"Như Lai Tạng Kinh tầng 15 kích hoạt."
Vù~. Lý Diệu Hoàng lao tới chắn trước người Quang Ha.
Nhưng nàng lại chỉ đứng yên bất động mà không có bất kì động tác nào khác, đùa gì trời, bị người ta phát hiện thân phận rồi sao, nhưng Lý Diệu Hoàng biết mình chịu chưởng này sẽ thích hợp hơn Quang Ha sư huynh rất nhiều, nên giờ nàng chỉ cầu mong tên khốn kim đan trung kì trước mặt chiến lực không quá mạnh, bằng không Bạch Vân sẽ cạo đầu nàng vì dùng Tịnh Thiếu đan để chửa thương mất.
"Vù". Lúc Lý Diệu Hoàng đang mặt niệm thì bổng một bóng đỏ bay xẹt tới!
"Ầm". Bóng hình một con trâu đỏ chói cao gần 2m xuất hiện chắn ngang chưởng pháp của tên kim đan kì ma tộc!
Đùng. Qua giây lát giằng co cả hai văng ngược ra sau.
Két. Một nam tử lực lưỡng đầu trọc da ngâm đen thối thể kì tầng 8 bay về đứng phía trước Lý Diệu Hoàng, là Thạch Lỗ!!!
"Ngươi có sao không?"
Lý Diệu Hoàng bị giọng nói ngọt ngào thu hút.
Âu Dương Như Ngọc đang nắm chặc vai, đôi mắt to tròn chuột lang đỏ lên đẩm lệ lo lắng nhìn Lý Diệu Hoàng.
Hả? Cái này là sao? Tuy có nhiều nghi ngờ và khó hiểu nhưng Lý Diệu Hoàng rất nhanh lắc đầu với Âu Dương Như Ngọc và Niệm Lương, A Phong cùng Quang Ha cũng đang kế cận:
"Ta không sao."
"Ngươi thật rất nghĩa khí."
Một giọng nói của nữ tử làm Lý Diệu Hoàng cảm thấy có mấy phần quen thuộc bổng từ đâu vọng lại.
Vù vù. Lại có thêm hai thiếu nữ, một huyết bào ôm sát cơ thể gợi cảm, một lam y dịu nhẹ mỏng manh, lao lên đứng bên cạnh Thạch Lỗ.
Là cô Kì Minh, cô Liễu Sương!!
"Ngươi càng ngày càng quá đáng đó Văn Chu, cư nhiên dám động sát tâm ngay trong tông môn". Kỳ Minh thối thể tầng 7 vẫn ngữ điệu hào sảng sáu năm trước bước tới, hất cầm với tên kim đan ma tộc.
"Hừ". Văn Chu đứng dối diện ba người bọn họ không chút nào kiên nể:
"Ta đang dạy dỗ môn hạ, các ngươi chỉ là giáo viên hướng dẫn của Tuyết Tinh học viện tự tiện xen vào việc Miễu Vân Tông là có mưu đồ gì?"
"Nói mà không biết ngượng". Kỳ Minh đung đưa vai tiêu sái phản kích:
"Nhìn đồng phục thì đã biết vị huynh đệ đây là người của Phôi Khang đỉnh, nếu có muốn thì cũng phải để sư phụ ta dạy bảo."
"Ngươi đừng mở miệng là đem Phiên Trúc lão nhân ra doạ người!". Văn Chu lại khoát tay hùng hổ:
"Dám đánh cháu trai ta, nói cho ngươi biết, bọn Tuyết Tinh học viện rác rưỡi các ngươi đừng hòng xen vào chuyện này."
"Ha". Vô lại thì ai lại Kỳ Minh, nàng cười lên khinh bỉ nói sang chuyện khác:
"Thì ra là ai đó muộn thị uy để níu kéo, chắc do mấy năm nay Tứ Hậu xuất hiện nên vị thế ở Mật Vân đỉnh ngày càng đi xuống, lúc này kẻ nào đó cả con chó cũng không bằng."
"Ngươi nói ai chó???". Văn Chu bạo rống, trên tay lập tức xuất hiện một cự truỳ Kim đan đỉnh phong pháp khí đỏ rực lao tới phía trước.
VÙ. Cây truỳ nhìn tựa vạn cân đang vung tới của Văn Chu lúc này xuất hiện vô số ấn kí hoa văn toát ra khí tức ngày càng tương tự chủ nhân, áp lực đòn tấn công cũng theo đó tăng lên với tốc độ chống mặt, bây giờ ít nhất là cũng gấp 5 lần chiêu trước của hắn!
Đây là hình dáng thật sự của Pháp Khí? Trước nay Lý Diệu Hoàng chỉ thấy tu sĩ trên kim đan sử dụng binh khí là Nhan Hồng Anh và Hoa Loan đỉnh, khổ nổi người cô yêu dấu chưa bao giờ dùng hết toàn lực vào đan đỉnh lần nào, nên đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận rõ ràng nhất khác biệt giữa Linh Khí và Pháp Khí mà không phải chỉ đọc qua sách.
Nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều vì đòn tấn công của kẻ địch đã ngày một gần, tộc độ hai hên chênh lệch cũng không lớn, Lý Diệu Hoàng đã bắt đầu ước lượng xem mình có chịu nổi chiêu thức trước mắt mà không vông mạng ngay tức khắc không.
Vèo. Một màn sương đen bổng xuất hiện nuốt trọn lấy cự truỳ, Lý Diệu Hoàng giựt mình!
BÙM. Màn sương nổ tung đánh Văn Chu văng ra đất!!
Không lẽ cô Dịu Xuân đã quay lại? Không đúng à nha, tuy chiêu thức tương tự nhưng kỹ thuật vẫn chưa điêu luyện bằng Trác viện trưởng.
Lúc này một giọng nói nữ tử nghiêm khắc vang lên giải đáp thắc mắc của Lý Diệu Hoàng:
"Nếu hắn đã là cháu ngươi thì tại sao lại dạy dỗ không nghiêm, khiến hắn quen thói hắc dịch hiếp người như vậy?"
Một nữ tử lạ mặt tóc ngắn tới vai, gương mặt tron tròn má lún đồng tiền, người mặc thanh y, tu vi Nguyên Anh tầng 8 bất ngờ xuất hiện ngay giữa hai bên chiến trận.
Lý Diệu Hoàng không hiểu tại sao mình lại nổi cả da gà khi nhìn vào cặp mày đang nhíu chặt của nàng ta.
Còn Văn Chu thấy không phải là Trác Dịu Xuân thì vẻ mặt kinh hải lập tức chuyển sang phẫn hận, bật dậy từ trên đất bạo rống:
"Lam Ngọc Chi! Viện phó ngang nhiên tấn công quản sự ngay trong tông môn Miễu Vân Tông, Tuyết Tinh học viện các ngươi không xem ai ra gì sa"
VÙ. Lam Ngọc Chi phất tay áo bắn ám hệ linh lực nồng đầm rợn người ra bốn phía đại sảnh thị uy.
Văn Chu tức khắc bị uy áp đè nặng làm cho căm họng.
"Ngươi một tiếng Tuyết Tinh học viện, hai tiếng Tuyết Tinh học viện, được! Nếu đôi bên đã có hiềm khích, lại trùng hợp cùng ứng tuyển vào Mật Vân đỉnh, vậy thì hãy dùng trận đấu đội vòng ba để phân cao thấp, ta sẽ đích thân đi xin phép Khinh Phù trưởng môn chấp thuận!"
Tuy chiến lực Bạch Hoàng nhỉnh hơn Văn Xích, nhưng xét tương quan lực lượng của cả năm người thì bên Thổ Căn học viện lại chiếm ưu thế hoàn toàn, Văn Chu lập tức gật đầu đáp ứng:
"Được, ai sợ ai? Tới khi đó các ngươi đừng có bỏ chạy."
"Này.. này.. Viện Phó"
Cả nhóm Bạch Hoàng lúc này xanh mặt nhìn sang Lam Ngọc Chi ngập ngừng. Nhưng nàng lập tức nhíu chặt mày quát mắng:
"Các ngươi bị người khác sỉ vả thì cam chịu vì nghệ không bằng người, đây là cơ hội cho các ngươi chứng minh và trưởng thành, sau này vào Miễu Vân tông thì đường là do các ngươi tự đi, sẽ không ai cho các ngươi dựa vào được nữa!"
Cả đám học viên đã quen với tính cách của viện phó nên mặc dù vô cùng không tán đồng nhưng cũng chỉ cuối đầu "Dạ", "Dạ".
Còn Lý Diệu Hoàng đã hiểu vì sao lúc nãy mình lại cảm thấy rợn người, ai da, ám ảnh giáo viên ùa về, thật tội nghiệp muội muội ngoan Huỳnh Giao mấy năm nay phải một mình chịu đựng quá.
Bi ai tới đây thì Lý Diệu Hoàng nhìn qua đám người Văn Xích, mắt chợt loé như tính toán điều gì.
Tới đây thì mọi chuyện gần như đã xong.
Âu Dương Như Ngọc chạy lại thân thiết chào hỏi một lượt Thạch Lỗ, Kỳ Minh, Liễu Sương, Lam Ngọc Chi.
Lý Diệu Hoàng nhờ đó biết được lần này chỉ có ba người bọn họ tới, còn Lê An, Lâm Chí thì phải theo nhóm học viên ở môn phái khác.
Và rồi cũng phải đến lúc từ biệt Quang Ha.
"Đa tạ sư huynh chỉ điểm". Lý Diệu Hoàng, Niệm Lương, A Phong cuối người ôm một quyền thật sự với Quang Ha.
Hắn gãi gãi đầu ngại ngùng:
"Không cần khách sáo vậy đâu, ta ......."
Mặc dù chỉ là bèo nước gặp nhau trong khoảng thời gian ngắn, nhưng Quang Ha đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lý Diệu Hoàng, giúp nàng biết được vẫn còn có một tầng lớp dưới cùng, tầng lớp mà những tu sĩ ở đó đang sống một trong bình đạm an nhiên, cố hết mình tu luyện cả tu tâm như huynh ấy, như nhóm sư huynh sư tỷ Minh Minh, Xa Kì, mà không cố đi so đo những thứ nguyễn ngoặc phù phiếm như đám thiên tài đứng đầu luôn lướt qua mắt Lý Diệu Hoàng từ khi nàng còn ở Phi Long học viện cho đến nay.
Đời sống tu sĩ ở ba khu vực tự trị thật rất tốt. Ẩn Vân thành thật rất bình yên. Và Miễu Vân tông thật rất không tệ. Hôm nay Lý Diệu Hoàng khắc sâu trong lòng mình những điều đó.
——————
lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc,..
Đêm khuya canh ba, trên máy nhà khu vực nhà trọ cho học viên, có bốn bóng đen đang lén lút qua lại.
Vì lần này có A Phong cùng Âu Dương Như Ngọc đi theo và không muốn bị người trước mặt dùng dây xích trói ôm đi lần nữa, nên Niệm Lương lúc này rất nghe lời bám chặt lấy lưng áo Lý Diệu Hoàng mà cố gắng theo sát nàng đi đến khu vực trang viên của giáo viên Tuyết Tinh học viện.
kịch. Nhẹ nhàng tiếp đất, Lý Diệu Hoàng nhờ khả năng che dấu khí tức của "Miêu Linh" mà một đường thuận lợi đến được phòng trọ của Kì Minh và Liễu Sương, lúc này các nàng nghe rất rõ ràng âm thanh phát ra sau hai cánh cửa sổ:
"Sương Sương, nàng chìu ta một chút đi."
"Nguo- Ngươi càng rỡ!"
"Hì hì, làm vậy sẽ rất vui đó nha."
"Ách". Lý Diệu Hoàng liên tưởng nhiều thứ mà đỏ bừng không kìm chế được Ách lên một tiếng, bên trong phòng lập tức phản ứng:
"Kẻ Nào?"
Ầm. Kỳ Minh đá bay cửa phòng nhảy ra, hung tợn trừng lớn mắt mấy tên phá chuyện tốt đáng chết.
"Ách", "Ách", nguy nha, nhưng Lý Diệu Hoàng còn chưa kịp tìm chỗ núp thì Âu Dương Như Ngọc, A Phong, Niệm Lương đã lui ra sau lưng trốn, đẩy nàng lên chịu trận!
"Ách, là em, là em". Đối diện ánh mắt căm hận như có thù giết cha của Kỳ Minh cho mình thì Lý Diệu Hoàng hốt hoảng cởi bỏ lớp nguỵ trang Hắc Diệp, quay trở về nguyên dạng vương nữ hắc ám lười biếng.
"Wa", là mỹ nhân nha, Kỳ Minh bất ngờ trong chóc lát rồi dơ kiếm chỉ thẳng về phía Lý Diệu Hoàng, hùng hồn nói to:
"Ngươi thật có chút dung mạo, nhưng trong tim ta Sương Sương là người đẹp nhất, không phải là nhất nhất nhất nhất trên đời này mới đúng. Đừng hòng dùng mỹ nhân kế, tiếp ta một chiêu."
Xẹt. Kỳ Minh dứt câu đã một kiếm quơ ngang.
"Minh Hoả kiếm" bắn ra một cột lửa ùng ùng bay tới Lý Diệu Hoàng!
Tuy chỉ ba thành thực lực nhưng trúc cơ đỉnh phong cũng chết chắc khi đỡ chiêu này của Kỳ Minh, A, nhưng Lý Diệu Hoàng chỉ bổng nhiên nảy ra một ý, tay trái nàng liền vung một sợi xích đen ngồm đi tới quấn chặc lấy cột lửa.
xìiii~~. Màn sương đen từ thân xích toát ra tiếp cận cột lửa với thêm một lớp mây đỏ rồi dần dần nuốt trọn tất cả, gấp rút nén lại trong tích tắt, nhưng lại không làm nổ tung vì nhiêu đây cũng đã đủ rồi.
"Là ngươi/ nàng!!!". Kỳ Minh, Liễu Sương và Thạch Lỗ vừa đẩy cửa bước ra cùng lúc thất thanh kinh ngạc.
Vù. Lam Ngọc Chi mới là người đầu tiên lao tới, để tay ngay tim Lý Diệu Hoàng!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)