Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 44 + 45: Nhích Bước

555 0 1 0

Không thể không nói phi thuyền của Nhan Hồng Anh đủ chói mắt, thuyền bay tới đâu thì có tiếng trầm trồ bàn tán từ bên dưới thành Nguyệt Hồi vọng lên tới đó.

 

Lúc đầu Lý Diệu Hoàng cũng có mấy phần lo lắng sợ có người phục kích. Nhưng qua một lúc nàng có thể an tâm mà tập trung toàn bộ tinh thần tiếp tục cãi nhau với người đối diện. 

 

Vì không có ai tấn công, chỉ có người xin đến bái phỏng!!! 

 

Hỏi Thạch Lỗ thì hắn cười khổ một cái rồi nói là vì đã bật cờ hiệu của của Tuyết Tinh học viện lên, nên không ai gan đủ lớn đụng tới bọn họ.

 

Lý Diệu Hoàng gật đầu như gà mổ thóc tán đồng không thôi. Đùa gì hả, chưa nói tới Vân Trung liên minh, chỉ nói đến "uy danh" Trác viện trưởng của chúng ta cũng đủ hù bọn họ chạy mất dép. 

 

Nàng cũng thật không hiểu bọn song lâu đấu lần trước lấy can đảm đâu ra mà dám tấn công cô Hồng Anh, không sợ bị lột da?

 

Trên thực tế bọn chúng thật không dám. Mục tiêu lần đó chỉ là nhóm thầy cô Thạch Lỗ và luyện đan sư đang trên đường đến điều tra vụ việc của Dương Gia, thông tin hoàn toàn không biết là có Nhan Hồng Anh trong nhóm. 

 

Nhưng khổ nổi cô Hồng Anh của chúng ta lại tự nhiên trốn ra ngoài lêu lỏng, tình cờ lại đi theo nhóm luyện đan sư.

 

Và cũng chính vì vậy mà bọn tinh linh tộc lúc sau chỉ định cướp ẩn nặc ngọc bội rồi rút quân, dễ dàng bỏ qua như thế. 

 

Lúc này Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng vừa cãi xong ai là người chăm sóc Băng Băng tốt hơn, kết quả hoà nhau như thường lệ. 

 

Hai thiếu nữ đang xoay mặt không muốn nhìn người đối diện thì nghe tiếng bước chân truyền đến.

 

"Các ngươi sao lại ở đây, đi ké tới Tuyết Tinh Học viện?". Kỳ Minh đứng cạnh Liễu Sương vẫn hào sảng như thường ngày, nhướng mày mở lời hỏi trước.

 

Tần Hạ Băng dường như có ý định gì mà chủ động trả lời: "Tụi em quá giang đi tới Ngân Nha thành, tham gia Lâm Vân Cốc."

 

"Lâm Vân Cốc?". Kỳ Minh, Liễu Sương đồng thanh bất ngờ lớn tiếng thành công thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

 

Thấy Tần Hạ Băng chỉ gật đầu nhẹ đầu thì Kỳ Minh và Liễu Sương không khỏi hai mắt nhìn nhau rồi Liễu Sương bước lên vội vàng khuyên nhủ:

 

"Tuy hai người các ngươi đều tuổi trẻ tài cao, nhưng lúc này đến Lâm Vân cốc vẫn còn quá sớm"

 

"Đúng vậy, Lâm Vân cốc chuyến này không phải chỉ có các học viện, tán tu cũng tham gia rất nhiều". Lê An cũng bị động tỉnh thu hút nên tiến lại lên tiếng tiếp lời: 

 

"Các ngươi tuy chiến lực hơn người nhưng tu vi còn quá thấp, rất khó chống lại thủ đoạn của tán tu. Nên suy nghĩ lại."

 

"Sau khi nhập học, với tiềm năng của các ngươi chỉ cần cuối năm ba, không, không chừng sẽ mở ra tiền lệ cuối năm hai liền có thể tham gia rồi. Khi đó sẽ an toàn hơn rất nhiều". Lâm Nguyên lúc này cũng đã tới gần phụ lời hai đồng nghiệp.

 

Đáp lại phản ứng ân cần của bốn vị giáo viên, Tần Hạ Băng ôm quyền nói tạ:

 

"Cảm ơn vị thầy cô quan tâm. Nhưng chuyến này em đi vì chuyện của Dương gia, đây cũng là cơ hội tốt rèn luyện bản thân để có thể mau chóng gia tăng thực lực giúp đỡ đại tỷ và nhị tỷ."

 

Lý Diệu Hoàng không nói gì, chỉ đứng phía sau đưa mắt chăm chú nhìn bóng lưng gầy gò Tần Hạ Băng mà lòng có nhiều suy đoán.

 

Còn cả nhóm thầy cô nào không biết thân phận của Tần Hạ Băng? Nhưng quả thật rất nguy hiểm, nghĩ vậy cả bọn hai mắt nhìn nhau định tiếp tục khuyên can thì lúc này Lục Linh bổng nhiên lên tiếng:

 

"Chuyến này còn có em, Huỳnh Giao với Bạch Vân cùng đi cùng các nàng. Vấn đề tìm linh dược không khó nên sẽ không tranh giành với người khác, chỉ cần ẩn nấp để hoàn thành nhiệm vụ."

 

Lúc nãy vì có nhiều người bái phỏng nên Thạch Lỗ đại hán lo không xuể, tam nữ thấy vậy thì đi phụ hắn tiếp khách, không làm phiền hai kẻ có thể cải nhau gần 3 tiếng này. 

 

Sau khi tiễn hết khách thì quay lại liền thấy tình cảnh trước mắt, Lục Linh liền lên tiếng tiếp lời.

 

Lý Diệu Hoàng nghe lời Lục Linh thì cái hiểu cái không, nhưng hiện tại quan trọng không phải là vấn đề này, nên nàng im lặng không hỏi.

 

Nhóm giáo viên nghe vậy cũng yên tâm hơn một chút, nhưng Kỳ Minh vẫn không chấp đồng ý nói thêm:

 

"Có thêm ba nàng cùng tham gia tuy an toàn hơn không ít nhưng nhiều nguy cơ cũng thêm rất nhiều. Các ngươi nên cân nhắc kỹ hơn."

 

"Chính vì vậy mong các vị thầy cô có thể cho chúng em biết thêm thông tin về Lâm Vân cốc". Tần Hạ Băng thấy thời cơ thích hợp liền lấy ra bản đồ đưa về trước.

 

Nhóm giáo viên thấy thái độ quyết tâm của các nàng thì đồng loạt thở dài một cái, hai mắt nhìn nhau rồi đưa tay nhận bản đồ.

 

Chỉ nhìn qua một lần rồi trả lại cho Tần Hạ Băng, Lê An lúc này quăng một pháp bảo hình chiếu lên cao, chỉ có một vầng sáng chiếu lên mà không có gì cả. Hắn tiến lên vừa dùng linh lực vẽ lên đó, vừa bắt đầu giải thích:

 

"Lâm Vân cốc là một không gian độc lập, do một vị dược sư độ kiếp kì để lại cho hậu nhân trước khi đi tới đỉnh olympus từ mấy chục vạn năm trước. Nó có tổng cộng 20 tầng, mỗi một năm bí pháp sẽ thay phiên mở ra một tầng khác nhau.

 

Lúc đầu còn có cả chủ tài kim đan đan, nguyên anh đan cùng một số loại trăm năm đan dược khác nhưng qua một thời gian đã bị hái sạch. Chỉ có chủ dược của luyện khí đan, trúc cơ đan cùng một số linh dược khác chỉ cần 20 năm là đủ thành thục nên dùng mãi không hết.

 

Nên vì vậy khu vực tự trị quyết định mời hai mươi vị hoá thần kì hiệp lực thay đổi kết cấu ban đầu của Lâm Vân cốc, để giới hạn tu vi chỉ tới trúc cơ đại viên mãn với mục đích biến Lâm Vân Cốc làm nơi cho thế hệ trẻ va chạm.

 

Lâm Vân cốc được sửa theo thập tam song linh hỗn độn trận, tuy địa hình mỗi năm đều thay đổi, nhưng có một bí mật, có một khu vực mỗi năm luôn luôn xuất hiện dù là mở ra tầng nào đi nữa, nhưng nó di chuyển khắp nơi trong 14 ngày Lâm Vân cốc mở ra, hơn nữa còn có trận pháp bao phủ. Đó là chắc là nơi các ngươi cần đến."

 

Nói tới đây Lê An dùng linh lực phân bản vẽ ra năm ngọc giản, đưa cho năm người các nàng:

 

"Đây là kết cấu trận pháp và thông tin của hai mươi tầng, đừng lan truyền ra ngoài, nhất là học sinh của các học viện."

 

“Đạ tạ các vị thầy cô!”. Ngũ nữ vui mừng nhận lấy ôm quyền nói tạ. 

 

Nhóm giáo viên chỉ gật đầu cười cười rồi phút sau lại trầm ngâm mà không nói gì thêm. 

 

Cuộc hành trình đến Ngân Nha thành tiếp tục.

 

Vì có phi thuyền của Nhan Hồng Anh nên thời gian 5 ngày đi đường chỉ rút ngắn thành 2 ngày. 

 

Lý Diệu Hoàng thẳng thắn đóng chặt cửa phòng không ra ngoài nữa.

 

Nàng đầu tiên là dùng ngày thứ nhất để tiếp tục tu luyện, bổ sung lại linh lực đã cạn kiệt vì cuộc chiến với Tần Hạ Băng. 

 

Phượng Tiểu Tịch thấy nàng có thể làm được tới mức này lại một phen tạc mao cảm thán.

 

Nhưng không giống lần trước, Lý Diệu Hoàng lần này đã biết cách ứng xử khi được người khen ngợi, nàng liền cười hắc hắc không khiêm tốn chút nào làm Phượng Tiểu Tịch có mấy phần buồn cười, nhưng trong lòng cũng có chút vui mừng vì nàng lúc này đã có dáng vẻ khả ái của một nha đầu 14 tuổi.

 

Qua một lúc Tiểu Tịch lại gợi ý thêm là cách tu luyện của nàng vẫn còn dựa vào tài nguyên, có thể đọc thêm công pháp cấp cao để xem cách thức cảm nhận linh khí tốt hơn mà phát triển thêm.

 

Lý Diệu Hoàng gật đầu biểu thị mình đã hiểu, nhưng thời gian tới Lâm Vân cốc mở ra chỉ còn 9 ngày, còn nhiều chuyện hơn cần nàng phải chuẩn bị.

 

Sau khi bổ sung đầy đủ linh lực, nàng quyết định đầu tiên là xem ngọc giãn Lê An. Nhưng nàng ngu nhất là pháp trận và phù lục, chỉ cố học nỗi những thứ liên quan đến luyện khí và cách nhận biết hai thứ đó mà thôi. Nên xem về "thập tam song linh hỗn độn trận" mà không hiểu gì cả, nàng liền chuyển sang nhìn thông tin 20 tầng.

 

Thông tin hai mươi tầng chỉ là thông tin những nơi nguy hiểm, đặc điểm địa hình chứ không có phân bố linh dược. 

 

Cũng đúng thôi, có vô số lí do để Lê An làm vậy, nhưng chắc chắn không phải là keo kiệt. Nàng nghĩ vậy liền thoải mái đọc xong.

 

Sáng ngày thứ hai sau khi ăn sáng trong phòng, Lý Diệu Hoàng bắt đầu đọc cuốn sách trong hợp sắt mà Trác Dịu Xuân đưa nàng. 

 

Cuốn sách cũ kỷ này là một quyển nhật ký bị xé rách vài trang của Dương gia gia chủ. 

 

Thì ra thành chủ thành Nguyệt hồi là Tạ Chính, bằng hữu thân thiết của Dương gia gia chủ - Dương Văn Minh cùng Dương phu nhân - Cung Lệ Ngọc từ khi còn trẻ, cả ba kết bạn đồng hành đi khắp nơi rèn luyện.

 

Sau này khi đã đi đủ, Tạ Chính quyết định ở lại Thành Nguyệt Hồi xây dựng sự nghiệp. 

 

Dương Văn Minh và Cung Lệ Ngọc sau khi kết hôn vì có gia sản ở đây nên cũng định cư tại thành Nguyệt Hồi phụ giúp hắn.

 

Tình bạn ba người tới đây thật đẹp, cho tới hai tháng trước Dương Văn Minh phát hiện Tạ Chính nhắm đến con gái hắn Dương Tiểu Ly, đến đây nhật ký bị xé mất mấy trang.

 

Trang tiếp theo là một tháng trước Dương Văn Minh lại tiếp tục phát hiện việc buôn lậu của Tạ Chính không đơn giản, chắc là do Huỳnh Văn tiền bối bắt xe hàng làm hắn chú ý. Tới đây lại xé rách.

 

Trang cuối cùng chỉ nói là Dương Văn Minh đang tiếp tục điều tra việc buôn lậu và Tạ Chính nhắm đến con gái Tiểu Ly của hắn là vì thứ kia chứ không phải thật lòng.

 

Lý Diệu Hoàng đọc xong thì bắt đầu suy luận:

 

Việc Dương Văn Minh xé mấy trang quan trọng là hết sức bình thường, đơn giản vì đó là bằng chứng điều tra được, là lá bài tẩy ép Vân Trung liên minh cứu con gái hắn. 

 

Hắn để lại nhật ký chắc cũng là vì nói liên minh biết mình đã điều tra được thứ gì. 

 

Nội dung của cả quyền nhật ký cũng không có gì bất thường. Nhưng điểm kì quái nằm ở nét bút.

 

THỨ NHẤT: chữ viết của trang gần cuối về việc phát hiện buôn lậu, nét đôi khi lại rũ rượi yếu xìu như đau lòng, đôi khi lại thô bạo quét dư xuống cả hàng dưới như là đang tức giận.

 

Còn chữ viết trang cuối cùng lại như rồng bay phượng múa, hào hùng chí cực, nhất là sáu chữ  "con gái của ta, Tiểu Ly" có thể nói là quả quyết, thanh thoát. 

 

Nếu liên kết với trang điều tra buôn lậu thì có thể suy đoán khi viết trang cuối cùng, Dương gia chủ sau một tháng nghiền ngẫm nên vừa thông suốt điều gì mà vui mừng, nhưng lúc này là đang nhở vả li biệt, thật không có chút nào lạc quan nha.

 

THỨ HAI: là cách dùng từ.

 

Mấy trang đầu tươi đẹp của quyển nhật ký, Dương Văn Minh thường hay dùng "Ly Ly", "Dương gia đại nữ nhi"; "tiểu nhõng nhẻo",... làm Lý Diệu Hoàng cũng phải ngưỡng mộ hai cha con này.

 

Những trang cuối cùng nguyên văn lại là: "con gái của ta, Tiểu Ly", kết hợp nét bút "thông suốt" đặc biệt của 6 chữ này, Lý Diệu Hoàng như là tìm được cái gì nhưng lại rất mập mờ, lại không đủ bằng chứng.

 

Hơn nữa chuyện này cũng không liên quan đến nàng, nàng đọc nhật ký là vì tìm manh mối để thắng Tần Hạ Băng thôi, nếu thua thì nàng lại phải tái chiến, nếu 4 năm sau vẫn chưa "phục thù" thiên tài đệ nhất nhân tộc thì nàng thật sẽ bị chọc đến hết phần đời còn lại mất, như vậy không tốt lắm nha, không thể để trận này là khởi đầu của hiệu ứng cánh bướm, nàng không thể thua được.

 

Với tư tưởng quán triệt, Lý Diệu Hoàng lại tốn hết cả ngày thứ hai đọc một bộ thoại bản "cuộc sống điển hình" của hai cha con Dương gia lần nữa, nhưng vẫn không tìm được manh mối gì có ích.

 

"Aizz". Dù gì cũng ngủ không được, Lý Diệu Hoàng thở dài đẩy cửa bước ra khỏi phòng, đi dạo giải lao.

 

(Thoại bản: tiểu thuyết xưa.)

 

Có thể nói là Lý Diệu Hoàng thật không bình thường, ban ngày thì phi thuyền toàn là người nhà, nhóm luyện đan sư người thì ngồi đàm đạo uống trà, người thì nấu canh linh dược cho mọi người.

 

Huỳnh Giao tận dụng cơ hội giao thủ với Lâm Nguyên và Thạch Lỗ.

 

Bạch Vân thì vì thấy mở cá cược không có tiềm năng nên chuyển sang lĩnh giáo trận pháp từ Lê An.

 

Hai người còn lại thì bị đẩy đến một góc vì quá chướng mắt mọi người.

 

Bầu không khí ban ngày náo nhiệt vô cùng.

 

Còn bây giờ là đêm khuya, mọi người chơi vui rồi thì về ngủ. 

 

Chỉ có Lý Diệu Hoàng như hồn ma dất dưỡng đi lòng vòng một mình, nhưng khi đến khoan thuyền, nàng lại thấy một hồn ma khác, không, là một nữ thần.

 

Nữ thần đơn độc đứng trên khoan thuyền cô lãnh, máy tóc vàng nhạt như chỉ có thể chơi đùa với gió lạnh mà tung bay, lam y hứng trọn ánh sáng mờ nhạt trời đêm mà toả sáng, đôi mắt quen thuộc lại u lãnh hướng về ánh trăng tinh nghịch.

 

Nhìn thân hình đơn bạc, côi cút giữa đêm đen đầy tuyết rơi kia, Lý Diệu Hoàng có mấy phần đau lòng, mấy phần sợ hải, Tần Hạ Băng giờ phút này tuy đứng thật gần nhưng khi vương tay, nàng lại như không thể chạm tới.

 

Bị một tia sợ hãi kia làm hoảng sợ mà đồng tử cũng co rút lại, Lý Diệu Hoàng chân vô thức lùi về sau, giày ma sát với ván thuyền phát ra tiếng động.

 

Tần Hạ Băng giật mình nhíu mày đề phòng theo hướng âm thanh lạnh giọng:

 

"Ai vậy?"

 

Chỉ một ngón tay lên trời, một đóm 'Cung Ly hoả' nhỏ nhắn xuất hiện giữa màng đêm tăm tối, trước mắt Tần Hạ Băng lại là một ánh mắt quen thuộc, ánh mắt cũng như thường lệ, nàng lại gặp nó lần nữa trong hoàn cảnh này.

 

Liệu có phải là trùng hợp hay không? Tần Hạ Băng lại tự hỏi thêm một lần nữa.

 

"Là ta". Lý Diệu Hoàng bình thản nhấp môi.

 

Tần Hạ Băng vẫn đề phòng như cũ:

 

"Ai vậy?"

 

"Chắc chắn là ngươi cố ý luôn!!". Lý Diệu Hoàng tạc mao, nàng đã cố tình dùng 'Cung Ly hoả' để thấp sáng thấy rõ rồi, chắc chắn là làm bộ.

 

Tần Hạ Băng "A" một tiếng như có điều chợt hiểu: 

 

"Ngươi là Lý Diệu Hoàng tu vi hai năm không tiến giai bị hai người vượt qua, độc lai độc vãng nhưng có rất nhiều bằng hữu mà người Thành Thừa Thiên công nhận Thiên tài số một?"

 

"Ngươi cũng độc lai độc vãng cũng không có bằng hữu!"

 

Tần Hạ Băng không quan tâm lời Lý Diệu Hoàng: "Ngươi có biết đôi mắt cá chết của ngươi giữa đêm thế này rất doạ người không? Cũng là chỗ quen biết, khuyên ngươi một câu: Đừng vì bất cẩn mà ngộ sát người vô tội. Thế nào? Lại định đi trộm đồ của ai?"

 

"Ta không có ăn trộm, ngủ không được nên tảng bộ". Lý Diệu Hoàng lui một bước về sau làm như hoảng sợ phản kích: 

 

"Ngươi cũng đêm khuya ở đây chắc không phải là đi ăn trộm bị ta bắt gặp đi? Đừng giết ta diệt khẩu nha."

 

"Ngươi đừng vì chạy tội mà du oan người tốt". Tần Hạ Băng khoanh hai tay trước ngực, giọng nói nhàn nhạt như đang nói ra một chân lí nào đó làm Lý Diệu Hoàng cực kì không phục.

 

"Chúng ta cùng ở đây giữa đêm khuya, sao ngươi chứng minh ta có tội mà ngươi vô tội được?"

 

"Vẻ ngoài mờ nhạt của ngươi. Ngoài dùng cho nghề này thì đâu còn tác dụng gì nữa". Tần Hạ Băng không chần chờ giây nào trả lời như thiên kinh địa nghĩa.

 

Nhưng Lý Diệu Hoàng ngược lại còn ưỡn ngực tự hào, dập tắc 'Cung Ly hoả' trên ngón tay, đi tới bên lan can khoan thuyền:

 

"Ngươi đừng xem thường người mờ nhạt nha, nhờ mờ nhạt nên ta luôn luôn đứng phía sau quan sát tất cả mọi người, nhờ đó có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn, từ đó trưởng thành hơn bọn họ. 

 

Hơn nữa nhờ vậy mà không ai chơi với ta nên khi có người nào chịu chấp nhận ta, chắc chắn người đó là thật lòng!

 

Món quà của thượng đế ban tặng đó nha!"

 

Tần Hạ Băng che trán nhức đầu: "Trình độ tự luyến của ngươi còn lợi hại hơn đao ý của Huỳnh Giao."

 

Nhưng tới đây môi nàng lại nhếch lên, giọng nói lại cô đơn đến khôn cùng như là đang tự giễu: 

 

"Ít nhất điều này cũng không sai đi. Người mờ nhạt đôi khi rất tốt."

 

Lý Diệu Hoàng không nhìn mà quay lưng về phía Tần Hạ Băng, đi tới đưa hai tay chống trên lên lan can mạng thuyền, qua giây lát suy tư cũng trầm giọng theo:

 

"Ta không biết rõ hoàn cảnh gia đình ngươi, nhưng đừng tạo áp lực cho mình nhiều quá."

 

"Tại sao? Tại sao ngươi không biết hoàn cảnh của ta nhưng vẫn nói vậy?". Tần Hạ Băng cũng không biết vì sao mà mình theo bản năng hỏi vậy.

 

Lý Diệu Hoàng mắt tiếp tục nhìn thẳng vào trời đêm, giọng nói lại xa xăm:

 

"Nhưng ta biết ngươi giống ta, chỉ là một nha đầu 14 tuổi, không nên gánh quá nhiều thứ trên người, cứ làm việc ngươi thích là được, đừng suy nghĩ nhiều quá."

 

Tần Hạ Băng lại cuối đầu nhíu mày: "Nhưng nếu việc ta muốn làm ảnh hưởng đến người khác thì sao? Cũng giống như bây giờ, lôi cả ngươi, Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân và cả nhóm thầy cô vào cuộc."

 

Lý Diệu Hoàng môi lại khẽ nhếch: 

 

"Ta sẽ không trách ngươi, bọn họ sẽ không trách ngươi. Vì bọn ta có một điểm mà ngươi cũng có."

 

"Là cái gì?". Tần Hạ Băng nghiêng đầu thật sự không hiểu.

 

Lý Diệu Hoàng không trả lời mà hỏi ngược lại:

 

"Ngươi nên tự hào mới đúng, đừng nên cảm thấy có lỗi. Ngươi có từng cảm thấy có lỗi khi giết hắc y nhân chưa? Vì sao ngươi cảm thấy có lỗi với bọn ta?"

 

Tần Hạ Băng ngẩng đầu nhìn máy tóc chẻ nhánh tự nhiên đang bị gió trêu đùa của người trước mặt, mắt sáng lên như hiểu điều gì:

 

"Ý ngươi là ta cảm thấy có lỗi vì ta quan tâm các ngươi. Các ngươi cũng quan tâm ta, vì vậy sẽ không trách ta vì lôi các ngươi vào cuộc?"

 

Lý Diệu Hoàng giật bắn người quay lại kinh ngạc nhìn Tầng Hạ Băng, ngữ điệu vô cùng bất mãng:

 

"Sao ngươi trả lời lần đầu tiên đã đúng rồi vậy? Mặc dù ta cũng trả lời có một lần nhưng còn bị cười đó?". Ta còn suy nghĩ nửa tháng không ra đó trời? Vế sau quá nhục nhã nên nàng không nói.

 

"Ngươi trả lời lần đầu tiên là gì?". Tần Hạ Băng bị thái độ của nàng làm rất tò mò.

 

Lý Diệu Hoàng cuối đầu nhấp môi lầm bầm: 

 

"Ta nói ta giết bọn hắc y nhân vì cô Hồng Anh sẽ cho ta đồ tốt".

 

"Phốc, haha...., đúng là ngươi sẽ trả lời như vậy."

 

Tần Hạ Băng không nhịn được mà nhếch lên môi mỏng bật cười thành tiếng, nhưng khác với những lần cười trêu ghẹo của trước kia, nụ cười của Tần Hạ Băng lúc này lại tự nhiên, nhẹ nhàng và chân thật khôn tả, nụ cười tuy không mang nét đẹp cao quí như thường ngày nhưng lại xinh đẹp hơn cả vạn lần.

 

Nếu phải nói là khác biệt ở nơi đâu, thì dường như trên gương mặt gầy gò tinh xảo của nàng đã không còn gánh nặng, không còn xa cách vạn dặm, không còn như những vì sao tận trời cao. Tần Hạ Băng lúc này thật gần gũi, thật chân thật. 

 

Đây, mới là biểu cảm khi nàng vui vẻ? Đây, mới là gương mặt khi nàng đã thật sự tự nhiên? Đây, là lần đầu tiên mình nhìn thấy nụ cười chân thật của nàng? Lý Diệu Hoàng không tức giận như thường lệ mà thất thần tự hỏi khi nhìn đôi mắt quen thuộc, nhưng giờ phút này lại mang đầy ý cười kia.

 

Đôi mắt thật xa lạ nhưng lại làm nhịp tim Lý Diệu Hoàng lần đầu lệch nhịp, làm mắt nàng cứ như bị hút lại mà trầm luân vào đấy, làm môi nàng cũng vô thức khẽ nhếch tạo thành một cảnh tưởng tương tự như đáp trả đối phương.

 

Tần Hạ Băng đang vui vẻ đến ngây ngô thì lại bị ánh mắt dịu dàng, nụ cười không có chút nào giả dối của đối phương làm cho thất thần, mà mắt nàng như bị hút vào vòng xoáy dịu dàng vô tận của cặp mắt đen láy kia, vô pháp thoát ra.

 

Hai thiếu nữ cứ như thế bất động nhìn nhau, mặc cho đêm đông đang gào thét, mặc cho bóng tối bủa vây, mặc cho trách nhiệm nặng nề, mặc luôn cả đạo lí nhân sinh. Cứ như, họ chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là đủ. Đủ, để bù đắp mọi thiếu sót của bản thân mình.

 

.

.

Aizz, tiếng lớn của Kỳ Minh vọng lại: 

 

"Sương Sương, đừng giận ta mà!!!"

 

Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng giật mình hoàng hồn, đồng tử co rút lại nhìn vào mắt đối phương, rồi đồng địu đỏ mặt quay sang hướng khác. 

 

Cả hai thật sự không hiểu mình vừa rồi bị làm sao mà thất thần nhìn chăm chú đối phương như vậy. Qua một lúc, Lý Diệu Hoàng gương mặt vẫn còn ửng đỏ, ho nhẹ một cái:

 

"Ùmmm....... Ta về phòng trước nha, gió ở đây lạnh quá."

 

Tần Hạ Băng gương mặt vẫn còn hồng sương, cũng gật đầu theo:

 

"Ùm, ta cũng phải về phòng."

 

Hai nàng gật đầu chào tạm biệt, rồi đi cùng nhau về một hướng... Được năm sáu bước, Lý Diệu Hoàng liền nhìn người bên cạnh:

 

"Sao ngươi đi theo ta?"

 

Tần Hạ Băng nhíu mày phản bác:

 

"Ngươi mới đi theo ta, phòng ta hướng này."

 

Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng sựng người lần nữa, phòng hai nàng ở kế nhau, bầu không khí lại lúng túng, qua không lâu, Lý Diệu Hoàng liền ga lăng mở lời:

 

"Ta mới nhớ phải đi qua nhà bếp lấy đồ cho Băng Băng, ta đi hướng này."

 

Tần Hạ Băng cũng rất nhanh đáp lại:

 

"Nếu cho Băng Băng thì ngươi nhanh lên một tí, đừng để nàng đợi lâu."

 

Hai nàng lại gật đầu tạm biệt nhau lần nữa. Tần Hạ Băng lập tức tiếp tục thẳng về hướng phòng, bước chân vẫn nhẹ nhàng, nhưng nhịp chân lại liên hồi hơn ngày rất nhiều, trên gương mặt trắng noãn vẫn còn nhiễm một tầng sương đỏ.

 

Lý Diệu Hoàng cũng lập tức đi ngược hướng nhà bếp, trở về vị trí đứng của nàng lúc nãy, để khuỷu hai tay lên lan can mạng thuyền mà ôm đầu lắc qua lắc lại, không biết đang nghĩ gì.

 

Qua một lúc lâu, chắc chắn người kia đã vào phòng, nàng mới chậm rải cuối đầu nối tiếp bước chân đối phương.

 

Lại qua một lúc, thấy Lý Diệu Hoàng đã khuất bóng, trong một góc tối, Liễu Sương mới hạ tay đang che miệng Kỳ Minh xuống. 

 

"Hai nàng bị gì vậy?". Kỳ Minh đầu gỗ quan sát nãy giờ vẫn chưa hiểu hết.

 

Liễu Sương lườm nàng một cái, người này giữa đêm lôi mình ra khoan thuyền làm chuyện xấu hổ, không sợ người ta thấy, còn phá chuyện tốt của đôi trẻ. Chuyện hai nàng rõ ràng như vậy lại đầu gỗ không hiểu? Cũng thật nghi ngờ là nàng dẻo miệng như vậy là trời sinh mà không cần động não hay sao. 

 

Càng nghĩ càng bực mình, Liễu Sương liền phán lệnh tử hình:

 

"Cấm cửa ba ngày". Nói xong đi ngay về phòng.

 

Kỳ Minh quá sốc đến nổi thét lên:

 

"Cái gì????". Lập tức đuổi theo.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16