Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 106: Ta về rồi

381 0 2 0

Tam nữ qua lại hai mắt nhìn nhau một cái rồi quay qua cười tươi như hoa hướng Lý Diều Hoàng, cả bọn hiểu ý cùng Tần Hạ Băng vẫn còn phi kiếm trên cao đồng loạt ôm quyền: 

 

"Tham kiến Âu Dương thành chủ."

 

Âu Dương Vũ vẫn chằm chằm con gái cưng đang nằm công người mút tay ngủ mê say trên phi kiếm. Lục Linh hiểu ý, xấu hổ rụt cổ giải thích:

 

"Như Ngọc không có sao đâu, xin tiền bối yên tâm. Chỉ là... chỉ là bọn ta có nổi khổ riêng và để tiện hành động nên chỉ làm nàng ngủ một chút, một canh giờ sau sẽ tỉnh lại thôi..."

 

Không hổ danh là Âu Dương Vũ, hắn sau nghe Lục Linh giải thích xong liền khẽ thở ra nhẹ nhõm, mặt cũng bớt hơn một nữa căn thẳng, đầu tiên là nhìn qua đám huynh đệ đang quỳ trên đất:

 

"Chuyện trong nhà trong nhà giải quyết. Các ngươi trị thương xong thì hãy tự đến Lưu Khanh trại đợi ta, nếu bỏ trốn thì Âu Dương Vũ ta không còn gì để nói."

 

"D-dạ, đa tạ Vũ đại ca". Ba mươi mấy người kể cả Thái Sang đều đồng loạt giọng nức nở rưng rưng.

 

"Được rồi, ngươi giúp bọn họ rồi ra trung tâm hổ trợ đi Vĩnh đệ."

 

Âu Dương Vũ đợi Lý Vĩnh "Dạ" xong rồi quay sang vừa ôm quyền vừa nhìn thật sâu Lý Diệu Hoàng một cái - làm nàng ta trán lấm mồ hôi hắn mới chuyển sang hướng tam nữ Lục Linh và Hoàng Diệu Diệu mới từ phi kiếm bước xuống:

 

"Các vị đây chắc là học trò của cô Hồng Anh và Trác Viện trưởng. Đại ân cứu con gái ta Như Ngọc, Vũ mổ nhất định ghi tạc trong lòng."

 

Trong khi nói Âu Dương Vũ đã đáp xuống mặt đất, dùng linh lực cẩn thận đỡ lên 6 người nhóm Âu Dương Như Ngọc, lúc này lại đưa hai tay xé rách không gian, mở ra khung cảnh một căn phòng: 

 

"Mời các vị đến tạm phòng khách nghĩ ngơi, Trác viện trưởng và cô Hồng Anh rất nhanh sẽ tới, đợi ta giải quyết bọn tiểu tử nghịch ngợm này sẽ đích thân đến chào hỏi."

 

"Âu Dương thành chủ khách sáo."

 

Năm người các nàng cùng ôm quyền hành lễ rồi bước qua cõng không gian, đến một gian phòng đầy đủ tiện nghi và kết giới. 

 

Cổng không gian vừa mới đống lại.

 

"Graooooooooo". Một con bạch hổ to lớn liền từ bên hong Tần Hạ Băng lao ra gào thét chen giữa không cho Lý Diệu Hoàng sờ đầu A Ngao nữa. 

 

Rồi bạch hổ vẫn không buôn, dùng cơ thể đẩy đẩy hắc kì lân mà môi cứ gầm gừ không thôi.

 

"Băng Băng? Là Băng Băng phải không hả?". Lý Diệu Hoàng kinh ngạc mở to mắt đến mức cũng sắp lọt ra ngoài rồi, bạch hổ oai phong cao 1m đó nha, đây thật là tiểu bạch miêu chỉ lớn bằng lòng bàn tay hay làm nũng ngày xưa sao hả? Mới 6 năm thôi mà!!

 

"Graooooo". Băng Băng lập tức nhào lại người Lý Diệu Hoàng, đưa hai chân trước đè lên vai nàng, đầu sượt sượt làm nũng không thôi, nhưng mắt lại thỉnh thoảng liếc xéo hắc kì lân đằng sau.

 

"Ngươi đừng trách nàng, nàng còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện". Lý Diệu Hoàng thấy vậy thì đưa tay vuốt vuốt đầu Băng Băng, vừa cười khổ nhìn qua A Ngao khuyên nhũ, nhưng lại thấy A Ngao hất cầm đầy tự hào:

 

"Hừ, không thèm, ai mà thèm so đó với mấy nha đầu còn chưa biết nói."

 

"Graooo". Băng Băng liền từ bỏ Lý Diệu Hoàng mà không phục nhào lại tiếp tục cụng mạnh vào A Ngao như là đang rất ủy khất.

 

Tuy vậy nhưng A Ngao vẫn để cho nàng thoải mái tiếp tục mà không có chống cự gì.

 

"Thật không biết ngươi vận chó đỏ gì, hết hai con thần thú rồi tới một con vương thú 9 giai, phục rồi!"

 

Ngữ điệu hầm hừ quen thuộc sáu năm về trước lại lần nữa vang lên bên tai, Lý Diệu Hoàng bổng cảm thấy trước mắt mình mờ mịt, không thể thấy rõ ràng nữ tử bạch y vóc người yêu mị đang bước gần, nàng môi nhếch cao nhưng giọng lại nức nở:

 

"Đã lâu không gặp, Bạch Vân."

 

Bạch Vân liền xoay người đi hướng khác không cho Lý Diệu Hoàng biết nàng đang nghĩ gì, nhưng giọng mũi đã phản bội lại nàng: 

 

"Hừ, tên tiểu hỗn đảng, đừng hồng chiếm tiện nghi của bổn mỹ nhân lần nữa!"

 

"Oaaaaaa, nươi nhực nhong nheo a Nhịu Nhàng, nhọn nhe dèm nhươi nhưc nhét nhã". Huỳnh Giao thì lại không che dấu gì, trực tiếp nhào lại ôm sầm lấy nàng khóc rống, nào đâu còn vẻ oai phong anh khí mười phần trước mặt mấy sư muội ở môn phái.

 

(Ngươi thật không sao Diệu Hoàng, bọn ta tìm ngươi thật vất vả)

 

Lý Diệu Hoàng đưa tay xoa xoa đầu tiểu muội muội vỗ về, nhưng lại cuối đầu ủ rủ: 

 

"Xin lỗi các ngươi, là ta không tốt, khi xưa ta không giữ được lời hứa k"

 

"Ngươi đừng vậy mà, ngươi quay về bình an là tốt rồi... Ta cũng đâu thể luyện luyện khí đan cho ngươi dùng nữa đâu". Bạch Vân lúc này cũng không cầm được mà dùng tay áo chấm mắt nên Lục Linh liền vội vàng bước lên phía trước chen lời, giờ phút này lỗi của ai đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là nàng đã về.

 

Tuy nay Lục Linh đã trưởng thành đầy đáng tin nhưng thái độ sốt sắn vì người khác đến mức nhảy tưng lên vạn năm không đổi của nàng lại làm Lý Diệu Hoàng bồi hồi không thôi, nàng cười tươi rạng rỡ với khoét mắt ướt đẫm mà gật đầu một cái thật mạnh:

 

"Ùm, ta về rồi, sau này sẽ không thất hứa với các ngươi nữa đâu."

 

Nhưng nhắc đến lời hứa, có những lời hứa giờ phút này nàng vẫn chưa phải quá muộn để thực hiện.

 

Tần Hạ Băng tuy nãy giờ đã rất cố kìm chế nhưng vẫn không cầm được nước mắt. Lúc này lại thấy người kia quay sang nhìn mình, nàng liền vội vã huỷ bỏ thời gian của "ngoại nguỵ đan" nhầm xoá hết dấu vết mà cả người phát ra lam quang loá mắt rồi Hoàng Diệu Diệu biến mất.

 

Để lại Tần Hạ Băng tóc vàng óng, dung nhan gầy gò tuyệt mỹ, khí chất cô lãnh cao quí mười phần, lam y mềm mại mê người, đưa ánh mắt quen thuộc chẳng biến chuyển theo tháng năm đối diện với Lý Diệu Hoàng.

 

Lý Diệu Hoàng sửng người thẩn thờ ngay thời khắc đó.

 

Thấy ánh mắt đối phương mê muội như vậy thì Tần Hạ Băng lần đầu tiên trong đời có cảm giác thẹn thùng vì người khác nhìn mình, nhưng xen lẫn trong đó lại không hiểu vì sao còn có thêm tự hào và đắc ý, làm nàng lúc này bối rối không thôi. 

 

Nhưng động tác vỗ về của người trước mặt với Huỳnh Giao vẫn không dừng lại khắc nào, hình ảnh thân mật trên bầu trời lúc nãy bổng hiện ra lần nữa, hình như Như Ngọc hôm nay rất nhiều lần đỏ mặt, thật đúng là tiểu phôi đảng!

 

"Ùm..." Tần Hạ Băng ho khang một tiếng giọng lạnh lùng:

 

"Chào ngươi."

 

Lý Diệu Hoàng mặt đỏ như máu hoàn hồn, sao lại lạnh lùng dữ vậy, không lẽ.

 

"Xì.."

 

Còn chưa kịp khó hiểu xong đã bị tiếng xì cười chen ngang.

 

Bước ra cùng Nhan Hồng Anh từ cổng không gian, Trác Diệu Xuân đưa ánh mắt hài lòng với Tần Hạ Băng như muốn nói: Làm rất tốt, rồi mặc cho ánh nhìn giả vờ ngu ngơ của học trò bước lại đứng kế bên nàng ta, đối diện với Lý Diệu Hoàng mỉm cười dịu dàng: 

 

"Chào em."

 

Cái này là sao vậy? Lại nhìn qua Nhan Hồng Anh đứng kế mình cuối đầu như tiểu miêu quậy phá bị phạt, Lý Diệu Hoàng chột dạ không thôi nhưng thật không hiểu vì sao mà? Sao giống như chia phe quá vậy... Mah, trước phải chào hỏi:

 

"Trác viện trưởng, cô Hồng Anh."

 

"Ùm". Trác Diệu Xuân chỉ gật nhẹ đầu chào lại, còn Nhan Hồng Anh lại trực tiếp khoát vai thân mật như ngày hai nàng gặp lại năm xưa ở rừng Hoàng Hôn:

 

"Chậc, chậc, Hoàng nha đầu tham ăn biến làm hắc ám ngày nào giờ đây chẳng những cao hơn mà còn rất lợi hại nha, mãnh hổ địch quần hùng, một mình đánh tan tát mấy trăm thối thể tu sĩ nha, nói mau, là ăn tiên đan gì, gặp phải ai?."

 

"Đúng nha, đúng nha Diệu Hoàng. Sao cơ thể ngươi lại cường hãn tới vậy dạ? Còn mạnh hơn ta khi ma hoá nữa? Ngươi tu luyện được công pháp luyện thể của ma tộc sao?"

 

"Đúng nha Diệu Hoàng, khi nãy ta thấy ngươi không giống là dùng  'Ngoại Nguỵ đan' á, ngươi dùng loại đan dược nguỵ trang thất truyền nào mà tốt dữ vậy?"

 

"Bộ giáp này cũng rất được, biến ảo đa đoan, khi nãy ở xa ta còn thấy có thể chịu được cả Ám Vong hoả". Vì là thiên linh căn ám hệ tu sĩ nên Trác Diệu Xuân hiểu rõ Ám Vong hoả cường đại như thế nào.

 

"Hừ hừ, gặp mặt cũng phải có chút lễ vật nha, mau khai ra ngươi còn giữ thứ gì, nếu không bọn ta nhận tạm con hắc kì lân này cũng được. Nè, ngươi tên A Ngao đúng không? Cái tên rất hay không cần sửa nữa."

 

"Graoo, Graoo". Tiểu Băng Băng liền quay qua Bạch Vân gào lên hai tiếng phản đối.

 

"Hừ, ai thèm theo các ngươi."

 

Cả bọn ta một câu ngươi một câu làm Lý Diệu Hoàng không biết trả lời ai, nên việc đầu tiên nàng liền bước tới bên sờ đầu A Ngao đang hất cầm:

 

"Nàng tên là A Ngao á, sinh ra ở Lâm Vân cốc nên thiếu giao tiếp với bên ngoài, vì vậy rất ngại ngùng, các ngươi đừng hiểu lầm". Rồi nhìn sang Trác Diệu Xuân.

 

Trác Diệu Xuân hiểu ý gật đầu rồi bày hơn 7 8 cái kết giới đẳng cấp hoá thần kì, Lý Diệu Hoàng mới nhếch môi nắm chặc một bên áo.

 

Tần Hạ Băng là người trực tiếp giao thủ với Lý Diệu Hoàng nên hiểu rõ thực lực đối phương hiện tại đã cường đại đến mức nào, lòng hiếu thắng khiến nàng chăm chú theo dõi từng cử động đối phương từ nãy giờ, lúc này lại thấy Lý Diệu Hoàng bất ngờ nắm chặt áo mình rồi. 

 

Xẹt, cư nhiên lại xé rách!!!! Mặc dù có dư giả một chút thời gian để nhắm mắt không nhìn, nhưng Tần Hạ Băng cũng không hiểu vì sao trong tích tắc đó mình cứ chăm chăm nhìn thẳng vào người trước mặt!!

 

Nhưng Lý Diệu Hoàng bất ngờ vẫn còn một lớp hắc bào thường phục bên trong!!!! Tâm nàng như sấm đánh mà mặt đỏ tới mang tai lòng gào thét:

 

"Đúng là tiểu phôi đảng!!!!!!!!!"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16