Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 83: Như Lai tạng kinh

475 0 2 0

Trong phần tu thể của bộ công pháp Phật tộc "Ngã vô không kinh" mà Dương Bạch Trì tặng Lý Diệu Hoàng chỉ có một chiêu thức duy nhất là "Như Lai tạng kinh".

 

Nó là chiêu thức biến linh lực trong thức hải của tu sĩ thành Phật khí rồi truyền khắp cả người để cường hoá thân thể.

 

Dựa theo sức mạnh cường hoá và tu vi của tu sĩ mà "Như Lai tạng kinh" được chia thành 4 pháp thân:

 

Cường Thân kì, Kiện Thể kì là Sứ Giả pháp thân.

 

Nhập Tịch kì, Thoát Thai kì, Hoán Cốt kì là La Hán pháp thân.

 

Vô Chân kì, Vô Tướng kì, Niết Bàn kì là Bồ Tát pháp thân.

 

Thành Phật là Phật Thân.

 

Phân chia là vậy, nhưng không cần tiến một đại kì, tu sĩ chỉ cần tiến một tiểu giai là tác dụng của "Như Lai tạng kinh" đã cường đại lên.

 

Cụ thể khi Lý Diệu Hoàng sử dụng "Như Lai tạng kinh" ở Cường thân tầng 2 sẽ cường hoá sức mạnh thể chất của nàng lên gấp 2 lần, cường thân tầng 3 sẽ là cường hoá gấp 3 lần, các tầng còn lại của Sứ giả pháp thân cũng tương tự như vậy. 

 

Nhìn hiệu quả tăng lên chỉ một lần một tiểu giai thì có vẻ ít, nhưng thứ mà "Như Lai tạng kinh" hướng tới là lợi ích về lâu về dài giống như tinh thần kiên định của Phật tộc vậy. 

 

Như Lý Diệu Hoàng lúc này tu vi Kiện Thể kì tầng 5, nếu nàng tu luyện "Như Lai tạng kinh" đến cực hạng đã có thể cường hoá thể chất lên gấp 15 lần bất cứ lúc nào mà không phải chịu phản hệ như "Ma hoá" của ma tộc, không có di chứng và chênh lệch hiệu suất đã rõ ràng khi so với Cường thân tầng 3.

 

Hơn nữa về sau, Lý Diệu Hoàng tiến giai Nhập Tịch kì trở thành La Hán pháp thân, khi đó mỗi lần tiến một tiểu giai khả năng cường hoá cơ thể của "Như Lai tạng kinh" sẽ tăng thêm hai phần so với chỉ một phần như lúc này. 

 

Quan trọng nhất là hiện tại mỗi lần tiến một tiểu giai thì thân thể của Lý Diệu Hoàng đã tự động cường hãn lên không chỉ gấp ba lần, nên bộ công pháp luyện thể Phật tộc "Ngã vô không kinh" này cũng đã đủ nghịch thiên. 

 

Nhưng hiện tại "Như Lai tạng kinh" chưa thể phát huy tối đa sức mạnh vì hôm qua tiến giai quá nhanh, khi trước nàng chỉ mới tu thành Sứ Giả pháp thân tầng 10, cơ thể khi sử dụng chiêu thức chỉ mới cường hãng lên 10 lần.

 

Lại vừa mai phát hiện đại dụng của những bông hoa trắng trong nhẫn trữ vật và có đối thủ bá đạo là A Ngao mới vừa phóng thích sức mạnh đây, thời cơ tu luyện không thể thích hợp hơn, nên Lý Diệu Hoàng lúc này sau khi trị thương hoàn tất liền kích hoạt "Như Lai tạng kinh" cường hoá cơ thể, tay không lao lên tấn công A Ngao. 

 

Đùng, đùng, đùng, đùng,...

 

Cơ thể cường hãng lên 10 lần quả nhiên có khác, Lý Diệu Hoàng lần này đối hơn 100 chiêu với A Ngao mới bị hắc kì lân vồ văng ra đất. 

 

Nhưng nàng lại tiếp tục dùng kết hợp "Đêm tiên vong" và "Hoàng Linh thủ" mà hấp thu hạ phẩm linh thạch như không tốn tiền tựa như hồi phục thương thế rồi lao lên tiếp tục đánh nhau.

 

Qua nữa canh giờ, Lý Diệu Hoàng nhờ bị đánh lăng hơn chục lần mà thời gian cầm cự với A Ngao ngày càng lâu và tu vi tiến giai quá nhanh cũng đã hoàn toàn được cũng cố.

 

Nàng bắt đầu lấy ra một bông hoa màu trắng để giữa hai tay dùng "Đêm tiên vong" luyện hoá, ngốn từ nó một lượng Phật khí khổng lồ rồi vận chuyển tất cả đi tu luyện "Sứ giả pháp thân tầng 11". 

 

Một canh giờ sau, với tốc độ tu luyện chóng mặt, sứ giả pháp thân tầng 11 của Lý Diệu Hoàng đại thành.

 

Nhưng theo sức mạnh của nàng tăng lên, tu vi A Ngao dường như vẫn chưa hoàn toàn được giải phóng mà nhờ gặp được đối thủ nên giờ đây đã lên đến kim đan kì!!!

 

Sức mạnh chênh lệch một đại giai như lạch trời lần nữa làm Lý Diệu Hoàng thành bịch múi tựa như và nhận thêm công việc làm lò thiêu hạ phẩm linh thạch.

 

Bất quá đối thủ càng mạnh thì thực lực tinh tiến cũng càng nhanh, chỉ sau chưa tới một canh giờ nữa Lý Diệu Hoàng đã tu luyện thành công Sứ Giả pháp thân tầng 12.

 

Tu vi A Ngao cũng đã được cũng cố hoàn toàn mà sức mạnh càng thêm cường đại, đánh cho Lý Diệu Hoàng chết đi sống lại.

 

Lại một canh giờ trôi qua, ngoài Sứ Giả pháp thân tầng thứ 13 đại thành và tu vi tinh tiến một chút thì Lý Diệu Hoàng đã đốt hơn trăm miếng hạ phẩm linh thạch và 10 viên trúc cơ đan.

 

Nhưng không vì số tài sản khổng lồ mà trước kia mình có mơ cũng không dám phung phí này mà đau lòng chút nào, Lý Diệu Hoàng lúc này chỉ cảm khái không thôi.

 

Còn nhớ mấy tháng trước nàng có lượng kim hệ linh khí khổng lồ từ phong ấn linh căn nhưng vẫn phải mất 2 tuần mới có thể luyện thành Sứ giả pháp thân tầng 10, nào ngờ giờ đây tốn chỉ hơn ba canh giờ nàng đã nhảy vọt lên tận tầng 13.

 

Thần hiệu của những bông hoa trắng này quả thật quá kinh người, nhưng bất ngờ hơn chính là nàng luyện hoá cả buổi như vậy mà cánh hoa của nó chỉ mới sẫm màu, chúng tỏ vẫn còn một lượng Phật khí khổng lồ bên trong. 

 

Cứ theo đà này cho dù điên cuồng vận chuyển Đêm tiên vong thì phải mất hai ngày hai đêm nàng mới có thể hoàn toàn luyện hoá một bông hoa, tu vi luyện thể của Lý Diệu Hoàng giờ đây nhất định sẽ lên như diều gặp gió.

 

Tuy rất muốn tu luyện thêm nhưng canh giờ đã đến, Lý Diệu Hoàng vì chắc chắn an toàn nên cầm theo một bình rượu trở ra ngoài phòng, xoá toàn bộ kết giới cùng dấu vết rồi tiêu sái ngồi trên bàn uống rượu chờ người Phùng Linh các tới.

 

Quả nhiên chỉ qua vài phút ngoài phòng đã có tiếng Phùng Lâm vọng vào: 

 

"Tiên tử, đã sắp đến giờ khai mạc buổi đấu giá."

 

"Được, ta ra ngay". Nàng đợi một lúc mới trả lời rồi đẩy cửa bước ra, đi theo Phùng Lâm đến một trang viên nhỏ tụ tập đông người - "Trúc Linh trang" - nơi đấu giá hội diễn ra.

 

Lý Diệu Hoàng lúc này cả người trang phục toàn đen, tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt trắng hồng mịn màng mà lại chẻ góc anh khí mười phần, là một đại mỹ nhân tiêu sái bước đi trong đám đông.

 

Nhưng cặp mắt vị mỹ nhân này tuy yêu mị vô cùng lại cũng hửng hờ tuyệt thế, làm bầu không khí quanh nàng bức bách như một vương giả khiến tất cả mọi người chỉ dám từ xa đứng nhìn, không ai có dũng cảm tiếp cận, chỉ trừ một kẻ ngu ngốc hai tay ôm hai nữ nhân ăn mặc hở hang đi lại mà càng rỡ lớn tiếng:

 

"Mỹ nhân, ngươi là người mới sao? Ở đây một mình rất nguy hiểm, chi bằng ngồi vào lòng cho bổn ca ca đây ôm ấp bảo vệ? Hahaha". Hắn nói xong còn đưa tay định hất cầm Lý Diệu Hoàng, nhưng bị Phùng Lâm do vết thương ở bụng bổng nhói lên mà vội vàng bước tới chặn lại, cười hì hì khách sáo:

 

"Vĩnh công tử, tiên tử đây không phải là kẻ hầu, nàng khách quí của bổn điểm, tức nhiên sẽ có người bảo vệ."

 

"Ngươi hôm nay gan thật lớn đó Phùng Lâm, lại dám giành người với bổn công tử đây? Ngươi nên nhớ cha ta một năm mua bao nhiêu thứ ở Phùng Linh các của ngươi? Một"

 

"Ngài ở đây rồi Vĩnh công tử, Niệm Lương đang tìm người từ nãy giờ". Niệm Lương trường bào màu lục ôm sát cơ thể, không quá lộ liễu vẫn đủ quyến rũ, nhẹ nhàng sãi bước với nụ cười thân thiện ngàn năm không đổi trên môi tiến lại chen ngang lời nói không não của Vĩnh Phúc.

 

"A, là Niệm Lương mỹ nhân sao? Đến, đến, bổn công tử cũng đang tìm ngươi nãy giờ. Ngươi có thích thứ gì cứ nói, bổn công tử nhất định sẽ mua cho ngươi". Vĩnh Phúc bị thu hút hoàn toàn sự chú ý, gấp đến không kịp chủ động bước tới hướng Niệm Lương.

 

"Đa tạ hảo ý của Vĩnh công tử, nhưng Niệm Lương là người của Phùng Linh các, nào có thể dùng thủ đoạn như vậy để bán hàng. Tuy vậy chất lượng đồ đấu giá hôm nay là rất tốt, công tử chắc chắn sẽ không kìm được đâu". Niệm Lương một bên mỉm cười quảng cáo hoàn hảo, một bên liếc mắt ra hiệu cho Phùng Lâm. 

 

Nhưng Phùng Lâm chỉ lo đứng trừng mắt giận dữ nhìn nàng, hoàn toàn không nhích một bước. 

 

Lý Diệu Hoàng lúc này thật không muốn gây ra phiền phức gì, nàng thấy vậy liền xoay người bước đi, tay lại bắn một luồng linh lực vào Phùng Lâm, thu hút sự chú ý của hắn.

 

"Được, được, mỹ nhân đã nói vậy chắc chắn là như vậy, đồ tốt chắc chắn sẽ mua, ngươi mau giúp ta tư vấn, chỉ cần là đồ tốt thì bổn ca ca đây sẽ mua hết, mua hết". Vĩnh Phúc khi nói tay đã đưa ra xoa xoa bàn tay trắng noãn nhỏ bé của Niệm Lương.

 

Trong tích tắc mắt nàng loé lên âm tàn, nhưng sao có thể quá lộ liễu, nàng lập tức tươi cười đáp lễ, khoé léo rút tay xoè ra mời Vĩnh Phúc theo hướng ngược với Lý Diệu Hoàng: 

 

"Vậy mời Vĩnh công tử hướng này."

 

Phùng Lâm sau cơn đau sau ót không biết từ đâu ập tới cũng đã lấy lại bình tỉnh, bây giờ hắn đã dẫn Lý Diệu Hoàng đến một bên dãy nhà bên hong "Linh trúc sơn trang", tiến vào phòng số 7, một căn phòng nhỏ không giường, chỉ có một cái bàn uống trà có vài dụng cụ ở trên và hai chiếc ghế hai bên hướng về hai cánh cửa sổ lớn ở một góc phòng. 

 

Đợi nàng ngồi xuống, Phùng Lâm mới tiến lại ấn vào lệnh bài bên cửa sổ.

 

Lệnh bài liền phát sáng rồi chiếu ra một khung hình chữ nhật dần hiện lên khung cảnh đông nghịt ba chủng tộc nhân, ma, yêu bên ngoài sơn trang.

 

"Đây là pháp bảo hình chiếu có thể giúp tiên tử quan sát đấu giá hội". Phùng Lâm tiếp tục chỉ về những dụng cụ trên chiếc bàn trà lớn:

 

"Đây là 2 truyền âm phù, nếu tiên tử ưng ý đồ vật nào cứ dùng cái màu đỏ tham gia đấu giá, còn nếu tiên tử cần thêm thứ gì thì hãy dùng cái màu xanh liên lạc, tại hạ lập tức cho người mang đến. Còn đó là ống nhòm khi cần nhìn xa, bên cạnh chúng là ngọc giãn thông tin mà tiên tử cần."

 

Lý Diệu Hoàng nhìn theo hướng tay của hắn thì cười khổ không thôi, các ngươi phục vụ cũng quá chu đáo rồi, thật không biết tu sĩ cần ống nhòm nhìn xa để làm gì, nhưng bên ngoài nàng chỉ hờ hững gật đầu mà không nói gì.

 

"Nếu tiên tử không còn dặn dò gì thì tại hạ xin lui ra." 

 

Cũng không biết là do thấy thái độ của nàng mà biết điều hay là thấy Niệm Lương đã tách được Vĩnh Phúc mà ra ngoài khu vực đấu giá lần nữa nên Phùng Lâm ôm quyền vội vã ra khỏi phòng.

 

Đợi hắn đóng cửa lại Lý Diệu Hoàng liền dùng thần thức tiến vào ngọc giãn xem thông tin chi tiết của các vật đấu giá, lướt tới phía cuối danh sách, môi bổng khẽ nhếch lên vui vẻ, vì nàng đã tìm được món đồ mình cần - "Ngũ hành thiên can giáp".

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16