"....... công dụng với luyện thể phật tộc công pháp rất tốt đó."
Lý Diệu Hoàng tay quơ quơ bông hoa trắng bình dị vừa giải thích xong.
Tần Hạ Băng tuy còn rất khó chịu với tiểu phôi đản nhưng vẫn không khỏi lên tiếng giải thích:
"Bông hoa này tên là Mạng Đà La, được Dương Gia tôn sùng là thánh vật, có thần hiệu đối với việc tu luyện công pháp Phật tộc, nhưng mấy vạn năm qua chưa từng ai thấy tận mắt lần nào. Phẩm giai là vô thượng cấp 11, nếu ngươi đem đi bán.... Một bông hoa này có thể bằng giá một toà thành trì cỡ lớn."
"CÁI GÌ?????????????"
Tất cả mọi người càng nghe càng rụt cổ sợ hãi, đến câu cuối thì cả bọn đồng thanh hét lên, nhưng kẻ hét lớn tiếng nhất lại là Lý Diệu Hoàng, thiên, hèn gì thần kì tới vậy, luyện hoá hai ngày cũng chưa hết một bông!!!
Ngay cả công pháp với thánh vật của Phật tộc luyện thể cũng rơi vào tay ngươi, Bạch Vân liền đấm tay Lý Diệu Hoàng đang há hốc mồm:
"Ngươi vừa nói có tới chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín bông này phải không hả? Mau chia cho ta luyện thể Phật Tộc với."
Lý Diệu Hoàng ngu ngơ gật nữa đầu thì bổng sựng người lại:
"Rất nguy hiểm á.....". Khi nãy nàng vì không muốn lục nữ lo lắng nên đã bỏ qua một số chi tiết không cần thiết, giờ đây thì Lý Diệu Hoàng đành phải kể lại việc gặp "hai mình" lúc tiến giai Kiện Thể kì.
"...... nhưng mà ta thật không hiểu rõ lời giải thích của Bạch Trì tiền bối."
"Vậy có thể khẳng định vị Dương Bạch Trì này từ đầu đã đoán được ngươi sẽ phải đối mặt tranh đấu với tâm ma khi tiến giai, công pháp Phật tộc này thật rất nguy hiểm". Trác Dịu Xuân tới đây thì nhìn qua Bạch Vân:
"Ải đầu tiên có thể dựa vào lời chỉ điểm mờ mịt của Dương Bạch Trì để qua, nhưng ngươi bản tâm chưa chắc đã hợp với Phật Tộc, nên chưa chắc đã không có ải thứ hai."
"Hơn nữa công pháp phật tộc hiệu quả nhất với tu sĩ có kim hệ linh căn, tốt nhất là thiên linh căn như Dương Hoàng Long, ngươi là thiên linh căn quang hệ nếu dùng hết những bông hoa kia thì sau này không có gì đảm bảo thuận lợi tiến giai."
Tần Hạ Băng thêm lời làm Lý Diệu Hoàng theo bản năng bất ngờ thốt lên:
"Sao" ngươi lại biết rõ về công pháp của Dương gia tới vậy, nhưng chỉ dám nói chữ đầu đã yểu xìu cắt ngang.
Tần Hạ Băng nhìn nàng uỷ khất vô lí như vậy thì trong lòng bổng khẽ mỉm cười vui vẻ nhưng bên ngoài vẫn giọng nhàn nhạt hỏi lại:
"Sao?"
"Không có gì". Lý Diệu Hoàng chỉ lắc đầu bỉu môi, biết vậy khi sáng nặng tay với tên Sâu Con kia thêm chút nữa, sao tự nhiên bực bội dữ vậy trời.
Bạch Vân làm sao không nhìn ra Tần Hạ Băng đang cười thầm, hai tên này thật lu bu, nàng liền khoát tay:
"Không luyện được thì thôi, dù gì cũng chỉ tiện tay nhặt tiện nghi, giờ tập trung xem xem xung quanh có Yyyyyyyyy"
Trong khi nói chuyện đã đi đến bên một cái hồ nhỏ xanh mát toát ra nồng nặc thuỷ hệ linh khí, nói tới câu cuối bổng trong tầm mắt Bạch Vân bổng xuất hiện một cây linh dược nhỏ nhắn 10cm, nhưng trên thân thẳng đứng lại mộc li nhi hàng trăm lá nhỏ như gai làm nó cảm giác dài ngoằng, nàng chỉ tay y dài một tiếng rồi vội vã phi thân bay tới giữa đầm nước:
"Là 9 giai Long Tinh thảo mười bốn vạn năm!!!!"
Lý Diệu Hoàng đang lo bỉu môi, khi phát hiện đã thấy Bạch Vân bay được một khoảng xa ra giữa tiểu đầm, nàng liền lớn tiếng:
"Ách, cây đó không hái được!!!"
Vèo. Lý Diệu Hoàng vừa dứt câu một bóng hình đại mãng xanh lam từ dưới thuỷ đầm phóng lên một đuôi quật tới Bạch Vân.
Keng~. Một lá chắn quang thuẫn liền xuất hiện bên cạnh chặn lại đuôi của đại mãng, còn Bạch Vân đã tế xuất linh nhiễu trượng mà vẫn bạch y phiêu dật tiếp tục phi kiếm tới "Long Tinh thảo".
Xoãng. Lam xà tăng mạnh lực đuôi phá vỡ quang thuẫn, Àooo~, một cột nước lớn ngay khắc đó liền từ mặt nước ùa lên tạo thành nhà giam, giữ lại Bạch Vân trong đó.
"Hehe". Nhưng "Bạch Vân" bị giam trong thuỷ lao lúc này cười đểu rồi tan biến trong không khí.
Thôi chết, là ảo trận!!! Lam Quỳ phát hiện mình trúng kế thì Bạch Vân đã đứng ngay bên trên, đưa tay kề sát "Long Tinh thảo".
Nàng đang định dùng "âm công" ngăn lại thì VÙu~, một bóng đen bay xẹt qua.
Xẹttt~~. Một sợi xích đen ngồm bất ngờ vung tới giăng ngang tạo thành hàng rào chắn trước Long Tinh thảo.
Bụp. Tay bị chặn lại, Bạch Vân nhíu mày nhìn qua Lý Diệu Hoàng đã phi kiếm ở ngay sau nàng.
"Có cần phải nghiêm trọng vậy không?"
Lý Diệu Hoàng cười hắc hắc thu lại "Ám Linh xích", kéo khuỷu tay Bạch Vân bay về:
"Ngươi muốn gì khác cũng được á, nhưng ngươi lấy cây linh dược kia sẽ phá pháp trận của Lam Quỳ."
Bạch Vân giựt mình quay đầu nhìn lại, xung quanh hồ nước được trồng 9 cây 7 giai và 81 cây 5 giai thuỷ hệ linh dược theo dạng tròn lấy Long Tinh thảo nằm ngay giữa làm trung tâm, đây là một loại trận pháp Tụ Linh hổ trợ tu sĩ gia tăng tốc độ tu luyện, thật đúng như lời Lý Diệu Hoàng.
Bạch Vân liền tự vỗ nhẹ đầu mình tự trách: "Ai da, ta bị sao vậy ta."
"Long Tinh thảo có sức hút không thể cưỡng lại với xà tộc.... Lúc đầu ta gặp nó cũng vậy, ngươi không cần phải tự trách, nếu ngươi". Lam Quỳ đã biến lại nguyên hình chú rắn nhỏ bơi bên dưới, nàng nói được tới đó bị Bạch Van khoát tay ngăn lại:
"Không cần, đợi trăm năm nữa ta với ngươi chia đều, cùng độ kiếp hoá long là được rồi."
Lam Quỳ dường như còn muốn nói tiếp, Lý Diệu Hoàng bèn hạ phi kiếm xuống đỡ nàng lên:
"Ngươi không cần như vậy đâu, đều là người nhà mà". Rồi nâng tay lên li nhi vào tai Lam Quỳ:
"Khi Bạch Vân thật sự cần thì ngươi muốn giữ lại cũng không được đâu á."
Lam Quỳ nhìn qua còn thấy Bạch Vân thậm chí đang ưỡn ngực tự hào, nàng cười khẽ gật nhẹ đầu:
"Được, khi đó ngươi cứ tới lấy". Rồi tiểu lam xà nhảy lên, thân mật ngồi trên vai Lý Diệu Hoàng.
"Graoo, grao". Băng Băng bên kia thấy vậy liền chạy lại bờ hồ gào lên hai tiếng phản đối.
A Ngao không khỏi lên tiếng trêu ghẹo: "Hừ, người xem người ta chỉ trúc cơ thôi, ngươi thối thể tầng 5 rồi còn chưa biết nói."
"Graooo". Băng Băng lại phẫn uất gào lên rồi quay lại lần nữa chạy lại cụng đầu A Ngao.
Lý Diệu Hoàng cười khổ nháy mắt với Lam Quỳ một cái rồi lớn tiếng vọng lại dỗ ngọt nữ hài:
"Băng Băng ngoan nhe, dù Lam Quỳ do thuần thuỷ tinh hoa sinh ra cũng chưa chắc bằng Băng Băng huyết mạch thần thú của chúng ta đâu nha, chỉ là Băng Băng còn nhỏ thôi, khi lớn lên các ngươi sẽ biết nàng lợi hại nhe."
Ngay cả sinh linh do thuần thuỷ tinh hoa dựng dục với thiên địa ngươi cũng có? Lục nữ lần thứ n kinh ngạc trong ngày, nhưng lại sực nhớ đến "Thuỷ Kì đan", lại thấy vẻ thân thiết của cả hai nên các nàng liền sinh ra khúc mắt.
Đợi khi Lý Diệu Hoàng tiếp đất lần nữa, Băng Băng liền nhào lại người nàng làm nũng, Lục Linh thì tiến lên thay cô bạn nhỏ kia mở lời:
"Này.... Ngươi không định giao bé rắn con này cho Âu Dương Thành chủ chứ?"
"Không phải, không phải". Lý Diệu Hoàng vội vã xua tay: "Lam Quỳ là bằng hữu ta mới quen được khi ra khỏi Lâm Vân cốc á, nàng đi theo tu luyện để sau này đủ khả năng quay về bảo vệ Lam Bích đàm, nhà của nàng á."
"Cũng còn chút nhân tính, xem ra không phải là muốn làm con rể thành chủ thật". Trác Dịu Xuân lại truyền âm với vợ làm nũng, khi Nhan Hồng Anh xiếc chặc tay hơn mới thỏa mãng dựa đầu vào đối phương, chiêu này thật rất hiệu quả!!
Còn Lục Linh khi nghe xong thì thở ra nhẹ nhõm, mỉm cười khúc khích liếc nhìn sắc mặt ai đó bất giác lại tốt hơn rất nhiều đăng sau, qua giây lát nàng lại bắt đầu nhìn lên tiểu rắn con:
"Ta tên Lục Linh, chào ngươi nha."
"Bụp","Được, cứ gọi ngươi là Tiểu Lam". Bạch Vân nghiên đầu chuyên tâm nãy giờ lúc này vỗ mạnh tay một cái hướng tiểu lam xà tươi cười.
"Ngươi thật nghĩa khí lắm luôn á Lam Quỳ, ta tên Huỳnh Giao nhe, ngươi gọi ta là Giao Giao hay A Giao là được rồi."
"Chào ngươi Huỳnh Giao."
Lam Quỳ lần đầu tiên giao tiếp với nhiều người như vậy nhưng vẫn rất chững chạt mà gật đầu chào lại từng người một: "Chào ngươi", nhưng lúc đến Trác Dịu Xuân và Băng Băng thì nàng cảm nhận huyết mạch và thực lực của hai người họ nên chỉ hơi cứng ngắt.
Đến lượt Tần Hạ Băng, cả hai lại im lặng đưa mắt nhìn nhau rồi nhịp nhàng nhàn nhạt lên tiếng:
"Tần Hạ Băng."
"Lam Quỳ."
Ai da, thật rất giống nhe, bầu không khí theo đó rất thoải mái, Lam Quỳ cũng hoà nhập rất nhanh mà đã dám nói lên thắc mắt:
"Các ngươi khi nãy nói Âu Dương thành chủ là sao?". Buổi đầu Lý Diệu Hoàng gặp Âu Dương Như Ngọc thì Lam Quỳ đã ngủ nên nàng không nghe được gì, về sau thì Lý Diệu Hoàng sợ ảnh hưởng tâm trạng của nàng nên không muốn làm điều dư thừa và do bận vì bày pháp trận nên bạn nhỏ vẫn chưa biết điều gì.
Nhan Hồng Anh và Lục Linh hai mắt nhìn nhau rồi Lục Linh hiểu ý đứng lên giải thích cổ trùng trong cơ thể Âu Dương Vũ một lần nữa.
"...... mà Tịnh Thiếu đan thì chắc chắn không thể kiếm được."
"Tịnh Thiếu đan là gì á? Bộ lợi hại với khó kiếm dữ vậy sao?". Lý Diệu Hoàng thật rất tò mò, lần trước Liễu Lệ Vy cũng đã nói một lần, có tác dụng ngang với thiên địch của thánh vật thì thật là quá kì diệu.
Lục Linh nhìn qua thì hiểu ánh mắt của cô bạn nhỏ cho Lý Diệu Hoàng lúc này, nàng cười trộm mà bên ngoài hai tay hoàng ngực làm giọng nghiêm túc:
"Ta đã nói ngươi nên siêng năng một chút, đừng chỉ lo ngủ như vậy trong giờ học như vậy!!"
Ngươi quá lố lắm luôn á, cả bọn đều đồng thanh trong lòng, nhưng lố như vậy cũng đủ làm Lý Diệu Hoàng "Ách" một tiếng và vẻ mặt Tần Hạ Băng lại hài lòng thêm một chút mà môi khẽ nhếch.
Hì, dễ thương thật nha, "ùm, ùm", Lục Linh ưỡn ngực tự hào ho khang một cái rồi bắt đầu giải thích:
"Thật ra Tịnh Thiếu đan rất đơn giản, đại loại là một loại đan dược cấp 11 do 20 cây cửu giai linh dược luyện thành.
Được ghi trong sách cổ là chửa được mọi thương tổn cho tu sĩ, giải mọi loại độc, cho dù đại não bị tổn thương, thức hải bị nứt toạt hay linh căn, cốt tiên bị huỷ cũng được, chỉ cần còn sót lại một hơi thở, uống một viên Tịnh Thiếu đan là tu sĩ chẳng những có thể lành mọi thương tật mà còn trở về thời kì toàn thịnh, xoá bỏ hoàn toàn ám thương, không ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này.
Tất nhiên cũng không hiểu vì sao mà cả đan phương cũng như đan dược đã biệt tích luôn rồi."
Thiên, có cần quá tới vậy không? Cốt tiên bị huỷ cũng có thể tái tạo? Tiên đan luôn rồi chứ gì nữa, loại đan dược như vậy có thể tồn tại? Lý Diệu Hoàng thản hốt 100 câu thì bổng lại thở dài tiếc nuối cho Âu Dương Vũ:
"Ông ấy thật không phải là người xấu...", nhưng giao Lam Quỳ ra thì tuyệt đối không thể.
Bầu không khí trong phút chóc lại chìm xuống, nhưng vì biết Lam Quỳ rất nhạy cảm với trách nhiệm nên Lý Diệu Hoàng thay đổi chủ đề mà như sực nhớ ra cái gì: "A, đúng rồi!"
Nàng phất tay một cái, một chiếc nhẫn trữ vật xuất hiện trên tay Bạch Vân:
"Ngươi cũng là xà tộc phải không? Ngươi chừa ta một phần xương để ta sửa lại "Song Nha thuẫn" là được rồi, ngươi xem con đại mãng này có thứ gì dùng được cứ lấy, tinh huyết của nó thì ngươi có thể giúp Lam Quỳ bày trận pháp để trao đổi với nàng."
Thiên, nhìn da vẻ con đại mãng này tu vi ít nhất cũng kim đan kì biết không, nếu có tinh huyết với phần lớn cơ thể của nó thì chỉ cần kiếm thêm một chút long khí là nàng có thể hoá giao trong vòng chục năm nữa đó!!!! Bạch Vân đưa thần thức nhìn vào nhẫn trữ vật thì lần nữa kinh ngạc rồi cảm động tới rơi hai giọt lệ, nhào ra ôm sầm lấy Lý Diệu Hoàng.
"Ngươi thật tốt với ta quá Hắc Hắc."
"Ùm..". Tần Hạ Băng lúc này tiến lại ho khang chen ngang.
"Ai da, đi với ta Tiểu Lam, chúng ta có việc cùng thương lượng biết không". Bạch Vân liền vội vã đẩy người kia ra bắt lấy Lam Quỳ chạy đi.
Để lại hai cô gái không có gì giống nhau bốn mắt đối diện lần nữa.
Nhưng lần này lại qua không lâu, tay Tần Hạ Băng khẽ lật, một tấm thuẫn xanh đen vẩy rắn tuy đã vỡ nát hai bên nhưng lại vô cùng sạch sẽ, chắc chắn được giữ gìn rất cẩn thận xuất hiện trên tay nàng:
"Vật hoàn khổ chủ."
Lý Diệu Hoàng cũng hoàn hồn, gật đầu vui mừng đưa tay nhận lấy "Song Nha Thuẫn" từ Tần Hạ Băng.
Ngay khoảng khắc tay nàng chạm vào, "Song Nha Thuẫn" bổng phát sáng.
Lý Diệu Hoàng khắc sau cảm thấy mình xuất hiện trong một không gian trắng tinh, trước mặt là một con rắn da nâu uốn éo cơ thể dài 40 trượng của mình, đưa hai mắt nhìn nàng.
Lý Diệu Hoàng môi nhếch cao đưa tay dịu dàng sờ đầu đại mãng:
"Đã lâu không gặp, Song Nha, cảm ơn ngươi."
"Xìiiiiiiiiiiiii". Đại mãng nhắm mắt kêu dài một tiếng vui mừng rồi phát sáng biến mất.
Lý Diệu Hoàng bổng cảm thấy thần thức của mình một lần nữa tăng trưởng mạnh mẽ đến đáng sợ, giờ đây đã có thể sánh ngang với thối thể kì tầng 7!!
Không gian xung quanh nàng ngay sau cũng quay trở về mãnh thảo nguyên.
Mọi chuyện tuy chỉ xảy ra trong tích tắc nhưng khi trở ra ngoài lần nữa thì Tần Hạ Băng đã xoay người định bước đi, nàng liền vội vã bước lên một bước:
"Chờ đã."
Tần Hạ Băng dừng lại động tác, nhưng không nói gì mà chỉ nghiên cằm như là đang chờ đợi.
Lý Diệu Hoàng vui mừng nuốt một ngụm nước bọt lấy can đảm, môi nhấp nháy thanh âm thành khẩn đến chạm nhân tâm:
"Lời hứa lúc trước ta vẫn chưa thực hiện được, ngươi có thể cho phép ta rèn hai món binh khí cho ngươi được không?"
Khoé môi Tần Hạ Băng khẽ nhếch.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)