Theo tu vi và lực chiến tăng lên nhanh chóng của Lý Diệu Hoàng, hắc kì lân dường như ban đầu cũng được Dương Bạch Trì phong ấn sức mạnh mà giờ đây ngày một mạnh mẽ, nên vì vậy hiệu suất tu luyện của Lý Diệu Hoàng cứ như thế gia tăng đều đều, nhưng vấn đề thú vui lại là một chuyện khác.
Lý Diệu Hoàng giờ đây chẳng những rèn xong 4 món binh khí cho mình, mà cả phần luyện tài của tứ nữ cũng đã nhờ Dương Bạch Trì đem đi uẩn dưỡng ở môi trường thích hợp mà nàng yêu cầu - đợi ngày sau thành thục rồi mới có thể rèn tiếp, nên thú vui luyện khí đã không còn, nàng liền chuyển sang đánh nhau.
Những khi cảm thấy buồn chán, Lý Diệu Hoàng lại lôi ra "Ám Linh", "Song Ngã", "Ân Tịch", "Miêu Linh" đối chiêu với hắc kì lân.
Nàng tập đủ loại chiêu thức, sử dụng đủ loại linh lực và cách phối hợp khác nhau với chúng, sự thuần thục và liên kết của Lý Diệu Hoàng cùng binh khí cũng từ đó mà dần khắn khít hơn.
Nữa năm sau, Lý Diệu Hoàng lần đầu tiên sử dụng thành công nhãn thuật Huỳnh Văn tặng khi trước, cảm nhận được một tí ti cảm xúc của "Ám Linh xích", sau đó lại lần lượt thấy được khí linh và cảm xúc được ba món binh khí còn lại.
Thần thức tu tâm không tu thể nhưng không hiểu vì sao vẫn tăng trưởng mạnh mẽ của nàng cũng theo đó mà càng thêm cường đại, lực chiến cũng theo đó đại tiến.
———
Lại trôi qua một năm, sau hơn một tháng chuẩn bị hoả, thuỷ, mộc ba loại linh khí, Lý Diệu Hoàng tiến vào bế quan, tỉnh toạ trên một đỉnh núi ở Lâm Vân cốc, tập trung dẫn lôi trùng kích bình cảnh trúc cơ tầng 3 và cường thân tầng 9, tiến đến kiện thể kì, thành công chửa trị hoàn toàn linh căn.
Sau nữa tháng ngồi một chỗ cho sét đánh ăn linh đan, Lý Diệu Hoàng bổng tiến vào cõi mộng.
Nàng như một lần nữa sống lại cả cuộc đời mình, chứng kiến lại mọi đau thương, từ nhỏ bị bạn bè xa lánh, khi hiểu chuyện thì lại vì gia đình đạo mạo và nhân tộc giả dối mà luôn khác biệt nên dần trở nên cô độc, khi tìm thấy và có những ước hẹn hạnh phúc đầu tiên thì bị Tư Đồ Lập, bị Cung Lệ Ngọc, lang nhân, Văn Khôn, tứ đại thế gia, tất cả tán tu và toàn bộ mọi người ở Lâm Vân cốc vô tâm nghiền nát.
Sự đau nhói ở tim mãnh liệt thêm qua từng giây từng khắc, cả người Lý Diệu Hoàng lúc này như bị nổi đau dầy xé thành trăm mãnh nhỏ.
Thoáng chốc trong tâm thức nàng đã phân thành hai Lý Diệu Hoàng đứng đối diện nhìn nhau.
Mà bên ngoài Dương Bạch Trì lần đầu tiên xuất hiện quan sát nàng trong lúc tu luyện, hơn nữa ánh mắt lại vô cùng chăm chú.
Lý Diệu Hoàng đồng tử co rút lại nhìn thiếu nữ giống y như mình nhưng cả người lệ khí trước mặt, nàng đang định lên tiếng thì thấy đối phương tự đang chéo hai tay ôm chặt vai như sợ hải mà quỳ bệch xuống đất môi lẩm bẩm hốt hoảng:
"Chúng ta quá khác biệt, ra bên ngoài chắc chắn sẽ chỉ đau khổ mà thôi, ở lại đây đi, chúng ta cứ nhàn nhã sống hết cuộc đời mà không ảnh hưởng tới ai". Nói tới đây, Lý Diệu Hoàng đầy lệ khí chạy lại níu lấy vai Lý Diệu Hoàng, lớn giọng van xin:
"Đúng vậy, từ bỏ đi, bỏ hết tất cả đi, chúng ta vẫn có thể sống hạnh phúc ở đây, đừng tu luyện cực khổ như vậy nữa, bỏ cuộc đi!!"
Dứt câu, từ người Lý Diệu Hoàng đầy lệ khí phân ra thêm một bóng hình nữa cũng y như nàng, chỉ có điều cả người người kia đều là tử khí.
Lý Diệu Hoàng cả người tử khí hất tay, chát, tán Lý Diệu Hoàng lệ khí ngã lăng xuống đất rồi hung hăng quát:
"Ngu ngốc, phải ra ngoài, chúng ta còn thù để báo. Tư Đồ Lập, tất cả bọn học viện, tán tu kia đều phải chết! Bọn nhân tộc Minh Long đế quốc kia giả nhân giả nghĩa nhìn thật ngứa mắt kinh tởm, bọn chúng phải có một bài học thích đáng!!!"
Đang khi Lý Diệu Hoàng tử khí hét lớn thì Lý Diệu Hoàng lệ khí nhào cả người ôm trầm nàng lại mà giọng sợ hãi lắc đầu vang xin:
"Không, chúng ta chỉ đau thêm mà thôi, nỗi đau khi cảm thấy cả thế giới này ngươi chỉ có một mình ngươi còn nhớ? Đau lắm, ở lại đây đi, tim chúng ta đau lắm. Đau"
"Nhưng ai sẽ trừng phạt bọn chúng?". Lý Diệu Hoàng tử khí hất tay quát lên cắt ngang:
"Những kẻ giả dối thấp kém đáng khinh kia phải biết sự thật! Bọn đạo mạo đáng chết, cứ sống trong tự nguyễn ngoặc mà cảm thấy hạnh phúc thì công bằng ở nơi nào? Chúng ta khác biệt là có lỗi sao? Lỗi là ở bọn chúng!!!"
Lý Diệu Hoảng lệ khí quyệt liệt níu kéo người kia bi ai:
"Không, sau tất cả chúng ta chỉ có đau khổ mà thôi, ở lại đây đi..."
Lý Diệu Hoàng im lặng đứng một bên, nàng nào không biết hai kẻ giống mình như đúc đang tranh cãi trước mắt là gì, đây là những lời thật lòng, những cảm xúc tiêu cực từ tận sâu trong trái tim nàng về thế giới bên ngoài, hận thù có, sợ hãi có, kinh tởm có, đau đớn có, tất cả bọn chúng đều làm tim nàng giờ đây như thắt lại mà khó thở vô cùng với khoé mắt động sương. Nhưng,... nàng phải ngăn chúng lại.
Lý Diệu Hoàng chậm rải sãi bước tới giữa cả hai, hai tay nhẹ nhàng đưa ngang, đẩy cả hai "mình" tách nhau ra.
Lý Diệu Hoàng tử khí khi dừng lại liền quát lớn:
"Ngươi làm gì vậy hả? Ngươi muốn ở lại đây? Hay là ngươi giống như bọn đạo mạo kia không chấp nhận bản thân mình là ai mà sống giả dối nhân nghĩa???"
Lý Diệu Hoàng lệ khí theo sau cũng uất ức quát:
"Đúng vậy, ngươi làm gì vậy hả? Ở lại đây là lựa chọn thông minh nhất, ngươi cũng biết điều đó mà! Tại sao lại tự lừa dối bản thân mình? Ngươi giống bọn xấu bên ngoài đó sao Lý Diệu Hoàng?"
Đáp lại thái độ phẫn hận của hai "mình", Lý Diệu Hoàng chỉ đưa ánh mắt chất chứa vô hạn dịu dàng nhìn bọn họ mà lắc nhẹ đầu:
"Không, các ngươi đều là cảm xúc thật sự của ta, đều là bản thân ta, ta chưa từng nói là sẽ phủ nhận các ngươi."
"Vậy Tại Sao (Hả)???". Cả hai mình đồng thanh phẫn hận quát lên.
Lý Diệu Hoàng môi khẽ nhếch, ánh mắt vẫn chứa vô hạn nhu tình mà nhìn bọn họ:
"Chính vì các ngươi đều là ta, nên ta biết, chúng ta đều có một khát khao, một việc phải làm, những thứ này đều chỉ là vặt vãnh, không phải sao?"
Cả hai "mình" giựt mình lùi về sau một bước rồi sửng người mở to hai mắt ngạc nhiên.
Lý Diệu Hoàng bước tới, lệ tuông rơi, đưa tay ra đón nhận hai người họ:
"Đến, chúng ta phải mau rời khỏi đây, chỉ có vượt qua bình cảnh này mới có thể đi tiếp."
Hai "mình" lúc này lau lau khoét mắt cùng "Ừ" một tiếng, đưa tay bắt chặt lấy tay Lý Diệu Hoàng, cả ba cùng nhau phát sáng mà như hoà làm một rồi tiêu tán trong hư vô.
Chấp nhận hai "mình", bên ngoài Lý Diệu Hoàng lúc này cả người dần dà bay lên, tỉnh toạ lơ lửng trên không trung.
Keng.
Một tiếng phạn âm bổng vang vọng trong thiên địa.
Lý Diệu Hoàng theo đó cả người lan toả ánh sáng màu vàng của Phật đạo chính tông khắp bốn phương tám hướng.
Bình cảnh ngay thời khắc đó bị phá nát, Lý Diệu Hoàng tiến giai Kiện Thể tầng 1 và trúc cơ tầng 4, thành công chữa khỏi hoàn toàn linh căn bị tổn thương!
Cả người sảng khoái mà từ từ tiếp đất, Lý Diệu Hoàng chân mới chạm đất còn chưa kịp kiểm tra rõ tình huống cơ thể đã thấy Dương Bạch Trì lúc này cả người bao trùm tử khí, mặt hốt hoảng chạy lại nắm chặt vai nàng vô cùng gấp gáp:
"Nói mau, ngươi làm sao có thể qua được ải đó? Nói mau, một kẻ bị đẩy vào vực sâu cùng cực tại sao có thể trở thành vô ngã?"
Cảm nhận xương cốt của mình như cọng bún tựa như mà đã bị đối phương dễ dàng bóp nát, Lý Diệu Hoàng lúc này thật không có thời gian để tâm tới chênh lệch của hai người mà bị cơn đau làm vội vàng lên tiếng:
"Cái gì vô ngã? Ta không biết gì hết, ta chỉ thấy hai người giống ta và nói với họ nguyên do nên thống nhất thôi."
"Đúng! Là nó, mau nói nguyên do!!!"
Đáp lại thái độ gấp gáp của Dương Bạch Trì, Lý Diệu Hoàng cố kìm nén cơn đau mà thật nghiêm túc, chậm rải rặn từng chữ:
"Ta vì thực hiện một lời hứa, vì muốn gặp lại các nàng, nên mọi chuyện khác đều không quan trọng nữa."
Dương Bạch Trì buông hai tay ra, trợn mắt, cuối đầu đứng, sửng người, miệng lẩm bẩm như là đang cố hết sức ngộ ra cái gì:
"Một lời hứa, mọi chuyện không quan trọng, một lời hứa, mọi chuyện không quan trọng, một lời hứa, một lời hứa". Giọng nói cằn cõi càng về sau lại càng vang vọng, càng hối thúc, nhưng lại càng thông suốt, nói tới đây Dương Bạch Trì bổng ngửa mặt lên trời cười lớn:
"Hahaha, một lời hứa, hahahahahaha, một lời hứa, hahahahahahaha, một lời hứa nên không quan trọng nữa, hahahahaha....."
Theo tiếng cười và tuệ âm bát ngát khắp nơi, Dương Bạch Trì cả người tử khí và phật quang đang xen, linh lực khiếp đảm của độ kiếp kì cường giả lúc này mất kiểm soát ào ra, phá nát mọi vật thể bốn phía xung quanh, biến chúng thành bụi phấn.
Lý Diệu Hoàng đồng tử co rút lại vì hoảng sợ, vội vã quay ra sau thét lớn: "A Ngao!", rồi nhào lại che trước người hắc kì lân vẫn đang ngây ngô.
Linh lực cường đại còn chưa kịp ập đến, áp lực từ chúng đã phá huỷ nhẫn trữ vật của Lý Diệu Hoàng, tất cả vật mỏng manh trong đó ùa ra tan thành tro bụi, nhưng mai mắn ngay khắc đó mọi thứ xung quanh bổng trở nên yên tỉnh, rồi chín tiếng phạn âm ngân dài trong không khí, đầy trời kim quang phật pháp từ vách đá bao phủ cả vạn dặm Lâm Vân cốc.
Nhưng lại trái ngược với khung cảnh hùng vĩ trong thiên địa lúc này, Dương Bạch Trì khuôn mặt hiền từ hai mắt nhắm nghiền, tay đặt lên gối, yên tỉnh ngồi xếp bằng trên mặt đất, hàng vạn đoá hoa trắng tinh vẻ ngoài không thể bình dị hơn lúc này bất ngờ nảy mầm, nở rộ rồi tỉnh lặng xung quanh ông ấy.
Nhưng làm Lý Diệu Hoàng kinh hoảng nhất không phải là những mãnh nhỏ li ti thuần kim tinh hoa đang chậm rải rơi vải khắp nơi bốn phía xung quanh như không tốn tiền tựa như, mà là công pháp luyện thể Phật tộc trong người nàng đang có phản ứng kịch liệt, dường như đang muốn tiến giai!!! Lý Diệu Hoàng gấp đến độ gần như cắn lưỡi mà vỗ nhẹ đầu hắc kì lân:
"A Ngao mau gôm chúng lại rồi phong ấn, ngươi lấy được càng nhiều thì ta càng làm nhiều đồ ăn ngon cho ngươi nha."
A Ngao nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ nhưng vẫn làm giọng miễn cưỡng: "Được", sau đó bóng tối lĩnh vực liền từ người nàng ùa ra, cô động gần trăm thước thuần kim tinh hoa xung quanh rồi nhanh chóng dung nhập trước người nàng tạo thành phong ấn.
Còn bên kia, Lý Diệu Hoàng vừa nói dứt câu đã trực tiếp nhắm mắt tỉnh tạo vận chuyển kim hệ linh khí theo đường kinh mạch trong công pháp như thường làm để cường hoá cơ thể, tu thể Phật học kiện thể tầng một mới vừa tiến giai chưa được 3 phút của nàng giờ đây lại có dấu hiệu sắp đột phá.
Và "Song Ngã" vẫn còn cắm sâu trên nền đất gần đó cũng đắm mình trong thuần kim chính khí khi ngã phật niết bàn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)