Buổi khảo hạch sau đó kéo thêm 1 canh giờ, ngoài có thêm hai thiên linh căn ở nhóm thí sinh bên Hoàng Phong đỉnh và Hắc Thuỷ đỉnh thì không có gì đặc biệt.
Lý Diệu Hoàng rất hài lòng gật gù với kết quả này mà tách nhóm đi theo ba vị sư huynh rời khỏi quảng trường Trúc Tía, bay về phía đông.
Phi kiếm chỉ thêm mười lăm phút cả bọn lại lần nữa xuyên qua một tầng linh lực mỏng manh vô hình.
Lý Diệu Hoàng bổng cảm thấy khung cảnh xung quanh mình biến đổi, dưới chân nàng lúc này đây là một khu rừng cây cối um tùm dài thênh thang. Với thị lực của tu sĩ thối thể kì đỉnh phong mà nàng nhìn từ trên cao vẫn không thể thấy điểm cuối, nhưng ngoài ra không có gì đặc biệt nữa, được gọi là cấm địa của môn phái thì có lẻ hơi quá.
Đây là Ẩn Tích sơn, ngọn núi bí ẩn nhất thuộc qui phạm của Mật Vân đỉnh.
Trước kia bị bỏ hoang cũng phải ngàn năm, nhưng mai mắn 130 năm trước Khinh Phù chưởng môn với ý định cải cách Tông môn nên một lần rà soát lại tất cả thư tịch, cổ văn của tiền nhân nên phát hiện được một bức di thư của Phong chủ Mật Vân tông 10 vạn năm trước.
Kì lạ là trong di thư chỉ yêu cầu hậu bối một điều:
Về sau hể là ngũ linh căn, tứ linh căn muốn gia nhập Miễu Vân tông thì bắt buộc phải một lần đến Ẩn Tích sơn.
Khinh Phù cũng lấy làm quái lạ, khi đó Miễu Vân tông chưa hưng thịnh như hiện tại, số lượng ngũ, tứ linh căn không khó bắt gặp như bây giờ, nhưng nàng ba lần bốn lượt cử hơn 200 đệ tử vào ra Ẩn Tích sơn trên dưới trăm lần vẫn không có phát hiện gì.
Nên về sau bức thư đó ngoài làm một lí do phụ ủng hộ chính đáng việc cải cách Mật Vân đỉnh của Khinh Phù thì chỉ biến Ẩn Tích sơn thành nơi thí luyện cho đệ tử ngũ, tứ linh căn muốn gia nhập vào Mật Vân đỉnh.
Nhưng 100 năm trôi qua, Ẩn Tích sơn vẫn nằm yên tỉnh nơi đó, chưa một ai khai phá được bí mật từ yêu cầu kì quái kia, và dần điều này cũng đã đi vào quên lãng.
Bịch. Chân vừa chạm đất, ba vị sư huynh trên người đồng phục Mật Vân đỉnh liền khôm người ôm quyền với rừng cây:
"Chúng đệ tử tham kiến Hạ sư bá."
Vù, vù, vù,... Một trận cuồng phong nổi lên làm lá cây bên dưới mặt đất bay lên tán loạn, một lão giả mập mạp, ăn mặc cũ kĩ, râu tóc lưa thưa, nhưng ánh mắt lại rất phúc hậu xuất hiện giữa cơn vong.
"Thí luyện chiêu đồ sao?". Hạ sư bá thật hữu chậm rải bước tới liếc mắt nhìn qua ba nam, hai nữ tu sĩ lạ mặt.
"Tham kiến tiền bối". Năm thí sinh có cả Lý Diệu Hoàng cùng ôm quyền cung kính với vị sư bá kim đan kì bụi trần.
"Dạ". Vị sư huynh kia thì lập tức đáp lại: "Thời hạn tối đa là 5 giờ sáng hôm sau."
"Ùm". Hạ sư bá mập mạp vung tay, năm lệnh bài hoa văn một hình chữ "Tích" đỏ chói xuất hiện trước mặt năm thí sinh.
"Vậy nhanh chân tranh thủ một chút, ta sẽ không can thiệp các ngươi làm gì, nhưng đừng tiến vào sâu quá, yêu thú ở đó rất nguy hiểm.
Nếu lỡ gặp chuyện không mai thì chỉ cần bóp nát lệnh bài này là các ngươi có thể truyền tống quay lại đây... Tất nhiên cũng sẽ mất tư cách tham gia thí luyện."
"Dạ!". Cả bọn năm thí sinh ôm quyền rồi cùng nhau đi qua vếch nứt không gian, biến mất trước mắt mọi người, tiến vào Ẩn Tích sơn.
"Trời, là linh dược tam giai, không phải nói chỉ là nhiệm vụ cấp một hay sao??". Một nữ tử yêu tộc cao gầy trúc cơ tầng 3 nhìn vào tấm da dê nhiệm vụ vừa được đưa khi nãy mà kinh sợ quát lớn.
"Bên ta cũng là tam giai linh dược, ít nhất phải đánh với yêu thú trúc cơ tầng 4 mới lấy được!!!". Một tên nam tử yêu tộc khác cũng liền kinh thán theo.
"Um". Nam tử phủn phỉnh ma tộc đang đi ở giữa làm giọng trầm ngâm:
"Hay là chúng ta hợp tác cùng nhau, nếu gặp vật phẩm nhiệm vụ của ai trước thì giúp kẻ đó trước, thế nào?"
"Được". Nam tử nhân tộc còn lại mừng rỡ lập tức đáp ứng đưa tay ra trước mặt: "Năm người cùng nhau thì sẽ hiệu quả hơn rất nhiều."
"Được!!"
Ba người còn lại liền quát lớn đưa tay đè lên tay nam tử nhân tộc vô cùng hào sảng, rồi cả bốn lại đứng bất động như là đang chờ đợi.
Qua giây lát lại khó hiểu ngẩng đầu đưa mắt nhìn dáo dát xung quanh, nữ tử yêu tộc cao gầy giọng đầy khó hiểu:
"Còn một người nữa đâu?"
Vù, Vù, Vù,... Lý Diệu Hoàng hắc bào phiêu dật, hai chân đạp phong linh lực thoăn thoắt xuyên qua rừng cây. Qua mười phút chạy bộ nàng đã tiến vào địa phận của thối thể trung kì linh vật phân bố tại Ẩn Tích sơn.
Lúc này nàng bổng sựng người, nhắm mắt bất động trên một nhánh cây.
Vèo~. Chưa tới một phút sau tay nàng bất ngờ vung một sợi xích đen ngồm về phía ao nước cạnh đó 50m!
Xẹtt~~. Ám Linh xích xé gió nhanh đến bất ngờ trượt qua người một con thối thể tầng 5 lam báo.
Khi chỉ tiếp cận khoảng cách 10m chứ chưa động vào cây nấm xanh lam sau lưng nó thì Lý Diệu Hoàng đã dựt tay kéo binh khí lại.
Vù. Ám Linh lại không quay về một mình mà như có một đoạn thân vô hình kéo theo cây nấm!!
Lý Diệu Hoàng nhanh tay bắt lấy cây linh dược rồi để lại lam báo vẫn ngây ngô chưa biết có chuyện gì xảy ra đã lập tức phi thân đến nơi khác.
"Đây chắc là Cất Linh nha". Lý Diệu Hoàng đung đưa ngắm nghía cây tứ giai linh dược trên tay một lúc rồi nhắm mắt truyền âm:
"Ta dịch chuyển ngươi ra nha Lam Quỳ."
Chíu. Tiểu lam xà chỉ dày 40 cm xuất hiện thân thiết nằm trên vai Lý Diệu Hoàng, đưa mắt nhìn cây nấm nhỏ.
"Ngươi đưa ta xem thử một chút."
"Ùm". Nàng liền đưa Cất Linh cho Lam Quỳ để nàng dễ dàng cảm nhận hơn.
Vì biết hôm nay Lý Diệu Hoàng chắc chắn sẽ phải vào Ẩn Tích sơn tham gia khảo hạch nên Niệm Lương tối hôm qua đã nhờ Lam Ngọc Chi dẫn đường.
Nàng dùng tài ăn nói khéo léo của mình chẳng những làm quen với chủ chợ đen ở Miễu Vân Tông - La Phính mà còn đem về một phần bản đồ phân tố tài nguyên của Ẩn Tích sơn vô cùng trân quí.
Sau một hồi gấp rút phân tích, Niệm Lương xác định món hàng lợi nhuận cao nhất cho chuyến đi 6 canh giờ này là Cất Linh - cây nấm Lam Quỳ đang quấn chặc.
Vì nó phân bố rất rộng, số lượng lại rất nhiều, nếu có mất đi một mớ cũng không dễ gây chú ý, hơn nữa vì Cất Linh chỉ mộc nhiều trong cấm địa của Miễu Vân tông như Ẩn Tích Sơn nên giá trị quy đổi một cây bằng năm cái nhiệm vụ cấp 4 ở Kí Vụ đường, thật là quá lãi.
Mà Lý Diệu Hoàng lại rãnh rổi, nếu ra ngoài quá sớm quá sẽ gây chú ý, dù gì cũng mất nữa ngày ở đây, chi bằng kiếm chút tiện nghi, dù gì nàng vẫn có chút hứng thú với công pháp ở Kí Vụ đường.
Nhưng bản đồ phân bố Ẩn Tích sơn của La Phính đưa lại không chi tiết như bản đồ rừng Tỉnh U của Niệm Lương trước kia, chỉ đánh dấu nơi Cất Linh phân bố bằng hình kí hiệu lớn, bắt buộc Lý Diệu Hoàng phải tự tìm đường chi tiết.
Mai thay trong nhóm lại có Lam Quỳ, sinh linh từ thuần thuỷ tinh hoa sinh ra nên cực kì nhạy bén với những thứ liên quan tới thuỷ hệ, nhờ nàng ta xác định vị trí chính xác của Cất Linh 4 giai thuỷ hệ linh dược thì còn gì tuyệt bằng.
Sau hai phút tỉ mỉ cảm nhận khí tức của Cất Linh và không gian xung quanh, Lam Quỳ mở mắt ra lần nữa, đưa đuôi chỉ về bên trái:
"Hướng nam 150m có một cây."
"Được". Lý Diệu Hoàng gật đầu vui vẻ rồi liền kích hoạt 'Phong hệ thiên can giáp' gia tăng tốc độ phi thân theo hướng Lam Quỳ chỉ dẫn.
Khi cách mục tiêu 50m, nàng lại lần nữa sử dụng trò cũ, kết hợp phong hệ linh khí để gia tăng tốc độ cho 'Ám Linh' và ám hệ linh khí hút lại thu lấy một cây Cất Linh nữa trong sự mờ mịt của yêu thú canh giữ.
"Hướng Đông Bắc 300m có hai cây". Lam Quỳ lập tức báo tới vị trí tiếp theo.
"Được". Lý Diệu Hoàng nhanh chóng đổi hướng bay tới đó.
Vù vù, xẹt, vù,...
Cứ thế một người một thú càng quét từng cây Cất Linh khắp cả mãnh rừng rộng lớn.
Tuy vì sợ gây động tỉnh quá lớn nên Lý Diệu Hoàng không dám dùng 'Yến Phong' như lần trước, nhưng lúc này có 'Ám Linh' dài ngoằn và ám hệ linh khí vô cùng thích hợp với những việc thu gôm này nên tốc độ bào của nàng cũng có thể nói là rất nhanh.
Qua hai canh giờ nàng đã có 376 cây nấm xanh lè nằm trong nhẩn trữ vật.
Nhưng lúc này vì sợ có người phát giác dấu vết nên bắt buộc Lý Diệu Hoàng lần nữa giảm lại tốc độ, nhờ Lam Quỳ tìm những cây ở khoảng xa hơn, bắt đầu xen kẻ hái lấy.
Qua thêm một canh giờ nữa thì trời đã hoàn toàn tối sầm, vị trí Cất Linh mộc cũng ngày càng thưa thớt.
Sau một lúc bàn bạt với Lý Diệu Hoàng, Lam Quỳ bắt đầu dùng Âm Công để tăng phạm vi dò tìm.
Nằm trên vai Lý Diệu Hoàng, Tiểu lam xà dài 40cm phát sáng chói loá giữa màn đêm, nàng nhắm nghiền hai mắt ngẩng đầu ngân nga một giai điệu bình yên.
Tầng tầng những cơn sống thuỷ hệ linh lực mỏng manh mờ ảo từ môi Lam Quì lan ra bốn phía, xuyên qua những thân cây đồ sộ, tiến sâu vào khu rừng.
Thỉnh thoảng Lam Quỳ sẽ truyền âm báo vị trí tiếp theo của Cất Linh cho Lý Diệu Hoàng trong khi môi vẫn tiếp tục ngân nga.
Thỉnh thoảng sẽ mở mắt lắc đầu và kêu nàng tiến vào sâu hơn một tí vì không tìm được mục tiêu thích hợp.
Hiệu suất cứ từ từ giảm dần cho đến một canh giờ sau, Lam Quỳ lần này chỉ sau 3 phút ngân nga bổng trừng lớn mắt kinh hải gấp đến không đợi được quát lớn:
"CHẠY MAU!!!!!"
Vù, nàng vừa dứt câu, Lý Diệu Hoàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì mới chỉ xoay qua xem phản ứng của Lam Quỳ thì đã cảm thấy cả cơ thể mình cứng đờ, cả thần thức cũng không đưa vào Bách Tướng để liên lạc được, xung quanh chỉ còn ánh sáng lam sắc phát ra từ người Lam Quỳ là soi sáng cho nàng.
"Chuyện này là?". Lý Diệu Hoàng chỉ muốn thử nào ngờ mình vẫn còn nói được.
"Ta không biết, khi nãy sóng âm của ta đi đến phía trước 10km thì vô tình chạm vào rồi bị một màn chắn nào đó đánh bật ra, ta liền la lên báo lại nhưng không ngờ kẻ địch lại nhanh như vậy..". Lam Quỳ cả người cũng bị khoá lại, nhưng cặp mày nhíu chặt của nàng cũng không thể che dấu được sự tự trách trong ánh mắt.
Chắc đây là điểm khác biệt của hai người họ, Lý Diệu Hoàng bổng nhớ lại một bóng hình lam sắc khác, tươi cười trấn định:
"Đã lỡ rồi, trước chúng ta quan sát xung quanh cái đã."
"Ùm". Tuy Lam Quỳ chấp thuận nhưng đầu làm gì có thể di chuyển mà nhìn xung quanh, mắt nàng chỉ có thể nhìn thẳng về trước như tư thế cũ.
Nhưng lúc này một chùm sáng hình cung đủ màu sắc chói loá nhanh như chớp từ phía trước đánh thẳng tới!
Cảm thấy linh lực không thể động, Lam Quì liền vội la lên: "Cẩn Thận!"
"La."
Nhưng cả hai làm gì có thể cử động mà tránh né, mai thay Lý Diệu Hoàng kịp thời kích hoạt 'Như Lai Tạng Kinh' nên nàng chỉ cảm thấy người mình có chút ngưa ngứa và tai nghe được một chứ 'La' vô nghĩa khi chòm sáng đi qua.
"Ngươi có sao không?". Lam Quỳ thì khác nha, nàng chỉ là tiểu xà chuyên về thuỷ thuật và âm công thôi, cơ thể rất mềm yếu nên Lý Diệu Hoàng không khỏi lo lắng.
"Không sao", "La".
Lam Quỳ vừa dứt câu thì một đường sáng nữa lại đánh tới làm đầu nàng có chút choáng váng, lần này cơ thể đã bắt đầu cảm thấy ran rát.
"La". Một đòn tấn công kèm theo thanh âm lại ấp đến nhanh chóng.
"A". Lam Quỳ không thể chịu được nữa hét lên đau đớn, làm Lý Diệu Hoàng càng nóng nảy hơn, nhưng nàng nghĩ mãi lại không tìm được chút manh mối nào mà những khung tròn xinh đẹp lại cứ liên tiếp ập tới.
"La", "La", "La", "La".
"Lam Quỳ!!!"
"Aaaa". Sau bốn chiêu cả người Lam Quỳ đã đầm đìa máu tươi, nhưng cơ thể vẫn tiếp tục không thể cử động!
"Ngươi rán lên!!". Chết tiệt, nếu chịu thêm 5 chiêu nữa chắc chắn tính mạng của Lam Quỳ sẽ nguy kịch, Lý Diệu Hoàng hít sâu một hơi nhưng không thể khép đôi mắt đã đầy gân máu của mình lại như thường lệ để lấy lại bình tỉnh suy nghĩ, đòn tấn công tiếp theo lại không chần chờ giây nào lại ập đến!
"Lam Quỳ!!!!"
"La."
Nhưng lần này Lý Diệu Hoàng không cảm thấy cơ thể truyền đến cơn đau nào nữa, mà bên tai lại chỉ nghe thêm một âm "La" phát ra từ miệng Lam Quỳ.
"Là cao độ!!!"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)