Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 21: Bạch Vân

464 0 2 0

Thành Nguyệt Hồi nằm ngay trên biên giới của Nguyệt Dạ vực nên cũng là một thiên đường buôn bán, cũng vì thế dân cư trong thành đông đúc, kiến trúc xuyên mây, thương điểm mọc lên như nấm; trộm cắp, buôn lậu cũng nhiều vô số kể. 

 

Những điểm này rất tương đồng với thành Thừa Thiên, duy khác biệt là chất lượng mọi thứ tại thành Nguyệt Hồi nhỉnh hơn không chỉ gấp 10 và chênh lệch tu vi tu sĩ lại không thể đông đếm.

 

Từ trên phi thuyền phía xa đã có thể rõ ràng tận mắt bầu trời thành trì lít nha lít nhít phi kiếm qua lại, gần trăm cửa tiệm bằng phi hành pháp bảo lơ lửng quanh các toà tháp chọc trời đầy hoa lệ, Lý Diệu Hoàng thật không khỏi cảm thán: 

 

Đây mới thật sự là biên giới của một Vực.

 

Vì phi thuyền của Nhan Hồng Anh quá chói mắt nên khi tới gần cửa thành cả bọn đã nhảy xuống cước bộ, mục tiêu là tửu lâu mà nhóm luyện đan sư đã đặt từ trước - Hoa Bích Lâu, đoàn người Lý Diệu Hoàng tiến vào dòng người chen chút.

 

Hai bên ven đường đầy những cửa tiệm đan dược, linh thảo, vũ khí, tửu lâu, người người qua qua lại lại, đầy ấp, nhét đầy tất cả những con phố, mặc kệ tuyết đã phủ đầy trên những tán cây. 

 

Một buổi tối đông đúc nhộn nhịp.

 

"Ở đây ngày nào cũng như vậy hả?". Trầm trồ qua lại một lúc thì Lý Diệu Hoàng đã nhịn không được lên tiếng.

 

Huỳnh Giao ở đây đã được một tháng, liền giơ cao tay giành trả lời: "Không phải đâu, ngày thường không nhiều người tới như vậy, tại mai là định kì đấu giá nửa năm một lần á". Tới đây thì nàng chỉ chỉ mấy cái phi hành khí trên không.

 

"Ngươi thấy mấy cái cửa tiệm đó không? Toàn bộ là hôm nay mới mở đó."

 

Đúng là biết làm ăn nha, Lý Diệu Hoàng ngẩng đầu lướt mắt một vòng các cửa tiệm phi hành khí đã bắt đầu chen chút mà thầm tán dương, nếu tháng nào cũng mở đấu giá hội thì ăn nhiều sẽ ngán, nên nữa năm sẽ tổ chức một buổi khoa trương định kì, vừa lấy tiếng để tăng lên một chút tiền lãi các buổi đấu giá bình thường vào mỗi tháng, vừa mỗi năm bội thu được hai mẽ lớn từ hai sự kiện lừng danh này. Hảo nhãn pháp nha!!

 

"Thì ra là từ nhiều nơi tụ tập về đây, hèn gì nhiều tiệm ta không biết họ đang bán cái gì nữa". Lý Diệu Hoàng vẫn tiếp tục đảo mắt qua lại các cửa tiệm trên không.

 

"Ngươi làm như ngươi rõ ràng toàn bộ cửa tiệm bên dưới không bằng."

 

Giọng nói hờ hững quen thuộc lại vang lên, nàng liền dời mắt nhìn qua Tần Hạ Băng, ngữ điệu vô cùng tự tin:

 

"Ta không biết hết? Ngươi chỉ một cái ta nói một cái biết không?"

 

Tần Hạ Băng nhếch môi nhẹ cười, không thèm nhìn chỉ tuỳ tiện hướng tay về một góc phố: "Cái đó?"

 

Lý Diệu Hoàng tự tin đảo mắt nhìn qua thì thấy một căn nhà vẻ ngoài bình thường, tất cả cửa chính cửa sổ đều đóng lại, đứng bên ngoài chỉ có một thiếu phụ đoan trang phụ trách đóng mở cửa cho mọi người ra vào, tất cả khách nhân đến đi thì đều ăn mặc rất lịch thiệp. 

 

Rõ ràng là có vấn đề nhưng nàng thật không biết cửa hàng đó bán cái gì!!

 

"Thế nào? Cũng không biết?". Tần Hạ Băng thấy nàng cắn chặc răng mặt đầy túng quẩn như vậy thì trong lòng vui vẻ, môi lại nở một nụ cười đắc ý.

 

Lý Diệu Hoàng cực kì không phục hầm hừ khoát tay: "Nơi đó đóng hết cửa lại, ai mà biết bán cái gì được chứ!"

 

"Ta biết, ta biết nha. Là âm tửu phường đó!". Huỳnh Giao dơ một tay lên nói vội.

 

"Âm tửu phường?". Nghe một từ lạ quắc, Lý Diệu Hoàng không khỏi thắc mắc thành tiếng.

 

"Là nơi tập trung những tu sĩ có hứng thú đặc biệt với âm luật, chuyên bán trà và thức ăn nhẹ. Trung tâm tửu lâu sẽ có một khán đài lớn, thông thường sẽ có người của tửu lâu biểu diễn âm cụ và hát ngâm trên đó, nhưng nếu khách hàng nào muốn cũng có thể bước lên trổ tài giao lưu". Lục Linh biết chắc chắn Huỳnh Giao không giải thích được nên nhanh chóng làm hộ cô bạn nhỏ.

 

Còn có loại này? Lý Diệu Hoàng đầy bất ngờ, nhưng nghĩ tới gương mặt đắc ý của Tần Hạ Băng thì nàng lại giận lên, lại nhìn qua đối phương, ngữ điệu đầy ngang ngược:

 

"Cửa hàng đó đóng cửa không thể nhìn thấy bên trong, không tính, ngươi chỉ cái khác đi!"

 

Tần Hạ Băng chỉ cười nhàn nhạt, quay một vòng, chỉ ngay một cửa hàng mở tận bốn cánh cửa cho người kia: "Cái này?"

 

Lý Diệu Hoàng nhìn qua thì thấy một căn nhà rộng lớn tất cả cửa chính mở toang, nhưng toàn bộ phía sau đều bị một bức màn chắn che lại! Nhìn từ ngoài chỉ có thể thấy quầy thu ngân và một thiếu nữ đang mỉm cười đứng đó. Gần như khách ra vào chỉ là những đại hán cao to, đôi khi mới có một vài người ăn mặc như vùng ngoài ra vào, rõ ràng là khách du lịch. 

 

Lý Diệu Hoàng lại cắn chặt môi uất ức.

 

"Là nguyệt chỉ phường". Nhan Hồng Anh ngữ điệu rất đắc ý, vui vẻ giải thích như biết nhiều hơn Lý Diệu Hoàng là một thành tựu to lớn:

 

"Nơi chuyên dùng để bấm nguyệt đạo thư giản. Thông thường chỉ có những ai làm việc nặng cần thư giãn mới ra vào nơi này."

 

Người ở thành Nguyệt Hồi cũng thật biết hưởng thụ quá rồi, hết đàn hát tới bấm nguyệt. Khác biệt với những quán xuyên sao ở nhân tộc quá xa!!!

 

"Ngươi thua?"

 

Lý Diệu Hoàng còn chưa cảm thái xong đã bị tiếng cười khoái chí của Tần Hạ Băng truyền đến bên tai, nàng cắn chặt môi bực tức vô cùng, liền trừng đối phương thách thức ngược lại:

 

"Đây đều là khu tự trị mới có thôi, ta không tin ngươi cũng biết." 

 

Lúc này cả bọn đang quẹo cua qua góc phố, Lý Diệu Hoàng chỉ lo trừng Tần Hạ Băng, không nhìn thứ gì chỉ tuỳ tiện đưa tay chỉ một cái, coi như công bằng với lần đầu của đối phương: 

 

"Cái này ngươi biết không?"

 

Tần Hạ Băng cười khinh bỉ nàng một cái, xoay người tự tin theo hướng tay: 

 

"Là..........."

 

Lý Diệu Hoàng thấy đối phương cũng không nói được gì thì đắc ý vô cùng. Nhưng sao mặt người đối diện lại có chút hồng? Nàng tò mò đưa mắt về nơi mình chỉ thì thấy một tửu lâu lớn cở lớn 8 9 tầng lầu, treo đầy vải đỏ, trên lang can mỗi tầng đều là những cô gái xinh đẹp, trang điểm loè loẹt, ăn mặc hở hang đang buôn lời ám muội mời chào khách nhân qua lại bên dưới. Tất cả dấu hiệu đều dẫn đến một nơi: Thanh Lâu!! 

 

Lý Diệu Hoàng mặt đã đỏ tới mang tai, vừa run sợ lại vừa xấu hổ, nàng thật giống như mới trêu ghẹo Tần Hạ Băng quá nha, mà không đúng, đều là nữ tử nha, trêu ghẹo cái gì mà trêu ghẹo! 

 

Nghĩ tới đây nàng cũng đở thẹn thùng, lúc này mới chú ý đến động tỉnh bên dưới thanh lâu hình như có gì không đúng.

 

Trước cổng chính Vạn Hồ lâu lúc này có một thiếu nữ chỉ khoảng 15, nhưng giáng người đã nảy nở nóng bỏng, vòng ngực quá cỡ, eo thon, mông đầy đặn, mặt trắng nõn lại mịn màng như bạch ngọc, tóc thả dài mượt mà thác chảy, là một tiểu mỹ nhân đang nhíu chặt đôi mày mị hoặc hùng hổ ăn vạ:

 

"Ta không cần biết, ta có linh thạch, cho ta vào trong!"

 

Mỹ phụ ăn mặc hở hang đối diện cười khổ vang lại:

 

"Tiểu tổ tông của ta, không tính ngươi là con gái, chỉ tính ngươi nhỏ như vậy, cho ngươi vào trong bọn ta chắc khỏi làm ăn quá."

 

"Bạch Vân? Bạch Vân đó hả? Ta ở đây, ta Huỳnh Giao đây nè". Tiểu mỹ nhân không phục định tiếp tục làm mạng bất ngờ nghe tiếng la thất thanh của Huỳnh Giao, Bạch Vân xoay lại thì mừng rỡ bỏ mặt tất cả chạy đến hội hợp.

 

"A Giao ngốc, ngươi sao lại ở đây hả?". Bạch Vân tới nơi lên tiếng trước rồi lại thấy thêm Lục Linh vừa chạy đến, lập tức thay đổi thái độ, híp mắt truy vấn: 

 

"Tiểu Lục cũng ở đây? Nói, hai ngươi là bỏ ta đi chơi riêng đúng không?"

 

Lục Linh rụt rịt định giải thích nhưng Bạch Vân vẫn tiếp tục:

 

"A Giao ngốc còn bị thương? Nói, ai khi dễ hai ngươi, ta chiếu hắn đứng yên cho ngươi chém."

 

Huỳnh Giao lắc lắc đầu ngây ngô: "Không được đâu, ta dùng đao bổ hắn làm hai rồi". 

 

Bạch Vân sựng người rồi liền khoanh hai tay trước ngực, rất hài lòng gật gật đầu:

 

"Vậy thì tốt, không làm mất mặt bổn mỹ nhân."

 

"Ai da, Bạch nha đầu!". Nhan Hồng Anh cũng nhấc bước tiến lại, môi mỏng vẫn một nụ cười tươi tắn như hoa: 

 

"Trùng hợp nha, chúng ta lại gặp rồi, lần trước cầm 'Lan quang thảo' của ta rồi trốn cũng thật nhanh nha!"

 

Bạch Vân đồng dạng gặp lại mỹ nhân Nhan Hồng Anh thì mặt cũng trắng bệch, sợ hãi nhảy lui về sau:

 

"Ách, Anh bà bà, ngươi cũng ở đây sao? Ngươi suốt ngày lêu lỏng vậy coi chừng viện trưởng bà b"

 

Tới đây Nhan Hồng Anh đã xuất hiện ngay cạnh, tay nhanh như chớp kẹp đầu nàng bên eo, tay còn lại thành nắm đấm dời tới đưng đưa trên đỉnh đầu.

 

"Đau! Đau ta! Có gì từ từ nói, ta dùng nghiên cứu pháp trận mới. Mai mốt thành công, cây 8 giai thảo dược của ngươi cũng cảm thấy vinh dự á."

 

Bạch Vân bị đau la toán lên, nhưng Nhan Hồng Anh nào có đơn giản, môi vẫn tươi cười: 

 

"1 cái pháp trận, 1 thành tiền lời."

 

"Sao ngươi không đi cướp?". Dứt lời lại cảm thấy lực tay còn mạnh hơn Bạch Vân vội vã la lên: 

 

"1 thành thì 1 thành", Thất bại thì không có xu nào nha. Vế sau lại không dám nói.

 

Nhan Hồng Anh nghe vậy thì buông tay, môi càng tươi tắn, hai tay quàng ngực rất đắc ý.

 

Bạch Vân được thả vội lui ra sau, sửa lại máy tóc đã rối tung rối mù. Tức giận nhìn Nhan Hồng Anh nhưng không dám làm gì nàng ta... Nàng đành giận cá chém thớt Huỳnh Giao, Lục Linh kế bên:

 

"Hai ngươi thấy bằng hữu bị người khác hành hạ vẫn đứng coi là sao hả?"

 

Nàng dứt câu thì Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng lại xuất hiện trong tầm mắt, hơn nữa lại thấy hai nàng đứng sau trông rất thân thiết với hai cô bạn nhỏ, Bạch Vân liền nhíu mày đề phòng: 

 

"Hai ngươi quen với nhân tộc?"

 

Lúc này Huỳnh Giao lại bắt đầu mặt hờ hững, mày nhíu chặt, hiên ngang bước đi, giọng trầm ngâm nhưng đầy hào hùng:

 

"Nhân tộc thì làm sao, mà ma tộc thì như thế nào? Trên thế giới này, ta chỉ phân biệt người tốt và kẻ xấu." 

 

Tần Hạ Băng che môi bật cười. Lý Diệu Hoàng thì hai mắt đã vô thần, bất lực.

 

Bạch Vân đầu tiên là đờ cả người, sau lại liền lao lên làm y chang những gì Nhan Hồng Anh đã làm với mình lên Huỳnh Giao:

 

"A Giao ngốc, mấy ngày không gặp đỡ ngốc rồi nha, mọc đủ lông đủ cánh rồi nha, còn dám dạy dỗ ta nha?"

 

"A, a, là Diệu Hoàng nói với ta như vậy, hai nàng là bằng hữu mới của ta và Lục Linh, tên Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng á". Huỳnh Giao bị đau vội vàng giải thích.

 

Bạch Vân nghe vậy thì ngưng lại, buôn ra Huỳnh Giao, đưa mắt qua lại đánh giá hai thiếu nữ nhân tộc từ trên xuống dưới, nhíu nhíu hai mày như là đang suy nghĩ vấn đề gì đó rất khó khăn, phải qua một lúc nàng mới lên tiếng xin lỗi:

 

"Hai ngươi là bằng hữu của hai nàng cũng là bằng hữu của ta, vừa rồi thất lễ, xin lỗi."

 

Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng lắc đầu, đang định làm quen thì Bạch Vân không cho cơ hội, nàng nhìn qua Lý Diệu Hoàng:

 

"Ngươi tên Lý Diệu Hoàng phải không? Lại hắc ám như vậy, cứ gọi là Hắc Hắc."

 

Lý Diệu Hoàng mặt cứng đờ, Tần Hạ Băng bên cạnh che môi cười:

 

"Tên rất hợp với ngươi, Hắc Hắc". Nhưng nàng còn chưa kịp vui vẻ xong Bạch Vân lại nhìn qua nàng:

 

"Ngươi mặt lạnh như vậy, không cần nói cũng biết là Tần Hạ Băng. Được, cứ gọi là Đông Đông đi."

 

Tới phiên Lý Diệu Hoàng bật cười:

 

"Tên ngươi rất đẹp nha Đông Đông." 

 

Lần này hai kẻ lu bu lại không có cơ hội cãi lên, Bạch Vân dứt câu đã quay người bước đi, lớn tiếng vọng lại:

 

"Được, quyết định xong vấn đề khó nhất, đi thôi!" Nói xong mới cảm thấy không ổn, nàng xoay lại nhìn mọi người chớp chớp mắt: 

 

"Các ngươi định đi đâu?"

 

Ngươi từ nãy giờ suy nghĩ nhiều như vậy là không biết nên gọi bọn ta là gì đó hả???? Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng đồng thanh trong lòng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16