Ngoài ngọc giãn ghi chú các địa điểm vui chơi cho khách du lịch thì buổi trưa ngày hôm nay Niệm Lương còn đưa cho Lý Diệu Hoàng danh sách các vật phẩm sẽ được đấu giá.
Trong đó tuy chỉ ghi một vài dòng giải thích ngắn gọn "Ngũ hành thiên can giáp" có khả năng biến thành 5 bộ giáp với 5 thuộc tính kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ khác nhau, nhưng Lý Diệu Hoàng lập tức ngửi được mùi đại tiện nghi.
Vì vậy nàng mới tận dụng cơ hội giao dịch với Phùng Lâm và có được bản thông tin chi tiết của "Ngũ hành thiên can giáp" trên tay lúc này đây.
Môi đắc ý khẽ nhếch, Lý Diệu Hoàng lập tức dùng thần thức chầm chậm đọc thật kỹ về chi tiết về bộ giáp ưa thích.
Ngũ hành thiên can giáp được làm gần như hoàn toàn bằng "Vô tĩnh kim", một loại kim loại 5 giai quí hiếm không thuộc tính, được luyện khí sư sắp xếp theo trận pháp ngũ hành để phát huy tối đa công năng của mãnh nhỏ "ngũ hành thạch" cực kì trân quí được đính trước ngực áo.
Vì có chủ tài là loại đá quí hiếm - được dân gian tương truyền chỉ tồn tại ít ỏi ở Tử Mật cung - thánh địa của Huyết Liên tộc - "Ngũ hành thạch" này mà "Ngũ hành thiên can giáp" có khả năng dựa theo linh căn của chủ nhân để biến đổi thuộc tính bản thân.
Tức có nghĩa nếu chủ tử là tam linh căn kim, mộc, thuỷ thì bộ giáp có thể tuỳ tâm sở dụng mà biến thành kim giáp, mộc giáp, thuỷ giáp, từ đó phối hợp và tăng mạnh lực chiến của người sử dụng.
Chính vì thế mà con em quí tộc thế gia tam linh căn đến ngũ linh căn nhắm đến bộ giáp này rất nhiều trong buổi đấu giá hôm nay, và cả Lý Diệu Hoàng đọc tới đây cũng rất muốn có nó.
Vì tuy "bách tướng" của nàng cũng có thể dễ dàng biến thành năm bộ giáp năm thuộc tính khác nhau, nhưng chưa tính mỗi lần biến đổi đều cần một lượng lớn linh lực thì thời gian sạc lại cũng đủ gây trở ngại cho Lý Diệu Hoàng trong thực chiến.
Nên 'ngũ hành thiên can giáp' linh hoạt như vậy là lựa chọn tốt nhất để 'bách tướng' biến thành, và nàng cũng vì vậy nên không cần phải tốn linh thạch đi tranh giành đấu giá với bọn họ.
Tuy khiếm khuyết về mặt pháp trận nhưng nhìn mãi một lúc lâu vào bản thiết kế chi tiết thì Lý Diệu Hoàng vẫn dựa vào kiến thức của luyện khí sư mà đã có thể hoàn toàn sao chép được nó và trong đầu nàng lại có thêm một số ý tưởng làm cho nàng ưu việt hơn tất cả những người sử dụng khác.
Thứ nhất: Cách "Ngũ hành thạch" hoạt động cũng giống như cách nàng thường sử dụng linh lực vậy, khi cần dùng kim hệ linh khí thì chuyển ngũ hành linh lực trong thức hải thành kim hệ linh lực, khi cần dùng thuỷ hệ thì chuyển ngũ hành linh lực thành thuỷ hệ.
Vậy khi nàng dùng ám hệ linh khí thì sao? Liệu 'Ngũ hành thạch' có thể giống như nàng mà chuyển ngũ hành linh khí thành thuỷ hệ, mộc hệ cùng một số rất nhỏ linh khí ba hệ kia rồi trộn lẫn biến 'Ngũ hành thiên can giáp' thành một bộ giáp bóng tối thuộc tính?
Thứ hai: Khác với nguyên bản 'Ngũ hành thiên can giáp' có hình dạng cố định, 'Bách tướng' có thể dễ dàng thêm bớt một số bộ phận, vậy liệu 'Bách tướng' có thể dựa trên suy nghĩ của nàng mà biến thành một bộ 'Ngũ hành can thiên giáp' ưu việt hơn bản góc không?
Hai câu hỏi này không khó trả lời, chỉ cần Lý Diệu Hoàng rời khỏi đây là có thể tự mình kiểm chứng, giờ phút này nàng biết điều mình nên làm là gì, vì buổi đấu giá đã bắt đầu được một lúc và thanh phi kiếm của Linh Lung đại sư mà nàng quyết định mua đang được một nữ tử kiêu sa trên đài đấu giá giới thiệu.
Lý Diệu Hoàng trong tích tắc thấy người phụ trách buổi đấu giá không phải Niệm Lương thì có chút bất ngờ, nhưng chỉ là trong tích tắc mà thôi, nàng quyết định bỏ qua vì thái độ của Niệm Lương đã đầy điểm khả nghi ra đó.
".... tiên sinh rèn được một thanh phi kiếm đặc biệt như vậy chắc chắn tương lai sẽ rất nhanh nổi danh, các vị nên cân nhắc thật kỹ. Giá khởi điểm là 30 thượng phẩm linh thạch, mỗi lần ra giá tối thiểu là 2 thượng phẩm linh thạch. Mời các vị."
Giọng nói trong trẻo, rõ ràng, lưu loát của thiếu nữ vẻ ngoài chỉ 20 vang vọng cả khuôn viên mấy trăm trượng sơn trang làm năm mươi mấy hàng ghế khách nhân bên dưới khán đài bắt đầu có tiếng xì xào.
"Chỉ mới thông báo khi nãy nhưng quả là rất đặc sắc."
"Aizz, tốt thì tốt thật nhưng có vẻ hơi đắt."
"Ngươi biết cái gì, mua không xài sau này bán lại vẫn có lời đó. Ta ra giá 35 thượng phẩm linh thạch."
"37 thượng phẩm linh thạch."
"Ta, 39 thượng phẩm linh thạch."
"Hừ, giá vậy mà cũng muốn dành đồ tốt? 50 thượng phẩm linh thạch!"
......
Lý Diệu Hoàng ngồi trong phòng kín nhìn khung cảnh bên ngoài qua pháp bảo hình chiếu mà bắt đầu phân tích, thật mai, từ đầu đến giờ người ra giá chỉ toàn là thương nhân ngồi bên dưới khán đài, bọn công tử phú hào ngồi hai bên dãy nhà nào dám lên tiếng là vì đã bị lời nói của tên tu sĩ thứ ba không biết hữu ý hay vô tình khiến bọn họ rơi vào thế bắt buộc phải bỏ.
Nếu bọn họ ra giá thì không quan tâm là mua thanh phi kiếm này với mục đích gì, hảo hữu trong thành vẫn sẽ trêu cười bọn họ là mua để bán lại lấy lời. Nên nàng bây giờ chỉ cần ra một cái giá không quá cao, để cho phe thương nhân cảm thấy nguy hiểm khi sinh lời mà rút lui, và không gây quá nhiều chú ý để bọn chó điên công tử cảm thấy mình chiếm hào quang của bọn họ mà tăng giá lên là được, quá tiết kiệm nha.
"95 thượng phẩm linh thạch!"
"Ta, 100 thượng phẩm linh thạch."
Trong lúc Lý Diệu Hoàng suy nghĩ đối sách thì giá thanh phi kiếm đã lên cao, nàng thấy vậy thì môi khẽ nhếch, đưa truyền âm phù ở góc bàn lên môi:
"115 thượng phẩm linh thạch."
Ba thương nhân còn sót lại trong cuộc tranh giành cùng nhíu mày bực tức nhìn về phía căn phòng số 7.
Sau một lúc không ai ra giá tiếp thì thiếu nữ kiêu sa trên đài bắt đầu chốt giá:
"115 thượng phẩm linh thạch lần một, 115 thượng phẩm linh thạch lần hai, 115".
"120 thượng phẩm linh thạch!!"
Một trong ba thương nhân ra giá mà mặt đau khổ cắn răng nghiến lại làm Lý Diệu Hoàng cũng cảm thấy có chút đồng cảm.
Nhưng nàng lúc này cần tăng mau tốc độ để quay về gặp tứ nữ, nên không thể mềm lòng mà nhường thanh phi kiếm tốt như vậy cho người khác được, Lý Diệu Hoàng liền theo kế hoạch nhấp môi trên truyền âm phù:
"122 thượng phẩm linh thạch."
Hai thượng phẩm linh thạch là bằng 2000 trung phẩm linh thạch, con số không nhỏ chút nào, nên hiển nhiên là thương nhân kia sẽ bỏ qua và thiếu nữ kiêu sa sau một hồi đã chốt giá:
"....122 thượng phẩm linh thạch lần 3, thành giá. Xin chúc mừng khách quan ở phòng số 7 đã sở hữu được thanh phi kiếm độc đáo này."
"Ầm". Vĩnh Phúc đẩy bậc cửa sổ căn phòng số 31 đối diện Lý Diệu Hoàng, tay vẫn ôm hai cô gái lúc nãy mà đầu thì trực tiếp thò ra ngoài càn quấy lớn tiếng:
"Được ngắm người xinh đẹp như người nhiều một chút ta cũng rất vui vẻ Phùng phu nhân. Nhưng nhanh lên một chút tới phần chính đi, bổn công tử còn phải nhanh đi cưới tiểu thiếp ở thành bên đó!!!"
Đáp lại thái độ càng rỡ của tiểu bối, Phùng phu nhân chỉ che miệng cười khẽ:
"Phùng công tử xin kiên nhẫn một chút, ngay sau đây Trúc Linh sẽ bắt đầu cho đấu giá 20 kì vật hi hữu nhất đã được công khai. Đầu tiên."
Phùng phu nhân cầm lên dở nắp một hộp gỗ nhỏ trên bàn, ba cây lục thảo xinh xắn Lý Diệu Hoàng đã thấy ban trưa xuất hiện trước mắt mọi người:
"Ba cây thiên tinh thảo loại ba. Phục dùng sẽ giúp khả năng điều khiển linh lực của các đại gia sẽ đột biến rất nhiều lần."
"Ồ~~"
Phùng phu nhân vừa dứt câu, một tiếng ồ lớn của hàng ngàn người liền đè áp lên bốn phía tường đá Trúc Linh sơn trang. Nàng cười thầm mà dịu dàng tiếp tục lời nói bị cắt ngang:
"Giá khởi điểm là 150 thượng phẩm linh thạch. Mỗi lần ra"
"2000 thượng phẩm linh thạch!!". Vĩnh Phúc lớn tiếng chen ngang lời nàng, nhưng hắn cũng không dễ ăn như vậy, dường như sức hút của việc gia tăng khả năng điều khiển linh lực là rất lớn nên liền có người trong khán phòng lần lượt lên giá:
"3000 thượng phẩm linh thạch".
"Bổn công tử, 3500 thượng phẩm linh thạch!"
"Mơ đi, 3600 thượng phẩm linh thạch".
Riêng Lý Diệu Hoàng từ đầu đã quyết định vì an toàn nên không mua thêm gì nữa, nàng chỉ ngồi một mình tỉnh lặng trong căn phòng tối, nhâm nhi trà cam ly thảo mới vừa gọi trên tay mà nghiền ngẫm về buổi sáng ấm áp trên chiếc bàn sáu người 6 năm về trước kia, vừa xem cuộc vui và mở rộng tầm mắt.
Không thể không nói đấu giá hội của Phùng Linh các lần này đủ quy mô, sau ba cây thiên tinh thảo được một người dấu mặt chốt giá 20000 thượng phẩm linh thạch là một đống thứ kì trân dị bảo, nào là đan phương kích thích tốc độ luyện thể, sách chiêu thức địa giai, 10 lá bùa thượng phẩm của pháp sư tộc,.... làm cả sơn trang náo động không thôi.
Những người không tiền thì miệng liên tục bàn tán mà được kiến thức, những công tử phú gia dấu mặt trong phòng thì được đồ vật yêu thích, nhưng dường như vì hạn chế kinh tế mà mỗi người chỉ mua một món mà mình ưng ý từ trước rồi không kêu giá thêm nữa.
Riêng Vĩnh Phúc thì lần nào cũng vì quyết tâm mua vật của bọn họ làm giá tăng lên rất quá đáng mà dừng bước, kẻ thích sĩ diện nhưng vẫn muốn được tiện nghi thì chỉ có mất cả hai.
Việc làm ăn thuận lợi như dự tính, Phùng phu nhân đứng trên đài cao mỉm cười vui vẻ mà mở ra hộp gỗ thứ 10, một viên huyết ngọc chỉ bằng lòng bàn tay tản mát bạc ngàn hoả hệ linh khí theo đó xuất hiện trước mắt mọi người.
Ngay thời khắc đó, Lý Diệu Hoàng liền cảm ứng được Trứng Phượng Tiểu Tịch hơn 6 năm không có động tỉnh bổng dao động kịch liệt, ánh sáng đo đỏ từ cả trứng chớp tắt liên tục.
"NHƯỢC KÊ, ngươi có động tỉnh rồi hả!!! Ngươi có sao không???". Lý Diệu Hoàng mừng như điên, vội vã đưa linh thức vào nhìn trứng Tiểu Tịch đang nằm cạnh Ân Tịch mà la lói inh ỏi trong "Bách tướng", thấy Trứng Tiểu Tịch không trả lời gì mà chỉ tiếp tục chớp tắt, tuy vành mắt đỏ hoe nhưng nàng vẫn rất nhạy bén suy luận rồi hỏi vội:
"Viên huyết ngọc kia có thể giúp ngươi chửa lành thương thế?"
Trứng Tiểu Tịch bổng nhiên ngưng một nhịp yên tỉnh rồi lại phát sáng lên một cái, xong không thấy động tỉnh gì nữa.
"Được! Ta nhất định lấy nó về cho ngươi!"
Đừng nói là vì mua nó mà gặp phiền phức, cho dù có liều mạng đi cướp nàng cũng đi. Lòng quyết chí, Lý Diệu Hoàng liền dùng hết tâm sức lắng nghe từng lời diễn giải Phùng phu nhân với hi vọng tìm thêm chút manh mối - tăng thêm hi vọng cứu Phượng Tiểu Tịch.
"Thưa các vị quí khách, đây là kì vật thứ 10 ngày hôm nay, 'Ngọc hồng hoả', là viên huyết ngọc nằm giữa trán của loài Chích hoả sống ở Hoả Lâm Viên nổi danh hung tàn và tính cảnh giác cao.
Tuy là 7 giai, nhưng chỉ vì tuổi đời chủ thể Chích hoả 8 giai vương thú chưa đủ thành thục, vì vậy có thể khẳng định uy lực và phẩm giai của binh khí khi dùng "Ngọc Hồng Hoả" luyện chế so với luyện tài 8 giai cũng không xê xích mấy.
Giá khởi điểm là 1 cực phẩm linh thạch, mỗi lần ra giá tối thiểu là 200 thượng phẩm linh thạch, mời các vị."
Muốn có một món luyện tài 7 giai bắt buộc phải đánh nhau với yêu thú hay thực vật đã sinh ra linh trí, nên khác với luyện tài 6 giai khó tìm nhưng vẫn thường xuyên thấy được, luyện tài 7 giai rất hiếm có, mà viên "Ngọc Hồng Hoả" này lại còn là đứng đầu trong 7 giai, độ hi hữu thì không cần phải bàn cãi. Nhưng đó không phải là chuyện Lý Diệu Hoàng quan tâm giờ phút này, nàng nhất định phải có viên huyết ngọc này vì Tiểu Tịch!!!
"2 cực phẩm linh thạch!!"
Sau khi Vĩnh Phúc như thường lệ ra giá đầu tiên, Lý Diệu Hoàng liền lên tiếng: "2 cực phẩm, 500 thượng phẩm linh thạch."
"500 mà muốn giành với bổn công tử? 4 cực phẩm linh thạch!!". Vĩnh phúc theo sau.
"5 cực phẩm linh thạch". Sau màn mở đầu không khoa trương, Lý Diệu Hoàng phải cho đối phương chút mặt mũi bằng cách tăng lên 1 cực phẩm linh thạch.
"6 cực phẩm linh thạch!!"
"7 cực phẩm linh thạch". Giá bây giờ đã gấp 7 lần nên trận này sẽ trở thành cuộc chiến của chỉ hai người - giữa nàng và Vĩnh Phúc.
"8 cực phẩm linh thạch!!". Vĩnh Phúc vẫn lì đòn.
Tâm lí đối phương lúc này đã lung lay vì giá quá cao, nàng chỉ cần thể hiện quyết tâm và dứt điểm đối phương bằng cách tăng mạnh giá như những người trước đã làm:
"10 cực phẩm linh thạch!"
Quả nhiên Vĩnh Phúc liền bỏ cuộc bực dọc ngồi bệch xuống ghế.
Nhưng khi Phùng phu nhân định chốt giá thì lại có một kẻ khác chen ngang:
"15 cực phẩm linh thạch!"
"17 cực phẩm linh thạch". lý Diệu Hoàng lập tức đáp trả.
"20 cực phẩm linh thạch."
Lý Diệu Hoàng thầm than không ổn, 20 cực phẩm linh thạch có thể dư sức mua một món 8 giai luyện tài rồi, kẻ này thật sự muốn thứ này hay là dư tiền định phá đám?...
Không, còn một khả năng khác, nàng phải thử một lần mới biết, Lý Diệu Hoàng liền cầm truyền âm phù tiếp tục ra giá:
"21 cực phẩm linh thạch."
"23 cực phẩm linh thạch."
Tới đây một lúc không thấy Lý Diệu Hoàng tiếp tục ra giá, Phùng phu nhân bắt đầu chốt đơn:
"23 cực phẩm linh..... 23 cực phẩm linh thạch lần 3"
"23 cực phẩm, 200 thượng phẩm linh thạch". Lý Diệu Hoàng đợi ngay giây phút quyết định mà giọng cắn răn nghiến lại cắt ngang chốt giá.
Theo đó Phùng phu nhân dường như cũng biết cái gì mà nhanh hơn thường lệ bắt đầu chốt giá:
"23..... 23 cực phẩm 200 thượng phẩm linh thạch lần 3, thành giá. Chúc mừng khách quan phòng số 7 đã sở hữu thêm một kì trân."
Quả nhiên đúng như nàng đoán, tên ra giá điên khùng nãy giờ không ai khác chính là kẻ bán viên huyết ngọc này, sỡ dĩ hắn làm vậy là để nâng giá nên khi Lý Diệu Hoàng giả vờ hết tiền bằng cách ra giá chót vào khúc cuối thì hắn sẽ sợ xanh mặt mà dừng lại.
Tất nhiên nếu hắn còn tiếp tục nâng cao giá thì Lý Diệu Hoàng nhất định sẽ theo tới cùng. Đo phú với chủ dược điền vạn năm linh dược mới nổi? Không bị điên thì là cái gì. Nàng chỉ theo thói quen tiết kiệm linh thạch nên mới dùng cái đầu một chút thôi.
Nhưng Lý Diệu Hoàng lúc này không có tâm trạng so đo với kẻ dấu mặt kia, đấu giá thành công nàng liền mặt mày hớn hỡ dùng thần thức nói chuyện với Trứng Tiểu Tịch:
"Thành công rồi đó Nhược Kê, ngươi có nó sẽ mau khoẻ lại đúng không hả? Ngươi khoẻ lại thì có thể liên lạc với Băng Băng không? Hai năm trước vì sợ bất tiện cho các nàng mà ta đã xoá bỏ khế ước linh sủng với bé rồi.... Nhưng không được cũng không sao, ngươi khoẻ lại là tốt rồi, cứ nằm trong đây ăn vạn năm linh được đợi ta...."
Lý Diệu Hoàng cứ thế vừa uống trà cam ly thảo vừa nói chuyện với Trứng Chim rất lâu mặc dù Tiểu Tịch không có động tỉnh gì nữa.
Phía bên ngoài thời gian trôi qua cũng đã có biến, đến món đồ thứ 19, "Ngũ hành thiên can giáp" được đem ra, Lý Diệu Hoàng mới dừng lại mà tập trung quan sát thật kỹ lưỡng từng ngốc ngách của nó.
Nhưng trái với sự yên ắng trong căn phòng tối của nàng, chiếc áo giáp cứng cáp vàng chói, giữa ngực ánh lên ngũ hệ quang sắc làm cả sơn trang như lửa lớn thêm gió mạnh mà càng thêm náo động ồn ào, giá bán cũng theo đó ngày càng cao hơn và Vĩnh Phúc thì như lũ tràng bờ đê điên cuồng gào thét:
"40 cực phẩm linh thạch!!"
"50 cực phẩm linh thạch!!"
"70 cực phẩm linh thạch!!"
"100 cực phẩm linh thạch!!!"
..........
"150 cực phẩm linh thạch lần 3, thành giá, chúc mừng Vĩnh thiếu giá có được bảo vật."
Sau lời chốt giá của mình và giọng cười vênh váo "hahahaha" dài ngoằn của Vĩnh Phúc đang xen, qua giây lát Phùng phu nhân trong mắt đã không che dấu được ý cười mà cuối nhẹ đầu, giọng dịu dàng truyền khắp Trúc Linh sơn trang:
"Trước khi bắt đầu đấu giá món kì trân cuối cùng, Trúc Linh với tư cách các chủ phu nhân xin phép gửi lời cảm tạ sâu sắc đến tất cả các vị tiên sinh đã đến đây ủng hộ tinh thần cũng như tin tưởng Phùng Linh các trong buổi đấu giá hôm nay". Nói tới đây nàng liếc mắt ra hiệu với Niệm Lương đang đứng bên dưới.
Niệm Lương hiểu ý mỉm cười, tay cầm một khây đồ, nhẹ nhàng cùng mấy mươi thiếu nữ xảy bước giữa mấy mươi hàng ghế khách nhân, nhưng có trời mới biết từng bước chân của nàng lúc này đều bị cảm giác hồi hộp vì tự do vẫy gọi mà nặng tựa ngàn cân.
Trong khi đó Phùng phu nhân vẫn tiếp tục dịu dàng:
"Để tri ân các vị, Phùng Linh các xin bíu gửi một phiếu giảm giá 50% cho lần giao dịch tiếp theo giữa các đại gia và Phùng Linh các.
Nếu các vị từ xa đến đây cũng không sau, chi nhánh Phùng Linh các rất nhanh sẽ trải rộng đến nơi các vị đi tới trong tương lai, và những buổi đấu giá chất lượng như hôm nay sẽ được tổ chức ở tất cả các chuỗi cửa hàng Phùng Linh các mỗi tháng."
"Hay! Chúng ta sau này nhất định sẽ tiếp tục ủng hộ Phùng Linh các, cho bọn người bên ngoài biết thương hiệu số một Phong Linh thành là cái gì!!". Sau lời nói khẳng định tương lai của thương hiệu, một nam tử phía dưới liền đứng bật dậy vỗ tay lớn tiếng.
"Đúng vây!!"
"Bộp, bộp, bộp, bộp, bộp.....". Có người bắt đầu sẽ có người theo sau, hàng ngàn tu sĩ đứng khắp sơn trang mấy trăm trượng lúc này đều đồng lòng đứng dậy vỗ tay ăn mừng.
"Đa tạ, xin đa tạ các vị đã ủng hộ Phùng Linh các". Sau một màn khoa trương, Phùng phu nhân đưa tay áo chấm nước mắt vài cái rồi cầm lên hộp gỗ thứ 20, hộp gỗ cuối cùng, giọng chuyển biến đầy hào hùng:
"Để kết thúc sự kiện đấu giá hội hôm nay, Phùng Linh các xin dành riêng cho quí khách đến đây hôm nay một bất ngờ, một kì trân không được công bố ra ngoài từ trước". Nói tới đây nàng nhẹ nhàng dỡ nắp hộp gỗ, linh lực màu lam bạc ngàn theo đó ùa ra làm cả quảng trường ồ lên kinh thán.
"Đây là một cây Đông Tinh thảo niên đại năm vạn năm, tuy là tứ giai nhưng dược lực thuần tuý không thể bàn cãi, lợi ích khi sở hữu thật là không thể đếm xuể.
Trực tiếp cho linh sủng ăn vào có thể tiến giai, quen biết luyện đan sư thì có thể phân tách bộ phận luyện ra vô số đan dược, nếu trồng trong sân trưng bài cũng có thể cải thiện môi trường tu luyện,...
Giá khởi điểm 50 cực phẩm linh thạch, mỗi lần ra giá tuỳ ý, mời các vị".
Nàng vừa dứt câu bên hai dẫy nhà liền có người ồ ạt ra giá:
"Ta, 55 cực phẩm linh thạch!!"
"58 cực phẩm linh thạch!!"
"60 cực phẩm linh thạch!!"
"Của ta! 80 cực phẩm linh thạch!"
"Mơ đi! 85 cực phẩm linh thạch!!"
Trong đầu kẻ ham hư vinh như Vĩnh Phúc lúc này chỉ tính toán hai điều.
Thứ nhất: chưa ai đủ linh thạch để có thể mua hai món trong top 20 liên tiếp.
Thứ hai: cây Đông Tinh thảo này bán cuối cùng nên là vật trân quí nhất.
Từ đó suy ra nếu hắn mua được cây Đông tinh thảo năm vạn năm này thì mọi nhục nhã từ đầu đến giờ chẳng những bị xoá nhoà, mà hắn còn sẽ trở thành kẻ ngầu nhất, kẻ đứng đầu trong đấu giá hội lần này.
Bị sự phù phiếm làm điên loạn, Vĩnh Phúc chòm tận nữa người ra ngoài cửa sổ, gần như đã rơi xuống sân mà dồn hết linh lực vào cổ họng rống lớn:
"200 Cực Phẩm Linh Thạch!!!!"
Cả sơn trang trong phút chóc yên lặng như tờ.
........
Nhưng căn phòng số 7 lúc này lại có âm thanh nhàn nhạt truyền ra:
"200 cực phẩm, 1 hạ phẩm linh thạch."
"Phốc, hahahahaha."
"Hahahahaha."
"Hahahaha, cười chết ta, hahahahaha."
......
Từ yên lặng sửng sốt, mấy ngàn tu sĩ lại chuyển sang cười oà lên như lũ trào.
Ngay cả Niệm Lương và Phùng phu nhân định lực hơn người môi cũng không kìm chế được mà cuối đầu khẽ nhếch môi.
"Tên chết tiệt!! Ngươi dám so phú với lão tử! 300 Cực Phẩm Linh Thạch!!!!"
Sau âm thanh điên loạn vì thẹn quá thành giận của Vĩnh Phúc, Lý Diệu Hoàng ngồi trong phòng số 7 môi nhếch lên hài lòng mà không nói gì thêm.
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu góp ý, cầu likeeeeeeeeeeeeeee.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)