Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 24: Đồng đội

551 0 1 0

Vừa chạy tới nơi thì Lý Diệu Hoàng đã thấy năm người các nàng đứng ngoài cửa đợi sẵn, lòng không khỏi bất ngờ, nàng liền tăng tốc vội chạy đến hỏi:

 

"Sao các ngươi nhanh vậy?"

 

Huỳnh Giao gãy gãy đầu, cười ngượng ngùng: "Tối hôm qua ta sợ trể, nên đã dọn đồ sẵn mà lúc nãy quên á."

 

Awww, muội muội ngoan quá a, tỷ tỷ cho ngươi cây kẹo. Lý Diệu Hoàng bị vẻ khả ái Huỳnh Giao làm lòng gào thét không thôi.

 

"Ta tối qua cũng đã chuẩn bị trước". Lục Linh là người chu đáo nên Lý Diệu Hoàng cũng không bất ngờ, nhưng nghĩ tới đây nàng theo bản năng nhìn qua Bạch Vân. 

 

Thấy ánh mắt của đối phương, Bạch Vân cười khinh bỉ một cái rồi tự hào giải thích: "Người trong giang hồ phải có kỹ năng dọn đồ nhanh. Khi bất ngờ gặp nguy hiểm mới có thể kịp thời ứng đối."

 

Lý Diệu Hoàng khinh bỉ lại nàng: "Ta thấy ngươi giật đồ nhiều người quá, thường xuyên bị chặn bất ngờ giữa đêm nên mới dọn đồ nhanh để chuồn lẹ thì có."

 

Bị nói trúng tim đen "Ách" một tiếng nhưng Bạch Vân vẫn không chịu thua thiệt: "Sao ngươi biết? Nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng là ta tới sớm hơn ngươi."

 

Tần Hạ Băng cười khẽ chen lời: "Bạch Vân nói đúng, quan trọng là ngươi đến.. sau. cùng."

 

Biết mình đuối lí, Lý Diệu Hoàng chỉ có thể cắn răng uất ức.

 

Tần Hạ Băng rất hài lòng nhếch cao môi. 

 

Bạch Vân thì chống nạnh, ưỡn ngực, cười lớn "hahaha". 

 

Lục Linh bên cạnh cười khổ, còn Huỳnh Giao thì đứng một bên ngây ngô, cái hiểu cái không. 

 

Nhan Hồng Anh từ nãy giờ vẫn đứng một bên mỉm cười nhìn các nàng, thấy mấy cô học trò đã "chào hỏi" lần nữa xong, nàng bước lên phía trước phất tay một cái. 

 

Một chiếc toạ giá trắng tinh, bên ngoài hoa văn là mấy đoá hoa hồng nở rộ, cực kì tao nhã từ tay áo Nhan Hồng Anh bay ra, xuất hiện trước mắt cả bọn. 

 

Quả nhiên là phú bà!! Hết phi thuyền tới toạ giá, nhìn là đã biết là giá không rẽ, Lý Diệu Hoàng không nhịn được cảm khái trong lòng lần nữa.

 

"Lên thôi". Nhan Hồng Anh xem như không có gì đặc biệt tươi cười lại làm Lý Diệu Hoàng khó hiểu hỏi: 

 

"Chúng ta đi đâu trước á?"

 

Chậm rải dơ tay phải chỉ chiếc phi hành khí hình rồng trăm trượng, Nhan Hồng Anh cười đắc ý như đang khoe một thành tựu nào đó:

 

"Ha, em không nghĩ ra? Nơi lớn nhất, đồ cũng nhiều nhất, đương nhiên là tới đó trước!" 

 

Chỉ đi chỗ nào trước thôi, có cần kích động như vậy không? Lý Diệu Hoàng bỉu môi theo chân tứ nữ bước lên toạ giá.

 

Khi đặt chân vào Hồng Hoa giá chỉ trừ Tần Hạ Băng mặt không biểu cảm ra thì tứ nữ đều trằm trồ kinh thái đảo mắt khắp nơi. 

 

Lý Diệu Hoàng thật không muốn nói về độ giàu của Nhan Hồng Anh quá nhiều, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà lần nữa la hét trong lòng: Phú Bà!!!

 

Trước mắt các nàng giờ đây là một căn phòng lớn trắng tinh diện tích 50m vuông, được thiết kế cực kì tao nhã. Hai bên băng ghế, chiếc giường lớn ngay giữa, bình hoa, kệ tủ, ghế ngồi, giường nằm, và tất cả vật dụng khác cư nhiên đều làm từ luyện tài 7 giai!!!

 

Đặc biệt nhất chắc là viên pha lê trong suốt Lý Diệu Hoàng không biết chất liệu treo ngay  trung tâm toạ giá, Bạch Vân nhân khi mọi người đều trồ lại táy máy tay chân, tiếp cận đưa tay tới viên thuỷ tinh trong suốt đó.

 

Một con hồ ly màu trắng bất ngờ từ trong viên thủy tinh lò đầu ra, há to miệng cắn tới!

 

Bạch Vân hốt hoảng nhanh chóng rụt tay lại, mai mắn kịp thời né tránh. Tiểu hồ ly cũng không để tâm tiếp, nhảy ra rồi trèo lên chân Nhan Hồng Anh đang bắt chéo hai chân trên chiếc giường lớn giữa phòng, sượt sượt. 

 

Nhan Hồng Anh đưa tay sờ sờ đầu bé, mỉm cười nhướng mày với Bạch Vân:

 

"Thế nào? Cả 'Anh Quang Châu' của ta cũng muốn lấy?"

 

"Cái gì?". Bạch Vân cả kinh gấp gáp đưa tay chỉ viên thuỷ tinh, bất ngờ lớn giọng: "Cái này là 'Anh Quang Châu' có thể giúp toạ kỵ đi tới chiều không gian thứ 4 trong truyền thuyết?". Nói tới đây nàng lại làm như không quan tâm: 

 

"Xuỳ, sờ một cái cũng không được sao? Khoe khoan!". Rồi liền ung dung sảy bước nhưng ánh mắt lại len lén liếc lại "Anh Quang Châu".

 

Tiểu hồ ly "Grừ, Grừ" lên vài tiếng cảnh cáo.

 

Bạch Vân liền doạ sợ gụt cổ, vội nhanh ngồi xuống kế Lục Linh. 

 

Tất cả mọi người bật cười thành tiếng, bắt đầu khởi hành.

 

Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân theo thứ tự ngồi một bên băng ghế; Lý Diệu Hoàng cùng Tần Hạ Băng ở đối diện hàng ghế còn lại. 

 

Còn Nhan Hồng Anh tay vuốt vuốt tiểu hồ ly, bắt chéo chân thông dông bình thản ngồi trên chiếc giường lớn ở trung tâm, tay nhẹ nhàng phất.

 

Bốn phía toạ giá liền trở nên trong suốt, rồi nhẹ nhàng bay lên, bắt đầu xuyên vào đám đông tu sĩ đang tấp ngập mua bán.

 

Lý Diệu Hoàng chỉ thấy mình đang lơ lững trên không trung, xung quanh là tu sĩ phi kiếm, yêu thú bay qua bay lại. Có một con phi điểu đang bay song song nàng, nhưng khi đưa tay sờ tới lại bị một lớp màn trong suốt cản ngăn, nhìn tuy rất gần nhưng khi ta dơ tay đón lấy lại chẳng thể với tới, thật giống như các vì sao, Lý Diệu Hoàng cảm thán.

 

Bên dưới mặt đất thì người, nhà càng lúc càng li ti, cứ lích nhích, loi nhoi chen lấn mua hàng. Nhưng từ gốc độ trong suốt này, nàng cảm giác như mình đang ngồi trên đầu họ vậy.... Thật rất kì quái...

 

Nhưng nãy giờ không biết có phải ảo giác hay không, Lý Diệu Hoàng cứ cảm thấy tiểu hồ ly như thường lén nhìn mình, nhưng khi nàng quay lại hai ba lần thì chỉ thấy nó đang nhắm mắt ngủ say.

 

Sau một hồi chen lấn xuyên qua tầng tầng lớp lớp tu sĩ đi mua sắm, cuối cùng Hồng Hoa giá đã tiếp cận cửa hàng hình rồng dài trăm trượng. 

 

Tên nơi này là Vân Long Các, một chuỗi cửa hàng rất nổi tiếng ở khu vực tự trị. Còn có tin đồn đây là chiến hạm chấn giữ ba khu tự trị của tộc Người Lùn đã tuyệt tích từ lâu, sở dĩ dùng bán hàng chỉ là để nguỵ trang.

 

Lướt qua một hơi, Vân Long Các không chỉ bán vật dụng phục vụ cho tu luyện mà còn có ăn uống, đấm bốp, tắm nước nóng cùng rất nhiều dịch vụ thậm chí có cả luyện đan hộ, đánh lôi đài lấy tiền, cá cược phi mã, chỉ không có thanh lâu làm Bạch Vân bỉu môi thất vọng. 

 

Lướt một hồi cuối cùng cũng tới nơi bán binh khí, mọi người nhảy xuống toạ giá bước thẳng qua cửa chính, nơi đây cũng không đông lắm, chỉ lát đát vài thị vệ và nhân viên đang trực tiệm, một thanh niên 23-24 tuổi gầy gò đã tiến đến tươi cười chào hỏi lục nữ:

 

"Không biết các vị tiên tử cần thứ gì?"

 

"Các ngươi có lam ao thạch, miễu diêu thạch, kim xích thép không dạ? Mỗi thứ chỉ cần một khối bằng lòng bàn tay là được". Bạch Vân trước tiên.

 

Tuyết Hạ Băng nhàn nhạt tiếp theo: "Ta muốn xem một ít luyện tài lục giai thích hợp cho băng hệ tu sĩ."

 

Lý Diệu Hoàng nói tiếp: "Còn 5 giai trở lên thuỷ hệ luyện tài?"

 

"Thật ngại quá, miễu diêu thạch, kim xích thép, đã hết hàng. Khoáng sản 6 giai băng hệ tương đối hiếm nên bổn điệm tạm thời chưa có. Chúng ta chỉ còn lam ao thạch và khoáng sản 5 giai băng hệ. Còn thuỷ hệ luyện tài từ 4 giai trở lên khi sáng đã có người mua hết."

 

"Trước cứ dẫn chúng ta đến nơi bày bán linh khí thích hợp cho trúc cơ kì loại tốt nhất, rồi đem hai thứ đó đến cho chúng ta xem thử". Nhan Hồng Anh theo thói quen lên tiếng điều phối, nàng chỉ yêu cầu trúc cơ binh khí không phải vì keo kiệt mà hoàn toàn là muốn tốt cho mấy cô học trò. 

 

Đầu tiên là luyện khí kì, trúc cơ kì chỉ có thể phát huy uy lực của linh khí cực phẩm, tức là thối thể cực phẩm linh khí, vì pháp khí kim đan kì có đặc trưng riêng, chỉ có kim đan kì trở lên mới phát huy được hết sức mạnh. Nên cũng vì vậy vũ khí trúc cơ và thối thể được xếp chung một giai tầng "Linh khí".

 

Thứ hai là nếu các nàng dùng vũ khí phẩm giai quá cao thì còn chưa đủ khả năng tự bảo vệ, rất có thể dẫn đến bị chặn cướp. Mất đồ là chuyện nhỏ, mất mạng mới là quan trọng. 

 

Thứ ba là tu sĩ thiên tài bình thường thiên linh căn, song linh căn muốn từ trúc cơ đạt tới kết đan mất ít nhất hơn trăm năm, đó chỉ là trường hợp thuận lợi, còn chưa kể có vô số tu sĩ 200 năm 300 năm thậm chí cả đời cũng không kết đan được. 

 

Các nàng thiên phú có cao cỡ nào cũng phải mất 40 - 50 năm mới có thể hoạ mai kết đan. Hơn nữa ngũ nữ đều là kinh tài tuyệt diễm, đến khi đó một món binh khí thích hợp với mình chắc chắn có thể dư sức có được. Tất nhiên còn chưa kể Lý Diệu Hoàng đang ở trong nhóm. 

 

Cho nên, tính theo đường dài thì Linh khí chắc chắn có lợi cho ngũ nữ hơn rất nhiều.

 

Đáp lại Nhan Hồng Anh, nam tử bán hàng đầu gật không nghĩ: "Dạ, dạ", rồi nghiên người đưa tay làm dấu mời: 

 

"Vậy mời các vị đi theo ta đến nơi linh khí thối thể cảnh."

 

Lục nữ đi gật đầu, bước chân theo nhân viên bán hàng xuyên qua đại sảnh gặp 9 cánh cửa lớn, đi qua một trong số đó lại đến một hành lang khác. 

 

Cả hành lang và cửa gỗ đều rãi rác có trận pháp và cận vệ canh gác tu - vi trúc cơ trung kì trở lên. 

 

Đi hết hành lang thênh thang lại có năm căn phòng, các nàng bước vào cánh cửa ở góc cuối, bên trong cũng chỉ giống một phòng khách thế gia bình thường, chỉ có điều trung tâm là ngăn khoá lớn làm từ pháp trận.

 

"Các vị tiên tử mời qua đây, tại hạ sẽ giới thiệu cho các vị." 

 

Nhan Hồng Anh gật đầu với nam tử bán hàng rồi đảo mắt qua tứ nữ - Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng, Huỳnh Giao, Lục Linh tươi cười:

 

"Bốn người các em vào xem thử đi, thích món nào cứ nói ta. Đừng khách sáo."

 

Bạch Vân đứng một bên liền cảm thấy có gì không đúng, lập tức hỏi lớn: "Cái gì? Có dụ này nữa hả? Sao các nàng có mà ta không có? Không được, ta cũng muốn!"

 

"Được". Nhan Hồng Anh hào sảng gật đầu: "Ngươi đi giết một tên thối thể 2 giai, ta cho ngươi một món. Giết được 2 cặp 4 tên song lâu đấu, ta cho ngươi 4 món."

 

Bạch Vân không phục đưa chỉ tay về Lý Diệu Hoàng:

 

"Anh bà bà, ngươi có vì bực tức ta lấy 'Lan Quang thảo' mà không muốn cho ta thì nói đại đi. Ngươi kiếm cớ vậy lừa trẻ lên ba sao? Ba luyện khí kì, một trúc cơ 2 giai giết 4 thối thể kì? Hắc Hắc nói nàng đi mua công pháp còn dễ tin hơn đó."

 

Tần Hạ Băng không nhịn được che môi bật cười. Lý Diệu Hoàng bức xúc phát hoả: "Liên quan gì tới ta đâu. Ta thật sự cần mua công pháp có được hay không?"

 

"Ngươi không tin hỏi các nàng". Thái độ bình thản của Nhan Hồng Anh vẫn chưa làm Bạch Vân tin tưởng, nàng liền nhìn qua Lục Linh:

 

"Tiểu Lục, ngươi là người thành thật nhất. Nói, có phải bốn người các ngươi giết bốn tên thối thể kì không?"

 

Lục Linh vội vàng gật đầu lia lịa:

 

"Phải, nhưng chỉ có b". Chưa nói xong Bạch Vân đã chen lời: 

 

"Là thật??? Thiên, A Giao à không, Hắc Hắc mau kể ta nghe". Nói xong lôi Lý Diệu Hoàng vào trong chỗ lựa vũ khí kể chuyện, Tần Hạ Băng cùng Huỳnh Giao cũng đi theo sau, chỉ có Lục Linh không hiểu vì sao vẫn bất động.

 

Nhan Hồng Anh như hiểu chuyện gì tiến lại gần nàng: "Sao vậy?"

 

".......Hắc y nhân là các nàng đánh bại, muội". Lục Linh ấp úng còn chưa xong thì Nhan Hồng Anh đã dịu dàng đặt tay lên đầu nàng, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn nàng ngăn lại:

 

"Sư muội ngốc, muội không thấy các nàng nhận đan dược mà vẫn đòi đồ của ta sao? Các nàng là loại người tham lam vậy sao? 

 

Ta biết hơn 2/3 số đan dược là do muội đưa ra. Muội không muốn bị các nàng bỏ lại phía sau phải không? 

 

Nhưng muội nên nhớ, một nhóm thành công không nằm ở lực chiến của nhiều thành viên mạnh mẽ ra sao, mà là ở tinh thần đồng đội. 

 

Ngươi hi sinh vì tập thể và tập thể cũng sẽ hi sinh vì ngươi. Từng người trong nhóm sẽ bù đắp điểm yếu cho nhau, từ đó kết hợp thành một thể lớn mạnh hơn khi chỉ là đơn lẻ năm người, đó mới là một nhóm. 

 

Mỗi người có sở trường sở đoản riêng, muội có những khả năng đặc biệt của riêng muội, có thể làm những điều mà người khác không làm được, tận dụng điều đó bù đắp điểm yếu cho bọn các nàng. 

 

Đi đi, kể cả việc cố gắng nâng cao lực chiến của bản thân cũng là một hành động vì các nàng."

 

Lục Linh sửng người như bình tỉnh đại ngộ. Các nàng quả thật chưa bao giờ khinh thường nàng không chiến đấu trên chiến trường mà nhận đan dược như một chiến lợi phẩm. Không lợi dụng nàng là một luyện đan sư mà cho nàng vào nhóm chỉ vì đan dược. Các nàng thật sự tôn trọng nàng. Nâng cao chiến lực để có thể tự bảo vệ bản thân cũng là vì cho các nàng an tâm trên chiến trường chiến đấu.

 

"Đa tạ sư tỷ". Lục Linh mắt có chút ươn ướt, ôm quyền với Nhan Hồng Anh tạ lễ rồi chạy vội đến chỗ Huỳnh Giao, Bạch Vân, Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng đang đừng cùng nhau vui đùa.

 

Để lại Nhan Hồng Anh vẫn đứng một bên, ánh mắt hài lòng ánh lên năm thiếu nữ cùng nhau đùa giỡn mà môi mỏng nhếch lên tươi cười.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16