Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 43: Giáo viên

452 0 2 0

Tường đá mở ra, dẫn đến một mật thất khác bị chất đầy bởi những chiếc gương gỗ.

 

Mọi người liền chia nhau kiểm tra. 

 

Quả thật là đời không như mơ, tất cả gương gỗ đều trống không, đồ vật đều bị lấy đi hết. Nhưng nghĩ cũng phải thôi, dầu gì cũng đi chạy nạn, để lại của cải ở đây cũng quá vô lý.

 

Đầu nghĩ như vậy mà bỉu môi không thôi, Lý Diệu Hoàng tay vẫn không dừng lại mở ra chiếc gương tiếp theo. 

 

Nhìn sơ bên trong gương gỗ thứ 7 thì cũng như các gương khác - đều không có gì, nhưng cuối cùng vận may cũng đến, có một khối kim loại nhỏ ánh lên ngân sắc ở góc gương.

 

"Là bạch ngân khoáng, luyện tài 8 giai". Nhan Hồng Anh không biết lúc nào đã đứng ở phía sau, đưa tay cầm trước mãnh kim loại trong khi giải thích cho Lý Diệu Hoàng.

 

Luyện tài 8 giai!!! Đang vui mừng đến mắt cũng sáng lên thì tâm trạng của Lý Diệu Hoàng bị kích thước của "bạch ngân khoáng" nhấn chìm xuống đáy cốc. Chỉ lớn như ngón tay úc của nàng, dù trộn thêm hợp kim cũng chỉ làm được một vật cỡ chiếc nhẫn, không dùng rèn binh khí được.

 

Quan sát một chút thấy không có gì khác lạ, Nhan Hồng Anh liền đưa lại "bạch ngân khoáng" cho cô học trò, vò vò đầu nàng mỉm cười:

 

"Giữ lại, coi như làm kỉ niệm."

 

Thật chỉ có thể làm kỉ niệm. Lý Diệu Hoàng đang tiếc hận thì Huỳnh Giao lại là người đầu tiên tìm được đồ vật nên lớn giọng:

 

"Ta tìm thấy rồi nè, bên này nè, bên này nè."

 

Mọi người tới gần thì thấy nàng đang thông dông đưa lên một hộp sắt xanh đen bằng một tay, có vẻ hộp không nặng, nắp hộp có một phong ấn hoa văn giống với nhẫn không gian.

 

Nhan Hồng Anh liền dùng linh lực bao lấy hộp sắt để đảm bảo an toàn, rồi đưa nhẫn không gian chậm rãi tiếp cận nắp hợp.

 

Rắc, Phù, hộp sắc thuận lợi mở ra, mọi người thở phào nhẹ nhõm rồi đưa mắt nhìn vào trong.

 

Bên trong chỉ có 3 thứ: một cuốn sách cũ kỹ, một cuộn giấy da dê, một bức thư không có gì đặc biệt. 

 

Mọi người mở cuộn giấy, là một tấm bản đồ được đánh dấu kỹ lưỡng, nhưng lại không biết ở nơi nào, chỉ đành bỏ qua mở đến phong thư.

 

Là một bức thư nhờ vả của Dương gia chủ - Dương Văn Minh cầu người của Vân Trung liên minh đi cứu con gái hắn Dương Tiểu Ly - được giấu ở Lâm Vân cốc và bảo vệ nàng thay hắn một thời gian, vì cơ thể nàng có cái gì đó là mục tiêu của "chúng".

 

Dương Văn Minh này cũng thật xui xẻo, Lý Diệu Hoàng có nhiều phỏng đoán, chắc là hắn nghe phong phanh cô Hồng Anh tới thành Nguyệt Hồi nên liều mạng quay về., nhưng nào ngờ lại gặp ngay lúc cô ấy ra ngoài mà vào nhầm phòng của kẻ không biết Vân Trung liên minh là cái gì như nàng.

 

Cũng mai nàng cũng đến Dương phủ, bằng không thì phong thư này chắc nằm ở đây trăm năm. Lý Diệu Hoàng cảm thái không thôi, nhưng có điều mà nàng thật không biết:

 

"Lâm Vân cốc là nơi nào dạ?"

 

"Lâm Vân cốc là một không gian độc lập ở Ngân Nha thành, bên trong có rất nhiều linh dược, đặc biệt còn có chủ dược của luyện khí đan và trúc cơ đan". Trác Viện trưởng vừa giải thích vừa đưa mắt săm soi tấm da dê: 

 

"Nhưng lại giới hạn tu vi, pháp trận chỉ cho phép tối đa là trúc cơ đỉnh phong tiến vào. Và mỗi năm chỉ mở ra một lần sau đấu giá hội định kì vào dịp cuối năm, từ đó mà nơi đó liên kết với đấu giá hội thành Nguyệt Hồi, trở thành liên hoàn sự kiện thu hút khách du lịch."

 

Hèn gì không ai tìm ra Dương Tiểu Ly, truyền tống không gian chỉ có hoá thần kì trở lên mới có thể bài ra, chắc chắn là nhờ chiếc nhẫn này mới có thể vào ra Lâm Vân cốc. Xem ra lai lịch của Dương Gia không đơn giản.

 

"Có thể giao việc này cho em không?". Tần Hạ Băng từ nãy giờ vẫn cuối đầu như trầm tư điều gì, bổng nhiên nhìn sang Trác Dịu Xuân lên tiếng.

 

Lý Diệu Hoàng không khỏi bất ngờ mà nhíu mày khó hiểu qua. Chưa nói đến giới hạn tu vi của Lâm Vân cốc cao hơn nàng ta rất nhiều thì chuyện này là chuyện của Dương gia và thành chủ phủ, nàng ta có quan hệ gì với Dương gia thành Nguyệt Hồi?

 

Câu nói tiếp theo của Trác Dịu Xuân liền trả lời thắc mắc của Lý Diệu Hoàng:

 

"Tại sao em muốn nhận việc này? Theo ta biết em hoàn toàn không có quan hệ gì với Dương gia và thành chủ phủ?... Là vì ai?."

 

Tần Hạ Băng đối diện ánh mắt chăm chú của Trác viện trưởng giọng nói vẫn không cảm xúc:

 

"Chỉ là em muốn làm, đây cũng là một phần trách nhiệm của em."

 

Nhưng Trác Dịu Xuân như không quan tâm lời nói này, vẫn chăm chú nhìn nàng mà không trả lời. Bầu không khí ngưng trọng một lúc thì Trác Dịu Xuân lại nở nụ cười "dịu dàng" thường thấy nữa:

 

"Em muốn nhận vụ này cũng được, nhưng phải có người đi theo. Bằng không dù cô có chấp nhận, chị hai, chị ba của em cũng sẽ tìm tới."

 

Tần Hạ Băng nhíu chặt mày, bất ngờ ngữ điệu như là nàng thật sự tức giận:

 

"Chị hai, chị ba không phải cũng muốn em nhanh chóng nâng cao thực lực hay sao? Đây là cơ hội rất tốt để rèn luyện."

 

Chị hai, chị ba? Tìm Tới? Giúp đỡ? Tần Hạ Băng không cần lệnh bài Vân Trung liên minh? 

 

Liên kết lại thì Lý Diệu Hoàng đã hiểu ra điều gì, nàng vẫn đứng một bên quan sát thái độ kích động của Tần Hạ Băng. Và Trác Dịu Xuân lại tiếp tục không quan tâm điều đó:

 

"Nhưng họ cũng không muốn em tự đi tìm chết. Em vào Lâm Vân cốc một mình rất nguy hiểm."

 

Tần Hạ Băng biết mình đuối lý thì dừng lại cắn môi im lặng suy tư.

 

Để mọi cử động của nàng vào mắt, Lý Diệu Hoàng cũng nhíu mày cuối đầu theo, không biết suy nghĩ cái gì.

 

Nhan Hồng Anh lại như thường lệ mỉm cười đứng một bên quan sát mọi thứ.

 

Lần này bầu không khí ngưng trọng không lâu, Tần Hạ Băng ngẩng đầu lần nữa, nhìn thẳng viện trưởng đại nhân bắt đầu thuyết phục:

 

"Chuyện này có thể quan hệ trọng đại, không nên để quá nhiều tu sĩ cấp thấp trong liên minh biết. Rất có thể dẫn đến nội gián phá hoại. 

 

Em tuy tu vi không cao nhưng chiến lực mạnh, tự bảo vệ mình và hoàn thành nhiệm vụ hoàn toàn không có vấn đề gì."

 

Trác Dịu Xuân mỉm cười, đang định bác bỏ luận điểm quá nhiều sơ hở của nàng thì giọng nói mỉa mai của Lý Diệu Hoàng vang lên:

 

"Còn nói chiến lực mạnh, ngay cả ta cũng đánh không lại."

 

Tần Hạ Băng xoay người, nhíu mày nhìn người đang tỏ ra vô sĩ, thật sự là đã bị khiêu khích:

 

"Ngươi quả thật rất tự tin, sau chuyện này ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục."

 

“Không cần”. Lý Diệu Hoàng xua tay: "Đợi lâu mệt lắm đó, ta với ngươi lấy chuyện này phân thắng bại. Ai cứu được Dương Tiểu Ly trước là người thắng, thế nào?"

 

Nhẫn phong ấn chỉ có một, Tần Hạ Băng nghi ngờ nhìn Lý Diệu Hoàng, bên kia Bạch Vân lúc này tiến lại lên tiếng:

 

"Ai da, thật trùng hợp, bọn ta cũng định vào Lâm Vân cốc hái mấy cây linh dược đó nha."

 

"Đúng vậy đó, chủ dược luyện chế trúc cơ đan ta đã dùng gần hết. Mọi người đều đã trúc cơ thật không đủ dùng!!". Lục Linh cũng đã ở bên, liền tiếp lời.

 

Huỳnh Giao cũng kế cận, khả ái hùa theo: "Đúng nha, đúng nha. Chúng ta đi chung đông vui lắm đó!!"

 

"Rất nguy hiểm, các ngươi đừng đi theo/ Không được, nơi đó quá nguy hiểm". Qua ba câu đã nắm được sơ bộ nên Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng đồng thanh lên tiếng phản đối.

 

"Không phải vì vậy mà chúng ta cùng đi chung sẽ đỡ nguy hiểm hơn sao?" Lục Linh tiến lại thuyết phục: 

 

"Hai ngươi cứ tỉ thí của hai ngươi, bọn ta đi theo sau tiện đường hái linh dược, sẵn tiện bảo vệ lẫn nhau."

 

"Đúng nha, không đi chung với hai ngươi bọn ta còn gặp hiểm hơn nữa á". Huỳnh Giao gật gù khả ái thảo mai. Bạch Vân thì lại cười hắc hắc đi tới:

 

"Người càng đông càng thu gôm được nhiều hơn. Có chia ra chắc chắn ta cũng có lời, hè hè."

 

Xem ra dù không cho ba kẻ này đi theo thì họ cũng tự mình vào Lâm Vân cốc. Chi bằng đi chung, an toàn hơn rất nhiều. Lý Diệu Hoàng nghĩ tới đây liền chấp thuận:

 

"Đi chung thì đi, nhưng các ngươi không được thiên vị mà giúp nàng ta đó".

 

"Ai cho ngươi tự quyết định?". Tần Hạ Băng vẫn không đồng ý nhìn qua nàng: 

 

"Hơn nữa ta có chấp nhận lấy chuyện này tỉ thí với ngươi rồi sao?"

 

Lý Diệu Hoàng biết không thể dùng cách bình thường với kẻ cứng đầu này, nàng liền nhếch môi cười, chơi vô lại chỉ hỏi ba chữ:

 

"Ngươi sợ thua?"

 

"Được, chấp thuận". Tần Hạ Băng thật không thể chịu được vẻ mặt khinh bỉ của Lý Diệu Hoàng, lập tức chấp nhận, nhưng qua giây lát giựt mình thì nàng vẫn không chịu thua thiệt:

 

"Nhưng ngươi nên tự bảo trọng một chút, chỉ mình ngươi là luyện khí kì, đừng vì vậy mà kéo lại bọn ta, thiên tài số một thành Thừa Thiên."

 

Lý Diệu Hoàng sao có thể chịu thua?:

 

"Ai kéo lại ai còn chưa biết nha, chúng ta còn chưa phân thắng bại đó, thiên tài đệ nhất nhân tộc."

 

Thạch Lỗ vì ở đây chỉ có mình hắn là nam tử nên từ nãy giờ vì ngại ngùng mà không dám nói gì. Nhưng cũng vì vậy mà hắn có thể quan sát rõ ràng tất cả hành động của các nàng, quả thật không làm hắn thất vọng. Lần nữa mừng thầm vì mình đã đến đây, Thạch Lỗ vỗ đùi mạnh một cái, lớn giọng hào sảng:

 

"Tốt, các ngươi quả thật rất muốn thắng đối phương, tuổi trẻ là phải như vậy, không chịu thua ai. Đi, ta dẫn các ngươi đến trụ sỡ của Tuyết Tinh học viện trước."

 

Câu đầu của Thạch Lỗ làm Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng nhớ lại cái gì mà đỏ cả mặt, nhưng mấy câu sau các nàng lại không hiểu hết.

 

Trác Dịu Xuân một bên cầm "nhẫn phong ấn" vận dụng linh lực đưa tay xé rách không gian, một bên giải thích:

 

"Lâm Vân cốc là một cơ hội rèn luyện tốt cho trúc cơ kì, Tuyết Tinh học viện tất nhiên cũng tham gia. Thạch Lỗ đang chuẩn bị quay về học viện đón học sinh năm ba, năm tư đến Ngân Nha thành. Các em theo hắn đi trước, ta và tiểu Hồng còn có việc bận, mấy ngày nữa sẽ tới."

 

Trong thời gian Trác Dịu Xuân giải thích, tất cả mọi người đã bước qua vết rách không gian quay về Dương phủ, nàng cũng đã đưa "nhẫn không gian" và quyền sách cũ kỹ cho Lý Diệu Hoàng, còn bản đồ thì lại đưa cho Tần Hạ Băng.

 

Nhan Hồng Anh ngay sau đó liền triệu hồi ra phi thuyền lúc trước, nhìn Thạch Lỗ tươi cười:

 

"Cho mượn thôi đó, nhớ ghim linh thạch đầy đủ rồi hả trả lại."

 

"Haha, đa tạ". Thạch Lỗ nói tạ rồi vui vẻ lên phi thuyền.

 

Vì hôm nay cũng là ngày cuối cùng theo ước hẹn nên mọi người đều đã thu dọn đồ đạc, nên sau khi thu lại binh khí thì Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng liền cùng Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân, Tiểu Tịch, Băng Băng hành lễ rồi cả bọn cũng nhanh chóng lên phi thuyền.

 

Chiếc phi thuyền hoa mỹ thẳng hướng Hoa Bích Lâu bay đi, đón nhóm Kỳ Minh, Liễu Sương và nhóm luyện đan sư.

 

Bỏ lại Nhan Hồng Anh đứng bên dưới Dương Phủ, ngẩng đầu đưa ánh mắt đầy xa xăm theo bóng lưng đang dần xa của ngũ nữ trên khoan phi thuyền.

 

"Xem ra hai nha đầu kia đường đi sẽ còn dài hơn ta và nàng rồi". Trác Dịu Xuân hiếm thấy thu lại nụ cười dịu dàng trên môi.

 

Nhan Hồng Anh lắc đầu trầm giọng: "Không chỉ có Hoàng nha đầu và Băng nha đầu. Giao nha đầu, sư muội, Bạch nha đầu tương lai cũng thật không dễ đi. Các nàng rất đặc biệt."

 

Trác Dịu Xuân gật đầu tán đồng, cũng trầm giọng theo: "Đúng là rất đặc biệt. Nhưng chúng ta là giáo viên, chỉ có thể đứng một bên theo dõi, chỉ khi thời cơ đến mới giúp các nàng giải ngoặc. 

 

Tuy làm vậy đôi khi có phần tàn nhẫn, nhưng thương cho roi cho vọt, đây là cách làm đúng, nàng không nên tự dằng xé. Hơn nữa."

 

Nói tới đây Trác Dịu Xuân liền xuất hiện trước người Nhan Hồng Anh, nhíu mày đưa ngón chỏ nâng cằm mỹ nhân:

 

"Khi ở bên ta, Tiểu Hồng chỉ được phép nghĩ nhiều nhất về một mình ta có biết chưa? Hôm nay chắc Tiểu Hồng không muốn ra khỏi phòng?"

 

Nhan Hồng Anh hoảng sợ định lui về sau thì đã phát hiện mình lại bị người kia dùng không gian giam cầm khoá lại.

 

.

.

.

.

.

 

Lời bân quơ:

 

Chậc, chậc, muốn làm công cũng phải đủ mạnh đó!!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16