sẽ ở thành Lưu Linh thôi, ta sẽ kiếm ngươi tỉ thí dài dài đó."
Tần Hạ Băng gật đầu đồng ý với Huỳnh Giao: "Sau này rồi tính tiếp, chắc việc của Như Ngọc hôm nay đã ổn, chúng ta đã có thể rời đi."
Dù có thật đến cầu hôn hay không thì hôn sự vô lí này cũng đã được giải quyết ổn thoả, Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân đồng thanh hớn hở:
"Đúng nha, đi thôi."
"Khoan đã". Nhan Hồng Anh vội lên tiếng ngăn lại, nàng hiếm thấy ấp úng:
"Không biết vì sao nhưng cô cảm thấy chúng ta nên ở lại xem thêm một chút."
Ở phía trên khán đài, từ lúc tiếng hò reo bắt đầu thì Âu Dương Như Ngọc đã đứng bật dậy vỗ vỗ tay vui mừng:
Bộp bộp bộp,....
"Hay quá, hay quá, hắn đánh quá hay phải không, ngươi có thấy không ha Vy Vy?". Nàng nhào lại ôm sầm lấy Liễu Lệ Vy đang kinh hải mở to mắt kế bên mà nhún nhảy ăn mừng.
Còn tất cả tướng quân đang ngồi xung quanh nàng đã loạn thành một đoàn với vô số cảm xúc khác nhau, riêng Âu Dương Vũ thì thật quá ngoài dự kiến, tâm trạng cũng có thêm một chút vui mừng.
Ban đầu hắn chỉ muốn kiểm tra Lý Diệu Hoàng có khả năng bảo vệ cho Âu Dương Như Ngọc hay không mà giờ đây đã chuyển sang tìm thành chủ tương lai.
Âu Dương Vũ đưa tay cầm truyền âm phù liên lạc với Âu Dương Kinh bên dưới lôi đài.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)