Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10: Vô sĩ

525 0 2 0

Lộ Trình từ Thành Thừa thiên đến Tuyết Tinh học viện đi qua bốn nơi lần lượt là rừng Hoàng Hôn - thành Nguyệt Hồi - Ngân Nha thành và Mộng Nguyệt thành cũng là nơi Tuyết Tinh học viện tọa trấn. 

 

Tuy ghé qua nhiều địa điểm là vậy nhưng dù cho đi bộ cũng chỉ mất hai mươi ngày, thời gian nhập học lại còn tới tận hai tháng nên căn bản không có việc gì làm người lười nhát như Lý Diệu Hoàng lúc này phải chạy như bay như thế, ngoại trừ ngày kia là định kì giữa tháng đấu giá hội thành Nguyệt Hồi.

 

Lý Diệu Hoàng thật không muốn phải đợi đến tháng sau, trễ học là chuyện nhỏ, nhưng quan trọng là nàng có đồ cần mua gấp cơ.

 

Nếu bạn hỏi vì sao Lý Diệu Hoàng lại đột nhiên siêng năng tới vậy, thì xin lỗi, bạn đã lầm, nàng là lười một cách thông minh. 

 

Nếu có mồi lửa sớm thì luyện khí đỡ phải vất vả, nếu có công pháp ngay luôn thì tu luyện làm ít công to, dạy gì mà không làm?

 

Với suy nghĩ như thế, Lý Diệu Hoàng rồng rả chạy liên tục một ngày, vượt qua năm trạm kiểm soát thì trời chiều đã ngà ngà chuyển bóng. Giờ phút này nàng đang đứng trước hai ngã rẽ.

 

Rẽ phải đi thêm 3 ngày sẽ tới Cung Dung thành - nơi buôn lậu chính của Lý gia. Còn rẽ trái thì chỉ đi thêm nữa ngày sẽ đến thành Nguyệt Hồi trong lộ trình hướng tới Tuyết Tinh học viện, cũng là nơi mà đấu giá hội diễn ra.

 

Lý Diệu Hoàng thật sự không muốn đi thăm cơ nghiệp của gia tộc mình lúc này, nàng không chút nào do dự mà hướng lộ trái lao thẳng chạy đi.

 

Lại chạy thêm nữa canh giờ, phía trước bổng có tiếng ồn ào đánh nhau truyền đến, vì tránh phiền phức không cần thiết và đảm bảo an toàn, nàng trực tiếp kích hoạt ẩn nặc ngọc bội, nhảy lên cây từ từ tiếp cận.

 

Núp trong góc khuất, nàng cực kì rõ ràng tình huống bên dưới.

 

Một đám hai mươi mấy tên nam tử nhân tộc đang bao vây, à không, bọn họ là đang bị chặn đường bởi một cô gái ma tộc!!!

 

Thiếu nữ kia chỉ tầm tầm 14 - 15 tuổi, tu vi lại đã luyện khí đại viên mãn, da mặt trắng noãn, ngũ quan non nớt nhưng thân hình đã.....bự hơn Lý Diệu Hoàng nhiều... Nhìn bề ngoài không khác gì mấy so với nữ tử nhân tộc, sỡ dĩ Lý Diệu Hoàng có thể khẳng định thân phận đối phương là nhờ con ngươi đỏ như máu của nàng ta, đặc trưng của ma tộc.

 

(Ngũ quan: tai, mắt, mũi, miệng, chân mày).

 

Trường bào đỏ chói trên người thiếu nữ phấp phới dưới ánh hoàng hôn, ngực ẩn lộ, tóc dài đen nhánh tự do du đãng, tay cầm đại đao, mày phượng nhíu chặt, con ngươi đỏ chói loé lên tinh quang mà đứng song song hai chân chặn trước một đám nam tử hừng hực khí thế, một đoá hoa hồng gai gốc mấy phần yêu diễm, mấy phần kiêu hùng, mấy phần ngạo mạn.

 

"Xe hàng đằng sau các ngươi chở thứ gì, nói mau cho ta!"

 

Thiếu nữ dơ cao đại đao chỉ về phía hai mươi mấy nam tử trung niêm khoảng 25 - 27 tuổi, trong đó một nữa là phàm nhân, quần áo lũ lượi, cơ bắp lực lưỡng đứng sau - chắc là đi theo khuân giác; một nữa còn lại là tu sĩ thanh phục hổn tạp - 6 trúc cơ tầng 1, 6 luyện khí kì tầng 8 cùng đứng chắn hơn 10 xe hàng phía sau giữa cánh rừng.

 

Nhìn sơ qua đã rõ ràng chênh lệch thực lực hai bên, nhưng một tên trúc cơ kì trong đó vẫn phong thái điềm tĩnh từ tốn bước lên, chậm rãi ôm quyền giải thích với thiếu nữ:

 

"Cô nương, chúng ta không thù không oán. Mấy xe hàng phía sau chỉ là vận chuyển giùm bằng hữu ta, đồ vật không có gì quí báu."

 

"Hừ". Thiếu nữ áo đỏ hừ lạnh một tiếng, bỉu môi khinh bỉ: "Buôn lậu thì nói buôn lậu, còn làm bộ làm tịch. Hèn nhát, chẳng có tí danh dự. Nói! Các ngươi có phải là người của Hắc Liên giáo?"

 

Ách, thì ra là bắt buôn lậu, chuồn thôi. Mà khoan, cha mẹ ta mới buôn lậu, ta đâu có buôn lậu, không sợ, không sợ, hắc hắc. Lý Diệu Hoàng đứng trong bóng tối tự sợ hãi, tự hết sợ hãi....

 

Còn bên kia tên nam tử thủ lĩnh đã bị chửi đến đỏ mặt tía tai, đưa tay chỉ về thiếu nữ cáo gắt quát lớn:

 

"Nha đầu chết tiệt, cho ngươi tí mặt mũi lại tưởng bọn ta sợ ngươi? Người đâu lên cho ta!"

 

Hai gã trúc cơ đứng sau liền nhìn nhau gật nhẹ đầu rồi không biết xấu hổ mà cùng tế xuất linh kiếm lao lên, nhưng bọn chúng chỉ vận chuyển linh lực, không dùng chiêu thức, cũng không có chiến lược cứ thế mà lao tới thiếu nữ áo đỏ. 

 

Cũng phải thôi, Lý Diệu Hoàng cũng không khó hiểu, tuy luyện khí kì đại viên mãng và trúc cơ kì tu vi chỉ hơn kém một 1 tầng nhưng chênh lệch sức mạnh là lạch trời. Tu sĩ khi tiến vào trúc cơ kì sẽ được khai khiếu, tâm nhãn được mở, bắt đầu có thể cảm nhận thiên địa, vận dụng được nhiều thuật pháp mà luyện khí kì không làm được. Cơ thể cũng được thoát thai hoán cốt, bắt đầu hình thành tiên cốt, linh lực phồn thịnh hơn không phải 2 3 lần, chiến lực không chỉ gấp 5. Hơn nữa còn lấy 2 địch 1 không khinh địch mới là lạ kì, thực lực 2 bên thật sự quá mức chênh lệch.

 

Nhưng đối mặt cường địch như vậy, thiếu nữ áo đỏ chẳng những không sợ hãi mà môi lại nhếch lên khinh bỉ, cầm lên đại đao lao thẳng về trước quát lớn đầy hào hùng:

 

"Lên hết đây luôn!!"

 

Đại đao trên tay sau tiếng thét bắn ra vô số tia linh lực tí tách xanh lam uốn éo, nổ tung rồi biến mất liên miên thay phiên, lam lôi cứ thế cuồng cuộn bao bộc toàn bộ đại đao trên tay nàng rồi trực tiếp vung thẳng đến hai thanh linh kiếm của hai tên trúc cơ.

 

Keng. Đao kiếm chạm đối kháng, khí thế lam lôi bất ngờ không giảm lại tăng, đại đao như không thể ngăn mà hoàn thành quỷ đạo vòng cung của mình.

 

Đùng.

 

Thiếu nữ luyện khí một đao chấn bay cùng lúc hai gã trúc cơ kì!!! Một một đao vung lên ngạo khí ngập trời, không có cố kị, không có băn khoăn, không thể ngăn cản như đoạn tuyệt đường lui của chính mình mà không cần quay đầu. 

 

Trên thật tế một đao vừa rồi thật sự cắt đứt đường lui của nàng. 

 

Hai tên trúc cơ bị một đao chém văng, một tên ngã trên mặt đất, mặt ửng đỏ nhưng không trọng thương, còn chưa đứng vững lại phải dùng sức bú sữa mẹ tiếp từng đao của thiếu nữ áo đỏ đã tiếp tục lao lên tấn công. 

 

Nhưng hắn vẫn còn mai, tên nằm ngay quỷ đạo cuối của vòng đao thì đã trực tiếp nằm trên đất học máu... 

 

Chỉ một đao đã chứng minh chiến lực kinh khủng của nàng thì sao bọn chúng còn có thể khinh địch được nữa? Một tên trúc cơ khác ở sau liền lớn tiếng chửi lên: 

 

"Ma tộc ngày càng ngang ngược! Cư nhiên lại cả gan đả thương nhân tộc ta ngay trên biên giới!!"

 

"Đúng vậy! Hôm nay chúng ta đại diện nhân tộc mà dạy ma nữ ngươi một bài học!". Tên kế bên lập tức tiếp lời.

 

Thiếu nữ áo đỏ nghe vậy một đao chém văng tên trúc cơ lần nữa, không sợ trời đất quát một tiếng to kiêu dũng: "Lên hết đây!!!", rồi không quan tâm gì khác, thân ảnh chợt loé đã xuất hiến kế cận tiếp tục tấn công tên trúc cơ trước mặt, hắn thật khổ đau mà thầm chửi trong lòng chửi ba ngàn tiếng đồng đội còn lo nói nhảm, rồi thật nghi ngờ mình có thù giết cha với cô gái ma tộc này.

 

"Quá ngạo mạn!". Lời vừa dứt cả hai tên trúc liền cơ bay lên vung linh kiếm giáp công, một tên khác vẫn tại chỗ kết thủ ấn chờ đợi cơ hội chưởng lên. 

 

Đối mặt tấn công chiến thuật, thiếu nữ áo đỏ không chút nào quan tâm, càng đánh càng hăng, chiến ý ngập trời. 

 

Keng, keng, keng, ầm, kengg, ẦM... 

 

Nàng kiếm lại thì vung, thuật lại thì bổ, lấy công làm thủ, một mình ngay giữa vòng vây không sợ trời đất, một đao lại một đao đánh cho ba tên giáp công xung quanh đến mặt đỏ tay hồng. 

 

Đao chỉ có một dao, chỉ dùng giết địch, một khi khỏi vỏ, không có đường lui, Cửu Tử Bất Hối - Chính là Đao Ý.

 

Một luyện khí kì, không có đao pháp tinh diệu, không có thủ đoạn cao minh, không có linh lực bàng bạc, chỉ có đao ý ngập trời, nàng một người một đao, đánh tận thiên khung. Người cũng như đao, đao cũng như người, cao ngạo cố chấp, tuyệt không băn khoăn, chết không hối tiếc.

 

Quan sát ở một góc khuất, Lý Diệu Hoàng cũng bị đao ý kinh khủng này tác động đến siết chặt hai nắm tay, đầu vẫn cứ chạy số với hi vọng "học lóm". 

 

"Phốc". Phượng Tiểu Tịch nằm trong không gian linh sủng bật cười: "Ganh tị?"

 

Lý Diệu Hoàng chỉ có thể thầm cười tự giễu, người như nàng sao lại có lý do để dùng cả mạng mình để cố chấp như vậy đây? Kể cả tư cách ganh tị cũng không có. Nhưng bên ngoài nàng lại nhuễch môi cười: "Đúng nha, ngực bự hơn ta."

 

Phượng Tiểu Tịch mặt cứng đờ, rồi lắc đầu cười khoái chí đến hạnh phúc quá rồi, nhưng chỉ qua một lát lại trầm giọng: 

 

"Tới rồi."

 

Lý Diệu Hoàng cũng gật nhẹ đầu mà không nhìn nổi nữa, thật quá vô sĩ, nàng đưa ra quyết định từ từ tiếp cận.

 

Trong vòng chiến lúc này, thiếu nữ áo đỏ cả người đã chi chít vết thương, nhưng lực chiến không hề suy giảm, từng đao, từng đao khí thế như rồng, ép đến ba tên trúc cơ cận chiến thổ huyết, đã sắp trụ không nổi.

 

Tên thủ lĩnh từ nãy giờ cũng không ngồi không, giờ phút này hắn đã chửa thương thành công cho tên trúc cơ bị đánh ngất, mắt thấy đám thuộc hạ đã gần thất thủ, liền quát lớn một tiếng: "Lên!!". Rồi cùng hai tên thuộc hạ lao lên giáp công với thiếu nữ áo đỏ, lấy 6 trúc cơ đánh 1 luyện khí!!

 

Keng, keng, xẹt, keng, xẹt,.... 

 

Thiếu nữ áo đỏ từ đó liên tục thất thế, vết thương khắp người tăng lên theo cấp số nhân. Mắt lại thấy sáu tên luyện khí kì ngoài vòng đã dần kết xong thủ ấn - có thể tấn công bất cứ lúc nào thì nàng thầm than không ổn, cấp tốc xoay người biến chiêu.

 

Đại đao bao bộc lam lôi lao ngang chuyển thân quơ tới, keng, đối kháng 3 thanh linh kiếm rồi cùng bị hất văng, thiếu nữ áo đỏ mượn dư kình lui nhanh về sau, quát lớn một tiếng: 

 

"Ma hoá."

 

Da thịt trắng noãn của nàng ngay khắc đó liền lang toả chi chít hoa văn xanh dương như hình răng cưa, chúng di chuyển từ mặt xuống hai tay rồi đã bao phủ khắp toàn thân, dẫn theo là đôi con ngươi đỏ như máu của cũng ngả một màu xanh lam.

 

Theo sự thay đổi của vẻ ngoài, lam lôi linh lực xung quanh nàng cũng như bùng nổ mà bao bộc cả người, chân vừa chạm đất, thiếu nữ áo đỏ hai tay dơ thẳng đại đao lên đỉnh đầu, lam lôi nhanh chóng chạy dài lên cả lưỡi mà biến thành một đao ảnh lôi điện xanh lam dài tận 3m chỉ thẳng trời cao, khí thế bức nhân, lôi lam linh lực tảng mát sự nguy hiểm của thiên thanh!

 

Sáu tên trúc cơ hốt hoảng lui nhanh về thùng xe. 

 

Ngay thời khắc đó thiếu nữ áo đỏ quát lớn:

 

"Nộ tuyệt đao pháp, Huỷ Năm Châu!"

 

Lôi đao 3m bổ thẳng về trước chia nữa mặt đất, lôi lam linh lực như bảo rền sấm vang.

 

Ầm Ầm Ầm... Tiếng lôi minh vang đi vọng lại, khí thế đại đao khiếp đảm bốn phía.

 

"BÙM."

 

Cả cánh rừng qua giây lát nổ tung, bụi đất đầy trời, không gian chìm trong hổn loạn. Thanh âm tí tách của lôi điện từ rác tai cũng từ từ loảng đi, khói mù lượng lờ cũng dần dà tìm được bến đổ, khu rừng ngày một trong xanh, lộ ra một thiếu nữ tay cầm đại đao, hai chân đứng thẳng, tóc dài bay múa, trường bào đỏ chói tung tay, phía sau là ánh mặt trời chỉ còn một tia sáng cuối cùng, rồi vụt tắt!

 

Bịch. Thiếu nữ bổng nhiên ngã quỵ, hai chân ngồi quỳ, tay phải nắm chặt chuôi đao đang cắm chặt dưới nền đất như điểm tựa cuối cùng.

 

Phụt. Phía đối diện bổng nhiên lấp loé hơn mười ánh lửa, ánh đuốt trên từng thùng xe nhanh chóng lang toả đến mười mấy nam tử nằm bệch trên đất, nụ cười nham hiểm trên gương mặt 9 gã tu sĩ sống sót ngày càng rõ ràng dưới màu đất lượng lờ, riêng tầm mắt tên thủ lĩnh đã không che dấu được tàn tâm với thiếu nữ áo đỏ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16