Lúc này mặt trời đã đứng bóng, cũng không biết là do nhiệt độ đã tăng lên vào trời trưa hay là do tu sĩ kéo đến thành Nguyệt Hồi ngày càng đông đúc, mà tuyết, có dấu hiệu đang tan.
Lý Diệu Hoàng ngồi trên toạ giá, lơ lửng giữa dòng người chen chút, ánh mắt dán chặt lên những bông tuyết trắng phao, mỏng manh vẫn không ngừng bay múa giữa đám đông qua lại, chúng lượn lờ, xoay vòng, thỉnh thoảng lại được gió nâng lên, rồi lại rơi xuống tiếp tục vũ đạo tuyệt trần của mình, thật đep!
Nhưng cũng vì chúng quá xinh đẹp, quá mỏng manh như thế, khiến nàng lại không có can đảm đưa tay chạm tới. Vì nàng sợ, mình, có thể sẽ làm tuyết tan.
"Thế nào?"
Tâm trạng phức tạp đến ngây ngẫn cả người thì Lý Diệu Hoàng bị giọng nói có phần trêu ghẹo của Nhan Hồng Anh truyền đến đánh thức:
"Sao từ lúc chia ra, à không, từ lúc gặp Kỳ Minh, à không, từ lúc bước ra cửa Vân Long các, Lý Diệu Hoàng thông minh tuyệt đỉnh của chúng ta sao lại có mấy phần ngu ngơ vậy?"
Lúc nãy khi buổi ăn kết thúc, Nhan Hồng Anh giao tứ nữ cho Kỳ Minh, Liễu Sương trong coi rồi một mình dẫn Lý Diệu Hoàng đi mua công pháp. Loại vật dụng thiết yếu dùng để tu luyện như công pháp tuy không đắt nhưng rất khó mua, nếu không phải người quen thì rất khó tin tưởng, cả Lý gia tài sản nức vách cũng vì ít ra ngoại vực, sợ mua đại mùa càng làm tẩu hoả nhập ma nên mấy đời cũng chỉ có một quyển công pháp gia truyền trên tay Lý Diệu Hoàng.
Nên có thể nói cửa tiệm loại này yêu cầu tính bảo mật rất cao, không tiện kéo đông người đến, vì vậy cả bọn chia ra là hết sức dễ hiểu.
"Giả ngu đôi khi cũng là một cách làm thông minh. Nên không thể nói người ngu ngơ là không có đầu óc được nha". Lý Diệu Hoàng quay lại người cô thân yêu, không khách sáo chút nào phản bác.
Nhan Hồng Anh chếch môi, ánh mắt với Lý Diệu Hoàng lại cực kì thâm thuý, giọng có thêm mấy phần nghiêm túc:
"Quả thật là vậy, em không ngu ngơ, mà là quá tốt bụng."
Đây là lần đầu có người nói nàng tốt bụng, Lý Diệu Hoàng thật không khỏi cười tự giễu trong lòng, nàng tốt bụng sao? Không, người tốt bụng thật sự sẽ không để mọi chuyện diễn ra như thế mà không làm gì, nàng nhíu chặt mày, giọng nói có chút cọc cằn:
"Em chỉ là một kẻ ích kỷ."
Nhan Hồng Anh cũng không phản đối mà lại gật đầu, dịu dàng nhìn nàng:
"Cũng đúng đi, sinh linh có ai mà không ích kỷ? Nhưng thứ mà em nên quan tâm bây giờ là tại sao em lại cảm thấy mình ích kỷ."
"Cô đang nói về chuyện gì vậy?". Lý Diệu Hoàng mặt đầy khó hiểu.
Nhan Hồng Anh cười nhẹ nhàng, giọng cũng quay trở về phóng khoán bình thường, đứng dậy bước ra toạ giá:
"Bài tập về nhà, nhớ làm cho tốt. Giờ đi thôi."
Gì vậy? Nói một đống thứ khó hiểu rồi tự dưng bỏ đi là sao? Lý Diệu Hoàng bực tức bỉu môi vội vàng hỏi:
"Chờ chút, chúng ta đi đâu vậy?"
Nhan Hồng Anh quay đầu lại nhìn nàng, nở một nụ cười đắc ý:
"Không phải nói đi mua công pháp sao? Tới chỗ rồi."
Lý Diệu Hoàng giựt mình quay lại đã thấy một cửa tiệm cũ kỹ, nàng thẹn quá thành giận, đổ mọi lỗi lầm lên Nhan Hồng Anh nói mấy thứ khó hiểu kia để nàng quên cả chính sự, bực tức dậm chân đi xuống.
Ý cười trong mắt Nhan Hồng Anh càng sâu, cả hai cô trò mang theo tâm trạng tương phản mà cùng bước vào cửa tiệm thư tịch.
Vì Kỳ Minh hứa sẽ nhường nàng một món luyện tài 6 giai nên Lý Diệu Hoàng có đủ 6500 linh thạch trung phẩm để mua công pháp.
Nàng mua 1200 cuốn hạ phẩm hạ cấp công pháp - nhân tộc 1000 cuốn, ma 100 cuốn, yêu 100 cuốn tốn 1200 linh thạch.
Chín quyển hạ phẩm cao cấp - nhân tộc 5, ma tộc 2, yêu tộc 2 - tốn 1800 linh thạch.
Sáu quyển trung phẩm hạ cấp - 4 nhân tộc, 1 yêu tộc, 1 ma tộc tốn 6000 linh thạch.
Tổng cộng tốn 9000 trung phẩm linh thạch.
Sau cùng phải mượn Nhan Hồng Anh thêm 2500 linh thạch nữa mới đủ, cùi không sợ lỡ, Lý Diệu Hoàng nợ quá nhiều rồi, mượn thêm nữa cũng không thấy thẹn.
Nhan Hồng Anh thấy nàng mua nhiều như vậy chỉ nhìn nhiều hai cái rồi nói thêm một câu:
"Mua nhiều bỏ xó thì rất lãng phí nha."
Lý Diệu Hoàng cũng chỉ chột dạ không nói gì, nàng cũng không chắc là mình đọc hết đống này, chỉ vì lười đi lại nhiều lần mà mua nhiều một chút dự trữ thôi...
Ông chủ là người quen của Nhan Hồng Anh nên cũng không vì nàng mua nhiều quá nói gì. Việc buôn bán rất nhanh hoàn tất.
Hai cô trò thuận lợi hoàn thành mục tiêu liền hướng đến đấu giá quảng trường, nơi tí nữa sẽ tổ chức đấu giá và cũng là nơi mà nhóm Tần Hạ Băng đang chờ đợi.
Chân mới mới bước khỏi cửa hai bước, Nhan Hồng Anh một chưởng đẩy bay Lý Diệu Hoàng ra mấy chục mét.
Nàng ngã nhào trên đất, quả thật là não cũng chạy hư rồi, hết nói mấy thứ khó hiểu rồi đẩy nàng bay là sao??
“Bùm”. Một tiếng nổ khiếp đảm truyền đến, nàng mở to mắt vội vàng bật dậy thì đã thấy cảnh tượng xung quanh từ thành Nguyệt Hồi đông đúc náo nhiệt trở thành một mãnh đất trống không vô bờ, còn nơi nàng đứng vừa nãy giờ đây đã trở thành một hố to.
Nhan Hồng Anh đang che trước người Lý Diệu Hoàng, khuôn mặt xinh đẹp hiếm thấy ngưng trọng, mắt chăm chăm thẳng về cường địch phía trước.
Đối diện nhị nữ lúc là sáu tu sĩ - hai ma tộc, bốn yêu tộc - tu vi tất cả đều tương đương kim đan đỉnh phong!!!!
Áp lực từ người bọn họ truyền ra ép đến Lý Diệu Hoàng cả thở cũng không, mồ hôi đã lã chã đầy mặt. Nhan Hồng Anh phất nhẹ tay áo, toàn bộ uy áp lập tức tiêu tán, môi nhấp nháy thành giọng bân quơ:
"Cửu Tâm đại nhân của Cổ Tộc tiếng tâm lẩy lừng, hôm nay sao lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh như thành Nguyệt Hồi này đây?"
"Hỗ~~, không hổ danh là đoá hoa hồng trắng của Lâm Phương các, thiên tài đệ nhất thế hệ - Nhan Hồng Anh. Có thể cảm nhận được bổn toạ thật không tệ."
Đáp lại Nhan Hồng Anh bằng một giọng nam trầm, một trung niên nam tử, khuôn mặt tuấn lãnh, đôi mắt đỏ như máu cứ bộc phát ra một uy áp rợn người, tay bối sau lưng, đạp không xuất hiện.
Đạp không!!!! Ma soái!!! Nguyên anh kì!!! Áp lực khiếp người lại lần nữa xuất hiện, nhưng lần này ngay cả mở mắt nhìn thẳng đối phương Lý Diệu Hoàng cũng cảm thấy khó khăn.
Nhan Hồng Anh lại một lần nữa hoá giải áp lực cho nàng rồi mới cười đáp:
"Cửu Tâm đại nhân hôm nay đến đây có chuyện gì sao? Chúng ta không nhớ mình có ân oán gì với Cổ tộc."
Cửu Tâm không trả lời mà chỉ nhàn nhạt thả lơ: "Ngươi là đệ nhất thiên tài của thế hệ này, có đủ tư cách gia liên minh với bọn ta. Sao lại lãng phí tài năng ân trên ban tặng cho mình? Sức mạnh càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn, ngươi nên hiểu rõ mới phải."
Nhan Hồng Anh chỉ cười khẻ một tiếng: "Đạo bất đồng, bất tương di ngôn. Hồng Anh bất tài, chẳng qua chỉ là một luyện đan sư, không thể gánh nổi trách nhiệm quá lớn."
Bị từ chối thì Cửu Tâm lại cũng không có biểu hiện gì mà chỉ vẫn nhàn nhạt:
"Vậy cũng được, không ảnh hưởng gì. Nếu đã không gia nhập thì mau giao ra những tên lần trước ngươi bắt được."
"Là ai vậy? Nếu là bọn song lâu đấu kia, bọn ta đã giết hết rồi."
Thấy Nhan Hồng Anh làm mặt ngu ngơ thì Cửu Tâm cười nhạt một cái, giọng nói lại còn trầm thấp hơn khi xưa, bắt đầu hâm doạ:
"Thật biết giả vờ ngu ngơ. Nhan Hồng Anh sôi nổi, xông sáo sao hôm nay lại nói nhiều như vậy? Xung quanh đây đã được phá không kết giới bao vây, có kéo dài thời gian cũng vô dụng, cho dù lão yêu bà viện trưởng của nhà ngươi đến đây cũng đừng hòng nhanh chóng tiến vào. Mau giao người!"
Nhan Hồng Anh cũng cười nhạt một cái không chịu thua kém:
"Cửu Tâm đại nhân cao cao tại thượng, sao hôm nay lại hạ thấp thân phận mà khuyên nhủ một nha đầu như ta? Hay chẳng lẽ không phải ta cần câu giờ mà là đại nhân đang gấp rút hả?"
"Nếu đã vậy, đỡ ta một chưởng rồi nói." Cửu Tâm dứt lời liền vung tay một chưởng đánh tới.
Sáu kim đan kì phía sau cũng tức khắc lao lên theo, như đã chuẩn bị từ trước, hai tên trực tiếp bỏ qua Nhan Hồng Anh, chỉ trong tích tắc đã đứng sau Lý Diệu Hoàng.
Lý Diệu Hoàng nào không cảm nhận được nguy hiểm tính mạng đang kề bên? Nhưng áp lực từ bọn chúng phát ra làm nàng lúc này đứng còn không vững, cắn chặt môi đến máu chảy đầm đìa mà cơ thể cũng không thể ngừng run rẩy, hơn nữa tốc độ chênh lệch quá lớn, "Song nha thuẫn" còn chưa theo lời chú xuất hiện trên tay đã thấy song kiếm trước mặt mình.
Phía bên kia một chưởng của Cửu Tâm là tung hết toàn lực, chưởng ảnh nâu sẩm bạc ngàn thổ hệ linh khí, linh khí cuồn cuộn ngập trời của Nguyên Anh kì lao thẳng đến như xé rách không gian.
Hai thế công hiểm ác lao tới cùng lúc, tình huống hết sức nguy kịch, Nhan Hồng Anh tu vi chỉ kim đan trung kì, cả sáu tên thuộc hạ còn thua chứ đừng nói là Cửu Tâm, nhưng lúc này gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn bình tỉnh đến lạ thường, động tác cũng thông dông không kém, nhưng độ chính xác là cực kì cao.
Nhan Hồng Anh phất tay áo về phía Lý Diệu Hoàng.
“Vù”. “Keng”. "Hồng Hoa giá" nhanh như chớp bay tới chắn lại song kiếm của kẻ địch, Lý Diệu Hoàng còn chưa kịp nhận thức đã thấy mình đang bên trong toạ giá.
Trong khi đó tay còn lại của Nhan Hồng Anh đã quăng "Hoa Loan đỉnh" về phía chưởng ảnh, tay vừa thu lại lập tức tung chường truyền phong hệ linh lực vào nó, tay trái mượn quỷ đạo nhanh như chớp ngưng tụ một đoàn hoả diễm xanh lam bên dưới, ngọn lửa xanh lam như có thiên tính lập tức bắn tới bao quanh đan đỉnh kết hợp cuồng phong.
Phượng Tiểu Tịch trong không gian linh sủng lập tức hét lớn: "Là Thanh Phương hoả của Thanh Loan!!!!! Hơn nữa huyết mạch cũng rất gần."
"Cô Hồng Anh!!!!". Lý Diệu Hoàng chỉ kịp nghe hết câu nói chanh chua của nàng thì đã bị "Hồng Hoa giá" đem đến vùng không gian thứ 4.
Vù vù vù… Mười bóng đỏ nãy giờ vẫn ẩn núp gần đó lúc này cũng bốc hơi theo.
Lý Diệu Hoàng đi mất nhưng chưởng ảnh của Cửu Tâm vẫn đang lao đến, thế thủ của Nhan Hồng Anh vẫn phải tiếp tục.
"Hoa Loan đỉnh" kết hợp phong linh lực cuồn cuộn không ngừng truyền đến và "Thanh Phương hoả" xảo diệu xoay vòng trên không trung, vù vù vù, tạo thành một cơn lốc xanh lam mang theo hoả hệ linh khí khiếp đảm đánh thẳng vào chưởng ảnh của Cửu Tâm.
Kengg~, kengg~,.. Lốc xoáy chưởng ảnh giằng co không dứt.
Đùng đùng đùng… Linh lực bàng bạc từ song phương ùa ra đẩy sáu tên kim đan đỉnh phong ở gần Nhan Hồng Anh văng ra sau.
"Gràooooooooo". Một con sư tử cái cao 4m cả người một màu trắng tinh vô, sau lưng đôi cánh đại bàng xanh lam liên tục đạp mạnh bức tốc, bất ngờ từ trong cơn lốc nhanh như chớp gào rống đến Cửu Tâm!
Cửu Tâm chẳng có chút nào kinh sợ, cười gằn một cái rồi một chưởng thẳng đến thân bạch sư.
Bạch sư đã kế cận chưởng ảnh, chíu, lại bất ngờ biến thành Nhan Hồng Anh, giảm nhỏ kích thước né một chiêu chí mạng thành công rồi nàng nhanh tay quăng một tấm phù đen ngồm thẳng vào Cửu Tâm đã kế cận.
Khoảng cách quá gần, Cửu Tâm biết mình mắt sai lầm cũng đã muộn, Phù, hắc phù biến thành một lồng sắc đen tuyền giam hắn bên trong, không thể cử động chứ đùng nói tung thêm chiêu thức gì.
"Lão yêu bà chết tiệt. Cư nhiên luyện được hoá thần phù."
Giam cầm thành công Cửu Tâm thì Nhan Hồng Anh cũng không rảnh rỗi giây nào, đã biến thành bạch sư cánh lam lao thẳng đến tấn công một tên yêu tộc.
Tên yêu tộc đó cũng chẳng kém cạnh, lập tức hoá thành một con rắn lớn da đỏ, dùng đuôi đáp trả bạch sư.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)