Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 48 + 49: Rụt rịt

560 0 2 0

Một ngày mới lại đến, tuy ánh mặt trời ló dạng và những bông tuyết đang rơi cũng làm bầu không khí Ngân Nha thành ấm áp như thành Nguyệt Hồi, nhưng những đám mây mờ kết đàn len lõi giữa bầu trời lại như báo hiệu sự bất ổn.

 

Lý Diệu Hoàng bây giờ có ba điều khó hiểu.

 

Thứ nhất, ánh mắt của Kỳ Minh và Trác Dịu Xuân nhìn nàng khi ra cửa lúc nãy.

 

Thứ hai, bây giờ nhìn kỹ lại, tại sao bên dưới danh sách mua hàng hôm qua Bạch Vân đưa nàng có một hình trái tim bị gạch chéo?

 

Thứ ba, mọi người xung quanh nàng làm sao thế này? 

 

Sao ai cũng tay trong tay, cười nói vui vẻ, còn có cả mặc đồ giống nhau, thậm chí quá đáng hơn là trước mặt nàng bây giờ có một đôi nam nữ đang ôm nhau hôn hít giữa đường!!! Cái gì vậy trời, người trong Ngân Nha thành đều có lối sống như vậy? Lý Diệu Hoàng đang thật sự cảm thấy mình đang bị sốc văn hoá.

 

"Ngươi đừng nhìn chăm chú như vậy được không?". Thấy thiếu nữ bên cạnh cứ chăm chăm dán mắt lên bộ đôi đang làm chuyện xấu hổ trước mặt thì Tần Gạ Băng nhịn không được lên tiếng: 

 

"Ta biết ngươi đang tuổi này, lại không ai thèm dòm ngó nên chưa bao giờ trải nghiệm những việc như thế mà tò mò. Nhưng ngươi nên tiết chế lại mình một chút."

 

"Ngươi không thấy kì lạ sao? Hơn nữa ta tuy chưa hôn ai nhưng cũng ôm". Lý Diệu Hoàng theo bản năng phát hoả tới đây thì bổng nhớ lại cảm giác thân thể gầy gò, mềm mại nằm trong ngực mình mấy ngày trước, tim lại loạn, mặt lại đỏ, lập tức quay sang hướng khác.

 

Tần Hạ Băng cũng bị hành động kì lạ của nàng lây sang một tầng sương đỏ, thẹn quá thành giận, cố dùng giọng đầy bình thản mà lệnh:

 

"Đó là tai nạn, sau này không cho ngươi nói chuyện này nữa."

 

Lý Diệu Hoàng hiếm thấy vâng lời ho khan một tiếng: "Ùmm, không nói thì không nói, ngươi tính mua quà gì cho Huỳnh Giao?"

 

Tần Hạ Băng cũng mượn nước đẩy thuyền, nhàn nhạt nói sang chuyện khác:

 

"Vân Linh áo choàng của nàng vẫn chưa có thuộc tính, nếu mai mắn tìm được Thiểm Vân Thạch hoặc luyện tài nào đó có thể thành bộ với Lôi Minh đao hoặc Thiểm ma hài thì ta sẽ mua làm quà. Còn ngươi?"

 

Lý Diệu Hoàng "Ách" một tiếng chột dạ, nàng chỉ định là mua trâm cài hay gì đó rẻ rẻ thôi, người này cư nhiên dùng tới trăm linh thạch trung phẩm để mua quà sinh nhật.

 

Nhưng lúc này nhắc tới luyện tài, Lý Diệu Hoàng lại bổng chợt nhớ Tần Hạ Băng có hai món 5 giai khoáng sản với Lam Tinh châu, nhưng lần tỉ thí trước lại chỉ thấy đối phương dùng Hàn Linh thủ, nàng không khỏi nghi ngờ, nàng ta chưa dùng chúng để luyện thành binh khí? Nếu luyện ai sẽ luyện cho nàng ta? Nghĩ tới đây, đầu Lý Diệu Hoàng chợt loé lên:

 

"Không có tiền thì ra sức là được, ngươi mua luyện tài, ta giúp nàng luyện binh. Ngươi"

 

"Băng Băng, Băng Băng đó sao?". Một giọng nữ phóng khoáng truyền lại chen ngang.

 

Băng Băng? Băng Băng người quen? Lý Diệu Hoàng khó hiểu hướng tầm mắt về thanh âm xa lạ.

 

Một thiếu nữ bạch y khoảng 19 tuổi, tu vi thối thể nhất giai đang thông dông đi tới. Tần Hạ Băng thấy nàng ta thì hai mày lại nhếu chặt, giọng nói thều thào vừa trầm ngâm xen lẫn khó khiểu:

 

"Chị ba?"

 

Chị ba? Lý Diệu Hoàng giựt mình, xoay người lần nữa quan sát kỹ hơn chị ba - nhị tỷ của Tần Hạ Băng.

 

Gương mặt nhị tỷ tinh xảo, cao quí, thật là có 7 phần giống Tần Hạ Băng nhưng nàng không gầy, cân đối hơn. Phong cách, khí chất lại rất năng động, gần gũi nhưng vẫn giữ được vẻ cao quí, hoàn toàn không có tí lạnh băng đặc trưng của người nào, tóc lại là màu đen chứ không phải vàng nhạt.

 

Và vòng một của nàng... không thể dùng là cân đối hay tròn trịa hơn để diễn tả sự khác biệt được, chênh lệch thật sự quá lớn với em gái...

 

Tần Xuân Hân đã lại gần, môi mỏng nở một nụ tươi như hoa, giọng đầy sủng nịnh hướng Tần Hạ Băng: 

 

"Thật trùng hợp nha, cũng ba năm không gặp rồi nhỉ, Băng Băng thật lớn rồi."

 

"Là trùng hợp sao?". Đáp lại thái độ ấm áp của chị mình, Tần Hạ Băng giọng vẫn không có thêm độ ấm:

 

"Hơn nữa đừng gọi em là Băng Băng."

 

Tần Xuân Hân lui về sau một bước, làm mặt uỷ khuất, ngón tay dụi dụi khoét mắt:

 

"Lạnh quá, Băng Băng lạnh nhạt với chị ba quá, chị ba thật rất đau lòng luôn đó!!". Nói tới đây, Tần Xuân Hân liền rướn cổ lại gần đổi giọng dụ dỗ:

 

"Nếu Băng Băng đối xử tốt hơn với chị, chị sẽ thay đổi xưng hô, nhỉ, HẠ.... BĂNG?"

 

Tần Hạ Băng mày nhíu càng chặt, nhưng không đợi nàng nói gì Tần Xuân Hân đã quay sang Lý Diệu Hoàng, cười còn tươi hơn giây trước:

 

"Chị là nhị tỷ của Băng Băng, tên Tần Xuân Hân. Em là cô nhóc vẫn hay đứng chung với Băng Băng khi nhỏ phải không? Tên gì nhỉ, A, Lý Diệu Hoàng phải không?"

 

Ách, Lý Diệu Hoàng bị nụ cười như toả nắng trên khuôn mặt xinh đẹp của vị nhị tỷ Tần Xuân Hân này làm hoảng sợ đến rùng mình. 

 

Nếu sự khác biệt giữa nàng và Tần Hạ Băng là ở vẻ ngoài và tài năng, thì sự khác khác biệt của Tần Xuân Hân và Tần Hạ Băng là nằm ở sâu trong cách nghĩ.

 

Tần Hạ Băng bề ngoài lạnh lùng, thẳng thắn, nhưng sâu trong tâm hồn nàng là một trái tim ấm áp. Nàng như một khung cảnh tàn khóc của trời đông, lạnh nhạt, giá rét, đóng băng tất cả mọi thứ. Nhưng ẩn nấp bên dưới lớp băng kia, từng góc cây, ngọn cỏ lại ấp ủ những sự sống mới, đang chờ đợi thời khắc băng tan mà hồi sinh, nở rộ, để còn tươi đẹp hơn xưa, đột phá chính bản thân mình.

 

Nàng giống như một giai đoạn của tự nhiên, tuy tàn khóc nhưng đó là quá trình mà vạn vật bắt buộc phải trải qua. Tuy độc ác, nhưng đó là sự thật.

 

Còn Tần Xuân Hân lại làm Lý Diệu Hoàng cảm giác nàng giống như mùa hạ vậy. 

 

Nàng năng động, giàu sức sống, ấm áp, nhưng nàng lại vì quá ấm áp mà trở nên nóng bức, làm Lý Diệu Hoàng không thể thích nghi. 

 

Nàng là một mùa hè năng động nhưng ẩn ẩn sự nguy hiểm của cái nóng thiêu đốt vạn vật. Nàng thân thiện, hoà đồng với tất cả mọi người; đối xử tốt với bất kì ai; kể cả vẻ ngoài không tốt, xuất thân bần hàn, kể cả người đó đang ở khác chiến tuyến với nàng hay kể cả lần đầu tiên cả hai gặp mặt như Lý Diệu Hoàng lúc này. 

 

Điều đó không phải rất kì quái sao? Vì vậy, nàng đang nói dối, nàng dối trá như cách Dương Hoàng Long dối trá vậy, nhưng nàng là phiên bản hoàn hảo tuyệt đối.

 

Tần Hạ Băng và Tần Xuân Hân giống như hai mặt của một đồng tiền vậy. Được làm cùng một chất liệu, đều quý giá, xinh đẹp, từ khi sinh ra luôn bên nhau, luôn tác động tới cuộc đời của nhau, nhưng chúng chẳng có gì giống nhau và luôn không cùng ngửa.

 

Lý Diệu Hoàng hoảng sợ tới vô thức lùi về sau một bước để né tránh sự ấm áp mà cô gái trước mặt đem đến cho nàng. Quá ấm áp rồi, người đã quen với cái lạnh như nàng thật sự không chịu nổi, nên nàng chỉ gật đầu lễ phép trả lời một chữ: 

 

"Dạ."

 

Thấy phản ứng của nàng, Tần Xuân Hân đầu tiên là đờ người bất ngờ, sau lại cười phá lên, không tiếp tục dấu bài nữa mà đưa người mình rị chặt vai Lý Diệu Hoàng:

 

"Haha, Diệu Hoàng thật rất thú vị quá nha, nói chị nghe, đang hẹn hò với Băng Băng ngày tình nhân phải không?"

 

Lý Diệu Hoàng bị thứ gì đó quá lớn đè nặng trên vai, nghe ba chữ "Ngày tình nhân" cũng không nghĩ được nhiều, chỉ có thể yếu ớt phủ nhận:

 

"Không phải."

 

Tần Hạ Băng thấy hai người trước mặt dính sát vào nhau như vậy không chỉ nhíu mày mà lạnh giọng thành tiếng:

 

"Ngươi nên ý tứ một chút, đều là nữ nhi tại sao lại sinh ra ý tưởng không đứng đắn như vậy?"

 

Lý Diệu Hoàng lập tức bước lên phía trước, mượn thế tránh thoát người kia, nhưng giọng nói lại có chút chột dạ:

 

"Ta hoàn toàn trong sáng, không có nghĩ bậy, ngươi nghĩ bậy nên mới nói ta nghĩ bậy thì có!!!"

 

Tần Hạ Băng khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt khinh bỉ:

 

"Ta chỉ nói là không đứng đắn, chính ngươi nghĩ bậy nên mới nghĩ là ta nghĩ bậy mà nghĩ bậy cho ngươi."

 

"Là ngươi nghĩ bậy nên mới nghĩ là ta nghĩ bậy ngươi nghĩ bậy là ta nghĩ ngươi nghĩ bậy. Người nghĩ bậy chính là ngươi, ta không có thích nữ nhi, làm sao mà nghĩ bậy."

 

Tần Hạ Băng lập tức đưa ra dẫn chứng: "Ta cũng không thích nữ nhi làm sao mà nghĩ bậy được, hơn nữa việc ngươi thích nam hay nữ còn chưa có chắc."

 

Tần Xuân Hân nãy giờ đã tách ra khỏi vai Lý Diệu Hoàng, đưa đầu qua lại giữa hai thiếu nữ. Lúc này nàng lại bổng cười phá lên lần nữa, lần nữa tiếp cận, đưa môi mình sát bên tai Lý Diệu Hoàng làm như thì thầm nhưng giọng nói lại không nhỏ chút nào:

 

"Băng Băng có rất nhiều nam nhân theo đuổi đó, Dương Thành Long nè nha, Tư Đồ L"

 

"Chị ba!" Tần Hạ Băng lớn tiếng chặn lại.

 

Thành Long? Tư Đồ?

 

Thấy mặt Lý Diệu Hoàng tuy có biến đổi nhưng vẫn giữ vẻ bình tỉnh, Tần Xuân Hân liền đổi giọng vũ mị:

 

"Nếu Băng Băng không thích nữ nhi cũng không sao, còn có chị đây."

 

Lý Diệu Hoàng đồng tử co lại vội vã lui nhanh ra sau né tránh, Tần Hạ Băng cũng lập tức lên tiếng:

 

"Chị giỡn đủ chưa? Hôm nay chị tới đây làm gì?"

 

"Sao lại lạnh nhạt với chị như vậy, em và Dịu Hoàng thân thiết với nhau vậy mà?". Tần Xuân Hân không trả lời mà uỷ khất hỏi ngược lại, làm cả hai nàng liền lại đồng thanh phản đối: 

 

"Không có!"

 

Tần Xuân Hân cười khẽ: 

 

"Còn chối, rõ ràng là bằng hữu". Nhưng Tần Xuân Hân trong tức khắc bất ngờ chuyển giọng uy nghiêm:

 

"Thế, ba vị bằng hữu "khác tộc" của em hôm nay không đi cùng sao?"

 

Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng không hẹn mà mày nhíu càng sâu.

 

"Không liên quan tới chị". Tần Hạ Băng không trả lời chỉ nhàn nhạt, thái độ lại yếu thế hơn rất nhiều.

 

"Chị quan tâm em gái thôi mà, chị biết hết rồi nha". Tần Xuân Hân bắt đầu gian rộng hai tay, chân bước tới trước đầy tinh nghịch:

 

"Nhân tộc thì làm sao mà ma tộc thì như thế nào? Trên thế giới này, ta chỉ phân biệt người tốt và kẻ xấu". Thái độ nàng lập tức biến chuyển lần nữa, liên miên xích tới trước nhếch mắt theo từng câu hỏi:

 

"Rất ngầu đó nha, Băng Băng thật sự thay đổi rồi sao? Đây là Băng Băng nói sao?"

 

Đối diện ánh mắt thâm thuý của Tần Xuân Hân bổng quay sang nhìn mình, Lý Diệu Hoàng đang không biết phản ứng ra sao, Tần Hạ Băng đã bước lên che trước người nàng:

 

"Phải thì sao, mà không phải thì sao?

 

Tần Xuân Hân nở một nụ cười không có độ ấm:

 

"Phải tất nhiên là tốt. Nhưng, những câu trước đó thì sao? Là Băng Băng sẽ nói sao?"

 

Tần Hạ Băng sửng sốt, rồi giây lát sau cuối đầu cắn môi.

 

Lý Diệu Hoàng biết quá ít về hoàn cảnh gia đình của Tần Hạ Băng, nên nàng không thể làm gì ngoài im lặng đứng một bên nhíu mày, trong lòng lại có muôn vàng câu hỏi.

 

Tần Xuân Hân chầm chầm hai nàng giây lát lại chuyển sang cười khẽ, giọng lại trở nên vũ mị:

 

"Đừng xụ mặt vậy chứ nè, chị ba chỉ tình cờ thấy Băng Băng nên lại chào hỏi tí thôi. Nhưng Băng Băng lạnh nhạt quá, làm chị ba thật đau lòng không chịu nổi mà đi đây."

 

Dứt câu nàng đã quay đầu chạy đi, quơ quơ tay chào lại, trước khi biến mất trong đám đông còn để lại một câu:

 

"Lần sau còn gặp nha Băng Băng, Diệu Hoàng."

 

Riêng Lý Diệu Hoàng trong đầu còn có thêm một câu nữa: "Lần sau nhớ kể cho chị hôm nay đi chơi với Băng Băng có vui không nghe."

 

Lý Diệu Hoàng biết nàng ta có thâm ý, nhưng chẳng thể làm gì chỉ đành nhún vai một cái.

 

Tần Hạ Băng không phải là loại người thích tỏ vẻ yếu đuối, nàng lập tức liền nhìn qua Lý Diệu Hoàng hỏi một chữ:

 

"Đi?"

 

Lý Diệu Hoàng cũng chỉ gật đầu rồi tiếp tục bước đi.

 

Cứ thế, hai thiếu nữ im lặng lướt quanh thành Ngân Nha, thu gôm từng món hàng trong danh sách, bước ra từng cửa tiệm, cho đến lúc này - mặt trời đã đứng bóng. Lần nữa lén liếc nhìn khuôn mặt âm trầm của người bên cạnh, Lý Diệu Hoàng bất chợt nhớ đến một nụ cười dưới đêm trăng tinh nghịch, nàng thật sự rất muốn nói cái gì đó, nhưng nàng thật không biết nên nói gì. 

 

Hỏi về chuyện nhà của Tần Hạ Băng? Tần Hạ Băng hiện tại không chủ động nói cho nàng, nàng cũng chỉ có thể chờ đợi cơ hội tự tìm hiểu. Tuy nàng thật sự rất muốn biết, nhưng đó là sự tôn trọng tối thiểu với đời tư đối phương.

 

Hơn nữa chủ động hỏi như vậy rất ám muội nha, đối phương cũng chưa chắc nói cho nàng.

 

Muốn biết tất cả về Tần Hạ Băng chỉ đơn thuần chỉ là một khát vọng đối với Lý Diệu Hoàng. Nàng cũng không biết tại sao mà mình có khát vọng không bình thường này, nàng chỉ đơn giản không muốn lừa mình dối người như hành động của nhân tộc nên đã chấp nhận khát vọng đó.

 

Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng đầu chợt loé, nàng liền nhếch môi cười đểu với thiếu nữ đang trầm mặt kề bên:

 

"Ai da, không tính một bé gái đang đợi ngươi cứu, nhưng đừng để tâm trạng của ngươi ảnh hưởng nến niềm vui chiến thắng của ta nha. Mặt dù ngươi có làm sao đi nữa thì ta cũng thắng thôi."

 

Quả nhiên sự kiêu ngạo của Tần Hạ Băng lập tức thức tỉnh, nàng nhìn sang Lý Diệu Hoàng nhếch nhẹ môi cười lạnh:

 

"Thay vì dành thời gian tự luyến, ngươi nên chuẩn bị tâm lý làm một chuyện cho ta sau chuyến Lâm Vân cốc này đi."

 

"Lâm Vân cốc?"

 

Còn chưa kịp cảm thấy lời nói của đối phương quái lạ thì Lý Diệu Hoàng đã bị một nam tử lớn giọng làm giật mình.

 

Hướng âm thanh là bốn nam, ba nữ đang tiến lại. Dẫn đầu là một nam tử tuấn tú, thân hình nho nhả, tóc bạch kim, thái độ Tư Độ Lập lúc này bất ngờ lại gấp gáp, vội vã tiến đến, chân thành hướng Tần Hạ Băng khuyên nhũ:

 

"Hạ... Tần tiểu thư, ngươi ngày mai cũng tham gia Lâm Vân cốc?"

 

Tần Hạ Băng thật không muốn dài dòng, chỉ gật đầu một cái: "Nhưng không liên quan tới ngươi."

 

"Thái độ của ngươi như vậy là gì hả? Lập ca chỉ là quan tâm tới ngươi". Huỳnh Tương vẫn còn phía xa liền tức giận lên tiếng.

 

Thiếu nữ nhân tộc dịu dàng đứng bên cạnh liền kéo tay áo nàng khuyên nhủ: "Muội cũng biết tính của Lập ca mà, chàng quá tốt bụng, đừng nên làm chàng khó xử."

 

Thiếu nữ yêu tộc tương dương gần đó lại liếc xéo Tần Hạ Băng vũ mị xéo sắc: "Nhưng lần này Huỳnh Tương làm rất đúng Cốt tỷ tỷ, có một số loại người nên dạy dỗ một chút."

 

Tư Đồ Lập đợi đến lúc này mới quay người ra sau ngăn các nàng oanh oanh yến yến: "Các ngươi đừng cải nhau, chuyện này quan hệ trọng đại, ta nhất định phải xen vào."

 

Nhân lúc Tư Đồ Lập quay người, Tần Hạ Băng và Lý Diệu Hoàng cùng tranh thủ thở ra nhẹ nhõm.

 

Lý Diệu Hoàng thành thật rất không muốn dây dưa với loại người như bọn họ. Nhưng liên quan đến Tần Hạ Băng, trong lòng nàng thật không nhịn được mà mắng chửi. Ba người các ngươi thấy tên nam nhân này đi lại đây cũng nhíu mày, Tần Hạ Băng từ chối nam nhân của các ngươi, các ngươi cũng nhíu mày, các ngươi làm người cũng tốt quá rồi đó!!! 

 

Còn ngươi tên nam nhân này nữa, muốn ngăn thì ngăn sớm sớm với rõ ràng ý tứ một chút, đợi môi nhếch nhếch tận hưởng ghen tuông xong mới nói một câu tỏ ra mình tốt như thế nào cho ai coi hả?

 

Lý Diệu Hoàng cảm thấy vì nàng chưa biết yêu là gì nên rất khó hiểu ba nữ nhân này. Sao có thể cùng chia sẽ người mình yêu với người khác? Bản tính sinh linh không phải đều ích kỷ sao? Thật khó hiểu.

 

Trên thật tế, nếu ba người các nàng có thể chọn, nhất định sẽ không làm như vậy. 

 

Đàn ông coi những màn phụ nữ ghen tuông là rất dễ thương, rất khả ái, sâu trong trái tim họ thậm chí còn coi đó là một biểu tượng của quyền lực. 

 

Nhưng họ nào có biết, cảm giác của phụ nữ khi ấy chỉ có đau đớn, tức giận, tự ti, khó hiểu và hàng ngàn cảm giác tiêu cực khác. Chứ không có một tia vui vẻ, một tia thoả mãn, một tia cảm giác tích cực nào như bọn họ đã tự áp đặc.

 

Nhưng Tư Đồ Lập có thật sự yêu ba người họ không?

 

Nếu có: kẻ làm người mình yêu đau khổ là cặn bã. 

 

Nếu không: hắn là cặn bã. 

 

Đó là chuyện vài năm tới Lý Diệu Hoàng sẽ hiểu được, còn bây giờ nàng đang đau đầu với sự dây dưa của Tư Đồ Lập.

 

Từ nãy đến giờ hắn đã đưa ra mười mấy yêu cầu trợ giúp, hết xin cho hắn đi chung rồi đến đưa Tần Hạ Băng vài món linh khí phòng thân, nói đến miệng khô lưỡi nóng.

 

Tam nữ đằng sau cũng phối hợp theo kẻ đâm người chọt mà "muốn tốt cho Tần Hạ Băng". Bọn họ chỉ thiếu điều không giống như hôm qua kêu Tần Hạ Băng đánh chết Tư Đồ Lập mới từ bỏ mà thôi.

 

Tần Hạ Băng cũng chỉ lắc đầu nói nàng nhất định phải đi, trong lòng cũng như Lý Diệu Hoàng nhức đầu suy nghĩ đối sách, nếu không phải các nàng đang đợi người đem Thiểm Vân Thạch ra thì đã bỏ chạy từ lâu.

 

Căn bản đối phó với loại người này không khó, hai nàng chỉ cần cho hắn một bật thang, nhận một thứ gì đó của hắn rồi nói tạ vài câu, để hắn cảm thấy mình đã làm hết trách nhiệm, nếu các nàng sống sót thì công lớn thuộc về hắn là được. 

 

Nhưng hai kẻ khác thường như Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng sẽ chấp nhận làm điều giả dối đó? 

 

Thời khắc giải thoát cuối cùng đã đến, hai nam tử vén màng cầm hai hộp gỗ bước ra, một là Thiểm Vân Thạch, hai là "Sương mai kẽm" - 6 giai băng hệ luyện tài mà hai nàng đi nữa ngày trời mới mai mắn tìm được.

 

Thấy luyện tài băng hệ, Tư Đồ Lập liền bắt lấy như thường lệ: "Hạ... Tần tiểu thư có thể để đưa ta những món luyện tài này, thời gian gấp rút ngày mai sẽ không kịp, nhưng mai sau ta luyện xong sẽ giao binh khí cho Hạ... Tần tiểu thư, coi như là Tư Đồ Lập ta trả phần thiếu sót của việc ngày hôm nay."

 

Tần Hạ Băng tay lấy ra 4 thượng phẩm linh thạch đưa cho người bán hàng thanh toán, chỉ nhàn nhạt nói: "Không cần, đã có người luyện khí cho ta."

 

Không chỉ Tư Đồ Lập giựt mình, cả Lý Diệu Hoàng cũng có tí bồn chồn phức tạp. 

 

Phía bên kia Mị Ái - cô gái yêu tộc tương dương liền chen qua: "Ha, thật buồn cười, Lập Lập là người kế thừa của Khuyết Dương các, sống trong phúc mà không biết phúc!"

 

Từ Đồ Lập hiếm thấy bỏ qua một câu có lệ với Mị Ái mà nhảy bước tới nói với Tần Hạ Băng:

 

"Thành Long, Hoàng Long - Dương gia hai huynh đệ về mặt luyện khí cũng rất khí cũng rất ổn. Nhưng không phải kiêu căng, khả năng luyện khí của"

 

"Hơ~, ngươi không thể sánh". Tần Hạ Băng hiếm khi cười giễu một ai chen ngang rồi lao ra ngoài, kích hoạt ẩn nặc ngọc bội trực tiếp bốc hơi.

 

Lý Diệu Hoàng cũng tận dụng sự mờ nhạt của nàng mà bám theo ngay sau.

 

Nhóm người Tư Đồ Lập đuổi ra tới cửa đã mất dấu hai nàng, chỉ có thể bực tức dậm chân trước cửa tiệm.

 

Tần Hạ Băng và Lý Diệu Hoàng chạy thẳng một hơi về khu nhà giáo viên của Tuyết Mai vinh thự, rồi lén vào phòng bếp chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Huỳnh Giao vào buổi tối.

 

Đến buổi tối, cả nhóm có mặc đầy đủ, bảy vị giáo viên, năm nữ học sinh, hai bé thần thú còn có thêm Huỳnh Văn, Huỳnh Tấn, Huỳnh Dương tới chúc mừng sinh nhật Huỳnh Giao.

 

Buổi tiệc vui vẻ như dự tính diễn ra, Huỳnh Giao cười đến đơ cả miệng, tuy năm nay không có cha, mẹ hay vị huynh trưởng nào của nàng tới chúc mừng nhưng tối nay là buổi sinh nhật vui vẻ nhất mà nàng từng có.

 

Mười bảy người, năm chủng tộc khác nhau trong một tiểu viện, không có đánh nhau hay mưu mẹo quyền thế, chỉ có tiếng cười cười nói nói tự nhiên, không gượng ép hay áp lực. Dù đặt ở cả Đại Tinh Đại vực cũng là một cảnh tượng xưa nay hiếm có.

 

Tiếng cười nói vui vẻ bổng dừng lại khi tới màn đưa quà của Tần Hạ Băng, mọi người nhìn hợp gỗ đựng Thiểm Vân thạch trên tay Huỳnh Giao với nhiều cảm xúc khác nhau.

 

"Ai da, ngươi làm vậy không phải muốn bốc lộc giáo viên bọn ta sao". Kỳ Minh nói xong liền bị Liễu Sương vỗ mạnh vai mấy cái.

 

Huỳnh Văn lắc lắc đầu tươi cười cảm thái: "Xem ra máu mủ như bọn ta áp lực càng nặng hơn."

 

Thấy Tần Hạ Băng vẫn không hiểu, Nhan Hồng Anh tiến lại dịu dàng giải thích:

 

"Thông thường sinh nhật mọi người chỉ tặng nhau đồ tự làm, hoặc trang sức bình thường."

 

"Không cần Đông Đông". Bạch Vân liền vội vàng khoát tay:

 

"Sinh nhật ta ngươi cứ tặng đồ giá 1000 trung phẩm linh thạch như vậy là được, không cần sửa đổi."

 

Không nói chi xa, Lý Diệu Hoàng "lương" trưởng lão môn phái cấp bậc, không ăn không mặc 9 năm mới được 3000 trung phẩm linh thạch.

 

Một trưởng lão môn phái 3 năm sống trong nhà mới bằng món đồ mà Huỳnh Giao cầm trên tay, giá trị thật đủ lớn nên Huỳnh Giao cười ngây ngô mà đưa lại hộp gỗ cho Tần Hạ Băng:

 

"Ngươi giữ lại đi."

 

Tần Hạ Băng có tí đỏ mặt, ở nhà nghĩa phụ, nghĩa mẩu chỉ nấu một bửa cơm, hai vị tỷ tỷ thì tặng nàng đồ quí giá, nàng chưa từng đi sinh nhật của ai, sáng nay lại đi chung với người cũng y như nàng... Tần Hạ Băng thật sự là người bị hại. 

 

Lòng nghĩ vậy, nhưng mặt vẫn bình tỉnh, Tần Hạ Băng không nhẹ đẩy lại hộp gỗ, đáy mắt có một bóng hình lười nhát bân quơ:

 

"Thiểm Vân thạch rất thích hợp với ngươi, lại không phải cứ muốn mua là sẽ có, ngươi nhận đi. Hơn nữa còn có người ban sáng nói là thay ngươi luyện khí, đừng để người nào đó có hội lười biếng."

 

Lý Diệu Hoàng thật ra cũng không muốn trốn, liền thuận tiện tiếp lời: "Đúng vậy đó, coi như cho ta cơ hội nghiên cứu luyện khí thành một bộ."

 

Tần Hạ Băng nhíu mày: "Ngươi lấy làm thí nghiệm? Ngươi có thể nói cái gì đáng tin hơn một chút được không?"

 

Xuỳ, luyện khí sư của ngươi rất đáng tin thì sao, khoe khoan. Lòng thì bỉu môi, nhưng bên ngoài Lý Diệu Hoàng vẫn ưỡn ngực tự hào:

 

"Ta chỉ nói sự thật thôi. Hơn nữa chắc chắn rồi ta mới làm mà. Luyện khí đâu thể bừa bải được."

 

Cứ thế hai người cãi lên, chuỗi ngày êm đềm cứ như thế trôi qua. 

 

Và rồi ngày hôm sau cũng sẽ đến.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16