Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 129: Tính Xa

454 0 0 0

Buổi tối, Mật Vân đỉnh, phòng trọ của Văn Xích.

 

ẦM.

 

Văn Xích và bốn tên trong nhóm ngà ngà cầm chung rượu càng rỡ hô hào trên bàn, Văn Chu bất ngờ đẩy bật cửa phòng hùng hỗ tiến vào.

 

Cả bọn thấy vậy kinh hải vội vã đứng bật dậy: "Chu, Chu thúc/ T-tiền bối."

 

"Hừ."

 

chát, chát, chát, chát, chát. Văn Chu nhanh như chớp cho mỗi tên một tát rồi hung tợn đứng bên trên lớn tiếng quát mắng:

 

"Các ngươi có biết ngày mai là ngày gì không? Còn dám nhậu nhẹt, bọn phế vật!"

 

Nói xong lại thấy hắn dơ tay định cho thêm vài tát thì Văn Xích hốt hoảng quíu người che mặt nức nỡ:

 

"Xích Nhi biết tội, Xích Nhi biết tội, Chu thúc thứ lỗi, Chu thúc tha cho Xích Nhi."

 

"Hừ". Văn Chu vướn người tới có vẻ còn định không buôn tha nhưng đang vung tay giữa chừng thì dừng lại, chuyển sang khoát mạnh tay áo dọa người hung bạo ngồi xuống.

 

"Phù". Văn Xích thở phào nhẹ nhõm, nhanh tay đem một chung trà tới. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì Văn Chu đã phất tay chen ngang:

 

"Bảng đấu ngày mai ngươi chuẩn bị sao rồi?"

 

Văn Xích nghe vậy thì có chút khó hiểu: "Chẳng phải lúc nãy chúng ta đã thống nhất không cần quan tâm rồi sao? Người là nói chúng ta không cần quan tâm rồi mà."

 

 Văn Chu sựng người trong tích tắt rồi ẦM, vỗ nát cả cái bàn lớn, trừng mắt rống to:

 

"Khôn lõi! Đó là chuyện khi nãy, ta chỉ hỏi ngươi đã chuẩn bị cái gì rồi chưa?"

 

Ách, lại tới rồi, tuy rất không phục nhưng Văn Xích xưa nay đã quá rõ ràng tính tình chó điên của vị thúc họ này, bật lại thì không chỉ một bên mặt còn lại của mình thêm một dấu tay thôi đâu, nên hắn cuối người sợ hải ôm quyền:

 

"Xích Nhi vô dụng, Xích Nhi vô dụng, xin Chu thúc dạy bảo."

 

"Xin tiền bối chỉ điểm". Bốn tên ma tộc ở sau cũng vội vã khôm người ôm quyền.

 

"Hừ". Văn Chu lại hừ lạnh thêm mới tiếng mới bối hai tay ở lưng quay người bước đi giải thích:

 

"Các ngươi còn nhớ việc Tông môn tỉ đấu diễn ra vào một năm rưỡi nữa?"

 

Nhớ thì nhớ nhưng có liên quan gì tới việc ngày mai?? Văn Xính não không chạy nổi liên hệ giữa hai việc, nhưng lại sợ bị cho ăn thêm mấy tác nên không dám hỏi thẳng, hắn cố làm thấp giọng uyển chuyển:

 

"Chu thúc tầm nhìn quá xa, Xích Nhi không thể sánh bằng, xin Chu Thúc thêm vài lời chỉ dẫn bến mê."

 

"Hừ, vô dụng, ngươi là ma tộc hay là bọn nhân tộc nịnh bợ kia". Tuy mạnh miệng là vậy nhưng Văn Chu lại hòa hoảng hơn rất nhiều:

 

"Vì màn thể hiện rất tốt của các ngươi hôm nay, ban nãy có một vị tiền bối đến tìm ta... Các ngươi nghĩ sao nếu ta có cách giúp các ngươi một năm rưỡi nữa đến Tu La vực?"

 

Không hiểu vì sao nữa tháng trước toàn bộ Tông Phái của không chỉ ba khu vực tự trị mà là toàn bộ trên dưới Đại Tinh đại vực đồng loạt tung tin: 'Tông môn tỉ đấu' một năm rưỡi sau sẽ được bọn họ tổ chức chung lần đầu tiên sau hơn mười vạn năm chia cắt!!! 

 

Còn chưa hết, địa điểm đăng cai là Tu La vực, đồng nghĩa với việc bọn họ cũng sẽ tham gia!!! 

 

Đây chắc chắn là một sự kiện lịch sử, nếu có thể đại diện môn phái và thể hiện tốt ở đó chắc chắn sẽ được rất nhiều thế lực lớn như Cổ tộc, Phục Tri cách mạng, nếu mai mắn thậm chí là những liên minh lớn mạnh đang cay trị trong bóng tối chú ý, tiền đồ vô lượng. 

 

Nhưng cũng vì vậy mà tiêu chuẩn chọn đệ tử đại diện của các Tông môn sẽ được xiết chặc rất nhiều, riêng Miễu Vân tông thì dù vẫn được Khinh Phù chưởng môn tiếp tục thiên vị nhưng đã có một số tin đồn truyền ra là Mật Vân đỉnh sẽ chỉ có năm đệ tử trúc cơ kì và thối thể kì được tham gia 'Tỉ Đấu Đài' giữa bốn Đỉnh chiến lực để chọn đại diện cho tông môn mà thôi.

 

Mà chất lượng đệ tử của Mật Vân đỉnh mấy năm nay đã cải thiện lên rất nhiều, còn chưa tính đến Tứ Hậu thì số lượng con em tứ đại thế gia nhân tộc Dương, Liễu, Tả, Tần gia nhập gần đây cũng đủ gây cản trở. 

 

Con đường đến với Tu La vực thật quá xa xôi, hỏi thử làm sao Văn Xích lúc này có thể không kích động khi biết có thêm hi vọng.

 

Gầm. Văn Xích trực tiếp quỳ hai gối xuống mặt đất khấu đầu: "Nếu sau này Xích Nhi công thành danh toại, ân tài bồi của Chu thúc khắc cốt ghi tâm, dù là có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không chối từ."

 

"Đại ân đại đức của tiền bối, vãn bối đời này sẽ khắc cốt ghi tâm". Cả bốn tên nhóm hắn đằng sau cũng quì xuống khấu đầu theo Văn Xích, dù chỉ là một chút hi vọng nhỏ nhưng giá một cái khấu đầu vẫn là quá hời. 

 

Môi Văn Chu bổng nhiên nhếch lên, nhưng may thay năm tên nhóm Văn Xích vẫn cuối đầu nên không ai thấy được, giúp "hắn" kịp thời chỉnh đốn, quay trở về giọng uy nghiêm:

 

"Được rồi, ta chỉ có thể làm hết sức, thành công hay không là phải dựa vào các ngươi, đứng lên đi."

 

"Đa tạ Chu thúc/ tiền bối."

 

Đợi năm tiểu bối đứng dậy Văn Xích mới tiếp tục:

 

"Bước đầu tiên là trận ngày mai các ngươi phải thắng. Thắng làm sao cho hoành trán nhất, ấn tượng nhất, để đè bẹp danh tiếng của Tứ Hậu kia, để ta thực hiện cam kết với vị tiền bối cấp trên đó, việc lúc sau sẽ rất dễ dàng."

 

Năm người Văn Xích nghe xong liền ngu ngơ, nhóm bọn họ tuy chắc chắn có thể thắng được nhóm Bạch Hoàng nhưng chiến lực hai bên chênh lệch cũng không nhiều tới nổi làm được vẻ vang như vậy.

 

Còn nhóm thiên linh căn thì ban nãy chỉ tính là có thua cũng không ảnh hưởng tới việc cả bọn gia nhập Mật Vân đỉnh mà thôi, muốn tạo ấn tượng mạnh gì đó còn khó hơn. Văn Chu lập tức trả lời thắc mắc của đám tiểu bối:

 

"Theo lịch đã định thì các ngươi sẽ đánh với bọn thiên linh căn trước phải không? Khi đó chọn phương thức thi đấu là cùng lúc 5 người... Rồi lập tức chủ động nhận thua."

 

"HẢ?". Cả năm tên ma tộc đồng thanh hét lớn rồi nhanh chóng che miệng run cầm cập. Văn Chu lại khoát tay hùng hổ lần nữa:

 

"Không tiền đồ, nghe ta nói hết!"

 

"Dạ!"

 

"Các ngươi làm vậy có ba cái lợi:

 

-Thứ nhất: tạo ấn tượng rất mạnh.

 

-Thứ hai: chọn đấu nhóm như vậy thì ở trận tái đấu tranh vị trí đầu bảng do ta đề nghị lúc sau các ngươi có thể chọn đấu đơn lẻ từng người, trọng tài là người của ta, sẽ âm thầm gia tăng uy áp lên người bọn chúng. Các ngươi dễ dàng chiến thắng là điều tất nhiên, khi đó mặt mũi nhận được sẽ là gấp trăm lần.

 

-Thứ ba: giúp các ngươi bảo toàn sức lực, để trận thứ hai tập trung hành hạ bọn Tuyết Tinh học viện chết tiệt kia."

 

Văn Chu dứt câu đã phất tay quăng năm ngọc giãn cho bọn Văn Xích: "Đây là cách khắc chế kiếm pháp của năm tên tiểu tử Tuyết Tinh học viện. Các ngươi nên nổ lực, thời gian không còn sớm, ta chỉ có thể giúp các ngươi tập luyện một chút là phải rời đi."

 

"Dạ". Quả thật là một kế hoạch chu toàn, năm tên nhóm Văn Xích mừng rỡ ôm quyền thêm lần nữa, định kiến bọn họ với Văn Chu từ trước tới nay như đã hóa thành tro bụi, với lòng biết ơn sâu sắc cả bọn dồn hết tư tưởng vào việc tu luyện theo ngọc giãn. 

 

Hai canh giờ sau Văn Chu phi thân ra khỏi phòng bọn họ với đôi môi nhếch cao.

 

------

 

Bốn giờ ba mươi sáng, phòng Dương Phương Phương.

 

Ầm.

 

Liễu Lệ Phi một quyền đấm cháy cả bàn trà, nhìn sang Niệm Lương lớn tiếng:

 

"Giờ làm sao mà còn kịp nữa, tiểu thư của các ngươi không biết nàng ta yếu như thế nào sao? Vậy còn bỏ đi đâu suốt đêm, không có một chút tinh thần trách nhiệm nào sao?"

 

"Nàng là em gái nuôi của Hạ công tử, không cần ngươi lo phần chiến lực đâu!". Niệm Lương đã nhịn từ chiều, lúc này thật đã chịu không nổi cô gái nóng tính trước mặt nữa: 

 

"Ngươi cũng đừng khinh thường người khác thành thói quen đi!"

 

Liễu Lệ Vy lập tức bật lại: "Ngươi tưởng ta muốn phí hai ngày tu luyện để lo chuyện bao đồng lắm sao? Nếu không phải chuyện này quá hệ trọng với Phương Phương thì có ba quỳ chín lại cũng đừng hồng ta đến đây. Giờ thì thì tốt rồ"

 

"Vy Vy, ngươi tin ta được không?". Âu Dương Như Ngọc thấy mọi chuyện đã bắt đầu mất kiểm soát nên níu tay áo Liễu Lệ Vy làm mặt khổ sở chen ngang: 

 

"Ta cam đoan trận ngày mai chúng ta sẽ thắng, Phương Phương nhất định sẽ thuận lợi đường đường chính chính gia nhập Mật Vân đỉnh."

 

"Hừ". Nhưng Liễu Lệ Vy dường như không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy, nàng khoát tay: 

 

"Tin ngươi thì tin, nhưng kẻ không có kỹ luật, không có khả năng, lại lười biếng thích ăn bám chỉ đợi người khác kéo lên như vậy ta không muốn cho vào nhóm của Phương Phương."

 

Ách, hình như lúc trước cũng có người nói mình như vậy rồi nha, lại vừa lúc Lý Diệu Hoàng đẩy cửa bước vào, lời của Liễu Lệ Vy làm nàng nhớ đến một hình bóng xanh lam, nàng liền chột dạ mà đưa tay cố hết sức không gây tiếng động đóng cửa lại trở ra ngoài, nhưng đã quá muộn.

 

"Ngươi Đứng Lại!!!". Liễu Lệ Vy đã phát hiện, lớn tiếng bạo rống làm Lý Diệu Hoàng dựt cả mình lắp bắp:

 

"C-có gì từ từ nói nha."

 

"Tên Chết T"

 

"Ai da, sao ở đây ồn quá vậy?"

 

Liễu Lệ Vy lại lần nữa bị chen ngang, nhưng lần này là bị một giọng nói mà nàng đã không nghe thấy hơn nữa năm nay. 

 

"A, thì ra là ngươi, hèn gì làm ta bùng hết cả lỗ tay như vậy". Một mỹ nhân bạch y quyến rũ xuất hiện phía sau Lý Diệu Hoàng, đưa đôi mắt mười phần mị ngoặc của mình hướng về Liễu Lệ Vy.

 

"BẠCH VÂN!". Liễu Lệ Vy nhìn kẻ thấy kẻ này là đã không thuận mắt, bạo rống: 

 

"Hôm nay ta không có tâm trạng so đo với ngươi, ta phải dỗ kẻ vô trách nhiệm dám làm ảnh hưởng tới Phương Phương này."

 

Ách, nhìn vẻ ngoài thật đúng là vậy nha, không thể phản bác được, Lý Diệu Hoàng mồ hôi rơi lả chả, nhưng Bạch Vân liền tiến lên che trước người nàng:

 

"Ta không biết chuyện gì nhưng cũng là người quen, bổn mỹ nhân đại nhân đại nghĩa nhắc ngươi một câu: lần cuối ra mặt dùm Phương Phương yêu quí gì đó không phải ngươi là nằm trên giường rồng rả một tháng trời sao, có kẻ nào ngu ngốc như ngươi không?"

 

"Ngươi...". Liễu Lệ Vy cứng họng giây lát rồi tiếp tục hét lên: 

 

"Không phải chuyện của ngươi, Phương Phương từ khi còn nhỏ đã rất cố gắn"

 

"Cố gắng thì không phải nên tự tin sao? Phải như bổn mỹ nhân đây khuynh đảo quần hùng mới đúng. Chỉ vì một chút chuyện sao có thể kéo nàng xuống được, cần gì ngươi quan tâm, nói ngươi ngu ngốc thì ngươi lại không chịu."

 

"BẠCH VÂN, mấy năm nay...". Liễu Lệ Vy đã hoàn toàn bị cơn tức giận thu hút sự chú ý nên chỉ tiếp tục tập trung công kích Bạch Vân.

 

Bạch Vân len lén nhếch nhếch mắt với Lý Diệu Hoàng rồi liền tập trung phản kích lại đối phương.

 

Phù. Lý Diệu Hoàng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng khi nãy Bạch Vân đột nhiên ngừng luyện công đòi ra ngoài làm gì, ai ngờ là vì giúp mình nha, cô bạn nhỏ thật nghĩa khí quá nha, yêu yêu.

 

Trên thật tế Lý Diệu Hoàng không biết, Bạch Vân làm vậy cũng một phần vì nàng thật sự rất ngứa mắt với những hành động của Liễu Lệ Vy dành cho Dương Hoàng Long. 

 

Nàng thật không hiểu tại sao một người lại có thể hi sinh bất chấp như vậy chỉ để đổi lại nổi đau trong tim mình, thật quá ngu ngốc, quá đối lập với Bạch Vân, nên nàng sẽ không buôn tha cho kẻ này. 

 

Để rồi về sau những cảm xúc dành cho đối phương lại biến dạng lúc nào mà không hay biết.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16