Một khối thì làm sao mà tung hứng?
"Tách chúng ra". Trác Dịu Xuân bắt chéo chân ngồi trên tảng đá bên cạnh, đưa tay che môi mỉm cười:
"Làm vậy sẽ tiến bộ nhanh hơn, hai em cố gắng tập luyện một chút, nếu lúc sau vì loại lí do này mà bị người khác phát hiện thì.. hì hì."
Mình sẽ bị lột da, Lý Diệu Hoàng đã quán triệt tư tưởng nên lập tức khều khều kêu A Ngao tỉnh, khi bay ra xa nàng liền tế xuất "Ám Linh xích" - cầm bằng hai tay dơ cao trước ngực, nhắm mắt cảm nhận - Ám Vong hoả, Ám Linh xích, ám hệ linh lực trong thức hải - liên kết cả ba, chuẩn bị vận chuyển pháp thuật.
Thông thường tu sĩ nếu muốn sử dụng một loại pháp thuật nào đó thì phải kết những ấn tay được nghiên cứu từ xa xưa theo công thức, để câu thông với thiên đạo.
Nhưng cũng có rất nhiều chiêu trò khác nhau để tiết kiệm phần công sức này, như Tần Hạ Băng nhờ cảm nhận ý cảnh và pháp tắc của băng hệ linh khí mà đã sáng tạo ra "Hàn Ngọc chưởng pháp", giúp nàng có thể lô hoả thuần thanh sử dụng chục chiêu thức băng hệ nhanh như tia chớp mà không cần phải tốn thời gian kết ấn.
Lý Diệu Hoàng thì không phải thiên tài yêu nghiệt như người kia mà có thể cảm nhận ý cảnh sớm như vậy, cách của nàng là dùng binh khí hổ trợ giúp dễ dàng cảm nhận ý cảnh cũng như cường hoá sức mạnh linh lực bản thân để nhanh chóng xuất chiêu, "Ân Tịch" giúp hoả hệ, "Miêu Linh" giúp phong hệ", "Song Ngã" giúp kim hệ, "Song Nha" giúp thổ hệ.
Còn "Ám Linh" thì lúc này cả thân dày ngoằn đang bao bộc hắc diễm uyển chuyển như linh xà trên tay Lý Diệu Hoàng, giúp nàng gia tăng mật độ cũng như khả năng điều khiển.
Khiến tầng ám hệ linh khí xung quanh đã dần bắt được nhịp, không còn hấp thu khối linh lực trắng xoá mà trực tiếp như một đôi tay cầm lấy rồi quăng lên chụp lại, thỉnh thoảng lại khéo léo quyết tuyệt cắt ngang, nhanh chóng chia đôi khối cầu linh lực ra để gia tăng số lượng vật thể tung hứng.
Quái thai!! Trác Dịu Xuân thấy Lý Diệu Hoàng đã tung hứng 7 quả cầu linh lực thì kinh thán, tuy vẫn còn đôi lúc chệch choạc bất cẩn hấp thu khối linh lực hay một số chỗ ám hệ linh khí không đủ mật độ khiến nó thỉnh thoảng không đủ lực nắm, nhưng chỉ qua 5 phút mà Lý Diệu Hoàng làm được tới đây thì thật quá ngoài dự kiến của nàng.
Thậm chí nàng ta còn ngang với tiến độ của A Ngao - kim đan kì ám hệ thiên linh căn kế bên, chẳng lẽ nha đầu này từng luyện hoá thiên tài địa bảo hổ trợ khả năng điều khiển linh khí? Nhưng chỉ mới trúc cơ tầng 4 đã tới mức này thì ít nhất thứ đó cũng là 9 giai.
Bặc, bặc, bặc,... Quả nhiên đúng như dự đoán của Trác Dịu Xuân, Lý Diệu Hoàng càng tập càng thành thục, qua mười phút sau đã chia khối linh lực thành gần trăm quả cầu nhỏ mà điệu nghệ tung hứng.
Lại thấy bên kia A Ngao cũng không kém cạnh gì, Trác Dịu Xuân lên tiếng:
"Rất tốt, bài này xem như hoàn thành. Diệu Hoàng, trước kia em đã từng luyện hoá hay uống đan dược giúp gia tăng khả năng điều khiển linh khí?"
Lý Diệu Hoàng mới vừa thu công, dần bước lại nghe vậy thì nhíu mày suy nghĩ một chút.
"Em chưa phục dụng loại linh dược này lần nào, lần đầu tiên em biết có linh vật hổ trợ loại này là ba cây Thiên Tinh thảo do một nam tử đến chỗ Niệm Lương bán sáu ngày trước á". Tuy khi đó nàng có một cảm giác quen thuộc kì lạ nhưng thật sự là nghĩ không ra.
Vậy không lẽ là thể chất đặc thù? Trác Dịu Xuân nhìn vẻ mặt đang mờ mịt của Lý Diệu Hoàng thì có thể khẳng định một số điều, nha đầu này cả tiểu thế giới cũng không dấu riêng, chắc chắn sẽ không nói dối, xem ra nàng thật không biết gì, vậy chỉ còn một cách để xác định.
Trác Dịu Xuân lại phất tay áo, thêm bốn quả cầu linh khí bay qua Lý Diệu Hoàng và A Ngao.
"Trong vòng 5 phút, vừa tung hứng vừa chia nhỏ hai khối linh lực trên tay hai em thành 400 phần."
"Cái Gì????". Lý Diệu Hoàng và A Ngao đồng thanh hét lớn.
"Bắt đầu, nếu làm không xong thì lần sau lại gấp đôi, cho tới nào hoàn thành mới được nghĩ ngơi."
Ách, thiên, đây không phải là mượn việc công trả thù tư chứ?? Nhưng nhìn nụ cười kia không phải là đang nói giỡn đâu, Lý Diệu Hoàng liền lấy cù chỏ chọt chọt A Ngao rồi bay ra xa quýnh quán tập trung linh lực lần nữa.
Nếu như là thể chất đặc thù thì chỉ có cách kích thích tiềm năng của nàng để nó mạnh mẽ hơn mới có thể dễ dàng xác minh. Trác Dịu Xuân đường đường chính chính mỉm cười thoả mãn đưa mắt nhìn Lý Diệu Hoàng lọng cọng tay chân, trong đầu là hình ảnh những lần Tiểu Hồng len lén trốn đi lúc đêm khuya 6 năm nay, cho nha đầu biết sợ để sau này cẩn thận một chút cũng tốt thôi.
———
Buổi tối, thành Lưu Linh, tư phòng thành chủ - Âu Dương Phủ.
"Bẩm đại ca, nhóm huynh đệ Thái Sang dẫn theo 2000 quân đã lên đường đến Biển Đông Hải". Âu Dương Kinh khôm người thi lễ với Âu Dương Vũ đang ngồi ở bàn trà kế cạnh.
"Aizz, đệ ngồi đi". Âu Dương Vũ không thể che dấu được ưu phiền trong mắt:
"Các đệ ấy thật cố chấp, chuyến này đi dù thuận lợi thì ít nhất cũng mất mười lăm hai mươi năm mới có thể quay về, biết vậy ta giam bọn họ một hai năm gì đó cho rồi."
"Thứ lỗi cho đệ nói thẳng". Âu Dương Kinh mới ngồi xuống lại ôm quyền lần nữa:
"Các đệ ấy đi lúc này cũng không hoàn toàn là việc xấu. Thứ nhất có thể giúp đại ca giữ nghiêm quân kỹ, thứ hai đại ca có thể thẳng tay trừng trị nội gian, thứ ba...
Hôm nay người kia liên lạc với đệ, trong đó có tiết lộ không chỉ năm thế lực lớn của Đại Tinh đại vực mà cả Tu La vực, U Minh vực, thậm chí có thể là toàn bộ thế lực đứng đầu Tân Đại thế giới đều đồng loạt có chút rụt rịt."
"Là Chiến Lân?". Âu Dương Vũ mở to mắt ngạt nhiên.
"Dạ... Hắn hỏi về tình hình Như Ngọc”. Âu Dương Kinh khi nói có chút ngoài ý muốn.
"Thật sự cũng không ngạc nhiên vì tính tình bọn Cổ Tộc này, tuy không biết có bao nhiêu phần tình cảm ở trong nhưng hắn còn nhớ về Như Ngọc là sự thật". Âu Dương Vũ thấp giọng cảm thái tới đây thì như sực nhớ cái gì liền quay trở về vẻ nghiêm nghị:
"Chiến Lân có nói là việc thế lực lớn có động là từ khi nào?"
"Hắn chỉ nói là tổng bộ sáu ngày trước truyền ra một lệnh điều tra các dị tượng, sự kiện nổi bật diễn ra trên toàn bộ Tân Đại Thế giới trăm năm trở lại đây."
"Là sáu ngày trước à...."
Cốc, cốc.
Âu Dương Vũ đang trầm ngâm thì bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền vào, sắc mặt hắn bổng đại biến.
"Ban nãy đệ thấy Như Ngọc đem hoa quế vào phòng bếp". Âu Dương Kinh cố nén cười mà lời ít ý nhiều, hai cha con này thật sự có một trò chơi hoài không chán mà. Hắn lại hiểu chuyện ôm quyền:
"Đệ xin phép ra ngoài một chút."
"Ùm, đi đi". Âu Dương Vũ chỉ ngồi tại chỗ gật nhẹ đầu làm như không quan tâm.
"Kinh Thúc!". Âu Dương Như Ngọc tay bưng một khay đồ ăn năm món bắt mắt, thấy Âu Dương Kinh mở cửa phòng thì vội rụt cổ tinh nghịch truyền âm:
"Tâm trạng cha con hôm nay tốt không thúc thúc?"
"Nếu con không vô cớ giận lẫy hai hôm nay thì đại ca sẽ vui như lần đầu gặp được đại tẩu đó". Thương thế nguy nghịch vừa khỏi làm gì mà có thể không vui? "Bặc". Âu Dương Kinh lấy ngón tay bún nhẹ đầu Âu Dương Như Ngọc:
"Tiểu ranh ma, khả năng thành công rất cao đó. Mà nhớ tuyệt đối không được nói cho đại ca là ta kể với con chuyện lúc trước của đại tẩu". Nếu đại ca biết được hắn là người gợi ý cho cháu gái chiêu cũ của mẹ nàng, chắc hắn cũng nên học theo tụi Thái Sang thôi.
"Hì hì, Kinh thúc yên tâm đi, quân tử nhất ngôn."
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Âu Dương Như Ngọc, Âu Dương Kinh chỉ có thể tự hận mình đêm đó uống quá say mà đóng cửa phòng lại.
Kịch. Cả căn phòng lúc này chỉ còn lại hai cha con, Âu Dương Như Ngọc đặt khay đồ ăn lên bàn rồi liền nhào lại ôm lấy tay của Âu Dương Vũ lắc lắc, kéo dài giọng nói:
"Cha~~~, hôm nay Như Ngọc xuống bếp làm bánh hoa quế mà cha thích nhất nè nha."
Âu Dương thành chủ nức tiếng thương yêu con gái quá lố nào có thể chịu nổi, hắn cũng biết ý định của nàng, nhưng nhìn vào dĩa bánh hoa quế bắt mắt trên bàn, giọng nói lại không khỏi đượm buồn:
"Con thật rất giống Hồng Khuynh, cả ngoại hình, tính cách, cũng như hương vị làm bánh hoa quế."
"Cha~". Âu Dương Như Ngọc mắt cũng nhiễm sầu.
Âu Dương Vũ đưa tay lên xoa xoa đầu con gái, tiếp tục nhìn xa xăm: "Năm xưa ta và mẹ con cũng vì bị ngăn cấm nên mới phải chịu tình cảnh ngày hôm nay, âm dương xa cách, nên ta sẽ không ép con phải lựa chọn theo ý của ta. Nhưng trước tiên trả lời ta một câu hỏi.
Băng Hạ Hạ có phải là vị bằng hữu còn lại đã thất lạc mà con đến Tuyết Tinh học viện để tìm?"
"Dạ, đúng là nàng đó cha, mà nàng tên là Lý Diệu Hoàng đó". Âu Dương Như Ngọc cười đến có chút ngây ngô:
"Giờ nàng đã quay lại, con muốn ba người bọn con sẽ giống như lúc nhỏ cùng nhau vui chơi á."
Đúng thật là đệ tử đắc ý của Chiến Lân, chiến lực khiếp người như vậy cũng có thể hiểu được, nhưng điều này có thể sẽ kéo theo nhiều hệ luỵ, Âu Dương Vũ phất tay áo, một khối cầu đỏ rực xuất hiện trên tay Âu Dương Như Ngọc.
"Dù là để bảo vệ bản thân mình hay để có thể sánh vai với hai kẻ thiên tài kia thì con nhất định phải gia tăng thực lực hơn nữa.
Đó là hoả lâm trùng mà hôm nay ta thu được, "Hồng Hoa hoả" của con tuy là một trong những mồi lửa mạnh nhất trong thiên địa nhưng ở cấp độ một không thể dùng để tấn công, trước tiên ta sẽ hổ trợ con luyện hoá hoả lâm trùng để thăng cấp nó rồi mới đưa con đến thành Ảo Vân."
"Cha~~~". Âu Dương Như Ngọc mắt rưng rưng lao lại ôm chầm lấy Âu Dương Vũ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)