"Ngươi.... Ng-Ngươi ngầu quá!!"
"Ách". Lý Diệu Hoàng hoảng sợ lùi một bước về sau, vội vã nhìn vào không gian linh sủng:
"Nhược kê, có tiền đề nào ma hóa đến hư não không?"
Phượng Tiểu Tịch đã ôm bụng cười đến không thở nổi, mãi cố sức mới rặn được một chữ: "Không (biết)", nhưng chữ biết còn chưa nói xong...
Lý Diệu Hoàng không biết lại thở nhẹ ra an tâm, đảo mắt lần nữa thì lại vô tình đối diện đôi mắt lấp lánh của thiếu nữ oai ùng, nàng bất giác lại nhớ đến em gái Lý Hồng Vinh, nhưng lần này không hiểu sao thâm tâm lại có một tia khang khác, môi nàng bất giác cong thành một nụ cười chân thật mà gật gù trong lòng không thôi: Cảm giác thành tựu là đây sao? Ùm, ừm, không tệ, không tệ.
Nhưng tự luyến còn chưa xong, Lý Diệu Hoàng đã bị tiếng dã thú làm cho hoàng hồn, lúc này mới để ý thiếu nữ áo đỏ vẫn ngồi bệch trên đất, cả người chi chít vết thương, quần áo lam lũ. Tự trách trong lòng không thôi, thiên tính làm chị nổi dậy, nàng liền ngồi xuống ôn tồn mở lời:
"Ngươi có sao không? Đứng dậy được không? Ở đây không an toàn."
Thiếu nữ áo đỏ nghe tiếng thần tượng của mình thì hoàn hồn rồi nghiêng đầu qua lại một chút, mới bật dậy hoảng hốt:
"A! Ta đang bắt Hắc Liên Giáo!!". Đang khi nói nàng đã cố tựa đại đao đứng lên, nhưng lại vì kiệt quệ mà mất đà ngã nhào.
Lý Diệu Hoàng nhanh tay đỡ lại, kèm theo lời nói ân cần: "Đừng vội cử động."
Thiếu nữ áo đỏ thấy mình đứng còn không nổi thì buồn bực bỉu môi không thôi, sau nàng như bị dụ dỗ thành công, ngẩng đầu nhìn Lý Diệu Hoàng bằng ánh mắt đáng thương:
"Nhưng ta phải kiểm tra thùng hàng, làm sao bây giờ?"
Lý Diệu Hoàng thật không thể tin vào mắt mình nữa, đây có phải là chiến thần gặp thần giết thần, gặp phật trảm phật, một đao phách thương khung khi nãy không hả? Sao giờ lại khả ái tới vậy?? Nàng thật muốn ôm muội muội một cái nha!!
Thần tượng một lúc lâu vẫn không trả lời mà thất thần nhìn mình, thiếu nữ áo đỏ có tí xấu hổ, kéo kéo tay áo Lý Diệu Hoàng, giọng yếu đuối kéo dài:
"Nè~~."
Thất thần liên tục Lý Diệu Hoàng lúc này mới tỉnh lại thì lại tiếp tục ăn quá nhiều sát thương không chống chịu nổi. Cái gì cũng không kịp suy nghĩ nàng liền quay đầu lại nhìn 10 thùng xe và hai mươi mấy tu sĩ đang bất tỉnh trên đất, trầm ngâm giây lát liền đầy đáng tin mà hỏi ý:
"Nơi này nằm ngay đường lớn không an toàn, trước tiên đi tìm nơi khác mới xem trong xe có gì được không?"
Thiếu nữ áo đỏ liền đồng ý, cả hai sau khi nhờ phong linh lực của Băng Băng dọn dẹp mọi thứ thì cùng nhau tiến đến một hang động gần đó.
Màn đêm buôn xuống, trăng bắt đầu lên cao, rừng Hoàng Hôn vẫn một bộ âm u quái gỡ không khí như thường ngày.
Bên hông một hang động nằm gần biên giới, cách Nguyệt Hồi Thành nữa ngày đi đường là mười ngôi mộ mới đắp và mười mấy trung niên nam tử đang bị trói vào nhau hôn mê bất tỉnh. Nhưng trong đó chỉ có 4 phàm nhân, còn lại đều là tu sĩ.
Không biết là do ánh trăng đêm nay có phần tươi đẹp, hay là do đang gần nơi có đông đúc sinh linh sinh sống mà không khí ngoài hang đá lúc này đặc biệt nhu hoà, tuy vẫn là một màn đêm âm u, hắc ám nhưng trong đó lại có một tia ấm áp hơn thường ngày.
Ngồi trước hang đá ấm áp ấy là Lý Diệu Hoàng đang nướng hai con song nha trư ướp đầy nước tương và ớt đỏ. Thỉnh thoảng nàng lén lút cắt vài miếng thịt ném vào không gian linh sủng, thỉnh thoảng lại bỏ vào miệng mình và uống thêm vài hớp rượu, cực kì ung dung tiêu sái.
"Ummm... Thần tượng, ta thay đồ xong rồi."
Một giọng nữ hài ngây ngô từ bên trong hang đá truyền tới cắt đứt mạch cảm xúc, Lý Diệu Hoàng đã nhém bị biệt nhanh mới của mình làm phun ra ngụm rượu mới uống, cái gì vậy, đừng gọi vậy trời, mắt cỡ lắm á. Nhưng bị ai đó trong không gian linh sủng hôm nay cười đặc biệt nhiều làm thẹn quá mà mặc kệ tất cả, nàng vừa vuốt vuốt bộ ngực đáng thương cho rượu trôi, vừa ho khan đức quãng:
"Tới...ục..liền.". Tiện tay quăng một con song nha trư vào không gian linh sủng mới bước vào hang đá.
Qua giây lát sau, hai thiếu nữ 14- 15 tuổi phong cách khác nhau, một lười biếng hắc ám, một năng động hoạt bát dần dần dìu nhau thân mật như hai chị em cùng bước ra khỏi của hang. Còn ai là tỷ thì,... thì ai bự hơn là tỷ đó...
Hai nàng cứ thế bước tới gần đốm lửa, chậm rải ngồi xuống uống rượu ăn thịt.
Sau vài miếng cắn to đùng trên chiếc đùi vàng ươm đầy ớt song nha trư, thiếu nữ áo đỏ vẫn không thỏa mãn mà ngây ngô cắn thêm một cái khen ngợi:
"Ngon quá trời luôn, thần tượng cái thứ đỏ đỏ này là cái gì dạ?"
"Ách". Lý Diệu Hoàng đang cười híp hai mắt nhìn hài tử ăn đến hạnh phúc thì bất ngờ bị biệt danh của mình làm cho xấu hổ, nàng gãi gãi đầu ngại ngùng:
"Cô nương đừng gọi ta thần tượng nữa. Ta tên Lý Diệu Hoàng. Thứ đỏ đỏ đó là ớt á, rất phổ biến ở nhân tộc. Ngon lắm phải không? Hồi bé ta cũng rất ghét ăn nó, nhưng lớn lên ăn thử một lần rồi giờ khi dùng bửa không thể thiếu nó được á. Mỹ thực đó nha."
Thiếu nữ áo đỏ vừa gật đầu liên tục đồng ý, vừa khả ái uống rượu ăn thịt náo nhiệt như là sợ ai dành ăn với nàng:
"Ngon quá trời luôn á, Diệu Hoàng cũng đừng gọi ta cô nương gì nữa, ta tên Huỳnh Giao, gọi ta A Giao hay Giao Giao là được rồi. Nếu không có ngươi cứu ta, ta chỉ sợ bị mấy con rùa đen Hắc Liên Giáo giết rồi."
"Hắc Liên giáo?". Lý Diệu Hoàng có chút tò mò.
Huỳnh Giao nuốt xuống một miếng thịt, gật đầu hào hùng: "Phải, là Hắc Liên Giáo, bọn chuyên bắt ma tộc, yêu tộc nhiều khi còn có cả trẻ em nhân tộc để buôn lậu. Đúng rồi, đúng rồi, xe hàng."
Nói tới đây nàng vội vả xoay người tìm kiếm, khi thấy mười chiếc xe xếp hàng phía sau Lý Diệu Hoàng thì Huỳnh Giao liền vội quả quay lại tiếp tục ăn khí thế.
Thấy nàng ăn mê say như vậy thì Lý Diệu Hoàng tâm mềm nhũn, hiếm thấy siêng năng đề nghị: "Ngươi ngồi đó từ từ ăn, ta giúp ngươi mở xe hàng."
Huỳnh Giao không nghĩ nhiều chỉ cười ngây ngô nói tạ: "Cảm ơn nha."
Lý Diệu Hoàng gật đầu vui vẻ ngồi dậy, mới đi được ba bước thì kết giới bên ngoài nàng bài khi nãy bổng nhiên bị phá, bên tai lại có tiếng xé gió lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận.
Lý Diệu Hoàng lập tức vận dụng cực hạn phong linh lực xuống chân lui nhanh ra sau, nhưng tốc độ địch nhân quá khiếp đảm, một bóng đen đã xuất hiện trước mắt nàng, theo sau đó là một luồng linh lực đỏ sẩm đang hướng ngực nàng đánh thẳng tới, áp lực phát ra từ luồng linh lực ép đến nàng không thở nổi chứ đừng nói là cử động!!!
Tại thời khắc sinh tử, Lý Diệu Hoàng cắn chặt môi khiến đau đớn giúp nàng lấy lại tỉnh táo rồi nhanh tay tế xuất "Song nha thuẫn", vận chuyển gần như toàn bộ linh lực vào thuẫn xoay người lợi dụng góc độ đẩy luồng linh lực xuống mặt đất.
Đùng.
Lý Diệu Hoàng hóa giải đòn tấn công rồi nhân tiện xoay người đạp thuẫn, mượn dư kình từ đón tấn công và mặt đất lui nhanh ra sau, kéo dài khoảng cách với địch nhân.
Mạnh quá!!!! Ma tướng, Kim đan kì!!!!! Nàng tiếp đất thì mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng, bây giờ đã suy tính tới trường hợp xấu nhất có thể xảy ra mà vận chuyển toàn bộ phong linh lực của mình và Tiểu Băng Băng xuống chân, nếu không may là kẻ địch, liền bay lên bắt lấy Huỳnh Giao chạy trốn.
Một nam tử 23-24 tuổi thân hình nho nhả, thư phục trắng tinh, con ngươi đỏ như máu đáp xuống mặt đất, chia cắt giữa Lý Diệu Hoàng và Huỳnh Giao xòe quạt cảm thái:
"Không tệ, đỡ được một chưởng của ta. Hả? Cái gì luyện khí thất giai. Đúng là luyện khí kì thất giai". Mấy câu cuối hắn gần như là thét lên, dụi dụi mắt.
Ngồi một bên Huỳnh Giao chỉ thấy Văn thúc thúc đột nhiên xuất hiện tấn công Lý Diệu Hoàng. Mà Lý Diệu Hoàng lập tức biến thành một con cự mãng màu đen, dùng đuôi quật chưởng thúc thúc xuống đất, vừa kinh hãi, vừa thở phào nhẹ nhõm, nàng vội hét lên:
"Văn thúc thúc, mau dừng tay. Diệu Hoàng là người tốt á."
Thư sinh vội quay đầu nhìn Huỳnh Giao hỏi gấp: "Giao Giao, nói thúc thúc nghe nàng có phải là luyện khí 7 giai không? Thúc thúc không nhìn nhầm phải không?"
Huỳnh Giao thấy thúc thúc không còn tấn công đồng bạn nữa thì lấy lại bình tỉnh ngây ngô: "Hình như đúng là vậy nha, nàng hình như còn là nhân hoá xà hay xà hoá nhân nữa á."
Lúc này đã có thêm hai nam tử chạy đến đứng chắn trước mặt Huỳnh Giao, trung niên nam tử 30 - 35 tuổi thì hắc phục cao to, gương mặt phúc hậu, tu vi ma vệ 6 tầng, thiếu niên 21 - 22 tuổi thì vóc dáng cao gầy, tu vi ma vệ 3 tầng, cả hai cùng trưng vẻ mặt lạnh lùng tỏ thái độ không tốt hơn xíu nào chằm chằm Lý Diệu Hoàng.
Văn thúc thúc nghe Huỳnh Giao nói vậy, bung quạt, thật sâu liếc nhìn Lý Diệu Hoàng, mặt lúc này đã trở lại nghiêm nghị:
"Ngươi là nhân tộc?"
Lý Diệu Hoàng biết họ đang nghĩ gì, trong lòng cười khổ không thôi, đang gãy gãy đầu lựa lời thì Huỳnh Giao đã vội vàng lên tiếng giải thích thay:
"Văn thúc thúc, Dương thúc thúc, Tấn thúc thúc, Diệu Hoàng là người tốt mà, đừng khi dễ nàng". Khi nói nàng đã gấp đến nổi đứng bật dậy, quên mất mình phản hệ chưa hết, ngã nhào xuống đất.
Văn thúc thúc đã xuất hiện kế bên nhanh tay đỡ lại, sẵn tiện đưa linh lực kiểm tra thương thế Huỳnh Giao, qua giây lát sau hắn mở to mắt mừng rỡ:
"Con cư nhiên có thể ma hoá?"
Dương thúc thúc và Tấn thúc thúc ở bên cạnh nghe vậy cũng cả kinh, kích động chạy sang nàng. Huỳnh Giao gật đầu giải thích như không có chuyện gì lớn lao:
"Đúng nha, lúc đó mười mấy tên rùa đen Hắc Liên Giáo cùng đánh con, con đánh không lại nên hoá ma. Sau đó bị phản hệ."
Nghe tới đây ba vị thúc thúc gân xanh trên trán cũng nổi lên, Huỳnh Giao vẫn ngây ngô kể tiếp:
"Lúc đó Diệu Hoàng biến xà xuất hiện, đỡ giùm con một chưởng. Ai da, nàng oai lắm nha, quơ tay một cái một tên ngã xuống, còn đi tới trước mặt tên rùa đen nói nhiều nhất, vừa đánh đám người kia vừa nói. Ai da gì mà mượn mượn, cao cả, sinh mạng gì đó. Ai da con chỉ nhớ câu cuối."
Lúc này Huỳnh Giao nhíu mày, mặt bổng hờ hững, giọng nói ngưng trọng, cố làm ra vẻ lạnh lùng:
"Nhân tộc thì làm sao mà ma tộc thì như thế nào? Trên thế giới này, ta chỉ phân biệt người tốt và kẻ xấu."
Ba vị thúc thúc không tự chủ được trừng lớn mắt, rụt cổ về sau, giây sau mặt lại hơi hơi ửng đỏ, xoay qua hai mắt nhìn nhau. Còn Huỳnh Giao đã trở về vẻ khả ái bình thường:
"Là vậy đó, ngầu lắm cơ. Nên nàng là người tốt đó!!!"
Ba vị thúc thúc liếc mắt qua lại nhìn nhau giây lát, rồi cùng đi tới trước mặt Lý Diệu Hoàng ôm quyền:
"Lúc nãy bọn ta vì lo lắng cho Giao Giao không kịp quan sát rõ tường tình huống, mong tiểu hữu bỏ qua."
Lý Diệu Hoàng lúc này xấu hổ đến mặt đỏ tới mang tai, còn bị tiếng cười của Phượng Tiểu Tịch trong không gian linh sủng quấy rồi, làm gì còn quan tâm được gì khác, nàng vội vàng lắc lắc tay: "Không có gì đâu, không có gì đâu."
Huỳnh Văn nhìn biểu hiện của nàng lại một lần nữa trầm ngâm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)