Hai mắt nhắm nghiền bốn canh giờ, Bạch Vân cùng Tần Hạ Băng lúc này đồng thời mở mắt ra lần nữa, thở ra nhẹ nhõm, Bạch Vân liền nói:
"Thành công rồi, có thể vào."
Vì tình thế cấp bách, mọi người chỉ nhìn nhau gật nhẹ đầu rồi bắt đầu tiến vào kết giới.
Đúng là chuẩn bị kỹ lưỡng thì mọi chuyện luôn dễ dàng, sau hơn 8 tiếng phá trận, ngũ nữ vô cùng thuận lợi xuyên qua hàng phòng thủ lát đát khắp rừng cây trong kết giới của kẻ địch.
Chưa đến nữa canh giờ các nàng đã xuyên qua mười dặm kết giới, chạm đến phòng thủ trận pháp của vùng cố định.
Theo như phán đoán, Bạch Vân liền dùng lợi thế thứ nhất.
Nàng nâng tay, đưa nhẫn không gian nằm sau lệnh bài của Vân Trung hội lúc trước chạm nhẹ vào kết giới, quả nhiên phòng thủ trận pháp liền mở ra!!
Vùng cố định đã hiện rõ trước mắt các nàng.
Trái ngược với thời tiết bốn mùa đều tươi tốt bên ngoài, bên trong vùng cố định là một màn sương mù dày đặc, mặc dù là tu sĩ nhưng từ ngoài nhìn vào Lý Diệu Hoàng không thể thấy rõ được khoảng cách trăm thước.
Nhưng điều đó ngược lại là lợi thế của các nàng.
Sau khi tất cả đã an toàn bước vào vùng cố định Bạch Vân liền đưa nhẫn không gian và bản đồ cho Lục Linh.
Được nhẫn không gian giúp sức, khả năng đặc biệt của Lục Linh được khuếch đại trong vùng cố định, lại có tấm bản đồ địa hình vùng cố định vừa biến đổi trong tay, nàng dễ dàng chỉ dẫn đường cho cả nhóm tiến sâu vào trong mà không ai hay biết.
Sau một lát di chuyển, các nàng dừng lại ở một góc cánh rừng bênh eo một mạn núi.
Trước mặt ngũ nữ là gần 80 tu sĩ đang đứng trước một hang động trên vách núi.
Trong đó 50 tên đều là trúc cơ 9 giai trở lên đang xếp thành một hình đồ án phức tạp, như bày trận pháp để tiến vào trong.
Xung quanh thì có 20 tên canh gác, trong đó có 10 gã tu vi tất cả đều là thối thể sơ kì.
Còn ở vị trí trung tâm là bốn kẻ che mặt, bốn nam, một nữ, tu vi lộn xộn dường như là thủ lĩnh của cả bọn.
Sau một hồi cảm ứng, Lục Linh mở mắt nhìn về phía tứ nữ lắc đầu:
"Bên trong ngọn núi có rất ít thực vật, thần thức cũng không tiến vào được, ta không thể biết bên trong có gì.
Còn những tên kia tu vi quả thật là thối thể kì, nhưng khí tức trên người bọn họ còn chưa ổn định và có phần yếu hơn thối thể kì bình thường ta gặp. Nên ta có thể chắc chắn là bọn họ chỉ mới tiến giai sau khi vào đây, nhờ dùng bí thuật gì đó khiến Lâm Vân cốc không truyền tống bọn họ ra ngoài."
Bốn canh giờ canh gác Lục Linh cũng không ngồi không, nàng nhờ Huỳnh Giao trong chừng ở khoảng cách chung quanh, cố liên lạc với thực vật ở xa hơn và mai mắn điều tra được một tên thối thể kì. Bây giờ có thêm nhiều đối tượng đối chiếu như vậy, giúp nàng có thể càng thêm khẳng định giả thuyết ban đầu của mình.
Mặc dù số lượng kẻ địch có ngoài dự đoán một ít, nhưng các nàng cũng không bối rối gì. Bạch Vân giọng chỉ có chút ngưng trọng:
"Xem ra Dương Tiểu Ly còn thu hút hơn chúng ta đoán nha."
"Nàng có thể còn quan hệ trọng đại hơn suy nghĩ của chúng ta. Không biết bọn họ đến từ thế lực nào". Tần Hạ Băng cũng thoải mái đưa ra suy nghĩ của mình.
Sau khi không thấy ai nói gì thêm, Lý Diệu Hoàng chậm rãi lên tiếng:
"Nếu hang động có thể ngăn chặn linh thức, trước lẻn vào đó nghĩ ngơi rồi tính tiếp. Chúng ta thử tìm một đường khác vào hang động thử xem, nếu có thể tránh va đụng bọn họ là tốt nhất."
Nếu như không có đêm hôm kia thì giờ phút này các nàng chắc chắn sẽ rất bàng hoàng. Nhưng lúc này mọi người đã cũng cố mục tiêu, không còn băn khoăn gì nữa, dù có làm gì cũng phải tiến vào cứu Dương Tiểu Ly ra ngoài.
Lại nghĩ về tình thế hiện tại, tuy nói các nàng một đường thuận lợi đến được đây, nhưng thật sự linh lực lại tiêu hao rất nhiều, đặc biệt là bốn canh giờ phá trận - Bạch Vân và Tần Hạ Băng.
Vì vậy sau khi nghe Lý Diệu Hoàng nói xong, không ai có dị nghị gì, Lục Linh chỉ gật đầu một cái rồi tiếp tục như nãy giờ dẫn đường tứ nữ, lỏn lẻn tìm một cửa hang khác.
Nắm lợi thế tuyệt đối về tầm nhìn trong tay, chỉ qua một canh giờ tìm kiếm ngũ nữ đã tìm được một cửa khác bên góc núi, tiếp tục dùng nhẫn không gian, tất cả an toàn thâm nhập hang động.
Hình ảnh đầu tiên bên trong hang núi là một chuỗi các cánh cửa bằng đá, nhìn không khác mật thất ở Dương Phủ lúc trước là mấy.
Nhưng trên tay các nàng là bản đồ lại biến đổi nên có thể chắc chắn được hang đá này thực chất là một mê cung rộng lớn với vô số cơ quan cạm bẫy.
Nhưng tới đây mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều, có lợi thế tuyệt đối là nhẫn không gian nên dễ dàng lần lượt mở ra cơ quan dày đặt bên trong hang đá, năm thiếu nữ một bên nhẹ nhàng nghĩ ngơi, một bên thông dông đi lại.
Đi tới đâu, mở tất cả phòng tới đó, ngũ nữ thu hoạch một số lượng lớn linh dược cấp thấp cho Lục Linh, Tần Hạ Băng luyện đan, Lý Diệu Hoàng nghiên cứu hợp kim và thêm rất nhiều chủ dược của Trúc cơ, Luyện khí đan.
Nhưng Bạch Vân vẫn khó chịu vì không tìm được thứ gì quí giá hơn, không xứng với độ kiếp kì cường giả.
Tứ nữ thấy nàng như vậy thì chỉ có thể cười khổ không thôi.
Các nàng cứ thế vừa đi vừa nghĩ ngơi, một ngày sau với linh lực được bổ sung đầy đủ, ngũ nữ cuối cùng đã đến nơi đánh dấu trong bản đồ, nơi Dương Tiểu Ly đang ẩn náu.
Lục Linh như thường lệ dùng nhẫn không gian mở cơ quan.
Cánh cửa được làm bằng ngọc thạch phía trước dần mở ra, một căn phòng không thể bình thường hơn xuất hiện trước mắt ngũ nữ.
Thiếu sự lấp lánh mà một căn phòng của một nữ hài 7 tuổi nên có cũng đành thôi, nhưng Huỳnh Giao sốt sắn liền nhảy vọt vào trong nhìn dáo dát xung quanh ngây ngô gọi lên:
"Bé gái ơi bé gái, ngươi có ở đây không bé gái ơi."
Gọi một lúc vẫn không thấy ai trả lời, căn phòng nhỏ chỉ ba tầm mắt là quét hết lại không có ai thì thật không ổn tí nào, tứ nữ liền theo Huỳnh Giao tiến vào trong tìm kiếm.
Lý Diệu Hoàng vừa như thường lệ bước vào sau cùng, cánh cửa bằng ngọc thạch đột nhiên đóng ầm lại, bốn phía từ trong bức tường liền theo đó trồi ra mười mấy cây ná nhắm thẳng nhóm ngũ nữ.
Khí thế là có nhưng chất lượng đòn tấn công không tốt chút nào, mười mấy cây ná đồng loạt bắn ra mấy chục viên cầu màu trắng với tốc độ rùa bò.
Các nàng khó hiểu mà vung ngang linh khí, mười viên cầu liền dễ dàng vỡ nát.
Nhưng sau đó, Phù, bột tầng bột trắng từ đó mà phù ra, ngũ nữ trừ Tần Hạ Băng là nhanh nhẹn tránh được còn lại đều mặt bị phủ đến trắng bệch.
Riêng Bạch Vân lúc đầu còn cười khinh bỉ, hắng hái chủ động bước tới phía trước quyết tuyệt một chém, giờ thì bị bất ngờ đến tóc cũng bạc trắng.
Sờ lên thì phát hiện là bột mì nấu ăn, Bạch Vân bực tức muốn chửi ầm lên thì một giọng nữ hài làm như nghiêm nghị vang lên khắp phòng:
"Các ngươi đã trúng nhiễu cốt tán của ta, mau nói các ngươi là ai? Tại sao đến được đây?"
Ngũ nữ nghe vậy thì dò dò bột mì trên tay mà hai mắt nhìn nhau. Cười khổ một cái, Lục Linh liền ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ngữ điệu đáng tin như thường lệ:
"Muội có phải Dương Tiểu Ly? Bọn tỷ không phải người xấu, bọn tỷ được cha muội nhờ đến đây đón muội ra ngoài á."
"Đúng đó bé gái, bọn tỷ không phải là người xấu đâu". Huỳnh Giao lập tức xua xua tay thêm lời.
Các nàng nói xong một chút thì thanh âm nữ hài nghiêm nghị có phần tức tối mới hồi âm:
"Các ngươi còn mau trả lời đi? Các ngươi thật là không sợ nhiễu cốt tán sao?"
Huỳnh Giao lập tức nói tiếp: "Bọn tỷ trả lời rồi mà, bọn tỷ đến đây dẫn muội theo á."
Sau một lúc, thanh âm Dương Tiểu Ly lại vang lên, giọng như càng thêm hối hả:
"Các ngươi mau trả lời ta đi, không ta sẽ thật tức giận đó, các ngươi sẽ chết thiệt đó biết không."
"Bọn tỷ tới đưa muội đi mà, rõ ràng trả lời ba lần luôn rồi đó." Huỳnh Giao lại bỉu môi phản hồi lần nữa.
Trong lúc hai tiểu khả ái cãi nhau thì Lục Linh đã tới gần cửa, nhưng bất ngờ là nhẫn không gian lại không thể mở ra được thạch thất.
Thấy hành động của nàng, giọng Dương Tiểu Ly lại trở về vẻ nghiêm túc:
"Vô ích thôi, đây là kết giới cha ta để lại đừng hòng phá bỏ. Các ngươi còn không mau trả lời câu hỏi của ta, ai phái các ngươi tới đây?"
Tứ nữ đã thấy Lục Linh không thể mở được cửa phòng, cách thoát ra nhanh chóng nhất là giải thích cho Dương Tiểu Ly hiểu. Tần Hạ Băng liền lên tiếng:
"Nàng chắc có lẽ là quên để lại truyền âm phù trong phòng nên không thể nghe thấy bên này nói gì. Hay là thử dùng kí hiệu?."
Đây cũng là một cách, mọi người đều không ai phản đối gì, ngũ nữ bắt đầu chỉnh sửa tư thế theo quy ước kí hiệu.
Nào ngờ mất một lúc khi các nàng làm xong Dương Tiểu Ly giọng cáu gắt truyền đến lần nữa:
"Các ngươi đung đưa người làm gì hả, có phải đang trêu chọc ta đúng không??"
"Đúng rồi, nàng còn nhỏ, có thể là chưa biết kí hiệu ở học viện, hay là chúng ta viết thẳng ra chữ cho nàng đi."
Quả là một ý kiến hay, mọi người lập tức đồng thuận với Lục Linh, Huỳnh Giao gấp gáp dơ thẳng tay lên cao xung phong:
"Để ta, để ta viết cho."
Nói xong nàng không đợi ai trả lời, liền ngưng tụ lôi hệ linh lực vào ngón tay mà quẹt quẹt trên không.
Chỉ trong tích tắc một hàng chữ lam lôi ẩn chứa đao ý khiếp người xuất hiện ở phía trên căn phòng:
"Bọn tỷ đến đây là để đưa muội đi, cha muội là người đề nghị."
"Ồ~~". Hàng chữ lấp lánh làm Dương Tiểu Ly liền ồ lên một tiếng sùng bái, nhưng sau đó có thể biết mình vừa thất thố, tiểu hài ho khan rồi lại làm như nghiêm túc:
"Không tệ, không tệ, cách này khá hay. Được, nhưng nhiều chữ quá, đợi ta một chút nha.
O nờ nờ, nờ on, bờ o bo nờ bon nặng, nặng bọn. Y hỏi ỷ,"
Mới nghe nàng đánh vần Lý Diệu Hoàng xém nữa đã ngã chổng đầu, tâm tình nàng càng lúc càng khó hình dung.
Lúc đầu nàng thấy Huỳnh Giao tuy viết hơi dài dòng nhưng nghĩ chắc không ảnh hưởng gì nên không ngăn lại. Nào ngờ nữ hài này lại "khả ái" như vậy, nhưng chắc chỉ đợi một chút thôi, chắc cũng sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng hành động tiếp theo của Dương Tiểu Ly lại chứng minh nàng sai lần nữa.
Khi đang đánh vần tới chữ "là", Dương Tiểu Ly đột nhiên "Ách" một tiếng, giọng nói lại trở nên ngây ngô:
"Lờ a la huyền Là. Các ngươi chịu khó đợi chút, nếu các ngươi không phải người xấu, ta sẽ đưa thuốc, Ách, hình như thời gian nhiễu cốt tán phát tán đã tới rồi!!!"
Thật quá khả ái rồi nha, Lý Diệu Hoàng đang nghiên đầu cười khổ thôi, bổng nghe tiếng Bạch Vân cười hắc hắc truyền âm nhóm:
"Xem ra là nàng để nhầm bột mì thật, tương kế tựu kế đi, tất cả chúng ta mau giả chết."
Lý Diệu Hoàng biết Bạch Vân làm vậy có ý đồ gì, nhưng nàng chưa kịp nói gì, Lục Linh đã hớn hỡ "A" lớn một tiếng, dơ tay lên cao xoay vài vòng rồi làm như ngã lăng xuống đất bất tỉnh.
Ngươi diễn cũng quá giả rồi đó! Lý Diệu Hoàng lòng còn đang gào thét vì lối diễn của Lục Linh thì Huỳnh Giao và Bạch Vân cũng đồng loạt làm như nàng ngã xuống đất…
Vì hành động quá lố của đồng bạn mà tâm trạng bối rối, Lý Diệu Hoàng cùng Tần Hạ Băng bốn mắt nhìn nhau, sau lại không hẹn mà cùng thở dài, hai nàng chỉ đành giả vờ nằm xuống ngất xỉu theo mấy cô bạn nhỏ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)