Cổng vào Lâm Vân cốc đã đóng lại, biển người hùng vĩ như chỉ một hơi nhỏ đã chảy ùa toàn bộ ra khỏi Lâm Vân đại điện, chỉ trong 5 phút ngôi đền cổ kính lại trở về vẻ nguyên sơ hằng ngày, tịch mịch không một bóng người, tiếp tục nằm yên chờ đợi đợt tu sĩ tiếp theo vào ra.
Nhưng chắc có lẽ vòng tuần hoàn lần này sẽ không êm đẹp diễn ra, cả bầu không khí hiện tại quanh đây cũng đã hoàn toàn trái ngược với lẽ thường, bên trong căn mật thất tối tăm nằm ngay dưới vách đá hiu quạnh của tế đàn vẫn còn bóng người, rất nhiều hơi người là đằng khác, hơn 50 tu sĩ - 3 hóa thần kì, 10 nguyên anh kì, 20 kim đan kì và 20 trúc cơ đại viên mãn đang lum xum bài trận pháp.
Bọn chúng ăn mặc toàn thân hắc bào, che khuất hoàn toàn khuôn mặt và thân thể, đoàn người khả nghi lích nhích đang đứng xếp thành một đồ văn phức tạp. Chỉ có vị trí trung tâm là rõ ràng 10 tên nguyên anh đang xếp thành vòng quay quanh 3 gã hoá thần, tất cả đều mắt nhằm nghiền, linh lực như ong hồi tổ chí ché truyền đến vết nứt không gian nho nhỏ ở ngay trung tâm.
Nó 3 phần giống với truyền tống trận bật cao của 10 hoá thần cường giả ban nãy nhưng lại thiếu đi sự uy nghiêm của đại đạo chỉnh chu, bất quá sự thiếu hụt đang dần dà hoàn chỉnh vì ánh sáng quanh thân ngày một rực rỡ, sẽ mãi mãi không thể sánh bằng tiền thân nhưng chứng tỏ truyền tống trận cũng có thể hoàn thiện chính mình mà có tác dụng, một trong 3 tên hoá thần ngồi ngay bên dưới nó lúc này mở ra đôi con ngươi nhắm nghiền, sảy bước đưa tay định hoàn thành bước cuối cùng trong công cuộc dẫn cả bọn xâm nhập Lâm Cân cốc.
"Ra là các vị đang trốn ở đây". Một giọng nữ dịu dàng bất ngờ từ hư không lang khắp căn mật thất!
Tên thủ lĩnh hoảng hốt dừng tay, theo hướng âm thanh nhìn lại thì thấy một nữ tử hồng y, tu vi hóa thần sơ kỳ, khuôn mặt ngây thơ, trong sáng mỉm cười dịu dàng từ bên ngoài trận vị nhìn qua.
Theo sau nàng còn có mười hai tu sĩ trộn lẫn hai tộc ma, yêu - tu vi cao nhất chỉ có một nữ tử nguyên anh kì, nhưng chiến lực từng thành viên chắc chắn không bình thường!
Chủ nhân của giọng nói dịu dàng không phải ai khác mà chính là Trác Dịu Xuân.
Kể từ lúc ngũ nữ theo nhóm Thạch Lỗ lên phi thuyền, ngoài ngày đầu tiên làm chuyện gì đó ra thì nàng cùng Nhan Hồng Anh luôn ngày đêm canh giữ quanh đây, đề phòng, tìm kiếm, có người lén lút dùng bí thuật gì đó để tiến vào Lâm Vân cốc theo con đường khác.
Đúng như dự đoán hôm nay kẻ địch sẽ ra tay, các nàng liền dẫn theo bộ năm giáo viên, ba Huỳnh thúc thúc, và một nữ tử nguyên anh kì lạ mặt đến chào hỏi.
Lúc này tất cả kẻ địch đều đã đứng dậy thủ thế, một tên Hóa Thần kì thấy tu vi các nàng thì cười gằn một tiếng:
"Các ngươi muốn nhiều chuyện?"
Tên Nguyên Anh kì phía sau hắn liền mở miệng hùa theo:
"Chó ngoan không cản đường!"
Đôi môi nhỏ nhắn của Trác Dịu Xuân khẽ nhếch, chỉ thấy nàng điểm nhẹ hai chưởng vào khoảng không trước mặt.
Tên hóa thần kì trợn mắt kinh hải, cả người linh lực cuồng cuộng trào ra bảo vệ cơ thể.
"Aaaaaaaa."
Còn tên nguyên anh kì thì trực tiếp chuyển từ lời nói thành tiếng thét dài đau đớn, cả người hắn đã bị một màn sương đen ám hệ linh lực bao phủ.
Hai tên hóa thần kì còn lại thấy vậy liền lập tức xuất chưởng giải vây.
Nhưng đã quá muộn, tên nguyên anh kì tuy tu vi đã đạt tới cảnh giới cho dù tứ chi bị đánh vỡ nát cũng có thể nhờ tự thân linh lực mà hồi phục nguyên trạng, nhưng hắn lúc này cả người úp xuống mặt đất nằm bất động, lớp da bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, nhìn vào chỉ thấy các cơ và mạch máu đỏ tươi đang không ngừng bắn lên li ti các tia huyết dịch...
Thủ đoạn của nữ nhân trước mặt thật sự làm cho ba gã hóa thần kì da gà toàn thân cũng nổi lên mà lạnh cả sóng lưng, nhưng tình huống trước mắt rất cấp bách, bọn chúng không có thời gian cho chuyện vô nghĩa. Tên thủ lĩnh lập tức lấy lại giọng bình tĩnh mà hâm dọa:
"Cho dù thủ đoạn có tàn nhẫn đến đâu đi nữa thì một mình ngươi cũng không thể ngăn hết bọn ta."
Hắn vừa dứt lời không gian trước người Trác Dịu Xuân bổng vặn vẹo. Bốn hóa thần kì cường giả xuất hiện trên Lâm Vân tế đàn lúc nãy xé hư không bước ra.
Trác Dịu Xuân che miệng cười khúc khích: "Hì, giờ tính cho các ngươi mấy gã kia thêm vào cũng ngang nhau thôi."
Tình thế trước mắt quả thật rất không ổn, thế lực hai phe giờ đây đã ngang bằng. Bọn họ muốn theo kế hoạch ban đầu mà toàn bộ tiến vào Lâm Vân cốc thì chắc chắn là không được.
Tên thủ lĩnh đứng ở vị trí trung tâm nghĩ vậy thì lấy lại bình tĩnh lần nữa, chuyển sang đàm phán:
"Như thế này, Lâm Vân cốc dù sao tu vi cũng chỉ giới hạn trúc cơ đại viên mãn. Bên ta cho người vào lúc này cũng không phải quá bình thường đi?"
Qua một lúc lâu vẫn thấy Trác Dịu Xuân chỉ mỉm cười nhìn mình mà không trả lời, tên thủ lĩnh lập tức bước tới mở rộng khe nhỏ không gian ban nãy, truyền tống toàn bộ 20 trúc cơ đỉnh phong hắc y nhân vào Lâm Vân cốc.
Thiếu nữ nguyên anh lạ mặt đứng sau Trác Dịu Xuân thấy vậy liền lớn tiếng:
"Viện trưởng, học viên chun"
Nói tới đó liền bị Trác Dịu Xuân dơ tay ngăn lại.
Tất mọi người đang ở sau cũng ăn ý không ai có bất kì hành động nào. Bọn chúng có thể đưa người vào, không lẽ bên các nàng không có?
Nếu bây giờ mười hóa thần kì giao thủ ở đây sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức, dẫn động sự chú ý của các thế lực đang không hay biết gì, đến lúc đó cả hai bên đều sẽ tiền mất tật mang.
Còn chưa kể nếu không khéo sẽ ảnh hưởng tính mạng của rất nhiều người đang bên trong Lâm Vân cốc.
Nên cả nhóm đều chỉ có thể tin tưởng và hi vọng vào chiếc truyền âm phù mà Nhan Hồng Anh đưa cho Lý Diệu Hoàng trước khi đi có thể giúp ngũ nữ hoàn thành nhiệm vụ.
Ngay lúc bọn hắc y nhân đang truyền tống vào, bên trong Lâm Vân cốc gần 1 vạn ấn ký đánh dấu trên phi kiếm cũng bị xóa sạch.
Hai ngàn tên tán tu đang tiếp cận gần đó liền tăng mạnh tốc độ đuổi đến, nhưng khi đến nơi bọn chúng lại chỉ nghe được một câu truyện cười.
Một luyện khí cửu giai, ba trúc cơ kì nhất giai, một trúc cơ kì nhị giai, đối mặt hơn 50 tán tu tinh nhuệ, tu vi đều là trúc cơ 9 giai trở lên cùng nhau vây công, chẳng những không bị làm sao, mà còn giết mười một tên, rồi lấy nhẩn trữ vật bình an trốn thoát!!!
Đúng là truyện cười cho con nít ba tuổi.
Nhưng kì lạ là câu truyện cười này chỉ trong nữa ngày đã truyền đến từng ngõ ngách, ngũ nữ một trận thành danh, trấn kinh Lâm Vân cốc.
Và rất lâu, rất lâu sau này, câu truyện cười này được Tân Đại thế giới lưu truyền như là chiến tích đầu tiên của "Dị Loại".
Trở lại hiện tại, không biết mình đã trở thành người nổi tiếng, trong một hang đá ẩn khuất, Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng, Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân đang chia chiến lợi phẩm trong 11 chiếc nhẩn trữ vật vừa thu được.
Lúc nãy sau khi đột phá vòng vây thành công, các nàng thoát khỏi sương mù, dựa vào khả năng giao tiếp với thực vật của Lục Linh mà len lõi từng chút, chạy thêm nữa ngày mới tìm được một hang đá tương đối an toàn để ẩn nấp, phục hồi linh lực đã thất thoát hết 9 phần 10.
Kiểm tra xong chiếc nhẩn trữ vật cuối cùng mà mình nhanh tay nhặt về, Bạch Vân tắm tắc không thôi:
"Không ngờ mấy tên tán tu này giàu dữ vậy, 11 tên ta được 3 món luyện tài Quang hệ 5 giai, không tệ, không tệ."
Huỳnh Giao lại bỉu môi: "Bọn rùa đen làm ta đánh mệt như vậy mà không có món Lôi hệ nào hết."
"Ngươi đã có 3 món binh khí chuẩn bị thành bộ rồi, luyện tài không cần thiết lắm, ngươi giữ hết linh thạch với trúc cơ đan của bọn chúng coi như làm bồi thường đi". Lục Linh cũng được tận 2 món luyện tài mộc hệ, cười khổ mà dụ dỗ nữ hài.
Huỳnh Giao quả thật rất dễ dỗ ngọt, chỉ vài câu nàng đã cười ngây ngô chấp thuận: "Lục Linh nói rất có lý nha, Hạ Băng, Diệu Hoàng hai ngươi sao im lặng vậy? Thu hoạch không tốt sao?"
Tần Hạ Băng từ đầu đã trầm ngâm, được hỏi mới lên tiếng: "Ta cũng được 1 món băng hệ và một loại thép thích hợp luyện thành bộ."
Lý Diệu Hoàng từ nãy giờ chỉ lo quan sát thái độ không giống bình thường của ai kia, lúc này mới để ý có gì đó sai sai:
"Không đúng nha, bọn chúng đúng thật là có 3 món quang hệ luyện tài dư thừa, nhưng còn lại chỉ có hai món hỏa hệ à, thép ở đâu ra nữa dạ?"
"Thì từ ngươi tách từ binh khí của bọn chúng (chứ đâu)". Tứ nữ đồng thanh nhàn nhạt.
Lý Diệu Hoàng nhìn mười thanh binh khí mà mặt cũng nhăn lại, các nàng có biết tách luyện tài ra là việc mệt đến cỡ nào không? Đã vậy còn muốn nàng tách 11 món!!!
"Ngươi nên cần cù một chút, cấy hết binh khí bọn chúng ra, ngươi lại dư thêm hai món phong hệ, một món thổ hệ 5 giai lận đó, thép dư thừa gì đó ngươi cứ giữ lấy". Bạch Vân tiến lại vỗ vai an ủi Lý Diệu Hoàng đã rưng rưng:
"Ngươi cứ ưu tiên lấy của mình trước, rồi từ từ lấy phần của bọn ta ra luyện cũng được, thiếu gì cứ nói."
"Còn phải luyện thành binh khí nữa hả?". Tách ra đã mệt rồi, cái này còn luyện thêm ít nhất 4 món binh khí nữa, không phải muốn mình mệt chết là gì hả?
Không để ý đến Lý Diệu Hoàng than vãn, Huỳnh Giao rất tự nhiên đã lấy "tẩm thực đan" và "linh lực đan" ra ăn để bổ sung linh lực cạn kiệt.
Lục Linh và Bạch Vân uống xong linh dược cũng đã nhắm mắt lại, mỗi người có nhiệm vụ riêng của mình.
Lý Diệu Hoàng thấy vậy thì lén lúc liếc nhìn thái độ tiếp tục quái lạ của người còn lại, nàng có muốn cho mình luyện khí giùm không? Hay là lại nhờ tiếp luyện khí sư kia luyện rồi?
Trong khi người kia vẫn trầm ngâm ngồi xuống kế cận tỉnh toạ bổ sung linh lực.
Không biết tình huống của hai kẻ lu bu kia, Bạch Vân đang đắm chìm trong nghiên cứu mười ba điểm trận của "Thập tam song linh hỗn độn trận".
Lâm Vân cốc mở ra trong tổng cộng 14 ngày, bỏ qua ngày đầu tiên, 13 ngày tiếp theo thì mỗi ngày "vùng cố định" sẽ luân phiên xuất hiện bất kì tại một trong mười ba điểm trận đó.
Theo như kế hoạch ban đầu của cả nhóm, đầu tiên sẽ dựa vào ẩn nặc phù và khả năng giao tiếp với thực vật thiên bẩm của Lục Linh để tìm nơi ẩn nấp an toàn, né tránh đánh nhau với tu sĩ.
Sau đó sẽ dựa vào thông tin Lê An đưa mà xác định vị trí hiện tại, từ đó tìm ra vị trí mười ba điểm trận và nơi có nhiều cây non chủ dược của trúc cơ đan là "Tâm Sâm quả", "Nhân Tinh thảo", "Dược Tì Cốt thảo" để hái.
Sở dĩ các nàng chỉ quyết định chỉ tìm cây non là vì chúng chưa đủ trưởng thành để luyện đan nên không ai sẽ tranh giành. Và lí do quan trọng nhất là cả nhóm có Dực Sinh hỏa của Lục Linh, một loại thiên địa chi hoả nghịch thiên có khả năng tăng trưởng nhanh chóng thực vật, nên việc đủ năm tháng của linh thảo, linh quả để luyện đan là không thành vấn đề.
Lục Linh tự gọi mình là "thần tài" chính là vì hai khả năng đặc biệt nghịch thiên này của nàng.
Cũng vì vậy mà có thể thấy thái độ của cả nhóm với nàng là chân thật tới cỡ nào.
Kế hoạch là thế, cực kì an toàn. Nhưng các nàng lại không ngờ thủ đoạn của tán tu lại khéo léo đến vậy, chỉ vì đi trễ một chút mà khi mới tiến vào Lâm Vân cốc cả nhóm liền bị hơn một vạn tán tu, tu vi mỗi người cao hơn các nàng ít nhất là 6 cái tiểu cảnh, truy sát trong một không gian cố định.
Tình huống lúc nãy không thể dùng "rất nguy hiểm" để diễn tả nữa rồi.
Mah, ít nhất các nàng giờ đây đã xóa hết ấn kí linh lực, bọn chúng không thể tiếp tục lần theo nên kế hoạch chắc sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.
Lòng nghĩ như vậy, Bạch Vân vui vẻ mà nhắm mắt gần một canh giờ, tìm ra hai điểm trận gần các nàng nhất.
"Hai hướng bắc và đông nam có hai điểm trận gần chúng ta". Bạch Vân chỉ tay trên bản đồ trưng cầu ý kiến.
Lục Linh nhìn qua Lý Diệu Hoàng, nãy giờ nàng cũng đã điều tra được một khoảng xa:
"Hướng Bắc có rất nhiều 'Thông kinh thảo' và 'Nhuận khí dược'. Còn hướng Tây Nam có rải rác cây non của 'Tâm sâm quả' và 'Dược tì cốt thảo'."
Lý Diệu Hoàng hiểu nàng đang nói gì, liền ưỡn ngực tự hào: "Tất nhiên chúng ta chọn hướng Tây Nam. Năm viên luyện khí đan mới đổi được một viên trúc cơ đan!"
Tần Hạ Băng không nhịn được mà từ bỏ trầm ngâm, nhức đầu che trán:
"Lý do của ngươi quả thật rất thuyết phục. Nhưng ngươi có quen ai mà đi đổi?"
Lý Diệu Hoàng "Ách" một tiếng, thật là vậy nha. Luyện khí đan đâu phải cải trắng ven đường, chỉ có học viện môn phái mới có, đâu phải ai cũng như Lục Linh ra tay liền 50 viên. Đổi số lượng nhỏ thì không sao, đổi số lượng lớn ai có dư nhiều như vậy mà cho nàng đổi?
Bạch Vân thấy mặt Lý Diệu Hoàng nhăn cũng như khỉ rồi thì thấy thời cơ thích hợp, liền khoát vai Lục Linh, cười hắc hắc bắt đầu ra giá:
"Ngươi đàm phán với Nhược Kê cho ta thêm hai sợi lông vũ. Đừng nói là ngũ linh căn, cho dù ngươi là thất hay bát linh căn gì đó ta cũng bảo đảm ngươi đủ luyện khí đan tới trúc cơ nha."
Phượng Tiểu Tịch trực tiếp nhảy ra không gian linh sủng, tạc mau vung cánh quạt lửa hướng Bạch Vân:
"Ngươi ngứa da hả, thử đụng lông vũ của ta lần nữa đi, bổn bảo bảo cam đoan không đánh chết ngươi."
Bạch Vân cả kinh tế xuất "Linh Nhiễu Trượng", vận dụng quang hệ linh lực vào sợi lông vũ lần trước nàng lén nhổ được, dùng "Quang khiển linh hoả trận" ngăn cản "Cung Ly hoả", vừa né tránh vừa la lói:
"Ngươi keo kiệt vừa thôi, lông vũ có thể mọc lại biết không? Đưa ta vài sợi nghiên cứu pháp trận không phải thiết thực hơn hả?"
Phượng Tiểu Tịch chỉ càng tăng mạnh hoả diễm, tiếp tục chửi lên: "Ngươi có biết một sợi ngốn bao nhiêu linh lực của ta? Bằng không bằng pháp trận đó của ngươi có thể điều khiển thần hoả? Ta cho ngươi tự mọc nè."
Hai kẻ tham chiếm tiện nghi một đánh một chạy, một trêu chọc một mắng chửi, hồ nháo vòng khắp hang động.
Lục Linh nhìn tình cảnh trước mắt chỉ cười khổ một cái rồi lấy 20 bình luyện khí đan đưa cho Lý Diệu Hoàng:
"Ngươi cũng tách luyện tài cho bọn ta, sẽ trừ vào phần chủ dược trúc cơ nữa, đừng khách sáo."
Huỳnh Giao cũng khả ái gãi đầu lấy ra 2 bình luyện khí đan mình còn dư: "Ta chỉ còn dư 15 viên hà, của ít lòng nhiều, ngươi nhận đi nha Diệu Hoàng."
Lý Diệu Hoàng nhìn 215 viên luyện khí đan thì tay cũng run run, đang bi thương không biết phải rèn bao lâu mới trả hết nợ nần mà chưa kịp nhận lấy, thì tâm trạng lại bị tiếng cười khẽ của Tần Hạ Băng dẫm đạp lần nữa:
"Chưa chắc hơn hai trăm viên luyện khí đan này có thể đủ cho ngươi đột phá trúc cơ kì. Nhưng bây giờ ngươi cũng đừng quá sầu khổ, không thôi sau này còn phải tốn thêm bao nhiêu trúc cơ đan, thối thể đân,... ngươi làm sao mà chịu nổi, Lý Nợ Hoàng?"
Lý Diệu Hoàng tim liên tục bị đâm mấy dao, đau lòng đến ruột cũng thối thanh, càng nhìn gương mặt gầy gò, xinh đẹp của kẻ ác độc ác trước mặt lại càng uỷ khất:
"Ngươi đừng tuỳ tiện sửa tên người khác được không? Ngươi đừng dùng giọng an ủi trêu trọc vào nổi đau của người khác được nữa có được hay không?"
Tần Hạ Băng thấy đối phương như vậy thì rất hài lòng, tiếp tục cười khẽ "khuyên nhủ":
"Sự thật thì tàn nhẫn, ngươi nên sớm đối mặt thì hơn."
Xuỳ, tuy thái độ nói không tốt chút nào nhưng không phản bác được. Lý Diệu Hoàng chỉ có thể liếc nhìn nụ cười đắc ý khẽ nhếch trên đôi môi nhỏ nhắn của người trước mặt, trong lòng bỉu môi không thôi.
Thì lúc này Huỳnh Giao khả ái đâm nàng thêm một dao: "Đừng buồn nha Diệu Hoàng, ngươi còn nợ cô Hồng Anh tận 100 linh thạch cực phẩm linh thạch á, so với trúc cơ đan còn kém xa luôn."
Tần Hạ Băng không nhịn được bật cười, Lý Diệu Hoàng chỉ tay về phía nàng, lớn tiếng vội nói:
"Ngươi đừng học người này dùng giọng an ủi mà đâm chọt người khác nha Huỳnh Giao!"
Tần Hạ Băng liền vội lên tiếng bênh vực tiểu khả ái: "Huỳnh Giao chỉ nói điều nàng nghĩ, như vậy là chuyện tốt, nên phát huy. Theo ngươi học nguỵ biện mới là chuyện xấu."
Lý Diệu Hoàng không phục, quyết định không thể để Huỳnh Giao khả ái "sai lệch" như vậy, lập tức đưa ra luận điểm bảo vệ.
Tần Hạ Băng làm sao mà chịu thua kém? Cũng liền phản bác.
Huỳnh Giao chỉ đứng một bên "Đúng, đúng" cười ngây ngô.
Lục linh đứng một bên vừa kiểm tra động tỉnh bên ngoài hang động, vừa cùng hai kẻ hồ nháo vẫn đang rượt đuổi xem màn "định hướng Huỳnh Giao" trước mắt mà trong lòng đồng thanh:
"Thật giống cha, mẹ đang dạy dỗ con gái nha."
Cứ như vậy ngũ nữ nghĩ ngơi tới sáng hôm sau rồi thẳng hướng Tây Nam chạy đi.
Mà không biết nơi đó có một màn kịch hay đang đợi các nàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)