Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 66: Nguy cấp

472 0 2 0

Phía bên kia tình huống nhóm Huỳnh Giao cũng tương tự. 

 

Sau khi bị chia cắt các nàng cũng bị đưa đến một hang đá thênh thang đi mãi không thấy điểm cuối, tìm mất hai ngày nhưng vẫn không thấy đường ra. 

 

Nhưng điều này lại không phải là điều xấu với cả nhóm vì tình trạng khi đó của các nàng thật sự không tốt chút nào.

 

Huỳnh Giao vừa thoát khỏi trạng thái ma hoá sẽ bị phản hệ - không có sức chiến đấu trong một canh giờ, Bạch Vân cả người chi chít vết thương vì liều mình hỗ trợ Huỳnh Giao lúc nãy, Lục Linh thì thương cũ chưa lành thương mới lại tới, còn chưa kể cả ba người các nàng lại vừa mới tiêu hao một lượng lớn linh lực khi giao chiến, nếu không mai gặp phải bọn hắc y nhân kia lần nữa thì dữ nhiều lành ít.

 

Chính vì tình thế nguy kịch như vậy mà Lý Diệu Hoàng mới nhanh trí ném Phượng Tiểu Tịch qua cho nhóm các nàng. Có Băng Băng che dấu khí tức và lục chiến ưu việt của Tiểu Tịch thì cả nhóm sẽ an hơn toàn rất nhiều.

 

Suy tính là tốt nhưng giờ đây cả nhóm không cần điều đó vì các nàng đang bị kẹt trong một không gian kì quái, tìm mãi vẫn không thấy đường ra.

 

Lục nữ đang tụ hợp lại lần nữa bàn bạc vì việc tìm kiếm quá vô vọng thì bổng nhiên cả hang đá rung động, mọi người trong tích tắc bị dịch chuyển đến một bìa rừng cách xa vùng cố định.

 

Nhìn dáo dách xung quanh thì Huỳnh Giao bổng phát hiện Tần Hạ Băng và Lý Diệu Hoàng cũng ở ngay đây, nàng liền quơ quơ tay la lớn:

 

"Hạ Băng, Diệu Hoàng ta bên này nè, bên này nè, ta đây nè, Huỳnh Giao đây nè."

 

"Có 7-8 người đã tiếp cận chúng ta, hơn nữa bốn phía xung quanh đều có người đang chạy đến!!!"

 

Lý Diệu Hoàng thấy mặt Lục Linh cũng xanh lại rồi thì không còn thời gian cảm khái về độ đáng yêu của ai đó nữa, nàng lập tức bức nhanh hết tốc lực chạy tới nhóm Lục Linh, môi lại liên tục mấp mấy hiệu lệnh:

 

"Rút lui, theo cách cũ hổ trợ Bạch Vân bài pháp trận."

 

Nghe hiệu lệnh của nàng, ngũ nữ đều theo cách cũ hành động. 

 

Huỳnh Giao, Lý Diệu Hoàng lao lên giáp công với tám kẻ lạ mặt đang đến.

 

Tần Hạ Băng đứng tuyến sau hổ trợ tiền tuyến và bảo vệ Dương Tiểu Ly cùng Bạch Vân đang bài pháp trận. 

 

Lục Linh đứng cuối vừa vương cung ngăn những kẻ từ xa chưa kịp đến, vừa thông báo tình hình.

 

Mặc dù có thêm Dương Tiểu Ly và Tần Hạ Băng - linh lực tiêu hao gần hết nên không hỗ trợ được nhiều, kẻ địch đến lần này lại đông như kiến ổ, chưa được hai khắc đã có bảy tám chục tên tiếp cận.

 

Nhưng sức chiến đấu cùng tu vi của chúng lại kém nhóm tán tu lần trước quá xa nên qua hai khắc, các nàng vẫn vất vã kéo dài cho Bạch Vân kích hoạt pháp trận mà ẩn vào "Băng chi ẩn sương" rút lui.

 

Nhưng sỡ dĩ lần trước các nàng rút lui an toàn là vì kẻ địch chỉ có năm người, mà lần này số lượng kẻ địch đông đến đếm không xuể.

 

Bọn chúng dễ dàng chia theo nhóm mười mấy người mà đuổi theo tất cả hướng đi của hư ảnh.

 

Phe các nàng thì Tần Hạ Băng chỉ còn chút linh lực, lại có thêm Tiểu Ly tốc độ chậm phải được Bạch Vân cổng trên vai, nên có thể nói là tình huống của các nàng thật không ổn chút nào, liên tục bị đối phương bám riết.

 

Nhưng sự tệ hại vẫn chưa dừng lại ở đó.

 

Cả nhóm đang đổi sang hướng khác thêm lần nữa thì Lục Linh bổng cảm nhận được một con hươu cái sừng nhỏ lông nâu khổng lồ cao tới 7m, trên người lích nhích những đóm tròn màu xanh đen, đùi có một hoa văn hình trăng khuyết lớn, đôi mắt thì lại vô thần, tu vi ít nhất là nguyên anh kì đang bay tới hướng các nàng với tốc độ chống mặt!!!

 

Lục Linh báo tin dữ cho cả nhóm thì Lý Diệu Hoàng thật không biết phải làm gì vì cường địch quá mạnh. Nhưng lúc này bổng một giọng nói chanh chua mang mấy phần bực dọc của một cô gái từ không gian linh sủng truyền ra:

 

"Bọn chúng thật hiếp người quá đáng, xem ra ta không ra tay không được rồi."

 

Phượng Tiểu Tịch từ lúc tiến vào Lâm Vân cốc đến giờ vẫn nằm im trong không gian linh sủng vì muốn các nàng tự mình chiến đấu để nâng cao thực lực. 

 

Giờ đây không hiểu lồi đâu ra một con nguyên anh kì "Nguyệt Tiễn Hươu" thì thật là quá quắc, nhưng cũng mai nó là mộc hệ, Tiểu Tịch vẫn có thể lo được.

 

Vừa dứt câu, tiểu yêu điểu đã trực tiếp nhảy ra ngoài quăng cho Bạch Vân một miếng ngọc giãn:

 

"Cho ngươi ba khắc để bài trận tiện nghi nha đầu. Bạch miêu chết tiệt đợi hiệu lệnh của ta. Cá chết nha đầu nhảy về phía trước, các ngươi ở lại bảo vệ tiện nghi nha đầu."

 

Lý Diệu Hoàng biết bây giờ không phải là lúc chần chờ, mắt đối mắt với Tần Hạ Băng một cái như là nói "an tâm" rồi lập tức lao về hướng kẻ địch.

 

Mười mấy tu sĩ trúc cơ kì đột nhiên thấy tiểu tu sĩ luyện khí kì tầng 9 phía trước đang chạy trối chết thì bổng đổi hướng lao thẳng về phía mình sao có thể không bất ngờ? Nhưng bọn chúng còn chưa kinh ngạc xong đã nghe trong thiên địa vang vọng một tiếng phượng minh kiêu hãnh!

 

"eÁaaaaaaa~~"

 

Tiểu tu sĩ luyện khí kì lúc nãy bổng biến thành một con chim lớn cả người bao bọc bởi lửa đỏ, cánh sảy hơn trăm thước mang theo hoả diễm bức người đập về phía bọn họ!!

 

Đùng.

 

"Aaaaaaa~"

 

Kẻ nhanh chân thì bị cháy xém quần áo, kẻ chậm chạm thì trực bị đốt mà thét dài trên đất, hoả phượng một cánh hạ mười mấy người cũng không dừng lại, tiếp tục vọt thẳng lên tận trời xanh đập cánh thẳng hướng Nguyệt Tiễn Hươu đang bay đến.

 

Tuy tu vi Phượng Tiểu Tịch lúc này chỉ tương đương với trúc cơ trung kì, nhưng nàng sử dụng là thần hoả, Cung Ly hoả đã trạng thái thứ 5, giống như một đứa trẻ có đại đao và tinh thông đao pháp vẫn sẽ mạnh hơn một người lớn tay không vậy, nếu đánh sống chết thì chiến lực của nàng có thể ngang tới tận kim đan sơ kì. 

 

Đối phương lại là vương thú mộc hệ, uy áp từ huyết mạch giờ đây có thể sử dụng, hoả lại khắc mộc nên nàng ngăn cản Nguyệt Tiễn Hươu một thời gian ngắn là chuyện hoàn toàn có thể.

 

Hiện tại tình thế chiến trường cũng giống như vậy, Phượng Tiểu Tịch mượn hình ảnh Lý Diệu Hoàng che mắt mà biến thành linh bản liên tục dùng hoả diễm thiêu đốt không khí, quạt từng đợt sống lửa tới Nguyệt Tiễn hươu.

 

Tuy bất lợi đầy ra đó nhưng tu vi vẫn quá chênh lệch, Nguyệt Tiễn hươu lại cũng không phải dạng vừa.

 

Bốn chân cự hươu uyển chuyển đảo điên phóng đi khắp nơi, tận dụng tốc độ sét đánh tránh né từng đợt hoả diễm, cả người Nguyệt Tiễn Hươu lại phát ra mộc hệ linh lực xanh mướt truyền xuống bên dưới cánh rừng thênh thang.

 

VỤT, VỤT, VỤT, VỤT,... Vô số mộc tên như mưa phùn như xé toạc không gian từ rừng xanh bắn lên chu tước.

 

Nhưng không thể không nói thần hoả cấp độ 5 quá bá đạo, hàng ngàn mũi mộc hệ tên pháp sắc bén hiếm thấy còn chưa kịp tới gần đã bị một bức tường lửa quay quanh chu tước thiêu cháy hoàn toàn. 

 

Phượng Tiểu Tịch phòng thủ thành công và lại tiếp tục vung cánh tấn công.

 

Đùng, Đùng, Đùng, Đùng,...

 

Hai cự thú cứ thế đánh lên hơn trăm hiệp, tiếng phượng minh và hưu rếu vang vọng khắp nơi trong thiên địa.

 

Kéo theo là cả một cánh rừng bị thiêu rụi hoàn toàn trong tích tắc, làm Lý Diệu Hoàng đang núp bên trong linh bản của Phượng Tiểu Tịch thầm sợ hải, nhưng cũng mai mắn trong lòng vì có Phượng Tiểu Tịch ở đây, bằng không thì chắc chắn các nàng sẽ không thể chống trả cường địch quá khủng khiếp như vậy.

 

Ba khắc thời gian rất nhanh trôi qua, bên trong mãnh rừng nguyên vẹn duy nhất xung quanh, vì trận pháp Phượng Tiểu Tịch đưa cho có rất nhiều điểm tương đồng với "quang khắp chân nguyên" và "quang khiển hoả linh trận" mà nàng hay dùng, nên Bạch Vân nhờ vào thiên phú trác tuyệt của mình với pháp trận mà đã vất vã hoàn thành "Minh Ly Toả Thiên trận" đúng thời hạn.

 

Đặt viên trung phẩm linh thạch cuối cùng vào điểm trận, Bạch Vân lập tức truyền âm cho Phượng Tiểu Tịch và Lý Diệu Hoàng bên trên:

 

"Ta xong rồi, tiếp theo nên làm gì?"

 

Tuy nhìn bề ngoài có vẻ cân bằng, nhưng Phượng Tiểu Tịch thật chất là có chút cố sức, nàng nghe tiếng Bạch Vân thì cánh liền một quạt toàn lực, biển lửa thần hoả sùng sục trào ra hất lui Nguyệt Tiễn hưu ra sau rồi liền hồi âm:

 

"Bạch miêu ngu ngốc mau phát linh khí ẩn thân!"

 

Cảm nhận khí tức bên dưới đã biến mất hoàn toàn, "eÁaaaaa~", sau một tiếng phượng minh vang lên khắp thiên địa lần nữa, mặt đất xung quanh chu vi mấy chục dặm bổng bừng rực sáng chói loá một màu huyết diệm.

 

Gần chục ngàn tu sĩ tập trung xung quanh đây và cả Nguyệt Tiễn hươu đồng thời bị ánh lửa đại đạo choáng mắt. Sau hơn ba khắc thời gian không thể nhìn thấy gì, bọn họ mở mắt lần nữa thì vị trí trung tâm đã không còn một ai.

 

Mà thay vào đó có hơn chục con chu tước đã bay xa bốn phương tám hướng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16