Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 22: Đường là vô tận

456 0 2 0

Cả nhóm đều trải qua một ngày dài mỏi mệt, nên khi đến Hoa Bích Lâu tất cả mọi người đều đồng lòng chia phòng rồi đóng chặt cửa, không ai ra ngoài. Chỉ chừa một mình Bạch Vân la hét đòi đi thanh lâu bên ngoài, không ai quan tâm.

 

"A~~~". Lý Diệu Hoàng vừa đóng cửa lại liền lao ngay lên giường, nhưng lại sực nhớ tới cái gì, nàng nhìn xuống ngọc bội không gian linh sủng ở eo:

 

"Nhược kê, ngày mai cần mua cái gì dạ?"

 

Hai luồng sáng - một trắng, một cam liền bắn ra từ không gian linh sủng, Băng Băng lại theo thói quen ngồi trên tay Lý Diệu Hoàng sượt sượt bán manh, Tiểu Tịch lại uy nghiêm đứng trên bàn trà giữa phòng lên tiếng phân phó:

 

"Ngày mai sáng trước đi mấy vòng hội đấu giá rồi nói. Ta chỉ cần một số linh dược 3 giai để luyện chế đan dược, giảm tác động của Cung Ly Hoả lên cơ thể ngươi. Nhưng nếu mai mắn tìm được luyện tài thuỷ hệ 5 giai trở lên thì có thể lợi dụng nó, rồi về sau để ngươi dùng luyện khí, một công đôi việc, tiết kiệm linh thạch."

 

Thấy Lý Diệu Hoàng chỉ gật đầu, nàng nói tiếp:

 

"Mai ngươi định mua công pháp loại nào?"

 

Trầm ngâm một chút, Lý Diệu Hoàng mới trả lời:

 

"Ta hiện tại có 3000 trung phẩm linh thạch, một quyển trung phẩm công pháp 1000 trung phẩm linh thạch, lúc đầu tính chừa linh thạch để luyện hoá mồi lửa nên ta định mua mấy quyển hạ phẩm cao cấp công pháp thôi. Giờ thì đã có cô Hồng Anh lo việc mồi lửa rồi, nếu tìm được luyện tài thích hợp thì dùng quyền lợi mua nó, còn không thì ta đổi sang mua thêm một quyển thượng phẩm. Tóm lại ít nhất ta sẽ mua 3 quyển trung phẩm hạ cấp công pháp."

 

Phượng Tiểu Tịch ánh mắt tiếp tục thật sâu trầm trầm Lý Diệu Hoàng đang vui vẻ: "Ngươi tu tập công pháp của nhiều người như vậy không sợ tẩu hoả nhập ma sao?"

 

Cảm nhận được bầu không khí nghiêm nghị, Lý Diệu Hoàng biết Tiểu Tịch đang có thâm ý, nàng cuối đầu cố sức suy ngẫm không vội đáp lời.

 

Thời gian trôi qua một canh giờ, Lý Diệu Hoàng vẫn miên man trong dòng chảy suy luận nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời thích hợp. 

 

Phượng Tiểu Tịch lúc này cả người nhàn nhạt cam hồng toả sáng dưới ánh nến, bắt đầu mở lời lần nữa:

 

"Ai đã dạy ngươi luyện chế 'Song nha thuẫn' ?"

 

Lý Diệu Hoàng thoát khỏi trầm tư, rõ tường đối phương đang có ý tứ, qua giây lát nàng nhanh chóng hợp tác thành thật:

 

"Không ai dạy ta, là ta lấy kiến thức rèn khí cơ bản trong sách rồi tự nghĩ ra cách luyện ra 'Song nha'."

 

"Vậy ai dạy ngươi tu luyện?". Phượng Tiểu Tịch tiếp tục.

 

"Không ai dạy ta, ta chỉ xem hai quyển công pháp mà làm th....... theo". Lý Diệu Hoàng cứ như mơ hồ cảm thấy được cái gì, nhưng vẫn không thể chạm tới.

 

Phượng Tiểu Tịch lại đổi giọng nghiêm khắc: "Không phải hai quyển công pháp của ngươi đều do người sáng tác ra hay sao? Ngươi không phải là đang tu luyện theo cách của bọn họ? Cho nên có thể nói bọn họ là người đã dạy ngươi tu luyện!"

 

Lý Diệu Hoàng sửng sốt, nàng liên hệ Tiểu Tịch hỏi về việc tự chế tạo "Song nha thuẫn", lại càng giựt mình lần nữa.

 

Phượng Tiểu Tịch không cho nàng có cơ hội thở dốc tiếp tục hỏi: "Công pháp tu luyện của ngũ linh căn là tồn tại nhưng nó là bảo vật vô giá, cũng không ai biết ở đâu. Ngươi sẽ đặt cược việc tu luyện của mình vào mai mắn?"

 

"Không!". Lý Diệu Hoàng không nghĩ ngợi gì lập tức đáp lời, rồi nàng lại như chợt hiểu ra cái gì nhăn mặt:

 

"Nhưng nếu muốn tự sáng tạo ra công pháp của ngũ linh căn thì ta không có kiến thức cơ bản, nó không giống luyện khí thuật có bản liệt kê rõ ràng."

 

Phượng Tiểu Tịch đáp lại chỉ nhàn nhạt giải thích: "Ta đưa ngươi cách luyện chế một trăm thanh kiếm cấp thấp khác nhau, ngươi có thể suy ra kiến thức cơ bản của thuật luyện kiếm mà luyện ra một thanh kiếm khác cao cấp hơn được không? Ngươi có thể từ kiến thức cơ bản của luyện kiếm luyện ra một thanh giáo được không?"

 

Lý Diệu Hoàng bừng tỉnh đại ngộ, gấp gáp cần kiểm chứng: "Ý ngươi là ta mua một trăm quyển công pháp cấp thấp, đọc hết để tìm ra điểm chung rồi từ đó tự nghĩ ra cách rèn luyện của ngũ linh căn?"

 

Phượng Tiểu Tịch lắc đầu hỏi ngược lại nàng: "Không phải ý ta, là ý muốn của ngươi. Ta có một quyển công pháp vô thượng của hoả hệ, ngươi có muốn lấy nó tu luyện trước, rồi một ngày nào đó mai mắn tìm được một quyển tu luyện cho ngũ linh căn hay không?"

 

Lời đề nghị thật sự quá hấp dẫn, Lý Diệu Hoàng cuối đầu suy tư, qua một lúc lâu, nàng ngẩng đầu lần nữa với ánh mắt đầy kiên nghị như bất hối:

 

"Không, nếu làm vậy ta có khác gì nhân tộc, vì muốn một con đường dễ dàng mà hi vọng vào một thứ gì đó sẽ không bao giờ xảy ra. Đó là tự lừa dối bản thân mình, đó là sự giả dối!"

 

"Tốt!". Phượng Tiểu Tịch tươi cười hài lòng, quăng một quyển ngọc giản cho Lý Diệu Hoàng.

 

Nàng đưa thần thức lướt qua thâm dò liền định nói gì, Phượng Tiểu Tịch lại chen ngang hỏi tiếp:

 

"Nhận đi, ngươi có biết công pháp thượng phẩm và công pháp hạ phẩm khác nhau chỗ nào?"

 

Lý Diệu Hoàng một câu đã hiểu ra thâm ý trong lời đối phương: "Vậy ý của ngươi là ta nên mua công pháp đầy đủ các phẩm giai khác nhau để ngộ ra sự khác biệt giữa chúng, từ đó dần dần thăng cấp công pháp góc, sáng tạo ra công pháp ngũ linh căn vô thượng?"

 

Phượng Tiểu Tịch gật đầu nói tiếp:

 

"Đúng nhưng chưa đủ. Công pháp tu luyện nhân tộc chưa chắc đã là loại thích hợp nhất với ngươi. 

 

Ngươi sáng tạo là công pháp của chính ngươi, không giới hạn là chủng loại nào, cũng không giới hạn cách thức nào để gia tăng tu vi của ngươi. Thậm chí kết hợp luyện khí, pháp trận, luyện đan cũng chưa chắc là không thể.

 

Đường là vô hạn, không có bó buộc, hoàn toàn tự do."

 

Lý Diệu Hoàng đã ngây cả người, từng câu từng chữ của cô bạn nhỏ đều đánh động thẳng vào tâm can nàng. Qua một lúc nàng mới hoàng hồn nhưng lại thất thố gật đầu liên hồi biểu hiện mình đã thụ giáo rõ ràng, Phượng Tiểu Tịch cười thầm lại nói tiếp:

 

"Mai ngươi chỉ cần chừa lại khoảng 30 trung phẩm linh thạch là được". Dứt lời đã nhảy lên giường ngủ rồi.

 

Băng Băng cũng đã ngửa bụng phì phò, Lý Diệu Hoàng chính thức bị bỏ rơi, nhưng nàng không buồn phiền mà môi còn nhếch lên dịu dàng tiến lại ngồi bên hai bạn nhỏ, đưa tay chọt chọt bụng nhỏ tiểu miêu rồi tới sờ sờ đầu tiểu gà tây tươi cười một lúc thì nàng tiến lại phía bàn tính toán linh thạch.

 

Mọi chuyện đã chuẩn bị từ trước nên chỉ qua một lúc là xong, Lý Diệu Hoàng tiếp tục lấy ngọc giãn khi sáng Huỳnh Văn cho nàng, dùng thần thức tọ mọ kỹ lưỡng và nắm những thứ cơ bản nhất.

 

Khí Linh tuy yếu nhưng một phần nào đó vẫn là linh hồn, chỉ là dùng mắt thường không thể cảm nhận được. 

 

Khi tiến giai lên trúc cơ, tu sĩ bước đầu mở ra thiên nhãn, bắt đầu có thể dùng linh thức dò xét xung quanh mà không chỉ để xem ngọc giản hoặc điều tra trạng thái của cơ thể, tất nhiên đồng nghĩa với việc lúc này tu sĩ đã có khả năng giao tiếp với linh hồn.

 

Binh khí có khế ước nhận chủ trong linh hồn với chủ nhân. Đôi bên càng thân cận thì khế ước chủ tớ càng khắn khít, nên nếu thần thức đủ mạnh có thể dùng một thuật nhãn đặc biệt, độ khó cực cao để phán đoán khế ước nhận chủ, từ đó có thể rõ ràng quan hệ của người và binh khí.

 

Thậm chí nếu khế ước đủ mạnh sẽ có thể cảm nhận được cảm xúc của binh khí ngay cả khi khí linh chưa đủ mạnh.

 

Nội dung quyển sách chỉ là như vậy.

 

Nhưng Lý Diệu Hoàng đọc xong thì lại mở to hai mắt kinh hải, hoảng sợ đến nổi tay cũng run run. 

 

Đối với người bình thường thì đọc xong chỉ có thể coi đây là một phương thức giúp cảm nhận cảm xúc của binh khí thôi, nhưng nàng lại nhìn thấy những thứ khác kinh khủng hơn rất nhiều.

 

Đầu tiên: thuật nhãn là dùng thần thức để xem khí linh. Cũng giống như ăn nhiều sẽ mập vậy, dùng thuật nhãn càng nhiều thì thần thức sẽ càng mạnh mẽ! Nói một cách khác thuật nhãn này chính là một phương pháp rèn luyện thần thức, nhưng công hiệu này chỉ xảy ra với chủ nhân và binh khí của mình.

 

Thứ hai: khế ước nhận chủ là dùng linh hồn của hai bên để hình thành, khi khế ước càng khắn khít thì hai linh hồn sẽ càng gần nhau, giống như việc hai người bạn càng thân thiết sẽ hiểu nhau muốn làm gì, rồi từ đó tạo cơ hội thuận lợi cho đối phương hành động, nên việc phối hợp cùng nhau sẽ trở nên dễ dàng.

 

Vậy tức có nghĩa một ngày nào đó "Song nha thuẫn" sẽ hiểu Lý Diệu Hoàng muốn làm gì, nên sẽ tạo điều kiện thuận lợi hơn, mà từ đó sinh ra sự phối hợp giữa cả hai sẽ mượt mà hơn. Giúp nàng gia tăng lực chiến lên rất nhiều lần!

 

Thứ 3: là tiềm năng của độ "khắn khít": Nếu một ngày nào đó thần thức nàng đủ mạnh, liên kết với vũ khí đủ "khắn khít" thì Lý Diệu Hoàng có thể lợi dụng khế ước nhận chủ mà dùng thần thức điều khiển vũ khí thuần thuật như là khi tận tay mình sử dụng vậy.

 

Trên thực tế, nếu thần thức đủ mạnh ai cũng có thể dùng thần thức để điều khiển vũ khí từ xa, nhưng, độ "khắn khít" giúp làm điều đó dễ dàng hơn rất nhiều. 

 

Vì khi binh khí đủ hiểu chủ, sẽ không cần ra lệnh mà vẫn biết sẽ làm gì, không cần tiêu hao quá nhiều năng lượng tinh thần, thậm chí binh khí có thể mượn sức mạnh từ thần thức của chủ nhân mà tự chuyển động. 

 

Tiềm năng của nó vô cùng đơn giản: 

 

Giúp một người thần thức đáng lẻ chỉ tới mức điều cùng lúc khiển hai thanh kiếm lên tới mức có thể điều khiển cùng lúc năm thanh, đó là gian lận!!!! 

 

Nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra khi độ "khắn khít" đủ cao, muốn làm được bắt buộc binh khí và chủ nhân phải cùng nhau tác chiến trong một thời gian lâu dài nhất định, điều rất khó xảy ra với kim đan tu sĩ thông thường.

 

Nhưng, một luyện khí sư có ý định dùng mấy chục binh khí, từ từ luyện chế để chúng nó thăng cấp lên mà không thay đổi như Lý Diệu Hoàng thì gần như bộ nhãn pháp này là sinh ra dành cho nàng!!! Là báu vật vô giá!!! 

 

Trên thật tế Lý Diệu Hoàng có điều không biết: Huỳnh Văn trưa hôm nay đã một mình sử dụng 5 thanh đao.

 

Còn điều cuối cùng, Lý Diệu Hoàng có trực giác tiềm năng của "giao ước nhận chủ" không chỉ dừng lại ở đây, nó có thể giúp nàng tiến xa hơn và thậm chí mơ hồ cảm thấy có thể dựa vào nó mà mở ra con đường riêng cho nàng. Nên nàng quyết định sẽ luôn lưu tâm tới "khế ước nhận chủ" này.

 

Rất lâu rất lâu về sau, con đường đó được tu tiên giới xung tụng với danh tự "Dùng binh khí chứng đạo".

 

Lần đầu tiên trong đời Lý Diệu Hoàng vui mừng đến sợ hãi, hạnh phúc đến quá bất ngờ. Nàng ngồi ngẫn người một lúc lâu, rồi không đợi được nữa quyết định tập luyện nhãn pháp.

 

Nàng từ từ bắt đầu suy luận.

 

Sỡ dĩ trúc cơ có thể đưa ra thần thức ra ngoài để thăm dò xung quanh là vì thần thức của họ đủ mạnh, chứ không có nghĩa là luyện khí kì không có thần thức, điển hình nhất là trường hợp bầy Dã Điềm Hầu lúc trước.

 

Bọn chúng không thể tiến giai vì hạn chế tiềm năng của cơ thể, nhưng sinh sống thân cận với chí bảo "thuần kim tinh hoa" một khoảng thời gian rất lâu, thứ gì sống càng lâu thì thần thức sẽ càng mạnh, và thông thường linh thức của yêu thú sẽ mạnh hơn nhân loại. 

 

Với ba điều kiện trên, linh thức của bầy Dã Điềm hầu phát triển cực kì mạnh mẽ, thậm chí đã mở được thiên nhãn, có thể phóng suất ra ngoài nhìn ngắm mọi vật xung quanh, có thể thoả mãn được điều kiện tu tập nhãn thuật ngay khi ở luyện khí kì!!

 

Cho nên vì vậy, luyện khí kì không thể sử dụng nhãn pháp chỉ bởi vì thần thức chưa đủ mạnh để xuất ra ngoài thăm dò "khế ước nhận chủ". Nhưng dù thần thức chưa đủ mạnh thì tu luyện nhãn thuật cũng không mất mát gì, thậm chí còn có cơ mai giúp gia tăng thần thức, dạy gì mà không làm. 

 

Điều kiện bắt buộc thứ 2 của nhãn thuật: chỉ có vị chủ nhân thật tâm mong muốn nhìn thấy cảm xúc của binh khí thì khí linh mới mở lòng, tiếp nhận cho phép họ giao tiếp với chúng, rồi dựa vào một cái gì đó vẫn chưa ai biết được, gia tăng gấp trăm lần hiệu quả tu luyện thần thức của chủ nhân. Bằng không cứ đem thần thức dòm ngó xung quanh cũng có thể gia tăng nhanh chóng vậy cần gì phải dùng nhãn pháp. 

 

Điều kiện này thông thường Lý Diệu Hoàng rất dễ dàng vượt qua, nhưng cũng vì luyện nhãn pháp có thể gia tăng thần thức lại sinh ra lòng tham, mâu thuẫn với mong muốn thật sự cảm nhận xúc cảm của binh khí. 

 

Điều đó giống với khi ban đầu bạn nhận nuôi một chú mèo vì yêu thích nó, nhưng lúc sau người khác cho bạn rất nhiều linh thạch để nuôi nó, thì bạn sẽ nuôi chú mèo đó vì yêu thích hay vì tiền?

 

Lý Diệu Hoàng chọn nuôi vì cả hai. Muốn nhìn vì để thấy cảm xúc của binh khí và cũng để tu luyện thần thức. Một câu trả lời chân thật.

 

Nàng tế xuất "Song nha thuẫn", lướt ngón tay trên mặt khiên nâu sẫm vài vòng rồi bắt đầu tu luyện nhãn thuật.

 

Thủ pháp của nhãn pháp đối với người thông minh như Lý Diệu Hoàng không khó, nó căn bản là ngăn chặn một số nguyệt đạo trên cơ thể không cho linh khí chạy qua đó, nhằm tăng mạnh số lượng linh khí để mở rộng một số nguyệt đạo có lợi cho thị giác, thần thức, "khế ước nhận chủ" kết hợp với nhau.

 

Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong và Lý Diệu Hoàng ngồi đấy nguyên đêm mà không có chuyện gì đặc sắc xảy ra. 

 

Nàng đã thất bại....

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Công pháp, chiêu thức được chia thành 7 loại:

 

Hạ Phẩm - Trung phẩm - Thượng Phẩm - Cực Phẩm - Địa phẩm - Thiên phẩm - Vô Thượng. 

 

Mỗi phẩm chất trừ vô thượng ra cũng được thành: Sơ cấp, trung cấp, cao cấp

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16