Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Lý Diệu Hoàng

1302 0 11 1

Thế giới luôn được quyết định bởi số đông. 

 

Một sự thật tàn nhẫn được minh chứng qua bao thời đại, qua bao cái cách mà số đông cô lập kinh tế, tuyên truyền hô hào tư tưởng của họ như một chân lí để bóp nghẹt và rút khô niềm hạnh phúc của những tâm hồn khác biệt.

 

Những số ít khốn khổ ấy thì ở đâu cũng có và họ chẳng làm gì sai cả. 

 

Họ đơn giản chỉ là có những khái niệm 'Giới tính' 'Tình Yêu' 'Hạnh Phúc' 'Thông minh' khác với toàn thể xung quanh và luôn bắt buộc phải hứng chịu bao mất mát, thiệt thòi.

 

Thời gian trôi qua, những số ít có can đảm đứng dậy đấu tranh như một mắt xích của thời đại sẽ xuất hiện, không phải vì thù hận hay sự ngu dốt, họ chỉ đấu tranh vì để được là chính bản thân mình.

 

Và tất nhiên cuộc chiến đầy đau khổ ấy chưa bao giờ là dễ dàng hay thiếu đi những trái tim lan toả hơi ấm.

 

Nếu phải kể câu chuyện dai dẳng này từ đâu, thì chắc phải bắt đầu từ cuộc gặp gỡ như đã được định mệnh sắp đặt trước cả triệu năm tại rừng Hoàng Hôn - biên giới của nhân tộc và ba khu vực tự trị ở Tân Đại Thế giới.

———————

 

Mãnh rừng xanh ươm hôm nay vẫn yên tĩnh như thường lệ.

 

Những cơn gió đìu hiu vẫn thi thoảng bay tới trêu đùa máy tóc đen láy tự chẻ của nàng. 

 

Rừng lá bên trên vẫn tạo đủ bóng râm giúp nàng không phải đối mặt với những tia nắng phù phiếm của bầu trời đã dần chuyển đông. 

 

Một thiếu nữ 14 như thường lệ lại đờ đẩn ngồi dưới táng cây rộng lớn.

 

Tương phản sáng tối lại làm bầu không khí hắc ám xung quanh nàng càng thêm cô lãnh, nhưng điều đó cũng nào có quan trọng gì đâu, theo năm tháng trôi qua sự hắc ám độc hữu này đã là lựa chọn của Lý Diệu Hoàng.

 

Và nàng lại chưa một lần thành công.

 

Vì bao năm qua đi chắc những người duy nhất thường xuyên làm Lý Diệu Hoàng cảm thấy họ quan tâm mình là cha và mẹ. 

 

Nhưng họ cũng là người đã đặt ra 'giờ ra khỏi nhà' này, buộc nàng cứ phải hai ngày một lần là phải rời xa căn phòng thân yêu, nguyên do chỉ vì những lời đồn bất hảo và giá trị hư ảo của xã hội xung quanh làm họ cảm thấy hạnh phúc khi mình đạt được. Nhưng đó chỉ là lừa mình dối người.

 

Nhưng đừng hiểu lầm Lý Diệu Hoàng, nàng cũng rất tận hưởng giây phút này đây, vì trên cơ bản cũng chỉ đổi giường thành thân cây, đổi việc nằm bằng ngồi, đổi việc ngủ bằng thơ thẩn hít không khí, những việc làm Lý Diệu Hoàng đánh giá là còn tốt hơn cả trăm lần so với lời cửa miệng của người dân trong thành. 

 

Nào là thiên tài số một thành Thừa Thiên tu luyện quên mình, nào là trưởng nữ Lý Gia kết giao với bằng hữu bốn phương. Nếu bọn họ dễ tin người như vậy thì tại sao lại đi đồn thổi lung tung để cha mẹ buộc nàng phải ra ngoài đây?

 

Tuy thường nghĩ bân quơ là vậy, nhưng Lý Diệu Hoàng cũng không mấy để tâm vì mỗi người đều có lựa chọn của mình, còn phần lớn lí do còn lại là so đo với bọn họ sẽ thật rất mỏi mệt, người thực tế như nàng không muốn làm những chuyện vô nghĩa này. 

 

Nàng chỉ thích làm những việc không mệt nhọc, có phải thật quá thông minh khi dùng 'giờ ra khỏi nhà' để đến Đại Mẫn tửu lâu ăn trực hoặc ngồi ở đây để tiết kiệm năng lượng?

 

Nhưng kế sách này cũng không hoàn hảo, vì nàng sắp phải về nhà để dùng 'buổi cơm xum họp gia đình' nổi tiếng gần xa của Lý gia, một buổi cơm trưa mà những người tham gia chỉ ở đó cho có lệ nhưng lại làm nàng sắp phải lội một khoảng xa về Lý Phủ đây.

 

"Aizz". Thấy canh giờ cũng đã gần đến, Lý Diệu Hoàng thở dài một cái, lấy khoảng thời gian nhàn rỗi vào buổi chiều làm động lực, trượt xuống thân cây, trường bào toàn đen phiêu dật trong gió, đôi mắt bất cần loé lên trong bóng tối hướng về thành Thừa Thiên.

 

"ĐÙNG."

 

Một tiếng nổ lớn bất ngờ từ xa vọng đến làm Lý Diệu Hoàng mất đà tí nữa đã ngã chổng đầu. 

 

Ngay khi tiếp đất nàng lại liền cảm nhận một hơi thở quá mức mạnh mẽ đang lao thẳng đến nơi này! Thiếu nữ hắc phục hoảng hốt truyền cực hạng phong hệ linh khí xuống chân, xé gió lao đến bụi cây rậm rạp ở xa, trốn vào một góc khuất để quan sát tình huống.

 

Chỉ qua giây lát thì bụi rừng cách thân cây nàng vừa ngồi khoảng 300m đã run nhè nhẹ.

 

"Vù". Hai tiểu thú - một yêu điểu lông cam và một tiểu bạch miêu nhỏ nhắn phi thân qua lùm cây lớn xuất hiện.

 

Ầm. Một đầu rắn to lớn ngay sau táp gọn cả bụi cây đó lao ra! Da vẩy cự xà hoàn toàn là đất đá nứt nẻ nâu sẫm, thân người đồ sộ khoảng 50m toát ra một sự sừng sửng khiếp người, bất quá tốc độ không nhanh nhẹn lắm, Lý Diệu Hoàng vẫn có thể nhìn rõ cử động của nó, thổ xà nuốt trọn lùm cây thì trong tích tắt đã chuyển đuôi một quật xuống nền đất.

 

Hai bạn nhỏ tiểu thú vừa tiếp đất, còn chưa kịp lấy lại thăng bằng thì mặt đất dưới chân bất ngờ dâng lên, hất cả hai ngược về sau, thổ xà mở toang quai hàm đỏ như máu đang ngoặm tới lần nữa!

 

Tiểu yêu điểu chửi lớn một tiếng: "maisijishdu", vội vã chuyển thân đưa ưng vuốt kẹp cổ tiểu bạch miêu, linh lực vận chuyển, cả người lấp lánh hoả quang vung hai cánh thẳng xuống mặt đất.

 

Một đợt lông vũ theo đó ùa ra rồi biến thành ngọn lửa một ngọn lửa khiếp người, nhanh chóng bắn cả hai lên cao tránh thoát quai hàm phá sơn của đại thổ xà, thành công né thêm một đòn chí mạng nhưng lông trên người tiểu yêu điểu lúc này như đã gầy đi một vòng, đoán chừng không thể trụ thêm quá ba chiêu.

 

Sao trong rừng Hoàng Hôn lại có một con trúc cơ đỉnh phong yêu thú? Lý Diệu Hoàng đang núp phía xa nhìn thấy tình cảnh bên dưới thì vô cùng bối rồi, nhưng đây không phải trọng điểm. Một con bạch miêu cùng cùng con gà tây biết chửi thề có thể dùng lông biến thành lửa... Suy đoán thân phận bọn chúng làm nàng mở to mắt có chút không tin được, nhưng ngay khắc sau nàng liền vội vã lắc đầu vài cái lấy lại bình tỉnh.

 

Mọi chuyện không quan trọng nữa, hai tiểu thú - một thì luyện khí tầng 1 sơ khai, một thì không tu vi khí lực yếu ớt, còn đầu đại mãng kia tu vi đã trúc cơ đỉnh phong, hơn nữa dựa vào thái độ né tránh của bọn chúng thì chắc chắn lần này đã gặp phải đại địch, mạng sống khó giữ.

 

Bên kia, tiểu yêu điểu đứng che trước người tiểu bạch miêu giữa cánh rừng, hai mày nhíu chặt chằm chằm đại thổ xà đang trường tới, sắc mặt trầm ngâm cắn răng nghiến lại phóng thoát ra một giọng nữ hài chanh chua:

 

"Bạch miêu ngu ngốc, ta dùng hết lông vũ, ngươi tận dụng cơ hội chạy đi. Sau này cố gắng tự chăm sóc coi như ta hoàn thành trách nhiệm."

 

Không chịu chịu "grao, grao" hai tiếng, tiểu bạch miêu vội vã bườn thân người chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay của mình lên trước, tiểu yêu điểu nghiêng đầu về nó quát lớn:

 

"Ngu ngốc!"

 

"Xẹet~". Đại mãng nhân sơ hở đã chuyển mình, khi tiểu yêu điểu xoay người lại đã thấy một mũi nhọn đá tảng sắc bản xé gió đâm thẳng tới. Áp lực từ chiêu thức làm nó cắn chặt mõ chóc lát, rồi nhảy tẩng lên cao, linh lực bùng nổ, cả người chói sáng huyết quang thét lớn:

 

"Chu tước nghiệp hoả, Vũ tận thiên khung!" 

 

Tất cả lông vũ trên người tiểu yêu điểu như ông vỡ tổ ùa ra, từng sợi mỏng manh kiêu sa lấp lánh hoả hệ linh khí cùng loạn vũ hình thành một bóng chu tước cháy rực lửa đỏ điêm điểm vài đóm tim tím!

 

"eÁaaaaaaa". Hoả điểu thét dài quật đôi cánh to lớn 20 trượng lao về mũi khoan đá. 

 

"ĐÙNGGGG". Hai chiêu đối kháng làm bụi bay đầy trời, không bên nào chiếm được thượng phong.

 

Trong tản cây gần đó, Lý Diệu Hoàng chứng kiến tất cả thì môi khẽ nhếch, đúng là rất nghía khí, nhưng dù nàng đã ra quyết định nhưng muốn cứu hai bạn nhỏ cũng không phải dễ. Kẻ định là trức cơ đỉnh phong, lại là thổ hệ nên lực phòng ngự cực kì khiếp người. Thậm chí nếu nàng dùng chiêu kia thì chỉ có nhân lúc nó không phòng bị mới có hi vọng chiếm lợi thế.

 

Đối phương là rắn, nhìn mọi thứ xung quanh bằng nhiệt độ từ lưỡi không thể dễ dàng tiếp cận, lại là trúc cơ nên có thể dùng thần thức cảm nhận xung quanh nên khả năng đánh lén chắc chắn là không thể. 

 

Nhưng may thay giờ phút này nàng vẫn còn bình yên ngồi đây, chứng tỏ con rắn yêu này đang bị hai bé thần thú kia thu hút hoàn toàn nên chưa chú ý xung quanh, quan trọng hơn có thể khẳng định tính cẩn trọng của nó không cao, linh trí quá thấp vẫn còn dễ dàng bị dã tính hung tàn chia phối. 

 

Giải pháp hiệu quả nhất chính là nhân cơ hội nó khinh địch để lộ ra sơ hở rồi dùng kia dứt điểm!

 

Nghĩ xong hướng đi, Lý Diệu Hoàng lập tức ép hai bàn tay vào nhau, linh lực vận chuyển lấp loé ngân quang trong khe hở giữa đôi tay nhỏ bé của thiếu nữ.

 

Tiểu yêu điểu người trần như nhộng thành gà tây mệt mỏi tiếp đất.

 

"Vù~". Một bóng đuôi cứng cáp xé rách màn khói nhanh như chớp quét tới.

 

Hai tiểu thú không kịp phản ứng, văng vào một thân cây, té xõng xoài. Tiểu gà tây gang lì liền cố gượng dậy, nhưng lại vì kiệt quệ mà ngã xuống lần nữa.

 

Tiểu bạch miêu bên cạnh thấy thế liền không sợ hải lao lên đứng trước người đồng bạn "Grao, Grao" hai tiếng khí thế về phía đại thổ xà đã trường đầu ra màn khói.

 

Cự mãng không quan tâm thái độ cương liệt của hai thần thú mà nhếch môi cười gằn, ưỡn đầu ra sau chuẩn bị mổ tới.

 

"Lạch cạch, lạch cạch,..."

 

Lý Diệu Hoàng bất ngờ xuất hiện từ sau làm ra động tỉnh chen ngang, như kẻ ngốc nhắm ngay đuôi nó cấm đầu lao tới.

 

Cự mãng bị thu hút ngưng lại thế công chuyển đầu, nhưng khi cảm nhận khí tức yếu nhược từ luyện khí tầng 7 tu sĩ đang ở ngay đuôi mình thì sựng người, chóp mắt tiện đuôi đưa tới một quật.

 

Lý Diệu Hoàng như đã đoán trước, phong linh lực cuồng cuộn truyền xuống chân, khéo léo lùi về sau nhầm giảm sát thương nhưng vẫn làm như mình đang ăn trọn một kích của kẻ địch. 

 

Ầm. Nàng lăng vòng trên đất, làm nụ cười tàn độc trên môi đại mãng càng thêm chân thật.

 

Thấy có cứu binh, tiểu gà tây còn chưa kịp vui mừng thì tâm trạng đã bị tu vi của Lý Diệu Hoàng nhấn chìm xuống đáy cốc. Nó không khỏi bực tức quát lớn: 

 

"Nha đầu điên! Ngươi muốn chết cũng đừng làm cho ta cảm thấy tội lỗi!!" 

 

Nhưng khi định đứng lên tiểu gà tây lại tất nhiên là kiệt quệ té xuống lần nữa.

 

Lý Diệu Hoàng hoàn thành xuất sắc màn diễn đầu liền tiếp tục lao đầu vào đuôi đại mãng như một luyện khí kì không biết chiến đấu.

 

Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm. 

 

Nàng ăn liên tục 5 đuôi, đến đuôi thứ 6, đại mãng quả nhiên đã quật tới quá vui sướng cười híp híp mắt rồi, chiếc đuôi cứng cáp khổng lồ lại lần nữa quật tới nữ hài. 

 

"Ầm". Lý Diệu Hoàng vẫn như thường lệ tiếp tục bay ngược ra sau, nhưng lần này ống tay nàng lại phất một cái.

 

"VÙu~". Một đường sáng li ti mỏng manh như sợi tóc nhanh như chớp bay vụt tới mi tâm cự mãng.

 

"Gràaaaaaaaaaaa~". Đại thổ xà không kịp phản ứng, bổng ngửa đầu lên trời rống dài rồi thân người dài ngoằn ngã lịch bịch xuống mặt đất, không thấy lại cử động.

 

Đứng một bên tiểu gà tây chỉ thấy Lý Diệu Hoàng đang bị quật tới chết đi sống lại thì nàng hất tay một cái, đại mãng chết tươi... Mất hết tu vi nên màn này thật quá vi diệu từ một luyện khí tầng 7, Phượng Tiểu Tịch trợn mắt há mồm nhìn thiếu nữ hững hờ đang nằm trên đất, mãi mới run run thốt ra một câu: 

 

"N-ngươi..... Ngươi giết nó?"

 

Lý Diệu Hoàng đã đứng lên phủi sạch quần áo, sải bước tiến lại, trên gương mặt non nớt lại nở thêm một nụ cười giả dối như thường lệ, gật đầu xoè lớn tay hướng hai bạn nhỏ:

 

"Đúng vậy, đại lễ ân cứu mạng."

 

Ngươi là quá thành thật hay là bị ngu hả?? Tiểu gà tây tức giận đến tạc mao, nhìn thấy một con chim tuyệt sắc, khí độ bất phàm đi với một con tiểu bạch miêu là biết không phải phàm vật rồi. Tên cũng chưa hỏi đầu tiên là đòi quà? Không phải là nên nịnh nọt lấy lòng chửa thương gì đó trước hay sao???

 

Càng nghĩ càng tức, tiểu gà tây thật không thể nhịn được nữa quát lớn một tiếng: 

 

"Không có!!"

 

Lý Diệu Hoàng giựt mình, nhăn mặt làm như đang có bất công:

 

"Ây da, vậy là không được. Mau kí khế ước, trốn vào không gian linh sủng, theo ta về nhà. Khi nào đưa đại lễ rồi cho ngươi đi."

 

Nói xong tay nàng liền xuất hiện một cái đùi "Song Nha Trư" vàng ươm, rắc đầy 'ớt đỏ' đưa qua tiểu Bạch Miêu.

 

Tiểu miêu cảm thấy nàng không phải người xấu liền cười manh rồi lao đầu vào ăn ngốn nghiến.

 

"Con mèo chết tiệt không tiền đồ!!". Tiểu gà tây phẫn hận quát lớn xong thì đã thấy tay còn lại của Lý Diệu Hoàng trước mặt mình.

 

Cảm nhận đồ văn trong lòng bàn tay là "Khế ước song phương" - ai muốn huỷ trước cũng được, nó lại suy nghĩ một chút nắm được điểm mấu chốt "Trốn vào không gian linh sủng", lần nữa nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nó mới làm như miễn cưỡng đồng ý:

 

"Kí thì kí, không có quà!"

 

Thấy gặp được người thông minh, Lý Diệu Hoàng khoái chí đưng đưa vai cười hắc hắc:

 

"Được, nhược kê, theo ta về."

 

Góc hi vọng:

 

Vì là chuyện tâm lí nên hi vọng bạn có thể cho mình thêm chút thời gian, văn phong của mình là vậy, hì hì hì. 

 

Kỹ năng đánh nhau của Lý Diệu Hoàng là có một số nguyên do á, khoảng chương 150 gì đó sẽ giải thích nhaaaa. Còn chiêu giết đại mãng chương 7 sẽ giải thích.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16