Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 55 + 56: Đơn giản

422 0 2 0

Sau khi nhờ mê trận của Bạch Vân thoát khỏi tầm mắt của kẻ địch thì ngũ nữ tiếp tục dựa vào khả năng giao tiếp với thực vật của Lục Linh mà khoé léo tránh né từng nhóm tán tu đang vây công, cũng như những nhóm đang ở xa vừa bị động tỉnh quá lớn của "Băng Hoả chi ẩn sương" gây chú ý mà đang hướng về đây xem xét.

 

Chỉ qua gần nữa canh giờ, các nàng đã vất vả tránh né qua gần ba, bốn mươi nhóm, hướng thẳng hướng điểm trận đầu tiên mà chạy. 

 

Ngũ nữ đang trong ba khắc yên tỉnh đầu tiên không bị kẻ địch quấy phá thì Lục Linh đang được Tần Hạ Băng và Lý Diệu Hoàng đỡ trên vai, giọng bất ngờ hoảng hốt:

 

"Có hai kẻ rất nhanh đang đuổi theo đến đây, hơn nữa khí tức trên người họ còn rất mạnh!"

 

Lý Diệu Hoàng tuy thấy ngữ khí Lục Linh đặc biệt khác thường nhưng nàng cũng không vội vã:

 

"Không chừng là trùng hợp, mọi người đã kiểm tra kỹ không có linh khí đánh dấu, thử chuyển hướng đi đường vòng một tí xem sao."

 

Lục Linh gật đầu rồi chỉ dẫn mọi người hướng đi an toàn. Nhưng chỉ một lát sau nàng lại trầm giọng lần nữa:

 

"Bọn họ vẫn đi đúng theo hướng chúng ta, đã gần đến vị trí mắt thường có thể thấy."

 

Lý Diệu Hoàng nhíu mày bắt đầu phân tích tình huống quái lạ.

 

Các nàng không bị linh lực đánh dấu, mắt thường không thể nhìn tới đây, chỉ có khả năng là dùng linh thức thăm dò vị trí các nàng. 

 

Nhưng linh thức có thể kiểm tra từ vị trí xa như vậy thì chắc chắn đã vượt qua phạm vi linh thức của trúc cơ đại viên mãn có thể chạm tới. 

 

Hơn nữa các nàng còn đang kích hoạt ẩn nặc ngọc bội, trúc cơ đại viên mãn tuyệt đối không thể tra xét được. 

 

Chỉ có một khả năng!!!

 

Lý Diệu Hoàng cũng hi vọng là phán đoán của mình là sai, nhưng bây giờ tình thế cấp bách, trước tiên phải ẩn nấp trước, nàng vội vã nhìn vào không gian linh sủng:

 

"Băng Băng, nhờ ngươi dùng ngọc bội che dấu toàn bộ bọn ta."

 

Băng Băng lập tức từ không gian linh sủng nhảy lên vai Lý Diệu Hoàng "Grao, grao" hai tiếng, hai chân cụt cụt ôm một miếng ngọc bội phóng xuất phong hệ linh lực thuần tuý che dấu khí tức của ngũ nữ.

 

Quả nhiên sau khi các nàng đổi hướng lần nữa thì Lục Linh liền cảm nhận được hai kẻ mạnh mẽ tiếp cận đã đuổi sai hướng, bị các nàng cắt đuôi thành công. 

 

Nhưng sau khi Lục Linh báo lại điều đó, cả nhóm lại không có tí vui vẻ nào, sắc mặt tất cả đều trở nên ngưng trọng, vì điều đó chứng tỏ:

 

Hai kẻ tiếp cận vừa rồi tu vi chắc chắn cao hơn trúc cơ đỉnh phong!

 

Qua một lúc không chịu nổi bầu không khí nặng nề, Bạch Vân lên tiếng hoạt náo đầu tiên:

 

"Thối thể kì thì sao hả? Không phải lúc trước bốn người các ngươi từng đánh bại bốn tên thối thể kì rồi sao? Hơn nữa xưa đâu bằng nay, bây giờ còn có thêm bổn mỹ nhân đây, có 10 tên thối thể kì đến đây cũng chỉ là cúng nhẫn trữ vật, hắc hắc."

 

"Đúng nha, ta giờ đã ma binh rồi, tìm bọn chúng đánh nhau cũng rất thú vị á, mài đao rất tốt luôn". Huỳnh Giao lập tức khả ái hùa theo.

 

"Lần trước ta không thể tham gia chiến đấu, lần này nhất định phải giúp các ngươi một tay!". Lục Linh cũng có điều trăn trở từ lâu.

 

Dù biết tình huống không lạc quan như các nàng nói, nhưng ánh mắt vẫn còn âm trầm của người còn lại vẫn làm Lý Diệu Hoàng bất tri bất giác tiếp lời vài câu:

 

"Đúng đó, có Băng Băng còn sợ gì bọn chúng phát hiện chúng ta. Ta còn có thể nâng cấp ngọc bội ẩn nấp cho phong hệ lên một tí nữa mà. Băng Băng sẽ dễ dàng sử dụng hơn nha."

 

Băng Băng nghe vậy thì ngẩng đầu mà "Grao, Grao" hai tiếng đầy tự hào. 

 

Tiểu bạch miêu khả ái như vậy nhưng sắc mặt của người kia cũng vẫn không tươi hơn tí nào, chỉ có Bạch Vân thì lập tức nhận thấy cơ hội làm ăn lớn:

 

"Sau này ngươi có muốn hợp tác bán mấy cái ngọc bội đó cứ kiếm ta, ta quan hệ rất rộng biết không. Nếu quá lười thì luyện chế thì có thể bán luôn bí quyết là được, tiền lời chúng ta chia 9 - 1."

 

"Ngươi sao không đi cướp đi? 7-3.". Lý Diệu Hoàng lập tức phản đối.

 

Bạch Vân xoa xoa hai tay mà cười hắc hắc: "Ngươi nghĩ thử nghĩ về lâu về dài thử xem, 1 phần cũng có thể giúp ngươi trả hết nợ, thậm chí không cần vào môn phái vẫn đủ sống đó. Cứ chốt giá như vậy đi."

 

Lý Diệu Hoàng tức giận xua tay về phía Bạch Vân từ chối lần nữa mà quên mình đang đỡ vai Lục Linh.

 

Bạch.

 

"A". Vết thương sâu ngoằm lại động khiến Lục Linh đau đến hít một ngụm khí lạnh.

 

Tứ nữ đều cả kinh thất sắc, Lý Diệu Hoàng thì mếu mặt luôn rồi:

 

"Xin lỗi Lục Linh, ngươi có sao không? Xin lỗi, xin lỗi ngươi nha."

 

"Không sao". Lục Linh chỉ cười gượng lắc lắc đầu.

 

"Chắc chúng ta đã bỏ qua bọn chúng". Tần Hạ Băng lần đầu lên tiếng sau lần yêu cầu trợ giúp Tiến Trình:

 

"Trước tìm nơi băng bó kỹ vết thương cho Lục Linh đã."

 

Cả bọn gật đầu đồng ý, bắt đầu tìm nơi kín đáo để dừng chân, nhưng tứ nữ đều để cách ứng xử kì lạ từ hôm qua đến giờ của Tần Hạ Băng vào mắt.

 

Sau khi sử lý xong vết thương trên vai của Lục Linh thì cả nhóm theo lịch trình cũ, cẩn thận xách theo Tiến Trình đến điểm trận của Lâm Vân Cốc.

 

Nhưng không thể không nói năm người các nàng đủ nổi bật ở Lâm Vân Cốc này.

 

Theo sau câu truyện thứ hai: "Tư Đồ Lập phản bạn, ngũ nữ nghĩa hiệp tương cứu" do bọn người Văn Khôn lan truyền.

 

Khắp nơi Lâm Vân cốc đều có người truy tìm hành tung của các nàng, khiến nữa ngày lộ trình sau đó của ngũ nữ càng thêm vất vả. 

 

Nhưng cũng mai là nhờ khả năng của Lục Linh quá ưu việt ở rừng rậm, điểm trận đầu tiên cũng tương đối gần, các nàng vẫn thành công đến trước thời gian định kì vùng cố định xuất hiện mỗi ngày.

 

Cả bọn liền hỗ trợ canh gác cho Bạch Vân và Tần Hạ Băng xem xét xung quanh, đến khi thời gian đã qua vùng cố định vẫn không xuất hiện, các nàng cũng đã dự tính từ trước nên cũng không có gì thất vọng, liền lập tức rời đi tìm nơi an toàn, đánh thức Tiến Trình.

 

Về phần Tiến Trình, sau khi hắn ngất đi một canh giờ ở mí mắt đã xuất hiện một ít nếp nhăn và đồi mồi, da ở cổ thì trở nên nhăn nheo, tuy biểu hiện không rõ rệt lắm nhưng các nàng đều biết đây là dấu hiệu của sự lão hoá.

 

Thọ mệnh của Tiến Trình chắc chắn đã suy giảm vì dùng bí thuật.

 

Lục Linh thấy hắn như vậy thì cả kinh thất sắc, thầm mai trong lòng bản thân mình vẫn chưa sử dụng bí thuật lần nào, bằng không thì nàng là nữ nhi, da vẻ trở nên như vậy thì thật là một cái giá quá lớn. 

 

Tuy sau này nếu tu vi tiến giai có thể cãi lão hoàn đồng, bề ngoài có thể quay lại vài năm tuổi thanh xuân, nhưng tu vi phải đột phá rất nhanh mới có hi vọng quay lại tuổi 19.

 

Cũng chính vì vậy mà một số tu sĩ tu vi thậm chí đã hoá thần, nhưng do không thể đột phá nên dần dà vẻ ngoài cũng đã trở thành cụ ông, cụ bà.

 

Hơn nữa những vết lão hoá trước thối thể kì còn khó bù đắp hơn.

 

Tuy có một số loại đan dược có thể giúp tu sĩ xoá bỏ những dấu vết năm tháng, vẻ ngoài mãi mãi ở tuổi 19 - 20 như "trú nhan đan", nhưng giá cả loại này rất đắc đỏ, thậm chí nhiều hoá thần kì tu sĩ cũng không mua nổi. 

 

Tất nhiên là cũng có một số bí thuật để có thể giữ gìn nhan sắc, nhưng Lục Linh hoàn toàn không biết bí thuật nào để giảm phản hệ của dòng tộc mình, bởi vì nàng là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã ở Lâm Phương Các được sư phụ là Tà Phiễu chân nhân nuôi dạy, nàng hoàn toàn mù mịt về xuất thân của mình. 

 

Cũng vì vậy mà khi thấy Tiến Trình cũng có khả năng giống mình lại làm nàng kinh hải đến vậy. 

 

Nhưng xuất thân của nàng có thể nói là một bí mật lớn, thậm chí có thể mang hoạ sát thân. Lại nhìn tình huống của Tiến Trình bây giờ, chắc hắn cũng không biết gì nhiều về dòng tộc, nên Lục Linh quyết định không hỏi hắn về điều đó, đợi sau khi ra khỏi Lâm Vân cốc mới âm thầm điều tra sau.

 

Sau khi được Lục Linh đút cho vài viên đan dược, Tiến Trình dần dần mở mắt. Hoàn thần sau một hồi nhìn dáo dát xung quanh, hắn đưa mắt về hướng ngũ nữ, ôm quyền nói tạ:

 

"Ân cứu mạng của năm vị cô nương, Tiến Trình đời này sẽ không quên."

 

Lục Linh như không quan tâm lời của hắn mà hỏi chủ đề khác:

 

"Tình trạng cơ thể ngươi thế nào?"

 

Tiến Trình suy nghĩ giây lát rồi thành thật:

 

"Trong 4 ngày ta sẽ không thể dùng quá nhiều linh lực. Nhưng có thể đi lại."

 

"Thế, lúc này ngươi định làm gì?". Tần Hạ Băng đứng phía xa, nhìn hắn thật sâu chậm rãi hỏi.

 

Tiến Trình giật mình bất ngờ, rồi lại cuối đầu trầm tư một lúc mới trả lời:

 

"Ta sẽ quay về nhóm của Tư Đồ huynh."

 

"Vậy được, ngươi mau liên lạc với bọn họ". Bạch Vân cười nhạt vội tiễn khách, những lời hèn nhát như vậy làm nàng rất lùng bùng lỗ tai.

 

Tiến Trình gật nhẹ đầu rồi lấy ra truyền âm phù từ nhẫn trữ vật, bắt đầu liên lạc với Tư Đồ Lập. 

 

Phải qua một lúc, bên phía Tư Đồ Lập mới có phản hồi, một giọng nam tử trầm ngâm vang lên từ truyền âm phù:

 

"Tiến Trình?"

 

Tiến Trình còn chưa kịp trả lời, đã có một giọng nữ như bất ngờ ở đầu dây bên kia lớn tiếng chen ngang: "Tiến Trình??". Là Mị Ái.

 

Mị Ái lập tức giựt lấy truyền âm phù trong tay Tư Đồ Lập lớn tiếng:

 

"Ngươi đang ở đâu hả Tiến Trình, ngươi có biết vì ngươi mà mọi người đều nói Lập Lập là kẻ bạc tình bạc nghĩa không? Ngươi"

 

Bạch Vân đã nhịn không nổi giựt lấy truyền âm phù mà nhanh gọn lớn tiếng quát:

 

"Nữa canh giờ sau, toạ độ 111'30."

 

Nói xong toạ độ cho trận pháp sư bên kia nàng liền trực tiếp xé nát truyền âm phù, không cho đầu bên kia có cơ hội nói gì thêm. 

 

Theo sự yên ắng từ truyền âm phù thì bầu không khí trong sơn động cũng trở nên ngưng trọng theo, tất cả mọi người đều cuối đầu trầm mặc. 

 

Qua một lúc, Tần Hạ Băng là người đầu tiên lên tiếng:

 

"Chúng ta nên đi sớm một chút."

 

Nói xong nàng đã xoay người bước ra cửa sơn động. Bạch Vân cũng theo ngay sau đó, không thèm nhìn Tiến Trình một cái. 

 

Huỳnh Giao nhìn bóng lưng của hai nàng dần xa rồi quay sang nhìn Tiến Trình gãy gãy đầu như là đang muốn nói cái gì đó. 

 

Lục Linh tiến lại vỗ nhẹ vai tiểu khả vài cái như đang ngăn lại, rồi nhìn sang Tiến Trình, lời ít ý nhiều:

 

"Ngươi nên biết mình thật sự muốn gì."

 

Tiến Trình vẫn tiếp tục cuối đầu trầm mặc.

 

Lý Diệu Hoàng thấy vậy triệu hồi "ám linh xích" đưa một đầu cho Huỳnh Giao, hai nàng cứ thế dùng "Ám Linh Xích" như võng chở Tiến Trình mà đi theo tam nữ khéo léo ẩn nấp đến toạ độ đã hẹn trước.

 

Đến điểm hẹn sớm hơn rất nhiều, cũng không ai nói gì, ngũ nữ chỉ để Tiến Trình tại đó rồi xoay người bước đi, tiếp tục tìm nơi ẩn nấp khác. 

 

Lý Diệu Hoàng vẫn như cũ là người ở lại sau cùng, nàng bước lại đưa cho Tiến Trình một ẩn nặc ngọc bội rồi vội đuổi theo bóng lưng của tứ nữ đã dần xa, mà như không để ý âm thanh đang vọng lại từ phía sau:

 

"Đa tạ năm vị ân nhân đã cứu ta, Tiến Trình cả đời sẽ khắc ghi trong lòng!!!"

 

Cảm nhận sự bi ai trong giọng nói của Tiến Trình, Lý Diệu Hoàng trong lòng lại có thêm một câu hỏi:

 

Các nàng thật sự đã cứu Tiến Trình sao? 

 

Không, các nàng không làm được gì cả, các nàng chỉ giữ giùm hắn một mạng, nhưng Tiến Trình vẫn chưa được cứu. 

 

Hắn vẫn còn kẹt lại dưới cái bóng của Tư Đồ Lập, còn bị sự hèn nhát và giả dối kìm hãm bản thân mình.

 

Hắn vẫn chưa thoát khỏi nguy khốn.

 

Nhưng các nàng không thể cứu hắn, cũng không ai có thể cứu hắn, cũng giống như phàm nhân ở thành Thừa Thiên vậy, chỉ có Tiến Trình mới có thể tự cứu bản thân mình, chỉ có tự mình mong muốn, tự mình mạnh mẽ hơn, thì Tiến Trình mới có thể mãi mãi được an toàn, mới thật sự được cứu rỗi.

 

Và hành động của các nàng chỉ là thoả mãn bản thân, chỉ là ích kỷ không muốn mình phải nhìn thấy một người chết mà không cứu, nên thay Tiến Trình giành lại một mạng. 

 

Các nàng không cứu hắn, các nàng chỉ đơn giản là không thể nhìn hắn chết như vậy mà thôi.

 

Lý Diệu Hoàng cứ như vậy vừa trầm mặc suy tư, vừa bất tri bất giác hành động theo tứ nữ. 

 

Đến khi nhận ra thì các nàng đã tìm được nơi ẩn náo khác và nàng dã nâng cấp thành công ẩn nặc ngọc bội của Băng Băng, đang một mình ở trong một hang động.

 

Nhìn dáo dát xung quanh vài lần, Lý Diệu Hoàng thở dài rồi cuối đầu trầm mặc bước ra khỏi cửa hang. Nàng cứ thế kích hoạt ẩn nặc phù vô thức bước đi trong dòng suy nghĩ miên man, cho đến khi, Lý Diệu Hoàng lại một lần nữa vô tình bắt gặp thủ phạm làm mình trở nên như vậy.

 

Tần Hạ Băng xoay tròn giữa bầu trời đêm, lam y, tóc vàng lấp lánh dưới ánh trăng tinh nghịch. Bàn tay thon dài, tinh xảo nhẹ nhàng lộng vũ ra bốn phía xung quanh.

 

Băng lam linh lực theo đó mà ùa ra bốn phương tám hướng, băng kết cả một thảo nguyên xanh mướt, rồi vỡ tan, tuyết cứ thế bay lên lững lờ xung quanh cô gái cao quí kia.

 

Một cô gái xinh đẹp đang nghiêm túc tu luyện dưới màn đêm băng tuyết giữa trời xuân - Một cảnh tượng xinh đẹp theo nhiều cách khác nhau và một cô gái trở nên hoàn hảo trong cảnh sắc ấy. 

 

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt quen thuộc ưu sầu kia, Lý Diệu Hoàng lại nhớ ra cô gái trước mặt không hoàn hảo. 

 

Nàng ta rất yếu mềm chứ không mạnh mẽ như vẻ ngoài cứng cỏi.

 

Nàng ta luôn chăm chỉ hết mình chứ nào là thiên tài "làm chơi ăn thật" như mọi người vẫn nghĩ.

 

Nàng ta rất chính nghĩa và luôn bị thế gian này cô lập chứ chẳng là lạnh lùng, vô tâm như cách mà mọi người vẫn thường nói về thiên tài đệ nhất nhân tộc.

 

Lý Diệu Hoàng nghĩ tới đây tâm lại không hiểu vì sao nhói đau, cảm giác mãnh liệt ấy lại giúp nàng có thêm dũng khí phá tan bức tranh tuyệt hảo trước mắt, chân nhấc bước, Lý Diệu Hoàng tiến gần Tần Hạ Băng thêm chút nữa.

 

Lại một lần nữa thất bại, Tần Hạ Băng đang suy tư về chưởng thức mới thì bị tiếng bước chân từ phía sau truyền tới làm giựt mình.

 

Khi nhìn lại thì một lần nữa, nàng lại bắt gặp đôi mắt quen thuộc kia. 

 

Hai cô gái chẳng có gì giống nhau lại một lần nữa đứng dưới bóng trăng tinh nghịch mà thất thần nhìn nhau.

 

Cứ như thế không lâu, Tần Hạ Băng đang định như thường lệ trêu chọc thì lại bị đối phương đoán trước mà mở lời đầu tiên:

 

"Là ta, Lý Diệu Hoàng thông minh tuyệt đỉnh, phong cách độc đáo, lại còn biết tiết kiệm đây."

 

"Ai vậy?". Tần Hạ Băng liền làm mặt khó hiểu: "Ta chỉ biết một Lý Diệu Hoàng lười nhát, tương lai mù mịt, nợ nần chồng chất,.. lại luôn cứ bất ngờ xuất hiện như vậy."

 

Lý Diệu Hoàng đã đoán trước nàng sẽ nói vậy, nhưng lại bị câu ngập ngừng cuối cùng của Tần Hạ Băng gây chú ý:

 

"Nè, sao ta với ngươi luôn vô tình gặp nhau như vậy vậy hả?". Trùng hợp thì thật cũng quá nhiều lần đi.

 

Từng hình ảnh cả hai vô tình bắt gặp nhau từ khi còn bé lướt qua trong trí nhớ Tần Hạ Băng, môi nàng bất giác nhếch lên mà xa xăm:

 

"Ta cũng không biết, ngươi cứ luôn xuất hiện vào những lúc như thế này, kể cả những lúc trước kia."

 

Ánh mắt dịu dàng nhưng có mấy phần tịch mịch và tự giễu của người trước mặt làm tim Lý Diệu Hoàng lại một lần nữa nhói đau. Nàng không tự chủ được mà thốt ra những lời có vài phần đột ngột:

 

"Ta không biết gì về gia đình ngươi, nhưng về bọn ta, ngươi có nghĩ nếu bọn ta không muốn mà sẽ ra tay giúp Tiến Trình?"

 

Những lời "lời ít ý nhiều" của nàng làm Tần Hạ Băng bổng có một cảm giác thông suốt hoàn toàn, nhưng nàng không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, liền vội hỏi lại Lý Diệu Hoàng:

 

"Thật sao?"

 

Thái độ có phần thất thố của nữ nhân thường ngày vẫn khắc chế trước mặt làm Lý Diệu Hoàng không khỏi bật cười, có chút đắc ý trả lời:

 

"Tất nhiên, nếu không ngươi có thể hỏi bọn họ á."

 

"Đúng vậy á Hạ Băng, ta rất chướng mắt bọn rùa đen kia nên muốn cũng muốn đánh cho chúng một trận á."

 

Đột ngột nghe thấy giọng nói ngây ngô của Huỳnh Giao, Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng kinh hải nhìn sang hướng thanh âm.

 

Lục Linh, Bạch Vân ngồi xổm trong bụi cây gần đó, hai tay không kịp che miệng tiểu ngốc tử mà lòng mắng chửi không thôi, nhưng đã bị phát hiện, hai nàng chỉ đành bước ra.

 

Đối diện khuôn mặt ửng hồng và ánh mắt nghi vấn của Tần Hạ Băng nhìn mình, Lý Diệu Hoàng mặt đỏ ửng hướng ba kẻ vừa tới yếu ớt hỏi:

 

"Các ngươi.. đến từ khi nào?"

 

"Các ngươi đừng hiểu lầm". Lục Linh vội vã thành thật xua xua tay:

 

"Bọn ta thấy Hạ Băng có chút kì quái nên mới lo lắng mà đi tìm nàng, không phải cố ý nghe lén hai ngươi nói chuyện đâu á."

 

Tần Hạ Băng có chút ngượng ngùng, xưa nay thái độ của nàng vẫn lạnh nhạt với ngươi khác, nên nàng cứ nghĩ hôm nay mình vẫn ứng xử như thường ngày, không ngờ các nàng có thể nhìn ra. Nghĩ tới đây, Tần Hạ Băng nhấp môi lí nhí hỏi:

 

"Thái độ của ta rõ ràng như vậy sao?"

 

Lục Linh gật đầu thành thật rồi nhớ ra cái gì:

 

"Ùm, à đúng rồi, ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta cảm thấy có phần đồng cảm và tò mò với thân phận của Tiến Trình, nên ta cũng muốn giúp hắn một tay á."

 

Bạch Vân lập tức khinh bỉ, hừ hừ mà nói:

 

"Đúng vậy, ngươi nghĩ nếu không có được nhẫn trữ vật của tên công tử kia, ta có thể ra tay hả?"

 

Nhân tộc đệ nhất thiên tài chỉ vì vài câu nói của đồng bạn mà cuối đầu mỉm cười đến có phần ngây ngô, nào còn đâu vẻ lạnh lùng cao quí thường ngày.

 

Trong mắt lại một nụ cười chân thật không gánh nặng khác xuất hiện trên khuôn mặt gầy gò tinh xảo kia, Lý Diệu Hoàng không khỏi cũng thất thần mà cười ngây ngô theo thiếu nữ dễ thương trước mặt.

 

Đối diện ánh mắt dịu dàng của hai kẻ không coi ai ra gì này, Huỳnh Giao, Lục Linh chỉ có thể bị quên lãng mà đứng một bên ăn cẩu lương, hai người kia có thể nhịn được, nhưng Bạch Vân thật là chịu không nổi, nàng lập tức cười hắc hắc, bắt đầu trêu chọc:

 

"Ai da, ba người bọn ta đều nói lý do rồi, ngươi vì sao mà giúp Tiến Trình đây Hắc Hắc?"

 

Bị ánh mắt tò mò của Tần Hạ Băng nhìn mình thức tỉnh, Lý Diệu Hoàng suy nghĩ trong tích tắc rồi lại trả lời thông dông:

 

"Lý do giống với tất cả các ngươi thôi."

 

"Ngươi trả lời như vậy không được à nha, quá chung chung đi. Hay là ngươi không muốn nói vì có lý do đặc biệt không thể cho người khác biết a~". Bạch Vân vờ như nhíu mày, đầy thâm ý liếc liếc Tần Hạ Băng mà làm như lơ đểnh nói.

 

Lý Diệu Hoàng cũng không chột dạ, mặt lại có chút khó hiểu: "Thật sự là vậy mà, một người làm một việc vì rất nhiều lý do mà, không phải các ngươi cũng giống ta sao?"

 

Lại một câu nguỵ biện nhưng không thể phản bác được, Bạch Vân bị làm cứng họng nên không thèm quan tâm tới Lý đầu gỗ nữa, chuyển đối tượng sang Tần Hạ Băng:

 

"Ngươi tin lời nguỵ biện hời hợt này hả Đông Đông?"

 

Tần Hạ Băng suy nghĩ trong tích tắc rồi gật đầu:

 

"Việc này thì ta tin nàng."

 

Thấy không chỉ Bạch Vân mà cả Lý Diệu Hoàng cũng như đang bất ngờ nhìn mình, Tần Hạ Băng đành giải thích thêm:

 

"Ngươi có biết người này từng nộp một đơn yêu cầu 300 trang cho Viện trưởng của Phi Long học viện, xin miễn học năm môn học với lý do là những môn học đó nàng không thể áp dụng và nàng cảm thấy mình nên ngủ nhiều hơn?"

 

"Phốc". Bạch Vân bật cười, sau lại nhìn đang ưỡn ngực tự hào Lý Diệu Hoàng với đôi mắt đáng thương:

 

"Đúng là đối với những việc như thế thì người này thật lại thật thà đến ngu đần. Thật đáng thương, nàng còn đang rất tự hào."

 

Tuy không biết tại sao Tần Hạ Băng biết chuyện bị dìm kính này, nhưng Lý Diệu Hoàng lúc này thật rất tự hào khi có người nói về "thành tựu" của mình:

 

"Đáng thương cái gì hả, tại sao phải xấu hổ khi là chính mình?"

 

"Đúng vậy, tại sao phải xấu hổ hả, Diệu Hoàng quá ngầu nha, mấy môn học đó quá chán nên loại bỏ mới đúng!!". Huỳnh Giao hai mắt lấp lánh, sùng bái nhìn Lý Diệu Hoàng mà hào hùng tuyên bố.

 

Lục Linh nhíu mày, thành thật khuyên nhủ hai kẻ ngoại đạo kia: "Không có môn học nào là vô ích, chỉ tại hai ngươi chưa học đủ sâu để cảm thấy nó có ích. Sau này hai ngươi không nên làm vậy nữa, sẽ rất lãng phí đó!!"

 

"Lục Linh nói đúng, các ngươi không nên tiếp tục lười biếng. Chương trình học ở học viện đều được nghiên cứu rất kỹ lưỡng, đặc biệt là Tuyết Tinh học viện". Tần Hạ Băng theo sau lập tức tiếp lời.

 

Lý Diệu Hoàng cùng Huỳnh Giao đang định tiếp tục phản bác đội địch, thì bị câu nói tiếp theo của Bạch Vân dập tắt hoàn toàn ý định:

 

"Hai người các ngươi không cảm thấy vô ích nếu nói tiếp sao? Viện trưởng bà bà là viện trưởng của Tuyết Tinh học viện đó."

 

Hình ảnh Trác Diệu Xuân mỉm cười dịu dàng lột da Cửu Tâm hiện lên trong đầu Lý Diệu Hoàng, nàng chỉ có thể cứng họng mà mếu máo nhìn sang Huỳnh Giao cũng đang tái mặt nhìn qua nàng.

 

Hai thiếu nữ bị bóp nát ước mơ cúp học trong đêm đen bốn mắt đau khổ nhìn nhau, chuẩn bị đón chào những ngày thanh xuân ở Tuyết Tinh học viện.

 

Nhưng nó chỉ diễn ra khi họ có thể bình an rời khỏi Lâm Vân cốc.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16